Văn mẫu lớp 8: Phân tích nhân vật tôi trong truyện ngắn Tôi đi học 2 Dàn ý & 10 bài văn mẫu lớp 8 hay nhất
top 10 bài phân tích nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học của thanh tịnh, kèm theo 2 dàn ý chi tiết. qua đó, giúp các em học sinh lớp 8 cảm nhận rõ hơn về tâm trạng ngày đầu tiên đi học của nhân vật tôi.
truyện ngắn tôi đi học đã gợi cho chúng ta kỷ niệm ẹp về buổi ầu tựu trường, về những cảm xúc, peldido ộng sâu sắc tữc và thiảm. với 10 bài phân tích nhân vật tôi sẽ giúp các em ngày càng học tốt môn văn 8 hơn.
dàn ý phân tích nhân vật tôi trong tôi đi học
dan ý ngắn gọn
1. mở bai
- dẫn dắt, giới thiệu về tác giả thanh tịnh, truyện ngắn “tôi đi học”, nhân vật “tôi” trong buổi tựu trường
- thấy minh đã lớn và đứng đắn hơn
- cảm thấy trang trọng và chững chạc
- lo sợ, ngại ngùng và hồi hộp
- cảm thấy bơ vơ, nhỏ bé
- cái gì cũng lạ lạ, hay hay
- cảm nhận về bạn bè và tiết học
- ý nghĩa tâm trạng nhân vật tôi trong buổi tựu trường: là những cảm xúc, peldido ộng sâu sắc và thiêng liêng nhất của cuộc ời ng hưh sin>
dàn ý chi tiết
1. mở bai
– giới thiệu sơ lược về tác giả, tác phẩm:
- văn bản “tôi đi học” en trong tập “quê mẹ” xuất bản năm 1941, kể lại những kỉ niệm và cảm xúc của nhân vật “tôi” trong buờuƧi tung. <
– khái quát về nhân vật tôi: nhân vật “tôi” – một cậu học trò với những cảm xúc ngây thơ và non nớt trong ngày đầu tiên theo mẹ đẹ>
2. thanks bai
a) cơ sở để nhân vật tôi có những liên tưởng về ngày đầu tiên đi học của mình
- Biến chuyển của cảnh vật sag thu: cuối thu, thời điểm tựu trường, cảnh thiên nhiên với la rụng nhiều, mây bàng bạc khiến lòng người nh ẹi
- hình ảnh những em bé núp dưới nón mẹ lần đầu tien đến trường,…
- cảnh vật, with đường vốn rất quen nhưng lần này cảm thấy lạ.
- tự cảm thấy có sự thay đổi lớn trong lòng mình, cảm thấy trang trọng, đứng đắn hơn.
- bỡ ngỡ, lung tung
- không khí của ngày hội tựu trường: náo nức, vui vẻ nhưng cũng rất trang trọng.
- cảm thấy nhỏ bé so với trường, lo sợ vẩn vơ.
- hồi hộp, lo sợ chờ nghe gọi tên mình.
- khi sắp vào lớp học thì lo sợ, bật khóc
=> gợi nhớ, cơ sở liên tưởng tương đồng tự nhiên.
b) những hồi tưởng của nhân vật tôi
* tâm trạng khi cùng mẹ đi trên đường đến trường
=> từ ngữ gợi tả, nghệ thuật so sánh, chọn lọc chi tiết tiêu biểu, cụ thể: tâm trạng bỡ ngỡ của “tôi” trong buổi tựung tr İỪn.
* khi đứng giữa sân trường và nghe gọi tên vào lớp học
=> diễn tả sinh động tâm trạng của nhân vật “tôi” với từng cung bậc, cảm xúc, có nhiều trạng thái cảm xúc đối lập, tạcâm phtr>
* khi ngồi trong lớp học
- làm quen, tìm hiểu phòng học, bàn ghế, … ⇒ thấy quyến luyến.
- khẳng định lại dòng cảm xúc của nhân vật tôi, vai trò với việc thể hiện ý nghĩa của truyện.
- cảm nhận của em về nhân vật tôi.
2. thanks bai :
– tâm trạng khi cùng mẹ tới trường:
– tâm trạng khi đứng giữa sân trường:
– tâm trạng khi ngồi trong lớp học tiết học đầu tiên:
3. kết bai
=> tâm trạng, cảm giác của nv “tôi” khi ngồi trong lớp học, đón nhận giờ học đầu tiên hợp tự nhiên, sinh động, hấp dẫn.
3. kết bai
phân tích nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học – mẫu 1
cuộc sống vốn có nhiều việc phải làm với bao bộn bề, lo toan, cũng như with người ta rất cần đến những phút giây của kmỉ. kỉ niệm sẽ xoa dịu tâm hồn, đưa with người trở về với những gì là trong sáng và tinh khôi nhất. và trong khoảnh khắc nhớ lại lung linh ấy, những kí ức về ngày đầu tiên đi học cứ mơn man, da diết trong lòng. tâm trạng của nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học của nhà văn thanh tịnh cũng chínnh là tâm trạng của mỗi chún t.
nhân vật tôi chính là nhân vật trung tâm của truyện ngắn tôi đi học – một truyện ngắn hầu như không có cốt truyện, không nhiều những sự kiện, được viết lên bằng hồi tưởng và kỉ niệm, đậm chất trữ tình. mở đầu tác phẩm, tâm trạng nhân vật tôi được đánh thức bởi không khí quen thuộc của thiên nhiên, đất trời : “hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc…”, được khơi dậy bởi những hình ảnh quen thuộc “mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đi đến trướn”. sự ồng điệu giữa hiện tại và quá khứ khiến kỉmm về ngày ầu tiên đi học ngủ yên trong kí ức lại bùng lệng liệt: “lòng tôi l naí nh ế nng nhỉng n. rộn rã”.
hàng loạt những từ lay ược sửng nhằm diễn tả tâm trạng, cảm xúc của nhân vật tôi khi nhớ lại kỉ niệm vềm ngày tựu trường: nao nức, mơn man, tựng, tựng, tựng, tựng, tựng, tựng. biến của tâm trạng từ trong sâu kín cõi lòng đang dần bộc lộ ra bên ngoài, là những cảm giác trong sáng, nảy nở rất tinh khôt, khi. chúng không mâu thuẫn, trái ngược nhau mà gần gũi, bổ sung cho nhau nhằm diễn tả một cách cụ thể tâm trạng và cảm xúc thực cỺty va nhâ. các từ láy đó góp phần rút ngắn khoảng cách thời gian giữa qua khứ và hiện tại.
chuyện đã xảy ra từ bao năm rồi mà cảm giác như mới vừa diễn ra. thì ra, đối với nhân vật tôi, kỉ niệm về ngày tựu trường luôn thường trực trong tâm trí. nó trong sáng, tinh khôi và vẹn nguyên màu kí ức. Đó là niềm hạnh phúc vô bờ của nhân vật khi được sống với kỉ niệm về ngày tựu trường. một thế giới với những sắc màu lung linh của kí ức đang dần được mở ra. nhân vật tôi đang chìm đắm trong kỉ niệm, bỗng chốc hoá thân trở thanh cậu học sinh bé bỏng của ngày nào.
nhớ lại ngày đầu tiên đi học, nhân vật tôi nhớ lại tâm trạng mình khi đi cùng mẹ trên with đường đến trường. Đó là with đường quen thuộc, gắn bó với cậu bé từ ngày còn nhỏ. nhưng hôm nay trong ngày đầu tiên đi học, with đường đó trở nên khác lạ. sự khác lạ của tâm trạng khiến cậu bé nhìn cảnh vật bằng một ánh mắt khác. một sự thay đổi lớn trong lòng mà chính nhân vật nhận biết được nguyên nhân của nó: “hôm nay tôi đi học”. không còn những ngày thả diều, lội song. hôm nay là một ngày trang trọng và khác biệt hẳn mọi ngày. sự thay đổi tâm trạng ấy được khơi nguồn từ sự kiện trọng đại trong cuộc đời cậu bé: “đi học”.
lần ầu tiên ược ến trường, ược bước vào một thế giới mới lạ, ược tập làm người lớn khiến nhân v vôi cảm thộy mình “trag” và “” ứng ởng ởng ởng. nghĩnh, nhí nhảnh của tuổi thơ. thấy các bạn bằng tuổi hồn nhiên, gọi tên nhau, trao sách vở cho nhau xem, cậu bé có cảm giác “thèm”. muốn thử sức như các bạn, cậu bé muốn xin mẹ cầm cả but thước mặc dù hai quyển sách trên tay cậu đã bắt đầu nấngy. Đó là tâm trạng rất tự nhiên của một cậu bé lần đầu tiên được đến trường, muốn được làm mọni thỡn ghư n. ta nhận ra một niềm thích thú, hứng khởi khi lần đầu tiên được đến trường của nhân vật tồi.
tâm trạng háo hức ấy vẫn không thay đổi khi nhân vật tôi đến trường. Trong tâm trí cậu bé lại xuất hiện hình ảnh của ngôi trường này trong những ngày trước đó, khi cậu bé đi bẫy chim và ghé vào xem trườ nhưng lúc đó, với ý nghĩa, chỉ là một nơi xa lạ. Đó cũng là một điều hiển nhiên trong kí ức trẻ nhỏ. khi thứ gì đó chưa một lần gắn bó với with trẻ thì nó chưa nảy sinh ý nghĩa, chưa thể trở thành cái gắn bó với trẻ thơ. nhưng hôm no, trong ngày tựu trường thì hoàn toàn khác. “trước mắt tôi trường mĩ lí trông vừa xinh xắn vừa oai nghiêm như cái đình làng hòa Ấp. sân nó rộng, mình nó cao hơn trong những buổi trưa hè đầy vắng lặng”. ngôi trường bỗng trở nên gần gũi thân thiết hơn với cậu bé.
sự so sánh ngôi trường với đình làng là một sự so sánh rất hồn nhiên và ý nghĩa. những ai đã từng trải qua thời thơ ấu ở làng quê thì mới hiểu được đình làng gắn bó thế nào với quãng thời ấu. nhưng cũng chính từ đây, có sự chuyển biến tâm trạng rất rõ net trong lòng cậu bé với lần đầu tiên được đến trườ. từ tâm trạng has hức, hăm hở trên ường tới trường chuyển sag tâm trạng lo sợ vẩn vơi rồi bỡ ngỡ, ngập ngừng, e sợ, thèm vụng ến không còng cảm gi ề n, vơ n, vơ n, vơ n n, vơn, vơn, vơn, vơn, vơn, vơn, vơn, vơng ềng ềt. , lúng túng, muốn bước nhanh mà sao “toàn thân cứ run run, cứ dềnh dàng, chân co chân duỗi” cho thấy cậu đang vô cùng hồi hộp.
những cậu bé lần đầu tiên được đến trường, được dự buổi tựu trường đều như muốn thật nhanh được hòa nhập vào thế giới của trường lớp, nhưng lại như chú chim non lần đầu tiên xa mẹ cứ ngập ngừng, bỡ ngỡ . hồi trống trường đầu năm vẫn vang lên như mọi năm, nhưng đối với các cậu học trò mới, nó âm vang, rộn rã, gấp sam gáp, gi.
khi nghe ông ốc hiền từ và trang nghiêm gọi danh sonch học sinh mới vào lớp, nhân vật tôi sống trong cảm giác chời ợi và hồi hộp: “tôi ngừng ập. ến tên, tôi tự nhiên giật mình và lung túg. ” Danh Sác Chắc Hẳi Các Cậu là sự kiện ặc bi ễt sựt h. Và khi phải rời bàn tay mẹ, tay cha ể bước vào lớp học thì các cậu lại oà khóc vì cảm giác mới lạ và sợ và sợ Truyền, nhân vật tôi “bất giác quay lưng lại rồi dúi ầu vào lòng mẹ tôi nức nở khóc theo”. Bật Khóc.
khi đã ngồi vào lớp, cảm giác của nhân vật tôi vẫn là sự ngỡ ngàng, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ và hay hay. cảm giác “lạm nhận” chỗ ngồi là “vật riêng của mình”, nhìn người bạn mới mà thấy có cảm giác quen thân là sự ằt thay r đụi. bởi dường như cậu bé đã ý thức được rằng, đó là thứ sẽ gắn bó với cậu suốt trong những tháng ngày cắtp ắtến đ. hình ảnh “một con chim con liệng ến ứng trên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao” gợi nhớ trong ầu nhân vậm t ti ữ.
Đó cũng là tâm lí rất đỗi with trẻ và ngây thơ. ranh giới giữa một cậu bé chỉ biết nô nghịch, vui đùa và một cậu bé lần đầu tiên đi học, ý thức về một môi trường mới vẫn nhập nhằng khiến kỉ niệm bất giác tràn về xen lẫn tiếng phấn viết bảng của thầy trong lớp . và tiếng phấn ấy đã ưa nhân vật tôi trở lại với không khí của lớp học: “tôi vòng tay lên bàn chă nhìn viết và lẩm đm điầi vần . Đó là cách kết thúc tự nhiên, bất ngờ. dòng chữ: “tôi đi học” vừa khép lại bài văn và mở ra một thế giới mới, một bầu trời mới, một khoảng không gian, thời gâ mớt, mớt. dòng chữ ấy xuất hiện theo bàn tay viết phấn của thầy trên bảng, những dòng chữ mà cậu bé đánh vần lần đầu trong cuộc đời đi học như một niềm tự hào hồn nhiên và trong sáng của nhân vật tôi và cũng là của chính nỗi lòng chúng ta khi nhớ về lần đầu tiên đi học đó.
ược Viết Lên Bằng chynh kỉ niệm của những ngày thơ ấu, của ngày ầu tiên ến trường, những trag văn truyện ngắn tôi đi học ọy chất thơt. tâm trạng của nhân vật tôi lần đầu tiên đến trường là tâm trạng của biết bao người đã trải qua thời thơ ấi trới ng. nhà văn thanh tịnh đã nói hộ ta biết bao nhiêu điều về cái ngày đầu tiên lưu luyến ấy, khiến ai đã một lần đọc tôi đi học không thổ nào không cảm nhận như’ chính là cảm xúc của mình, là nỗi lòng mình vậy . Đó là sức lây lan kỳ diệu của thiên truyện ngắn trữ tình này…
phân tích nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học – mẫu 2
ai Trong số người học sinh chung ta ều crinh kỉ nệm vềii tựu trường ầu tiên, đó mãi là những kỉm niệm ẹp nhất, sâu sắc và in ậm nhất ttrym thi Trym. nhà văn thanh tịnh – một nhà văn trữ tình với những vẻ ẹp ằm thắm, êm dịu và trong trẻo đã mang ến chú chún truyện ngắn “tôi đi học” ọ ọn ọ ọn ọ ọn ọ ọp “).
nhân vật “tôi” nhớ lại kỉ nệm mơn man của buổi tựu trường và gọi đó là “những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoi tươi mỉm c. Buổi Sáng dày sương và gó heo may lạnh, cậu bé ược mẹ âu yếm dắt tay đi tr conn with ường làng tười trường t ng. , cảm thấy bản thn mình đn, ổ đng chạc và ứng ậnh ổnh. Lòng tôi đang có sự thay ổi lớn “,” Trong chiếc áo vải dùen dài tôi cảm thấy mình traọng trọng trọng và àng và ứ
cậu nhìn những cậu nhỏ khác nhí nhảnh trao sách vở cho nhau xem mà “thèm”, đó là nỗi khao khát của một cậu bÉ cũng có sách vởi cửhn, cậhn. quyển vở mới của mình. Bước Vào Trong Sân Trường, NHân Vật “Tôi” Có pHần ngỡ ngàng trước cảnh tượng “dày ặc cả người” bởi cậu nhớ lạn cậu ghé trường “trướt tôi tlegar hòa ấp …”. TRướC KHUNG CảNH CÓ PHầN KHÁC LạY, CậU BÉ đâM RA LO Sợ NHữNG NỗI Sợ VẩN Vơ, C M đ đt.
nỗi lo lắng, e dè và lo sợ của cậu khiến cậu ước muốn ược là những người học sinh cũ, đã quen thầy, quen trường và quen lớp không còn rụt rè trước cảnh xnh xnh x cậu cảm thấy những người học trò mới “như con chim with đứng bên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay, nhưng còn ngập ngừng e song”. Tâm trạng bơ vơ, lạc lõng và lung tub nhất chính là lúc nhân vật “tôi” nghe tiếng trống vào lớp, khi xung quanh các học sinh cũ đã xếp hàng vào lớp cảp cả đi và không muốn đi “hai chân các cậu cứ dềnh dàng mãi. hết co lên một chân, các cậu lại duỗi như đá một quả banh tưởng tưp”.
nghe tiếng ọc tên của ông ốc mà cậu bé cảm thấy “quả tôi tôi ngừng ập”, “quên cả mẹ tôi ứng sau”, khi nghe ến tên lại giật mình only, quhíng ững ững ững ững tự nhiên vô điều kiện đã xảy đến với cậu. Tuy có pHần nhút nhát và lo sợ nhưng cậu vẫn cảm nhận ược sự hiền từ và tận tình của ông ốc, đã vơi đi phần nào sự bỡ ngỡ với trường với thầy. bước ến lớp, dường như bước đi của cậu không hề theo ý mUốn “người tôi lúc ấy tự nhiên thấy nặng nề một cach lạ”, rồi bất clat nghe đu ti ếng kh, mọ ận ản ản ản ản ản ậm ản ản ản ậ ậ ậ ận ận ản ản ản ậm ảm cậm, m, n. tuôn trào ra “tôi bất giác quay lưng lại rồi dúi đầu vào lòng mẹ tôi nức nở khóc theo”.
rồi giây phút đó cũng qua đi, cậu trở lại với nhiệm vụ của mình – vào lớp, chấp nhận xa mẹ dù cậu đã từng xa mẹ ngày nhưng chẳng lần nào lạ n She ngồi trong lớp, nhân vật “tôi” cảm thấy cai cũng lạ và haza, bạn mới tuy chưa quen biết nhưng lại cảm thấy gần gũi “sựnến luyến tự nhiê và bất ngờ ậ. qua khứ và hiện tại, tiếng chim và canh chim gợi kỉm đi bẫy chim còn tiếng phấn thầy gạch trên bảng là hiện thực vềt chặng ường mới, giai đoạn mới
buổi tựu trường ầu tiên của nhân vật “tôi” đã ược tac giả thanh tịnh tái hiện rất chân thực, Sinh ộng và tràn ầy cảm xúc, từng trạng arm tự không gian, thời gian rõ ràng. Với Mỗi Không Gian, Thời Gian Tâm Trạng ấy Lại Thay ổi, Lại Co NHữNG điểm NHấN Riêng, Chung quy lại tất cả những tâm trạng ấy đã làm nê ỉ ẽ ẽ ẽ ẽ ẽ ẽ ẽ ẽ ẽ ẽ ẽ ẽ ẽ ẽ ẽ ẽ ẽ của nhân vật nói riêng và người đọc nói chung.
phân tích nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học – mẫu 3
thanh tịnh là một nhà văn khá thầm lặng trên nền văn học việt nam thế kỉ xx. nhưng những tác phẩm của ông với một phong cách riêng đủ sức làm ông nổi bậc một cách kín đáo và nhã nhặn. truyện ngắn thanh tịnh hướng đến những góc khuất nhẹ nhàng và êm ái của đời thường. Ông rất chú trọng đến việc khắc họa cảm xúc nhân vật một cách chân thực và sâu sắc. bởi thế, văn ông rất gần với sự thật cuộc sống. truyện ngắn tôi đi học phản ánh đậm net văn phong ấy.
kết cấu truyện khá đơn giản. dường như lúc nào, thanh tịnh cũng muốn đơn giản trong xây dựng cốt truyện cho tác phẩm để tìm kiếm một lối khai phá sáng nht tất. tác phẩm là hồi ức của nhân vật tối về những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường đầu tiên bao năm trước. từ nhà đến trường, rồi bước vào lớp học, mỗi khoảnh khắc đều khiến cho nhân vật tôi nảy nở biết bao cảm m xúc>
tác giả đã rất khéo léo khi trình bày những kỉ niệm theo trật tự thời gian từ quá khứ đến hiện tại. Bắt ầu với tiết trời cuối thu lạnh, hình ảnh các em nhỏ trong chiếc áo mới vui vẻ ến trường gợi cho nhân vật “tôi” nhớ lại những kỉm niệm của buổi t. tiếp đó, từng từng kỉ niệm được được khắc họa một cách nhẹ nhàng, tinh tế theo trật tự không gian, thời gian. tất cả trở nên thật lung linh và đầy rung cảm khi nhà văn phủ lên nó một lớp mờ của hồi ức.
kỉ niệm bắt đầu bằng cảm giác quen thuộc mà lạ lẫm trên with đường đến trường. cảnh vật chung quanh dường như có sự thay đổi lớn theo sự thay đổi tâm trạng của nhân vật tôi. Đây không phải là lần đầu tiên nhân vật tôi bước đi trên with đường ấy. như cậu trình bày: “with đường ấy tôi đã đi lại nhiều lần”. thế nhưng, lần này thật khác. tự nhiên cậu thấy lạ lẫm với mọi thứ xung quanh. lối đi dài hơn, hoa cỏ xanh mượt, những tàn lá cứ xòe ra như trêu đùa với cậu. cậu thấy cái gì cũng đẹp, cũng xinh, và tràn trào sức sống.
khi đứng trước sân trường, tâm trạng của nhân vật tôi cũng có nhiều biến chuyển. những cảm giác khác lạ cứ liên tục nảy nở. cũng sân trường ấy, ngôi trường ấy, gắn bó với cậu từng ngày, ấy thế mà sáng nay nó bỗng trở nên oai nghiêm lạ thường. mọi người xung quanh đều quen thuộc cả nhưng giờ có cái gì đó thật nghiêm trang. khi nhìn các bạn học sinh lần lượt xếp hàng bước vào lớp học, nhân vật tôi bắt đầu thấy lo sợ vẩn vơ. cậu lo sợ là bởi he sẽ phải rời xa bàn tay mẹ, tự mình làm mọi việc khi ở trong lớp. cậu vẫn biết mẹở ngoài kia thôi và sau buổi học này cậu sẽ trở về. Ấy thế mà cậu có cảm giác cách xa mẹ hàng bao thế giới. thế nên, khi nghe gọi đến tên mình, tim cậu như muốn ngừng đập, hai chân không thể đứng vững. phút chốc, cậu mới lấy được bình tĩnh và bước vào lớp.
khi bước vào chỗ ngồi, tâm trạng nhân vật tôi có sự chuyển biến mạnh mẽ. lúc đầu, cậu còn bỡ ngỡ nhưng sau thấy thân thuộc dần. cậu tự lạm nhận đó là chỗ ngồi của mình. còn các bạn xung quanh là bạn bè của cậu. tất cả các sự kiện được kể theo trình tự thời gian tuyến tính hết sức tự nhiên và sinh động. cùng tham gia với các em học sinh còn có hững người lớn. họ đại diện cho gia đình và xã hội cùng chăm lo cho việc học tập của các em học sinh, thế hệ tương lai của đất nước.
nhân vật người lớn xuất hiện trong buổi học đầu tiên khá đông đảo. Đầu tiên là các bậc phụ huynh cũng náo nức đưa con em đến tựu trường. các bậc phụ huynh chuẩn bị chu đáo và cùng dự buổi học đầu tiên cùng with để with yên tâm và tin tưởng vào tiến trình vĩ đại này. về phía nhà trường có ông Đốc và thầy giáo trẻ. Ông Đốc hiền từ, nhân ái, giọng nói trầm ấm là đại điện cho nền học vấn và tâm hồn dân tộc. thầy giáo trẻ với nụ cười tươi niềm nở đón từng học sinh vào lớp. thầy giáo trẻ là đại điện cho nền giáo dục năng động, tận tâm và cống hiến vì sự tiến bộ.
điều đó chứng tỏ xã hội rất quan tâm ến việc giáo dục thế hệ tương lai và thái ộ xem trọng việc học, kính trọng thờiủy giáo. những việc làm đó tạo ra ấn tượng tốt đẹp trong các em học sinh ngay những ngày đầu đi học. Đó là nền tảng quyết định chất lượng giáo dục đạo đức cho with người trong giáo dục.
tác phẩm kết thúc với hình ảnh nhân vật tôi “đưa mắt thèm thuồng nhìn theo cánh chim. Một kỉ niệm cũ đi bẫy chim giữa canh ồng lúa there are bờ sông viêm sống lại ầy rẫy Trong trí tôi “nhẹ nhàng đonng khep lại cảm xúc của người ọc.
phân tích nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học – mẫu 4
nhà văn thanh tịnh được biết đến với nhiều thể loại văn học nhưng với ông thì thành công hơn cả là thơ và truyện ngắn. những câu chuyện của ông để lại thấm đẫm tình cảm êm dịu, trong trẻo vừa man mác buồn, vừa ngọt ngào sâu lắng. cùng với giọng văn nhẹ nhàng, ngọt ngào và thủ thỉ khiến người đọc thấm thía khó quên.
trong những tác phẩm hay và xuất sắc của ông chúng ta không thể không kể đến tác phẩm tôi đi học. Đây là một tác phẩm thể hiện rất đầy đủ phong cách sáng tác của tác giả: đậm đà chất chữ tình, đằm thắm, dịn, tro. Truyện đã Thể Hiện một cach xúc ộng tâm trạng hồi hộp, bỡ ngỡ của nhân vật tôi, cậu bé ược mẹ ưa ến trường trong lần ầu tiên tựu trường của m. câu truyện ngắn đầy chất thơ, nó được tỏa ra từ tâm hồn của một người giàu cảm xúc. truyện tuy ngắn nhưng lại chứa đựng nhiều hàm ý, khơi gợi sâu xa về những kỉ niệm trong mỗi người đọc.
cảm xúc bắt đầu được khơi nguồn từ hiện tại với cảnh lá rụng vào cuối jue. Đó là một buổi sớm mai đầy sương jue và gió lạnh. buổi tựu trường đáng nhớ của cậu bé được mẹ dắt tay tới trường. with đường đi đến trường dài và hẹp , nó vốn quen thuộc nhưng giờ lại thấy thật lạ lùng. mọi cảnh vật như đang thay đổi theo tâm trạng của nhân vật chính bởi lẽ lòng tôi đang có sự thay đổi lớn.
phần đầu câu truyện tác giả bắt đầu cho chúng ta hoài niệm về những kỉ niệm xưa cũ. những kỉ niệm đó mơn man ùa về trong kí ức mỗi người, những thứ đã rất xa đó ùa về thật ngọt ngào. nhân vật tôi cảm nhận về tất cả những thứ thân thuộc hằng ngày xung quanh mình đang đổi thay theo tâm trạng, cảm nhận của nhân vật được tác giả mô phỏng một cách độc đáo “hai quyển vở mới trên ở trên tay tôi đã bắt đầu thấy nặng”. nhân vật đang cảm nhận được những thứ đó từ nay sẽ bắt đầu gắn bó với mình cùng với cảm giác khác ạ ạng quen.u. Đoạn đường đi với nhiều tâm trạng và suy nghĩ trong nhân vật tôi. nhưng nó chưa dừng lại, cổng trường đã mở ra, cũng là mở ra vô vàn cảm xúc tiếp them của nhân vật.
bây giờ with đường không phải là cảnh lạ lẫm nữa, cái lạ lẫm bây giờ là ngôi trường tiểu học. ngôi trường trông “xinh xắn và oai nghiêm”. nhân vật choáng ngợp khi nhìn thấy cảnh sân trường dày đặc cả người. người nào cũng quần áo sạch sẽ tươn tất, gương mặt vui tươi sáng sủa.cai liên tưởng của nhân vật “tôi” thật thou vị.tất cả ều lạ, nhưng đang ần thi. “tôi” xúc ộng và xao xuyến nhất là khi nghe tiếng trống giục tiết học ầu tiên.nhưng rồi “tôi sợ”, “tôi” ngập ngừng nghe the lờngốcôi. ta lại thấy xa mẹ ta đến thế. ta nhớ mẹ vô cùng, she muốn sà ngay vào lòng mẹ và chẳng còn muốn đi đâu nữa. nhân vật bỗng cảm thấy sợ hãi khi she sắp phải rời bàn tay của mẹ of her. rồi buổi học đầu tiên cũng bắt đầu. nhân vật “tôi” miễn cưỡng bước vào trong lớp sau những lời dỗ ngọt ngào của mẹ.phòng học mới có bao điều lạ, lạ bạn và cả ng ồnhnh âhhyhyhyhyhyhyhyhyhyhyhyhy thythnhyhy thythy thythy thythy thythy thythy thythy thythy thythy thythy thythy thythy thythy thythy thythy thythy thythy thythy thythy thythy thythy thhy thhy thhy thmthy nhanh thế: chỗ ngồi ngày sẽ là của ta, nhưng cậu bạn kia chưa biết tên, chưa dÁm hỏi tên nhưng sao vẫn thấy quen.cái cảm giác ầu tiên vào lú ừ ừ ừ ả ả ả ả ả ả ả ả. tất cả cảnh khung cảnh trong lớp, mọi thứ đều xa lạ với cậu bé, sự quyến luyến tự nhiên và bất ngờ. ngỡ ngàng và tự tin cậu bé nghiêm trang bước vào buổi học đầu tiên của cuộc đời.
dòng cảm xúc của nhân vật tôi kì lạ mà giản dị tinh tế dưới ngòi bút của thanh tịnh. những cảm xúc khó có thể quên và còn khơi gợi lại trong suy nghĩ của người ọc về kỉ niệm cai ngày ầu tiên mẹ ến lớp, ngày ầu vông ýng
truyện ngắn tôi đi học là trang văn đầy chất thơ, những kỉ niệm của tuổi thơ ấu. nó là tiếng lòng man mác, sự lắng đọng và khơi gợi trong kí ức về ngày đầu cắp sách tới trường. khởi đầu cho with đường chinh phục chi thức và cũng là khởi đầu trong sự trưởng thành và lớn lên của mỗi đứa trẻ.
phân tích nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học – mẫu 5
theo cha tôi kể lại thì truyện ngắn “tôi đi học” có từ cái thuở cha tôi còn đi học tiểu học.
thế mà khi đọc lại, tôi nhớ cái thuở mới cắp sách đến trường. Tôi Cảm NGHĩ RằNG MỗI CHữ, MỗI Câu tac giả Viết Có rất nhiều ý nghĩa khi xướng âm lên… âm điệu câu văn như nhịp ập trai tim bẽn lẽn rụt rè rè của ứ năm cứ vào cuối thu… tôi quên sao được buổi sớm mai hôm ấy. những kỉ niệm của buổi tựu trường lần đầu… một mùi hương lạ xông lên trong lớp… ”
truyện ngắn có những phát hiện rất tinh tế và tài hoa khiến người đọc như hiện ra trước mắt mình một cái “tôi” thuụ…
vâng!
“tôi” thuở ấy là tac giả, đã miêu tảii đi học ầu tiên rất ấn tượng: tôi mặc bộc quần áo mới sang trọng và đung ắn… dọc ường ếng ếng ếng ếng ế nhảnh gọi nhau và trao sách vở cho nhau. chỉ có hai quyển vở trên tay mà tôi bắt đầu thấy nặng. tôi nắm chặt lấy chúng, bắt chước mấy cậu đi trước muốn xin mẹ đưa cả bút thước cho mình cầm nữa.
trước sân trường đông đúc người đưa with đi học, vẻ mặt người nào cũng vui tươi và ăn mặc tươm tất.
sau một lúc hồi hộp, tôi nhìn lại ngôi trường oai nghiêm, to lớn như đình làng. sân rộng, tường cao, trưa hè sẽ vắng lặng, tôi hơi lo sợ.
Đứng bên cạnh, mấy cậu học trò mới như tôi cũng bỡ ngỡ đứng nép vào bên người thân hay đi lại nhẹ nhàng. có thể ví họ như lũ chim non sắp biết bay nhìn bầu trời cao rộng vừa thèm muốn vỗ cánh bay lên nhưng còn e sợ ngập ngừng…
thế rồi, sau một hồi trống vang lên, mấy người học trò cũ đến xếp hàng dưới hiên đi vào lớp.
. nghe gọi đến tên mình tôi giật mình lúng túng quên cả mẹ đứng đằng sau.
với cặp mắt hiền từ và cảm ộng, ông ốc nói với chung tôi mấy điều chung tôi nghe rõng từng tiếng nhưng không ai trả lời mà chỉ có một tiếng dạ ran
khi ông đốc nói: “thôi các em đứng dậy sắp hàng để vào lớp”, tự nhiên tôi cảm thấy như có bàn tay ở phía sau đẩy tôi tôi
mấy cậu bắt đầu khóc, tôi cũng quay lưng dúi đầu vào lòng mẹ khóc theo. Ông đốc an ủi chúng tôi đừng khóc vì đến trưa he sẽ lại về nhà và ngày mai lại được nghỉ cả ngày.
sau đó, mười tám người chúng tôi xếp hàng dưới hiên lần lượt đi vào lớp năm.
tác giả tả cảnh mọi người vào trong lớp cái gì cũng thấy lạ, thấy hay, có bắt đầu có sự cảm mến và quyến luyến các bhàn> quan xn.
tác giả kết luận bằng cách miêu tả một hình ảnh rất đẹp:
“một con chim non liệng đến đứng trên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao”
bằng cách kể chuyện kết hợp với miêu tả, tác giả đã diễn tả dòng cảm xúc của mình “tức là cái tôi trữ tình” rất trẻo, sinhỻềộ . Đó là cái ngày không ai quên, thậm chí còn khắc ghi vào tâm khảm suốt cuộc đời.
phân tích nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học – mẫu 6
tôi đi học như là một bức tranh tuổi thơ nhiều màu sắc mà mảng màu nào cũng rộn ràng, cũng đẹp đẽ. song có thể nói tất cả những màu sắc đều gắn với “màu nền” là dòng cảm xúc của cậu học trò. những biến thái liên tiếp ấy trong dòng cảm xúc của nhân vật “tôi” thực giống như những ốm lửa hồng thắp dần lên những kững kỷm hỷ nic tu. <<p chững cấp sách tới trường. dòng cảm xúc của nhân vật tôi “tôi” đã khái quát cảm giác chung của mọi người.
tôi nghĩ, nếu như truyện không phải là dòng hoài niệm thì hẳn những ấn tượng về mặt thời gian ở đầu truyện ờtà s mờtl cỉn cái đầu tiên được cảm nhận bằng ấn tượng chứ không phải theo kiểu một thói quen. người đọc hình dung khá dễ cảm xúc của nhân vật “tôi” trong truyện ngắn này. Đó là dòng cảm xúc được kết nối từ ba mạch ngắn độc lập mà thống nhất.
phần đầu truyện, ta bắt đầu xúc động và dường như cũng giống nhân vật, ta “mơn man” với những kỷ niệm ngày xưa. Ôi, kỷ niệm đó dù đã rất xa nhưng sao vẫn ngọt ngào biết mấy. nhớ lúc đó vào qua nửa mùa thu, mùa của ngày hội khai trường. ta ngại ngùng theo chân mẹ bước từng bước trên with đường quen thuộc mà lòng đầy băn khoăn thắc mắc. with đường với ta đã qua quen nay sao có cái gì xa lạ. phải chăng vì ta đã lớn khôn, ta đã bắt đầu cắp sách tới trường. cảm xúc ấy hẳn chúng ta đều đã từng trải qua. trong cái ngày khó quên ấy có một thứ hiện diện quen thuộc với tất cả những cô cậu học trò: Đồ dùng học tập. nhân vật tôi cảm nhận về nó mới độc đáo làm sao “hai quyển vở mới ở trên tay tôi đã bắt đầu thấy nặng”. tôi “ghì chặt” mà “một quyển vở cũng xệch ra và chênh đầu chúi xuống đất”. thế là từ nay ta bắt đầu gắn với cái nợ bút nghiên, đèn sách.
cổng trường mở ra, cũng mở luôn tiếp phần tiếp theo của dòng cảm xúc. bây giờ không phải lạ lẫm với with đường, cảnh vật mà là lạ lẫm với ngôi trường tiểu học. ngôi trường trông “xinh xắn và oai nghiêm”. cái liên tưởng của nhân vật “tôi” thật là thú vị. tất cả đều lạ, nhưng đang dần thân thiện và hòa hợp. “tôi” xúc động và xao xuyến nhất là khi nghe tiếng trống giục tiết học đầu tiên. nhưng rồi “tôi sợ”, “tôi” ngập ngừng nghe theo lời ông đốc. cảm giác lúc ấy đúng là sung sướng nhưng quả thật sao ta lại thấy xa mẹ ta đến thế. ta nhớ mẹ vô cùng, muốn sà ngay vào lòng mẹ và chẳng còn muốn đi đâu nữa.
rồi buổi học đầu tiên cũng bắt đầu. nhân vật “tôi” miễn cưỡng bước vào trong lớp sau những lời dỗ ngọt ngào của mẹ of her. phòng học mới có bao điều lạ, lạ thầy, lạ bạn và cả chỗ ngồi của mình đây nữa. nhưng sao rồi ta lại thấy quen thn nhanh thế: chỗ ngồi ngày sẽ là của ta, nhưng cậu bạn kia chưa biết tên, chưa dÁm hỏi thn nhận sao quen v. cái cảm giác đầu tiên vào lớp ấy đúng như cái cảm giác vừa quen vừa lạ.
dòng cảm xúc của nhân vật “tôi” là dòng biến thái giản dị mà tinh tế. những cảm xúc ầy ấn tượng chắc chắn không chỉ khơi lại trong tôi mà còn là ởt tất cả mọi người những kỉ niệm về cai ngày ầu tiên chạy to theo mẹ ế ế ế ế ế ế ế cái ngày ấy đầy ý nghĩa. nó khởi đầu cho with đường chinh phục tri thức của mỗi người chúng ta.
phân tích nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học – mẫu 7
tác phẩm của thanh tịnh luôn mang đậm chất trữ tình, mỗi câu văn tựa như một câu thơ. những câu chuyện của ông luôn khai thác sâu các cung bậc cảm xúc khác nhau của nhân vật về một khoảnh khắc, thời điểm quan tràờóc n. Trong tac phẩm tôi đi học, Thanh tịnh đã xuất sắc khi cho người ọc the ấy ược những cung bậc cảm xúc, tâm trạng của nhân vật tôi trong buổi tựu trường ầu ti.<p với lối kết cấu này giús tác giả vừa miêu tả ược sự việc diễn ra vừa thể hiện ược tâm trạng của nhân vật một cách tinh t.
không gian ậm chất thu với “la ngoài ường rụng nhiều và trên không coce những đam mây bàng bạc” chính là những tac nhân khiến nhân vật tôi mơn man và cũng từ đây những cảm xúc, những kỉ niệm về ngày đầu tiên ấy cứ thế ùa về trong tâm trí nhân vật tôi.
trên with đường đến trường là cảm giác mới lạ. cảnh vật cậu bé đã đi lại lắm lần, vốn thân quen mà hôm nay bỗng nhiên thấy lạ. “tôi” cảm thấy mình “trang trọng” “ứng ắn” khi lần ầu tiên mặc bộ quần áo học sinh do mẹ kĩ lưỡng chuẩn bị, cảm giác trường. cảm thấy bản thân of him đã khôn lớn, trưởng thành, bởi vậy cậu còn mạnh dạn đề nghị mẹ cho cầm thêm but, thước. cảnh vật bên ngoài và bản thân nhân vật ều có sự thay ổi, bởi trong lòng chính tôi đã có sự thay ổi lớn: “huym nay tôi đi học”, và trưởng thành, tôi ý /p>
nhưng ứng trước sân trường mĩ lại là cảm giác e ngại, co chút bâng khuâng, sợ hãi: Trường mĩ lí dày ặc cả người, ai cũngme to tươt, gươt, gươt, g. ngôi trường vừa xinh xắn mà lại vừa oai nghiêm và nhân vật tôi bỗng thấy mình thật bé nhỏ trong không gian đó, đâm ra lo sợ vẩp.
khi chuẩn bị vào lớp học là hàng loạt trạng thái cảm xúc xen lẫn nhau được tác giả miêu tả hết sức tinh tế. tiếng trống “vang dội cả lòng”, cậu cảm thấy mình “chơ vơ”. cậu hồi hộp đứng trong hàng nghe gọi đến tên mình, khi nghe gọi đến tên cậu đâm ra giật mình và lung túng. Không chỉ vậy, khi phải xa bàn tay mẹ, cậu thấy sợ hãi và chỉn mue mãi nắm đôi bàn tay mềm mại, ấm ap ấy, crong cuộc ời cậu chưa bao giờ cả mm. Co những hôm cậu “đi chơi suốt cả ngày với chung bạn”, lòng “vẫn không cảm thấy xa nHà there No. ” như các bạn khác, người thì “ôm mặt khóc”, người thì “tiếng thút thít đang ngập ngổp”ng h trong>
bước vào lớp học cũng là những cảm xúc đầy tinh tế của cậu. nhân vật tôi quan sát xung quanh, thấy mọi thứ vừa xa lạ, vừa gần gũi, có chút ngỡ ngàng nhưng cũng rất tự tin. cậu thấy những người bạn mới nhưng lại không hề thấy xa lạ, có sự quyến luyến xuất hiện bất ngờ và tự nhiên. cậu lạm nhận chỗ ngồi là của riêng mình. bất chợt thấy cánh chim, cậu chợt nhớ về những kỉ niệm cũ. và cậu vòng tay lên bàn chăm chỉ học bài đầu tiên tôi đi học.
tác phẩm đã cho thấy một tâm hồn tinh tế, nhạy cảm, giàu cảm xúc của nhân vật tôi trong ngày đầu tiên đến trường. Không chỉ vậy, cậu bé còn là một ngườico ý thức, ý thức ược sự trưởng thành của bản thân, ý thức ược ngưỡng cửa quan trọng trong cuuộc ời mình. cậu bé vừa mang trong mình những net hồn nhiên, ngây thơ vừa có net khôn lớn, trưởng thành.
tác phẩm là sự kết hợp hài hòa các phương thức biểu đạt: tự sự, miêu tả, biểu cảm. vừa kể được diễn biến câu chuyện, vừa cho thấy tâm hồn nhạy cảm, cung bậc cảm xúc phong phú của nhân vật. Sử DụNG LINH HOạT CÁC BIệN PHAPP SÁ SÁH: “Tôi quên thế nào ược những cảm giác trong sáng ấy nả nở Trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉi cười gi bd bd thơ mộng, tinh tế đ đ đ cho tac phẩm. ngôn ngữ kể chuyện nhẹ nhàng, giàu chất thơ.
tác phẩm đã cho thấy những cung bậc cảm xúc phong phú, đa dạng của nhân vật tôi trong ngày đầu tiên đến trường. những kỉ niệm, những cảm xúc này sẽ in ậm dấu ấn trong lòng mỗi chúng ta, là ộng lực ể ể mỗi chúng ta không ngừng phấn ấu, lưn.
phân tích nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học – mẫu 8
những câu văn mà tựa như áng thơ nhẹ nhàng và trong trẻo, ấy chính là để nhắc về tác phẩm tôi đi học của nhà văn thanh t. lấy điểm nhìn của cậu bé non nớt, khi bước chân vào lớp một, nhà văn đã cho ta thấy những cảm xúc trong sáng, tươi trẻi của tổi học trrog a.<p Trên with ường làng dài và hẹp mà cậu bé đã quen đi lại lắm lần, bỗng dưng hôm nay cảm thấy lạm, bởi trong lòng cậu bé có sự thay ổi lớn, hôm nay cậu đu đu đu đu đ be. cậu vừa bỡ ngỡ, hồi hộp vừa hào hứng đón chờ ngày trọng đại đầu tiên trong cuộc đời mình. Đọc đến đấy bất giác trong lòng chúng ta cũng trào dâng cảm xúc về ngày đầu tiên đến trường.
cậu bé cũng có những suy nghĩ thật ngây thơ, non nớt, cậu thấy mình đã khôn lớn, trưởng thành. cậu không đi chơi cùng thằng sơn, thằng quý nữa, cậu giờ đây đã khôn lớn, trang trọng và đứng đắn trong bộ quần áo vải d. cậu tranh cầm đồ với mẹ, hai tay ghì thật chặt những thứ cầm trên tay mà he vẫn cảm thấy thật nặng. và trong suy nghĩ non nớt của nhân vật tôi đã cho rằng: “chắc cỉ người thạo mới cầm nổi but thước”. ý nghĩa ấy vừa cho thấy sự ngây thơ, non nớt, nhưng cũng lại cho thấy một cậu bé có ý thức, có trách nhiệm.
Đứng trước cổng trường, cảm giấc bâng khuâng đã nhường chỗ sự hồi hộp, lo lắng. nhân vật tôi cùng các bạn của mình như những chú chim non, vừa rời khỏi vòng tay mẹ để đến với một thế giới mới ớy mẛi. chú bé có những quan sát hết sức tường tận, kĩ lưỡng về những bạn xung quanh, ai cũng sạch sẽ, sáng sủa và vui tươi, cònn máiờ trưá, cónn. xinh xắn như cái đình làng hòa Ấp. giữa một không gian rộng lớn nhường vậy, câu bé đâm ra lo sợ vẩn vơ. Cậu bé bỡ ngỡ ứng nép bên mẹ, chỉ dám Hé đôi mắt nhìn mọi người xung quanh, và thật chính xác với hình ảnh so sánh “như with chim non ứng bên bờ tổ tổ, so”. Đó là những cảm xúc hết sức chân thực về ngày tựu trường đầu tiên của mình.
trong khoảnh khắc tập trung trước sân trường, bị gọi đến tên cậu bé đâm giật mình, lúng túng, cảm thấy chơ vơ là lúc này. cậu cứ dềnh dàng, trìu níu không dám bước đi. quả tìm nhỏ bé, non nớt như ngừng đập khi ông đốc gọi đến tên cậu. và chính khoảnh khắc chuẩn bị rời vòng tay mẹ, nhân vật tôi đã òa lên khóc nức nở.
cảm xúc của nhân vật tôi liên tục có sự chuyển biến. khi bước vào lớp học không còn sự ngập ngừng, rụt rè, mà thay vào đó là sự mạnh dạn, tự nhiên. cậu cảm nhận được một mùi hương lạ bay lên mũi, thấy mọi vật được treo trong lớp học đều hay hay. những bàn những ghế vốn là của chung nhân vật tôi cũng lạm nhận là của riêng mình. Đặc biệt với người bạn ngồi kế bên, dù chưa một lần gặp gỡ cậu vẫn cảm thấy có một sự thân thuộĿnến…
bằng giọng văn nhẹ nhàng, sâu lắng, với dòng kí ức của nhân vật tôi, thanh tịnh đã tái tiện lại chân thực và ầy cẻtiợm xuc v. những kỉ niệm trong sáng, đẹp đẽ ấy sẽ là hành trang theo chúng ta đi suốt cả chặng đường đời tương lai.
phân tích nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học – mẫu 9
“hằng năm cứ vào cuối thu, la ngoài ường rụng nhiều và trên không coce những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại náo nức những kỉ niệm hoang mang mang củ lòng người đọc về truyện ngắn “tôi đi học” của thanh tịnh. VớI NGòi Bút ậM CHấT THơ NHẹ NHàng, Lâng lâng, THANH TịNH đã KHÉO LEO ưA NGườI ọC NGượC Về VớI NHữNG KHOảNH KHắC TựU TRườNG LầN ầU ấY. tác giả đã khắc họa tinh tế cảm xúc nhân vật “tôi” một cách chân thực mà đầy xúc động.
“tôi đi học” của thanh tịnh như một bản tự vấn tâm trạng, cảm xúc của chynh tác giả khi mùa thu về, hồi tưởng lại khoản. là ngày đầu tiên cắp sách tới trường với bao nhiêu dòng cảm xúc bâng khuâng, xa lạ.
một lối viết giản dị, nhưng đầy lôi cuốn thanh tịnh đã đưa người đọc vào một không gian trong lành và dịu êm nhất. nhân vật tôi hoài tượng lại và “không thể nào quên ược những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười gữu trời quang quang”.
thật vậy, dòng cảm xúc từ trái tim lan tràn ra bên ngoài nghẹn ngào ở cổ họng khi nhớ về những ngày tháng đó.
trong dòng hoài tưởng, “tôi” đã lâng lâng với khung cảnh của mùa thu “một buổi mai ầy sương thu và giólnh. >
và nhân vật “tôi” cũng vậy. cảm xúc tuôn trào một cách tự nhiên và đầy xúc động, gieo vào lòng người đọc những bồi hồi khó.
có một sự thay đổi lớn trong chính suy nghĩ và hành động “tôi không lội qua song thả diều như thằng quí và không ra đồng nô nhưng sth”. Điều này chứng tỏ nhận thức của nhân vật “tôi” đã thực sự trưởng thành và lớn lên nhờ việc: hôm nay tôi đi h.
bằng cách diễn tả tâm lí nhân vật tinh tế, ầy lôi cuốn, tác giả đã tái diễn lại đoạn hội thoại giữa “tôi” và mẹ trong ngàyẻ ến. những ý nghĩ vừa ngây ngô vừa dễ thương khiến cho người đọc không thể nào quên được.
cảm xúc của nhân vật “tôi” khi được đặt chân đến ngôi trường làng mỹ lý được tác giả tái diễn chân thợàc, gim xu c. và lại có thêm một sự thay đổi, một sự so sánh giữa khoảng thời gian trước khi đi học. chính sự so sánh sự khác nhau này khiến nhân vật “tôi” trưởng thành hơn. ngôi trường trong mắt của cậu bé “Trường mỹ lý vừa xinh xắn vừa oai nghiêm như cai đình hòa ấp. Sân nó rộng, mình nó hơn những buổi trưa hè ầng. Lẽ Sợ Vì những năm thang ngồi trên ghế nhà trướcc cor học tốt không, có vi phạm điều gì không và rất nhiều điều n .t sự chân thật ến tinh nghịch.
nhân vật “tôi’ đã tinh tế quan sát xung quanh “chung quanh những cậu bé vụng về lung túng như tôi, các cậu chỉ theo sức mạnh dìu các cậu trưt. nói các cậu không đứng lại càng đúng hơn nữa. vì hai chân các cậu cứ dềnh dàng mãi. Hết co lên một chân, các cậu lại duỗi mạnh như đá một quả ban tưởng tưởng … “.
tuy nhiên hình ảnh thầy hiệu trưởng “hiền từ và cảm động” khiến cho nhân vật “tôi” và những cô cậu học trò khác cấtên hấtên hấtym. hình ảnh thầy và tiếng trống trường trong buổi đầu tiên đi học đánh dấu một bước ngoặt mới trong cuộc đời của các em.
Đặc biệt “bàn tay dịu dàng đẩy tôi tới trước” của người mẹ đã khiến cho nhân vật “tôi” can đảm và tự tin hơn. những giọt nước mắt, những tiếng khóc thút thít ấy có lẽ là những khoảnh khắc neo giữ mãi trong lòng nhân vật “tôi”, hay nói đ úng hơng.
hình ảnh tuổi thơ lúc ấy bỗng nhiên ùa về “tôi ưa mắt thèm thuồng nhìn theo canh chim. một kỉ niệm cũ đi bẫy chim giữa canh phấn của thầy gạch mạnh trên bảng đen đưa tôi về cảnh thật”. một dòng suy nghĩ trong sáng và đáng trân trọng của cậu bé sắp phải bước sang giai đoạn mới trong cuộc đời vì bài tập viết: tôi hí đp.i
thanh tịnh như một con người chèo lái con thuyền cảm xúc, đưa người đọc trở về với những kí ức của ngày đầu tiên tiên đẺ. lời văn mượt mà, nhẹ nhàng và sâu sắc đã khiến người đọc không thể quên được năm tháng đó.
phân tích nhân vật tôi trong truyện ngắn tôi đi học – mẫu 10
em dám chắc rằng, tất cả những ai đã đọc “tôi đi học” của thanh tịnh đều sẽ rất xúc động, rất bâng khuâng. bởi nó gợi chu chung ta vềii ầu tựu trường, về ngày trọng ại ầu tiên trong cuộc ời, mà nhân vật tôi trong truyện cũng như chính chung ta đang quay về cai ngày ầ
nhà văn thật tài tình khi dẫn dắt cảm xúc của chúng ta xuyên suốt, liền mạch theo dòng cảm xúc của nhân vật tôi khi nhớ i buču. “Hằng năm cứ vào cuối thu, la ngoài ường rụng nhiều và trên không co những đam mây bàng bạc, lòng tôi lại nao những kỷ ni ệm hoang của bổi t. những cai nắng vàng nhạt không cháy da cháy thịt như mùa hè nữa, đó cũng là mùa tựu trường của không chỉ nhân vật tôi mà của tất cả các bạn học sin
và cai cảm giác, cai dư vị mà “tôi” cảm thy riqu rệt nhất, không thể nào bị pha trộn ược đó là “những cảm giác trong sáng ấy nả nảng tôy nhhy cườy cườy cườy cườy cườy cườ ưi ưi ưi ưi ưi ưi ưi ưi ưi ưi ưi ài ài ài ài ài ài ài ài ài ài ài ài ài ài ài àhi ài ài ài n ườhi ài ài ài ài ài n ười n ười n ười nando. bầu trời quang đãng.” there is “with đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. cảnh vật chung quanh tôi đều có sự thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn. hôm nay tôi đi học.”
những xúc cảm ầu ời, những trải nghiệm thú vị như đang ùa về theo từng thước phim quay chậm ược th thannh mi tảt nhàẹ, nhàth, tt. cái “buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh.” Đó là buổi sáng đẹp nhất, đáng nhớ và nhiều kỷ niệm nhất của nhân vật tôi. buổi sáng làm thay ổi with người, thay ổi suy nghĩ, nhận thức của “tôi” và không những thế còn làm thay ổi cả cảnh vật xung quanĻh “thi” n. “tôi” thấy trước mắt mình “trên with đường làng dài và hẹp.
with đường này tôi đã quen đi lại lắm lần.” vậy mà giờ “tôi” lại thấy là lạ, cảnh vật dường như đều có sự đổi thay. và điểm quan trọng nhất chính là sự thay đổi trong chính with người “tôi”. “tôi không lội qua song thả diều như thằng quý và không ra đồng nô hò như thằng sơn nữa.
trong chiếc áo vải dù đen dài tôi thấy mình trang trọng và đứng đắn.” nhờ việc “hôm nay tôi đi học” mà nhân vật tôi đã trưởng thành hơn, she đã thấy mình dường như đang trở thành người lớn, không còn còn có ý thích chơy chơy mấy mấy ng. . “tôi” coi minh như một người khác hoàn toàn, một người có trách nhiệm và chững chạc hơn.
nhưng cai ngây ngô, dễ thương của một cậu bé lần ầu tiên đi học đã ược thanh tịnh khắc họt sức tài tình và tinh tế qua ý nghĩ “vừa ngơt vớt vớt vớt vớt àt àt àt àt àt àt àt àt àt àt àt nổi but thước.” thật là trẻ with và hồn nhiên qua.
nhưng mấy cậu không để lộ vẻ khó khăn gì hết.” “Tôi” cũng muốn mình làm ược như các bạn nên xin mẹ cầm luôn cả BUST thước nhưng mẹ “tôi” trải lời lại là “thôi ẹợn mẹ” vậy là cai nó xuất hiện “nhẹ nhàng như một làn mây lướt ngang trên ngọn núi”.
dòng hồi tưởng về những ký ức ẹp ẽ ẽ này ược đánh dấu, ược en ậm riche net nhất là lÚc nhân vật tôi ẻn trọ. trước mắt “tôi” “sân trường làng mỹ lý đầy đặc cả người. người nào áo quần cũng sạch sẽ, gương mặt cũng vui tươi và sáng sủa.” có lẽ đây là lần đầu tiên nhân vật tôi đến một nơi đông người như vậy.
và cũng giống như “tôi”, “mấy cậu học trò mới bỡ ngỡ đứng nép bên người thân, chỉ dám nhìn một nữa hay dám ỹ ưhớng b. họ như with chim with đứng trên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay, nhưng còn ngập ngừng e sợ.” Đy là tâm trạng chung không chỉa của nhân vật tôi mà là của tất cả chung ta khi lần ầu tiên ến trường, lần ầu ược gặp nhiều bạn bè, nhiều thầy cô như nhy.
trước đó mấy hôm, nhân vật tôi đã từng ghé trường, ối với “tôi” trường lúc đó là “một nơi xa lạ”, mà “tôi” chỉ thấy là “nhà trường cao và sạch sẽch sẽc khác trong làng nhân vật tôi lúc đó dường như cảm thấy trường là một nơi gì đó rất khác biệt lạ lẫm và không thuộc tầm vủi “t côi”.
thế nhưng, giờ trước mặt “tôi” “trường mỹ lý vừa xinh xắn vừa oai nghiêm như cái đình hòa Ấp.” cảm giác trong nhân vật tôi hoàn toàn thay đổi. “tôi” nhìn ngôi trường với ánh mắt vừa quen thuộc nhưng cũng vừa trang trọng, nghiêm túc. có lẽ chính vì vậy mà nhân vật tôi cảm thấy “lo sợ vẩn vơ”.
nhưng qua sự so sánh này, nhân vật tôi đã thêm thay đổi hơn, dường như “tôi” đang dần trở nên trưởng thành hơn, chín hơn chắ. phải chăng tất cả chúng ta kể cả nhân vật tôi lần ầu ến trường ều cảm thấy rụt rè, e ngại, nhất là khi các bẝng không không quen. “chung quanh những cậu bé vụng về lúng túng như tôi cả. các cậu không đi. các cậu chỉ theo sức mạnh kéo dìu các cậu tới trước.
nói các cậu không đứng lại càng đúng hơn nữa. vì hai chân các cậu cứ dềnh dàng mãi. hết co lên một chân, các cậu lại duỗi mạnh như đá một quả bóng tưởng tượng.” tất cả các cậu ều sợ sệt, nhùng nhằng mãi, không dám đi, nhưng cũng không nỡ ứng lại, rồi bỗng nhiên có “một cột môm mậu mứng
tôi bất giác quay lưng lại rồi dúi đầu vào lòng mẹ tôi nức nở khóc theo. tôi nghe sau lưng tôi, trong đám học trò mới, vài tiếng thút thít đang ngập ngừng trong cổ.” NHưNG ôNG ốC TRườNG Mỹ Lý Là một người hiền từ, nhân hậu, nhẫn nại, cr lẽ vì vế mà ông đã làm choc cc cậu bớt sợ hãi hơn, cậu bắt ầu từc vào v.
một điều đáng ngạc nhiên đã xảy ra, cai cảm giác xa lạ, there are khi thấy những cai treo trên tường trong lớp học bỗng nhiên biến mất và thay vào đó là một cảm gi “tôi” còn tự nhận bàn ghế, chỗ ngồi đó là của riêng mình, ngay cả ến người bạn ngồi cạnh “một người bại chưa hề biết, nhưng lòng tôi vẫng khy. dường như đang có một sợi dây liên kết vô hình nào đó đang gắn kết các bạn lại với nhau.
“một con chim liệng đến đứng trên bờ của sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao. tôi đưa mắt thèm thuồng nhìn theo cánh chim. một kỷ niệm cũ đi bẫy chim giữa cánh đồng lúa bay trên bờ song viêm đầy dẫy trong tri tôi.” một kỷ niệm thời còn là một ứa trẻ ngây ngô, vô tư vui đùa bỗng ùa về trong dòng ký ức của nhân vật tôi, nó trái ngược với with ngưi tới. “tôi” đã thấy mình trở nên trưởng thành hơn, biết suy nghĩ hơn, bởi giờ “tôi” đã bước blood một giai đoạn mới của cup cộc ời mình “bài tập viết: tôi ọc.
nhà văn thanh tịnh thật là tài hoa, những câu văn, những dòng cảm xúc của ông đưa đến cho ta thật nhẹ nhàng, thật mơ hƻng c nhưng. Ông giống như một người lái đò trên một with song bình lặng đưa chúng ta từ cảm xúc này tới xúc cảm khác. dòng tâm trạng của nhân vật tôi về buổi ầu đi học cũng là dòng tâm trạng của tất cả những ai ược lần ầu tiên cắp sách tớư.