Phân tích và cảm nhận bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu

Qua bài viết này mvatoi.com.vn xin chia sẻ với các bạn thông tin và kiến thức về Phân tích và cảm nhận bài thơ vội vàng hay nhất và đầy đủ nhất

xuân diệu ược mệnh danh là ông hoàng thơ tình bởi những quan ni ềm về tình yêu ộc đáo và sâu sắc, xuân diệu ược đánh giá Ự -là tà nh. thi ca việt nam, ông còn được mệnh danh là “ông hoàng” của những bài thơ tình cháy bỏng, nồng nàn. ngay trong lời thơ hay đời thực thì xuân diệu lúc nào cũng thể hiện được cái khát khao mãnh liệt với tình yêu, với cuộc đời.

không giống như những nhà thơ mới cùng thời, xuân diệu đã sớm khẳng định được cái tôi riêng biệt trong chất sống sôi m. vội vàng là một sáng tác rất tiêu biểu, nói lên tiếng của một trái tim đang khát khao, cuồng si với lẽ sống cuộc đời. bài cũng chứa đựng cả nỗi trăn trở, khắc khoải, lo âu của xuân diệu trước sự trôi nhanh vội vã của thời gian.

Ở xuân diệu chúng ta thường bắt gặp một cá tính thơ khoáng đạt, khác biệt và đầy sáng tạo có thể nói “có một không hai” trong thơ ca vi. xuân diệu đã mở màn cho “vội vàng” bằng bốn câu thơ ngũ ngôn mà nhìn qua tưởng chừng “lệch nhịp” với toàn bài:

“tôi muốn tắt nắng đi

cho màu đừng nhạt mất

tôi muốn buộc gió lại

cho hương đừng bay đi”

ngay trong khổ thơ đầu tiên, xuân diệu đã thể hiện khát vọng táo bạo đến hoang đường. nắng và gíó đều là những hiện tượng thuộc về tự nhiên và “vận hành” theo quy luật của tự nhiên. muốn tắt nắng, buộc gió chẳng phải qua phi lí, ngông cuồng sao?

tuy nhiên ẩn sâu trong khát vọng ngông cuồng, táo bạo ấy lại là một tình yêu cuộc sống đến tha thiết, khắc khoải. xuân diệu muốn tắt nắng để màu đừng nhạt, muốn buộc gió để hương đừng bay, vậy là người thi sĩ muốn lưu lại những vẻ đẹp tự nhiên, thanh khiết của cuộc đời de ella để mãi lưu giữ khoảnh khắc của thời tươi.

trước vòng quay “một đi không trở lại” của dòng thời gian, tac giả xuân diệu muốn nắm bắt và giữ lấy từng khoảnh khắc qua việc muốn “tắt n” ể ể ể ể ể “tôi muốn” ược nhắc lại hai lần đã khẳng ịnh ý nguyện của cái “tôi” tha thiết muốn giữ lấy vẻ ẹp chóng tànhai của thiên nhiên; đồng thời làm nổi bật tâm hồn của một thi sĩ yêu đời, say mê thiên nhiên và trân trọng, nâng niu cuộc sống. và tình yêu tha thiết, mãnh liệt này đã được phác họa rõ net hơn ở những câu thơ tiếp theo:

“của ong bướm này đây tuần tháng mật;

này đây hoa của đồng nội xanh rì;

này đây lá của cành tơ phơ phất;

của yến anh này đây khúc tình si;

và này đây ánh sáng chớp hàng mi,

mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;

tháng giêng ngon như một cặp môi gần;

tôi sang sướng. nhưng vội vàng một nửa:

tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”

bằng biện phapp nGhệ Thuật liệt kê kết hợp nhịp điệu thơ nhanh và dồn dập, mọi thanh âm, mọi sắc màu, hình ảnh của bức trash thiên nhiên ều huej. Điệp từ “này đây” vang lên ầy say mê, thể hi mọi giác quan của người thi sĩ ều run lên ể đón nhận, ển hưởng vẻ ẹp của tạo Hóa, của ất. Đó là những vẻ đẹp hữu hình như “hoa của đồng nội xanh rì”, “lá của cành tơ phơ phất”.

ta chợt ngộ ra, cái đẹp của with người trong mắt nhà văn mới là cái đẹp chuẩn mực. chính with người mới là trung tâm cho mọi sự so sánh. rõ ràng ở đây có cả một sự thay đổi lớn về quan niệm thẩm mỹ. người xưa ví vẻ đẹp người with gái với hoa, núi, nước, mây, ví khí phách người anh hùng như mai, trúc, phượng, điểu.

thời gian trôi sẽ làm nhạt phai thanh sắc của đời. bởi thế mà ngay sau những câu thơ tươi vui kia, mạch thơ chuyển ngay sang những điệu thơ trầm lặng, trĩu nặng suy tư:

“xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua

xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già

mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất

lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật

không cho dài thời trẻ của nhân gian”

xuân diệu bằng nhãn quan tinh nhạy của mình, đã nhìn thấy cái đương qua ngay trong cái đương tới, cái sẽ già ngay trong cái còn non. không phải ngẫu nhiên mà thi sĩ có những cảm xúc ấy. Đỗ lai thúy đã gọi xuân diệu là “nhà thơ của nỗi ám ảnh thời gian”. hơn một lần thi sĩ từng giục giã:

“mau với chứ, vội vàng lên với chứ

em, em ơi. tình non sắp già rồi”

nhưng nghĩ một cách sâu hơn, thì có thể thấy tình yêu cuộc sống và nỗi ám ảnh thời gian của nhà thơ là hoàn toàn biện chứng. Càng yêu cuộc sống bao nhiêu, with người càng tiếc thời gian và tổi trẻ bấy nhiêu, huống chi là xuân diệu – một người cóc khát khao giao cảm mãnh liệt với cuộc ờc ờc ờ

Đến với thơ mới là đến với thế giới cảm xúc muôn cung nghìn bậc, thế giới nghệ thuật muôn hình vạn trạng. một thế lữ “rộng mở”, một lưu trọng lư “mơ màng”, một nguyễn bính “quê mùa”, một hàn mặc tử “kì dị”… họ ều là những cái tên khôn b. nhưng sẽ mãi mãi là thiếu sót, là chưa đủ nếu không có sự góp mặt của xuân diệu.

xuân diệu – nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới. xuân diệu – một trong ba đỉnh cao của thơ mới. những tên gọi ầy trân trọng ấy đã xác lập một chỗ ứng riêng choc xuân diệu trong làng thơ, ể ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ể ể

mở đầu bài thơ vội vàng xuân diệu đưa người đọc đến những cảm xúc vui tươi, yêu đời trước vẻ đẹ mânûpỻ c. vẻ đẹp đất trời hiện lên như một bức tranh nhiều màu sắc với những hình ảnh thiên nhiên thơ mộng, đẹp đẽ na. trước mắt nhà thơ, cuộc sống đang diễn ra thật sôi động và tràn đầy nhựa sống:

“tôi muốn tắt nắng đi

cho màu đừng nhạt mất

tôi muốn buộc gió lại

cho hương đừng bay đi.

của ong bướm này đây tuần tháng mật

này đây hoa của đồng nội xanh rì

này đây lá của cành tơ phơ phất

của yến anh này đây khúc tình si

và này đây ánh sáng chớp hàng mi

mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa

tháng giêng ngon như một cặp môi gần”

có lẽ vì quá say mê trong niềm hạnh phúc tột cùng mà tác giả đã nảy ra trong ầu một ý nghĩ thật táo bạo “tắt nắng”, “buộc gió”, nộg giữn v. thể cảm nhận bằng mắt nhưng tay ta lại chẳng thể chạm được. NGHệ Thuật điệp từ “tôi muốn” kết hợp cùng các ộng từ mạnh đã cho người ọc thấy ược niềm đam mê mê mé mãnh liệt và khát khao nắm giữ, chinh phục tạo hoá nhà thà. khổ thơ ngũ ngôn mở đầu cho tác phẩm vừa cô đọng ý nghĩa nhưng cũng không kém phần cảm xúc.

khung cảnh thiên nhiên rực rỡ sắc màu được xuân diệu miêu tả bằng những câu thơ bay bổng, rất sinh động. khung cảnh non nước hiện lên trong thơ đẹp lung linh như một “thiên đường trên mặt đất”. hình ảnh “ong bướm”, “hoa của ồng nội”, “lá của cành tơ”, “yến anh”, … qua with mắt của người nghệ sĩ tài hoa đã hiện l lt thật đậu, đánth y. /p>

Hình ảnh NGO BướM, Hoa Cỏ, ồng nội, Cành Tơ, Yến anh, Sáng Là những hình ảnh ẹp ẽ, tươi non của cup sống thường nhật, nhưng qua lă thì những hình ảnh vốn quen thuộc ấy bỗng tươi sáng, hấp dẫn như cảnh sắc nơi thiên đường.

thiên nhiên, sự sống trong thơ xuân diệu bao giờ cũng tươi tắn, mời gọi như vậy. tuy nhiên net đặc sắc nhất trong cảm nhận của người thi sĩ phải để đến cách so sánh “tháng giêng ngon như cặp môi gần”. vậy là trong cảm nhận của nhà thơ, mùa xuân cũng tươi ngon, hấp dẫn khó cưỡng như một cặp môi gần.

lấy with người là chuẩn mực đánh giá cho những vẻ ẹp của tự nhiên không chỉ thể hiện ca tísh sáng tạo của nhà thơ mà còn thể hi hi qan niệm mới trong sáng tac. nếu người xưa lấy thiên nhiên để làm thước đo cho vẻ đẹp của con người thì nay xuân diệu đã đi ngược lại với quan niệm bất thành văn ấy để đặt con người ở vị trí trung tâm của vũ trụ và khẳng định con người mới là chuẩn mực của mọi vẻ đẹp.

mở đầu khổ thơ, xuân diệu viết: “mau đi thôi mùa chưa ngả chiều hôm!”. Đây là lời giục giã sống vội vàng, sống sao cho có ý nghĩa khi còn trẻ bởi thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. và ở đy, xuân diệu đã gợi ra một cách sống, một quan niệm sống tích cực hơn: sống hết mình từng giây, sống tận hiến và tận hư. /p>

Ở đoạn thơ cuối, tác giả đã sử dụng một loạt động từ tăng tiến để thể hiện cảm xúc mãnh liệt của mình:

“ta muốn ôm

cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn

ta muốn riết mây đưa và gió lượn

ta muốn say cánh bướm với tình yêu

ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều”

nếu như ở pHần ầu bài thơ, tac giả xưng “tôi” ể bộc bạch, giãi bày tâm trạng thì ở khổ thơ cuối, tac giả lại xưng “ta” ể ự ự ố tất cả đều thể hiện sự gấp gáp, cuống quýt, vồ vập. Xuân diệu muốn ôm giữ lấy những vẻ ẹp non tươi của cup sống đang diễn ra: sựng sống bắt ầu mơn mởn, mây ưa, gó lượn,… ể nó khỏi trôi đi nh ưng m. trái tim yêu của xuân diệu như muốn rộng ra chứa hết cả vũ trụ. tất cả đều thúc đẩy một quan niệm sống hối hả, vồ vập, cuống quýt.

vội vàng thể hiện một tâm hồn yêu đời, yêu sống đến cuồng nhiệt. biết quý trọng thời gian, biết quý trọng tuổi trẻ, biết sống cũng là để yêu; tình yêu lứa đôi, tình yêu tạo vật. và bài thơ là nhịp đập gấp gáp trước “thanh sắc trần gian” một ngày xuân của một trái tim chưa bao giờ chán sống.

trước cách mạng tháng tám, hồn thơ của xuân diệu hồn nhiên yêu ời, yêu cuộc sống, they say mê với cái ẹp, nhạy cảm với sờự trôiờa g ch. nhưng càng yêu say, xuân diệu càng sợ cuộc sống sợ tình yêu và vẻ đẹp sẽ bỏ mình và bay đi mất.

chính vì thế mà ta thường gặp trong thơ ông những trạng thái hốt hoảng, lo âu, yêu – sống một cách tham lam, cuống quýt, vồ vập. “Vội vàng” là bài thơ tiêu biểu cho trạng thati cảm xúc ấy của xuân diệu.Mở ầu bài thơ, xuân diệu dùng những từ ngữ có tanh chất oai -nghiêm, mệnh l mệnh lệng những từ ngữ có tíanh chất oai -nghiêm, mệnh lệng những từ ngữ có tíanh chất oai ghm, mệnh lệnh

“tôi muốn tắt nắng đi”

“tôi muốn buộc gió lại”

những từ ngữ ấy thể hi một cai tôi ca nhân ầy khao khát, khao khát ạt quyền của tạo hóa, cưỡng lại quy lật của tự nhiên, những vậng ấng ấng bởi ông hiểu rằng, sắc thắm nào rồi cũng nhạt, hương nồng nào rồi cũng phai. xuân diệu không muốn những vẻ đẹp tự nhiên của đất trời mất đi.

muốn “tắt nắng”, muốn “buộc gió”, thật là những ham muốn kỳ dị, chỉ có ở thi sĩ. nhưng làm sao cưỡng được quy luật, làm sao có thể vĩnh viễn hóa được những thứ vốn ngắn ngủi mong manh ấy? những khát khao “phi lí” ấy lại tạo nên một cái tôi cực kỳ ấn tượng và lôi cuốn. tác giả không dùng ại từ “ta” mà lại dùng “tôi” như ể khẳng ịnh mình, khẳng ịnh khát khao cháy bỏng “đoạt” lấy thiên nhiên ất.

xuân diệu muốn cưỡng lại quy luật của tự nhiên, những vận động của đất trời. Đó là tiếng nói của cái tôi ầy kiêu hãnh với khát vọng mãnh liệt lạ lùng, cho thấy tầm vóc của with người muốn vươn lên ể có thể tể nga tú. thiên đường – mùa xuân ấy mang bao nhiêu vẻ đẹp: sức sống của vạn vật đều rộn ràng tươi thắm, nảy nở rất t

tình yêu cuộc sống này tràn ngập trong huyết mạch của nhà thơ và nhà thơ nhận thấy cuộc sống nơi mình đang sống như thi một:

“của ong bướm này đây tuần tháng mật

này đây hoa của đồng nội xanh rì,

này đây lá của cành tơ phơ phất

của yến anh này đây khúc tình si

và này đây ánh sáng chớp hàng mi

mỗi sáng sớm thần vui hằng gõ cửa;

tháng giêng ngon như một cặp môi gần”

Đó là một bức tranh mùa xuân đầy ánh sáng , mới mẻ, tinh khôi, đầy âm thanh tình tứ. mùa xuân là mùa của cây cối đâm trồi, nảy lộc, mùa của sự sinh sôi và hạnh phúc tràn đầy. khu vườn xuân trong bài thơ cũng “vội vàng” dâng toả sắc hương, trao mật ngọt. ong bướm rộn ràng bởi những đóa hoa xuân khoe sắc thắm nổi bật giữa đồng nội xanh rì.

xuân diệu buồn biết bao nhiêu khi nhận ra cái bi kịch khủng khiếp ấy của kiếp người. chynh vì sợ ngày vui ngắn ngủi qua mau, sợ vẻ ẹp sẽ tàn phai nên toàn bộ thiên nhiên tươi sáng ở trên kia ến đy cũng mất dằ vín tính t,. xuân diệu dường như cảm nhận được mùi vị của tháng năm, nhưng đó là mùa vị đem đến cho nhà thơ sự nuối tiếv xót.

những hợp âm rì rào nghe như lời than thầm vang lên khắp song núi. cả đến cơn gió xinh cũng dỗi hờn, chim chóc cũng “đứt tiếng reo thi” vì sợ “độ tàn phai sắp sửa”. kết thúc tâm trạng ấy là tiếng thở dài ngao ngán. “chẳng bao giờ, ôi! chẳng bao giờ nữa”vì nhận thấy sự nghiệt ngã của thời gian nên nhà thơ lại dậy lên một nỗi khát khao sống hếhn, vt mìn.

chính trái tim trẻ tuổi, yêu đời, tràn đầy nhiệt huyết đã không cho phép nhà thơ buông xuôi, phó mặc. nhà thơ như giục giã chính mình “mau đi thôi ! mùa chưa ngả chiều hôm”.

nếu như ở pHần ầu bài thơ, tac giả xưng “tôi” ể bộc bạch, giãi bày tâm trạng thì ở khổ thơ cuối, tac giả lại xưng “ta” ể ự ự ố tất cả đều thể hiện sự gấp gáp, cuống quýt, vồ vập. Xuân diệu muốn ôm giữ lấy những vẻ ẹp non tươi của cup sống đang diễn ra: sựng sống bắt ầu mơn mởn, mây ưa, gó lượn,… ể nó khỏi trôi đi nh ưng m. trái tim yêu của xuân diệu như muốn rộng ra chứa hết cả vũ trụ. tất cả đều thúc đẩy một quan niệm sống hối hả, vồ vập, cuống quýt.

vội vàng thể hiện một tâm hồn yêu đời, yêu sống đến cuồng nhiệt. biết quý trọng thời gian, biết quý trọng tuổi trẻ, biết sống cũng là để yêu; tình yêu lứa đôi, tình yêu tạo vật. và bài thơ là nhịp đập gấp gáp trước “thanh sắc trần gian” một ngày xuân của một trái tim chưa bao giờ chán sống.

nhắc ến xuân diệu là nhắc ến nhà thơ của tình yêu.trong phong trào thơ mới các tác phẩm của ông chủ and viết về tình yêu ncáyồng chồng chồng ch. khi nhắc ến thơ xuân diệu không thể không kể ến bài thơ “vội vàng”, nó mang ến một cảnh sắc xuân rạo rực, tươi mới, và cũng đng đng đi ệ

ngay mở đầu bài thơ xuân diệu đã bộc lộ ham muốn, cái tôi cá nhân thật táo bạo, ngông cuồng:

“tôi muốn tắt nắng đi

cho màu đừng nhạt mất,

tôi muốn buộc gió lại

cho hương đừng bay đi”

lòng yêu đời, yêu cuộc sống của xuân diệu đã biến thành cái ham muốn thật táo bạo muốn “tắt nắng”, “buộc gio”. trước sự thay đổi của đất trời, của thiên nhiên ông muốn ôm lấy tất cả muản níu giữ tất cả những gì làp đhṥ>

trong cái ngông cuồng, táo bạo đó vẫn hiện lên sự đáng yêu của một tâm hồn lãng mạn. với xuân diệu sống là một điều kỳ diệu, sống là để tận hưởng và cũng là cống hiến hết mình cho cuộc sống. thế giới trong mắt của xuân diệu chính là một bữa tiệc rực rỡ đầy sắc màu. thiên nhiên hiện lên trong các dòng thơ tràn trề sức sống. cảnh sắc mùa xuân ược miêu tả căng tràn nhựa sống như vẻ ẹp của cô gai đang ộ ộ xuân thì xuân diệu Say ắm với mùa xuân, say Trong angng, say trong rự, say t.

tình yêu cuộc sống này tràn ngập trong huyết mạch của nhà thơ, nhà thơ nhận thấy cuộc sống nơi mình đang song như mờt thiên. có một câu hỏi lớn từng thôi thúc loài người tìm lời giải đáp: vẻ đẹp cuộc sống ở đâu? Đạo thiên chúa tìm vẻ đẹp ở thiên đường cao cả. Đạo phật tìm vẻ đẹpở cõi niết bàn bình an. còn xuân diệu, thiên đường nằm ngay trên mặt đất:

“của ong bướm này đây tuần tháng mật

này đây hoa của đồng nội xanh rì

này đây lá của cành tơ phơ phất

của yến anh này đây khúc tình si

mỗi buổi sớm thần vui hằng gõ cửa

tháng giêng ngon như một cặp môi gần”

cuộc sống thật tươi đẹp, thật đáng sống biết bao khi mỗi buổi sáng thần vui hằng gõ cửa. Điệp ngữ: “này đây” lặp bốn lần là tiếng reo vui đầy kinh ngạc của tác giả vì liên tiếp phát hiện ra những vẻ đẻẹp kì c. sau mỗi tiếng reo vui, cuộc sống hiện ra, giản dị mà đắm say: cái đắm say tình tứ của ong bướm, yến anh; cái đắm say bát ngát sắc xanh của đồng nội; cái ắm say non tơ của cành lá… từ những hình ảnh cụ thể, tiếng reo vọt trào lên một cảm xúc tổng hợp và lạng trước thiên mỰngi nhiên: tháng.

Đây được coi là câu thơ có một không hai trong thơ ca việt nam, tác giả đã dùng cái vật nhìn thấy để so sanh với cái vô hạn của gian th. câu thơ đặc sắc lấp lánh ba vẻ đẹp độc đáo. “tháng giêng” là khởi đầu của một năm, khởi đầu của mùa xuân – mùa xuân tươi non mơn mởn là biểu tượng vẻ đẹp cuốngc s. hình ảnh “cặp môi gần” gợi làn môi tươi hồng của thiếu nữ đang hé mở đợi chờ.

từ một quan niệm như thế trong bài thơ vội vàng xuân diệu đã sáng tạo được hình ảnh thật độc đáo:

“và này đây ánh sáng chớp hàng mi

mỗi sáng sớm thần vui hằng gõ cửa

tháng giêng ngon như một cặp môi gần

tôi sang sướng. nhưng vội vàng một nửa

tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”

khi hàng mi chớp mắt thì ánh sáng của một buổi bình minh gọi thần vui đến. cả bình minh rực rỡ của vũ trụ được tỏa ra từ đôi mắt người thiếu nữ. câu thơ “tháng giêng…” là một so sánh táo bạo. “tháng giêng” là một khái niệm thời gian và chứa cả không gian mùa xuân. nó chỉ có thế đầy khêu gợi khi so sánh với chuẩn mực with người. Đây là cặp môi gần.

dĩ nhiên, with người cũng vô cùng đẹp đẽ trong tuổi tình yêu. một năm đẹp nhất là mùa xuân. mùa xuân đẹp nhất là tháng giêng, mọi vật bừng lên sức sống tươi mới trẻ trung. Đặc biệt, thiên nhiên ấy lại được so sánh với chuẩn mực là vẻ đẹp của tình yêu. phải sống có chất lượng với tuổi thanh xuân của mình.

trần thế là thiên đường. trong thiên đường đẹp nhất là with người. vì thế xuân diệu khuyên nhủ chúng ta phải sống vội vàng, sống đã đầy, sống có chất lượng nhất với tuổi thanh xuân của mì. Đây là giải pháp để hưởng thụ chính đáng hạnh phúc vốn ngắn ngủi của with người trên mặt đất. xuân diệu cho rằng cuộc sống tươi đẹp, nhưng tạo hóa sinh ra with người không để cho họ mãi mãi được hưởng niềm vui với trần th

cảm xúc đã trào lên mãnh liệt, vồ vập, giọng điệu trở nên sôi nổi, bồng bột. ta nghe tiếng dập gấp gáp của trái tim xuân diệu, những ợt sóng tình cảm như vồ chụp lấy người ọc, rủ rê người ọc c chộ cation. Ộng từ “ta muốn” ược lặp lại một cách rống riết và đích đáng. các ợt yêu thương mỗi lúc thêm mạnh mẽ, nồng nàn “ốm, riết, say, thâu, cấn”.

có thế diễn đạt bài thơ ngắn gọn như sau “tôi muốn tắt nắng, buộc gió bởi vì thiên đường trần thế rất hạnh phúc. thế nhưng tôi thấy đời người, tuổi trẻ sẽ trôi qua. vì thế tôi cùng các bạn (ta) hãy sống chất lượng nhất cho cuộc sống. “yêu thì phải vội vàng” tuy nhiên cái lí luận khô khan ấy rất dễ giết chết người đọc bởi nhịp sống rất dồi dào mãnh liệt. người đọc mê cái thiên đường trần thế mà xuân diệu miêu tả, trôi vào dòng chảy của triết lí sống gấp để tận hưởng những hạnh phúc mà mình đáng hưởng.

cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi người ta được hạnh phúc. tuổi trẻ là trái xuân hạnh phúc trăng tròn. hãy tận hưởng những gì ngọt ngào nhất của nó… triết lý nhân bản sống vội vàng là with đường cũng như sự trả giá cho hạnh. triết lí ấy được nói bằng trái tim tuổi trẻ và ta hiểu vì sao ngay khi xuất hiện, xuân diệu đã được tuổi trẻ nồng nhiệt đón.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *