Giáo dục

Quan niệm sống vội vàng của Xuân Diệu (5 Mẫu) – Văn 11

Bài văn mẫu bài 11: Phân tích quan điểm sống hớ hênh của Từ Hy Viên gồm dàn ý chi tiết 5 bài văn mẫu hay, Giúp các em có thêm tài liệu tham khảo, nâng cao vốn từ vựng, hiểu về lối sống, Cách nhìn nhận “Vội vàng” của Từ Hy Viên đời sống.

Lời thơ và cái nhìn nhân sinh vội vàng của nhà thơ quả thực đã trở thành bài học quý giá cho nhiều thế hệ trẻ sau này. Ngoài ra, các em có thể tham khảo thêm nhiều bài văn hay khác trong chuyên mục 11. Chúc các bạn học tốt.

Khái niệm về cuộc sống trong phép thuật mùa xuân được phác họa vội vàng

1. Mở

  • Giới thiệu bài: Tuổi trẻ là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời, nó sẽ không bao giờ quay lại … Luận điểm: Đoạn thơ thể hiện cái nhìn về cuộc sống vội vàng. Năng lượng tích cực Spring Demon: Trân trọng thực tế, sống một cuộc sống trọn vẹn và một cuộc sống trọn vẹn.
  • 2. Nội dung bài đăng

    a) Những chân lý sống được thể hiện qua tên tác phẩm

    – “vội vã”: sống hết mình, tận hưởng vẻ đẹp của thiên hạ, lãng phí quá nhiều thời gian, nhưng không có nghĩa là sống hời hợt và bỏ qua nhiều thứ, sống là phải biết hưởng thụ. và tình yêu.

    b) Phân tích công việc cụ thể

    – “Tôi sắp… bay đi”: Khát vọng mãnh liệt vượt qua những giới hạn của con người: “Tắt nắng, buộc gió” để giữ gìn sắc, hương và tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của đất trời. .

    – “Bee and Butterfly … Close Your Lips: Sự kỳ diệu của mùa xuân vẽ nên một thiên đường của âm thanh và màu sắc

    • Tô màu cho không gian: cỏ xanh => cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
    • Một không gian đầy âm thanh: Bài hát mời gọi của Lair.
    • = & gt; Nhà thơ đang bồn chồn và mong muốn được tận hưởng vẻ đẹp của thế giới một cách trọn vẹn nhất.

      + Thông điệp từ “đây”: khát vọng tận hưởng, lời mời gọi không thể cưỡng lại của người yêu, quên lòng mình khi đi khắp thế gian.

      + Cảm giác căng mọng, đầy sức sống của mùa xuân giống như một “bờ môi khép kín” quyến rũ

      = & gt; Du khách yêu đời hơn, trân trọng cuộc sống hơn, trân trọng tuổi trẻ hơn, nhưng càng hiểu giá trị của tuổi trẻ, họ càng lao vào sống.

      – “Tôi hạnh phúc quá … không bao giờ nữa”: Phép thuật mùa xuân thay đổi lối sống

      • Anh vừa hạnh phúc vừa lo lắng, hạnh phúc khi cảm nhận và tận hưởng vẻ đẹp của thế giới, nhưng cũng đầy buồn bã, bởi tuổi trẻ trôi qua nhanh và vẻ đẹp tàn phai theo thời gian. , thế giới thì vô cùng, nhưng đời người thì ngắn ngủi …
      • Anh chọn cách chạy đua với thời gian, sống nhưng vẫn trăn trở cho tuổi trẻ ngắn ngủi của mình.
      • Anh ấy nhớ cuộc sống, nhớ những thứ mà anh ấy có thể không thể tận hưởng.
      • = & gt; Niềm tiếc thương của người nghệ sĩ tràn ngập cảnh vật, khiến họ cũng phải chịu nỗi đau chia ly.

        <3

        • Lý trí và con tim mách bảo Xuân Chết hãy sống trọn vẹn, hãy để mọi chuyện trôi qua, không oán trách cũng không hối hận.
        • Ham muốn bùng lên dữ dội, đỉnh điểm là sự “cắn xé” thanh xuân tràn đầy sức sống.
        • 3. Kết thúc

          • Khẳng định quan niệm tích cực về phép thuật mùa xuân.
          • Nêu cảm xúc và suy nghĩ của bạn về vấn đề này.
          • Xuandi’s Hasty Conception-Model 1

            Xuân Diệu rất thích nhà thơ của nền thơ ca Việt Nam. Những bài thơ của anh tràn đầy tình yêu, không chỉ nam nữ mà cả cuộc đời. Anh sống vội vàng, vội vàng để ghi lại trọn vẹn từng khoảnh khắc của cuộc đời. Anh thể hiện trọn vẹn triết lý sống vội vàng và gấp gáp của mình trong đoạn trích “Những vần thơ”, tập thơ đầu tay “Vội vàng”.

            Xuandie từng viết trong bài thơ “Li Ye”:

            Nào, nào, tình trẻ, tình già.

            Triết lý sống vội vàng đã trở thành triết lý sống của Spring Magic, xuyên suốt quá trình sáng tạo của ông.

            Ngay từ tên bài thơ, nhà thơ đã thể hiện triết lý nhân sinh vội vàng. Hấp tấp có nghĩa là vội vàng, công việc luôn vội vàng, nhanh chóng không do dự. Thanh xuân cũng vậy, hắn mỗi lúc một vội vàng. Vậy tại sao Xuandie lại sống vội vàng như vậy? Vì anh biết rằng cuộc đời con người là ngắn ngủi và có hạn, trong khi thời gian của vũ trụ thì tuần hoàn và vô hạn.

            “Xuân đã sang nghĩa là xuân đã qua, xuân còn trẻ nghĩa là xuân sẽ già nhưng xuân cũng hết nghĩa là ta cũng sẽ đánh mất tuổi thanh xuân trên đời. Vậy nên ta rất tiếc , Tôi xin lỗi cả thế giới. “

            Xuanyuan bị cuốn hút bởi bước chân của thời gian và cực kỳ nhạy cảm với dòng chảy của thời gian. Mùa xuân đến rồi tuột khỏi tay chúng ta cùng một lúc, mùa xuân “non”, rồi mùa xuân “già”, thậm chí, khi mùa xuân qua đi, tôi sẽ chết. Cực hạn của ma thuật mùa xuân này có ý nghĩa hoàn hảo. Cuộc sống này tươi đẹp và hạnh phúc nhưng cũng giống như một dòng sông, nó sẽ không bao giờ trở lại. Những khoảnh khắc đẹp đẽ, những khoảnh khắc lãng mạn chỉ thuộc về chúng ta một lần. Thiên nhiên có thể luôn đẹp và luôn đẹp nhưng “em” thì không, chỉ có kiếp này, kiếp này em mới có thể tận hưởng trọn vẹn mọi hương sắc, mọi cảnh vật trong cuộc sống. Vì vậy, để sống nhanh, sống nhanh, hãy có một khát vọng mạnh mẽ:

            Tôi muốn tắt nắng, để màu không phai Tôi muốn buộc gió, để hương thơm không tản ra

            Mong muốn của anh ấy là khác thường, nhưng rất mạnh mẽ. Tắt nắng, buộc gió, thử hỏi trên đời này đã có ai làm được chưa. Sự kỳ diệu của mùa xuân là làm tắt nắng, để sắc đời không phai, gió mạnh để hương cỏ cây không bị thổi bay. Ý chí đó thật là tốt, anh muốn lưu lại những gì đẹp đẽ nhất trong thiên nhiên cho cuộc sống của con người. Đồng thời, ước mơ của anh đã hoàn toàn thành hiện thực, một cuộc sống tươi đẹp như vậy, thật uổng phí nếu không uống rượu:

            Ong và bướm ở đây trong tuần này, bạn thân mến.

            Bài thơ này như một tiếng reo vui, một khúc ca hân hoan trước thiên nhiên và vẻ đẹp của vạn vật. Thế giới hiện ra dưới hình thức hoàn mỹ nhất: tuần trăng mật, hoa đồng xanh ngát, cành lá rung rinh, tổ chim đây khúc tình ca, ánh đèn, … Một bức tranh tuyệt đẹp được vẽ nên. của nhà thơ Xuandie, đó là một bức tranh màu sắc (xanh), âm thanh (bản tình ca) hài hòa, tươi sáng. Đó thực sự là một thiên đường. Vẻ đẹp này không ở đâu xa, mà nó ở đây, trong cuộc đời này. Đây cũng chính là điểm đến mà Xuandie muốn hướng người đọc đến với thế giới thần tiên trong tương lai không chỉ trong tưởng tượng, mà còn ở ngay tại đây, trên trái đất này. Hạnh phúc, yêu đời, sống vội vàng, vội vã, nhưng giọng hát của Chunshi như lạc vào câu thơ tiếp theo: “Em vui mà vội vàng một nửa / Em chẳng đợi nắng hè bao giờ. là mùa xuân ”. Câu thơ được ngắt làm hai đoạn, khi nhà thơ nhận ra thời gian trôi đi, con người lo lắng, sợ hãi trước bước chân của thời gian, chờ đợi tuổi thanh xuân không của riêng ai: “Gió đẹp rì rào lá xanh / Buồn vì em. muốn bay theo năm tháng Trước bước chân không ngừng, anh không còn nương theo ước nguyện gió mạnh của Quan Dương nữa, mà vội vàng sống thành hành động:

            “Đi thôi! Buổi tối còn chưa buông xuống … Xuân hồng, ta tới cắn ngươi!”

            Là bài thơ thiết tha, cháy bỏng nhất, thể hiện mạnh mẽ nhất khát vọng, khát vọng sống vội vã của nhà thơ. Nhịp thơ nhanh, dồn dập, bộc lộ cảm xúc. Anh muốn đón nhận tất cả cuộc sống, với hàng loạt động từ tăng dần: ôm, siết chặt, say sưa, tận hưởng cuộc sống bằng tất cả các giác quan. Từ cái ôm thân mật, xiết chặt, mạnh bạo, đến say sưa đã đến mức lưu luyến, đắm say và cuối cùng, tất cả vẻ đẹp của mùa xuân, tuổi trẻ, tình yêu đều được thu trọn vào tâm hồn nhà thơ. Anh mở mang mọi giác quan, tận hưởng trọn vẹn mọi sắc màu của cuộc sống, khổ thơ cuối đã thể hiện trọn vẹn cảm xúc của anh: “Ôi Xuân Hồng ơi, anh muốn cắn em”.

            Tác phẩm Vội vàng thể hiện một cách đầy đủ và trọn vẹn nhất cách sống, quan niệm sống “vội vàng” của Xuân Điều. Anh háo hức tận hưởng mọi điều tốt đẹp và cống hiến cả tuổi thanh xuân cho cuộc đời này. Đó là một quan điểm sống của con người, một lối sống lành mạnh. “Bài thơ kỳ diệu của mùa xuân là nguồn sống chưa từng có trên đất nước non trẻ yên ả này.”

            Xuandi’s Hasty Conception-Model 2

            Xuandie từng được mệnh danh là “Vua của những bài thơ tình”. Phải, anh ấy viết rất nhiều thơ và nổi tiếng với những bài thơ tình. Nhưng có lẽ vội vàng, bài thơ này được viết năm 1938 và được in thành tập thơ, ta mới thấy tại sao không có thơ tình, ông vẫn là một nhà thơ nổi tiếng, một nhà thơ lớn của dân tộc. Bởi thơ vội vã là tiếng nói của cuộc sống, thể hiện nhiều cung bậc cảm xúc và những triết lý sâu sắc. Trong số đó, bài thơ này cũng mang đến một cái nhìn rất ý nghĩa về cuộc sống – một cuộc sống vội vã.

            Nhan đề bài thơ bộc lộ ngay quan niệm sống vội vàng của Xuân Diệu. Nó là một tính từ thể hiện sự nhanh chóng và khẩn trương của một số hành động. Ở đây một lần nữa sự kỳ diệu của mùa xuân nhấn mạnh cách sống vội vã, thái độ sống. Sống vội có phải là sống vội, sống vội như vậy không? Không chỉ vậy, cả bài thơ còn kêu gọi con người đừng chờ đợi, hãy sống hết mình, sống từng phút từng giây, sống hết mình để “sống” trước dòng chảy khắc nghiệt của thời gian.

            Ngay ở đầu bài thơ, ông đã viết vội hai điều ước táo bạo: tắt nắng, gió mạnh. Điều này là vô lý, vô lý. Không ai có thể can thiệp vào các quy luật tự nhiên, nhưng quan niệm vội vàng về phép thuật của mùa xuân đã biện minh cho điều đó. Vì nếu thời gian không ngừng trôi thì mọi sắc màu, hương vị của cuộc sống sẽ tan biến theo nắng, theo gió, bay đi. Con người không thể giữ và nhốt mình xung quanh. Vì vậy, cách duy nhất để không vội vàng là thỏa mãn dục vọng của mình, đắm chìm trong nó, tận hưởng cuộc sống và đừng bỏ lỡ một chút gì của cuộc sống. Ý tưởng về cuộc sống vội vã được thể hiện ngay qua sự kiêu ngạo và khát vọng yêu đời mãnh liệt khác thường.

            Nhưng nhà thơ không chỉ nói ra, mong ước của anh ấy là hoàn toàn chính đáng, vì cuộc đời này tươi đẹp và đáng sống nên anh phải nhanh lên:

            Ong bướm đây trăng mật … Em đợi nắng hè xuân mãi không về.

            Bài thơ này tràn đầy niềm vui và sự phấn khích. Anh như một “người dẫn đường”, dẫn dắt độc giả khám phá vẻ đẹp của thế giới này. Nhà thơ sung sướng vì được đắm chìm trong vẻ đẹp tươi tắn, tràn đầy của mùa xuân: ong bướm, hoa đồng xanh, cành lá rung rinh, tiếng chim hót tình tứ, hoa mi le lói, tiếng gõ mõ rộn ràng. Cửa mỗi sáng, tháng giêng như môi ngon. Cái hay và ý nghĩa của nhà thơ là muốn cho mọi người thưởng thức vẻ đẹp này, không phải ở chốn thần tiên, mà ở xung quanh mình. Vì vậy, quan niệm sống vội vã của Xuân Diệu là yêu thiên nhiên, cuộc sống nhưng đó là khoảnh khắc gần gũi nhất, thân thuộc nhất và tràn đầy sức sống, tràn đầy tình yêu mùa xuân. Nhưng anh chợt nhận ra rằng dù họ có ở bên cạnh anh cũng không ở bên anh mãi mãi, dù nhà thơ có yêu bao nhiêu, có khao khát bao nhiêu thì cũng sẽ tan biến. Để rồi lời ca nhiệt tình, tha thiết nhưng chợt chùng xuống vì phải vội vàng. Tận hưởng và vội vã là điều kỳ diệu của mùa xuân. Tận hưởng trọn vẹn hương vị cuộc sống cũng là một cuộc chạy đua với thời gian.

            Đường sống của Spring Demon, tôi thực sự không thể chờ đợi được. Anh khắc khoải nhớ xuân thay mùa hạ nhớ xuân. Yêu và nhớ tất cả đã trở thành phương châm sống của nhà thơ. Nó có ý nghĩa đối với bạn.

            Mùa xuân ở đây có nghĩa là mùa xuân đang trôi qua … không bao giờ! Ồ, không bao giờ nữa!

            Xuanyuan không chỉ bị ám ảnh bởi thời gian mà còn cực kỳ nhạy cảm với sự trôi chảy của thời gian. Hầu hết chúng ta nghĩ rằng điều gì phải đến thì sẽ đến, nhưng ít nghĩ rằng nó đang dần trôi qua. Nhưng Spring Demon thì khác, anh cảm nhận rõ ràng từng bước đi của thời gian. Mùa xuân đã đến, mùa xuân đã qua, trẻ có già, thậm chí đến độ tàn… Vì sao nhà thơ lại nhạy cảm đến vậy? Sự tàn nhẫn này đã biết từ lâu, nhưng nhận ra mới biết rằng nó đang lấy đi tất cả trên đời này, chỉ có thanh xuân. Bài thơ có giọng điệu lập luận rất sôi nổi. Anh ấy đang chứng minh rằng cuộc sống là tốt đẹp, nhưng nó không bao giờ dừng lại, mỗi phút đều trôi qua. Những gì bạn nhìn thấy có vẻ là trường tồn, nhưng thực tế đã bị mất đi và hao mòn. Vì vậy nếu cuộc sống không vội vã thì tất cả những gì còn lại chỉ là nuối tiếc và nuối tiếc.

            Nhà thơ bổ sung hình ảnh nhân hoá về sự mất mát, chia lìa của thời gian: Tháng năm mùi phôi pha, cuộc chia tay lặng lẽ của sông núi, gió đẹp hơn hờn dỗi vì sắp bay đi, chim mất. những giọng nói của họ. Hoan hô, vì sự sụt giảm sắp … chứng minh điều đó. Trời đất chỉ có vậy thôi, nhưng nếu là con người thì ôi thôi phải ngậm ngùi, chua xót lắm. Vì vậy nhà thơ muốn chúng ta sống trong cuộc chạy đua vội vã với thời gian, để sau này không phải nói những điều hối tiếc: mãi mãi! Ồ, không bao giờ nữa! Rồi phải chứng kiến ​​thế nào là chia tay, chia tay đó không còn nuối tiếc và nuối tiếc. Trong thời đại xuân diệu như vậy, tưởng sống vội vàng chính là thông điệp cuộc sống, chúng ta hãy trân trọng từng phút từng giây, để không bao giờ hối hận.

            Nhà thơ không chỉ chỉ ra vẻ đẹp của cuộc đời này đáng vội vã, thời gian trôi đi thật tàn nhẫn và vô tình khiến ta phải vội vã đi qua, nhà thơ còn thúc giục và dặn dò chúng ta phải sống nhanh hơn.

            Đi thôi, mùa chưa hết … ôi mùa xuân, tôi muốn cắn bạn

            Một sự thôi thúc cấp bách, dồn dập. Trong bài thơ “Khẩn trương”, ông cũng viết:

            Nhanh lên! Cố lên em ơi, tình yêu tuổi trẻ sắp già.

            Đây không phải là lần đầu tiên mùa xuân khiến người ta lo lắng như vậy, nhưng việc vội vàng là đúng. Hãy sống thật nhanh, trước khi giao mùa và cuộc đời không còn tăm tối, hãy nhanh lên khi chúng ta còn trẻ. Vì vậy, đừng chần chừ, hãy ôm, siết, say, thu, cắn một cái và để những khoảnh khắc tươi đẹp của cuộc đời bắt đầu chớm nở, mây gió tung bay, bươm bướm đa tình, nhiều nụ hôn, nước non, cỏ và hoa hồng xuân, và tận hưởng bởi chúng tôi. Nó thậm chí phải ngất ngây, ngây ngất, sung mãn, tràn đầy mới thực sự vội vã. Bao nhiêu tâm huyết, sự sục sôi, kì diệu của mùa xuân đã dồn hết vào khổ thơ cuối cùng. Lời bài hát đầy cảm xúc, khiến ai đọc được cũng phải mở lòng, ngồi lặng đi và sống vô nghĩa. Dòng đời vội vã, ý nghĩa cao cả của cuộc đời là sống đúng lúc. Khi chúng ta còn trẻ, trong những khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời, đó là lúc chúng ta nên sống hết mình. Bạn không cần phải vội vàng và bạn không cần phải vội vàng, nhưng bạn phải sống để làm cho mọi khoảnh khắc đều đáng giá.

            Xuandie viết bài thơ này năm 22 tuổi, nhưng lý lẽ và triết lý trong bài thơ không hề non. Để có được cái nhìn tích cực về cuộc sống như vậy phải bắt nguồn từ thái độ sống nghiêm túc và lòng yêu cuộc sống mãnh liệt. Lời thơ và cái nhìn nhân sinh vội vàng của nhà thơ quả thực đã trở thành bài học quý giá cho nhiều thế hệ trẻ sau này.

            Xuandi’s Hasty Conception-Model 3

            Một trong những bài thơ tiêu biểu trong số những bài thơ của Xuandie là bài đã được in vội trong tuyển tập thơ những năm 18 và 1920 của nhà thơ. Vội vàng là bài thơ thể hiện tình yêu tha thiết của nhà thơ đối với sự diệu kỳ của mùa xuân mà nhà thơ thấy mình háo hức đón nhận. Bài thơ mở đầu vội vàng với bốn dòng năm dòng ngắn gọn và mạnh mẽ, như một lời tuyên bố về ước nguyện của anh:

            <3

            Tắt nắng, buộc gió là điều mà con người không thể làm được, đó là những mong muốn phi lý. Nhưng cái phi lý này lại có lý cho trái tim nhà thơ, vì đó là một trái tim đầy khao khát muốn sống cho trọn vẹn hai chữ “sống”, để lưu giữ mãi mùi và sắc của cuộc đời. Nhưng trong suy nghĩ của nhà thơ, cuộc sống thật đẹp đẽ và đáng quý biết bao. Nhà thơ phát hiện ra rằng mọi thứ trong cuộc sống đều kỳ diệu và mọi sự vật dù nhỏ bé đến đâu cũng mang đến cho cuộc sống vẻ đẹp thiết yếu nhất:

            Con ong này, đây là tuần trăng mật, đây là hoa dã quỳ xanh tươi, đây là tán lá rung rinh, đây là tổ chim, đây là bản tình ca, đây là chớp nhoáng.

            p>

            Bướm có tuần trăng mật ngọt ngào quyến rũ, vùng quê có sắc hoa xanh tươi, cành lá nhiều rung rinh, ánh bình minh như hoa. Đôi mi đẹp của người phụ nữ … Câu thơ có nhịp điệu rất nhanh, gấp gáp, có phép liệt kê, điệp ngữ, nhiều tính từ, liên tưởng táo bạo, nồng nàn. Sự sống trên trái đất được sinh ra từ đây, rất sống động, tươi tốt, đáng yêu, đáng sống, đầy âm thanh, màu sắc tươi sáng, mở ra một thiên đường tồn tại trên tầng đất này. Mùa xuân đang nở rộ, cuộc sống luôn tràn ngập niềm vui, một ngày mới đến, niềm vui sẽ gõ cửa:

            Mỗi sáng, thần hạnh phúc gõ cửa

            Hạnh phúc giống như một vị thần hào phóng mang lại niềm vui cho mọi người. Phải nói rằng trong thơ ca Việt Nam chưa ai có cách cảm nhận cuộc sống, mùa xuân như diệu kỳ của mùa xuân:

            Tháng Giêng ngon như môi

            Từ Hy Viên không lấy thiên nhiên làm chuẩn mực cho vẻ đẹp như trong thơ cổ, mà so sánh với vẻ đẹp của thiên nhiên bằng cách lấy con người làm chuẩn mực. Nếu Ruan Dou so sánh vẻ đẹp của Cuiwen và Cuiqiao là “mây chở nước, tuyết làm da dẻ” thì Hoàng đế Xuân lại cho rằng “tháng giêng ngon như môi”. Rất cá tính, táo bạo, đam mê cuộc sống và kiên cường. Anh nhìn thấy vẻ đẹp của mùa xuân, như đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ đang đến gần. Sự so sánh này chứa đựng rất nhiều cảm xúc chân thành, cả niềm mong mỏi và khao khát, rất đỗi thiêng liêng nhưng cũng rất đỗi trần tục. Tình yêu cuộc sống của nhà thơ đã đến độ mê đắm, cháy bỏng! Mọi người thật hạnh phúc khi có được cuộc sống tốt đẹp và được thưởng thức hương vị tuyệt vời như vậy. Nhưng, giống như một cánh cung đang giơ cao, nó đột nhiên chùng xuống:

            Tôi rất hạnh phúc. Nhưng một nửa đã vội vàng.

            Bài thơ như vỡ ra làm đôi, niềm vui vô bờ bến. Vì thanh xuân mới nhận ra hạnh phúc ngắn ngủi biết bao:

            Mùa xuân đến rồi, mùa xuân qua đi, mùa xuân còn trẻ, mùa xuân sẽ già đi

            Trước đây, người ta chỉ tiếc nuối khi ký ức trở thành dĩ vãng, tiếc nuối khi thanh xuân đã qua đi. Ở đây, mùa xuân thật tuyệt vời, với sự nhạy cảm lạ lùng của một thi nhân yêu đời đến nao lòng, nhớ mùa xuân còn đang chớm nở. Đối với nhà thơ biết rằng thời gian trôi qua nhanh chóng, nhưng đối với cái quý giá, cái đẹp của nó, thời gian còn tàn nhẫn, khủng khiếp, tàn nhẫn hơn chính nó. Trẻ tươi nhanh chóng già héo. Điều này có ảnh hưởng lớn đến sự kỳ diệu của mùa xuân:

            Mùa xuân đã qua và tôi cũng sẽ chết

            Bài thơ này đầy nỗi buồn. Nhà thơ phát hiện ra một số bi kịch cho chính mình: thanh xuân sẽ qua, tuổi trẻ sẽ qua. Nhưng tuổi trẻ qua đi, ý nghĩa của cuộc sống là gì? Bởi vì sinh mệnh là quý giá nhất, đất trời là thanh xuân, mà quý giá nhất của con người chính là tuổi trẻ. Con người luôn khao khát vẻ đẹp vĩnh hằng, nhưng cuộc sống có những quy luật vô cùng khắc nghiệt và tàn nhẫn:

            Trái tim rộng, bầu trời hẹp, tuổi trẻ trên đời không được phép lớn

            Thời gian là vô hạn, nhưng đời người thì hữu hạn. Con người trong sự hữu hạn ấy trở nên thật nhỏ bé, đáng thương và dễ bị tổn thương. Nhiều người cho rằng, xuân đi mà xuân lại nở, anh không thể tự an ủi mình mà còn đáng thương hơn:

            <3

            Suối nguồn của đất trời rất đẹp và đáng quý, nhưng thanh xuân chỉ đáng quý, và chỉ đẹp khi con người biết trân trọng và biết trân trọng vẻ đẹp của nó. Khi con người ta không còn trẻ để vui xuân thì mùa xuân mất hết ý nghĩa. Thơ Xuân Chết vì thế mà chuyển sang một giọng điệu buồn:

            Mùi tháng năm phôi pha, cả núi sông vẫn rì rào. Bạn có buồn vì chúng sắp bay, và những con chim đang thịnh vượng bỗng nhiên ngừng gọi, bạn có sợ chúng sắp héo úa không

            Tất cả đều buồn, đều đã mất đi hương vị, chỉ còn lại “hương vị phôi pha”, chỉ có “thầm tạm biệt”, chỉ có “hờn dỗi bay bay”, chỉ có “sợ sửa lại sắp tàn”. Trong thơ ca Việt Nam, ít ai có thể diễn tả nỗi tiếc thời gian, tiếc đời đến thế. Vẫn như gió và hoa đầu tiên, nhưng nửa đầu sôi động, đoạn này buồn thê lương, thê lương. Nhà thơ đã khóc trong tuyệt vọng:

            Không bao giờ! Ồ, không bao giờ nữa!

            Nỗi đau của Xuandie hẳn là rất sâu, vết cắt rất sâu, mới có thể phát ra tiếng kêu đau đớn như vậy. Thời gian dài nhưng thanh xuân và tuổi trẻ thật ngắn ngủi. Con người không thể giảm sự hữu hạn của kiếp người vào cái vô hạn vĩnh hằng của vũ trụ. Chỉ có một cách duy nhất, đó là hãy nhanh lên, đam mê hơn nữa, và vội vàng để đạt đến mức độ cao nhất của vẻ đẹp con người, những thứ quý giá của cuộc sống, tuổi trẻ, các mùa. mùa xuân. Sự kỳ diệu của mùa xuân thôi thúc:

            Bắt đầu! Thời gian chạng vạng chưa lặn… Nước non, cỏ cây đều là lúc bình minh.

            Câu thơ táo bạo, háo hức, như dồn dập hối hả, như lời nói xô đẩy, xô đẩy để bắt kịp cảm xúc dâng trào của nhà thơ. Hai chữ “Tôi muốn” được lặp đi lặp lại như một điệp khúc bất tận, khẳng định cảm giác khát khao được sống đến thanh xuân tươi đẹp cuối cùng ấy. Theo sự gia tăng của ham muốn, hàng loạt các ám chỉ được sử dụng: muốn ôm – muốn ôm – muốn say – muốn sưu tầm – muốn cắn để thể hiện đam mê cuồng nhiệt. Có ba từ giả “và” trong một bài thơ, chứng tỏ mùa xuân ấm áp, mờ ảo và khắc khoải, như muốn ôm trọn cả vũ trụ, sự sống và mùa xuân cùng một lúc. Sống trong sự kỳ diệu của thanh xuân mới thực sự là sống, nhưng là sống đến tận cùng của hạnh phúc được sống.

            <3

            Hạnh phúc của cuộc sống là hương, ánh sáng và âm thanh. Tận hưởng cuộc sống là cảm nhận trọn vẹn những điều này. Xuandie muốn tận hưởng cuộc sống cho đến khi “no nê”, “bất ngờ” và “viên mãn”. Trong cảm hứng dâng trào cao nhất, mùa xuân đến với cuộc đời, mùa xuân là cái quý giá nhất, trọn vẹn như một trái chín, chín, thơm, ngọt của cuộc đời để nhà thơ tận hưởng suốt cuộc đời. Mong muốn mạnh mẽ:

            Xuanhong, tôi muốn cắn bạn

            Bài thơ này là đỉnh cao của một khát khao sống, một tình yêu sống mãnh liệt trong trái tim rực lửa của mùa xuân.

            Đoạn thơ thể hiện vội vàng niềm say sưa của khát vọng sống mãnh liệt. Bài thơ còn thể hiện một quan niệm sống vội vàng để hưởng hạnh phúc trần gian, một quan niệm sống lành mạnh và năng động so với đương thời. Bài thơ này là một “nhà thơ tình” tiêu biểu với phong cách thơ trẻ trung, tươi mới, thể thơ rất tự do, hình ảnh lôi cuốn, nhạc tính phong phú, cách liên tưởng rất hiện đại. Quan niệm nghệ thuật về yêu đời, yêu đời trong các tác phẩm khẳng định tư tưởng nhân văn của nhà thơ. Cho đến ngày nay, điều mà bài thơ kêu gọi mọi người hãy sống có ý nghĩa trong cuộc sống hiện thực vẫn còn nguyên giá trị đối với thế hệ trẻ.

            Vội vàng, ta không chỉ đánh mất cái nhìn về cuộc đời đầy ắp tình yêu thương của Xuân Chết mà còn để ta hiểu sâu hơn cái nhìn về cuộc đời của Xuân Chết, một bài thơ Vội vàng vô cùng sâu sắc.

            Xuandi’s Hasty Conception-Model 4

            Nói đến Phong trào Thơ mới không thể không nhắc đến nhà thơ Xuân Di, một nhà thơ mới mới nhất. Bài thơ kỳ diệu của mùa xuân được uốn nắn bởi một tâm hồn say đắm, một tâm hồn cháy bỏng với cuộc đời và cuộc đời. Vì vậy thơ ông không chỉ đẹp mà thơ ông còn đằm thắm, gửi gắm biết bao tâm tư, tình cảm, bao ước vọng, bao ý tưởng sống của thi nhân. Chiều Xuân viết quan niệm sống vội bằng tập thơ “Vội vàng”.

            Sống vội vàng có nghĩa là sống vội vàng, nhanh chóng, vội vàng, sống vội vàng, vội vàng. Sống không do dự. Thanh xuân cũng vậy, anh muốn sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc thực của đời mình. Triết lý này được thể hiện rõ ràng trong tiêu đề mà anh ấy chọn để đặt cho bài thơ – nhanh lên. Đây là cách sống, tận hưởng cuộc sống, tận hưởng từng khoảnh khắc, từng khoảnh khắc, từng khoảnh khắc một cách trọn vẹn nhất. Anh muốn tận hưởng trọn vẹn cái tinh túy nhất của thiên nhiên và cái đẹp của vạn vật thì phải sống nhanh, vì thanh xuân biết rằng thời gian có hạn, đời người thì ngắn ngủi nên đừng sống vội. Bắt kịp tuổi trẻ và tuổi trẻ:

            “Xuân đã đến nghĩa là xuân đã qua, xuân còn trẻ nghĩa là xuân sẽ già đi, xuân đã qua có nghĩa là ta cũng tàn. Ở nhân gian làm sao có thể chúng ta nói rằng thanh xuân vẫn tuần hoàn, và nếu nó đến, không phải là chúng ta sẽ gặp lại nhau. ”

            Thời gian rất dài, đời người rất ngắn, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra, thanh xuân nở rộ như quy luật của tạo hóa, con người ta già đi. Vì vậy, anh chọn cách sống vội vàng, để có thể có được trọn vẹn những khoảnh khắc đẹp đẽ và không phải hối tiếc về quãng thời gian đã qua. Thời gian trôi qua khiến con người ngày càng ý thức hơn về cách sống cho chính mình, làm nên sức sống kỳ diệu của thanh xuân và khao khát cuộc sống hơn:

            “Tôi muốn để nắng không tắt, không phai; tôi muốn buộc gió, không có hương thơm.”

            Những mong muốn này có vẻ vô lý, nhưng thực ra lại rất hợp lý, rất khác thường và có phần kỳ lạ. Nhưng thiên nhiên kỳ vĩ làm sao, nhà thơ không tiếc mất đi nên muốn tắt nắng, giữ lại màu nắng chói chang, buộc gió để hương cỏ cây còn mãi. Đó là sự trân trọng thiên nhiên, yêu thiên nhiên và khát khao cái đẹp mà tạo hóa ban tặng cho con người.

            “Trăng mật ong bướm đây; hoa đồng xanh đây; tán lá rung rinh; đây khúc tình anh em. Ngon như bờ môi”;

            Một nơi trần thế giống như một thiên đường, thế giới đẹp đẽ, đẹp đẽ một cách đáng lo ngại. Bài hát đã hát trọn vẹn và trọn vẹn nhất vẻ đẹp của mùa xuân với muôn sắc hương diệu vợi, ong bướm, hoa lá, cành cây, nàng hát tình ca, choáng ngợp. Hãy vui mừng hạnh phúc của Chúa vào mỗi buổi sáng. Mọi thứ dường như rất trọn vẹn và cảm thấy như mong đợi. Vì thanh xuân đẹp đẽ và yêu thương đến nao lòng, khiến lòng người rưng rưng, ​​rưng rưng, ​​không bao giờ muốn mất đi. Tôi muốn giữ tất cả những ngọt ngào trên trái đất. Nhưng dù tác giả có vui, có dung hay có tâm huyết đến đâu thì vẫn biết mình phải sống thật nhanh để giữ trọn tình yêu:

            “Tôi rất vui. Nhưng đang vội”

            Càng sợ thời gian, càng sợ tương lai, càng muốn sống ở hiện tại, vội vàng tỉnh táo, vội vàng nhưng không viển vông, vội vàng để giữ lại những điều tốt đẹp nhất. để tạo ra thế giới:

            “Ta không đợi nắng hè không bao giờ trở lại xuân” “Nào mùa chưa lặn, ta muốn ôm lấy cuộc đời mà bắt đầu hưởng thụ; Ta muốn mây bay gió bay, Tôi muốn đắm chìm trong tình yêu của loài bướm, tôi muốn Thu thập nhiều nước, cây, cỏ trong một nụ hôn. “

            Đừng chờ đợi ngày mai để hối tiếc ngày hôm qua, hối tiếc quá khứ tốt đẹp. Từ nhận thức đến hành động, tác giả muốn ở trong khoảnh khắc, ngay bây giờ, để tận hưởng, với tất cả vẻ đẹp rực rỡ và hào nhoáng của tuổi xuân xanh. Em muốn ôm lấy sự vuốt ve của cuộc đời, em muốn ôm mây gió trời xanh, em muốn hôn nắng chiều cho thỏa nỗi nhớ mong. Hãy tận hưởng cuộc sống thân yêu:

            “Hãy để hương thơm tràn ngập bạn, để ánh sáng tràn ngập vẻ đẹp của những ngày tươi mới; – đóa hồng xuân, tôi muốn cắn bạn!”

            Mọi giác quan được anh đánh thức để thưởng thức vẻ đẹp của mùa xuân và vẻ đẹp của cuộc sống. Hoa hồng mùa xuân như cô chủ nhỏ của nhà thơ, trong sáng, ngọt ngào mà dịu dàng, đằm thắm. Thanh xuân càng tươi đẹp, tác giả càng không thể chần chừ, chần chừ, đắn đo suy nghĩ mà phải nhanh chân tận hưởng, sống như ngày hôm nay. Tôi sống vội vã, như muốn mở rộng vòng tay đón lấy vũ trụ bao la và tươi đẹp. Xuanyuan thực sự phải có một tâm hồn rất đời và rất người mới có thể viết nên những vần thơ sôi nổi và sống động như vậy.

            Tôi thường tự hỏi, sống vội vàng có ích gì? , khi cuộc sống vội vã, chúng ta đánh mất chính mình và bên ngoài đầy chông gai, cám dỗ. Nhưng sau khi đọc vội “Con quỷ của thanh xuân”, tôi hiểu thêm về sự cần thiết của lối sống đó, đó là lối sống lành mạnh và năng động. Sống, tận hưởng và cống hiến cho những hiện thực quý giá, cống hiến cho cộng đồng dân tộc. Hãy sống trọn vẹn từng khoảnh khắc thật ý nghĩa và làm đẹp cho tâm hồn cũng như cuộc sống quý giá của bạn. Cuộc sống tuy vội vã nhưng đó phải là cách sống mang lại sự tích cực cho bản thân và xã hội.

            Xuandi’s Hasty Conception-Model 5

            Tuổi trẻ là quãng thời gian đẹp nhất trong đời người. Quả thực, tuổi trẻ giống như một đám mây không bao giờ trở lại. Có lẽ chính vì hiểu được quy luật cay đắng này mà con người mới bắt đầu biết trân trọng thực tại, họ chọn cuộc sống vội vã trong cuộc chạy đua với thời gian, sống trọn vẹn từng giây phút không bỏ lỡ. Đây cũng là nội dung chủ đề mà Xuân Chết gửi gắm trong tác phẩm “Vội vàng”.

            Chỉ từ tiêu đề, chúng ta có thể phần nào hiểu được chân lý sống của phép thuật mùa xuân. Đó là sống một cuộc sống trọn vẹn, tận hưởng vẻ đẹp của thế giới, và không lãng phí quá nhiều thời gian để khỏa thân. Tuy nhiên, vội vàng không có nghĩa là cuộc sống bề ngoài bỏ qua nhiều thứ, cuộc sống chỉ toàn là hưởng thụ và yêu thương.

            Từ lời mở đầu của tác phẩm, khát vọng tồn tại bùng cháy:

            “Tôi muốn để nắng không tắt, không phai; tôi muốn buộc gió, không có hương thơm.”

            Mong muốn vượt ra khỏi giới hạn của con người. Đó là mong muốn tắt nắng, buộc gió. Chỉ vì muốn giữ màu sắc, chàng trai nhỏ bé đó dám mơ ước thay đổi toàn bộ vũ trụ, thay đổi quy luật của tự nhiên, và tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của thế giới. Nhưng đó đều là những ước mơ không tưởng, không thể thành hiện thực của con người, không ai có thể tắt hệ mặt trời để sống trong gió, bởi chúng vô hình, cũng giống như tuổi trẻ vô hình mà người nghệ sĩ đang cố gắng đạt được. Cố gắng chạy đua với thời gian.

            Sau đó, trong những câu thơ sau, anh ấy mô tả một thiên đường đầy âm thanh và màu sắc:

            “Đây ong bướm, tuần này, tháng này mật này, đây hoa lá xanh, đây tán lá rung rinh chim yến, bản tình ca này, đây ánh đèn lấp lánh mỗi sớm mai, thần vui. của tháng Giêng gõ cửa. như một đôi môi khép lại “

            Đó không phải là một thế giới có một chút hoa, nhưng nó đã trở nên tuyệt vời biết bao trong mắt một người tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Đó là cuộc sống trong một thiên đường đầy màu sắc và ánh sáng, nơi các nàng tiên đi du lịch rất nhiều nơi. Không gian trong tranh ngập tràn màu sắc, đó là màu xanh của cây cối, màu xanh của sự sống. Trong không gian thơ mộng ấy, chim hót líu lo và hoa thơm, âm thanh, ánh sáng, màu sắc, mọi nguồn sống đều hội tụ về một nơi khiến nó càng thêm rực rỡ. Người nghệ sĩ đa cảm bắt gặp vẻ đẹp lộng lẫy, trong lòng anh ta khao khát, khao khát được sống trọn vẹn, được tận hưởng vẻ đẹp của thế gian. Niềm khao khát được tận hưởng còn được thể hiện qua câu “này đây”, như một lời mời gọi khó cưỡng đối với những đôi tình nhân đến quên lòng khi đi khắp thế gian. Hơn thế nữa, còn nhiều điều hấp dẫn hơn nữa đang chờ đón du khách mỗi sáng sớm tại Garden on Earth, và niềm vui sẽ đến với tất cả mọi người.

            Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm, khi muôn hoa đua nở, những chồi non bật ra khỏi cành xù xì, đem lại sức sống cho đất trời. Mùa xuân không còn lạnh giá, không còn cái u ám ảm đạm của mùa đông lạnh giá. Đầu năm cũng là lúc khởi đầu của cuộc sống, hơi se lạnh và mưa phùn quyện với hương cỏ cây khiến người ta muốn thả hồn mình xuống để ngắm nhìn, thưởng ngoạn. Quả thật, mùa xuân là mùa của sự sống, của cuộc sống viên mãn, viên mãn được người nghệ sĩ ví như “môi khép miệng”. Có lẽ đây chính là sự căng mọng, hương thơm, tràn đầy sức sống của người con gái tuổi 20. Đó là tình yêu và hy vọng, không ai có thể chối từ. Đôi môi ấy khiến du khách thêm yêu đời, yêu đời, trân trọng tuổi thanh xuân. Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta có tất cả mọi thứ, sau đó chúng ta có thể làm bất cứ điều gì bằng chính đôi tay của mình. Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta vẫn còn nhiệt huyết và đầy đam mê. Tuổi trẻ không ngại gian khổ, không bị giới hạn bởi tuổi tác và sức khỏe. Chỉ khi còn trẻ, chúng ta mới có thể theo đuổi đam mê và ước mơ của mình. Nhưng càng hiểu giá trị của tuổi trẻ, người nghệ sĩ càng khát khao sống, không muốn bỏ lỡ một giây phút nào trong đời, không biết ngày mai sẽ ra sao.

            Có câu, càng trân trọng, càng sợ mất mát. Khi con người ta nhận ra nhiều điều hơn, đó là lúc chúng ta cần thay đổi cách sống:

            “Tôi rất vui. Nhưng vội vàng:… ..không bao giờ, ồ! Không bao giờ nữa …”

            Cuộc sống luôn mất mát, và thực sự không có gì có thể đoán trước được trong cuộc sống. Có lẽ hiểu được quy luật của cuộc đời ngắn ngủi ấy, người nghệ sĩ vừa mừng vừa lo, vừa vui vì được cảm nhận, tận hưởng vẻ đẹp của thế gian mà con người có lúc sẽ có. Một số người đã đủ lớn để không làm những gì họ muốn, hoặc không may mắc phải một số căn bệnh khủng khiếp thậm chí cướp đi mạng sống của họ mà không hề hay biết. Đó là những cái kết buồn và xót xa nhất trong cuộc đời của một con người, không ai có thể chọn nơi mình sinh ra, nhưng chúng ta có thể chọn sống cho riêng mình, rồi anh lại chọn cách sống vội cho mình, như thể ngày mai sẽ không còn ôm lấy vẻ đẹp của thế giới. Anh ấy đang chạy đua với thời gian, sống sót, nhưng vẫn lo lắng về tuổi trẻ ngắn ngủi của mình. Thế gian là vô biên, đời người chỉ có khoảnh khắc, mỗi mùa xuân người ta thêm một tuổi nghĩa là trẻ thêm một tuổi, nên dù đang vui vẻ tận hưởng mùa xuân xanh tràn đầy sức sống này nhưng trong lòng cũng không ngừng lo lắng. Anh ta hồi tưởng về cuộc sống và những thứ mà anh ta có thể không thể tận hưởng trọn vẹn, và nỗi đau của người nghệ sĩ lan tỏa khắp khung cảnh, khiến họ có cảm giác xa cách. Ngọn gió đẹp vô tư bay múa trong không trung giờ cũng hiểu nỗi buồn, vì không thể ở lại, vì phải đi xa. Những con chim đang hót bây giờ không hót nữa, bởi vì có lẽ loài vật cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của thời gian và biết rằng thời gian đang trôi qua và sẽ không quay trở lại.

            “Đi thôi! Buổi chiều còn chưa tới, …… – xuân hồng, ta đi cắn ngươi!”

            Bạn càng trân trọng nó, bạn càng không muốn mất nó, bạn càng vội vàng. Dường như lúc đó, cả lý trí và con tim đều mách bảo người nghệ sĩ hãy sống trọn vẹn, chỉ khi mọi chuyện qua đi mới thấy hối tiếc. Để rồi khát vọng ấy được nhen nhóm, để người nghệ sĩ đắm chìm trong khát vọng của chính mình và sống vị tha trong tình yêu và khát vọng. Thưởng thức cho đến khi bạn cảm thấy đầy đủ các phong cảnh của thế giới. Nhưng khát vọng của con người chưa bao giờ dừng lại, và đỉnh điểm của khát vọng đó là được “cắn câu” giữa thanh xuân sôi động. Xuanhong muốn cảm nhận sự ngọt ngào giữa đất trời, muốn kiên trì để mọi thứ không trôi tuột đi, để có thể sống mãi với tuổi thanh xuân của mình.

            Khi khép lại tác phẩm, ta chợt thấy một tâm hồn tràn đầy nhiệt huyết và đam mê, anh là một nghệ sĩ nhưng đầy triết lý sống nên anh quyết tâm sống hết mình và tận hưởng cái đẹp của nghệ thuật. Hãy sống cho tình yêu và tận hưởng hương vị của cuộc sống. Đó là cách sống mà các nghệ sĩ lựa chọn để tận hưởng tuổi trẻ của mình, và đó cũng là suy nghĩ đúng đắn, các bạn trẻ chúng ta ngày nay phải học cách sống có ý nghĩa, sống để hòa nhập và cống hiến, cháy hết mình với nhiệt huyết của mình.

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button