Thơ ca là âm nhạc của tâm hồn, nhất là những tâm hồn cao cả, đa cảm

Thơ ca

Mời các bạn xem danh sách tổng hợp Thơ ca hot nhất hiện nay được bình chọn bởi người dùng

có ý kiến ​​​​cho rằng:

“thơ ca là tiếng hát của trái tim, là nơi dừng chân của tinh thần”

thật vậy, mỗi bài thơ đều như một bản nhạc, một bản tình ca sâu lắng, hay một khúc tráng ca hào hùng. VOLTARE CũNG TừNG NÓI: “Thơ ca là âm nhạc của tâm hồn, nhất là những tâm hồn cao cả, đa cảm” mà những tâm hồn cao cả và đa cảm ấy c. một huy cận với “tràng giang”. hai bài thơ, hai tác giả, hai màu sắc khác nhau nhưng đều khiến người đọc như đắm chìm vào cùng với tâm trạng của thi sĩ.

  • sống với lòng biết ơn để cuộc đời luôn đong đầy ý nghĩa
  • Đủ gió chong chóng sẽ dock, Đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy…
  • mỗi người trong chúng ta đều chỉ sống một lần trong đời
  • Thơ ca là âm nhạc của tâm hồn, nhất là những tâm hồn cao cả, đa cảm

    vậy trước hết, ta hãy cùng nhau tìm hiểu về khái niệm thi ca! với xuân diệu: “thơ là bà chúa của nghệ thuật”. với tố hữu: “thơ là tiếng nói của tri âm”. với bibolay: “thơ là thư kí trung thành của trái tim”. thơ ca là các loại hình sáng tác văn học có đặc điểm ngắn gọn, súc tích. cô đọng.

    vì sao lại nói “thơ ca là âm nhạc của tâm hồn”? là vì vần điệu của nó hay là con lý do sâu xa nào khác? phải chăng là bởi, người ta chỉ chọn lọc những gì tinh túy nhất để đưa vào một khúc ca, và thơ cũng vậy? pHải chăng là bởi, qua từng câu hat, người ta sẽyy ược cảm xúc của người nghệ sĩ, dù là hoan hỷ there is u sầu, dù là kín đao there thì qua những c. , người nghe đều cảm nhận thấy thật rõ, thật mượt mà và thơ cũng vậy? pHải chăng là bởi, qua từng điệu nhạc, ta sẽ cảm nhận ược tình yêu, ược nỗi ni ềm của người nghệ sĩ, còn qua thơ, ta lại thấm thía ờc sắc ng ng n. phải chăng là, âm nhạc chữa lành và xoa dịu những thương tổn nằm sâu bên trong mỗi chúng ta, và thơ ca cũng làm được điụy? hay là vì, ngay trong hai tiếng “thơ ca” đã có phần “ca” nghĩa là những nhạc điệu?

    thơ ca xuất phát từ trong tâm hồn của người nghệ sĩ, là những rung cảm, những cảm nhận tự nhiên nhất. Đó là cả một qua trình thai nghén, nuôi dưỡng cảm xúc của thi nhân, ể rồi, khi gặp cảnh, khi gặp vật, gặp người khiến choc cảm xuc thi thi thi thi thi thi thi thi thi thi thi thi thi thi thi thi thhi . Vậy nên, mỗi bài thơ lại là cả một qua trình lao ộng trí oc, tập trung cảm xúc trau chuốt, tỉa tót thật tỉ mỉ, từ cáche dùng từ cho ến cach ặt câu, từ vầt c. .. tất cả đều cẩn thận đến từng net, từng từ. mỗi tác phẩm lại là một đứa with tinh thần quý giá của tác giả!

    “những tâm hồn cao cả đa cảm” ở đy ta có cr tểu hiểu là những nhà thơ, những thi nhân với những run ộng, những cảm xúc thăng hoa vận vớt, v ờc ờc ờc ờc. Đó là xuân diệu với sự rạo rực và tình yêu thầm thiết, hay đó là huy cận với nỗi sầu nỗi buồn thương sâu thẳm! Trong Cuốn Thi Nhân Việt Nam, Hoài Thanh, Hoài Chân đã Viết: “Chưa Bao Giờ Ta Thấy Xuất Hiện Cùng Một Lúc Một Hồn Thơng Mở Như Thế Lữ, như nguyễn nhược pháp, ảo não như huy cận, quê mùa nguyễn binh, kỳ dị như chế lan viên và thiết tha, rạo rực, băn khoăn x

    có pHải ngẫu nhiên không, khi hai tac giả ều chỉng một từ ngữ ể ể ể nói về các nhà thơ, nhưng lại dùng ến ba từ ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể có phải ngẫu nhiên không, mà xuân diệu được mệnh danh là “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”? hẳn không phải ngẫu nhiên khi hoài Thanh đã viết: “nếu tản đà là người dạO ầu khơi mào cho bản nhạc tân kỳp sửa thì xuân diệu là ngh ngh ngh ệ đ đ đ đ đ đ ế ế đ đn đn đn đ đ đn đn đn đn đn đn đ đn đn đn đn đn. Nên một cuộc biến thiên, một cuộc cach mạng trong thơ ca ”sở dĩco những danh xưng, những nhận ịnh như vậy là bởi, xuân diệu mới trong tưởng, mới trong ca ả ca ả ca ả bởi ông là một trí thức tây học, tâm hồn ông đã ược khơi nguồn nhiều những cơn gió mạnh nhờ những tưởng tín gờn nhn vă sâu sâu sâuc – đón đón đón thi nhân đã chút lòng yêu cuộc đời, yêu trần thế với một tâm hồn rạo rực đắm say và khát khao được tận hận hưận hi. Điều ấy có lẽ được thể hiện rõ nét nhất qua tác phẩm “vội vàng” ông viết năm 1938:

    “tôi muốn tắt nắng đi

    cho màu đừng nhạt mất

    tôi muốn buộc gió lại

    cho hương đừng bay đi”

    tác giả mang theo mong muốn có phần ngông cuồng, táo bạo của mình gửi vào từng câu thơ. Ông muốn “tắt nắng” muốn “buộc gió”, muốn điều khiển cả thiên nhiên, tạo Hóa, ể lưu giữ, ểể níu kéo chút màu sắc, hương thơm của xuânâ ấi ấi ấ

    bức tranh thiên nhiên và vạn vật dưới con mắt yêu ời, con mắt “xanh non biếc rờn” của nhà thơ cũng trở nên ngào nhưu ản ca: <một xn ca

    “của ong bướm này đây tuần tháng mật

    này đây hoa của đồng nội xanh rì

    này đây lá của cành tơ phơ phất

    của yến anh này đây khúc tình si

    và này đây ánh sáng chớp hàng mi

    mỗi buổi sớm thần vui hằng gõ cửa

    tháng giêng ngon như một cặp môi gần

    tôi sang sướng. nhưng vội vàng một nửa

    tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”

    vạn vật trong thơ của xuân diệu hiện lên đều có đôi có cặp, đều hân hoan trong niềm hạnh phúc ngập tràn. Chắcc lẽ, bởi chung ược nhìn dưới góc ộ ộ của một người đang yêu, nên từ “NGO bướm” ến “hoa la” rồi “yến anh” ều trởn đn đáng yêu ến thế ế ế ề ề , trong “tuần tháng mật”, trong những phút giây hạnh phúc ngập tràn. hơn thế nữa, tác giả còn táo bạo đưa vào trong thơ một sáng tạo rất lớn, phá bỏ những khuôn khổ, những luật lệ thơ xưa thường thì người ta khi miêu tả vẻ ẹp của con người, sẽ lấy thiên nhii làm thho chuẩn mực, nhưng xuân diệu thì khác, ạ ng mạn Ông lấy đôi “hàng mi” THế NHưNG, điểm ộC đAO NHấT TRONG THơ CủA ôNG CHYNH Là NằM ở MạCH CảM XÚC VộI Vàng Khẩn Trương Khiến Cho Người ta cũng cảm thấy rạo rự Ông không những muốn níu kéo thiên nhiên mà còn chủ động nắm lấy mùa xuân ấy, chủ động giữ lại vẻ đẹp của đất trời, “không chờ nắng hạ mới hoài xuân” – không để cho mùa xuân qua rồi mới hoài tiếc nuối. nếu như bốn câu thơ ầu tác giả sử dụng thể thơ ngũ ngôn, cô ọng, kìm nén cảm xúc thì bảy câu thơ tiếp theo kia, chynh là bự thành thơ tám chữ.

    Mong muốn, xúc cảm ménh liệt và có pHần ngạo nghễ ấy cứ lớn dần lên theo từng dòng thơ, ta như cùng ược phiêu cảm xúc ấy của th – cảm xúc khẩn thiết “muốn ôm” “muốn riết” “muốn say” “muốn thâu” “muốn cắn” của tác giả, mong sao có thể lưu chọn được mùn a xuân. Ộng từ “muốn” cứ trở đi trở lại từ khổ một cho tới khổ cuối, cho thấy sự tham lam của tac giảcc vẻc vẻ ẹp tráng lệ của thiên nhiên:

    “ta muốn ôm

    cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn

    ta muốn riết mây đưa và gió lượn

    ta muốn say cánh bướm với tình yêu

    ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

    và non nước và cây và cỏ rạng

    cho chuếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

    cho no nê thanh sắc của thời tươi

    hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi”

    xuân diệu của chúng ta là như vậy – lãng mạn, say sưa, tha thiết, rạo rực, ngông nghênh, yêu đời, vui tươi và ngập tràn hún. nếu đem so sánh thời điểm mà bài thơ vội vàng ược sáng tac với các tac pHẩm cùng thời như “hai ứa trẻ”, như “đây thôn vĩ dạ , sự độc đáo và mới mẻ của hồn thơ xuân diệu. khi mà thạch lam đang chìm trong bong tối nơi pHố huyện, khi mà hàn mặc tử đang buồn một nỗi nhớ quê nhớ người mà pHIA Lìa, xa cach thì xu diệu của chús mơng ếng ế

    nhưng huy cận – một người bạn thơ thân với xuân diệu hơn cả nửa thế kỷ lại chọn nhìn đời theo một cách khác. Ông chọn kế thừa, tiếp nối những âm hưởng của thơ ca lúc bây giờ – một âm hưởng trầm buồn sâu lắng. thế nhưng cái buồn trong thơ huy cận không phải là cái buồn rười rượi, không phải là nỗi buồn vu vơ vẩn mà là cái buồn ồp, cái bãp, cái

    khác với xuân diệu, thơ huy cận là tiếng thơ ảo não, là hồn thơ mang nỗi sầu vạn kỉ, đó không chỉ là nỗi buồn nỗi sầu vũ trụ mà còn là nỗi sầu nhân thế thân thế người bơ vơ, lênh đênh trôi nổi. cũng bởi, ông là một nhà thơ lãng mạn, nên ông đau đời nhưng nào có cứu được đời đâu. vậy nên, trong từng dòng thơ của ông, ta như thấy ược khao khát mãnh liệt mang lại hạnh phúc cho ời, cho người, khát ược tở hi. , bất lực của nhà thơ. thế cho nên thơ ông mới sầu đau, mới ảo não biết nhường nào. Đó là nỗi sầu cùng đất nước mà nặng buồn cùng núi sông. khác với xuân diệu, huy cận đi những bước đi chậm rãi mà thành công trên thi đàn văn học.

    nhận ịnh về tập thơ “Lửa Thiêng” Buồn nhân thế, một nỗi buồn đau ời, với nỗi sầu vạn kỉ đó, huy cận đi lượm nhặt những chút buồn rơi trong nhân gian, ể rồi sáng tạo nh ững âng âng âng âng âng âng một chút ít cát bụi tầm thường đó, thi sĩ đã đắp lên biết bao nhiêu là châm ngọc”. thật vậy, nỗi buồn trong thơ huy cận là châm là ngọc, là nỗi buồn tinh tế và điều ấy được thể hiện rõ nét nhấngth:</ qua à bpth

    “sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp

    with thuyền xuôi mái nước song song

    thuyền về nước lại sầu trăm ngả

    củi một cành khô lạc mấy dòng”

    sử dụng từ “buồn”, từ “sầu”, tác giả đã thông qua cái buồn của cảnh sắc thiên nhiên để nói đến cái buồn trong tâm. trong lòng người thi sĩ, dường như những con sóng cứ lăn tăn, hay cũng như là lòng người đang thổn thức không yên. Hình ảnh “Thuyền” và “nước” tưởng như là Hình ảnh không thể tách rời, vậy mà dưới góc nhìn của nhà thơ, lại trở Thành hai ường thẳng song chch chch thể nhau. vạn vật trong thơ huy cận như đều đang ở thể chia lìa, chẳng còn có đôi có cặp như trong thơ xuân diệu nữa. “Tràng giang” mang một nỗi buồn trùng điệp trước thời gian, man Mc khắp không gian, như trìm dòng suối ổổ ra sông, ngàn ngàn lớp lớp, nỗi buồi ngu nguch tín ụ ụ ụ ụ ụ ụ Đó là nỗi buồn của cái tôi thi sĩ khi ối diện với không gian trời bể, khi cảm nhận ược những kiếp người nhỏ b, ỡ trokhèl õ

    nếu như xuân diệu được cho là có cảm thức về mặt thời gian thì huy cận lại cảm thức về mặt không gian, ông viết:

    “nắng xuống trời lên sâu chót vót

    sông dài trời rộng bến cô liêu”

    không gian thiên nhiên vốn đã rộng lớn, qua cách miêu tả của nhà thơ lại càng như được kéo căng ra đa chiều. hai cụm từ “sâu thăm thẳm” và “cao chót vot” ược nhà thơ kết hợp lại tạo nên một từ mới “sâu chót vot” vừa cho thấy chiều cao của trời, chi âu c củnh v. không gian. trước không gian bao la rộng lớn ấy, con người nhỏ bé nay lại càng nhỏ bé hơn, lẻ loi cô độc giữa đất trời.

    cái buồn của sự cô độc càng lớn, càng làm nhân lên nỗi nhớ nhà nhớ quê hương từ sâu trong lòng tác giả:

    “lòng quê dợn dợn vời con nước

    không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà”

    sở dĩ nói huy cận là một nhà thơ đa sầu đa cảm là bởi nếu như thôi hiệu trong thơ xưa nhìn bong chiều, nhìn khói song mà ộng lòng nhêng ươ ộ ộ ộ ộ ộ ộ ộ ộ ộ ộ ộ ộ ộ cảnh, “không khói hoàng hôn” thì huy cận của chúng ta vẫn nhớ nhà đến da diết. có lẽ là bởi, nỗi nhớ ấy vẫn luôn thường trực, vẫn luôn đau đáu trong lòng tác giả bấy lâu nay.

    tóm lại, huy cận, xuân diệu – hai nhà thơ, hai phong viết hoàn toàn trai ngược, nhưng ều mang Trong từng nét bút những tình cảm sâu sắc muốn gửm ếm ếm ế sức tinh tế, hết sức nhạy cảm với thiên nhiên, với thời cuộc. họ đều là những con người đã góp một phần rất lớn cái tôi đặc sắc vào nền văn học việt nam. họ đều là những nốt nhạc mang âm hưởng vang vọng khác nhau trong bản thi đàn, mang đến một làn sóng mới cho thơ ca việt nam thời. tiền.

    viết bởi bùi ngọc

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *