Top 11 bài phân tích nhân vật bà cụ Tứ hay nhất

Nhan vat ba cu tu

Dưới đây là danh sách Nhan vat ba cu tu hay nhất được tổng hợp bởi chúng tôi

Phân tích nhân vật bà lão trong tác phẩm Vợ nhặt trong bài viết dưới đây gồm dàn ý mẫu phân tích nhân vật bà cụ và bài văn mẫu phân tích nhân vật bà lão, phân tích diễn biến tâm trạng của cụ già và phân tích việc chọn vợ cho các cụ Nhân vật người vợ có giá trị tham khảo nhất định để các em học sinh nắm được cách phân tích và miêu tả chính xác nhân vật trong bài thơ tứ tuyệt. Công việc.

  • 5 bài báo hàng đầu phân tích tính khí thất thường của các cụ bà
  • 34 Kết thúc Rất tốt cho Vợ của Bạn
  • 42 bài hát mở đầu hay nhất
  • 5 nhận xét về nhân vật bà già trong tác phẩm Vợ nhặt của tôi
  • 8 bài báo phân tích hàng đầu do vợ chọn hoặc chọn
  • Mười bài báo phân tích tính cách xuất sắc hàng đầu trong suy nghĩ của vợ tôi
  • Hình tượng nhân vật bà cụ trong truyện ngắn Vợ của Jin Ran tuy chỉ xuất hiện ở nửa sau truyện nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả, đó là hình ảnh một người mẹ đáng thương. bọn trẻ. Tác giả đã khắc họa thành công diễn biến tình cảm của các nhân vật vào sáng hôm sau và khi họ đói một ngày, để người đọc cảm nhận được tính cách nhẹ nhàng, giản dị và trang nhã của bà cụ. yêu trẻ em. Dưới đây là một số bài phân tích hay và chi tiết về nhân vật bà cụ, giúp các em học sinh có thêm ý tưởng khi phân tích bà cụ già sau khi học xong tác phẩm Người vợ nhặt.

    1. Phân tích hồ sơ nhân vật bà già

    a) Mở bài đăng

    – Giới thiệu các tác phẩm của vợ chồng nhà văn Kim Nhật Thành

    -Giới thiệu nhân vật bà cụ: tiêu biểu cho vẻ đẹp của người và người mẹ nông dân Việt Nam.

    b) Phần thân

    * Giới thiệu nhân vật bà cụ

    + là một người dân nghèo, góa bụa, mẹ già và bệnh tật, (người ngoại tỉnh thường bị người dân địa phương coi thường).

    + Cô ấy sống với con trai mình – chỉ là một người lái xe nghèo.

    <3

    * Diễn biến tình cảm của bà cụ

    <3 Tâm lý bất an, lo lắng; "đứng ngồi không yên" – bà giật mình trước sự xuất hiện của người phụ nữ lạ do con trai mình đưa về; "nháy mắt" – thói quen của một ông già – vốn là một kiểu hình ảnh bất ngờ và tò mò.

    -> Bà không biết chuyện con trai đi đón vợ, thấy người phụ nữ lạ trong nhà, bà rất bất ngờ, trước sự việc xảy ra bà rất bị động.

    -Sau khi hiểu:

    + Cô ấy yêu con trai mình và rất buồn khi con trai cô ấy sắp kết hôn

    <3<3

    – Bà rất vui vì con trai bà đã yên bề gia thất và chấp nhận người con dâu mới chọn.

    -Người bà già dần lo lắng cho cuộc sống sau này của con mình

    – Cô ấy đối xử với cô dâu mới bằng lòng nhân ái và tôn trọng:

    <3

    + Lạc quan nói về tương lai “Biết mình có thù, ai giàu ba họ, khó ba đời”

    + Bảo bạn kinh doanh

    = & gt; Bà thứ tư là một người mẹ nghèo, hiền lành, chất phác, vị tha, nhân hậu, thầm lặng hy sinh vì hạnh phúc của con cháu. Bà là nhân vật tiêu biểu cho những phẩm chất tốt đẹp của những người mẹ Việt Nam nghèo khó.

    c) Kết luận

    – Cảm nhận của bản thân về hình ảnh bà cụ.

    2. Đề cương phân tích chi tiết

    Tôi. Mở

    “Vợ Nhặt” là tác phẩm xuất sắc của Kim Nhật Thành viết về cuộc sống ngột ngạt của nhân dân ta, điển hình là gia đình bốn bà trong nạn đói lớn năm 1945. Ngòi bút nhân đạo của Kim Ran vừa phải. Hóa thân vào Khẳng định để khám phá vẻ đẹp tinh thần ẩn sau vẻ ngoài đói khát của nhân vật.

    Trong ba nhân vật trong truyện (bà lão, bà lão và bà lão) thì ông lão và người mẹ là những nhân vật có tâm hồn phức tạp nhưng vô cùng nhân hậu, thể hiện nội hàm nhân văn nổi bật. Ấn tượng trong công việc. Bút và mực tuyệt vời của Jin Lan đã mô tả thành công trạng thái tâm trí này

    Hai. Nội dung bài đăng

    1. Bất ngờ kinh ngạc

    Hoàn cảnh đặc biệt khiến bà cụ ngạc nhiên là con trai bà đã lập gia đình. Bà lão ngạc nhiên vì đứa con trai vừa nghèo, vừa xấu, người dân đang trong thời kỳ đói khát, không đủ sức nuôi thân. Ruột già còn dám lấy chồng đưa thêm mồm ăn. Bà cụ đi làm về muộn đã rất ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ đang ngồi ở đầu giường của đứa trẻ, và càng ngạc nhiên hơn khi người phụ nữ đó chào bạn và được giới thiệu: “Em đến đây chào anh”. Hãy trở lại nhà tôi và làm bạn với tôi. Cô ngạc nhiên đến mức không thể tin vào mắt mình và tai mình: “Bà cụ chớp mắt cho đỡ mờ đi, vì đột nhiên bà cụ cảm thấy mắt mình mờ đi. Bà cụ xem kỹ, nhưng vẫn không nhận ra ai. Bà lão quay lại nhìn con trai tỏ ý không hiểu. “

    2. Vui buồn lẫn lộn

    – Khi hiểu và hiểu chuyện con trai “ôm” vợ, bà “im lặng cúi đầu”. Chị nghĩ rất nhiều “xót xa” và “thương xót” cho số phận của đứa con mình. Cô nghĩ về người chồng đã khuất của mình, về đứa con gái đã khuất của mình mà lòng cô ngập tràn đau buồn.

    – Bà cụ mừng cho con trai có cuộc sống gia đình hòa thuận và buồn cho người mẹ không thể chăm sóc vợ cho con. Ngày nay, trong đám người đói “rạ”, có người theo trai về làm vợ, làm mẹ cơ cực, tủi thân không biết làm lễ cúng tổ tiên, biếu xén quà làng. Sau khi kết hôn, bà cụ vừa khóc vì có vợ hạnh phúc, vừa khóc vì thương con dâu không biết làm cách nào để vượt qua khó khăn này.

    “Hai giọt nước mắt rơi từ khóe mắt cô đang rủ xuống”. “Chúng ta sắp cưới nhau rồi, xin lỗi!” “Cũng có duyên với nhau, và tôi cũng rất hạnh phúc…”. “Mẹ ngồi đây. Con ngồi đây để chân không mỏi.” Tình mẫu tử chân thành và chân thành biết bao, trong những lời bộc bạch ấy.

    – Bà cụ thương con dâu, thương con, xót xa: “Bà cụ nghẹn ngào không nói nên lời, nước mắt cứ trào ra”. Bao nhiêu lo toan vương vấn trong lòng.

    3. lo lắng

    Bà cụ thực sự lo lắng cho con trai, con dâu và người nghèo trong nạn đói này, họ có thể nuôi nhau không? Điều gì sẽ tương lai sẽ như thế nào. Cô chấp nhận nỗi buồn “sướng” của gia đình. Nhớ lại số phận đáng thương của mình, bà tự nhủ: “Ở cái bước khó khăn, đói khổ thế này thì người ta mới đưa con. Chỉ có con mình mới cưới được …”. Bà chỉ biết thuyết phục con riêng và con dâu yêu thương nhau, chung sống hòa thuận, cùng nhau vượt qua khó khăn. Đó là nỗi lo lắng, đau đớn của một người mẹ từng trải và hiểu rằng cuộc đời dành tình cảm sâu nặng cho mình. Một niềm tin vẫn nhen nhóm giữa bao lo lắng và tiếc nuối.

    4. Niềm tin

    – Trong niềm vui, nỗi buồn và lo lắng, người đọc vẫn thấy được niềm vui của chị. Một niềm vui đau khổ không thể cất cánh, luôn bị nỗi buồn và lo lắng đè nặng. Nhưng bà lão đang cố tỏ ra vui vẻ và cố gắng làm cho con trai và con gái mình được hạnh phúc.

    <3 Nếu có, con bạn sẽ đến sau. Bà Già "Lên Tiếng: Chuyện Vui, Mọi Niềm Vui Đến".

    + Thích phục hồi vườn và nhà. Bà cụ xới cỏ và dọn vườn. “Khuôn mặt u ám của cô ấy bỗng sáng lên. Bà già xăm trổ đang dọn dẹp nhà cửa”.

    + Niềm vui của bữa sáng, bữa cơm đầu tiên với con dâu là bữa tiệc “cháo đắng” – bữa đói bữa no nhưng bà cụ cố tạo ra. Hạnh phúc an ủi con trai và con dâu.

    <3 Bà vẫn cố gắng tạo không khí đầm ấm trong gia đình và kể chuyện làm ăn, chăn gà cười, múc bát cháo cám cho con dâu.

    Vậy mà niềm vui tuy nhỏ nhoi nhưng mong manh ấy vẫn chìm trong bóng tối hiện tại: tiếng khóc, mùi củi cháy trong căn nhà có người đang chết đói. Bà lão nghĩ về ông lão, về đứa con út, về cuộc đời dài đầy bi kịch của bà, về “cái đói” trước mặt. Bà cụ nhớ con trai và con dâu.

    Nhân vật bà cụ có những phẩm chất đạo đức truyền thống:

    Trong thân hình gầy gò, teo tóp, “mặt mũi đen nhẻm”, chị vẫn nung nấu ý chí sinh tồn. Bà là hiện thân của người mẹ nghèo mà bà từng trải, thấu hiểu: hết lòng yêu thương con cái, thương những cảnh đời éo le, lập dị và khát khao một cuộc sống gia đình hạnh phúc.

    Ba. kết thúc

    Thông qua nhân vật bà lão, tâm trạng phức tạp thay đổi — dưới tác phẩm giàu tính nhân văn của Jin Yuren — nội dung có hồn và cảm động của Nhặt vợ chạm đến nơi sâu thẳm nhất của trái tim, buộc người đọc phải rơi lệ, bật cười, Sống cùng nhân vật của họ.

    cam nhan cua em ve nhan vat ba cu tu trong tac pham “vo nhat” cua kim lan - Cảm nhận của em về nhân vật bà cụ Tứ trong tác phẩm “Vợ nhặt” của Kim Lân

    3. Phân tích sơ đồ tư duy tính cách của bà cụ

    So do tu duy phan tich nhan vat ba cu Tu

    4. Phân tích sơ lược về tính cách của bà cụ —— Bài mẫu 1

    Những người mẹ Việt Nam luôn là nguồn cảm hứng sáng tạo văn học. Không có thể loại nào là hoàn chỉnh nếu không có các tác phẩm về mẹ. Trong các tác phẩm của nhà văn Jin Yu, nhân vật bà cụ có thể gây ấn tượng sâu sắc với độc giả. Cô là một người mẹ nghèo, nhân hậu, yêu thương và tin tưởng vào tương lai.

    Bà cụ là mẹ của anh trai tôi. Trong tác phẩm, bà hiện ra trước mắt người đọc trong cảnh hoàng hôn tê tái, người mẹ nghèo “hắt hủi”, lầm lũi đi vào ngõ như một cái bóng. Đứng trước một mái tranh trong một khu vườn mọc um tùm. Các nhà biên kịch đã đặt các nhân vật vào một tình huống bất ngờ, khi người con trai trở về nhà trong tình trạng đói khát kinh hoàng với một người phụ nữ làm vợ, và cái chết đang rình rập bên ngoài mọi cánh cửa. Đoạn văn tả bà lão, phân tích sâu sắc tình thương con đáng quý của bà.

    Giống như mọi người trong khu phố, ban đầu cô rất ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đám đông được nhìn thấy ra khỏi con hẻm để chào đón anh ta, la hét như một đứa trẻ bị quấy rầy bất thường. Tâm trạng bà lão trở nên bất ổn, có điều gì đó bất thường đang chờ đợi bà. Bà lão dừng lại giữa sân càng ngạc nhiên. Jin Woo đã chọn ngôn ngữ độc thoại nội tâm của mình để diễn tả tâm trạng của bà lão: “Làm sao lại có người phụ nữ ở đây? Người phụ nữ nào đang đứng đầu giường con trai mình? Tôi cũng giống như cô sao?” Lòng cô tràn ngập lo lắng, buồn bã, thương hại và vui sướng. “Bà cụ cúi đầu không nói gì.” Lòng đầy chua xót của quá khứ. Nghĩ đến ông già, đứa con út, cuộc đời dài dằng dặc của mình, bà rất đau khổ, xót xa: “Chà, nếu người ta không kiếm được việc làm thì lấy con nhà người ta. Phòng ơi!” hy vọng có con trong tương lai, nhưng tôi … “Hai dòng nước mắt ứa ra từ đôi mắt ngấn lệ của chị. Nạn đói hoành hành, người con thực sự nóng lòng muốn có vợ

    Từ đau buồn, mặc cảm và lo lắng, cô đã nghĩ đến vận may của gia đình mình. Cô cảm thấy tội nghiệp cho người phụ nữ xa lạ này. Tấm lòng của người mẹ nghèo, nhân hậu thấu hiểu hoàn cảnh của đứa con gái xa lạ bỗng chốc trở thành con dâu của mình. “Người có bước khó, đói khổ như vậy mới có thể sinh con, cũng chỉ có con riêng của mình mới có thể kết hôn…” Nghĩ đến đây, nàng vui mừng khôn xiết, dáng điệu dịu dàng tràn đầy yêu thương. Cô gọi người phụ nữ lạ là “con trai” và chân thành “mày”: “Được rồi, về sống với nhau sẽ hạnh phúc”. Với trách nhiệm làm mẹ, cô mong có “vài mâm” cúng gia tiên, rồi mời làng. Có thể nói chị là người có tư tưởng nhìn xa trông rộng, nhưng cái khó của trí tuệ và khát vọng giản dị này, vì quá kém nên chị không thể thành hiện thực.

    Thương con, thương con dâu. Bà thuyết phục con dâu bằng những lời động viên, an ủi: “Nhà em nghèo, vợ chồng anh nói chí thú làm ăn, trời cho thì may sao được, con trai mà có tiền. “Ai là cha của họ? Ba đời có khó không? Đi ra, sau này con bạn sẽ muộn. “Tôi rất vui vì bạn đã hòa hợp với nhau,” cô nói một cách động viên và an ủi. Tôi rất buồn khi bạn sắp kết hôn. “

    Sáng hôm sau, con trai tôi có vợ. Gia đình cô ấy dường như đã thay đổi. Sáng hôm sau, bà và con dâu dậy sớm dọn dẹp nhà cửa. Mẹ cũng thấy nhẹ nhõm, sảng khoái và không như mọi khi, khuôn mặt u ám rạng rỡ. Bữa tối của nàng dâu thật thảm hại “Giữa mớ giẻ rách là mớ chuối và đĩa cháo muối. “Bà đãi cô dâu mới cưới một đĩa cháo cám” Tiểu bối “. Nhưng bà nói chuyện vui vẻ, vui vẻ, bà nói với con trai bà. Mấy hôm sau, tôi mua một ít nứa để gà trống chạy quanh đi. .Có tiền nuôi mấy con gà, chẳng mấy chốc đã có cả đàn gà Bà cho đàn chiên con niềm tin vào cuộc sống dù trống thuế vẫn đánh, tiếng gáy mỗi lúc một không khí ảm đạm vẫn bao trùm cuộc đời Nó Có thể nói, trong bức tranh xã hội trong sáng ấy, bà cụ là một điểm sáng về đạo đức con người, người mẹ không mong sống cho riêng mình mà luôn sống vì con, vì con, vì thế hệ mai sau. >

    Nhân vật bà già dường như không thể, nhất là trong bối cảnh gia đình bà, bóng tối của xã hội. Ngọn lửa tình mẹ đủ cho chúng tôi niềm tin và hy vọng vào một tương lai tươi sáng. Tác giả miêu tả tâm lý nhân vật qua ngôn ngữ chọn lọc, khắc họa tinh tế vẻ đẹp bẩm sinh và lòng nhân hậu của chị, giúp khắc họa vẻ đẹp tâm hồn của người mẹ Việt Nam nghèo khó.

    5. Bài phân tích ngắn gọn về bà cụ – mẫu 2

    Những người mẹ luôn là người mang đến cho nhau tình yêu thương lớn lao nhất, tình yêu thương bao la này có thể vượt qua những khó khăn, khan hiếm về vật chất và mang lại cho nhau cuộc sống bình yên, hạnh phúc. Trong văn học Việt Nam, có rất nhiều nhà văn đã tạo dựng được hình tượng người mẹ như vậy. Nếu như Ruan Mingzhou tạo hình người mẹ hy sinh thành bà đánh cá thì Jin Lan lại tạo hình thành công nhân vật bà già trong truyện ngắn do vợ anh viết. Ngoài những phẩm chất của cô, tác giả còn miêu tả diễn biến tâm lý của nhân vật. Từ đó, chúng ta càng thấy rõ hơn sự hy sinh và tình yêu thương vô bờ bến của bà dành cho các con.

    Ông cụ là một ông già, chồng bà đã mất một người con gái tên là duc. Cô đã kết hôn và sống với con trai Trang. Hai mẹ con xuất hiện trong bối cảnh của Nạn đói lớn năm 1945. Có thể nói, tình trạng khó khăn càng làm nổi bật sự phát triển tâm lý và phẩm chất của cô bé. Bà vẫn phải ra ngoài mua rau, muối, chịu biết bao nắng mưa đổ ập xuống đầu, chiều hôm đó bà choáng váng trước hành động của con trai. Sự phát triển tâm lý cũng bắt đầu từ đó.

    Đến cổng, ông lão nháy mắt ho sặc sụa, ông ngạc nhiên khi thấy đám đông vui vẻ như vậy. Sau khi nói “con đã về”, những cảm xúc và hành động kèm theo linh cảm của người mẹ đã giúp mẹ nhận ra có điều gì đó không ổn. Chính vì vậy hắn mới vội vàng như vậy, cho nên tâm tư của hắn càng ngày càng phát triển lên một tầng cao hơn. Đang vô cùng lo lắng, trước sự ngạc nhiên của anh, có một người phụ nữ đang ngồi ở đầu giường của con trai mình. Hàng loạt câu hỏi được đặt ra, bộc lộ sự hoang mang của người mẹ. Cô không biết đó là ai, nhưng ruột của cô cho cô biết rằng có điều gì đó không ổn và cuối cùng nó đã ở đây.

    Bước chân của người già vào nhà cũng là một đỉnh điểm tâm lý. Từ chỗ người phụ nữ ngạc nhiên khi cô ấy gọi cô ấy là “bạn” một lần nữa đến nơi cô ấy nói “cô ấy ở đây để chào bạn”. Đọc đến đây, tôi có cảm giác ông lão đang tròn mắt nhìn người phụ nữ, rồi bối rối nhìn đứa con của mình. Tai cô dường như không nghe thấy gì. Người phụ nữ có một cảm giác khó tả. Sau đó, cô ấy dường như đã hiểu ra tất cả khi cô ấy nói thêm về tình huống. Cô ấy buồn, cô ấy giấu nước mắt vào trong và chấp nhận. Tại sao phải ở nhà vui vẻ mà ở đây cô ấy lại khóc. Không phải bà không thích có con dâu, nhưng khi không ăn được thì chỉ càng khó lấy chồng. Thế là bà buồn, thương con, thấy người đàn bà xúng xính trong chiếc áo tơi tả, bà thấy xót xa cho con. Thế là cô ấy nhắm mắt chấp nhận “Thôi thì có phận ở chung, cũng có phúc”. Có thể nói sau cái gật đầu là tấm lòng của một người mẹ, quan tâm đến con cái và tương lai của mình. Cô ấy có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn, nhưng cô ấy không muốn con mình, vì vậy cô ấy muốn anh ấy vượt qua phần này. Cảnh khói nghi ngút bên ngoài như nói hộ tâm hồn người mẹ.

    Khi yêu, cô ấy đảm nhận trách nhiệm của một người mẹ, như truyền cảm hứng cho con cái mình với những ý tưởng tốt đẹp cho tương lai. Cô ấy nói không ai giàu, ba đời không khó, chỉ cần mình vượt qua giai đoạn này là họ sẽ có một gia đình yên ấm. Cô ấy giấu hiện thực đen tối trong lòng để rồi cùng các con nghĩ về tương lai.

    Đón cô dâu bằng bữa ăn đầu tiên vào sáng hôm sau. Bà cùng con dâu dậy sớm, dọn dẹp nhà cửa, dọn dẹp và mong những điều tốt lành sẽ đến. Khi cô ấy nhìn thấy những đứa trẻ hạnh phúc, chúng ta cũng có thể cảm nhận được tính cách vui vẻ trong tâm trạng của cô ấy. Cô ấy là người nói nhiều nhất về bữa ăn đó, và cô ấy dường như không giấu được niềm vui trong lòng. Cô ấy nói với anh ấy rằng sẽ có một cái chuồng cho hai con gà để chúng sẽ đẻ trứng mỗi ngày. Nồi cháo đơn sơ chỉ có một nồi cháo hoa nhưng ai cũng ăn ngon lành, bà vui lắm. Sau khi nấu cháo xong, chị quyết định mang một nồi “chè” để chiêu đãi các con. Thực ra cũng cảm ơn nhưng cô ấy không muốn bỏ đói lũ trẻ và muốn duy trì bầu không khí vui vẻ đó. Biết vợ chồng Dong Li cay cú, cô an ủi rằng nhiều người còn không thèm ăn cám mì. Vì vậy, người mẹ này với những đức tính của mình đã mang đến tình yêu thương và niềm tin vào tương lai cho những đứa con của mình.

    Vì vậy có thể nói bộ tứ là thứ bậc cảm xúc từ cao xuống thấp, từ buồn vui đến sung sướng. Dù cuộc sống khó khăn, nghèo khó, cái chết luôn cận kề nhưng bà vẫn níu kéo một người phụ nữ khác, yêu thương con trai mình và để họ nhìn thấy một tương lai tươi sáng.

    6. Phân tích chi tiết nhân vật bà cụ

    “Chọn Vợ” là một trong những tác phẩm xuất sắc của nền văn học Việt Nam viết về cuộc sống của người lao động trước cách mạng. Ba nhân vật trong câu chuyện đều có những vất vả và ân hận riêng, nhưng có lẽ đáng thương nhất vẫn là bà cụ. Trong truyện, nhà văn Jin Ran bất ngờ nhận được tin vui từ con trai, và dừng lại để miêu tả diễn biến tình cảm của nhân vật khá sâu sắc: Nhìn thấy mẹ, khóc như một đứa trẻ đói, không phải vậy!

    Nếu chúng ta đọc được ngô nghê trong tất cả các yếu tố của nó, nam cao thì ít, chúng ta sẽ hiểu được cuộc sống khốn khó của những người dân lao động. Nghèo đói và bị áp bức đến mức sa sút nhân phẩm là bi kịch lớn nhất mà chính họ phải chịu đựng. Nhưng cũng có những con người bằng xương bằng thịt vẫn dũng cảm, hay nói chính xác hơn là liều lĩnh chấp nhận thêm đau khổ, vì một lẽ đơn giản: tình người, tình người. Đó là ai? Là em gái của con gà trống, mẹ con ông già.

    Nếu người dân Nhật Bản không bao giờ quên việc Mỹ ném hai quả bom nguyên tử và thảm kịch Nagasaki, thì người dân Việt Nam sẽ không bao giờ quên năm 1945 vì nạn đói chưa từng có trong lịch sử nước này. Cho đến ngày nay, người ta vẫn gọi nạn đói năm đó là kinh hoàng nhất. Trong việc chọn vợ, chết đói và chết chóc là những vai diễn có mặt khắp nơi. Người sống xám xịt như bóng ma, người chết xơ xác như rạ. Sống lại cũng giống như người chết, luôn có mùi hôi thối của rác và xác người. Tôi đã thử âm thanh đó, nhưng thay vì lũ trẻ ríu rít và cười đùa, đó là tiếng quạ kêu đau đớn. Tuy nhiên, đúng vào lúc mọi người đang nhịn đói, chống chọi với cái chết suốt thì ông lão lại làm một chuyện kinh thiên động địa là đi lấy vợ. Nhưng mọi thứ đều có nguồn gốc của nó. Những người hàng xóm không hiểu chuyện sẽ chọc giận anh, và chỉ có người phụ nữ đã sinh ra anh, người đã trải qua quá nhiều đau khổ mới có thể thấu hiểu hết được sự việc.

    Mua trâu, cưới vợ, làm nhà là những việc hệ trọng của mỗi người và cần có sự tư vấn của cha mẹ, cấp trên. Tuy nhiên, tin tức về việc kết hôn đột ngột được đưa ra, bà cụ ngạc nhiên đến mức không nói nên lời. Đó chỉ là một câu hỏi mở đầu, và cậu bé chào hỏi với sự nhiệt tình khác thường: bà cụ chớp mắt và chậm rãi hỏi: Có chuyện gì vậy? Đúng lúc cả nhóm đang ung dung không kể chuyện thì bà cụ ngập ngừng theo con trai vào nhà. Khi Jin Ran dùng hai từ để miêu tả sự lo lắng và kiên nhẫn chờ đợi của bà lão, cô ấy đã rất tinh tế. Động tác đứng yên đưa nhân vật lên cao trào bất ngờ. Ngòi bút của nhà văn không phải đứng ngoài quan sát mà hoàn toàn chìm đắm vào cảm xúc của nhân vật, thấu hiểu nỗi băn khoăn nảy sinh trong tâm trí bà lão: ôi, làm sao có đàn bà trong đó? Người phụ nữ nào sẽ đứng bên giường bệnh của con trai mình? Tại sao tôi phải chào bạn? Ai không phải là con của Duke? Bốn câu hỏi âm thầm hiện lên trong đầu bà cụ. Bà cụ không thể tự trả lời, nhưng cũng không có ai trả lời thay bà. Tất cả những câu hỏi đều xoay quanh sự xuất hiện của người phụ nữ trong nhà – không có gì ngạc nhiên khi giờ đây, trong ngôi nhà mà trước đây chỉ có hai người là xuất hiện một người thứ ba. Không có gì lạ khi lý thuyết con gái duy nhất đã biến mất? Nhưng mọi người vẫn gọi bạn là bà già. Nội tâm bình an giúp bà lão không hoảng sợ. Nhưng đáng thương hơn, bà lão tưởng mình đã nhìn nhầm: bà lão chớp mắt cho bớt nhức nhối. Cuối cùng, những băn khoăn của bà lão vẫn chưa được giải quyết: bà lão quay lại nhìn con trai với vẻ mặt khó hiểu. Điều này là để giải thích, bởi vì trước khi xảy ra sự kiện tràng, bà cụ hoàn toàn bị động. Tất cả những gì xảy ra với cô ấy đều là kẻ đồng lõa, cô ấy là người không biết gì.

    Trong khi cô vẫn cố tình che giấu và mời mẹ vào nhà cho ngồi vững, bà lão lảo đảo bước vào nhà. Đó là những chấn động của tuổi già hay sự lo lắng, sợ hãi khi đoán xem điều gì sẽ xảy ra? Với người mẹ tội nghiệp này, còn gì đáng sợ hơn thế? Hai chữ “Con lân vàng” đã khơi dậy niềm thương cảm sâu sắc trong lòng người đọc. Biết trước sự việc xảy ra nhưng độc giả vẫn hồi hộp chờ đợi phản ứng của bà lão, nín thở xem bà lão sẽ nói gì và làm gì?

    Khi cô dâu chào lần thứ hai, nhân vật của chúng ta vẫn chưa được hình dung. Nóng lòng với sự chậm chạp của bà cụ, tác giả còn để tựa: Kìa nhà em chào chị. Nhưng bà cụ vẫn không hiểu câu chuyện. Làm sao bà lão hiểu được trong thâm tâm chính bà cũng không tin con trai mình có thể lấy vợ. Anh ấy nghèo, xấu và ngu thì làm sao lấy được vợ? Vả lại, giai đoạn này, ai còn muốn kết hôn? Sự lo lắng của bà già vẫn chưa chấm dứt cho đến khi bà giới thiệu sơ qua về gia đình tôi, bà ấy mới về làm bạn với tôi! Chúng ta đã được định sẵn để sống cùng nhau. Nó chỉ là một con số. Vì vậy, bà lão im lặng cúi đầu. Đó không phải là sự im lặng, mà là sự im lặng — tức là sự im lặng, kìm hãm không thể nói bất cứ điều gì. Bà nội hiểu mọi chuyện. Jin Lan tiếp tục hiểu được tâm tư của bà, và hiểu được nỗi ân hận, xót xa trong lòng bà lão hơn bao giờ hết: lòng người mẹ tội nghiệp còn hiểu biết bao vấn đề, vừa thở dài vừa xót thương cho số phận của con mình. Ai phàn nàn tại sao? Tôi xin lỗi, có chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Cô ấy hiểu. Những thổn thức trong lòng bà cụ chỉ có thể thấu hiểu, cảm thông và giải tỏa cho người đọc thấu hiểu. Vì vậy ý ​​tưởng của bà lão không đơn giản như chúng ta nghĩ. Cái nghèo không khiến bà lão chảy nước miếng trước một cuộc sống vô lo. Bà cụ đau khổ vì một người mẹ không lo được hạnh phúc cho con mình. Ôn: Ôi, người ta cưới con thì có của ăn, muốn có con thì mai sau mới mở mang tầm mắt. Tôi là một người mẹ tội nghiệp, những tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào. Nước mắt như sương của tuổi già, nhưng trong đôi mắt của bà cụ vẫn rơi hai hàng lệ. Đó là những giọt nước mắt tiếc nuối sâu sắc. Đó là những giọt nước mắt khóc cho nỗi đau của chính mình. Nhưng đó cũng chính là những giọt nước mắt của lòng tự trọng, những giọt nước mắt giữ cho nhân cách của con người ta không rơi xuống bờ vực của sự xa lánh. Người mẹ tội nghiệp cũng chỉ có những giọt nước mắt ấy, đó là minh chứng cho tình yêu thương con thật sự của mình.

    Đau lòng và bi thảm đến cùng cực, bà cụ lo lắng cho sự an nguy của những đứa con của mình. Chỉ có một câu trả lời: biết họ có thể nuôi nhau qua cơn đói khát này không? Những lo ngại như vậy không phải là không có cơ sở. Toàn bộ khu dân cư đều có dân cư sinh sống, đất nước lớn đang nổi điên trong nạn đói, khó có thể cứu sống họ, còn đây những người xưa vẫn qua lại. Nỗi lo của bà cụ là nỗi lo của một người mẹ có trách nhiệm với con mình. Ở cái tuổi cách xa một trời một vực, cô ấy có quyền vô tư trong những vấn đề này. Nếu không thương con, không chịu trách nhiệm với cuộc đời của con mình thì bà cụ đã không mệt mỏi và đau khổ như vậy.

    Trong việc nhặt vợ, bà lão chỉ xuất hiện ở nửa sau câu chuyện. Kết hợp những tình tiết xảy ra trước đó, người đọc suy đoán rằng bà cụ sẽ xuất hiện với dáng vẻ nghiêm nghị thường thấy ở bà mẹ chồng nông thôn. Nhưng ngay cả cô cũng bất ngờ trước thái độ của mẹ. Phép lịch sự trong cách cư xử, nhất là trình tự biến động tình cảm của nhân vật càng khẳng định phẩm chất cao quý của nhân vật bà cụ Tứ. Trước mắt chúng tôi là một người mẹ hết lòng yêu thương con cái, một bà lão nghèo nhưng rất nhân hậu. Tất cả những gì bà lão trải qua trong lòng đều được Jin Yuzhen ghi lại.

    Golden Unicorn là một trong những biên kịch có thể hiểu sâu sắc tâm lý nhân vật. Trong sáng tác của anh, những xáo trộn nội tâm của người mẹ già hiện thực, tinh tế, xúc động và khó quên. Nếu không có tình yêu thương, sự cảm thông, sẻ chia thì không thể nào tác giả thể hiện thành công tâm trạng của bà cụ trong một đoạn văn ngắn như vậy. Tấm lòng ủng hộ chủ nghĩa nhân đạo, tất nhiên, cũng là dũng khí nghệ thuật của nhà văn. Hình tượng tứ bình kết hợp với hình ảnh gà trống, hình ảnh người vợ tảo tần, tần tảo trong tác phẩm của Tào Tháo đã làm bất tử hình ảnh người phụ nữ Việt Nam.

    7. Phân tích nhân vật bà già

    “Chọn vợ” là một trong những tác phẩm hay nhất của nhà văn Kim Nhật Thành. Trong tác phẩm, chúng ta không chỉ nghĩ đến ông lão và người chị dâu mà còn nghĩ đến người mẹ đã sinh ra muôn vàn khó khăn gian khổ. Bà cụ là hình ảnh của người mẹ nông dân Việt Nam trước năm 1945. Trong vai diễn này, Kim Ran không tập trung vào hành động mà đi sâu vào cảm xúc của nhân vật, từ đó khẳng định tài năng khắc họa tâm lý con người. đồ của anh ấy.

    Ngoại hình của bà cụ, tác giả chỉ phác họa vài chi tiết: “Dáng đi lầm lì, đôi mắt đờ đẫn, khi đi lại thì ho”. Nhưng cũng đủ khiến người đọc hình dung ra một bà mẹ nhân dân, cả đời vất vả, lam lũ.

    Nhưng điểm đặc sắc của ngòi bút là miêu tả sâu sắc tâm lý của bà cụ, đặc biệt ở hai thời điểm: buổi tối khi bà vợ dọn dẹp nhà cửa và buổi sáng hôm sau. Hai lần vừa qua đã cho thấy tài năng miêu tả tâm lý bậc thầy của Jin Qilin.

    Bà lão nhìn thấy con dâu thì sững sờ, chưa bao giờ bà thấy con trai lại mong ngóng ngày về. Sự bất ngờ khiến chị rùng mình khi theo anh vào nhà thì thấy một người phụ nữ lạ đang ngồi trong nhà. Lúc này, sự kinh ngạc của cô đã lên đến đỉnh điểm, cô tự hỏi: “Tại sao, tại sao lại có một người phụ nữ ngồi trong đầu tôi? Người phụ nữ nào lại đứng bên giường con trai mình? Tại sao tôi phải chào anh”. Ngạc nhiên không tin vào mắt mình nên phải dụi mắt cho bớt mờ.

    Sau khi được con trai giải thích, tâm trạng của bà rất hỗn loạn và hỗn loạn. Với trái tim nhân hậu, bà dành tình yêu thương sâu sắc cho các con. Bởi bà hiểu rằng, người ta chỉ lấy chồng khi cuộc sống đã yên bình, còn các con của bà thì lấy chồng khi cái đói, cái đói của mình. Đồng thời, cô cảm thấy xót xa cho người mẹ nghèo đã không làm tròn bổn phận chăm lo cho con mình được tốt. Tất cả những cảm xúc dồn lại trong một cung lặng. Sau khi yêu, cô ấy quay sang thương hại và lo lắng “Không biết họ có nuôi được nhau trong cơn khát này không?”. Với nạn đói hoành hành, những lo lắng của cô là hoàn toàn chính đáng. Từ tình yêu thương, sự quan tâm dành cho con, lòng tốt của người mẹ cũng đã được chuyển sang người vợ đón máy bay. Bà Zhuang tuy không giới thiệu chi tiết, tỉ mỉ nhưng dựa vào lý lịch và sự hiểu biết về đám cưới vội vàng của con dâu. Bà nhìn con đầy thương cảm: “Người ta vất vả, đói khổ thế này thì mới lấy được con. Chỉ có con trai tôi mới có vợ”. Vì vậy, Mẹ không chỉ là hiện thân của tình Mẹ Thiên Chúa, mà còn là hiện thân của tấm lòng bao dung, vị tha, luôn sẵn sàng giúp đỡ những người bất hạnh, kém may mắn.

    Dù trong lòng đầy xót xa nhưng bà vẫn luôn nói những lời vui vẻ với cô con dâu mới: “Ừ thì cũng có duyên, có phận, sống với nhau rồi cũng có phúc.” Câu nói này cũng không có gì đáng tiếc. đã được xóa bỏ Sau sự ngượng ngùng của cô con dâu là màn chào đón nồng nhiệt về nhà mới. Nỗi ám ảnh về nạn đói và cái chết là quá lớn, ngay cả với những điều thú vị và vui sướng trên môi. Vì vậy, khi đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cô ấy không khỏi lo lắng, buồn bã và khóc lóc.

    Sáng hôm sau, Jin Ran tiếp tục nghiên cứu sâu về tâm lý của bà cụ, đặc biệt nhấn mạnh vào niềm tin và tầm nhìn của bà cho tương lai. Cùng với những thay đổi của ruột già và người vợ đón máy bay, bà già cũng có những thay đổi rõ rệt. Cô cảm thấy dáng vẻ của mẹ khác hẳn mọi khi, không hề luộm thuộm, lầm lì mà là sự nhẹ nhàng, tươi tắn. Bà dậy sớm dọn dẹp nhà cửa cùng con dâu. Những động tác nhỏ dù bất cẩn nhưng lại phản ánh sự chăm chút kỹ lưỡng của người mẹ đối với hạnh phúc lứa đôi mới cưới.

    Để tạo niềm tin và hy vọng vào tương lai cho hai vợ chồng, bà lão luôn nói về hạnh phúc trong tương lai. Cô định mua một đôi gà, nhìn lại thì thấy họ đã có gà rồi, điều này khiến hai vợ chồng tin tưởng vào tương lai. Nhưng dù bà già có kể vài câu chuyện vui và lạc quan, bà vẫn không thay đổi được sự thật là một nồi cháo khác chỉ đủ cho mỗi người ăn hai lưng. Để vượt qua cơn đói, bữa cơm của nàng dâu mới có một nồi cháo cám. Khi bưng nồi cháo cám ra, phản ứng tâm lý của cô là vô cùng đáng thương, cô vội vàng chạy tới, chào hỏi, khuấy động với giọng nói đầy phấn khích, che giấu phần hiện thực phũ phàng – bát cháo cám sặc sụa trên cổ. Hành động của cô ấy thật cảm động và đáng trân trọng.

    Không phải ngẫu nhiên mà trong ba nhân vật, Jin Woo lại bị bà lão nói về tương lai, nhưng may mắn thay, sau này nó cũng ẩn chứa thông điệp: Dù thế nào cũng phải giữ chữ tín. Hãy tin tưởng và hy vọng. Đồng thời cũng là lời ngợi ca của tác giả về sức sống bền bỉ, trong sáng của tâm hồn người Việt Nam. Người mẹ nghèo nhưng tính tình bao dung, nhân hậu đã gieo mầm sống và hạnh phúc cho hai vợ chồng. Gái già lắm chiêu có thể nói là điểm kết tinh của tác phẩm, thể hiện giá trị nhân văn sâu sắc.

    Với nghệ thuật phân tích tâm lý của nhân vật chính, Jin Woo nhìn thấy vẻ đẹp và lòng nhân ái trong tâm hồn của bà lão và đôi trẻ qua những nét vẽ. Bà cụ là hình ảnh đẹp nhất, đại diện cho hàng triệu người mẹ Việt Nam. Đồng thời, vai trò này cũng phản ánh giá trị nhân văn sâu sắc của con lân kim loại.

    8. Phân tích nhân vật bà lão trong tác phẩm nhặt vợ

    Văn của Kim Ran giản dị, gần gũi với đời sống người dân, được đánh giá là nhà văn chân quê Việt Nam. Tác phẩm của anh luôn chạm đến trái tim người đọc với cảm giác thân thuộc, ấm áp. Truyện ngắn “Vợ nhặt” ra đời trong bối cảnh khốn cùng, đói kém ở nước ta. Tác giả thành công trong việc tạo hình nhân vật của một bộ tứ, một bà mẹ quê mùa nhưng đầy tình thương yêu.

    Bà lão không xuất hiện ở đầu tác phẩm, chỉ khi ông lão về nhà với người vợ mới chọn. Có lẽ lúc này độc giả sẽ bắt đầu cảm kích trước thái độ và tình cảm của người mẹ tội nghiệp đối với con mình.

    Bà lão có dáng người “tàn tạ”, nghèo nàn, giản dị “đi khập khiễng từ ngoài cửa”. Hàng loạt từ dùng để miêu tả dáng người và cử chỉ của bà như “nháy mắt”, “khập khiễng”, “trầm ngâm” gợi lên hình ảnh người mẹ già không còn sức khỏe và tâm thần. Lại đây rồi, trong một xóm nghèo, giữa cảnh vật và con người hoang sơ, hình ảnh người mẹ này dường như khiến người đọc không khỏi xót xa.

    Dù chỉ xuất hiện khi đưa vợ về nhà nhưng cô lại gây ám ảnh cho người đọc khi gấp trang sách lại. Bởi vì Jin Woo đã khiến cô ấy xuất hiện với tính cách và ý thức về tình yêu thương, lòng nhân ái, sự bao dung và chăm chỉ. Cô ấy là một người mẹ tuyệt vời và tuyệt vời.

    Khi nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ ở nhà mình, tâm trạng của cô ấy rất thất thường và bồn chồn, luôn tự hỏi đó là ai. Sau khi biết sự việc, cô ấy không hề lên tiếng hay đẩy đi. Cô ấy lặng lẽ như chính cuộc sống của mình vậy. Cô yêu con mình và yêu người phụ nữ xa lạ đó. Một tình yêu sâu sắc và tuyệt vời. Cô chỉ lo lắng “Không biết liệu họ có làm được qua ngày không”. Khi nghèo khó còn ngập tràn, tình yêu trên đời còn đong đầy, lòng mẹ bao nỗi lo âu. Bà cũng rất vui khi thấy con trai mình đi lấy vợ, nhưng bà cũng rất buồn, vì “người ta phải sống nghèo khổ thế này thì mới lấy được vợ cho con mình, còn con mình thì lấy chồng thôi”. , và tôi yêu người nghèo và người phụ nữ kỳ lạ.

    Bà cụ cũng là một người rất hiểu chuyện và không bao giờ than phiền. Bà chỉ nhẹ nhàng nói: “Vợ chồng anh quản lý tốt công việc làm ăn thì trời thương. Ai là ba giàu, ai là ba nghèo thì không bao giờ có.” Dù thực tế phũ phàng và cái đói, bà vẫn động viên, an ủi cặp Đôi vợ chồng trẻ. Đó không phải là điều mà người mẹ nào cũng có thể dũng cảm nghĩ đến và đủ can đảm để khuyến khích con mình. Chính tấm lòng này của người mẹ đã khiến ruột già và người vợ mới cưới thêm phần thoải mái, thân mật và quá xót xa. Có như vậy chúng ta mới nhận ra tình người đáng quý biết bao trong cuộc đời tăm tối này. Cô ấy là một người mẹ tuyệt vời, mặc dù cuộc sống của cô ấy không như cô ấy muốn.

    Hình ảnh cụ bà ‘xăm trổ miệt vườn’ vào sáng mùng 1 Tết đã khiến độc giả xuýt xoa. Tuy chỉ là một bức tranh nhỏ, ngày thường nhưng lại khiến khung cảnh ảm đạm của những ngày này trở nên trong suốt, nhẹ nhàng và tươi mới hơn. Ngược lại, cô ấy cũng đang nỗ lực và xây dựng vì hạnh phúc của các con. Đặc biệt, hình ảnh “bát cháo hành” xuất hiện trong bữa cơm đầu tiên ở nhà của vợ không chỉ khiến hai vợ chồng nghẹn ngào, xúc động mà còn khiến người đọc bật khóc. Cháo “đắng” đủ sức làm nao lòng người. Thực ra đó là một hình ảnh nghệ thuật, đầy ám ảnh, giống như “bát cháo hành” trong truyện Chí phèo. Sau đó là truyện ngắn “Một nồi cháo” “Vợ nhặt” đã ăn sâu vào tâm trí người đọc.

    Tâm trạng và nụ cười sảng khoái của bà cụ buổi sáng hôm ấy thực sự tràn ngập niềm vui và sự ấm áp của đôi vợ chồng trẻ. Bà còn bảo: “Cháo cám mì ngon lắm, gần nhà không có mà ăn” Sự hồ hởi của người mẹ nghèo làm bừng sáng không khí u ám mấy ngày nay. Chỉ có trái tim của người mẹ mới có thể làm cho đứa trẻ cảm thấy thanh thản. Anh cu co và anh Thi là những người rất hạnh phúc mặc dù cái nghèo vẫn còn.

    Jin Woo đã thành công trong việc khắc họa người phụ nữ già với những chi tiết rất đời thường, nhưng để lại cho người đọc một cái nhìn khác về những người nông dân giữa nạn đói quốc gia. Cô ấy là người được nhiều người ngưỡng mộ và ngưỡng mộ.

    9. Phân tích tâm trạng của bà cụ

    “Chọn Vợ” là một trong những tác phẩm xuất sắc về người nông dân được viết bởi nhà văn Jin Woo. Với những nét vẽ đầy tính nhân văn, người nghệ sĩ không chỉ khắc họa chân thực, chân thực hình ảnh người nông dân mà còn thể hiện niềm thương cảm sâu sắc đối với số phận bấp bênh, bi đát của người nông dân. Trong tác phẩm, Zhuang, Di và mẹ của Zhuang đều có những nỗi niềm và nỗi khổ riêng, nhưng suy cho cùng, trong trái tim họ vẫn tồn tại những vẻ đẹp đáng trân trọng. Nhân vật bà cụ là một nhân vật tương đối phức tạp, được tác giả miêu tả rất thành công.

    Bà cụ trước hết là một người phụ nữ, nghèo, góa chồng, sống ở khu dân cư với con trai, tên con trai, tuy đã lớn nhưng các anh khá trẻ con, anh thì xấu xí, thô kệch. vô lý. Năm 1945, hai mẹ con sống cùng nhau và trải qua cuộc sống thiếu thốn vất vả của xã hội. Bà chưa bao giờ dám nghĩ anh trai và con trai mình sẽ lấy nhau, mặc dù trong lòng bà rất muốn có một người con dâu, vì bà biết con cái mình ra sao, gia cảnh ra sao.

    Ông lão đưa vợ về nhà chờ mẹ trong căn nhà nát, khi về đến nhà, bà ngạc nhiên khi thấy một người phụ nữ đang ngồi tựa đầu vào giường con trai mình. Càng ngạc nhiên hơn khi nghe câu chào từ miệng người phụ nữ. Ông cụ biết mẹ không hiểu chuyện gì liền nói: “Này, nhà tôi chào cô… nhà tôi mới về làm bạn với tôi”. Giọng nói đó, lời khẳng định của người con trai đó, cô vẫn không thể tin đó là thật, cô cố nhìn người phụ nữ vẫn ngồi bên giường: mắt cô mờ đi. Bà lão nhìn người phụ nữ một lần nữa, nhưng vẫn không nhận ra ai. Bà lão khó hiểu quay lại nhìn con trai. Hóa ra con trai bà có vợ, xấu như báo sư tử, có người bắt đi? Lòng cô vẫn ngỡ ngàng, vẫn nghi ngờ xen lẫn tò mò.

    Khi cô ấy dần hiểu ra mọi chuyện và biết mình đã lấy người phụ nữ khác, cô ấy chỉ còn biết “cúi đầu”. Số phận của đứa con trai thật đáng thương, bà nghĩ đến người chồng cũ và đứa con gái đã khuất mà bà từng có, bà càng thương, càng thương, càng thương. Là một người mẹ, tình yêu thương của cô dành cho con là vô bờ bến, cô biết giờ con mình đã ổn định, có gia đình, hạnh phúc nhưng hạnh phúc ít mà nhiều phiền muộn. Cô tự trách mình đã làm mẹ mà không thể cho con cái được ấm no, sau khi kết hôn còn gì phải lo lắng. Nhiều người chết đói, sự sống mong manh như ngàn cân treo sợi tóc, gia cảnh nghèo khó, khó có con, lấy vợ lúc này. Và rồi bà khóc vì thương con và con dâu mới và chuyện gì sẽ xảy ra với hai người nếu vượt qua được thử thách này. “Hai giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt mơ hồ của cô ấy.” “Chúng ta sắp cưới nhau rồi, xin lỗi! …” “Ừ thì có số phận, còn mình thì hạnh phúc lắm…”. “Tôi ngồi đây. Ngồi đây, để chân không mỏi.” Làm sao chúng ta có thể diễn tả hết được tình yêu thương của người phụ nữ lớn tuổi dành cho đứa con của mình, những lời nói dịu dàng và chân thành bật ra từ trái tim ấm áp, và sâu lắng. tình cảm yêu thương của mẹ, khiến chúng tôi không khỏi nghẹn ngào. “Bà cụ không nói nên lời và nước mắt cứ thế tuôn rơi”.

    Là người từng trải, bà hiểu rằng nếu không có nạn đói, các con của bà đã lấy chồng lâu rồi, đói thì người ta tìm đến lấy con. Dù vậy, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà anh mang lại cho cô, và sự ấm áp của một gia đình nhỏ. Dù biết phía trước vẫn còn những chông gai nhưng bà vẫn động viên, khuyên nhủ con trai. Cô dặn các con phải sống yêu thương, chan hòa, quan tâm, chia sẻ để vượt qua nghịch cảnh. Trong lời hô hào ấy có một niềm tin rằng ngày mai sẽ khác và tương lai sẽ bình lặng trở lại: “May mà ông trời cho…” Ai có tiền thì ba đời lận đận. Nếu vậy, con bạn sẽ bị muộn. Bà Già “Lên Tiếng: Chuyện Vui, Mọi Niềm Vui Đến”.

    Sáng hôm sau, khi con dâu tôi về, nó dậy sớm, nhổ cỏ trước nhà, dọn dẹp nhà cửa, sân vườn. Hơn ai hết, bà xem công việc là tình yêu và sự trân trọng của mình dành cho cô con dâu mới, bà đón con trai để nó bớt buồn và thanh thản hơn. “Khuôn mặt u ám của bà bỗng sáng lên. Bà già xăm trổ lau nhà” Bữa sáng đầu tiên của con dâu là nồi cháo cám. Dù là rau đắng nhưng bà vẫn cố gắng hết sức để động viên con trai. với một nụ cười. Chiếc xích đu quá tệ nhưng khi ăn sáng hôm đó, chúng tôi vẫn cảm nhận được không khí gia đình đầm ấm, tình mẹ vẫn vẹn nguyên.

    Nhân vật bà cụ được tỏa sáng trong tác phẩm nói lên những đức tính cao đẹp của người phụ nữ, người mẹ Việt Nam. Đó là lòng dũng cảm, lòng nhân ái, vị tha, tình yêu thương con vô bờ bến và ý chí kiên cường. Giữa đau khổ, hàng ngàn cái chết và hàng ngàn lo lắng, cô ấy vẫn lạc quan, và cô ấy vẫn không có hy vọng hay niềm tin vào một ngày mai tốt đẹp hơn.

    Thấu hiểu tâm lý và trái tim bằng cách kể những câu chuyện hấp dẫn, giúp nhà văn tiếp cận mọi ngõ ngách trong tâm hồn nhân vật, cho phép chúng ta sống với cùng cảm xúc và nhân vật khi đọc những trang viết bằng cây bút đó. Cùng nhau hạnh phúc, cùng nhau hoạn nạn, cùng nhau khóc, cùng nhau cười. Tôi rất biết ơn Jin Ran vì đã dành tình yêu thương vô bờ bến cho những người nông dân nghèo.

    10. Cảm nhận về nhân vật bà cụ trong việc Vợ người ta

    Có một lý do khiến độc giả “mê mệt” khi đọc Ngô Đạt Đa, Ngô Trung Phong, Ruan Gonghuan, Nan Cao, Jin Lan … vì họ viết quá hay, quá hay, quá hay, quá đời v.v. Quá “chát”. Mỗi trang đọc, tôi có cảm giác như đang sống cùng nhân vật này, trải qua niềm vui, hạnh phúc và cả nỗi đau, bi kịch với nhân vật này. Đọc truyện ngắn “Nhặt vợ” của Jin Yu, nhân vật bà lão là một người phụ nữ điển hình, tuy sống trong cảnh cơ cực nhưng tình yêu thương của bà dành cho con cái là không giới hạn.

    Kim Rân Cam Ranh (1 tháng 8 năm 1920 – 20 tháng 7 năm 2007), tên thật là Nguyễn Văn Thái, sinh tại làng Phù Lỗ, thị trấn Sìn Hồng, huyện Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh. Văn của Kim Ran mang đậm dấu ấn cá nhân. Cam Ranh đặc biệt thành công trong việc tái hiện không khí ảm đạm của nông thôn Việt Nam và cuộc sống vất vả của người nông dân thời bấy giờ. Các tác phẩm tiêu biểu của Jin Lan gồm “Vợ chồng son” (1955), “Cánh đồng quê” (1948), “Người vợ nhặt” (tập truyện ngắn “Con chó xấu xí” xuất bản năm 1962) …

    Truyện ngắn “Vợ nhặt” của nhà văn Kim Ran lấy bối cảnh nạn đói kinh hoàng năm 1945. Nói về tác phẩm này, Jin Yu viết: “Khi mọi người viết về nạn đói, họ thường viết về nghèo đói và bi kịch. Khi tôi viết về những người trong những năm đói khổ, mọi người có xu hướng nghĩ về những người chỉ nghĩ đến cái chết. Tôi muốn viết a Những câu chuyện ngắn ý nghĩa khác nhau, trong hoàn cảnh éo le, dù cận kề cái chết nhưng những con người này vẫn là con người, không nghĩ đến cái chết mà vẫn nhìn vào cuộc sống, vẫn hy vọng, tin tưởng vào tương lai, họ vẫn muốn sống và được sống. ”Già Nhân vật vợ là tiêu biểu cho“ những con người ấy ”.

    Trước hết, tính cách của bà cụ là một người phụ nữ, dù rất nghèo nhưng bà vẫn phải làm việc vất vả để kiếm sống khi về già. Chúng ta có thể thấy qua một vài chi tiết nhỏ: “Từ ngoài rừng trúc, bà cụ không đi vào. Tính tình vẫn vậy. Cảm giác như một bà lão nhỏ nhắn, không còn bước nhanh, chậm, khó nhọc ra khỏi nhà. tối. Trong không gian xóm trọ đổ nát, nơi mọi người đang ‘co ro’ vì đói và khát, không khí ‘bị mùi rác thải ẩm ướt và xác chết đói’ cộng hưởng với những ‘tiếng lẩm bẩm có tính toán’ khiến chúng ta khiếp sợ. Trong kịch bản “toàn năng” này, còn gì bằng Là những? Vì vậy, bà cụ bước đến và mang cả “bầu trời” buồn tẻ vào lòng.

    Tiếp theo, Kim uni còn tạo hình nhân vật của bộ tứ đầy tình yêu thương, đức hy sinh và luôn mong muốn có một cuộc sống viên mãn và hạnh phúc. Bà cụ là một người mẹ luôn thấu hiểu và hết lòng vì con – con trai mình và luôn mong con trai mình hạnh phúc. Điều này được thể hiện rất rõ qua diễn biến tâm lý của bà cụ trong suốt câu chuyện. Lúc đầu, thấy anh ta đi cùng một người phụ nữ, ông già “khựng lại” và “ngạc nhiên”. Và sau đó càng ngạc nhiên hơn khi một người phụ nữ khác “chào hỏi” bạn. Bà cụ đã sống gần hết cuộc đời, được một lúc bà như hiểu ra mọi chuyện, mắt bà cụp lại. Một câu hỏi lớn hiện ra trong đầu bà lão: Làm sao chúng tôi có thể sống thiếu thức ăn trong nạn đói khủng khiếp này? Cô hiểu mọi điều và mong muốn có một mái ấm gia đình, nhưng thực tế phũ phàng không cho cô cơ hội có một đám cưới tử tế như bao người khác. Của hồi môn là mấy lời nói và mấy bát bánh chưng là của bà xã “nhặt được”, nhưng sau một lúc chần chừ, bà cụ đã “lấy làm vui”. Đây chẳng phải chỉ là minh chứng cho khát vọng hạnh phúc gia đình của người phụ nữ xưa hay sao? Bà cụ không chỉ thương những đứa con của mình mà còn là một người nhân hậu, hết mực yêu thương những người cùng cảnh ngộ. Cô ấy chấp nhận một người phụ nữ mới về nước, mặc dù cô ấy “không biết chúng tôi có thể nuôi được nhau hay không”.

    Cuối cùng, bà cụ cũng là một người lạc quan, tin tưởng vào tương lai tươi sáng. Sáng hôm sau, nắng vàng xua tan mọi u ám, chết chóc. Cả nhà cùng nhau xây nhà, dọn vườn, dọn sân … Trong những ngày đói, một đĩa cháo cám mì “đắng lòng” mừng con dâu mới phơi bày thực trạng “cửa quyền”. đói “trước mắt.” Ba người, ba mạng. Một kẻ ngu ngốc. Một rẻ mạt bị “nhặt” Một bà già “gần đất xa trời”. Tuy nhiên, họ say sưa nói về tương lai. . Bà cụ hào hứng kể chuyện tiếp theo

    Vì vậy, thông qua nhân vật bà lão, Jin Woo đã thể hiện những hoài bão và ước mơ cao cả của mình, qua đó thể hiện sự trân trọng những phẩm chất tốt đẹp của con người. Điều này cũng thể hiện chủ nghĩa nhân đạo sâu sắc của tác giả. Một lần nữa, Tào Tháo đã dựng thành công diễn biến tâm lý nhân vật chân thực, sinh động, thể hiện phong cách văn chương độc đáo của ông.

    Chợt nhớ đến một câu trong tác phẩm “Quê hương” của He Dun: “Trên đời làm gì có con đường, người ta đi mãi thì cũng chỉ thành một con đường …” Anh ta cũng đi trên “vết xe đổ” của sự phê phán. thực tế và viết Nan Cao, Wu Datu, Ruan Gonghuan và các tài năng nông dân khác … Nhưng Jin Lan đã bước chân của một người.

    11. Phân tích tính cách của bốn học sinh giỏi

    Truyện ngắn “Người vợ nhặt” của Jin Woo kể lại cuộc sống ngột ngạt, u uất trong nạn đói khủng khiếp năm 1945. Thay vì mô tả thực tế khắc nghiệt của nạn đói vào thời điểm đó, Jin-woo tập trung vào nó. Có vẻ đẹp ẩn sau vẻ ngoài thể hiện sự đói khát của người nghèo về tinh thần. Trong cảnh ấy, họ vẫn nhen nhóm niềm tin và hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn. Có ba nhân vật trong “Nhặt vợ”: Choang, bà lão nhặt vợ, rồi bà già, mẹ của người em trai, vì tấm lòng nhân hậu, vị tha, đức hy sinh rất đáng trân trọng đã khơi dậy thêm sự chú ý của độc giả ngậm ngùi.

    Jin Yu khiến bà lão xuất hiện giữa tác phẩm, nhưng bà lão lại trở thành nhân vật trung tâm của tác phẩm. Khi tả bà cụ, đường kim mũi chỉ như thật đến từng bức tranh, từng chi tiết. Bà cụ hiện ra là một người mẹ bất hạnh, vì chồng mất sớm, con gái nhỏ cũng mất sớm, bà chỉ có một người con trai làm nghề đánh xe bò, còn ông thì mất trí. Hậu quả là hai mẹ con sống trong căn nhà dột nát, chen chúc gần đó, người con trai có nguy cơ mất vợ. Cả một đời đau khổ và tủi nhục đã ảnh hưởng nặng nề đến lập trường đã hình thành nên tính cách của cô. Chân dung nhân vật bà cụ được tác giả từng bước giới thiệu. Bắt đầu bằng “tiếng người hắng giọng và ho”, rồi một bà lão “cười” từ đầu ngõ “vừa đi vừa lầm bầm gì đó”. Tính từ “nogo” rất mộc mạc và có chất tạo hình phong phú, giúp người đọc hình dung ra thân hình gầy gò, cong queo của người mẹ già vì bao gánh nặng mưu sinh, nghèo khó. Bản thân cái nghèo cũng phủ một “làn sương mù u ám” lên gương mặt cô. Qua cách miêu tả ngoại hình của bà cụ cho ta thấy đây là một người mẹ có cuộc đời khốn khó.

    kim uni khéo léo dẫn dắt người đọc cùng suy nghĩ, lồng ghép những nỗi buồn và niềm vui của bà cụ. Tác giả đặt bà cụ vào một tình huống hoàn toàn bất ngờ. Trong nạn đói kinh hoàng năm 1945, “con người đang chết dần”, “không khí vẫn còn nồng nặc mùi hôi thối của xác chết”, “tiếng la và tiếng kêu” của động vật. Quạ đậu “chợ cấy lúa”, con trai bà cụ bất ngờ “rước” vợ về tỉnh bằng chiếc xe bò của liên đoàn, chở về nhà giới thiệu với mẹ. Chính những điều này đã ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ, khiến bà cụ vừa vui vừa buồn. Tâm trạng cô ấy thể hiện vào chiều hôm trước và sáng hôm sau rất khác nhau, nhưng cả hai đều là sự nhìn nhận và suy ngẫm về hôn nhân.

    Chiều hôm trước, bà cụ từ trong ngõ đi vào, thấy thái độ khác thường “la hét như một đứa trẻ” và “đuổi tôi đi”, bà cụ hết sức ngạc nhiên, bà cụ đã theo con bạn vào nhà cùng. “Tôi xin lỗi” cảm giác. Đó là biểu hiện của sự lo lắng, hồi hộp vì không biết điều gì đang chờ đợi mình ở nhà. Bước ra giữa sân và nhìn thấy người phụ nữ, bà lão “ngạc nhiên” dừng lại – một biểu hiện ngạc nhiên khác, “ngạc nhiên hơn”. Điều đó có nghĩa là trong lòng cô ấy ngày càng có nhiều bất ngờ, và bất ngờ sau lớn hơn bất ngờ trước. Tác giả thể hiện sự lo lắng, nghi ngờ của bà lão lúc này bằng ngôn ngữ độc thoại nội tâm. Một loạt câu hỏi dấy lên trong tâm trí già nua của cô: “Chết tiệt, tại sao lại có một người phụ nữ trong đó? Người phụ nữ nào đang đứng bên giường con trai mình? Tại sao cô ấy lại chào anh ?? Không phải con của Duke. Đó là ai?” là lục tung trong đầu anh ta để tìm ra câu trả lời thỏa đáng. Nhưng bà lão vẫn không tìm ra câu trả lời, đành phải trách móc mắt mình không tin vào chính mắt mình. “Bà lão chớp mắt, làm mờ đôi mắt của chính mình, bởi vì đột nhiên bà lão nhìn thấy đôi mắt của mình nheo lại.” Bà lão “nhìn kỹ người phụ nữ, nhưng vẫn không nhận ra ai.” Anh ta ngạc nhiên quay lại hỏi. Con trai. Khi một người phụ nữ nhìn thấy một bà lão quay lại và nói “cô đã về”, thì ngay cả kiểu chào hỏi – một lời chào thân thiện cũng không thể khiến cô ấy hiểu được. Còn đang băn khoăn, thắc mắc và đoán già đoán non, bà lại hỏi: “Ủa, thế nào rồi?” Thì bà cụ “yên vị trên giường”. Mãi cho đến khi được nhóm bạn giới thiệu và giải thích “đây là nhà của tôi” và sau đó là “chúng ta sống với nhau … đó chỉ là một con số”, bà lão mới bắt đầu hiểu ra. Khi hiểu ra, bà lão “im lặng cúi đầu”. Cái dáng ngồi “lặng lẽ cúi đầu” của bà cụ chứa đựng quá nhiều tâm tư, tình cảm và cảm xúc khó tả.

    Có vẻ như thông qua tư thế này, người đọc dần nhận ra nội tâm phong phú bên ngoài vẻ già nua, ranh mãnh của cô ấy. Ở cô, con người lý trí và tình cảm đồng thời xuất hiện. Một người lý trí không chỉ khiến bà hiểu con trai mình đã có gia đình mà còn khiến bà hiểu được những khó khăn, nghèo khó mà ruột già phải chịu đựng, từ đó giúp bà hiểu rằng chính số phận bất hạnh đã khiến con bà phải sống. trong một môi trường trớ trêu như vậy. Và người đa cảm của cô đã thể hiện sự “thương cảm cho số phận của đứa trẻ”. Than thở, xót xa ấy vừa cho chính mình vừa cho con trai, thể hiện nỗi đau của chính mình và mang cả tình thương cho con trai. Vì vậy tình cảm của bà cụ vừa đáng thương lại vừa nhân hậu!

    Cô ấy ngày càng cảm nhận rõ ràng và cụ thể hơn về mình: “Chà, khi người ta kết hôn và sinh con, thì giờ là lúc vào bếp ăn cơm, đúng vậy, nhưng họ muốn có con trong tương lai. Nhưng tôi không muốn” t muốn … ”. Đọc đến đây, chúng ta như thấy lòng người mẹ nghèo rung lên vì đau đớn, xót xa. Cảm xúc của người mẹ bao gồm sự so sánh giữa họ và con cái của họ trong bối cảnh hôn nhân và tảo hôn. Sự so sánh không chỉ làm nổi bật sự thiếu thốn, vất vả của gia đình chị mà dường như còn chứa đựng sự trách móc của chính chị. Oán hận đối với chính mình! Đó cũng là một biểu hiện của nỗi đau nội tâm của cô. Nhưng tất cả đều là biểu hiện của lòng tốt và tình yêu đối với trẻ em.

    Sự thương xót còn thể hiện ở sự quan tâm của bà dành cho lũ trẻ: “Không biết chúng có thể cho nhau ăn và sống sót sau đứa trẻ đói khát này không”. Cô ấy nâng niu cả bản thân và những đứa con của mình, “nước mắt lưng tròng”. Bà cụ kìm nén nỗi xúc động, cố gắng đổ những giọt nước mắt mặn đắng vào trái tim vốn đã đầy đau khổ của cuộc đời. Nhưng người mẹ già tội nghiệp vẫn nước mắt lặng lẽ tuôn rơi trên đôi mắt mờ đục. Các đoạn văn không chỉ là những câu trần thuật đơn thuần, mỗi câu đều chứa đựng đầy cảm xúc bi tráng của tác giả.

    Câu chuyện đã đến cao trào. Jin Yuzhong lột tả khá đậm nét tâm lý nhân vật một cách sắc sảo và tinh tế. Cả ba nhân vật đều có chung một căng thẳng. Còn “nhặt vợ” thì chờ mẹ già nói. Sau khi bà cụ hiểu chuyện, nỗi xót xa khiến bà cụ “khẽ thở dài” vì muốn giấu nỗi buồn, lo lắng. Bà lão thoáng chốc thoát khỏi những dòng cảm xúc đang ấp ủ, nhìn người vợ nhặt, “thẫn thờ” khi bà “khom đầu, sờ soạng tay lên vạt áo rách nát”. Bà cụ không chỉ nhìn con dâu bằng mắt mà còn nhìn bằng cả tấm lòng. Vì vậy, bà lão nghĩ: “Con người nếu gặp phải bước đường gian nan, đói khổ này thì chỉ có thể sinh con đẻ cái, chỉ có con mình mới cưới được vợ…”. Trong suy nghĩ của người mẹ đó về hai đối tượng “người khác” và “đứa con của mình”. “Người khác” trở thành ân nhân, và “con trai tôi” trở thành con nợ. Thì ra mẹ già không coi thường, khinh bỉ người vợ đảm đang mà rất cảm thông, kính trọng dù là người đàn bà rách rưới, nghèo khổ, không nhà cửa. Bà lão nhặt được cho vợ từ tận đáy lòng, nhớ đến trách nhiệm làm mẹ, lại tiếp tục hành hạ “Mẹ không lo được cho con…”. Bà phó thác và chờ đợi số phận của mình phụ thuộc vào may rủi: “May mà sống được qua giai đoạn này, con trai tôi cũng có vợ, yên bề gia thất, chứ giết nó thì tội nghiệp, khổ lắm. em biết không?. Làm sao mà lo được hết chuyện này? Thật là bi hài! Vừa lo vừa buồn, người mẹ dường như hết lần này đến lần khác chấp nhận “nàng dâu mới”. Sau khi “hắng giọng”, bà già “nhẹ nhàng. “nói với” nàng dâu “:” Ừ thì cũng phải thương nhau, mình cũng vui lắm … “. Một bà mẹ vui vẻ nhận lời. Từ” niềm vui “mà bà lão nói với các con. Thật giản dị và chân thành! Những câu nói giản dị ấy đã mang lại cảm xúc và sự an tâm cho người vợ nghèo đang đón máy bay. Sự chấp nhận của bà cụ khiến anh “thở phào nhẹ nhõm, lồng ngực nhẹ hẳn đi. >

    Người mẹ đáng thương, tốt bụng này hiểu hoàn cảnh và tình cảm của người phụ nữ xa lạ bỗng chốc trở thành “con dâu” của mình. Lời độc thoại nội tâm trong đoạn văn này một lần nữa diễn tả tinh tế những cung bậc cảm xúc phức tạp của nhân vật bà cụ. Cảm xúc như những con sóng lăn tăn trong lòng mẹ khiến lòng người đọc không khỏi đau xót. Ôi người mẹ tội nghiệp của tôi! Tình yêu thương và tinh thần trách nhiệm của một người mẹ dành cho con khiến cô ấy tuyệt vọng muốn lấy con mình, ngay cả khi cô ấy chỉ nói về điều đó …

    Khi đón “nàng dâu mới”, bà cụ tiếp tục tâm sự, từ tốn dạy dỗ các con: “Nhà mình nghèo. Vợ chồng ăn nói làm ăn với nhau được không? Thế thì may. Nhưng ông trời cho. … Làm sao mà biết được, ai giàu ba đời, ai nghèo ba đời? Trong lời tâm sự của bà có một lời tâm sự rất thật thà “Gia đình chúng tôi nghèo lắm”. Đối với điều này, người mẹ nhắc nhở các con “Con Vợ chồng bảo nhau làm ăn. “Dù có nhắc nhở, bà cũng dùng câu nói quen thuộc trong dân gian để động viên con cháu:” Ai giàu ba họ, khó ba đời. Những lời động viên ấy thể hiện sự lạc quan của người mẹ nghèo trong hoàn cảnh éo le, bà lão cũng truyền niềm tin vào tương lai cho các con, quả là nguồn động viên vô giá giúp các con vượt qua giai đoạn khó khăn này. với nỗi buồn và lo lắng Nghèo đói luôn ám ảnh trong lòng bà lão, nỗi đau khiến bà lão “chạnh lòng” Bóng tối che mắt Xa xa, những dòng sông trắng ngoằn ngoèo trên cánh đồng tối Người nằm trong gió Ngôi nhà chết chóc “Cháy. Bà già thở dài thườn thượt”.

    Cô ấy cũng gặp rắc rối bởi sự bất hạnh về thân phận của mình. Vì vậy, trong ký ức của bà lão “nghĩ đến ông già, nghĩ đến cô con gái nhỏ. Bà lão là nghĩ đến cuộc đời dài khổ của mình”. Tất cả như một cuốn phim dài bất tận, giống như bi kịch của cuộc đời cô. Từ những nỗi niềm ấy, trong lòng bà lại xuất hiện nỗi lo lắng, bà lo lắng cho các con: “vợ chồng chúng nó dựng vợ gả chồng rồi, liệu cuộc sống của bố mẹ trước đây có tốt hơn không? …”. Dù lo lắng nhưng bà vẫn cố gắng đến gần con dâu và ra vẻ ân cần mời: “Con ngồi đây, con ngồi đây, chân không mỏi”. Lời mời đã khiến mẹ và “con dâu” xích lại gần nhau, ít nhiều an ủi “vợ nhặt”. Lời mời của người mẹ thể hiện tình yêu và sự chấp nhận của bà dành cho “nàng dâu mới”. Nổi bật nhất là tấm lòng thương con dâu mới của bà cụ: “Bà cụ nhìn bà xót xa, giờ đã là con dâu của nhà”. Bà cụ tiếp tục tâm sự nỗi lòng của mình với người vợ đảm đang: “Nói làm mấy mâm cơm cũng đúng thôi, chứ nhà tôi nghèo, giờ không ai nhận, anh em hòa thuận với nhau là đúng rồi. sẽ hạnh phúc. Tôi đói trong năm nay. Chúng tôi sắp kết hôn rồi, xin lỗi … “.

    Dùng lời nói của bà cụ để chứng tỏ bà là người rất nhạy cảm và hiểu người. Bà hiểu rằng để cưới được con thì trước hết phải có vài mâm cỗ, cúng tổ tiên, ông bà rồi mới mời làng xóm, làng xóm. Cô ấy cũng hiểu lòng người và bao dung, họ sẽ thông cảm cho sự nghèo khó của cô ấy và không chấp nhặt, tính toán. Cô cũng hiểu rằng đạo lý của việc thiết lập tình cảm vợ chồng là sự hòa thuận. Đến đây, bà cụ “không thốt nên lời, nước mắt cứ thế tuôn rơi”. Nước mắt bà cụ rưng rưng vì thương con. Những giọt nước mắt của bà là biểu hiện của sự bao dung, nhân hậu của một người mẹ nghèo. Nó quý hơn rất nhiều so với những thứ tầm thường mẹ đã cho các con.

    Tâm trạng của bà lão vào buổi chiều hôm trước là sự đan xen của lo lắng, vui, buồn và đau buồn, nhưng sáng hôm sau bà luôn tràn đầy niềm vui và sự vui vẻ. Niềm vui ấy được thể hiện rõ trên khuôn mặt người mẹ: “Mẹ nhẹ nhõm, tươi tắn và tinh anh, nét mặt ủ rũ như được đổi mới”. Niềm vui này còn được thể hiện qua hành động: “Xăm mình, dọn dẹp, quét dọn sàn nhà”, đại ý của cô là “sắp xếp nhà cửa thịnh vượng, trật tự thì cuộc sống của họ mới có thể khác hơn, công việc làm ăn có cơ hội tốt hơn”. Làm sao bà có thể không vui khi con trai bà đi lấy chồng. Chị cũng giải tỏa được nỗi lo lắng bấy lâu nay, trong bữa cơm đầu tiên của ba mẹ con dù chỉ là “mớ rau chuối, đĩa cháo muối nhưng chị” nói chuyện vui vẻ, tất cả vì tương lai hạnh phúc. ”An Người mẹ già kể câu chuyện của con mình trong bữa ăn đầu tiên sau khi kết hôn, và trong khi đó vẫn chỉ là câu chuyện sự nghiệp và gia đình, trong câu chuyện của bà không còn quá khứ, chỉ có tương lai. Câu chuyện của cô ấy chỉ đơn giản vậy thôi! Mua gà, nuôi gà, nuôi một bầy gà con, mẹ tôi bảo: “Hay quá, nếu có tiền thì mua một cặp gà đi. Mẹ nghĩ đầu bếp làm chuồng gà thì tiện lắm.” ‘Nhìn đi nhìn lại mà đàn gà con xem … “. Chính niềm vui của mẹ đã khiến cuộc sống vui vẻ, đầm ấm hơn. Thế nhưng, giữa bữa lại nghèo hơn, gây ra câu chuyện” Bữa ăn hạnh phúc đột ngột dừng lại. ” Nồi cháo lỏng lẻo, mỗi người hai bát cạn “. Tuy nhiên, bà lão” lao vào bếp tắt bếp nghi ngút khói “, bà cụ khen” chè đây, ngon quá “. Bà lão dường như đang cố xua đi không khí ảm đạm Không khí, trong một cử chỉ vui vẻ, cố gắng quên đi tình cảnh éo le Bên dưới vẻ ngoài tươi tắn này là tấm lòng của một người mẹ đang khóc. trong cháo cám “Chăm sóc Gạo” khen là “ngon” và miêu tả “nhà mình còn không thèm ăn cám”. Qua đó, cô động viên trẻ có thêm nghị lực để vượt qua hoàn cảnh khó khăn này. Chi tiết này cho phép chúng ta Tôi cũng cảm động rơi nước mắt trước tình yêu và sự chân thành đáng quý của cô ấy.

    Kết thúc đoạn văn là giọt nước mắt của người mẹ, nhưng bà lão “vội ngoảnh mặt đi, bà già không dám để con dâu thấy mình khóc”.

    Tài năng của kỳ lân kim loại là nhẹ nhàng vặn ngòi bút đến tận sâu thẳm tâm hồn của nó. Ông đã diễn tả một cách sâu sắc và tài tình tâm lý của bà cụ, một người mẹ nghèo chí nghĩa, hết lòng yêu thương con cái, yêu thương những mảnh đời khốn khó bằng một tấm lòng nhân ái sâu sắc. Cô cố gắng xua tan niềm đam mê đen tối khủng khiếp với thực tế và truyền sự tự tin và niềm vui cho trẻ em. Trong tấm thân gầy guộc, kiệt quệ vì đói nhưng vẫn có một ý chí kiên cường để tồn tại.

    Trong văn học Việt Nam, ngoài tình phụ tử của lão Hạc trong tác phẩm cùng tên của Tào Tháo, thì tình mẫu tử trong đoạn trích “Trong lòng” của tác giả Tiêu Hồng cũng thật đáng trân trọng. Để xóa bỏ hủ tục, người mẹ đã ra nước ngoài cầu ăn, nhưng bà vẫn thương con và hy sinh bản thân. Hay người đàn bà đánh cá không tên trong tác phẩm “Chiếc thuyền ngoài xa” của Viên Minh Châu là người mẹ bị chồng hành hạ, đánh đập dã man nhưng luôn yêu thương, bao dung, tha thứ, hy sinh cho con và cho hạnh phúc của con mãi mãi. Bà cụ cũng là một người mẹ nhân hậu, giàu đức hy sinh và hết lòng yêu thương con cái.

    Thông qua truyện ngắn “Vợ nhặt”, nhà văn Jin Woo đã hết lòng khắc họa hình ảnh chân thực cảm động về người mẹ nghèo khổ vì con. Với nét vẽ tinh tế, sắc sảo, tác giả đi sâu phân tích diễn biến tâm lý phức tạp của bà cụ, từng lời, từng chữ, từng động thái, quan tâm đến tương lai của đứa trẻ. Phải là người sống tốt, hiểu và thông cảm, yêu thương và tôn trọng người nghèo thì mới có thể nói ra một cách chân thực và tế nhị như vậy.

    Truyện ngắn Nhặt Vợ Không chỉ là một chương văn học mà là một chương đời đầy đau thương và nước mắt, mô phỏng nỗi lo lắng của người mẹ nghèo về hiện tại và niềm tin chập chờn về tương lai. Hình ảnh bà lão khiến người đọc vô cùng xúc động trước tấm chân tình của người mẹ già. Người mẹ già là một tia sáng trong bối cảnh bi thảm của cuộc đời nghèo khó. Nhân vật bà lão càng làm cho giá trị nhân văn của tác phẩm thêm thấm thía và cảm động. Cụ bà đã để lại nhiều suy ngẫm sâu sắc và những chấn động trong lòng người đọc

    Xem thêm thông tin hữu ích trong phần tài liệu của hoatieu.vn.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *