Văn mẫu lớp 9: Phân tích nhân vật ông Sáu trong truyện Chiếc lược ngà 2 Dàn ý & 21 bài văn hay lớp 9

Qua bài viết này mvatoi.com.vn xin chia sẻ với các bạn thông tin và kiến thức về Phân tích nhân vật ông sáu hot nhất được tổng hợp bởi M & Tôi

Truyện ngắn Chiếc lược ngà của Ruan Guangsheng khắc họa chân thực nhân vật Liu Ye, một người cha yêu con và một người lính. tinh thần trách nhiệm. 21 bài phân tích tính cách của Lưu Diệp giúp các em hiểu sâu hơn về Người cha thiêng liêng.

Tác giả cũng muốn tố cáo chiến tranh đã tàn phá biết bao hạnh phúc gia đình, chia lìa vợ chồng, ly tán cha qua truyện ngắn Chiếc lược ngà. Tham khảo chi tiết bài viết để có thêm kiến ​​thức bổ trợ môn Ngữ văn 9, ôn thi vào lớp 10 hiệu quả.

Phân tích hồ sơ nhân vật của Liu Ye

Đề cương 1

Tôi. Mở

  • Đôi nét về tác giả: Ruan Guangsheng (1932-2014), người từng tham gia Chiến tranh chống Nhật và gánh vác nhiều trọng trách quan trọng. Cuộc đời nhà văn đã trải qua nhiều năm kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ.
  • Giới thiệu: Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” được viết năm 1966 ca ngợi tình cha con, tình đồng chí giữa chiến tranh. Đặc biệt là nhân vật Lưu Diệp đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả.
  • Hai. Nội dung bài đăng

    * Phân tích về ông Sáu trong Chiếc lược ngà:

    1. Tâm trạng của anh ấy sáu

    • Khi đi lính, con gái anh mới 1 tuổi, anh rất yêu và nhớ con
    • Khi về đến nhà, cô ấy không nhận ra mình vì vết sẹo trông không giống người trong ảnh. Cô bỏ chạy, tránh mặt anh, không nhận anh là bố, lại còn quấn quýt, không nói câu nào khiến anh buồn.
    • Trong bữa tối, anh ấy lo lắng đến mức không thể không đánh đứa bé, anh ấy cảm thấy có lỗi, nhưng đó chỉ là vì anh ấy quá yêu con.
    • Mong muốn lớn nhất của anh lúc này là được nghe con gái gọi bố và chính tình yêu của người cha đã giữ anh cho đến thời điểm này
    • Trước khi anh đi, bé Thu đã khiến anh và mọi người ngạc nhiên khi gọi anh là sáu đến ba. Anh ấy đã rất hạnh phúc.
    • Vào chiến trường, anh nhớ con vô cùng, muốn ôm con và hôn. Anh dồn hết tình yêu thương để làm chiếc lược ngà cho con trai.
    • = & gt; Mr. Liu là một người cha tuyệt vời, rất mực yêu thương con cái của mình.

      2. Cảm nhận về nhân vật ông Sáu

      • Hình ảnh giản dị, đời thường nhưng tình yêu thương dành cho các em là vô bờ bến
      • Hình ảnh những người lính và những người cha làm nổi bật mối quan hệ cha con của một người đàn ông
      • Tình yêu của ông nội Liu dành cho con cái và gia đình luôn sâu đậm nhất
      • Ông nội thứ sáu là một người lính oai phong trên chiến trường, nhưng ông rất yêu thương các con của mình.
      • 3. Nghệ thuật

        • Tác giả đặt nhân vật vào những tình huống truyện bất ngờ để bộc lộ nỗi lòng.
        • Nghệ thuật xây dựng nhân vật tài tình, miêu tả tâm lí sâu sắc và chân thực.
        • Ba. kết thúc

          • Nhân vật Lưu Diệp để lại ấn tượng sâu sắc cho người đọc.
          • Nhân vật ông Sáu – người cha nhân hậu, là hình ảnh tiêu biểu của người dân Việt Nam hy sinh tất cả vì độc lập dân tộc, thống nhất đất nước.
          • Nhà văn nguyễn quang đã khắc họa một cách sinh động và không kém phần chân thực về một người cha vĩ đại yêu thương con cái.
          • Đề cương 2

            Tôi. Giới thiệu:

            • Giới thiệu tác phẩm và nhân vật: “Chiếc lược ngà” là một truyện ngắn xuất sắc của Ruan Guangsheng, kể về tình cha con và những năm tháng chiến tranh ác liệt. Ông Lưu là một trong những nhân vật được tác giả đặt rất nhiều tâm huyết.
            • Hai. Nội dung:

              • Lưu Diệp là một người cha hết mực yêu thương con cái.
              • Ông đã chiến đấu anh dũng trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ.
              • Bảy năm trên chiến trường thôi thúc anh khao khát được gặp lại vợ con và nghe họ gọi anh bằng “Bố”.
              • Bé Thu – Con gái nhỏ của anh cảm thấy xa lánh và nghi ngờ anh, cô bé không chịu gọi “bố”.
              • Trở lại chiến trường, nhớ lại lời cam kết của tôi với đứa con thơ, và làm cho con gái tôi một chiếc lược ngà xinh đẹp mỗi ngày.
              • Ông nội thứ sáu cũng là nhân vật đại diện cho nhiều thế hệ cha anh thời bấy giờ. Vì tình yêu quê hương đất nước, họ sẵn sàng lên đường bảo vệ Tổ quốc
              • Câu chuyện này cũng là một bản cáo trạng mạnh mẽ về tội ác của chiến tranh đối với rất nhiều người vô tội.
              • “Chiếc lược ngà” là một truyện ngắn xuất sắc của Ruan Guangsheng kể về tình cha con và những năm tháng chiến tranh khốc liệt. Ông Lưu là một trong những nhân vật mà tác giả đặt rất nhiều tâm huyết.
              • Ba. Kết luận:

                • Câu chuyện “Chiếc lược ngà” và hình ảnh người ông gợi lên trong lòng chúng ta nhiều ý nghĩa về sự hy sinh xương máu và hạnh phúc của các thế hệ cha anh đi trước. Và tiết học “Uống nước nhớ nguồn” càng cảm động hơn.
                • Phân tích sáu tính cách của Mr.6-Mẫu 1

                  “Emily, hãy theo bố khi bạn lớn lên, bạn sẽ biết đường, đừng lạc …

                  – Bạn đang đi đâu?

                  – Đến bờ sông Potomac

                  – bạn đã thấy gì?

                  Không có bảo vật, chỉ có Lầu Năm Góc. Ôi chàng trai của tôi, đôi mắt của tôi tròn xoe ôi chàng trai tóc vàng của tôi, đừng hỏi tôi quá nhiều câu hỏi! Ba đưa con đi, tối về với mẹ … “

                  (có thể)

                  Người đàn ông tên Morrison bế cô con gái nhỏ trên tay và bước thẳng tới Lầu Năm Góc với vẻ mặt trầm tư. Đứa trẻ vẫn hồn nhiên và không biết rằng điều mà người cha dũng cảm kiên quyết phản đối chính là cuộc chiến tranh xâm lược khốc liệt đang diễn ra trên đất nước Việt Nam. Người cha đó đã có thể đặt nụ hôn cuối cùng lên má đứa con gái nhỏ của mình trước khi tự thiêu, nhưng ông không bao giờ bị Ruan Guangsheng cầm trong tay “chiếc lược ngà”. Ôm đứa trẻ trong vòng tay của bạn. Tác giả là một trong những cây bút viết nhiều truyện ngắn có giá trị trong những năm chiến tranh, là cây đại thụ trong văn đàn miền Nam, với những truyện ngắn xuất sắc như “Con chim vàng”, “Người ở quê”, “Chiếc lược ngà”. Những giai điệu bi tráng với nhiều câu chuyện hào hùng, những tình huống hấp dẫn đầy kịch tính và thơ mộng đã tạo nên cá tính và vẻ đẹp của Trang Sáng. Nhân vật của anh đã thành công vang dội, để lại ấn tượng khó phai trong lòng người đọc. Suốt tám năm dài, vì lý tưởng “quyết tử cho Tổ quốc, quyết tử cho bằng được”, anh đã phải từ bỏ hạnh phúc của chính mình. Bé Thu – cô con gái của anh thì kì cục và không nhận mình là bố của mình. Với tư cách là một người cha, anh rất thông cảm với cảm xúc của con mình và luôn muốn sửa đổi. Một người đàn ông mạnh mẽ, bản lĩnh luôn yếu đuối trước vợ con, nay tình yêu ngày càng lớn, nếu không có chiến tranh thì có lẽ anh từng ngày ở bên, nuôi nấng, chăm sóc em. ..

                  Cũng như bao người khác, anh nghe theo tiếng gọi của tổ quốc và ra trận, bỏ lại người vợ và những đứa con thân yêu của mình. Khoảng cách khiến anh ngày càng nhớ con gái, chưa đầy một tuổi anh đã ra đi. Niềm khao khát này sau tám năm xa cách đã biến thành khát khao và ước mơ cháy bỏng trong lòng anh. Chính vì vậy mà mỗi lần vợ đến thăm, anh đều hỏi “Sao anh không cho cô ấy đi cùng?”. Không gặp được con thì phải nhìn con qua ảnh … Dù tấm ảnh đã rách và rất cũ nhưng anh vẫn luôn cất giữ nó rất cẩn thận, coi nó như một báu vật. Còn cô con gái mùa thu của anh ấy thì sao? Ngay từ khi mới 8 tuổi, anh đã biết cha mình chỉ qua những bức ảnh và những câu chuyện của bà và mẹ. Dù được sống với tình yêu thương của mọi người nhưng có lẽ Qiu cũng cảm thấy thiếu vắng tình yêu thương và sự che chở của cha. Tôi chắc rằng cô ấy đang thu thập thông tin đang chờ đợi cha mình từng giây từng phút, phải không? Và 8 năm đó là một khoảng thời gian dài, trong lòng hai cha con lại có thêm sáu suy nghĩ, anh muốn gặp con, muốn gặp bố vào ngày thứ năm.

                  Sau đó, điều ước đó đã trở thành sự thật. anh ấy đang đi nghỉ. Khi trở về nhà thăm con, trên thuyền, ông vẫn còn nôn nao. Anh nghĩ về con trai mình, về khoảnh khắc hai cha con gặp nhau. Những điều này quá sức khiến anh không còn biết mình đang ở trên một con thuyền với những người bạn của mình. Khi thuyền vừa cập bến, anh ta nhón gót nhảy về phía bờ. Những người bạn đồng hành của anh cũng biết rõ về anh nên không trách anh, vì đó là thời khắc vô cùng thiêng liêng và quan trọng đối với anh, khoảnh khắc mà người cha mong đợi rằng con mình sẽ chạy đến và ôm mình, lùi lại một bước. Đi được bao xa thì… anh ta “đẩy ca-nô ra, bước từng bước dài, rồi dừng lại và hét lên: Bah! Cậu ơi”. Anh vừa bước vào, vừa cúi xuống đợi con… anh không kìm chế được cảm xúc…. Nhưng trái ngược với tình yêu cuồng nhiệt của anh, cô gái nhỏ lại bỏ chạy với vẻ mặt lạnh lùng và sợ hãi. Chu không nhận ra anh, nó như một nhát dao cứa vào tim, anh lắp bắp gọi con, vết sẹo trên má đỏ ửng lên, cô bỏ chạy, anh đau lắm, “bỏ tay xuống đi.” như nó bị hỏng ”. Anh ta trông thật thảm hại. Có thể anh cũng hiểu được phần nào phản ứng của đứa trẻ đối với mình, nhưng là một người cha, làm sao anh không cảm thấy đau lòng và thương hại.

                  Mấy ngày nay ở nhà, anh không dám đi đâu xa, luôn vỗ về con trai, muốn nghe cô nói “Ba”, nhưng lại không trọn vẹn. Cô sáu tuổi càng gần con cô càng lạnh nhạt. Khi mẹ cô ấy bảo cô ấy gọi bố cô ấy vào ăn tối, cô ấy nói: “Vào ăn đi!”. Lời nói của cô như đánh trúng tim anh, nhưng anh vẫn bất động, vờ như không nghe, đợi cô gọi “Ba ơi qua ăn tối”. Tuy nhiên, bé Thu vẫn ngoan cố không chịu gọi điện cho bố, còn giận dỗi nói những câu đại loại như “Bữa cơm dọn ra rồi!” “Con kêu mà người ta không nghe”. Nó nhất quyết không gọi nó là bố hay đổ nồi cơm nóng, lúc đó nó khổ quá, thương con mà không chịu được mắng nó, nó chỉ nhìn chị rồi khẽ lắc đầu. . cười ”. Nụ cười lúc này không phải là niềm vui mà có lẽ vì lòng đau khổ không khóc được nên mới phải cười như vậy. Có vẻ như sự tàn nhẫn và cứng đầu của Qiuqiu đã làm tổn thương những cảm xúc đang trào dâng và háo hức nhất trong lòng anh. Vì quá yêu con nên anh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Trong khi ăn, anh ấy cầm trứng cá lên thì bất ngờ nó ném quả trứng ra bát. Tức giận, anh ta xua tay và mắng mỏ. Có lẽ đánh cô nhiều hơn anh muốn. Tất cả chỉ vì anh ấy quá yêu bạn. Bạn có thể nghĩ rằng việc bé nhặt hết trứng trong cốc giống như một ngòi nổ, thổi bùng lên những tình cảm mà bấy lâu nay bé đã kìm nén và cất giữ trong lòng.

                  Ngày chia tay, tôi thấy con đứng trong góc nhà, muốn ôm hôn nhưng “sợ con vùng vẫy thoát ra” nên đành “đứng nhìn con”. ánh mắt trìu mến “và” buồn “… cho đến khi nó gọi bố, xúc động đến phát khóc:” Không muốn con khóc, anh Sáu một tay ôm con, lấy khăn lau nước mắt, tay kia hôn. tóc anh “. Mọi cố gắng của anh đã được đền đáp. Nước mắt của anh là niềm vui và hạnh phúc. Nước mắt. Anh không muốn em khóc, một tay ôm em, kéo khăn lau nước mắt, hôn lên tóc em … Thế là cô gọi anh là bố. Ai có thể ngờ rằng một người lính thiện chiến, nhập vai, tình cha con vô cùng êm dịu, sau bao năm chờ đợi và đau khổ, anh đã nhận được niềm vui vô hạn, giờ anh có thể ra đi trong thanh thản. là đứa con gái thân yêu ở nhà đã đợi anh, đợi anh từng giây. Hãy trở về.

                  Cảm xúc của anh dành cho Thứ Năm mãnh liệt, cao quý, thiêng liêng và xúc động hơn bao giờ hết khi anh tự tay làm chiếc lược chải tóc cho con gái mình. “Bố về rồi! Bố mua cho con cái lược nghe con!”, Đây là mong ước giản dị của cô gái nhỏ trong giây phút bố nói lời chia tay. Xa bạn, anh ấy luôn nhớ bạn trong day dứt, vì vô tình đụng phải bạn nên mọi tình cảm đều dồn hết vào việc làm chiếc lược ngà, mong một ngày nào đó sẽ trao cho bạn. trao cho bạn món quà này. Nhặt được khúc ngà, anh mừng rỡ như đứa trẻ được quà: “Từ đường rừng, anh vội trở lại, giơ chiếc ngà lên cho tôi xem. Nét mặt anh tràn đầy hạnh phúc, như một đứa trẻ được nhận quà. Rồi ông tận tình làm ra chiếc lược: “Ông soi từng chiếc răng lược, cẩn thận, tỉ mỉ và cần mẫn như người thợ bạc”, trên lưng chiếc lược, ông cong lưng, tỉ mẩn khắc từng chữ: “Thương nhớ tặng Gửi cha của các con “. Người gửi trọn tình thương, nỗi nhớ. Nhớ con” Người lấy chiếc lược ra ngắm nghía rồi chuốt cho mái tóc thêm óng ả, mượt mà “. Anh không muốn Để Đứa trẻ bị tổn thương khi chải chiếc lược Yêu bạn, yêu từng sợi tóc của con Bạn Chiếc lược đã trở thành vật thiêng của anh, xoa dịu nỗi ân hận, chở che tình thương, nỗi nhớ nhung của bao người cha, người con ghẻ lạnh. Ngà Chiếc lược là của kết tinh của tình cha thiêng liêng. Nhưng trớ trêu thay, đến ngày không chờ được về, anh đã hy sinh trong trận chiến giữa Mỹ và ngụy chưa kịp trao chiếc lược cho con gái. ” đã là không đủ. Không còn chút sức lực nào, xem ra chỉ có hai cha con không chết được “, còn sức lực cuối cùng là” đút tay vào túi móc lược “” đánh một người bạn. Đó là điều cuối cùng không lời, nhưng nó thiêng liêng hơn một di chúc. Đây là niềm tin, là nguyện vọng cuối cùng, là nguyện vọng của người cha. Kể từ thời điểm đó, Dad’s Comb đã biến đồng đội Six của mình thành người cha thứ hai của em bé.

                  Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” hay và cảm động, trong hoàn cảnh chiến tranh, tình cha con sâu nặng, nghĩa tình, cao đẹp. Nghệ thuật xây dựng tình huống truyện bất ngờ mà tự nhiên hợp lí. Cốt truyện rất chặt chẽ và các nhân vật kể chuyện được lựa chọn phù hợp. Câu chuyện được kể theo ngôi thứ nhất, và nhân vật chú Ba, người đồng đội, đồng thời là một nhân chứng, cũng tham gia vào câu chuyện. Thông qua người kể chuyện này, người kể chuyện lồng vào đó những lời bình, những suy nghĩ, sự đồng cảm và quan trọng nhất là sự chia sẻ với nhân vật của mình. Từng tiếng thở dài chân thành, từng lời tâm sự cứ như dao cứa vào vết thương đang rỉ máu. Tình cảm thiêng liêng, tình cha con không bao giờ có thể bù đắp được. Sau chiến tranh, nó đã để lại nỗi mất mát khôn tả, cướp đi người chồng người vợ, người cha của con và những người lính cả nước.

                  nguyễn quang sáng là một trong những cây đại thụ viết nhiều truyện ngắn có giá trị trong những năm kháng chiến. Anh có cho mình một kho tàng quà tặng mang đậm dấu ấn phương Nam. Qua nhân vật Lưu Diệp trong tác phẩm “Chiếc lược ngà”, người đọc không chỉ cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc, chân thành của người cha quân tử mà còn thấu hiểu nỗi đau mất mát của con cái và gia đình. Tình yêu thương con của ông vẫn là một lời khẳng định: bom đạn kẻ thù chỉ có thể hủy diệt sự sống của con người, nhưng tình người – tình cha thiêng liêng thì không thể bị bom đạn hủy diệt. Có thể giết. Sự băng hoại dữ dội của thời gian không thể xóa nhòa được “tấm gương phản chiếu” mang tên “Chiếc lược ngà”. Ở đó, chúng ta luôn cảm nhận được sự ấm áp và tình cảm thiêng liêng từ trái tim. Không chỉ vậy, mất mát đau thương trong chiến tranh còn khiến chúng ta biết ơn và có động lực chiến đấu vì tương lai của quê hương, không quên rằng họ đã “đổ máu” để đổi lấy hòa bình này.

                  Phân tích tính cách của Mr. Six-Mẫu 2

                  Câu chuyện của hai cha con anh trong Chiếc lược ngà khiến độc giả vô cùng xúc động. Mối quan hệ cha con này đã được thử nghiệm trong tình huống chiến tranh, vì vậy có nhiều hơn nữa. Sự khốc liệt của chiến tranh và thời gian không thể xóa nhòa cảm giác đó. Quan trọng hơn hết, khi những người trong câu chuyện nhận ra tầm quan trọng của tình yêu, tình cảm, tình cảm thì tình cảm ấy càng thiêng liêng hơn.

                  Trong tác phẩm, nhân vật chính là côn, nhưng có một nhân vật trung tâm là người có rất nhiều ý tưởng về tác phẩm, và đó là ông chiến tranh thực sự là một điều kinh khủng. Chỉ vì chiến tranh mà gia đình ba người của anh khó đoàn tụ. Ông là một người lính cả đời cống hiến hết mình cho đất nước, cho nhân dân, dù biết mình phải chịu trách nhiệm vì những việc nhỏ nhặt nhưng ông hiểu và luôn cảm thấy đau lòng vì không đóng góp được gì. Thôi nào. Yêu thương vợ con. Anh đã nghĩ về điều đó rất nhiều, đặc biệt là về đứa con gái nhỏ của mình, lần cuối cùng anh gặp cô từ khi cô còn là một cô bé, tám năm trước. Trong lòng càng ngày càng nhớ con trai, ngày nào cũng mong được trở về gặp con. Không được gặp con, không được gần gũi, chăm sóc, bao bọc, che chở cho con gái suốt bao nhiêu năm là nỗi khổ lớn nhất trong lòng anh, trên chiến trường không có ngày nào anh không nhớ . Về gia đình, về vợ anh, về cô con gái nhỏ thân yêu của anh. Anh cứ nghĩ mãi không biết hình hài con gái mình bây giờ như thế nào, cao bao nhiêu, có nhớ anh mãi không thì đó là nỗi nhớ lâu và mệt mỏi của anh. Bao nhiêu câu hỏi được đặt ra và bao nhiêu phản ánh được bày tỏ. Khi anh sáu tuổi, tôi không thể hạnh phúc hơn khi có thể về quê thăm anh một ngày nào đó. Được gặp lại con và được nghe con gái gọi “Bố” là ước mơ lớn nhất của anh lúc này.

                  Và rồi một ngày, điều ước đó đã thành hiện thực, tuy nhiên, mọi thứ không diễn ra như anh mong muốn. Anh mệt mỏi, khao khát được gặp con gái, muốn ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc cô … Nhưng cuối cùng, tất cả những gì anh nhận được chỉ là sự xa lánh của đứa con gái bướng bỉnh. Cô gái nhỏ chạy trốn anh, càng đến gần anh càng đi xa, từ chối mọi sự gần gũi, âu yếm, vuốt ve, mơn trớn của anh. Và điều khiến anh buồn nhất là nó từ chối gọi anh là “cha”, phản đối những gì anh đã trả và đã làm cho nó.

                  Ông nội càng gần tôi và tôi càng thúc ép ông, ông cảm thấy có lỗi với tôi. Mong muốn không hoàn thiện, và đó là điều khiến anh ta khó chịu. Nhưng những gì anh phải ra đi, anh không thể ôm con gái một lần, không thể cảm nhận hết được, đồng thời anh cũng sợ rằng cuộc gặp gỡ này sẽ là cuối cùng, bởi nguy cơ chiến tranh là cực điểm. Anh bất lực nhìn con gái mình, đau đớn và tuyệt vọng, tự nghĩ, người đàn ông dũng cảm và mạnh mẽ này sắp khóc.

                  Không thể trách cô ấy nhận con gái của anh ấy làm con nuôi vì cô ấy có tình cảm đặc biệt với cha mình. Đối với Thu, cô ấy chỉ có một người cha, và cô ấy rất yêu thương cha của mình. Hiểu và trân trọng những vất vả của một người cha. Chính vì vậy tình yêu của anh chỉ dành cho người cha ruột của mình. Chỉ có vậy, không ai khác. 8 năm không dài nhưng cũng không ngắn. 8 năm là thời gian các con lớn lên, cũng là thời gian các đấng mày râu phải già đi. Những bức ảnh của bố và mẹ khác nhau, và người đàn ông trước mặt cũng rất khác, cô có rất nhiều lo lắng và nghi ngờ.

                  bé Thu – con gái anh, người không chịu nhận anh là cha, đặc biệt có thái độ rất cương nghị và đúng mực. Ông nội Liu rất buồn, nhưng ông không trách con trai mình, quan trọng nhất là ông thương con hơn vì người cha thiếu thốn tình cảm. Đoạn văn kể về cuộc hẹn hò mù quáng của hai cha con này khiến người đọc vô cùng xúc động. Tràn đầy tình cha. Cô con gái ôm chặt bố, hôn má, thậm chí hôn lên vết sẹo dài trên má – chính vì vậy mà bố khó nhận ra. Đau, buồn, nhưng cũng đầy hạnh phúc. Đối với anh, khoảnh khắc đó là sự mãn nguyện cả đời. Để nỗi nhớ con thêm da diết khi ra trận, ông đã làm một chiếc lược kỷ niệm cho cô con gái nhỏ thân yêu của mình.

                  Chiến tranh rất khốc liệt và tàn khốc, nó hủy hoại quá nhiều hạnh phúc của con người. Trong tác phẩm Chiếc lược ngà, chiến tranh khiến hạnh phúc gia đình không trọn vẹn, vợ xa chồng, các con xa cha, dẫn đến một cuộc gặp gỡ đau thương, xót xa nhưng cảm động và ấm áp. vô cùng.

                  Phân tích sáu tính cách của Mr.6-Mẫu 3

                  Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng là một truyện ngắn về tình cảm cha con thời hậu chiến. Đây là một câu chuyện ngắn đơn giản nhưng đầy bất ngờ. Ngữ văn 9 giới thiệu một khoảnh khắc nhỏ thiêng liêng. người cha tuyệt vời.

                  Tình cảm của anh dành cho Thứ Năm mãnh liệt, cao cả, thiêng liêng và xúc động hơn bao giờ hết khi anh tự tay làm chiếc lược ngà cho con gái mình. “Bố về rồi! Bố mua cho con cái lược nghe con!”, Đây là mong ước giản dị của cô gái nhỏ trong giây phút bố nói lời chia tay. Nhưng đối với người cha đó, đây là mong muốn đầu tiên và duy nhất nên nó đã thôi thúc trong lòng. Trách nhiệm của người cha là tìm cho con một chiếc lược, đó là tình cha trong tim. Anh ta bật dậy, như thể một ý tưởng tuyệt vời đã chợt nảy ra với anh ta: làm một chiếc lược của trẻ em từ ngà voi. Có lẽ không phải chỉ vì anh ta thậm chí không thể mua được một chiếc lược trong rừng rậm của vùng chiến sự, mà việc làm ra một chiếc lược bằng ngà voi là một điều khó khăn để vượt qua. Nhưng quan trọng hơn, sâu xa hơn, ngà voi là một thứ quý hiếm – chiếc lược của con bạn phải được làm bằng thứ quý giá đó. Và tôi không muốn mua nó, tôi muốn tự làm. Anh ta sẽ đưa tất cả những người cha của mình vào. Sau khi lấy được chiếc ngà voi, vẻ mặt “háo hức như đứa trẻ được quà”. Vậy đó, khi con người ta trở thành người con, là thể hiện tình phụ tử cao cả của mình. Rồi ông “soi từng chiếc răng lược, tỉ mỉ và chăm chút như người thợ bạc”, “khắc cốt ghi tâm trên lưng ông:“ Thương nhớ góp công góp nhặt của con ”. Ông thường“ đưa chiếc lược ra xem. Tại nó, rồi mài lên tóc để chiếc lược thêm bóng. ”Tình yêu thương con đã biến người lính thành nghệ sĩ – người nghệ sĩ chỉ tạo ra một tác phẩm trong đời, trong đó chiếc lược ngà là hiện thân của người cha giản dị nhưng giàu tình cảm. . Thật là một điều kỳ diệu!

                  Nhưng ngày đó sẽ không bao giờ đến nữa. Chưa kịp mang cho con trai một chiếc lược ngà thì cha anh đã hy sinh trong một trận chiến. Nhưng “dường như chỉ có tình cha con là không thể chết”. Chẳng còn gì để làm, chút sức lực cuối cùng còn lại là “đút tay vào túi, móc lược” với những người đồng đội thân thiết, nhìn mình hồi lâu. Nhưng là lời nói cuối cùng không lời, hiển nhiên còn thiêng liêng hơn di chúc, bởi vì nó là một loại tín nhiệm, là nguyện vọng cuối cùng của bạn thân, nguyện vọng của tình phụ tử! Kể từ lúc đó, chiếc lược ngà của người cha đã biến đồng đội thành người cha – người cha thứ hai của cô gái nhỏ.

                  Các bạn! Trong những ngày đen tối đó, người sống phải sống trong bí mật và người chết phải chết trong bí mật là lẽ tự nhiên. Phần mộ của ông không thể dựng lên, vì khi tìm thấy, họ sẽ đào bới để tìm dấu vết, nên mộ ông là một mặt bằng phẳng, phẳng lặng như một khu rừng. Chú và các bạn đã lấy dao đẽo gọt vào gốc cây rừng cạnh nơi anh nằm cho dễ nhớ. Sống thế này, chết thế này thì làm sao mà chịu được. Chúng tôi buộc phải cầm vũ khí. Và Thu không còn là cô gái như xưa nữa mà là một cô gái giao tiếp thông minh và bản lĩnh. thu đã đi con đường mà cha cô đã chọn. Để trả thù cho đất nước, cha anh đã bị kẻ thù giết hại.

                  Dù anh đã chết nhưng câu chuyện về cha con anh sẽ còn sống mãi. Hình ảnh chiếc lược ngà cùng dòng chữ sẽ mãi là kỉ vật về nỗi đau và bi kịch của chiến tranh. Cảm ơn nhà văn Ruan Guangsheng đã khắc họa rõ nét tâm hồn và tình cảm của anh Ruan. Câu chuyện dẫn dắt người đọc vào con đường của số phận và sự quả cảm, theo dòng cảm xúc của cha con người lính đã hàng chục năm chiến đấu trong hai cuộc chiến. Những người sống sót, những người bị mất đồ lưu niệm, sự liên hệ đã mất về sự hiện diện của chiếc lược ngà vẫn còn ở đây. Điều này chứng tỏ cho chúng ta thấy rằng “mất mát lớn nhất được nhắc đến trong truyện ngắn là người chết, ngôi nhà không còn tồn tại trọn vẹn trên thực tế. Nhiều thế hệ tội ác đã gây ra cho chúng ta tội ác, đau thương và thất bại trong các cuộc chiến tranh xâm lược. Nhưng những gì chúng ta thấy. Vâng, không bi kịch, sức mạnh của lòng căm thù đã biến cô bé thu nhỏ thành một chiến sĩ dũng cảm, thông minh, ít nhiều bám trụ lấy mạng người. Mất mát đến cùng nhau, cùng đứng lên và sáng tác nên khúc ca chiến thắng.

                  Gấp cuốn sách lại, từ biệt cha, câu chuyện “Chiếc lược ngà” và những lời trăn trối của ông — giọng văn trầm ấm, ân cần — vang vọng mãi trong lòng độc giả chúng tôi như dư âm của một câu chuyện cổ tích. Truyện cổ tích hiện đại đó đã thành công trong việc xây dựng tình huống truyện, miêu tả tâm lý, tình cảm của nhân vật, cũng như giọng văn dịu dàng, sâu lắng. Người cha – người kể chuyện – hay nhà văn Nguyễn Quang Sáng? Phải là người sống hết mình với cuộc chiến đấu vì Tổ quốc, gắn bó với đồng bào quê hương, biết ơn, rất nhân hậu nhưng kiên cường, bất khuất, bất tử thì nhà văn mới có thể đi vào hình tượng dân tộc, tạo nên nhiều hình tượng, chi tiết sống động và bất ngờ, với một âm thanh đơn giản và cảm động. Đồng thời, câu chuyện cũng khiến tác giả muốn người đọc phải suy nghĩ và thấm thía những đau thương, mất mát của cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc. Tình cảm cha con sâu nặng đã vượt qua bom đạn chiến tranh càng trở nên thiêng liêng, trong sáng, thắm thiết tình quê hương, đất nước. Trong suốt cuộc đời của các nhân vật, từ cô bé Thu đến cụ ông thứ sáu, cụ ông, Ruan Guangsheng, dường như nói lên rằng trong cuộc đấu tranh gian khổ vừa qua chống ngoại xâm của đất nước ta, tình yêu thương của nhân dân Việt Nam, đặc biệt là cha con, đồng đội, thế hệ già với thế hệ trẻ Sự gắn bó của kẻ chết và người sống… là bất tử. Giống như chiếc lược ngà mà người cha trao tặng sẽ không bao giờ mất đi, tình cha con của đứa bé cũng sẽ trường tồn mãi mãi!

                  Phân tích sáu tính cách của Mr.6-Mẫu 4

                  Từ bao đời nay luôn có cội nguồn văn học và đó chính là sợi dây gắn kết thiêng liêng giữa cha mẹ và con cái. Có rất nhiều bài hát ấm áp như lời tri ân của con cái đối với cha mẹ. Chiếc Lược Ngà của tác giả Nguyễn Quang Sáng cũng là một bài hát hay về tình cha con thiêng liêng, sâu nặng đã là tiếng nói sâu lắng trong lòng độc giả Việt Nam từ bao đời nay.

                  Chiếc lược ngà là câu chuyện về tình cha con sâu nặng và thắm thiết giữa một người ông và cô con gái thu. Một câu chuyện đẹp và buồn, vô cùng xúc động, gợi lên sự đau buồn, thương cảm và day dứt khôn nguôi của chiến tranh và sự tàn phá của nó cho nhiều thế hệ độc giả. Những ám ảnh đó như khắc sâu trong lòng mỗi người, để chúng ta hiểu thêm về những người lính hy sinh trong cuộc chiến gian khổ, để biết yêu thương, trân trọng họ hơn. Tác giả sử dụng từ ngữ giản dị và âm vang ở các cung bậc tình cảm khác nhau, điều đó đã làm xúc động sâu sắc tình cha con giữa ông và con trai. Phải chăng sức nặng của những nỗi ám ảnh ấy bởi tình phụ tử thiêng liêng, từng câu chữ toát lên sâu lắng, nặng trĩu, đánh vào lòng người đọc, để rồi mãi lắng đọng, day dứt?

                  Ngay từ đầu truyện, độc giả đã có thể cảm nhận sâu sắc tình yêu đích thực của ông dành cho con trai họ VI. Những người lính từng trải qua khói lửa chiến tranh và những thăng trầm nơi núi rừng có gương mặt lạnh lùng, ý chí kiên cường nhưng lòng cha tôi vẫn ấm áp. Vì vậy, khi nghĩ đến việc nhìn thấy con trai mình, anh đã cảm thấy “lo lắng”. Vội vàng: “Không đợi được thuyền cập bến, chàng đã bật dậy đẩy thuyền ra”, “bước nhanh, lại dừng lại, và hét lên:“ Thu ơi! Con trai “khắc họa rõ nét nỗi nhớ mong và mong mỏi của người cha. Cuộc điện thoại đầu tiên cho con như một tình yêu bị kìm nén nhiều năm. Hình ảnh” vết sẹo dài bên má phải đỏ hoe, co giật … “là một loại tiết mục Vô cùng xúc động. Sau bao ngày mong mỏi mòn mỏi, từ “bố” không chỉ muốn bùng nổ mà dường như bị một cảm xúc rất lớn kìm nén khiến nó nghẹn ngào thành “giọng run”: “Bố ơi!” Nhưng chính niềm mong mỏi, hạnh phúc và mong chờ quá lớn ấy lại khiến anh càng đau khổ hơn, khi con gái anh không đáp lại cái ôm của anh đã “tái mặt, bỏ chạy”, cả bầu trời như thu gọn lại trước mắt. . Nỗi đau và sự thất vọng bóp nghẹt trái tim anh. Anh “đứng đó, nhìn con trai mình, nỗi đau khiến khuôn mặt anh trông đau khổ, và cánh tay anh như bị đứt lìa”.

                  Không nản chí, suốt 3 ngày ở nhà, anh Lưu dành hết tình yêu thương cho bé. Anh ấy là người hòa nhã và chăm sóc trẻ em. Trước sự từ chối cứng rắn của con gái, ông bố vẫn rất kiên trì và nhẫn nại. Đó là sự bao dung của người cha, mong muốn “được nghe tiếng gọi của cha của con gái”. Thế rồi, tình yêu quá sâu đậm và sự từ chối kiên quyết của Thứ Năm như bị ép buộc khiến người ấy không thể nguôi ngoai, em cứng đầu như vậy sao? “Và bất lực. Quãng thời gian bên con rất ngắn nhưng bà vẫn không chịu thừa nhận. Anh đã kìm nén quá nhiều khát khao, nhưng cũng chính điều đó đã dày vò tâm trí anh và trở thành nỗi đau của tuổi già khi anh phải ra đi. những đứa con của anh ấy.

                  Vào giây phút cuối cùng ở nhà, khi nhìn thấy con gái và nhận ra bố tôi, bố tôi đã thở phào nhẹ nhõm. Nhân dịp chia tay, anh cố kìm nén lòng mình, kìm nén cảm xúc. Anh cũng “muốn ôm và hôn nó nhưng sợ nó vùng vẫy, thoát ra ngoài nên đành đứng nhìn”. Chỉ cần nhìn thấy bộ dạng của con trai đã khiến ông an ủi phần nào. Bao nhiêu yêu thương đã dồn vào đôi mắt anh – “đôi mắt dịu dàng và buồn”. Đôi mắt ấy là để nói lên tất cả tình yêu rực lửa dành cho đứa trẻ, nhưng cũng là niềm khao khát bị kìm nén, nỗi đau chia ly và nỗi đau bị từ chối. Ngay sau đó, mọi thứ như bùng nổ với tiếng kêu “ba” bất ngờ của bé: “ba… a… a… ba!”. Gọi sáu niềm khao khát, khao khát của anh, dường như là một giọng nói lạc lõng từ lâu, khiến lòng anh như muốn vỡ òa vì hạnh phúc. Người đọc cũng thót tim ngay khi tiếng nói yêu thương vang lên. Ông Lưu “không kìm được xúc động”, “một tay ôm con, tay kia lau nước mắt”. Nước mắt tuôn rơi trước tình yêu rực lửa của cha.

                  Có thể nói Ruan Guangsheng đã rất tài tình trong việc tạo hình nhân vật ông Wu. Toàn bộ câu chuyện của người lính đó là về sự bày tỏ tình yêu thương của anh ta đối với những đứa con của mình. Từ hành động đến chi tiết miêu tả ngoại hình, cảm xúc. Chính vì vậy, trong tâm trí người đọc hiện lên hình ảnh ông Lưu với tình yêu thương con sâu nặng, mãnh liệt. Những ngày ở chiến trường, tình yêu thương của người con trai đã dồn hết vào việc làm chiếc lược cho con trai. Theo dõi quy trình sản xuất chiếc lược của ông Lưu, từ vẻ mặt “phấn khởi” khi nhặt được ngà voi, đến sự tỉ mẩn khi ngồi giữa chiếc lược “như một người thợ bạc”, chúng ta đều có thể cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc của ông. Dòng chữ trên chiếc lược “Thương nhớ, chắt chiu, góp nhặt của con” thể hiện trọn vẹn tình cảm của người cha dành cho đứa con gái yêu trong mái ấm. Chiếc lược ngà đã “mở khóa cảm xúc” cho anh. Lời hứa của anh ấy với bạn đã được thực hiện. Chiếc lược là chỗ dựa tinh thần của anh ấy khi nhớ bạn. Đó là kỷ vật cuối cùng về tình yêu sâu đậm của ông dành cho con trai mà ông mong muốn được tận tay trao cho con gái của mình. Sức nóng của chiến tranh đã khiến điều ước của anh trở thành hiện thực, và chiếc lược sẽ là minh chứng cho tình yêu thương của anh dành cho các con.

                  Tình yêu của anh ấy dành cho các con rất sâu sắc. Nhiều cảm xúc của anh được độc giả thấu hiểu và chia sẻ. Trong chiến tranh, những điều tưởng chừng như đơn giản như được nghe con gọi “bố ơi”, được tặng món quà nhỏ, được ôm con vào lòng,… cũng đã trở thành ước mơ của bao người, và đó cũng là ước mơ. của nhiều người. Họ cũng như ông Liu, đã không thực hiện được mong muốn này. Nhưng cũng chính trong chiến tranh ác liệt, tình cảm chân thành và trái tim ấm áp của cha ông ta mới được thể hiện rõ nét nhất. Nó sẽ luôn luôn ở trong trái tim của chúng tôi.

                  Nỗi ám ảnh về truyện ngắn Chiếc lược ngà là do nội dung của truyện chi phối. Ngòi bút của Ruan Guangsheng rất tinh tế trong việc thể hiện cảm xúc ở mọi cung bậc, xây dựng tình huống truyện và cách dùng từ, tất cả đều góp phần tạo nên sức sống cho truyện.

                  Kết thúc tác phẩm nhưng tình phụ tử ấm áp, thiêng liêng và cao cả sẽ mãi là ngọn lửa sáng sưởi ấm trái tim người đọc.

                  Mẫu phân tích sáu tính cách của Mr.6

                  Có thể nói anh là một người cha yêu thương con cái hết mực. Anh đã chiến đấu anh dũng trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ. Ngày tạm biệt quê hương, đặt chân vào chiến trường, đứa con gái út mới tròn một tuổi. Trận chiến kéo dài 7 năm đã thúc đẩy niềm khao khát được gặp lại vợ con, được nghe tiếng gọi “Bố” của anh. “Thuyền vào bến thì thấy một cậu bé khoảng tám tuổi, tóc xõa ngang vai, mặc quần đen, áo bông đỏ đang chơi trong ngôi nhà tranh dưới bóng cây xoài ở sân trước. Đoán là tôi, can ‘ Không đợi thuyền cập bến, anh ta bật dậy, đẩy chiếc ca nô qua và vấp phải tôi.

                  Nhưng trước cảm giác này, con gái út của anh – đứa con gái út của anh, người đã dần ghẻ lạnh và nghi ngờ anh, không chịu gọi “Bố”. Tuy nhiên, trong 3 ngày nghỉ, ông xã luôn cố gắng dỗ dành, dỗ dành con trai. Anh ấy quan tâm và yêu nó rất nhiều. Trong lúc ăn, anh gắp một miếng trứng cá vàng nhưng bất ngờ hất quả trứng ra khỏi bát. Anh ấy đánh vì quá tức giận, nhưng chính hành động đó đã khiến anh ấy đau khổ đến tận sau này.

                  Sau khi rời đi ba ngày, trước khi trở lại chiến trường, anh muốn ôm hôn anh, nhưng sợ anh vùng vẫy thoát ra, nên chỉ có thể đứng đó, nhìn anh với ánh mắt trìu mến và buồn bã. Khi con trai anh bất ngờ chạy đến, ôm chặt lấy anh và cất tiếng gọi “Bố”, cảm xúc của anh không thể kiềm chế được. Chính xác là “ba” mà anh ấy đang chờ đợi. Anh một tay ôm chặt con trai, lấy khăn lau khô nước mắt rồi hôn lên tóc cô. Không có gì cảm động hơn giây phút cha con gặp nhau, tức là giây phút chia tay. Tiếng “bả” của đứa bé không chỉ khiến người cha xúc động, mà còn như một tiếng hét, phá tan sự im lặng và xé lòng của mọi người.

                  Trở lại chiến trường, mang trong mình lời hứa với con thơ, ngày nào ông cũng làm cho con gái một chiếc lược ngà xinh xắn. Với chiếc lược, anh ấy muốn gặp lại bạn. Chiếc lược ngà đã trở thành báu vật thần thánh của anh sáu. Nó xoa dịu nỗi đau chiến tranh, chất chứa bao tình cảm cha con sâu nặng. Nhưng rồi anh chưa kịp trao chiếc lược cho bé Thu đã hy sinh nơi chiến trường ác liệt. Vào giờ phút cuối cùng, tình cha con bỗng trở nên nóng bỏng, anh thò tay vào túi, trao chiếc lược ngà cho người đồng đội và ra đi mãi mãi.

                  Một người cha đã chờ đợi con trai mình trên chiến trường bảy năm, một người cha chỉ muốn một lần được con trai gọi là “Bố” và một người cha dành tất cả tình yêu thương cho con gái như một món quà. Nhưng nó vẫn luôn nằm trên chiến trường lạnh giá. Cuộc chiến này quá tàn khốc đối với tất cả mọi người. Chiến tranh đã cướp đi sinh mạng của nhiều người vô tội và để lại nhiều gia đình mẹ không con, vợ không chồng, con không cha. Cái giá mà chiến tranh để lại sẽ luôn khắc sâu trong tim mỗi người.

                  Với nghệ thuật xây dựng cốt truyện độc đáo, miêu tả nội tâm nhân vật sắc sảo và tình cảm rất chân thành, Ruan Guangsheng đã tạo nên một hình tượng người cha tuyệt đẹp. Có vẻ như anh cũng là một đại diện tiêu biểu cho nhiều thế hệ cha anh thời bấy giờ. Họ sẵn sàng lên đường bảo vệ Tổ quốc, vì tình yêu quê hương, họ đã bỏ lại những người thân yêu trong gia đình và hy sinh anh dũng.

                  Câu chuyện này cũng là một bản cáo trạng mạnh mẽ về tội ác của chiến tranh đối với rất nhiều người vô tội. Đó cũng là lời khẳng định rằng dù bom đạn chiến tranh có tàn khốc, ác liệt đến đâu cũng không thể dập tắt được tình cha con thiêng liêng trong trái tim mỗi người lính. Mỗi câu chữ đều mang giá trị hiện thực và tính nhân văn, khiến “Chiếc lược ngà” trở thành kiệt tác của Ruan Guangsheng và khiến ông trở nên nổi tiếng.

                  Câu chuyện “Chiếc lược ngà” và hình ảnh Lưu Diệp gợi lên trong lòng chúng ta nhiều ý nghĩa về sự hy sinh xương máu của bao thế hệ cha anh và hạnh phúc của cuộc đời. Và tiết học “Uống nước nhớ nguồn” càng cảm động hơn.

                  Phân tích sáu tính cách của Mr.6-Mẫu 6

                  nguyễn quang sáng là nhà văn chuyên viết về cuộc sống và con người miền Nam trong hai cuộc kháng chiến và sau hòa bình. Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” ra đời năm 1966, là thời điểm khó khăn, đau thương nhất của đồng bào miền Nam trong 30 năm chiến tranh. Câu chuyện thể hiện một tình cha con sâu sắc và đẹp đẽ giữa những tai ương chiến tranh đầy sóng gió. Khi cảm nhận câu chuyện, điều đọng lại trong lòng người đọc là ấn tượng khó phai về nhân vật ông Lưu, một người cha, một người lính chịu nhiều thất bại nhưng có một người cha thiêng liêng sâu sắc.

                  Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” xoay quanh cuộc gặp hôm thứ Năm với ông nội Lưu. Khi anh đi chiến đấu, đứa bé chưa đầy một tuổi. Đã tám năm, hai cha con quen nhau chỉ dựa vào hai bức ảnh. Ba ngày đi nghỉ năm 6 tuổi là cơ hội hiếm có để ba đứa trẻ gặp nhau và bày tỏ tình cha con. Nhưng đứa bé không chịu nhận bố vì vết sẹo trên má khiến nó không được 6 tuổi như trong hình. Khi tôi nhận ra điều này, cũng là lúc bố tôi ra đi để tiếp tục chiến đấu. Cuộc gặp gỡ đó là lần đầu tiên, duy nhất và cũng là lần cuối cùng giữa hai cha con. Cốt truyện thực sự rất khó xử. Trong chiến tranh, những câu chuyện như vậy không phải là hiếm. Điều đáng nói, chính trong hoàn cảnh đó, tác giả đã thể hiện sâu sắc tính cách của đứa trẻ tám tuổi và tình cha con sâu nặng.

                  Tình yêu của anh dành cho cô con gái nhỏ đã được thể hiện phần nào trong chuyến thăm trở về. Trên đường về quê thăm họ hàng, lòng anh rưng rưng xúc động: tình cha cứ rung động trong tim. Sau bao nhiêu năm ở chiến khu, cuối cùng bố tôi cũng có thể về nhà. Niềm khao khát cháy bỏng của anh là được nhìn thấy con mình, được nghe tiếng con cất tiếng gọi cha, được sống trong tình phụ tử mà anh chưa bao giờ được sống. Nhưng mọi thứ đã đảo lộn. Chưa kịp rời bến, anh ta đã nhảy lên bờ và đẩy ca nô đi. Anh khao khát được gặp các con, được ôm ấp ruột thịt sau bao năm xa cách. Điều này cũng khá tự nhiên. Anh đã xa con gái và gia đình trong tám năm. Tám năm là quá dài để giữ trái tim của bạn. Rồi nỗi nhớ cuối cùng cũng được bộc lộ. Khi nhìn thấy đứa trẻ đang chơi ở sân trước, ông đã hết lòng hét lên với đứa con thân yêu của mình: Đón con về! Bố ở đây! Đây là bố của tôi. “Sau bao năm xa cách, tiếng lòng thổn thức của người cha từ trái tim người lính đã chạm đến trái tim người đọc. Nhưng không ngoài dự đoán của anh, những đứa trẻ cứ ngỡ mùa thu sẽ đến ôm lấy ngày chia xa. Nhưng không, anh bất ngờ khi nhìn thấy, lại thất vọng: “Đứa bé nhìn thẫn thờ, rồi sợ hãi bỏ chạy” khiến anh choáng váng, thất vọng và rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.

                  Tuy nhiên, tình yêu thương của người cha đã khiến anh kiên quyết muốn ở gần con trai sau cú sốc ban đầu, khi anh “trông tiều tụy, đáng thương và đôi tay bị gãy”. Khi ở bên tôi, trong ba ngày nghỉ phép ngắn ngủi, anh ấy suốt ngày ở bên cạnh tôi, anh ấy không đi đâu xa, chỉ muốn an ủi anh ấy cả ngày. Anh đã thử mọi cách để mong được nghe ba, nhưng không thành công. Khi mẹ cô ấy bảo phải gọi điện cho bố cô ấy đi ăn tối vào thứ Năm, ông ấy đã đe dọa sẽ đánh cô ấy để cô ấy có thể gọi cho bố cô ấy một lần. “Tôi đang gọi và mọi người không nghe,” Thứ Năm nói trống không. Từ “người ta” mà anh hét lên khiến tim anh đau nhói. Nó thậm chí không yêu cầu thoát nước. Ông buồn đến mức không thể khóc, cuối cùng ông phải cười thay vì giận con trai mình. Thật vậy, ông là một người cha bực bội, nhưng tốt bụng và tha thứ. Trong bữa ăn, dưới lòng thương xót của người cha, ông đã cho lũ trẻ một con trứng cá muối to và vàng, ông nghĩ rằng lũ trẻ sẽ chấp nhận, nhưng bất ngờ ném quả trứng ra khỏi cốc. Ba ngày kìm nén nỗi đau lại trào dâng, anh tức giận đến mức đánh con và đánh mất hy vọng cuối cùng được làm cha. Lúc đó, anh đau đớn vô cùng. Trái tim anh như sa mạc khô cằn chờ đợi giọt tình yêu mát lành, đứa con anh chung sống vẫn chỉ là nỗi nhớ quê không một lời xin lỗi. Tìm hiểu về những mất mát to lớn của những người lính trong chiến tranh chống Nhật

                  Những ngày ở cơ sở: Anh ấy hối hận vì đã đánh con trai mình. Nhớ lời mẹ dặn “Bố về rồi! Bố mua lược cho con nghe Bố ơi” là mong ước giản dị của một cô bé trong khoảnh khắc bố nói lời chia tay. Nhưng với người cha đó, đó là điều ước đầu tiên và duy nhất. Vì vậy, nó đã được khuấy động trong lòng. Tìm chiếc lược cho con trai trở thành nghĩa vụ của người cha, gọi tên tình cha trong tim. Kể từ lúc này, Chiếc lược ngà đi vào truyện như một nhân chứng thầm lặng cho tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt. Anh ngồi dậy, như thể một nguồn cảm hứng bất chợt ập đến với anh: làm lược cho trẻ em bằng ngà voi. Có lẽ đó không phải chỉ vì anh ta không đủ tiền mua một chiếc lược trong rừng rậm của vùng chiến sự. Làm một chiếc lược từ ngà voi là một giải pháp khó. Nhưng quan trọng hơn, sâu xa hơn, ngà voi là một thứ quý hiếm – chiếc lược của con bạn phải được làm bằng thứ quý giá đó. Và, thay vì mua nó, anh ấy muốn tự mình làm ra nó. Tôi sẽ đặt tất cả nguồn gốc của tôi vào nó. Khi lấy được miếng ngà voi, ông vui như một đứa trẻ, “mặt mày vui như đứa trẻ được quà”. Những ngày sau đó, bao nhiêu tình cảm yêu thương dành cho con trai ông đều dồn hết vào chiếc lược. Ông phấn đấu “xem từng chiếc lược cẩn thận, tỉ mỉ, cần mẫn như một người thợ bạc” đến nỗi khi hoàn thành chiếc lược còn khắc dòng chữ “Thương con nhớ góp nhặt của cha con”… Khi Nhớ về các con tôi mang theo lược để nhuộm màu tóc cho bóng mượt. Tình yêu của anh dành cho trẻ em đã biến người lính thành một nghệ sĩ – người chỉ làm một tác phẩm trong đời. Chính vì vậy, chiếc lược ngà cô đọng tình cha giản dị, tình cảm trong đó, giản dị mà tuyệt vời biết bao! Chiến tranh đau thương khiến anh không thể quay về bên con gái. Anh hy sinh trong một trận càn, trước sự hy sinh “tưởng như chỉ có hai cha con không chết được”, không thể làm gì được, sức lực cuối cùng chỉ còn lại anh. Combine, để cận chiến đồng đội, để cho bạn một cái nhìn dài. Nhưng đó là điều cuối cùng không lời nói, còn rõ ràng và thiêng liêng hơn cả một bản di chúc. Vì đó là niềm tin, là mong ước cuối cùng của người bạn thân yêu: điều ước của bố! Từ đó, chiếc lược ngà đã trở thành kỷ vật, biểu tượng thiêng liêng của ông cha. Những dòng cuối cùng của câu chuyện kết thúc với một nỗi buồn man mác, nhưng lại chứa đựng những ý nghĩa nhân văn sâu sắc.

                  Sau khi đọc truyện Chiếc lược ngà, tôi thấy rằng tình cảm cha con đặc biệt là tình cảm gia đình là một tình cảm cao quý. Tuổi trẻ chúng ta hôm nay, đang sống trong thời bình không thể không nghĩ đến sự hy sinh của những người đàn ông như anh. Con người phải sống và làm việc sao cho xứng đáng với những tình cảm cao quý đó. Đây cũng là truyền thống đạo lý tốt đẹp của dân tộc: “Uống nước nhớ nguồn” cần được kế thừa, giữ gìn và phát huy.

                  Phân tích sáu tính cách của Mr.6-Mẫu 7

                  nguyễn quang sáng là một nhà văn miền Nam nên trong thơ ông toát lên cái hồn hậu, chất phác mà thấm đượm tình người miền nam. Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” được viết năm 1966, khi cuộc chiến tranh chống đế quốc Mỹ đang diễn ra gay gắt trên chiến trường miền Nam. Trong không khí chiến tranh, tình cha con trong truyện ngắn được tác giả tô đậm, gây xúc động mạnh cho người đọc. Trong số các nhân vật trong truyện ngắn, hình ảnh người cha, người ông thật khiến người đọc cảm thấy vừa giản dị, vừa cao đẹp, tình yêu thương của ông dành cho em bé đã chạm đến trái tim người đọc.

                  Khi anh ấy sáu tuổi, anh ấy đã chiến đấu trên chiến trường trong tám năm, và khi anh ấy trở về nhà từ kỳ nghỉ, trái tim anh ấy chùng xuống vì anh ấy biết mình sắp gặp lại đứa con gái mới một tuổi khi anh ấy ra đi. nhiều. Vì vậy, lần trở lại này, không tránh khỏi cảm giác hồi hộp và mong đợi. Có lẽ, mối quan hệ cha con thiêng liêng đã khiến ông nhận ra đứa bé này ngay khi thuyền cập bến, đó là một đứa trẻ chín, mười tuổi đang chơi trên gốc cây xoài. Sự háo hức, vui sướng khiến anh nghẹn ngào gọi tên con trai: “con ơi!”. Sự nóng nảy và xúc động của anh ấy là điều hoàn toàn có thể hiểu được. Với một người cha, sau 8 năm xa cách, xa con gái yêu, được gặp lại con vừa là niềm vui đoàn tụ, vừa là niềm hạnh phúc vô bờ.

                  Tuy nhiên, tất cả niềm hạnh phúc của anh dường như không kéo dài lâu bởi sau đó, khi anh “bước tới và đưa tay cho em”, em bé đã không quay lại và ôm anh như anh tưởng tượng. Còn em bé thì “trố mắt” ra trông thật “dị và choáng ngợp”. Cảm xúc khiến những vết sẹo trên mặt anh “giật thót”, giọng nói run run không còn kìm chế được xúc động: “Anh đây! Bởi vì nóng nảy nên vẻ mặt có chút khẩn trương gầm lên, vết sẹo đỏ trên mặt giật giật. dữ dội khiến cháu bé hoảng sợ, cháu bé bỏ chạy, la hét “Mẹ ơi! Mẹ “. Thu là một đứa trẻ, trước mặt người lạ, bởi vì vết sẹo trên mặt nên có chút sợ hãi, cũng có thể hiểu được phần nào sự hoảng sợ của cô.

                  Nhưng vì quá kỳ vọng vào cuộc đoàn tụ hạnh phúc này, em bé đã “bất ngờ, đau đớn, thất vọng” khi không chịu nhận và hoảng sợ bỏ chạy. Nhà văn Nguyễn quang gánh đã diễn tả nỗi đau của một người cha bị con từ chối công nhận với niềm xúc động khôn xiết: “Nỗi đau làm đen cả khuôn mặt… Hai bàn tay rã rời như thể đứt lìa”. Quá phấn khích trước niềm vui khi nhìn thấy con gái, người cha muốn ôm cô vào lòng với tất cả tình cảm mà ông tích góp bao năm nhưng lại bị con trai từ chối và sợ hãi. Đây chẳng phải là điều đau khổ và tuyệt vọng nhất mà một người cha có thể làm sao?

                  Suốt hai ngày ở nhà, anh không dám đi đâu xa, cứ tìm mọi cách để được gần con, mong được đón con về. Tuy nhiên, thực tế đã xảy ra khiến anh vô cùng đau lòng, đứa bé không những không chịu nhận anh vào mà còn tỏ ra không quan tâm, kính trọng anh. Khi mẹ cô yêu cầu cô gọi bố xuống ăn tối, Qiu Baobao cũng rất ngắn gọn, gọi ông một cách trống rỗng, chỉ vì ông phải nói: “Bữa ăn đã sẵn sàng.” Tuy là tiếng cười nhưng sao tiếng cười này buồn quá, nó vẫn mang theo sự hụt hẫng, bất lực và đau lòng của bố. Bởi vì dù anh có cố gắng thế nào cũng đều vô ích, người con gái ruột yêu của chính anh luôn từ chối, thậm chí phủ nhận sự tồn tại của anh.

                  Dù rất buồn nhưng anh ấy vẫn không ngừng cố gắng, quan tâm, lo lắng cho em bé trong giây lát. Trong bữa cơm gia đình, vì thương con, anh đã chọn cho con trai những con cá lăng to và ngon nhất. Nhưng cô kiên quyết từ chối hành động tử tế này, không những không nhận mà còn dùng đũa đẩy quả trứng ra. Vì tức giận nên anh đã đánh con. Đánh con, lòng người cha càng đau hơn. Vì hành động bốc đồng này mà khi hy sinh bản thân vẫn còn vương vấn. Cho đến khi bỏ đi đánh nhau, anh vẫn “buồn” không dám chạy lại ôm con vì sợ con hoảng sợ. Anh chỉ nhìn lên và trông “buồn”. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là ngay khi anh chuẩn bị nói lời chia tay vào giây phút cuối cùng, anh đã sững sờ trước câu “ba… ba… Một tay ôm con, một tay lau nước mắt. Không thể nào. nói rằng đây là món quà ý nghĩa nhất mà anh nhận được trước khi lên đường.

                  Trên chiến trường, nhất thời không ngừng nghĩ đến con trai, bởi vì hứa mua cho hắn cái lược, nên khi nhặt được một miếng ngà voi, hắn vui mừng khôn xiết, như là nhặt được cái gì kỳ thú. Sau đó anh ấy cũng tự tay làm món quà này cho con trai mình. Trên chiếc lược, anh còn khắc những dòng chữ đầy tình cảm: “Thương nhớ, quyên góp, góp nhặt của con”. Trong trận chiến, trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, ông vẫn nhớ đến người con trai của mình. Với tất cả sức lực của mình, anh lấy ra một chiếc lược và trao nó cho cha mình, người đồng đội và người mà anh tin tưởng nhất lúc này. Không thể phủ nhận rằng anh ấy vừa nhìn cha mình. Cái nhìn đó ám ảnh và thiêng liêng hơn ý chí. Và khi nhận được lời hứa của bố: “Bố sẽ mang trả lại cho con”, anh đã nhắm mắt bước đi. Khi ông mất, kỷ vật là chiếc lược ngà vẫn chứa đựng biết bao tình cảm của con cháu. Trái tim của một người cha dành cho con mình, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, vẫn rộng lớn và đau đớn đến thế.

                  Nhà văn Ruan Guangsheng không chỉ khắc họa sinh động, chân thực hình ảnh một người cha vĩ đại mà còn phản ánh tình yêu thương sâu sắc của ông dành cho con cái qua vai diễn “Lưu Diệp”. Nó cũng chạm đến trái tim của mỗi độc giả. Tôi tin rằng sau khi đọc xong tác phẩm này, nhiều độc giả sẽ nghĩ đến người cha của mình và sự hy sinh mà ông đã thầm lặng dành cho chúng ta trong suốt cuộc đời. Chúng ta có thể cảm nhận được sự thánh thiện và vĩ đại ở Người, Người không chỉ dành cho bé những tình cảm yêu thương nhất mà còn để lại cho bé một kỷ vật, đó chính là chiếc lược ngà, để các con nhìn vào sẽ nhớ đến bố, biết bao. sâu sắc là tình yêu của cha anh ấy dành cho anh ấy

                  Ông không chỉ là một người cha hết lòng yêu thương con mà còn là một chiến sĩ cách mạng trung thành và dũng cảm. Anh gắn bó với chiến trường, ngày ngày đối mặt với mưa bom, bão đạn cũng chỉ mong đất nước hòa bình, đất nước tự do. Ông đã chiến đấu gần hết cuộc đời, dù nhớ con nhưng ông không bao giờ từ bỏ, sẵn sàng chiến đấu, hy sinh, cống hiến hết mình cho Tổ quốc bất cứ lúc nào. của tôi. Có thể thấy, dù rất thương con nhưng ông cũng biết con có trách nhiệm rất lớn đối với đất nước. Vì vậy, ông đã gác lại mong muốn được gặp con, được ôm con vào lòng và thực hiện nghĩa vụ của mình đối với đất nước thân yêu. Anh không chỉ chịu đau đớn về thể xác trong chiến trận, hằn lên những vết sẹo dài trên mặt mà anh còn hy sinh tính mạng vì độc lập, tự do của Tổ quốc.

                  Như vậy, qua truyện ngắn “Chiếc lược ngà”, nhà văn Ruan Guangsheng không chỉ nêu bật sự tôn nghiêm, nỗi đau và sự mất mát của những người cha do chiến tranh mang lại cho mỗi gia đình. Nhưng tác giả cũng đã khắc họa thành công nhân vật ông Lưu, một người lính cương quyết và một người cha dành cho con tình yêu thương vô bờ bến. Câu chuyện của Lưu Diệp thực sự khiến người đọc nhiều cảm xúc, bởi bức tranh quá đẹp, chạm đến phần cảm xúc trong trái tim mỗi độc giả, đó là tình phụ tử thiêng liêng.

                  Phân tích tính cách ông sáu-Mẫu 8

                  Truyện ngắn Chiếc lược ngà của Ruan Guangsheng đã gây xúc động sâu sắc về tình cha con thiêng liêng giữa ông Ruan Guangsheng. Đó là một tình cảm đáng trân trọng, tỏa sáng ngay cả trong khói lửa của chiến tranh tàn khốc. Vai Lưu Diệp là một trong những nhân vật cốt lõi của vai diễn, qua tìm hiểu vai diễn, chúng ta có thể thấy được tình cảm sâu sắc của một người cha hết lòng yêu thương con gái mình.

                  Không chỉ là một người cha tốt, ông còn là một công dân tận tụy, tình nguyện tham gia cả hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, cũng như nhiều người yêu nước khác. Tham gia vào đội quân của những người lính và cầm vũ khí để chiến đấu cho tự do và độc lập của đất nước của bạn. Để làm tròn trách nhiệm với đất nước, thực hiện lý tưởng cứu nước, giành độc lập dân tộc, ông phải rời quê hương, gia đình và đứa con gái nhỏ. Anh chỉ được phép về thăm gia đình khi được nghỉ phép vài ngày.

                  Khi về đến nhà, anh rất hồi hộp và háo hức vì sắp tới anh sẽ được về thăm họ hàng, đặc biệt là bé Thu, đứa con gái nhỏ mà anh hết lòng yêu thương. Kể từ khi đứa trẻ ra đời, anh Liu chưa bao giờ gặp lại con mình, cũng không được ẵm bồng hay sờ mó. Mong muốn gặp lại con trai khiến anh lo lắng suốt quãng đường về nhà. Thuyền chưa kịp cập bến, ông Lưu đã vội vàng nhảy xuống. “… Xé chân, đẩy thuyền ra rồi vội vã bước đi …” Đây là một hành động có phần vội vàng, hấp tấp. Không thể chờ đợi để gặp con trai của mình.

                  Khi nhìn thấy một đứa trẻ đang chơi đùa gần đó, anh chắc chắn đó là con mình, cảm xúc trào dâng, để con gọi tên bạn “thu! con”, anh đã đưa tay ra đón, nhưng thay cho sự mong đợi, hy vọng của cậu bé. là anh ta không biết người đàn ông gọi tên mình là ai. Hơn nữa, vết sẹo lớn trên mặt khiến đứa bé khóc thét đòi mẹ.

                  Nhìn thấy con trai sợ hãi chạy vào nhà, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, chóng mặt, ủ rũ, hai tay bủn rủn, thật tội nghiệp. Có lẽ, ông nội Sáu chưa bao giờ nghĩ giây phút hai cha con đoàn tụ lại thành ra như thế này, nỗi thất vọng và sự xâm chiếm bất ngờ khiến ông rất đáng thương.

                  Trong sáu ngày nghỉ phép, tâm trạng của anh cũng rất phức tạp, anh vui vì được về thăm gia đình, quê hương, họ hàng, nhưng cũng buồn và đau đớn vì con trai không chịu nhận cha. Xiaoqiu không chỉ từ chối nhận cha mà còn đối xử lạnh nhạt với ông. Anh ở nhà suốt ngày không muốn đi đâu, luôn tìm cách dỗ dành con trai. Nhưng sự quan tâm chăm sóc của Lưu Diệp cũng không thể thay đổi được thái độ thờ ơ của Thứ Năm.

                  Là một người cha, anh luôn cảm thấy có lỗi với con trai mình vì anh không thể ở bên cạnh chăm sóc cho con khi nó mới chào đời và anh khao khát được nghe tiếng con gọi “bố ơi”. Trước những lời phủ nhận và lời nói lạnh lùng của con trai, ông không mất đi sự tức giận, chỉ lắc đầu cười, nụ cười đó không phải là nụ cười hạnh phúc mà là nụ cười bất lực và bất lực.

                  Dù rất yêu con trai mình, nhưng trong một lần anh ấy rất tức giận và vô tình đánh cô ấy, đó là khi anh ấy mang nó đến, cô ấy đã dùng đũa gắp một miếng trứng cá muối trong bát, cũng là một củ hành tây, đây là của anh ấy. hành động khiến anh vô cùng ân hận, dù hy sinh trên chiến trường cũng không khỏi day dứt, đau khổ.

                  Ngày anh đi, dù nhìn thấy đứa bé trong góc, anh muốn ôm con chào tạm biệt nhưng sợ đứa trẻ sợ hãi và từ chối nên anh chỉ đứng nhìn con. với đôi mắt buồn. Vừa định đặt chân xuống ca nô, bé Thu bất ngờ chạy lại gọi bố đang rất thích thú, ôm chầm lấy em, lấy khăn tay lau nước mắt rồi hôn lên tóc em. Có thể thấy, đây là lần đầu tiên anh rơi nước mắt, nhưng đó là giọt nước mắt của hạnh phúc, giọt nước mắt của tình cha con.

                  Khi anh về hoạt động trong Kháng chiến, chúng tôi vẫn không khỏi xúc động trước tình yêu của anh dành cho em bé. Anh ân hận vì đã lỡ tay đánh con vì tính nhỏ nhen. Trước khi đi, anh hứa khi về sẽ tặng cô một chiếc lược ngà, có thể thấy tác giả Ruan Guangsheng rất đặc biệt về sự trau chuốt của chiếc lược ngà này.

                  Tình cờ có được một chiếc ngà voi trong một lần đánh nhau, và sau đó anh ta vui mừng, hạnh phúc như một đứa trẻ vừa nhận được quà, niềm vui này, cảm xúc này được thể hiện trực tiếp trong các chi tiết. : “Chạy từ con đường mòn vào sâu trong rừng, anh ta vội quay lại và giơ chiếc ngà của mình lên cho tôi xem. Mặt anh ta hớn hở như một đứa trẻ được nhận quà.

                  Tình cảm sâu nặng của người cha dành cho con trai được thể hiện qua việc làm ra chiếc lược, tỉ mỉ từng chi tiết, cưa từng chiếc răng “… tỉ mỉ như một người thợ thủ công. Bạc …” Khi hoàn thành chiếc lược, sáu của các quý ông đã được khắc ghi “Thương nhớ, quyên góp, thu vén con cháu”. Tuy những câu chữ ngắn gọn nhưng lại tràn đầy sức truyền cảm.

                  Mỗi khi nhớ con trai, anh ấy lại lôi chiếc lược ra xem và thỉnh thoảng mài lược để cho nó bóng hơn vì anh ấy không muốn làm tổn thương nó khi bạn chải tóc. Chiếc lược càng trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết, không chỉ là món quà của người cha mà còn là biểu tượng của tình yêu, nỗi nhớ của người cha hết lòng yêu thương con cái.

                  Ông hy sinh trên chiến trường trước khi có thể trao lại chiếc lược ngà cho con gái như đã hứa trước khi khởi hành, và ông không thể không nghĩ đến con trai mình cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Với chút sức lực cuối cùng, anh rút chiếc lược mang theo bên mình và trả lại cho đồng đội. Đây là lời cuối thiêng liêng, là tâm nguyện cuối cùng của người cha.

                  Thông qua hình ảnh của Liu Ye, Ruan Guangsheng không chỉ cho chúng ta thấy vẻ đẹp và sự thiêng liêng của tình cha con mà còn là sự tàn khốc của chiến tranh đã chia cắt gia đình với những đứa trẻ. Bỏ cha, vợ bỏ chồng. Vậy mà truyện ngắn còn là một lời khẳng định mạnh mẽ về tình thân tộc, là thứ tình cảm thiêng liêng không gì có thể hủy diệt được trước bom đạn kẻ thù.

                  Phân tích sáu tính cách của Mr.-Mẫu 9

                  Ruan Guangsheng vốn là một người lính hoạt động ở chiến trường miền Nam từ sau Chiến tranh chống Nhật, chủ yếu miêu tả cuộc sống và con người miền Nam sau hai cuộc kháng chiến và hòa bình. Chính sự gắn bó mật thiết đó đã giúp anh khắc họa nhân vật Sáu, nhân vật chính của truyện ngắn Chiếc lược ngà một cách chân thực và rõ nét. Câu chuyện này được coi là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của Ruan Guangsheng, đã tạo dựng thành công hình tượng một người giàu có, yêu thương con cái và quê hương đất nước.

                  Tác giả sinh năm 1966, hoạt động tại chiến trường miền Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ ác liệt, tác phẩm được chọn lọc từ tập truyện ngắn cùng tên: Chiếc lược ngà. Truyện được kể ở ngôi thứ nhất và người kể lại là người bạn thân của chú Ba nên tác phẩm đảm bảo tính khách quan, chân thực của truyện.

                  Với tư cách là người dẫn chuyện, người chú có thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình, mạnh mẽ lồng vào đó những lời bình luận, bình luận để làm nổi bật cuộc chiến giữa hai cha con trong lúc gặp nạn. Dưới góc nhìn của người chú và câu chuyện, nhân vật Liu Ye là một người cha trở về nhà sau tám năm xa cách trong chiến tranh, nhưng con gái của ông đã không nhận ra cha mình cho đến khi cô nhận ra cha mình vào thứ Năm và thứ Bảy. Khi bày tỏ tình yêu cũng là lúc hai ba con phải chia xa. Trở lại căn cứ, anh dồn hết tình yêu thương, mong muốn được chế tạo chiếc lược ngà cho con gái nhưng chưa kịp giao thì anh đã hy sinh thân mình để bảo vệ Tổ quốc.

                  Khi chiến tranh bùng nổ và đất nước lâm nguy, Anh Sáu và nhiều thanh niên khác đã xung phong đi đánh giặc. Ngày anh ra đi, đứa con gái bé bỏng chưa đầy một tuổi, đã gần chục năm chinh chiến ở vùng đất Tí hon khốc liệt, mỗi lần liều mình đi, anh chỉ nhìn được qua sự nhỏ bé hiếm có. ảnh do vợ đưa cho cô ấy. Đã đến phía trước để gặp chồng tôi.

                  Khi có dịp nghỉ ngơi và về quê thăm họ hàng, người anh thứ sáu mong mỏi giây phút được nhìn thấy con gái: “Tình cha đã gặm nhấm trong thân”. Ngay giây phút đầu gặp gỡ, người anh thứ sáu đã biết trực giác con gái mình, nhưng đó là linh cảm của một người cha tám tuổi nhìn thấy con gái mình qua vài tấm ảnh nhỏ, nay về quê thăm mẹ. Nỗi nhớ nhung: “Đoán là anh, không đợi thuyền cập bến, anh nhảy chồm chồm”.

                  Mong muốn, mong mỏi được gặp con: “Nó bước vội”, “Bước đi cúi xuống, chìa tay ra cho con”. Người cha đã đợi rất lâu, ôm con vào lòng, nghẹn ngào xúc động hét lên đầy trìu mến: “Thu ơi! Con ơi”. Tuy nhiên, trái ngược với mong đợi của anh, đáp lại hoài niệm của anh là thái độ “bối rối, kỳ quặc” của Baby Saturday.

                  Anh thứ sáu, vẫn “vẻ mặt xúc động ấy”, “tay vẫn đưa về phía trước”, “giọng nói lắp bắp đứt quãng”: “Bố đến rồi!”. Câu văn được lặp lại hai lần thể hiện trọn vẹn niềm mong mỏi, chờ đợi và xúc động của một người cha khi đứng trước đứa con gái nhỏ mà mình thương nhớ bấy lâu, và hoàn toàn chạm đến trái tim người đọc.

                  Nhưng chính sự xúc động đó đã khiến vết sẹo dài trên má phải đỏ lên và khiến em bé giật mình: “Nó tái mặt, vừa chạy vừa la hét”. Sáu nỗi buồn, nỗi đau và sự thất vọng ập xuống đầu ông “Ông đứng đó, nhìn con trai, nỗi đau khiến khuôn mặt của ông trông thật đáng thương, và đôi tay của ông như rụng rời”.

                  Ở nhà, người ta sẽ sống trọn vẹn yêu thương, cảm nhận được hơi ấm và sự quan tâm chăm sóc của gia đình, nhưng với anh, sáu ba ngày ở nhà mới trở thành hiện thực. buồn, buồn. Anh cố gắng xích lại gần hơn, bù đắp tình cảm thiếu thốn sau 8 năm xa cách, “luôn bên cạnh an ủi. Nhưng càng vuốt ve thì cô ấy càng đẩy ra xa”.

                  Anh ấy chỉ “nhìn tôi, lắc đầu và mỉm cười” trong một tình huống khó khăn như vậy. Khi quá khó khăn, người ta thậm chí không thể khóc thì có lẽ người ta phải cười như vậy – nụ cười chua xót và đau đớn của người cha bị con gái ruột xa lánh. Buồn quá, xót xa là vậy nhưng người anh thứ sáu đã quan tâm, chăm sóc em bé bằng tất cả tình yêu thương của mình. Trong bữa ăn, người anh thứ sáu gắp một miếng trứng cá vàng to cho con trai ăn, đó là hành vi bình thường của một người cha chăm con.

                  Nhưng Thu không biết cha mình nên cũng từ chối mọi sự quan tâm từ người anh thứ sáu. Nó hất quả trứng ra khỏi bát và cơm văng tung tóe trên đĩa vì quá tức giận nó “vỗ mông gào lên: – sao mày bướng thế hả mày?”.

                  Những lời nói và việc làm của anh ấy chỉ là cơn tức giận bộc phát sau hai ngày tức giận và thất vọng không kiểm soát được. Khi chỉ còn một đêm nữa là anh sẽ phải trở về căn cứ, xa vợ con, nỗi đau đớn khôn nguôi của anh dường như đã dứt.

                  Cuối cùng, mặc dù tôi không muốn, nhưng đã đến lúc phải chia tay. Anh bận sắp xếp đồ đạc rồi lo cho người thân đến tiễn biệt nên không để ý quá nhiều đến con cái. Tuy nhiên, ngay khi anh chuẩn bị rời đi, đứa bé chạy đến gần anh, quàng tay qua cổ anh và hét lên rằng bố đã đợi lâu quá. Nỗi buồn được thay thế bằng cảm xúc, hạnh phúc. anh ấy đã khóc. Khi sắp phải ra đi, hãy khóc vì hạnh phúc, hãy khóc vì hạnh phúc, hãy khóc vì tiếc nuối.

                  Không muốn các con nhìn thấy những giọt nước mắt của mình vì không muốn không khí bữa tiệc chia tay trở nên nặng nề, “một tay anh ôm con, tay còn lại lấy khăn lau nước mắt”. Không muốn, bỏ con trai đi, nếu thời gian có thể dừng lại ở giây phút này, anh có thể cảm nhận được tình yêu và niềm mong mỏi của con gái mình dành cho người cha thân yêu bao năm qua. năm trước.

                  Nhưng đương nhiên đó chỉ là nguyện vọng chưa thành, giọt nước mắt hối hận cũng nhanh chóng được anh lau đi, bởi vì nếu cô bị lộ ra yếu đuối đó, sẽ không buông tha cho cô. để anh ta đi. Thời điểm chia tay cũng là lúc anh chính thức đoàn tụ với con gái. Buồn và đau!

                  Trở lại căn cứ với tình yêu thương và lời hứa sẽ mua cho con một chiếc lược ngà, khi nhặt được viên ngà voi, anh Sáu “vội vàng quay lại đưa cho tôi xem viên ngà voi. Mặt anh tràn đầy hạnh phúc, như một đứa trẻ. nhận được món quà tương tự. Lời hứa của anh với con gái sắp được thực hiện và anh tràn đầy niềm vui.

                  Trong trận chiến máu lửa khốc liệt, anh càng khao khát con gái mình hơn. Người em làm ra chiếc lược với tình yêu và niềm khao khát, háo hức được gặp lại: “Anh thấy từng chiếc răng lược, cẩn thận, tỉ mỉ, cần mẫn như người thợ bạc”. Tất cả tình cảm của anh đều được thể hiện ở việc “anh cúi xuống tỉ mẩn khắc từng dòng chữ nhỏ: ‘thương nhớ tặng cha của con'”.

                  Với tình yêu và sự khao khát dành cho con trai của mình, Anh Liu chỉ làm thợ thủ công một lần trong đời. Chiếc lược ngà do chính tay ông làm ra dường như đã giải được nỗi ân hận về đứa con trai bị hành hạ bấy lâu nay. Chiếc lược ngà là biểu tượng của tình cha con, tình cha con thiêng liêng, vĩnh cửu, là kỷ vật ông để lại cho con gái trước khi hy sinh nơi chiến trường ác liệt.

                  Nhà văn Ruan Guangsheng đã thể hiện vai trò của nhân vật chính ông Liu bằng những nét vẽ giản dị và chân thành, và ông cũng đóng một vai trò quan trọng trong sự thành công của tác phẩm. Ông Sáu xuất hiện trong một truyện ngắn khiến người đọc xúc động trước niềm say mê và tình yêu mãnh liệt dành cho các con, cũng như tình yêu và sự hy sinh vì độc lập, tự do của Tổ quốc.

                  Câu chuyện kết thúc, ông nội 6 đã hy sinh, nhưng chiếc lược ngà chắc chắn sẽ đồng hành cùng bé mãi mãi như một người cha chăm sóc, bảo vệ con gái mình.

                  Phân tích sáu tính cách của Mr. Six-Mẫu 10

                  Ruan Guangsheng là một nhà văn miền Nam có tác phẩm chủ yếu viết về con người và cuộc sống ở miền Nam. Trong số đó, “Chiếc lược ngà” là một trong những truyện ngắn tiêu biểu trên chiến trường miền Nam trong cuộc chiến tranh chống Mỹ ác liệt năm 1966. Điều đáng chú ý là truyện ngắn này được viết trong hoàn cảnh bất hạnh của chiến tranh, nhưng lại tập trung vào tình người, đặc biệt Đó là tình cha con, được diễn tả một cách sâu sắc và cảm động qua hai nhân vật trẻ thu và ông. Thậm chí, đối với người đọc, đó còn là tình yêu của một người cha dành cho con gái mình.

                  Ông Lưu là một nông dân miền Nam yêu nước, trong chiến tranh chống Nhật, con gái chưa đầy một tuổi, ông không có dịp về quê thăm con cho đến khi con gái lên tám. Nhưng Thu đã từ chối tình cảm của anh chỉ vì vết sẹo trên mặt khác với người cha trong bức ảnh mà cô biết.

                  Ông ấy không nhận được tình yêu của người con trai của mình cho đến giây phút chia tay, nhưng khoảnh khắc đó quá ngắn. Vì nhiệm vụ phải quay lại chiến trường, anh hứa sẽ mua cho bạn một chiếc lược. Chính trong hoàn cảnh đó, tình yêu thương của ông dành cho con trai thật sâu sắc và cảm động.

                  Đầu tiên, tình yêu của anh dành cho lũ trẻ đã được thể hiện một phần trong chuyến thăm trở lại. Đến lúc trở lại “tình cha con trong lòng tôi”, niềm khao khát cháy bỏng trong lòng anh lúc này là được gặp con và mong con gọi bố để anh được sống trong tình cha con ấy. Anh ta đợi lâu quá, nên khi xuống ca nô đến bến tàu, thấy một đứa bé chừng bảy tám tuổi, đoán là không đợi thuyền cập bến, anh ta liền nhảy dựng lên và đẩy thuyền ra.

                  Anh ấy vội vã đi theo những bước dài, sau đó ngừng hét lên “thu thập em bé”, tiếng gọi của anh ấy nghe đầy xúc động. Nó chứa đựng rất nhiều tình yêu và mong muốn được gặp lại bạn. Nhưng trớ trêu thay, đứa trẻ lại tỏ ra lảng tránh. Điều này khiến anh vô cùng đau đớn, và nỗi thất vọng “khiến mặt mũi tái mét, tay rụng rời như thể đứt lìa”.

                  Nhất là mấy ngày nay hắn ở nhà không dám đi đâu xa, hắn luôn vỗ về con trai, muốn nghe nàng nói “Ba”, nhưng là không trọn vẹn. Cô sáu tuổi càng gần con cô càng lạnh nhạt. Nó nhất quyết không gọi nó bằng “bố” hay hất tung nồi cơm đang sôi, lúc này nó đau khổ lắm, đứa con thương nó cũng không vô tình mắng, nó chỉ “nhìn con mà rung động. nhẹ nhàng đầu. cười ”.

                  Nụ cười lúc này không phải là hạnh phúc mà phản ánh sự đau lòng của anh “có lẽ vì đau quá không dám khóc nên anh mới cười như vậy. Mất mát tình cảm của anh là bi kịch chiến tranh, nó được ghi dấu bằng” vết sẹo dài “” Đã thay đổi khuôn mặt của anh ấy để cô ấy không giống mẹ cô ấy trong hình.

                  Ông ấy vẫn không nao núng, ông ấy vẫn yêu con trai mình, nhưng càng hạ quyết tâm thì phản ứng của nó càng dữ dội hơn, đó là khi nó đang ăn, ông ấy đã nhặt một con trứng cá vàng to và đặt nó. trong ly của mình, tưởng nó sẽ hiểu Rất chân thành, nhưng ngay lập tức “nhìn vào bát bị đũa, ném ra ngoài, cơm bắn tung tóe”. Lúc này, con trai của ông đã hoàn toàn từ chối ông. Vì quá thất vọng nên anh ấy không thể suy nghĩ được nữa “, anh vỗ mông và hét lên” tại sao em lại cứng đầu như vậy “. Tình yêu thương dành cho các con của anh ấy trở nên bất lực.

                  Lúc chia tay, anh cũng muốn ôm con và hôn nhưng sợ con từ chối và bỏ chạy, anh chỉ nhìn anh với ánh mắt trìu mến, buồn nhưng tình cảm trước tấm biển, Khi cô ấy gọi “Bố” Lúc đó, anh ấy đã thực sự xúc động. Anh không kìm được xúc động và không muốn lũ trẻ nhìn thấy mình khóc, một tay ôm con, kéo khăn lau khô nước mắt rồi hôn lên tóc con. Những giọt nước mắt của anh lúc này không phải vì quá đau khổ mà là vì “hạt ngọc” rơi ra trước hạnh phúc của người cha hết mực yêu thương con.

                  Trong nửa sau của câu chuyện, khi anh ta trở lại chiến trường, cảm xúc tình yêu của anh ta được tập trung và thể hiện sâu sắc. Sau khi xa gia đình, ông nhớ con trai mình kinh khủng. Lúc đó, vì quá tức giận mà đánh con, ông rất day dứt, rồi lời dặn dò của con: “Bố về, mua cho con cái lược, nghe con” đã khiến ông nảy sinh ý định làm một chiếc lược. Ngà cho bạn.

                  Anh vui mừng khôn xiết khi lấy được chiếc ngà voi, “mặt mày hớn hở như đứa trẻ được quà”. Vâng, khi mọi người “trở thành” trẻ em, họ ở đó. Là một người cha cao thượng, ông dồn hết tâm huyết, tình yêu và sự chải chuốt “lúc rảnh rỗi, ông soi từng chiếc răng thật cẩn thận, tỉ mỉ, làm việc như một người thợ bạc”.

                  Trên lưng chiếc lược có khắc một chữ “Ký ức”, anh khắc từng nét “Thương, nhớ, tặng, góp của con”, chiếc lược ngà trở thành kỷ vật thiêng liêng của anh Sáu. Là kết tinh của tình phụ tử, là sa mạc của tình cảm sâu nặng. Nó làm dịu đi sự tiếc nuối, nhưng cũng chứa đựng tình yêu thương và niềm mong mỏi của người cha phương xa “Chiếc lược chưa chải xong mái tóc của đứa con mà dường như nó đã làm vơi đi tâm trạng của anh”.

                  Những đêm nhớ con, tôi mang chiếc lược ngà ra soi rồi chuốt cho tóc bóng và mượt hơn. Tình yêu thương dành cho con kết tinh trong chiếc lược ngà ấy đã biến người cha nghệ sĩ trở thành một nghệ nhân, chỉ tạo ra một tác phẩm duy nhất trong đời.

                  Nhưng rồi lại gặp nạn, anh bị trúng đạn của kẻ thù. Đến giây phút cuối cùng, không cầm được gì, anh ta thò tay vào túi, lấy ra chiếc lược chải đầu cho ba đồng đội trên tay, rồi nhìn bạn một lúc, như thể Chúa đã từ bỏ lời thề của mình. Tình cha muôn thuở. Vị tổ phụ thứ sáu đã hy sinh thân mình, nhưng tình phụ tử trong tim sẽ không chết, và tình phụ tử sẽ luôn thiêng liêng, bất diệt.

                  Một ông lớn, sáu ông bố giàu yêu thương con cái đã để lại cho người đọc nhiều cảm phục, một phần là nhờ cách tạo dựng nhân vật của Ruan Guangsheng. Đầu tiên, tác giả đặt nhân vật vào một tình huống truyện bất ngờ. Ngoài ra, tác giả đã chọn nhân vật người kể chuyện là người bạn thân thiết của mình nên anh ta không chỉ là nhân chứng khách quan cho lời kể mà còn đồng cảm, chia sẻ với nhân vật. Anh Sáu.

                  Có thể nói, đã hơn 30 năm trôi qua kể từ sau chiến tranh, nhưng hình ảnh vị sư phụ thứ sáu và câu chuyện “Chiếc lược ngà” của Ruan Guangsheng vẫn để lại nhiều ấn tượng khó phai trong tâm trí người đọc. Câu chuyện đó không chỉ thể hiện tình cảm cha con sâu nặng, đặc biệt là tình yêu thương con của ông mà còn gợi cho người đọc những đau thương, mất mát mà chiến tranh đã mang lại cho biết bao gia đình, dòng họ, con người. Từ đó, chúng ta càng thêm trân trọng và gìn giữ tình phụ tử cao đẹp, đồng thời cũng biết trân trọng hơn cuộc sống thanh bình mà chúng ta đang được hưởng ngày hôm nay.

                  Mẫu phân tích sáu tính cách của Mr.6

                  Có thể thấy, “Chiếc lược ngà” là một trong những truyện ngắn xuất sắc của tác giả Nguyễn Quang Sáng, miêu tả rất chân thực về tình cha con và nỗi đau của bộ đội trong chiến tranh. Giặc gieo thời chống Mỹ. Ông được miêu tả là một trong những nhân vật thể hiện sâu sắc chủ đề mà tác giả truyền tải.

                  Ông là một nông dân miền Nam yêu nước, đã anh dũng chiến đấu chống Pháp, chống Mỹ và hy sinh anh dũng. Ông Lưu chiến đấu từ năm 1946 đến năm 1954, sau khi hòa bình lập lại, ông chỉ được về quê vài ngày.

                  Vào ngày anh xuất viện, đứa con gái nhỏ thân yêu của anh mới một tuổi, cô bé đã tám chín tuổi trở về. Dường như một người lính xa quê, sau bao năm tháng sinh tử đều mong muốn được trở về quê hương, gặp lại người vợ, người con thân yêu của mình. Đặc biệt là khi tôi nghe thấy những đứa trẻ của tôi hét lên “Bố ơi” và không một từ nào là đủ.

                  Thật vậy, đó là thảm kịch của chiến tranh, và lúc đó anh ta không chỉ mới 6 tuổi. Và khi lần thứ hai tạm biệt vợ con, bước vào chiến trường mới, anh vừa kịp vui mừng khi đứa con gái ngây thơ đã kịp “nhận ra” bố và gào lên: “Ba… ba!”. Khi ôm con vào lòng, anh rất xúc động, như thể “lấy khăn lau nước mắt và hôn lên tóc”.

                  Đặc biệt hơn, nỗi nhớ vợ con lúc anh mất là không thể tả. Chiến tranh tàn khốc, bom đạn của kẻ thù đã làm thay đổi diện mạo của anh. Có thể đó là vết sẹo dài trên má phải của anh ấy – một vết thương trong trận chiến. Đau thương tàn khốc của chiến tranh cũng khiến người con gái thân yêu như một đứa trẻ thơ thực sự không thể nhận ra khuôn mặt của cha mình.

                  Có lẽ anh ấy cũng đã qua đời, mang theo hình ảnh của vợ con và hứa sẽ mang về chiếc lược mà anh ấy đã làm cho con gái mình. Tôi có thể thấy rằng có một điều rằng “tại sao tôi lại đánh anh” mà dường như đã dày vò anh mãi mãi. Có thể thấy, đó là nỗi đau, nỗi nhớ, sự mất mát do kẻ thù mang đến cho anh… Cũng chính điều đó đã mang đến cho những người lính, những người mẹ, những người con trên khắp mọi miền Tổ quốc những nguôi ngoai.

                  Chính sự hy sinh của một thế hệ đi trước đã làm nên độc lập, thống nhất, dân chủ và hòa bình là vô giá. Sau năm 1954, ông không tập kết ra Bắc, nhận nhiệm vụ mới, ở lại “địa bàn” miền Nam hoạt động bí mật, rất nguy hiểm. Và điều đáng nói ở đây là trong những ngày ở trong rừng, bị địch uy hiếp liên tục, ông đã lấy một khúc ngà voi chế tác ra chiếc lược có khắc dòng chữ “Thương nhớ, tặng cha, thu vén cho con”. .

                  Chiếc lược ngà với dòng chữ dường như cũng mang rất nhiều tình cảm của những người cha dành cho con cái. Có thể thấy, tình cảm dành cho cậu con trai họ Lưu rất nghiêm túc. Điều này dường như cũng thể hiện ở Người rằng sáu triệu chiến sĩ, đồng bào ta đã hy sinh cho Tổ quốc, cho dân tộc, họ hy sinh chỉ vì hạnh phúc gia đình, vì tình nghĩa vợ chồng, tình cha con. .

                  Chiếc Lược Ngà như một ký gửi thiêng liêng của người lính về tình phụ tử, nghĩa tử sâu nặng đến nỗi bom đạn kẻ thù cũng không thể nào phá hủy được. Ngay cả khi anh ấy bị trúng đạn vào ngực của máy bay Mỹ, và đang hấp hối, anh ấy “đút tay vào túi móc chiếc lược” đưa cho bạn, anh ấy dường như vẫn nhìn chằm chằm vào bạn rất lâu. đã đến lúc nếu anh ấy muốn nói quá nhiều nhưng anh ấy đã tắt thở ……

                  Anh ấy chết trong những ngày đen tối và gian khổ. Điều xót xa hơn nữa là ngôi mộ của ông “ngôi mộ phẳng lặng như một khu rừng”. Nhưng dường như chỉ có “tình cha con bất diệt”. Trong truyện Chiếc lược ngà, ta thấy được hình ảnh người ông, hình ảnh người cha, tình cha con bền chặt.

                  Hình ảnh chiếc lược ngà với dòng chữ “Mãi mãi” trên đó là kỷ vật, dường như nó cũng là nhân chứng cho nỗi đau, một minh chứng cho một bi kịch đầy máu và nước mắt đã để lại bao bóng hình bi thương trong lòng mỗi chúng ta. . Anh Sáu dường như cũng là chiến binh của một thế hệ anh hùng, mở đường trước bao thử thách, gian khổ, hy sinh.

                  Tựu chung lại, chúng ta có thể thấy câu chuyện “Chiếc lược ngà”, mà còn là hình ảnh của người cha sáu con vẻ vang, và nhân vật trẻ tuổi đã truyền cảm hứng cho nhiều suy ngẫm sâu sắc và mạnh mẽ trong trái tim chúng ta. Mối quan hệ cha con. Tốt nhất ngay cả trong tình thế tiến thoái lưỡng nan bi thảm của chiến tranh. Vì vậy, bài học “Uống nước nhớ nguồn” càng trở nên sâu sắc đối với chúng ta.

                  Phân tích sáu tính cách của Mr.6-Mẫu 12

                  “Chiếc lược ngà” là một truyện ngắn xuất sắc của tác giả Ruan Guangsheng, kể về tình cha con và nỗi đau bị giặc gieo rắc trong chiến tranh thời chống Mỹ. Ông Liu là một trong những nhân vật thể hiện sâu sắc chủ đề này.

                  Anh Sáu, một nông dân Nam Bộ yêu nước, đã chiến đấu trong hai cuộc kháng chiến (chống Pháp và chống Mỹ) và anh dũng hy sinh. Ông lên đường đánh giặc từ năm 1946 đến năm 1954, hòa bình lập lại ông chỉ về thăm quê được vài ngày. Ngày anh xuất viện, đứa con gái nhỏ thân yêu của anh mới một tuổi, vừa tròn tám chín tuổi đã trở về. Người lính sau bao năm tái sinh từ quê hương, gặp lại vợ con, nghe tiếng con gọi “Bố ơi” là chưa đủ! Đây là một thảm kịch thời chiến. Khi chia tay vợ con lần thứ hai bước vào cuộc chiến mới, anh đã có một giây phút hạnh phúc khi cô con gái ngây thơ “nhận ra” bố và hét lên: “Bố … bố ơi!”. Anh ôm chầm lấy con, “lấy khăn lau nước mắt và hôn lên tóc con”. Ông Lưu qua đời với nỗi nhớ vợ con khôn nguôi. Bom đạn kẻ thù đã làm thay đổi diện mạo của anh. Vết sẹo dài trên má phải – vết thương chiến tranh – khiến cô con gái nhỏ thân yêu không còn biết mặt bố! Anh ra đi với hình ảnh vợ con, lời hứa sẽ trở về cùng con gái và chiếc lược, và nỗi ân hận cay đắng “tại sao em lại đánh anh” khiến anh day dứt mãi. Những đau thương, mất mát mà kẻ thù đã mang lại cho anh … cho biết bao chiến sĩ, cho các bà mẹ và các em nhỏ trên khắp mọi miền đất nước, không bao giờ nguôi! Những hy sinh của thế hệ trước để giành độc lập, thống nhất, dân chủ và hòa bình là vô giá.

                  Sau năm 1954, không tập kết ra Bắc, ông nhận nhiệm vụ mới ở lại “địa bàn” miền Nam hoạt động bí mật. Những ngày ở trong rừng, anh liên tục bị kẻ thù bỏ rơi. Thiếu gạo thì phải ăn ngô. khó khăn và nguy hiểm. Cái chết xoay quanh cuộc chiến thầm lặng. Anh Sáu vẫn nhớ vợ con. Ông đã biến chiếc hộp đạn 20mm của giặc Mỹ thành một chiếc cưa nhỏ, tỉ mỉ, kiên nhẫn và khéo léo, chẳng khác gì người thợ bạc chế tác miếng ngà voi thành chiếc lược ngà xinh xắn có khắc dòng chữ: “Thương ơi nhớ sưu cho con”. dòng chữ, nó mang tình cảm của người cha dành cho đứa con. Cũng như hàng trăm triệu chiến sĩ, đồng bào ta chiến đấu vì đất nước, dân tộc, vì hạnh phúc gia đình, vì vợ chồng, tình cha con.

                  Chiếc lược ngà như ký thác thiêng liêng của người lính về tình cha con, cái chết quá nặng nề trước bom đạn của kẻ thù. Chính vì vậy, khi bị trúng đạn vào ngực của máy bay Mỹ, nằm trên giường bệnh, anh đã “đút tay vào túi, rút ​​chiếc lược đưa cho bạn, nhìn bạn thật lâu, và rồi chết ”… anh chết trong những ngày đen tối. Tối tăm là gian khổ. Ngôi mộ của ông là một “ngôi mộ bằng phẳng trong rừng sâu”. Nhưng chỉ có điều “tình cha con không thể chết!”.

                  Hình ảnh người ông, người cha thứ sáu trong truyện “Chiếc lược ngà” nói lên sâu sắc tình cha con. Chiếc lược ngà với dòng chữ là kỷ vật vĩnh hằng, là chứng tích của nỗi đau, của bi kịch đầy máu và nước mắt, đã để lại bao bóng hồng bi thương trong lòng mỗi chúng ta. Anh Sáu thuộc thế hệ anh hùng mở đường trải qua bao thử thách, gian khổ, hy sinh.

                  Câu chuyện “Chiếc lược ngà” và hình ảnh Lưu Diệp gợi lên trong lòng chúng ta nhiều ý nghĩa về sự hy sinh xương máu của bao thế hệ cha anh và hạnh phúc của cuộc đời. Và tiết học “Uống nước nhớ nguồn” càng cảm động hơn.

                  Phân tích tính cách của Mr. Six-Mẫu 13

                  Tổ tiên tôi từng nói:

                  Cha tôi như núi trên trời, mẹ tôi như nước biển Hoa Đông

                  Quả thật, công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ là lộc trời cho, đời này con cái không bao giờ có thể đền đáp được. Ở mọi thời đại, tình phụ tử là điều thiêng liêng và đáng được trân trọng. Nhất là trong hoàn cảnh chiến đấu khốc liệt, tình yêu ấy như một viên ngọc sáng. Và tất cả những cảm xúc thiêng liêng này đã được thu thập bởi Ruan Guangsheng, người đã sử dụng chiếc lược ngà với tư cách là bậc thầy thứ sáu.

                  Trong kháng chiến chống Nhật, anh cũng như bao thanh niên đã hưởng ứng lời kêu gọi nhập ngũ của đất nước. Không lâu sau ngày kết hôn, anh đã lên đường và thậm chí không có thời gian để nhìn thấy người con gái anh yêu. Những ngày ở chiến khu, trái tim anh luôn hướng về gia đình, con cháu. Ba ngày nghỉ phép như một phép màu, giúp anh thỏa nỗi nhớ quê hương, đặc biệt là được gặp lại những đứa con thân yêu.

                  Trong lòng vừa kích động vừa hồi hộp, ở trên ca nô ánh mắt của hắn nhìn về hướng nhà của mình, trước khi thuyền cập bến, hắn liền nhảy lên bờ. Lòng anh rạo rực và hạnh phúc, anh đã mong chờ giây phút này từ rất lâu rồi. Tiếng gọi con vừa ấm áp, vừa ấm áp chỉ hai từ “mùa thu! Con ơi!” Mà chứa chan tình yêu thương của mình dành cho bé. Nhưng trái ngược với tình yêu cuồng nhiệt của anh, cô gái nhỏ lại bỏ chạy với vẻ mặt lạnh lùng và sợ hãi. Thu không nhận ra anh, như vết dao cứa vào tim, anh lắp bắp gọi con, vết sẹo trên má đỏ ửng lên, cô bỏ chạy, anh đau đớn nặng nề, “bỏ tay xuống đi. Như vỡ nát rồi.” . ”. Anh ta trông thật thảm hại. Có thể anh cũng hiểu phần nào phản ứng của đứa trẻ đối với mình, nhưng là một người cha, làm sao anh không cảm thấy đau khổ và thương hại.

                  Ba ngày nghỉ ngơi ở nhà là cơ hội hiếm hoi để anh về thăm hỏi họ hàng, nhưng anh dành riêng ba ngày này cho những đứa con thân yêu của mình. Anh đi lang thang quanh cô chỉ với một điều ước, và cô nhận ra cha mình và gọi anh là Bố. Người ta cho rằng người ta không cần thứ mình khao khát, nhưng anh đã dành hết công sức và thời gian của mình nhưng cô vẫn không động lòng. Nhất là khi ăn, Thu càng lì lợm và cứng đầu, cuối cùng gặp trứng cá trong bát, Thu ném trứng đi. Vừa tức giận, vừa đau đớn, anh ta đã không kiềm chế được bản thân và dùng tay đánh con một cái. Nhưng chúng ta cũng có thể hiểu rằng đằng sau giây phút nóng giận ấy là cả một tấm lòng yêu thương, mong muốn có được một cử chỉ, một lời nói yêu thương của một đứa trẻ.

                  Tất cả công việc khó khăn của anh ấy đã được đền đáp. Trong giờ phút chia tay cuối cùng, bé Thu đã nhận ra anh. Hạnh phúc, vui sướng, xúc động, cô đọng trong những giọt nước mắt yêu thương. Dù thời gian giữa hai cha con vô cùng ngắn ngủi nhưng ông cũng cảm nhận được tình yêu thương của con trai dành cho mình. Tình yêu này cũng là động lực để anh nổ súng, bảo vệ Tổ quốc, trở về với các con.

                  Tình yêu của anh dành cho em bé được thể hiện mạnh mẽ và sâu sắc nhất trong những ngày này trên chiến trường. Anh luôn hối hận và tự hành hạ mình vì đã đánh con. Nhớ lời đứa trẻ dặn đi tìm ngà voi. Anh cẩn thận, tỉ mỉ, chăm chỉ như một người thợ bạc, cẩn thận khắc từng chữ “thương, nhớ, tặng, cha con” trên từng kẽ răng của chiếc lược. Anh đã làm ra chiếc lược bằng tất cả tình yêu dành cho trẻ thơ. Nhưng ông chưa kịp trao cho con trai chiếc lược ngà hy sinh trong trận Đại giặc. Nhưng dường như chỉ có hai cha con là không chết được, dù không còn sức để lại thứ gì nhưng anh vẫn dồn sức lực cuối cùng, nhặt chiếc lược đưa cho đồng đội và nhờ đồng đội nhặt giúp. cho anh ấy. Dù thầm lặng nhưng nó lại vô cùng thiêng liêng, bởi đây là ước nguyện cuối cùng, ước nguyện của người cha cao cả, thánh thiện và sâu nặng.

                  Ba người bạn thân bên cạnh anh Sáu giúp câu chuyện trở nên đáng tin cậy bằng cách chọn người kể phù hợp. Câu chuyện về người cha thiêng liêng trong hoàn cảnh chiến đấu ác liệt càng thể hiện rõ hơn nỗi đau do chiến tranh gây ra. Nhưng hơn cả, đó là tình phụ tử thiêng liêng, vĩnh cửu.

                  Phân tích tính cách của Mr. Six-Mẫu 14

                  Chiếc lược ngà được nhà văn Ruan Guangsheng viết vào năm 1966 khi cuộc Chiến tranh chống Mỹ cứu nước đang diễn ra rất ác liệt và gay cấn. Câu chuyện kể về tình cha con sâu nặng. Sáu năm sau chiến tranh, trong một bất hạnh sinh tử, để lại cho người đọc nhiều suy nghĩ và cảm xúc. Đây là một câu chuyện ngắn rất đơn giản nhưng đầy bất ngờ thể hiện một khoảnh khắc nhỏ bé về sự vĩ đại thiêng liêng của Cha.

                  Ở bất kỳ thời đại nào, chiến tranh không mang lại lợi ích cho con người, nhưng mang lại nhiều đau thương. Trần trụi, gây đau đớn về thể xác và tinh thần, anh Lưu là như thế này trong Chiếc lược ngà. Trong kỳ nghỉ ngắn ngày, tôi càng ngày càng gần ông nội Lưu, mùa thu càng lúc càng lạnh, ông càng yêu tôi và tôi càng chống cự, chúng tôi hãy chia tay ông vào giây phút cuối cùng và cùng nhau tận hưởng hạnh phúc. mọi khía cạnh của cuộc sống. Tình yêu của một người cha, giọng nói trầm buồn của anh đã xé nát trái tim anh và mọi người. Không ngờ, hạnh phúc nhỏ nhoi này lại thực sự là giây phút sinh tử, vĩnh biệt cha con.

                  Vì vậy, đây là một biểu hiện cụ thể về tình yêu thương của anh ấy dành cho con trai trong chuyến thăm gia đình. Về quê thăm họ hàng, thuyền chưa cập bến, nó đã vội vàng đứng xem, “nhảy lên bờ, đưa tay lên miệng lắp bắp“ Bố ơi, bé của bố đến, tưởng bé lao lên ôm bố vào lòng. Cổ hài lòng với những ngày ra đi, nhưng anh không ngạc nhiên khi thấy đứa bé tròn xoe mắt nhìn mình bối rối rồi sợ hãi bỏ chạy, anh không còn nhiều thời gian ở nhà. Con trai, mẹ mong con đừng gọi bố là bố, đôi khi nó còn đánh con cho hả giận. Khi chia tay, tình yêu sâu đậm của đứa bé khiến anh cảm động. Biết rằng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh nghe thấy giọng nói của người cha thân yêu của mình anh càng cảm động và đau xót hơn.

                  Sau khi trở về căn cứ tách biệt với gia đình, anh ấy không ngừng suy nghĩ về con trai mình. Sự hành hạ của sự hối hận đã ám ảnh ông trong nhiều ngày là ông đã vô tình đánh con trai mình. Khi từ biệt bố “Con mua cho con cái lược nghe lời bố”, anh nhớ đến lời dặn của đứa bé và bật khóc. Tình yêu thương và tình cảm của ông dành cho con trai của mình đã thôi thúc ông khi ông tìm thấy một miếng ngà voi để làm một chiếc lược cho con. Tác giả tập trung thể hiện cảm xúc của mình xung quanh câu chuyện về chiếc lược, đó là cảm xúc của anh khi lấy được chiếc ngà voi. “Nó vội vàng chạy lại, giơ chiếc ngà cho tôi xem, ánh mắt mừng rỡ như đứa trẻ được quà, rồi dồn hết tâm trí vào công việc”. ., tỉ mỉ, tỉ mỉ, như một người thợ bạc. Trên lưng chiếc lược, mỗi nét đều khắc dòng chữ nhỏ “Thương, Nhớ, Cho, Nhận Ba Con”. Chiếc lược và dòng chữ đã trở thành báu vật thần thánh, để mỗi khi nhớ con “lấy lược ra ngắm rồi chuốt cho tóc thêm bóng”, chiếc lược gạt đi nỗi ân hận đánh con. mỗi lần. một lần. Anh ấy càng nhìn vào chiếc lược, anh ấy càng thích gặp lại bạn.

                  Đau đớn thay, chiến tranh đã khiến anh không thể trở về với các con của mình. Anh ta chết trong một trận chiến. Trước giờ hy sinh, “dường như chỉ có hai cha con là không thể chết được. Anh cầm chiếc lược trao cho bạn với niềm mong mỏi khôn tả”. Từ đó, chiếc lược ngà đã trở thành biểu tượng thiêng liêng của tình mẫu tử, những dòng cuối của bài văn kết thúc thật xót xa, nhưng chan chứa tình cảm nhân văn sâu sắc.

                  Khép lại những trang viết, câu chuyện Chiếc lược ngà của tác giả Nguyễn Quang Seng vẫn còn vang mãi trong lòng người đọc. Nó gợi lên những cảm xúc mạnh mẽ về tình cha con sâu nặng, gần gũi và gợi cho người đọc những suy tư về quá khứ đau thương của đất nước. Nỗi đau, nỗi thống khổ, mất mát do chiến tranh gây ra và thấu hiểu sâu sắc lòng căm thù chiến tranh đã khiến bao người, bao gia đình phải chịu cảnh chia ly như vậy. Nhưng đó cũng là niềm tự hào và vinh quang của một dân tộc anh hùng. Tác giả khẳng định và ca ngợi tình cha con vô cùng thiêng liêng là một giá trị nhân văn sâu sắc, càng cao đẹp hơn trong hoàn cảnh khó khăn.

                  Phân tích sáu tính cách của Mr. – Mẫu 15

                  Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” của tác giả Nguyễn Quang Sáng là một câu chuyện cảm động về tình cha con trong một gia đình Việt Nam. Cảm động nhất của câu chuyện là “ba ngày nghỉ để về quê sáu năm”.

                  Năm 1946, năm đầu tiên của Kháng chiến chống Pháp, ông bắt đầu hưởng ứng tiếng gọi của Tổ quốc. Lúc đó, bé Thu, con gái anh chưa đầy một tuổi. 9 năm xa quê, anh vẫn mong một ngày được trở về quê, gặp lại vợ con. Sau đó, khi cuộc kháng chiến thắng lợi, ông được nghỉ phép ba ngày về thăm quê ngoại, một ngôi làng nhỏ ven sông Cửu Long. Khi về đến nhà, anh tưởng tượng ngày thứ Năm nhỏ bé đó – con gái anh sẽ rất vui khi gặp bố. Bây giờ nó đã mười tuổi. Mang đến cảm giác hào hứng, thích thú, anh nóng lòng muốn về nhà thật nhanh.

                  Không đợi thuyền cập bến, anh ta vừa đi vừa nhảy lên bờ và hét lên một cách chân thành: “Autumn! Boy!”. Tôi có thể tưởng tượng anh ấy đã hạnh phúc như thế nào. Khi ra về, anh chỉ cúi xuống, dang tay chờ con. Nhưng ngoài sự mong đợi của anh ấy.

                  Đứa bé tròn mắt nhìn anh ngạc nhiên, rồi bỏ chạy. Phản ứng của Chu khiến anh choáng váng và đau đớn. Không có gì đáng buồn hơn đứa con mà anh hết lòng yêu thương, mong mỏi được nhìn thấy hàng ngày lại trở thành một kẻ xa lạ tàn nhẫn như vậy.

                  Sau đó, anh ấy tìm mọi cách để gặp con trai của mình, điều mà anh ấy cho là kỳ lạ vì nó mới được vài tháng tuổi khi anh ấy ra đi. Tôi muốn nó gọi một tiếng “Bố” và đến ăn tối, nó chỉ nói “Mời vào ăn tối!”

                  Bữa sau cũng là ngày nghỉ thứ 2. Bé phụ mẹ nấu nồi cơm cho chị thứ 6 đi mua rau. Trước khi đi, người chị thứ sáu nói với anh rằng nếu anh cần gì sẽ gọi điện cho bố anh để nhờ giúp đỡ. Nồi cơm to quá, bé còn nhỏ, vừa sôi thì không nghĩ ra cách đổ nước ra ngoài, anh vùng vẫy, nhìn con một hồi rồi thốt lên: ” Cơm chín rồi, đổ nước ra cho anh.! ”Anh vẫn ngồi im, chờ nó thay đồ. Tuy nhiên, anh đã nghĩ ra cách để lấy ra một miếng nước, nhưng anh ta không chịu gọi anh ta là sáu “ba”. Cô ấy thật tuyệt!

                  Vào bữa ăn, anh ta gắp một quả trứng cá muối vàng lớn và yêu cầu đứa trẻ bỏ nó vào bát. Lúc đầu nó để nguyên ở đó, sau đó đột ngột ném quả trứng ra ngoài khiến cơm bị trào ra ngoài. Tôi tức quá không chịu được nữa thì anh ta vùng vẫy và tát vào mông nó. Thế là Thu vội vã lên ca nô làm “đường mòn” bơi qua sông sang nhà bà ngoại.

                  Chỉ còn ngày cuối cùng, anh Sáu phải trở lại đơn vị để nhận nhiệm vụ mới. Bao nhiêu giấc mơ, hôn con và ôm con thật lâu, chỉ khiến anh thêm đau lòng, gần như không nhận ra.

                  Có rất nhiều người thân đến từ biệt anh, và anh đã chịu đựng điều đó. Chị sáu cũng sắp xếp đồ đạc cho chồng, không ai để ý đến Xiaoqiu đang đứng một mình ở cửa. Thế là anh về với bà nội, vì bà nội đến đây để tiễn anh. Giờ đây, khuôn mặt Thu không còn bướng bỉnh, bướng bỉnh mà trông rất dễ thương pha chút buồn. Nó nhìn mọi người, nhìn anh sáu. Đến lúc xách ba lô lên và bắt tay mọi người, anh nhìn quanh tìm bé. Khi nhìn thấy con trai, mọi thứ từ kỳ nghỉ ba ngày như ập đến khiến ông chỉ biết đứng nhìn con với nỗi xót xa .. Cuối cùng, ông cũng phải nói lời chia tay với con trai, không hy vọng gì nữa. sẽ gọi một giọng nói duy nhất. “Ba” thần thánh đó.

                  thu bất ngờ và bất ngờ chạy đến bên anh, “Ba!” Thật cảm động biết bao. Anh ôm chặt lấy cô, như không muốn rời xa bố. Anh ấy đã khóc, khóc rất nhiều và hét lên những câu khiến mọi người xung quanh chỉ biết thở dài: “Mẹ đừng cho con đi, con sẽ ở nhà với mẹ!”

                  Vui có, buồn có, anh sáu chỉ biết ôm con mà khóc. Rồi đến lúc phải nói lời chia tay, thật là day dứt. Vừa nhận được “bố” của cậu con trai thân yêu, cũng là lúc phải tạm biệt anh trong nước mắt để lên đường thực hiện nghĩa vụ trong quân đội.

                  Trước đây, anh ấy yêu con trai mình, và bây giờ anh ấy càng yêu con hơn. Vì anh hiểu lý do vì sao Babe quyết định từ chối gọi anh là “Bố” từ hôm nay.

                  Làm thế nào để chấp nhận một người lạ có khuôn mặt không giống trong hình nhưng mẹ anh ấy luôn gọi anh ấy là “Bố”. Chính vết sẹo xấu xí đó đã khiến cô không muốn nhận anh năm sáu tuổi và hận anh năm sáu tuổi. Cô rất xấu hổ và hối hận sau khi biết về nguyên nhân gây ra vết sẹo trên mặt của cha mình. Tình cha con trào dâng ngay lập tức tràn ngập trái tim tôi. Tình yêu ấy được thể hiện qua những thái độ, cử chỉ chóng vánh, khi nó gọi và ôm anh sáu.

                  Kỳ nghỉ ba ngày ngắn ngủi, nhưng nặng nề đối với một đứa trẻ sáu tuổi và một ngày thứ Năm nhỏ bé. Nghịch cảnh này là một trong số hàng ngàn gia đình đã phải chịu đựng vì những hiểu lầm đáng tiếc. Đây cũng là một thực tế đau xót của đất nước ta trong những năm kháng chiến chống đế quốc Pháp và Mỹ.

                  Phân tích tính cách của ông Sáu-Mẫu 16

                  Ruan Guangsheng là một nhà văn miền Nam, và trong suốt cuộc đời cầm bút của mình, ông luôn có những suy nghĩ và trăn trở khi viết về cuộc sống của người miền Nam. Trong chiến tranh ác liệt, nhà văn còn đi sâu hơn vào ngòi bút, tập trung đào sâu vào tình cảm con người, tình cảm gia đình trong cuộc kháng chiến chống Nhật. Sáng tác “Chiếc lược ngà” là một trong những thành công của tác giả trong việc miêu tả chân thực tình cha con trong chiến tranh. Trong các tác phẩm, nhân vật của Lưu Diệp luôn mang đến cho người đọc những cảm xúc chân thành và lắng đọng nhất.

                  Con người mà Ruan Guangsheng tạo ra trong các tác phẩm của mình cũng là một nông dân miền Nam luôn tràn đầy tình cảm yêu nước. Khi đi Kháng chiến, con gái chưa đầy một tuổi, đến khi con gái út lên tám tuổi, ông không có cơ hội về nhà để gặp lại đứa con yêu mà ngày đêm mong mỏi. ở nhà, anh luôn muốn dành tất cả tình yêu của mình cho con gái, nhưng Chu từ chối tình yêu của anh. Sở dĩ bé Thu không nhận ra bố là vì vết sẹo trên mặt khác với người bố trong bức ảnh mà bé biết. Mãi đến lúc chia tay, anh mới có được tình yêu của người con trai, nhưng khoảnh khắc đó thực sự quá ngắn ngủi.

                  Trong cái nóng của chiến tranh, anh ấy không ngừng nhớ nhà và những đứa con nhỏ của mình. Tình yêu thương vô bờ bến của anh dường như tích tụ từng ngày, qua năm tháng, cho đến khi anh được phép về nhà. Thực ra trong lòng anh tình cảm cha con rất mãnh liệt, giờ anh muốn có đủ sức đốt cháy trái tim mình, chỉ để được nhìn thấy con trai mình, và mong mỏi người con gái anh yêu gọi anh là cha, vì vậy. anh ấy có thể sống trong tình cha con hạnh phúc, tình cha con mà anh ấy hằng mong ước. Anh không phải đợi thuyền vào bờ, nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ trạc tuổi con mình, dường như có một sợi dây vô hình khiến anh nghĩ đó là con mình – con anh, và anh ta đã nhảy lên bờ. Tuy nhiên, đáp lại sự ân cần và tình cảm này là sự sợ hãi, nghi ngờ và không tin vào đứa bé rằng mình là cha của mình. Anh buồn lắm, “mặt tái mét, hai tay buông thõng như bị gãy”.

                  Ở vài gian phòng của chính mình, hắn không dám đi xa, vẫn luôn vỗ về đứa nhỏ, tựa hồ muốn từ trong miệng nàng nghe được một tiếng “Ba ba”, nhưng là không trọn vẹn. Tại sao nó khó khăn cho bạn? Hắn vẫn luôn rất gần nhi tử, nàng càng ngày càng xa, kiên quyết không gọi hắn một tiếng. Anh cảm thấy mình rất đau khổ và bất lực trước đứa con bướng bỉnh của mình. Anh rất thương con, chiến tranh là nguyên nhân lớn khiến hai cha con không thể gặp nhau, để lại trên mặt anh một vết sẹo dài, vừa là nỗi đau vừa là lý do của tình cha con. .

                  Cho đến giờ phút chia tay, dường như anh cũng muốn ôm và hôn con nhưng sợ con từ chối và bỏ chạy nên anh chỉ biết nhìn con với ánh mắt vô hồn và nhiều biểu cảm buồn. Nhưng trước những dấu hiệu của tình cảm mạnh mẽ của bạn. Khi con gái nhỏ gọi “Bố ơi”, ông nội thứ sáu lúc đó cũng rất xúc động. Lúc này cảm giác trong lòng dường như không kìm chế được xúc động, không muốn nhi tử nhìn thấy mình khóc. Anh cũng một tay ôm con, một tay lấy khăn ra lau nước mắt rồi hôn lên tóc cô với tình yêu thương vô bờ bến.

                  Lúc này, anh cũng cảm thấy rất day dứt, vì quá tức giận nên đã đánh con, rồi câu nói của đứa con khiến anh không thể quên “Bố về đi, mua cho con cái lược nghe bố.”. Câu nói này dường như khiến ông nghĩ đến việc làm một chiếc lược ngà cho con gái mình. Lấy được ngà voi mừng rỡ, trong mưa bom, bão đạn anh dũng chiến đấu, lúc rảnh rỗi không quên nhổ ngà, chải đầu. Nghĩ đến con, ông chăm chút cho chiếc lược ngà, rồi mài cho chiếc lược sáng và mượt hơn, tình yêu thương dành cho đứa trẻ được khắc họa trên chiếc lược ngà. Chiến tranh ác liệt khiến anh sáu hy sinh, nhưng tình yêu thương của người cha dành cho anh không thể chết.

                  Thực sự, tạo hình nhân vật của ông nội và sáu người cha giàu lòng yêu thương con cái cũng để lại cho người đọc nhiều cảm phục, khiến “Chiếc lược ngà” trở thành một tác phẩm vừa chân thực vừa thể hiện tình cha thiêng liêng nhất.

                  Bản phân tích sáu tính cách của Mr.-Mẫu 17

                  Khi phân tích tính cách của ông Lưu, chúng ta thấy ông là một nông dân miền Nam, tham gia cả trong Kháng chiến chống Pháp và Chống Mỹ. Nhà văn Nguyễn Quang Sáng nói rõ, ông đi chiến trường năm 1946, mãi đến năm 1954 mới được về nước ít ngày.

                  Con gái út của anh mới một tuổi vào ngày anh ra trận. Vì vậy, khi con gái anh được chín tuổi, anh có thể gặp lại cô bé. Sau năm 1954, ông hoạt động bí mật vào Nam. Có thể thấy khi phân tích nhân vật ông Lưu, hoàn cảnh của ông là của rất nhiều người lính trong chiến tranh. Sự chia cắt do chiến tranh gây ra đã dẫn đến sự ly tán của nhiều gia đình.

                  Anh Liu là một người miền Nam yêu quê hương đất nước. Bằng chứng rõ ràng nhất là ông đã trải qua hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, và cuối cùng đã anh dũng hy sinh. Năm 1946, người nông dân chân chất ra đi, nhưng ông không về quê mấy ngày cho đến khi hòa bình lập lại năm 1954.

                  Tổ quốc là tiếng gọi thiêng liêng nhất của trái tim. Anh ấy không phụ lòng mình khi đất nước cần. Ra trận là phải rời xa quê hương, xa một đứa bé lúc đó mới một tuổi. Con trai tôi 9 tuổi khi nó về thăm nhà. Có thể thấy, khi phân tích nhân vật Lưu Diệp, điều đầu tiên chúng ta cảm nhận được đó là tình yêu quê hương sâu nặng, bền chặt.

                  Những năm tháng dài chiến đấu, sinh tử, mưa bom khiến người lính háo hức về quê thăm gia đình. Anh muốn trở về, được đoàn tụ với vợ con, được nghe cô con gái đáng yêu gọi “Bố ơi”. Tuy nhiên, cuộc gọi không hoàn tất. Đó là bi kịch của chiến tranh, là khoảng trống không thể lấp đầy …

                  Mãi đến lần chia tay thứ hai trước khi bước vào cuộc chiến, ông mới cảm nhận được niềm hạnh phúc khi “bah bah bah” của con gái. Sau khi phân tích tính cách của anh Lưu, chúng tôi nhận ra anh ấy đã phấn khích như thế nào khi lấy khăn ra lau nước mắt và hôn lên tóc tôi. Vì tình yêu đất nước, vì nhu cầu của đất nước, anh lại lên đường. Chính cuộc chiến đã chia cắt gia đình anh, và chính cuộc chiến đã để lại vết sẹo dài trên má phải của anh. Điều này dẫn đến việc cô con gái không nhận ra cha mình.

                  Phân tích nhân vật Lưu Diệp, chúng ta thấy anh ra đi với nỗi nhớ vợ con khôn tả, cũng như lời hứa sẽ mang chiếc lược cho con gái. Một gia đình hạnh phúc chia cắt, cha con phải chia lìa … Biết bao sự đánh đổi, bao mất mát đau thương đối với sáu con người từ bao cuộc chiến, bao người lính, bao mẹ con. Các thế hệ trước đã hy sinh quá nhiều cho độc lập, hạnh phúc, thống nhất như bây giờ.

                  Anh Sáu không tập kết ra Bắc mà tiếp tục nhận nhiệm vụ mới vào Nam sau năm 1954. Anh đã dành những hoạt động bí mật của mình trong rừng. Cuộc sống chiến đấu gian khổ, bị khủng bố liên miên, mưa bom bão đạn, thiếu cơm ngô, mì gói. Cuộc chiến đấu thầm lặng chống lại cái chết bao vây, thể hiện tình yêu quê hương đất nước sâu sắc của người nông dân Nam Bộ. Phân tích nhân vật Lưu Diệp, chúng ta có thể thấy lão nông này là một người dũng cảm, có tinh thần chiến đấu, luôn sát cánh cùng đồng đội chiến đấu, để rồi hy sinh trong cuộc chiến tranh giữa Mỹ và ngụy.

                  Phân tích nhân vật ông Lưu, ngay từ trang đầu tiên của truyện, người đọc có thể cảm nhận được tình cha con sâu nặng, chân thành giữa ông và cô con gái tên Thu. Một câu chuyện khơi dậy cho người đọc nhiều suy ngẫm về tình yêu của người phụ nữ trong những năm kháng chiến ác liệt. Một nỗi ân hận day dứt và day dứt, một câu chuyện về người cha đẹp và buồn chạm đến nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn.

                  Đó là những hy sinh thầm lặng của những người lính. Dưới sự kêu gọi của nhà nước, họ không chỉ lao vào những giọt mưa bom, bão đạn, nơi hiểm nguy chết chóc cận kề mà còn phải hy sinh cả những tình cảm thân thương, chân thành nhất.

                  Khi phân tích nhân vật của Lưu Diệp, người lính đã trải qua chiến tranh này có khuôn mặt lạnh lùng và ý chí sắt đá, nhưng anh lại có một trái tim ấm áp luôn nhớ cha của con gái mình. những đứa con của mình. Điều này rất rõ ràng trong chi tiết, chỉ nghĩ đến việc nhìn thấy đứa bé, tôi cảm thấy “nôn nao”. Nhà văn nguyễn quang đã rất tinh tế khi miêu tả động tác của anh “Không đợi thuyền cập bến, anh liền nhảy lên và đẩy thuyền ra”. Một hành động như vậy cũng được thể hiện là “đi nhanh, sau đó dừng lại và hét lên:” Mùa thu! “Những đứa con”. Đây là nỗi niềm của một người cha vì thương nhớ đứa con gái nhỏ của mình. Phân tích nhân vật Lưu Diệp, đây là nỗi niềm mong mỏi và khao khát của một người cha yêu thương con vô bờ bến, tình cảm sâu nặng bấy nhiêu năm mới được tích tụ mà thôi. bùng nổ trong cuộc gọi đầu tiên.

                  Cảm xúc tột cùng còn được thể hiện qua hình ảnh “vết sẹo dài bên má phải đỏ hoe, co giật…”. Sau bao ngày thương nhớ, xót xa, giọng nói của bố cứ nghẹn lại “Con đây rồi con ơi”. Anh càng khao khát, càng đau đớn, cô gái nhỏ không đáp lại sự vội vàng như mong đợi của anh, “tái mặt chạy đi”. Bao nhiêu thất vọng khiến trái tim anh ngột ngạt như trên trời rơi xuống.

                  Phân tích tính cách của Lưu Diệp, độc giả nhận thấy tình yêu sâu đậm của người cha khiến ông không sợ hãi trước sự thờ ơ của con trai mình. Trong ba ngày anh đến thăm gia đình đó, anh đã dành hết tình cảm cho Thu bằng sự dịu dàng, ân cần và quan tâm. Cô con gái không chịu, dù anh có bướng bỉnh nhưng anh vẫn kiên trì, nhẫn nhịn như vậy. Đó chính là sự kiên trì, bao dung xuất phát từ tình phụ tử sâu sắc và thánh thiện. Tuy nhiên, khi tình cảm quá lớn và kìm nén quá lâu, ông đã bị người con trai kiên quyết từ chối, người này yêu cầu ông “tát vào mông con gái một cái tát” rồi quát “Sao mày ngoan cố thế?” của Giận dữ và hành động xuất phát từ nỗi đau bất lực, chỉ 3 ngày, thời gian ở bên con quá ngắn nhưng cháu bé không chịu nhận cha, kiểu đánh con này cũng khiến cháu đau đớn về tinh thần trong những năm tháng sau này. khi anh phải xa con gái và đau lòng.

                  Chính chiến tranh đã làm thay đổi biết bao tình cảm, cha con quá lâu không được đoàn tụ, bao gia đình ly tán. Hình ảnh em bé là một minh chứng cụ thể cho cảm giác chia cắt trong chiến tranh bom đạn. Phân tích nhân vật ông Lưu, chúng ta có thể thấy diễn biến tâm lý của ông khá phức tạp, tất cả đều là tình yêu thương bền chặt của một người cha dành cho con cái trong trái tim ấm áp.

                  Tình yêu thương vô bờ bến đó dành cho các con của anh cũng được anh thể hiện trong những giây phút cuối cùng ở nhà khi mới 6 tuổi. Nhìn thấy con và nghe con gọi bố, người bố như vỡ òa trong niềm vui. Vị sư phụ thứ sáu cố gắng kìm nén cảm xúc lúc chia tay, “Tôi cũng muốn ôm và hôn đứa bé, nhưng sợ nó vùng vẫy thoát ra nên tôi đành đứng nhìn nó…” Bây giờ, Miễn là anh ấy có thể nhìn thấy bạn, đó là Hạnh phúc lớn. Chính ánh mắt của trẻ thơ đã cho thấy “đôi mắt thương nhớ” đã được kìm nén và nâng niu đến nhường nào.

                  Phân tích tính cách của Lưu Diệp, chúng tôi nhận thấy rằng khi anh ấy là căn cứ thì tình phụ tử cao cả cũng được thể hiện rất sâu sắc. Lời hứa làm cho bạn một chiếc lược ngà không bao giờ phai nhạt trong anh. Vì vậy, sau khi lấy được một miếng ngà voi, anh ta vội vàng trở về. Trên gương mặt anh lộ rõ ​​vẻ hạnh phúc, giống như một đứa trẻ được nhận quà. Với tình yêu và nỗi nhớ con gái, hàng ngày ông ngồi nhìn những khúc ngà voi biến thành chiếc lược dài hơn một tấc. Mặt sau chiếc lược có khắc một dòng chữ nhỏ mà cụ già thứ sáu cúi xuống khắc cẩn thận: “Thương, nhớ, tặng, nhận con của cha”. Những ngày ở cơ sở, hễ nhớ con là ông lại mang lược lên xem, rồi chuốt cho tóc thêm bóng mượt. Chiếc lược đã trở thành kỷ vật thiêng liêng và vô giá. Nó là biểu tượng của tình cha con bất diệt, đồng thời xoa dịu nỗi đau thương tiếc nhớ con, đồng thời cũng chất chứa bao nỗi nhớ thương da diết.

                  Tuy nhiên, khi phân tích nhân vật ông Sáu, chúng ta thấy được nỗi đau quá lớn do chiến tranh gây ra. Đó là sự hy sinh của cha anh. Ông Liu chưa kịp trao chiếc lược ngà của mình thì ông đã bị bom chiến tranh giết chết trong một trận càn của kẻ thù. Vào giây phút cuối cùng ấy, dường như chỉ có tình cha con là không thể chết, anh ấy thò tay vào túi, nhặt chiếc lược và đưa cho tôi. Đến đây, độc giả không khỏi nghẹn ngào …

                  Phân tích nhân vật ông Lưu, người đọc nhận thấy ông là một người nông dân miền Nam hiền lành, chất phác. Vì tình yêu quê hương đất nước, anh bắt đầu chiến đấu, chuẩn bị rời xa gia đình, rời xa người con gái anh yêu. Ông cũng là một người cha hết mực yêu thương con cái, một thứ tình mẫu tử thiêng liêng và bất diệt. Việc phân tích nhân vật ông Lưu trong tác phẩm Chiếc lược ngà của tác giả Ruan Guangsheng không chỉ thể hiện tình cảm cha con sâu nặng mà còn nhấn mạnh hiện thực tàn khốc của chiến tranh, sự hy sinh, khó khăn, mất mát của nhân mạng. Không gì có thể bù đắp được. Từ đó, câu chuyện cũng khơi dậy nhiều cảm xúc trong lòng người đọc. Tác giả rất thành công trong việc tạo hình và miêu tả tâm lý nhân vật, cốt truyện hấp dẫn khiến tác phẩm để lại nhiều tiếng vang.

                  Phân tích tính cách của ông Liu-Mẫu 18

                  Nhà văn Ruan Guangsheng là một nhà văn nhân hậu, ngay thẳng, thường phó thác cuộc đời mình cho nhân dân miền Nam, là người yêu nước, anh hùng và ngoan cường.

                  Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” được tác giả Nguyễn Quang viết trong thời điểm cuộc chiến tranh giữa nhân dân miền Nam và đế quốc Mỹ đang nóng lên. Miền Bắc nước ta đang trong thời kỳ xây dựng xã hội chủ nghĩa, là hậu phương vững chắc của tiền tuyến lớn miền Nam.

                  Trong bối cảnh chiến tranh ấy, mối quan hệ cha con của tác giả Nguyễn Quang Seng thật vô cùng xúc động và mạnh mẽ.

                  Nhân vật của anh Sau tám năm vất vả xa nhà, anh vô cùng xúc động khi gặp lại cô con gái nhỏ của mình khi đang đi nghỉ về thăm họ hàng. Bởi vì anh đã hơn một tuổi khi anh đi, không thể tránh khỏi sự hồi hộp xấu hổ lần này.

                  Tình cha thiêng liêng nên ngay từ khi nhìn thấy con, ông đã hét lên và ôm chầm lấy con, nhưng trước sự vội vàng của người chú, đứa trẻ lạnh lùng và cố gắng né tránh cái ôm của ông. Anh lên sáu rồi vào nhà gọi mẹ.

                  Niềm vui của anh chẳng kéo dài được bao lâu, bởi những ngày sau đó, đứa con vẫn lảng tránh anh, không chịu nhận anh là cha, không chịu lại gần vì vết sẹo trên mặt hoàn toàn khác với cha. . Trong ảnh cưới của bố và mẹ.

                  Ở nhà anh ba ngày, anh cũng không đi xa lắm, chỉ muốn gần gũi đứa nhỏ của mình và khao khát tình yêu của cô. Vẻ mặt của nó vô cùng lạnh lùng, khiến trái tim anh tan nát. Bướng bỉnh và cứng đầu, không có chút cư xử nào với anh ta.

                  Khi mẹ yêu cầu tôi mời bố vào ăn tối, mẹ chỉ chạy ra và nói ngắn gọn, không có kính ngữ nào dành cho các bạn trẻ là “mời vào ăn tối”, “bữa ăn đã sẵn sàng”. Những lúc như vậy, anh không bằng lòng với sự bao dung của một người cha chỉ khẽ mỉm cười gật đầu, nhưng khi con gái không nhận mình là cha, anh rất buồn và đau lòng.

                  Mặc dù rất buồn vì sự bướng bỉnh của đứa trẻ nhưng anh vẫn không ngừng chăm sóc và vun đắp tình yêu thương của người cha dành cho cô, vì thương con, anh đã tặng cô một miếng trứng cá muối to và ngon nhất vào bữa tối, nhưng vì lợi ích của Để đáp lại tình yêu thương của cha, cô đã vẫy tay và quả trứng cá muối rơi xuống đất.

                  Vì tức giận với thái độ khiêu khích của con trai, tôi đã đánh nó vài cái, nhưng tim tôi cũng đau. Thay vì khóc, cô bé đã chèo thuyền sang nhà bà ngoại chơi, thay vì về nhà tối hôm đó, cô bé đã ngủ lại với bà ngoại.

                  Tối hôm đó, nghe bà ngoại kể về chiến tích của cha, lý do gây ra những vết sẹo trên mặt, bà đã khóc.

                  Sau đó, kỳ nghỉ ba ngày của anh ấy đã kết thúc và đã đến lúc anh ấy phải đi. Trong giờ phút thánh thiện ấy, tiếng gọi của người cha đã nổ ra. Thứ Năm đã khóc, ôm chầm lấy bố và nói: “Bố đừng cho con đi, con muốn ở nhà với bố”

                  Cô ấy đã rũ bỏ sự bướng bỉnh của mình và trở thành một đứa trẻ thực sự, một đứa trẻ cần tình yêu thương của cha.

                  Khi bước chân vào chiến trường, tình yêu của ông dành cho người con trai không bao giờ nguôi ngoai, bởi lời hứa trước khi ra đi, cô gái đã dặn ông “nhớ mua cho tôi một chiếc lược”. Vì vậy, sau những giờ chiến đấu căng thẳng, ông sẽ ngồi lại và làm những chiếc lược ngà cho các con của mình. Anh tỉ mỉ chạm khắc từng chiếc răng rồi khắc chữ tình yêu lên đó.

                  Có lần anh ấy bị thương nặng và biết rằng mình không thể chịu đựng được nữa. Sáu lấy chiếc lược ngà đưa cho đồng đội để trao cho con gái.

                  Thông qua vai Lưu Diệp, tác giả Ruan Guangsheng không chỉ tạo dựng thành công vai người lính anh dũng, ngoan cường mà còn tạo dựng thành công một người cha nhân hậu, một người cha mẫu mực, hết lòng chăm sóc con cái.

                  Qua truyện ngắn “Chiếc lược ngà”, tác giả Ruan Guangsheng không chỉ cất lên lời ca ngợi tình nghĩa thiêng liêng, cao cả mà còn lên án tội ác chiến tranh đã mang lại bao đau thương cho bao gia đình trên đất nước ta. Nhà văn đã thành công trong việc tạo hình nhân vật, sáu chiến sĩ dũng cảm, ngoan cường trong kháng chiến chống Nhật và một người cha mẫu mực, yêu thương con cái.

                  Phân tích tính cách của ông Liu-Mẫu 19

                  Chiếc lược ngà là một trong những tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Ruan Guangsheng, được công chúng rất yêu thích. Thông qua hoàn cảnh khó khăn đặc biệt của tình cha con, tác phẩm mang giá trị hiện thực và nhân văn sâu sắc. Ông Liu, một người cha đang đi làm đã phải xa đứa con thân yêu của mình vì hoàn cảnh chiến tranh, ông không mong đợi ngày gặp lại sau 8 năm, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.

                  nguyễn quang sáng tạo nhân vật ông Sáu. Số phận của anh cũng được ghi nhận là số phận chung của bao chiến sĩ đã tham gia đấu tranh bảo vệ độc lập, tự do của Tổ quốc. Anh Sáu là một người con rất đỗi tự hào của Miền Nam thân yêu. Ông là cựu chiến binh từng tham gia Kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ cứu nước. Cuộc sống của ông đã dành nhiều thời gian trong chiến khu, nhiều thời gian trên chiến trường hơn là với gia đình của mình. Câu chuyện của anh ấy bắt đầu với 3 ngày nghỉ phép, và anh ấy rất háo hức về nhà để thăm con gái thân yêu của mình mà anh ấy đã phải bỏ đi khi cô ấy còn bé, mỗi ngày trong 8 năm. Mong được gặp con gái tôi.

                  Những cuộc chia ly thời chiến như thế này không phải là hiếm trong thời chiến, và ông lão và cậu con trai bé bỏng chỉ là một trong những trường hợp điển hình. Chiến tranh buộc người ta phải sống chết vì gia đình, cũng gây ra nhiều nghịch cảnh, trong đó có những biến cố cha con. Ông Lưu là một người có lòng nhiệt thành và lòng yêu nước sâu sắc. Anh yêu quê hương, đất mẹ, sẵn sàng nghe theo tiếng gọi thiêng liêng của dân tộc để ra đi, nhưng anh đã rời bỏ gia đình để bảo vệ quê hương và sự bình yên cho những người thân của mình. Và lòng biết ơn này đã giúp anh vượt lên số phận của chính mình, chịu đựng bao năm tháng gian khổ nơi chiến trường gian khổ, ác liệt, không chỉ bị đe dọa tính mạng mà còn thiếu thốn cả vật chất lẫn tinh thần.

                  Điều quan trọng nhất, anh cũng là người có tình yêu thương con sâu sắc, nỗi lo lớn nhất khi về quê gặp anh chính là nhìn thấy con gái. Khi sắp về đến nhà, thuyền chưa cập bến, ông hoảng quá xuống thuyền, đẩy cả thuyền ra rồi vội vã bước đến gần con gái. Nhìn thấy con trai, giọng nói của ông có chút run rẩy: “Tôi đến rồi.” Lục sư đệ quả thật là một người cha hiếu thảo, yêu thương con cái, ở chiến khu, hẳn là nghĩ đến con gái của mình.

                  Trong ba ngày nghỉ phép, anh không dám đi đâu xa, anh chỉ muốn tìm một nơi thật gần để nghe tiếng “Bố ơi” của con gái mình, nhưng điều anh nhận được là sự đau đớn và xót xa. Ông thương con và hối hận vì đã đánh con. Anh đã dốc hết tình yêu này và làm cho em chiếc lược ngà – lời hứa với em trước khi chia tay.

                  Chiếc lược ngà làm vơi đi phần nào tâm trạng của cha tôi. Chiếc lược đó là gia đình, là tình cảm, là tình yêu của ông — thỉnh thoảng, lúc rảnh rỗi, ông lại lấy chiếc lược ra để xem. Xay lên tóc để tạo thêm độ bóng và mượt.

                  bé Thu, một cô bé bướng bỉnh, ương ngạnh và cứng đầu. Khi gặp anh Lưu trên ca nô, anh Thu đã “sửng sốt” khi nghe tên anh. Bối rối, với một vẻ mặt kỳ lạ, anh ta đột nhiên tái mặt, sau đó bỏ chạy và hét lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi”. Hãy nghỉ 3 ngày, tránh mặt anh ấy 6 ngày trong khi anh ấy cố gắng an ủi và đóng cửa anh ấy lại. Bé Thu không chịu gọi tiếng bố, bị mẹ dọa đánh nên phải xin ăn cơm, uống nước vo gạo, nổi cơn tam bành. Bác cho biết mẫu, nhưng vẫn không có cuộc gọi vào thứ năm. Bị dồn vào góc, nó nhăn nhó muốn khóc nhưng lấy ra không chịu kêu “ba”. Thu ném trứng cá vào đĩa, cơm văng tung tóe – bị đánh, không khóc, chạy sang nhà bà nội, cố ý vẫy sợi dây gây ồn ào. Thu thật là bướng bỉnh, cứng đầu và bướng bỉnh. Thậm chí, chú thứ ba còn nghĩ “cô ấy tuyệt quá”, chú thứ sáu không khỏi xót xa: “Sao em cứng đầu thế này?”. Thái độ bướng bỉnh, bất cần ấy là biểu hiện tuyệt vời của tình cha con. Anh run rẩy và mất bình tĩnh vì đứa con trai không chịu nhận cha, đau đớn vì bao nhiêu hy vọng, đau đớn vì đứa con anh yêu thương nhất, những suy nghĩ trong tim anh đã lạnh nhạt với anh, vì vậy, trong tim anh, anh chỉ có thể trút nỗi đau của mình.

                  Trải qua bao gian khổ của nhiều cuộc chiến tranh, nhưng anh 6 – Chiến sĩ cách mạng không cảm nhận được khó khăn, gian khổ bằng cách thuyết phục tình cảm của người con gái, tình yêu của đời mình. Tình cha con đoàn tụ đầy nước mắt với khả năng lên án những tệ nạn của chiến tranh.

                  Bản phân tích sáu tính cách của Mr.-Mẫu 20

                  Mỗi nhà văn đều có một mảnh đất để thương và nhớ. Đó là anh Nguyễn trung thành viết về Tây Nguyên, dù đau khổ nhưng vẫn ngời sáng ý chí chiến đấu, đó là Kim Ran, người luôn khao khát miền quê Bắc Bộ với những con người lương thiện, đó là ánh sáng của Nguyên Quang. Yêu đất phương Nam trong từng hơi thở. Hoạt động trên chiến trường từ thời chống Pháp, ông thấu hiểu và luôn hướng ngòi bút của mình về cuộc sống của người dân miền Nam. Chính vì vậy, trong truyện ngắn “Chiếc lược ngà” của mình, ông đã khắc họa nhân vật Lưu Diệp mang đầy đủ tính cách Nam Bộ – yêu kháng chiến và yêu trẻ con như yêu cuộc sống.

                  Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” ra đời năm 1966. Trong thời kỳ khốc liệt nhất của cuộc chiến tranh chống Mỹ, Ruan Guangsheng đang hoạt động ở chiến trường miền Nam. Truyện ngắn dựa theo tập truyện cùng tên, được kể theo lối kể của chú Ba, đảm bảo tính mạch lạc, khách quan của truyện.

                  Vào một ngày đất nước có chiến tranh, anh cùng những thanh niên xung phong đi chiến đấu. Ngày anh rời quê, vì quê, đứa con chưa đầy một tuổi của anh. Kể từ đó, anh lấy những bức ảnh hiếm hoi của con nhỏ làm điểm tựa tinh thần mỗi khi vợ liều mình ra tiền tuyến thăm chồng.

                  Chỉ với ba ngày nghỉ ngắn ngủi, anh ấy đã về nhà ngay lập tức vì anh ấy đã khao khát khoảnh khắc này. Anh nhớ nhà, nhớ vợ nhưng quan trọng hơn cả là cô con gái út mà anh đã chờ đợi giây phút này suốt 8 năm trời, “tình cha đã gặm nhấm anh”. Giờ phút đoàn tụ, ngay từ giây phút đầu tiên với sự linh cảm của cha và tình thân khó tả, ông nhận ra ngay sự xa cách 8 năm của đứa con thơ “Đoán là con, nóng lòng đậu thuyền bên cạnh”. , anh ta nhảy cẫng lên. “

                  Muốn con bạn sớm gặp lại “Bé đi nhanh”, “Bé cúi người và chào đón bạn khi bé bước đi”. Suốt tám năm trời, anh chỉ lấy ngày đoàn tụ này làm động lực chiến đấu, gọi con một cách trìu mến “Thu ơi! Con ơi”, nhưng điều đáp lại anh là thái độ bối rối, lạ lùng của đứa trẻ. Anh ta vẫn cố chấp, giọng nói lắp bắp và run rẩy: “Tôi đây, con trai.”

                  Những suy nghĩ bị đè nén bấy lâu về đứa trẻ hành hạ anh hàng ngày đã được giải phóng bởi đứa trẻ đang đứng trước mặt anh, một đứa trẻ bằng xương bằng thịt. Cảm xúc hằn lên vết sẹo dài trên má phải. Bé kinh hoàng: “mặt nó tái đi, vừa chạy vừa la hét”. Mọi chuyện diễn ra ngoài mong đợi, nỗi thất vọng như ghì chặt trái tim anh, xé toạc “khiến khuôn mặt anh trông thật đáng thương và cánh tay đau đớn như bị gãy tay”.

                  Ba ngày ở nhà, anh đau lòng, thất vọng và bất lực hơn cả khi mang thai ngoài tiền tuyến. Anh càng cố gắng tiến lại gần thì chỉ có thể bù đắp khoảng cách tám năm, nhưng “càng vuốt ve thì cô ấy càng đẩy ra xa”. Những ngày không có cha, để bù đắp cho sự thiếu thốn về tinh thần của đứa trẻ, đứa trẻ lại càng bị chối bỏ.

                  Anh ấy không còn cách nào khác ngoài “nhìn tôi lắc đầu và mỉm cười”. Anh bất lực mỉm cười, từng giây từng phút trên chiến trường đều mong đến ngày đoàn tụ, nhưng thứ anh nhận được là sự xa lánh của người con trai. Tuy nhiên, anh vẫn hết lòng chăm sóc con cái và quan tâm đến con cái bằng cả trái tim.

                  Đến bữa, anh gắp một miếng trứng cá vàng lớn, phần ngon nhất của con cá, nhưng đứa bé vẫn kiên trì đến cùng. Nó hất trứng ra bát làm đổ cơm ra đĩa vì tức giận tát vào mông và quát: “Sao mày cứng đầu thế?”. Nỗi đau hai ngày nay khiến anh bùng nổ đến đỉnh điểm, và điều đau đớn hơn nữa là anh chỉ còn một đêm nữa là trở về căn cứ, để lại vợ con tiếp tục chiến đấu.

                  Khoảnh khắc đoàn tụ trở nên ngắn ngủi một cách kỳ lạ, ba ngày không thể so sánh với khoảng cách tám năm mất mát. Những tưởng ba ngày này sẽ giúp anh được sống giữa tiếng cười nói trong căn nhà nhỏ xíu và những bữa cơm chiều thơm nồng trong căn bếp quê. Khi anh cố gắng kéo cô lại gần hơn để bù đắp những ngày ấm áp của chiến tranh cướp bóc băng giá, cô lại càng thờ ơ với anh, như một người xa lạ.

                  Đã đến lúc phải nói lời chia tay, lúc này anh ấy đang bận sắp xếp đồ đạc và đón người thân, họ hàng ra về nên không còn thời gian tập trung cho cô con gái nhỏ của mình nữa. Vừa định đi, Thu chạy lại ôm cổ gọi bố. Một lời nói đơn giản nhưng dường như đó là tâm nguyện cả đời của anh. “Anh sáu một tay ôm con, tay kia lau nước mắt.”

                  Nước mắt anh đọng lại muôn ngàn cảm xúc, anh xúc động vì đứa trẻ tám tuổi ghẻ lạnh từng chống trả quyết liệt, nay gọi là “bố” một cách ấm áp, vì lúc chia ly là lưu luyến. Cuộc chia ly đang đến gần, và gia đình đã mang theo nỗi đau của sự chia ly từ đó, bởi sự thân mật rung động trong lồng ngực trái lúc nào không hay. Nếu thời gian có thể đứng yên, bạn và con trai bạn có thể sống trong vòng tay ấm áp này mãi mãi. Anh ôm chặt lấy đứa con trai của mình, thỏa cơn khát do bom đạn chiến tranh.

                  Với lời hứa mua lược cho con, anh trở lại gốc đa, tìm thấy một chiếc ngà voi và vội vàng quay lại làm chiếc lược cho tôi. Tình yêu của anh dành cho trẻ em len lỏi vào từng chi tiết nhỏ, dệt nên những hình thù ngày càng lớn nên được chải chuốt. Tình yêu của Người dành cho con thật thiêng liêng và cao cả, trong “Người cúi xuống khắc từng đường nét tinh xảo cho con”: “Tình yêu, nhớ đến cha của con”. Chiếc lược ngà tượng trưng cho tình cha con bất diệt, tình mẫu tử thiêng liêng được ông giữ bên mình cho đến khi mất và nhờ đồng đội trao cho. Có lẽ chiếc lược vẫn mang thông điệp rằng tình yêu của anh dành cho con sẽ mãi bền chặt dù con không tồn tại.

                  Ruan Guangsheng miêu tả Lưu Diệp có tất cả các đặc điểm của một người miền Nam – yêu cách mạng và yêu những đứa trẻ đã khuất. “Chiếc lược ngà” còn là câu chuyện không chỉ về đứa trẻ lên sáu mà còn là tình phụ tử thiêng liêng, bất diệt của hàng vạn gia đình bị bom đạn chiến tranh chối bỏ quyền hạnh phúc.

                  Bản phân tích sáu tính cách của Mr.-Mẫu 21

                  “Cha là bóng mát che con suốt mùa thu, là dòng yêu thương không bao giờ cạn” (bài hát)

                  Quả thật, nếu tình mẹ ngọt ngào, bao la như biển cả ôm ấp vỗ về thì tình cha thiêng liêng và cao cả hơn. Đề tài về tình cảm gia đình, đặc biệt là về những người cha luôn chiếm một vị trí quan trọng và ý nghĩa đối với tác giả và độc giả. Trong văn học Việt Nam hiện đại, nhà văn Nguyễn Quang Sáng đã thể hiện thành công tình phụ tử cao cả, đặt nó vào hoàn cảnh chiến tranh bùng nổ để rồi từ đó diễn tả nhiều cảm xúc thành lời, làm xúc động không biết bao nhiêu người đọc. Tác phẩm mang cùng tên tháng và năm: Chiếc lược ngà. Khi cảm nhận câu chuyện, điều đọng lại trong tâm trí người đọc là hình ảnh của Lưu Diệp, nhân vật của một người cha, một người lính chịu nhiều thất bại nhưng có một người cha thiêng liêng sâu sắc.

                  nguyen quang sang là một nhà văn lớn lên trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ. Tác phẩm của anh tập trung vào cuộc sống và con người miền Nam trong thời kỳ giao tranh và sau hòa bình. Ruan Guangsheng viết “Chiếc lược ngà” khi miền Bắc nước ta được giải phóng đang tiến lên xây dựng xã hội chủ nghĩa, tăng gia sản xuất, chi viện cho tiền tuyến miền Nam. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh chia cắt hai miền Nam Bắc, nhiều người con miền Bắc phải vào Nam dọc rừng Trường Sơn chống Mỹ cứu nước, thống nhất đất nước nên nhiều gia đình ly tán. Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” tố cáo tội ác chiến tranh và cuộc chiến tranh phi nghĩa mà giặc Mỹ đã gieo rắc trên đất nước ta đã khiến đất nước ta bị chia cắt làm đôi. Nhiều đứa trẻ phải xa cha, xa vợ, xa chồng.

                  Câu chuyện kể về một người nông dân miền Nam, ông Sáu, yêu nước và rời nhà vào mùa thu – một cô bé chưa đầy một tuổi. Mãi đến năm tám tuổi, anh mới có dịp về quê thăm con. Thu không nhận ra cha mình vì vết sẹo trên mặt khiến ông không còn giống người mà cô biết trong bức ảnh. Tôi coi cha tôi như một người xa lạ. Khi anh nhận ra cha mình, tình cha con trở nên nóng bỏng, cũng là lúc anh phải ra đi. Trong căn cứ, ông Liu đã làm một chiếc lược bằng ngà voi với tất cả tình yêu của mình dành cho trẻ em và tặng nó cho cô con gái nhỏ của mình. Tuy nhiên, trong một trận chiến, anh đã chết. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, anh chỉ kịp đưa chiếc lược cho người bạn và trả lại cho đứa con thân yêu của mình.

                  Tình yêu của anh dành cho cô con gái nhỏ đã được thể hiện phần nào trong chuyến thăm trở về. Trên đường về quê thăm họ hàng, lòng anh rưng rưng xúc động: tình cha cứ rung động trong tim. Sau bao nhiêu năm ở chiến khu, cuối cùng bố tôi cũng có thể về nhà. Khát khao cháy bỏng trong lòng anh là được gặp con, được nghe tiếng con gọi cha, được sống trong tình cha con mà lâu nay anh không có được. Nhưng mọi thứ đã đảo lộn. Chưa kịp rời bến, anh ta đã nhảy lên bờ và đẩy ca nô đi. Anh khao khát được gặp các con, được ôm ấp ruột thịt sau bao năm xa cách. Điều này cũng khá tự nhiên. Anh đã xa con gái và gia đình trong tám năm. Tám năm là quá dài để giữ trái tim của bạn. Rồi nỗi nhớ cuối cùng cũng được bộc lộ. Khi nhìn thấy đứa trẻ đang chơi ở sân trước, ông đã hết lòng hét lên với đứa con thân yêu của mình: Đón con về! Bố ở đây! Đây là bố của tôi. “Sau bao năm xa cách, tiếng khóc thổn thức của người cha từ trái tim người lính đã chạm đến trái tim người đọc. Nhưng thật bất ngờ, những đứa trẻ cứ ngỡ mùa thu đến ôm lấy ngày chia xa. Nhưng không, khi nhìn thấy nó đã” Bất ngờ và thất vọng: “Đứa bé nhìn thẫn thờ, rồi sợ hãi bỏ chạy” khiến anh choáng váng, thất vọng và rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.

                  Tuy nhiên, tình yêu thương của người cha đã giữ anh lại gần con sau cú sốc ban đầu, khi anh “hẩm hiu, đáng thương và đôi tay tưởng như đứt lìa”. Những ngày ở bên tôi, trong ba ngày nghỉ phép ngắn ngủi, anh ấy đã ở bên cạnh tôi và không đi đâu xa, chỉ cố gắng an ủi và vỗ về nó cả ngày. Anh đã thử mọi cách để mong được nghe ba, nhưng không thành công. Khi mẹ cô ấy bảo phải gọi điện cho bố cô ấy đi ăn tối vào thứ Năm, ông ấy đã đe dọa sẽ đánh cô ấy để cô ấy có thể gọi cho bố cô ấy một lần. “Tôi đang gọi và mọi người không nghe,” Thứ Năm nói trống không. Từ “người ta” mà anh hét lên khiến tim anh đau nhói. Nó thậm chí không yêu cầu thoát nước. Ông buồn đến mức không thể khóc, cuối cùng ông phải cười thay vì giận con trai mình. Thật vậy, ông là một người cha bực bội, nhưng tốt bụng và tha thứ. Trong khi ăn, với tình yêu thương của người cha, ông đã đưa cho lũ trẻ một quả trứng cá muối to và vàng, những tưởng lũ trẻ sẽ chấp nhận, nhưng đứa trẻ bất ngờ ném quả trứng ra khỏi cốc. Ba ngày kìm nén nỗi đau lại trào dâng, anh tức giận đến mức đánh con và đánh mất hy vọng cuối cùng được làm cha. Lúc đó, anh đau đớn vô cùng. Trái tim anh như sa mạc khô cằn chờ giọt yêu thương lạnh lùng, đứa con anh chung sống vẫn chỉ là niềm mong mỏi vì đứa bé ra đi không một lời xin lỗi. Tìm hiểu về những mất mát to lớn của những người lính trong chiến tranh chống Nhật

                  Anh ấy không thể ở bên các con vì trách nhiệm với đất nước. Trở lại căn cứ, anh đã làm cho tôi một chiếc lược ngà với sự hối hận vì đã đánh tôi và những gì anh đã nói với anh trước khi chia tay. Ông vui mừng khôn xiết khi tìm được duy nhất một chiếc ngà voi và tận tâm làm lược: “Lúc rảnh rỗi, ông soi từng chiếc răng cẩn thận, tỉ mỉ, như người thợ bạc.” Tình yêu khắc ghi trên lưng chiếc lược, nhớ tặng và Thu thập những đứa trẻ của bạn. Chiếc lược không đi qua tóc của đứa trẻ, nhưng nó dường như lấy đi một số cảm xúc của nó. Nó trở thành vật thiêng liêng, an ủi anh, nuôi dưỡng tình phụ tử và chiến đấu trong anh. Mỗi tối, anh đều soi lược và chuốt cho mái tóc thêm bóng mượt. Tác giả không miêu tả rõ ràng nhưng người đọc vẫn có thể hình dung ra được vật lưu niệm nhỏ bé nhưng thiêng liêng ấy. Nó cũng là biểu tượng cho sự trong sáng, quý giá và vĩnh cửu của mối quan hệ giữa một ông sáu và hai cha con. Vì vậy, trước khi hy sinh thân mình, không nói được lời cuối cùng, anh nhớ đến chiếc lược và trao cho một người bạn như một nghĩa cử đổi đời, ruột thịt mong giữ mãi tình cha con. Quả thật, như cha ông ta đã nói: “Có lẽ chỉ có tình cha con mới chết được”. Chiếc lược ngà – kỷ vật của người cha – kỷ vật của người đã khuất mười mấy năm đi tìm địa chỉ, trao tặng cho đứa con gái nhỏ, để “tình cha con mãi không nguôi”. Không những thế, nó như được sống lại trong cuộc đời của một người bạn, một người đồng chí trong vòng tay thơ ấu. Như vậy, truyện Chiếc lược ngà không chỉ khơi dậy tình đồng chí, tình cha con sâu nặng, vĩnh cửu mà còn gợi cho người đọc nhớ về những mất mát, đau thương mà chiến tranh đã mang lại cho biết bao con người, gia đình ở Trung Quốc. Việt Nam.

                  Chiếc lược ngà quyến rũ độc giả bởi cốt truyện đơn giản và cô đọng. Tác giả đã tinh tế khai thác tâm lý nhân vật, thể hiện sự chuyển biến tâm lý sâu sắc của nhân vật, khắc họa thành công tính cách ngây ngô, bướng bỉnh của một đứa trẻ khi lớn lên. Nhưng cô ấy cũng là một đứa trẻ rất ngọt ngào về mọi mặt. Sự hy sinh của ông và những kỷ vật mà ông để lại cho con gái đã khiến nhiều độc giả không khỏi đau lòng, nghẹn ngào và xót xa về tội ác chiến tranh.

                  Trang sách đã khép lại nhưng những hình ảnh về tình cha con và tình cảm của họ vẫn khiến người đọc phải ấn tượng. Câu chuyện không chỉ khắc họa tình cha con mà còn mang ý nghĩa tố cáo hiện thực, chiến tranh đã tàn phá bao cảnh yên bình, đồng thời cũng phá nát hạnh phúc của bao gia đình, khiến vợ chồng ly tán, cha con ly tán. . Từ câu chuyện ta càng cảm nhận được sự bình yên của đất nước, càng thêm trân trọng tình cảm gia đình mà mở rộng là tình yêu quê hương đất nước.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *