Top 14 Bài văn phân tích đoạn 1 bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng (lớp 12) hay nhất

Phan tích bài thơ tây tiến lớp 12

Dưới đây là danh sách Phan tích bài thơ tây tiến lớp 12 hot nhất hiện nay được bình chọn bởi người dùng

tây tiến ” là bài thơ tiêu biểu nhất của hồn thơ của quang dũng và là một trong những bài thơ there are nhất trong số những bài viết về ề tài người ng pháp. Với sự kết hợp tài tình giữa Bút phap hiện thực và cảm hứng lãng mạn, bài thơ đã khắc họa chân thực cuộc sống và chiến ấu ầy gian khổ, sựnh ẹn tây tin. bức chân dung người lính tây tiến oai hùng, lẫm liệt hiện lên rõ ràng qua 14 câu thơ đầu của bài thơ. mời các bạn tham khảo một số bài văn phân tích đoạn 1 của thi phẩm mà bđã tổng mobitool ợp trong bài viết dưới đây.

video phân tích bài tây tiến

bài văn phân tích đoạn 1 bài thơ “tây tiến” số 1

“có khoảng không gian nào, đo chiều dài nỗi nhớ

có khoảng mênh mông nào, sâu thẳm hơn tình thương”

đó là nỗi nhớ thương hoàng cầm gửi lại mảnh ất của mình của bài thơ “bên kia sông đuống ‘, là nỗi nhớ thương cħa khữa quố n. nhớ của lứa đôi chỉ dám gửi qua “hương bưởi” trong bài thơ “hương thầm” – phan thị thanh nhàn. mỗi nghệ sĩ đều đặt trái tim nơi ngòi bút để viết về nỗi nhớ niềm thương nhiều như vậy. quang dũng – người nghệ sĩ đa tình cũng rất mực đa tài cũng để trái tim viết về những người đồng chí, đồng đồng qua bànti. bài thơ nổi bật với 14 câu thơ đầu- những ký ức của binh đoàn trong những chặng đường hành quân gian khổ.

quang dũng không chỉ làm thơ mà còn viết văn, vẽ trash, soạn nhạc,… thơ của quang dũng luôn lột tảt một chất thơn hồn hậu, lán, ng món làng phù lưu chanh. vào năm 1947, quang dũng gia nhập binh đoàn tây tiến và từng giữ chức vụ đại đội trưởng rồi sau đó chuyển đơn vị. KHI NHữNG Niềm Thương nỗi nhớ rủ nhau về bầu bạn, quang dũng không thể ngĂn nổi lòng mình mà viết lên bài thơ này – bài thơ ược coi là khúc ộc hành cỗ nhớ nhớ lật giở lại từng trang thơ thấm đẫm những kỷ niệm của một đời chiến binh bằng tiếng gọi đầy thân thương:

“sông mã xa rồi tây tiến ơi!

nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi”.

tất cả cảm xúc đồng hiện lên trong nỗi nhớ “chơi vơi” soi tràn đến từng câu chữ. tất cả kỉ niệm về quãng thời gian không thể nào quên với đồng đội chiến đấu trên vùng tây bắc hùng vĩ, hiểm trở mà cũng rất thơ mộng bỗng trở thành tiếng gọi hối thúc, cất lên thành tiếng thơ, tiếng lòng của người đồng đội. hình ảnh dòng sông mã gắn với bao that ngày gian khổ, with Sông Mang âm điệu của num rừng, của ịa bàn hoạt ộng cũng đã xa rồi, chỉ còn lại trong hồi ức mà. Có thểy từ “xa rồi” chynh là điểm rơi thấp nhất của câu thu thơ này, nó giống như khoảng hụt hẫng khi những kỷ or chỉ giống nhữ nhm nhm ướ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ nỗi nhớ đầu tiên được nhắc tới chính là nỗi nhớ về thiên nhiên tây bắc, giữa khoảng không gian nhớ thương quá rộng lớn, mênh mang, da diết, cồn cào, tâm trí của nhà thơ không biết đặt để vào đâu nên tạo ra một cách dùng từ thật lạ: “nhớ chơi vơi”. ký ức thật lung linh huyền diệu!

“sài khao sương lấp đoàn quân mỏi

mường lát hoa về trong đêm hơi”

từ hai câu thơ khơi nguồn đầy thiết tha mạch chảy dòng hoài niệm của nhà thơ mở ra lan toả, lay động và xôn xao trong lòng. hai địa danh sài khao, mường lát vốn dĩ là không gian địa lý nay trở thành mốc thời gian lịch sử. hình ảnh “đoàn quân mỏi” giữa sài khao sương lấp đập mạnh gây ấn tượng. sự chân thực sinh ộng của hình ảnh thơ khiến ta như hình thung thấy sự khắc nghiệt của những ngày phải ương ầu với trậi mạc, ối ầu với thiếu, khhon, khhon. cảnh thực chợt nhòa đi bơi hoa, bởi sương, gây được ấn tượng nhiều chiều trong tâm trí người đọc. không gian ược liên tưởng tới là mường lát trong những cuộc hành quân ẫm sương đêm, hoa nở giữa rừng thm ngát, khiến những bđhyn đđc. nhà thơ tố hữu lại mở ra một trường liên tưởng khác:

“những đường việt bắc của ta,

Đêm đêm rầm rập như là đất rung

quân đi điệp điệp trùng trùng

bước chân nát đá muôn tàn lửa bay”

thiên nhiên như mừng vui, như chờ đợi những chiến công của người lính ra trận. còn trong thơ quang dũng, thiên nhiên hiện ra lại đầy trái ngược:

“dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm,

heo hút cồn mây, súng ngửi trời.

ngàn thước lên cao ngàn thước xuống,

nhà ai pha luông mưa xa khơi.”

ta như nghe thấy bước chân và hơi thở trên ường trường chiến gian lao của người lính qua câu thơ ầy những vần trắc: “dốc kốc lốc lốm khum”. NHữNG with dốc là hình ảnh ầu tiên ược ềề cập tới ược miêu tảng từ lay tượng hình “khúc khuỷu, thăm thẳm” khiếnnngười ọc dễng liêng tớng tớng tớng tớng t. từ dốc này đến dốc khác, liên tiếp nối nhau, with đường hành quân phía trước vừa khó đi, vừa nguy hiểm. chưa dừng lại ở đó, câu thơ thứ hai miêu tả độ cao của những ngọn núi:

“heo hút cồn mây súng ngửi trời”

hình ảnh những người lính trên chặng đường hành quân với những khoảnh khắc tinh nghịch, dí dỏm, đậm chất lính. bước chân đi tưởng như đang đi giữa biển mây. nó khiến ta liên tưởng tới ý hình ảnh nhân hóa “súng ngửi trời”. CảM GIÁC CủA NGườI ọC LIêN TưởNG TớI KHUNG CảNH ầU MũI SUNG CHạM Vào Mây, NGườI LINH TINH NGHịCH DÍ DỏM LIêN TưởNG TớI HìNH ảNH SUNG đANG CHạM TớI TớI Tớ dường như ta cũng từng bắt gặp liên tưởng ấy trong thơ của chính hữu: “Đầu súng trăng treo”. chưa dừng lại ở đó, cảnh thiên nhiên tây bắc còn được tái hiện trong câu thơ tiếp theo:

“ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống”

gian lao vẫn vượt qua, khó khĂn càng khích lệ họi tới ể chinh phục .. câu thơ sử dụng các cặp từ ối lập ể ặc tả ị ị ị trò bập bênh chóng mặt. thế nhưng sau tất cả những gian khổ đe dọa bởi địa hình hiểm trở, ta vẫn thấy bình yên trong sự sống trên nhếp>nhẫn

“nhà ai pha luông mưa xa khơi”

những nếp nhà nằm giữa biển mưa bụi, mưa nhẹ nhàng, êm đềm. những chiến sĩ tây tiến dừng chân nơi đèo cao, ngắm nhìn khoảnh khắc bình yên hiếm hoi sau chặng đường hành quân vất vả. hoài niệm về đoàn binh tây tiến còn có hình thực đau thương ấy:

“anh bạn dãi dầu không bước nữa

gục lên súng mũ bỏ quên đời”

nhà thơ nói về “anh bạn” là nói về những đồng chí, đồng đội của mình thiếu thốn mệt mỏi tới mức kiệt sức. từ “gục” có phần nặng nề nhưng bị xóa nhòa đi và được can bằng trở lại, bằng hình ảnh “bỏ quên đời”. cái chết với người lính tây tiến rất đỗi nhẹ nhàng và thanh thản. kết cấu ối sánh đan xen giữa thiên nhiên và with người tạo nên sự ối chiếu thầm lặng ể ể tôn vinh sức mạnh của with ng dười. d. phia, mọi nơi. giữa những gập ghềnh, gập gãy nơi rừng thiêng nước độc, người lính còn bị đe dọa bởi thác dữ, thú rừng:

“chiều chiều oai linh thác gầm thét,

Đêm đêm mường hịch cọp trêu người.”

“Chiều chiều” và “đêm đêm” diễn tả Khoảng Thời Gian Luôn Tuần Hoàn Như sự đe dọa bủa vây từ mọi pHía, người linh trong hoàn cảnh phải chọng chừi với thhi. thế nhưng, giữa nơi rừng thiêng nước qua with mắt hào hoa lãng mạn của chiến binh tây tiến một thời người ta vẫn nhìn thấy ược những khung cảnh bình bình yên, nỗi nỗi

“nhớ ôi tây tiến cơm lên khói,

mai châu mùa em thơm nếp xôi”.

hình ảnh gắn với tình quân dân chợt hiện về để rồi luôn nhung nhớ những bữa cơm tỏa thơm nếp xôi. trong “tiếng hát with tàu” chế lan viên từng viết:

“anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch

vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng

Đất tây bắc tháng ngày không có lịch

bữa xôi đầu còn nhớ tỏa mùi hương”.

quang dũng đã lựa chọn ịa danh có tên nghe thật êm ái, gợi ra sự bình yên sẽ vơi đi vài phần. Ở đây, “Mùa em”

với những kỉ niệm về binh đoàn tây tiến rất khó mờ phai trong tâm trí trí, lại thêm bút phap phal hoài niệm rất ỗi tài hoa, qua hàng loạt những hình ảnh kểi lại chu thước phim vừa chân thực Sinh ộng vừa rất huyền ảo, tình cai there are của nhà thơ này là bên cạnh những nét ậm tô hiện thực, quang dũng vẫn bộc lộc lộ

ọC đoạn thơ, ta hiểu thêm về người linh tây tiến, hiểu thêm về “đoàn binh không mọc tóc” và hi hi hơn về nguồn cội của sức mạnh mà người lính đem vàem vàem vàem vào trậem và Xin ược mượn lời thơ của giang nam ể thay lời kết cho bài viết này, c lẽ giang nam đã nói giúp tấm lòng của biết bao người and yhn nhà thơ quang dũng và bài thơ “tiế ế ế ế ế ế ế

“tây tiến biên cương mờ khói lửa

quân đi lớp lớp động cây rừng

và bài thơ ấy with người ấy

vẫn sống muôn đời với núi song”

bài văn phân tích đoạn 1 bài thơ “tây tiến” số 2

tây tiến là một trong những bài thơ hay, tiêu biểu của quang dũng. là người lính trẻ hào hoa, lãng mạn ra đi theo tiếng gọi của tổ quốc, sống và chiến ấu nơi núi rừng gian khổ nhưng chất thi sĻtrà vẫ dẫ. tám câu thơ đầu tiên là tiếng lòng bồi hồi, xúc động khi nỗi nhớ về tây tiến dâng trào trong kí ức của nhà thơ.

“sông mã xa rồi tây tiến ơi”

câu thơ đầu như tiếng gọi chân thành, tha thiết xuất phát từ trái tim và tâm hồn người thi sĩ. BằNG CACH Sử DụNG Câu CảM THÁN Mở ầU Bài THơ, quang dũng đã gọi tên cảm hứng chủ ạo của bài thơ là nỗi nhớ cồn cider bằng thủ PHAPP “sông mã” ko ơn thuần là with song mà nó đã trở thành một hình ảnh hiện hữu, một chứng nhân lịch sử trong suốt cuộc ời người ba tiời lynnh. “tây tiến” ko chỉ để gọi tên một đơn vị bộ đội mà nó đã trở thành một người bạn ” tri âm tri kỉ” để nhà thƱtâi bày

“nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi”

câu thơ thứ hai với điệp từ “nhớ” được lặp lại hai lần đã diễn tả nỗi nhớ quay quắt, cồn cào đang ùa ũa t. tính từ “chơi vơi” kết hợp với từ “nhớ” đã khắc sâu ược tình cảm nhung nhung da diết của nhà thơ và nỗi nhớ đó đô nđôn đ nh. ảo. </

“sài khao sương lấp đoàn quân mỏi

mường lát hoa về trong đêm hơi

dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm

heo hút cồn mây súng ngửi trời”

quang dũng đã liệt kê hàng loạt các ịa danh như: sài khao, mường lát, pha luông… đó là ịa bàn hoạt ộng của binh đoàn tlos khổ, mệt nhọc. nói đến tây bắc, là nói đến vùng đất có địa hình hiểm trở, khí hậu khắc nghiệt. có những đêm dài hành quân người lính tây tiến vất vả đi trong đêm dày đặc sương giăng, ko nhìn rõ mặt nhau. “Đoàn quân mỏi” nhưng tinh thần ko “mỏi”. bởi ý chí quyết tâm ra đi vì tổ quốc đã làm cho những trí thức hà thành yêu nước trở nên kiên cường, bất khuất hơn. quang dũng đã rất tài tình khi ưa hình ảnh “sương” vào đy ể khắc hoạ hơn sự khắc nghiệt của núi rừng tây bắc trong những đman lẽ d. cũng miêu tả về “sương”, chế lan viên cũng đã viết trong “tiếng hát with tàu”:

“nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ

nơi nao qua lòng lại chẳng yêu thương

khi ta ở chỉ là nơi đất ở

khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”

có lẽ thiên nhiên rất gắn bó với người lính tây bắc nên nó đã trở thành kí ức khó phai trong lòng nhà thơ. thiên nhiên tuy có đẹp nhưng cũng rất hiểm trở. có những lúc người lính tây tiến phải vất vả để trèo lên đỉnh chạm đến mây trời. quang dũng đã khéo léo sửng từ “thăm thẳm” mà không dùng từ “chót vot” bởi nói “chót vot” người ta còn cảm cảm nhận và thấy ược bề s thể hình dung được nó sâu thế nào. Bằng những từ lay gợi hình ảnh rất cao như “khúc khuỷu”, “thăm thẳm”, “heo hút”, nhà thơ đã làm cho người ọc cảm nhận ược cai hola sơ, dữi dội dội củc. nhà thơ cũng rất trẻ trung, tinh nghịch khi đưa hình ảnh nhân hóa, ẩn dụ “súng ngửi trời” để cho ta thấy bên cạnh thiên nhiên hiếm trở còn hiện lên hình ảnh người lính với tư thế oai phong lẫm liệt nơi núi rừng hoang vu. câu thơ sử dụng nhiều thanh trắc đã tạo nên vẻ gân guốc, nhọc nhằn đã nhấn mạnh ược cảnh quan thiên nhiên tây bắc che thậm le.

“ngàn thước lên cao ngàn thước xuống”

Điệp từ “ngàn thước” đã mở ra một không gian nhìn từ trên xuống cũng như từ dưới lên thật hùng vĩ, giăng mắc. bên cạnh cái hiểm trở, hoang sơ ta cũng thấy được vẻ đẹp trữ tình nơi núi rừng:

“nhà ai pha luông mưa xa khơi”

có những cơn mưa rừng chợt đến đã để lại bao giá rét cho người lính tây tiến. nhưng dưới ngòi bút của quang dũng, nó trở nên lãng mạn, trữ tình hơn. nhà thơ đã thông minh, sáng tạo khi nói đến mưa rừng bằng cụm từ “mưa xa khơi”. nó gợi lên điều gì đó rất kì bí, hoang sơ giữa chốn núi rừng. câu thơ thứ 8 nhiều thanh bằng như làm dịu đi vẻ dữ dội, hiểm trở của núi rừng và mở ra bức tranh thiên nhiên nơy núngi rãn. 8 câu thơ ầu của bài thơ tây tiến là nỗi nhớ về noui rừng tây bắc, về ồng ội tây tiến nhưng qua những chi tiết ặc tả về thiên nhiên n n n “rừng although. riêng và của những người lính nói chung.

bài thơ “tây tiến” dưới ngòi bút của lãng mạn, trữ tình của quang dũng đã trở thành kiệt tác của mọi thời đại. cảm hứng chủ đạo xuyên suốt bài thơ đó là cảm hứng về nỗi nhớ. quang dũng đã miêu tả nỗi nhớ đó bằng ngòi bút tài tình giàu chất nhạc, chất họa và đậm chất thơ. bài thơ là một khúc nhạc của tâm hồn, của cuộc sống. bởi thế, xuân diệu thật chính xác khi cho rằng đọc bài thơ “tây tiến” như đang ngậm âm nhạc trong miệng. bài thơ heno bởi lẽ nó ược viết nên từ ngòi bút hào hoa, lãng mạn và của một người lính tây tiến nên nó tạo nên một điều gì v đt riê. mang chất lính nên quang dũng mới có thể viết nên những vần thơ hay như thế.

“tây tiến” là 1 bài thơ hay được viết nên bởi tâm hồn , tài hoa, lãng mạn của người lính trí thức tiểu tư sản quang dũng. bài thơ như 1 bức tượng đài bất tử đã tạc vào nền văn học việt nam hình ảnh những người lính trí thức yêu nước dan. bài thơ xứng đáng được xem là kiệt tác của quang dũng khi viết về người lính trí thức tiểu tư sản hào hoa, phong nhã.

bài văn phân tích đoạn 1 bài thơ “tây tiến” số 3

hình ảnh người lính là đề tài quen thuộc khơi nguồn cảm hứng cho các nhà văn, nhà thơ. quang dũng cũng là một tác giả có đóng gop quan trọng cho thơ văn của chủ đề này qua bài thơ tây tiến. bài thơ chứa đựng những giá trị, ý nghĩa sâu xa, đặc sắc, đặc biệt là đoạn thơ đầu tiên.

tây tiến là ơn vị bộ ội thành lập năm 1947 Co nhiệm vụi pHối hợp với bội ội lào bảo vệ Biên giới việt – lào, ịa bàn hoạt ộng his ệtnc ừNCH. tới miền tây thanh hoá. cuối năm 1948 quang dũng chuyển sang đơn vị khác, bài thơ là những hồi tưởng của ông về thời kì huy hoàng của binh đoàn. mở đầu bài thơ là nỗi nhớ về ngày xưa cũ:

“sông mã xa rồi tây tiến ơi!

nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi.”

Câu cảm this hiện sự tiếc nuối của tac giả về những ngày c cùng binh đoàn tây t ến hoạt ộng, chiến ấu nay đã trôi xa chỉ còn lại kí ức và nỗi n nỗi nhớ ấy được khắc họa bằng từ láy “chơi vơi”. Đó là nỗi nhớ lênh đênh, vô định nhưng luôn thường trực trong lòng người chiến sĩ. không chỉ nhớ những người đồng chí, đồng đội, anh còn nhớ cả rừng núi, nhiên nhiên, những nơi mình đã đặt chât. tất cả luôn thường trực trong kí ức, da diết, ngân vang bao trùm cả không gian và thời gian.

“sài khao sương lấp đoàn quân mỏi,

mường lát hoa về trong đêm hơi.”

“sài khao” là nơi đoàn quân mỏi mòn trong lớp sương mờ dày đặc để đi đến chiến trường; “mường lát” gắn với những đêm ẩm ướt đọng đầy hơi nước và hương hoa. Đó là những ịa danh mà binh đoàn đi gợi những kỉ niệm về một vùng núi cao, sương mờ, không gian tuy khó khăn, thiếu thốnng cũng mộng vông th.

“dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm,

….…………………………………………

nhà ai pha luông, mưa xa khơi.”

từ láy “khúc khuỷu, thăm thẳm” gợi sự hiểm trở của thiên nhiên. Đường hành quân của người chiến sĩ không những dài mà còn gập ghềnh, khúc khuỷu, sâu hun hút chất chứa nhiều nguy hiểm. bên cạnh đó, người lính còn phải vượt qua những ngọn núi cao, dốc sâu vắng lặng, hoang vu cảm giác mũi súng chạm đến ận xantrh; cứ thế, lên cao lại xuống thấp vô cùng khó khăn, gian khổ.

tuy nhiên, sau những gian khổ đó, người chiến sĩ lại nhận về phần thưởng xứng đáng đó là hình ảnh “nhà ai pha luông khưa xa”. Ứng ở trên cao phóng ánh nhìn ra xa, thu vào tầm mắt của mình là cảnh làng xó pha luông mờ ảo trong lớp sương vô cùng thơ mộng hiếm nơiỰ nà ƻ. tuy nhiên, bên cạnh vẻ đẹp, sư phấn chấn đó cũng là những nỗi buồn sâu thẳm:

“anh bạn dãi dầu không bước nữa

gục lên súng mũ bỏ quên đời!”

những khó khăn, gian khổ đôi khi làm người chiến sĩ nản chí, muốn buông xuôi. và cả sự ra đi, hi sinh của những người đồng chí giống như anh em ruột thịt của mình càng làm cho người lính tây tiến đau xót. cùng nhau chung sống, chiến đấu là thế nhưng lại có người ở người đi thử hỏi sao không khỏi buồn rầu? nhưng không vì thế mà người chiến sĩ buông xuôi, mà đó là minh chứng cho tấm lòng dạt dào tình cảm yêu thương của họ.

“chiều chiều oai linh thác gầm thét,

Đêm đêm mường hịch cọp trêu người.”

từ láy “chiều chiều, đêm đêm” gợi tần suất thường xuyên, liên tục của những gian khó. người chiến sĩ luôn pHải ối mặt với nguy hiểm rình rập nơi rừng thiêng nước ộc bằng tiếng cọp, bằng thc dữc có cướp đi Sinh mạng của họt cứt cứ lúc nào. tuy nhiên, họ chọn cách ối mặt với chứng bằng sự dí dỏm, hài hước bằng cách coi như đó là những lời trêu đùa bai tai ể cốữ gắn. không chỉ nhớ về khó khăn, gian khổ, người lính tây tiến còn nhớ về những kỉ niệm cùng người dân ở vùng đất nơi mình qua:

“nhớ ôi tây tiến cơm lên khói

mai châu mùa em thơm nếp xôi.”

người chiến sĩ nhớ về ngày mùa ở mai châu, những gia đình lên khói nấu cơm ầu mùa, những hương vị nếp xôi của và cả những cô gai nơi đ đ đ đ đ đ tất cả đều là những kỉ niệm vô cùng đẹp đẽ, đáng yêu, đáng trân quý.

đoạn thơ không chỉ khắc họa thành công vẻ ẹp hào hoa, bi tráng của người linh tây tiến mà còn mang ến cho bạn ọc cach nhìn mới mẻ về nhữngười người người người người người người người người người người BằNG THể THơ Tự DO, NHữNG MIêu Tả Sáng TạO, THÚ Vị, GIọNG đIệU Hài HướC, VUI TươI, NHà ​​Thơ đã Làm Nên Một tac phẩm giàu ý nghĩa và ậm tinh nh nhn.

tây tiến đã mang đến một màu sắc khác lạ góp phần làm phong phú kho tàng thơ văn việt nam. nhiều năm thang qua đi những tac pHẩm vẫn giữ nguyên vẹn giá trị ban ầu của nó và ểể lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nhiều thế hệ bạn ọc.

bài văn phân tích đoạn 1 bài thơ “tây tiến” số 4

quang dũng là nhà thơ lãng mạn, tài hoa. bài thơ tây tiến là bài thơ tiêu biểu cho sáng tác của quang dũng. quang dũng viết tây tiến vào năm 1948, tại phù lưu chanh, một làng come with song Đáy hiền hòa. cảm hứng chủ ạo của bài thơ là nỗi nhớ ồng ội thân yêu, nhớ đoàn binh tây tiến, nhớ bản mường và noi rừng miền tây ề ề ề ề ề ề ề ề ề ề ề ề ề ề ề ề ề ề ề ề ề ề hào khí lãng mạn của tuổi trẻ việt nam, của “bao chiến sĩ anh hùng” trong buổi đầu kháng chiến chống pháp vô cùng gian khổ mà vinh quang.

tây tiến là tên gọi của một đơn vị bộ đội hoạt động tại biên giới việt – lào, miền tây tỉnh thanh hóa và hòa bình. quang dũng là một cán bộ đại đội của “đoàn binh không mọc tóc” ấy, đã từng vào sinh ra tử với đồng đội thân yêu. hai câu thơ đầu nói lên nỗi nhớ, nhớ miền tây, nhớ núi rừng, nhớ dòng song mã thương yêu:

sông mã xa rồi tây tiến ơi!

nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi.

Đã “xa rồi” nên nỗi nhớ không thể nào nguôi được, nhớ da diết đến quặn lòng, đó là nỗi nhớ “chơi vơi”. tiếng gọi “tây tiến ơi” vang lên tha thiết như tiếng gọi người thân yêu. từ “ơi!” Bắt vần với từ lay “chơi vơi” tạo nên âm hưởng câu thơ sâu lắng, bồi hồi, ngân dài, từ lòng người vọng vào thời gian nĂm thang, lan rộng lan xa trong kheyg gian. hai chữ “xa xôi” như một tiếng thở dài ầy thương nhớ, hô ứng với điệp từ “nhớ” trong câu thơ hai thển một tâm tình ẹp của ngườn binh binh tến t ôn t ôn t sau tiếng gọi ấy, biết bao hoài niệm về một thời gian khổ hiện về trong tâm tưởng.

những câu thơ tiếp theo nói về chặng đường hành quân đầy thử thách gian nan mà đoàn binh tây tiến từng nếm trải. Các tên bản, tên mường: Sài Khao, mường whit hú ôi ông n, vơng, hú ôi ông n, vơng, hú ôi ông n, húng, hú ôi ông n, húng, hú ôi ô. dã, thâm sơn cùng cốc… nó gợi trí tò mò và háo hức của những chàng trai “từ thuở mang gươm đi giữ nước – nghìn năm thƺơng ᑥt ớ ng”. Đoàn binh hành quân trong sương mù giữa núi rừng trùng điệp:

sài khao sương lấp đoàn quân mỏi,

mường lát hoa về trong đêm hơi.

bao núi cao, đèo cao, dốc thẳng dựng thành phía trước mà các chiến sĩ tây tiến phải vượt qua. dốc lên thì “khúc khuỷu” gập ghềnh, dốc xuống thì “thăm thẳm” như dẫn đến vực sâu. các từ “khúc khuỷu”, “thăm thẳm”, “heo hút” ặc tả gian khổ, gian truân của nẻo ường hành quiến ấu: “dốc l khúc khuỷu, dốc thăm hút hẳm!” . Đỉnh núi mù sương cao vút. mũi súng của người chiến binh ược nhân hóa tạo nên một hình ảnh: “súng ngửi trời” giàu chất thơ, mang vẻ ẹp cảm hứng lãng tahề tền t. nó khẳng định chí khí và quyết tâm của người chiến sĩ chiếm lĩnh mọi tầm cao mà đi tới “khó khăn nào cũng vượt qua – kẻ o thánůà!” thiên nhiên núi đèo xuất hiện như để thử thách lòng người: “ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống”. hết lên lại xuống, xuống thấp lại lên cao, đèo nối đèo, dốc tiếp dốc, không dứt. Câu thơ ược tạo thành hai vế tiểu ối: “ngàn thước lên cao // ngàn thước xuống”, hình tượng thơ cân xứng hài hòa, cảnh tượng no rừng hùng nĩ ượ ặ ặ ặ ặ ượ nhà thơ – chiến sĩ.

có cảnh đoàn quân đi trong mưa: “nhà ai pha luông mưa xa khơi”. Câu thơ ược dệt bằng những thanh bằng lín tiếp, gợi tả sự êm dịu, tươi má, của tâm hồn những người lynh trẻ, Trong gian khổ vẫn lạc quan yêu ời. Trong màn mưa rừng, tầm nhìn của người chiến binh tây tiến vẫn hướng về những bản mường, những Mái nhà dân hiền lành và yêu thương, nơi mà mà các s ữ . ta trở lại đoạn thơ trên, gian khổ không chỉ là núi dốc thẳm, không chỉ là mưa lũ thác ngàn mà còn có tiếng gầm của beo nơi rừng thiên,.

chiều chiều oai linh thác gầm thét

Đêm đêm mường hịch cọp trêu người.

“chiều chiều …” rồi “đêm đêm” luôn có những tiếng gầm thét, những âm thanh ấy khẳng ịnh cái bí mật, cái uy lực khủng khiếp ngàn . chất hào sảng trong thơ quang dũng là lấy ngoại cảnh núi rừng miền tây hiểm nguy để tô đậm và khắc họa chí khí anh hùng củna quân. mỗi vần thơ đã để lại trong tâm trí người đọc một ấn tượng: gian nan tột bậc mà cũng can trường tột bậc! Đoàn quân vẫn tiến bước, người nối người, băng lên phía trước. uy lực thiên nhiên như bị giảm xuống và giá trị with người như được nâng cao hẳn lên một tầm vóc mới. quang dũng cũng nói đến sự hi sinh của đồng đội trên những chặng đường hành quân vô cùng gian khổ:

anh bạn dãi dầu không bước nữa

gục lên súng mũ bỏ quên đời…

hiện thực chiến tranh xưa noy vốn như thế! sự hi sinh của người chiến sĩ là tất yếu. xương máu đổ xuống để xây đài tự do. vần thơ nói đến cái mất mát, hy sinh nhưng không chút bi lụy, thảm thương. hai câu cuối đoạn thơ, cảm xúc bồi hồi tha thiết, như lời nhắn gửi của một khúnc tâm tình, như tiếng hat của một bài ca hooài ni ệm, vừa bâng khug, vừa tựa tựa tựa tựa tựa tựa tựa tựa tựa tựa tựa tựa tựa tựa tựa tựa tựa tựa tựa tựa tựa tự

nhớ ôi tây tiến cơm lên khói

mai châu mùa em thơm nếp xôi.

“nhớ ôi!” là tình cảm dạt dào, là tiếng lòng của các chiến sĩ tây tiến “đoàn binh không mọc tóc”. câu thơ đậm đà tình quân dân. hương vị bản mường với “cơm lên khói”, với “mùa em thơm nếp xôi” có bao giờ quên? hai tiếng “mùa em” là một sáng tạo ộc đao về ngôn ngữ thi ca, có hàm chứa bao tình thương nỗi nhớ, điệu thơ trở nên uyển chuyển, mềm mại, tình thơ thơ trở nên ấm ấm. cũng nói về hương nếp, hương xôi, về “mùa em” và tình quân dân, sau này chế lan viên viết trong bài tiếng hát with tàu.

anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch

vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng…

Đất tây bắc tháng ngày không có lịch

bữa xôi đầu còn tỏa nhớ mùi hương.

“nhớ mùi hương”, nhớ “cơm lên khói”, nhớ “thơm nếp xôi” là nhớ hương vị núi rừng tây bắc, nhớ tình nghĩa, nhớ t caấm l. p>

mười bốn câu thơ trên đây là phần đầu bài tây tiến, một trong những bài thơ hay nhất viết về người lính trong chín năm kháng chiᑻp. BứC Tranh Thiên nhiên hoành tráng, trên đó nổi bật lên hình ảnh chiến sĩ can trường và lạc quan, đang dấn thân vàou lửa với ni ềm kiêu hãnh “nđn trường … ng … ……………………………………… .. thi và cảm hứng lãng mạn.nửa thế hệ đã trôi qua, bài thơ tây tiến của quang dũng vẫn giữ được giá trị của mình.

bài văn phân tích đoạn 1 bài thơ “tây tiến” số 5

quang dũng là một nghệ sĩ đa tài làm thơ, vẽ tranh, viết văn, soạn nhạc nhưng thành công nhất là thơ. Ông là nhà thơ nổi tiếng của văc việt nam thời kì khang chiến chống thực dân phap với một hồn thơ lãng mạn, tài hoa, thơ giàu với những tac phẩm nổm “…trong đó tieu biểu là bài thơ “tây tiến”. bài thơ không chỉ là nỗi nhớ của quang dũng về đoàn quân tây tiến mà còn khắc họa rõ nét cuộc hành quân gian khổ của đoàn quân tây tiến và khung cảnh thiên nhiên miền tây hùng vĩ, hoang sơ, dữ dội qua đoạn thơ:

“sông mã xa rồi tây tiến ơi…..

mai châu mùa em thơm nếp xôi”

cảm xúc chủ đạo xuyên suốt bài thơ là một nỗi nhớ da diết, bao trùm lên cả không gian và thời gian:

sông mã xa rồi tây tiến ơi!

nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi

sài khao sương lấp đoàn quân mỏi

mường lát hoa về trong đêm hơi.

nỗi nhớ đơn vị cũ trào dâng, không kìm nén nổi, nhà thơ đã thốt lên thành tiếng gọi. hai chữ “chơi vơi” như vẽ ra trrạng thati cụ thể của nỗi nhớ, hình tượng Hóa nỗi nhớ, khơi nguồn cho cảnh no cao, dốc sâu, vực thẳm, rừng dày … /p>

dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm

heo hút cồn mây súng ngửi trời

ngàn thước lên cao ngàn thước xuống

nhà ai pha luông mưa xa khơi.

khổ thơ này là một bằng chứng “thi trung hữu họa”. Chỉ Bằng bốn câu thơ, quang dũng đã vẽ ra một bức tranh hoành trang diễn tả sựmm trở và dữii, hoang và heo hút của num rừng tây bắc, ịa bàn hoạt ột ột ột ột ột ột ột ột ột ột ột ột ột ột hai câu thơ đầu, những từ đẩy giá trị tạo hình khúc khuỷu, thăm thẳm. cồn mây, súng ngửi trời đã diễn tả thật chính xác sự hiểm trở, trùng điệp và độ cao ngất trời của núi đồi tây bữ. hai chữ “ngửi trời” được dùng rất hồn nhiên và cũng rất táo bạo, vừa ngộ nghĩnh, vừa có chất tinh nghịch của ngưhời lín. núi cao tưởng chừng chạm mây, mây nổi thành cồn “heo hút”. người lính trèo lên những ngọn núi cao tưởng chừng như đang đi trên mây, mũi súng chạm tới đỉnh trời. Câu thứ ba như bẻ đôi, diễn tảc dốc no . có thể hình dung cảnh những người lính tạm dừng chân bên một dốc núi, phóng tầm mắt ngang ra xa qua một không gian mịt mùng sương rừng mây núi thấy thấp thoáng những ngôi nhà như đang bồng bềnh trôi giữa biển khơi.

bốn câu thơ này phối hợp với nhau tạo nên một âm hưởng đặc biệt. sau ba câu thơ được vẽ bằng những net gân guốc, câu thứ tư được vẽ bằng một net rất mềm mại. quy luật này cũng giống như cach sử dụng những gam màu trong hội họa: giữa những gam màu nóg, tac giả sử dụng một gam màu lạnh làm dịu lại, như xoa már cả t.

cảnh ấy cũng là tình. cũng là sương, là hoa, là mây, là mưa – những chi tiết thường gặp trong thơ cổ – nhưng còn đượm thêm không khí trầm hùng của thời đại được diễn tả bằng những từ ngữ, thanh điệu khi đọc lên ta cảm thấy ngang spike. hình ảnh của một đoàn quân mỏi đi trong cái khúc khuỷu, thăm thẳm, heo hút, giữa cái bồng bềnh sương khói chơi vơi ược tc giợngá phát. with mắt thơ không dừng lại ở trong không gian rừng núi mà còn mở ra một không gian – tâm trạng của một hồn thơ chiến sĩ. phảng phất một chút lý bạch trước hoàng hà – ngút ngát chí tang bồng của người trai thời loạn. trong gian nan của người chiến sĩ tây tiến, ta vẫn gặp chút hóm hỉnh ở hình ảnh súng ngửi trời. CHạM MặT VớI THựC Tế KHắC NGHIệT – Song Chất Hào Hoa Lãng tử Không mất đi mà lại càng ược tô ậm thêm, chân thật sống ộng trong những c một hiện thực về người lính tây tiến – anh bộ đội cụ hồ trong những năm đầu chiến đấu gian khổ. Đó là cơn mưa gợi nỗi nhớ nhà sâu thẳm, là sợi khói cơm thơm quyện chặt tình người, một bong hình đong ưa làm xao xuyến những trai tim traẻ…

cái vẻ hoang dại dữ dội, chứa đầy bí mật ghê gớm của núi rừng tây bắc được nhà thơ tiếp tục khai thác. nó không chỉ được mở ra theo chiều không gian mà còn được khám phá ở cái chiều thời gian, luôn luôn là mối đe dọa khủng khiếp đới with

chiều chiều oai linh thác gầm thét

Đêm đêm mường hịch cọp trêu người.

vậy là, cảnh no rừng tây bắc hoang sơ và hiểm trở qua ngòi Bút quang dũng, hiện lên với ủ cả nii cao, vực sâu, dốc thẳm, mưa rừng, sương num, thác gầm, cọp dữ. những tên đất lạ sài khao, mường lát, pha luông, mường hịch, những hình ảnh giàu trí tạo hình, những câu thơ nhiều vần trắc đọc lên nghe vất vả nhọc nhằn được xoa dịu bằng những câu có nhiều vần bằng ở cuối mỗi khổ thơ, đã phối hợp với nhau thật ăn ý, làm hiện hình lên thế giới khác thường vừa đa dạng, vừa ừa độcâ độc . Đoạn thơ được kết thúc đột ngột bằng hai câu thơ:

nhớ ôi tây tiến cơm lên khói

mai châu mùa em thơm nếp xôi.

cảnh tượng thật đầm ấm. sau bao nhiêu gian khổ băng rừng, vượt núi, lội suối, trèo đèo, những người lính tạm dừng chân, ược nghỉi ở một bản quàn làng n. khói cơm nghi ngút và hương thơm lúa nếp ngày mùa xua tan vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt những người lính, khiến họ tươi tỉnh hẳn l. hai câu thơ này tạo nên một cảm giác êm dịu, ấm áp, chuẩn bị tư thế cho người đọc bước sang đoạn thơ thứ hai.

“Tây tiến” là một bài thơ there are ược viết nên bởi tâm hồn, tài hoa, lãng mạn của người linh trí trí thức tiểu tư sản quang dũ bài thơ như 1 bức tượng đài bất tửt tử nam hình ảnh những người lính trí thức yêu nước dan. bài thơ xứng đáng được xem là kiệt tác của quang dũng khi viết về người lính trí thức tiểu tư sản hào hoa, phong nhã.

bài văn phân tích đoạn 1 bài thơ “tây tiến” số 6

tây tiến ược xem là ứa with ầu lòng tráng kiện và tài hoa của quang dũng và của cả nền thơ kháng chiến của vă học việt nam, ặc biệt chán à cệt. những chàng thư SINH ÁO TRắNG, RờI Bỏ BUTI MựC XANH LêN ườNG đI CHIếN ấU Vì Lòng yêu tổ quốc, quê hương tha thiết, vì nền hòa bình của dân tộc, họi đi đi net lãng mạn, hào hoa của lớp trẻ tri thức hà nội. Điều ấy đã được nhà thơ quang dũng tái hiện một các xuất sắc trong bài thơ tây tiến bằng ngòi bút phóng khoáng, hồn hậu và rất mà. với khổ thơ đầu, nhà thơ đã hướng về nội tâm của người lính chiến, cũng chính là bản thân tác giả với những nỗi nhớ tha thiết miền đất tây bắc và vẻ đẹp vượt vượt lên khó khăn gian khổ của người lính tây tiến.

quang dũng quê ở đan phượng, hà tây (nay là hà nội), ông là một nGhệ sĩ đa tài, vừa là nhạc sĩ, vừa là họa sĩ chynh vì vế ông rất giàu chất nhạt v. quang dũng còn là một người lynh ưu tú, tham gia nhiều chiến trường khác nhau, nữn những vần thơ vớng về người lính rất chân và sống ộng, vớng về người lính rất chân và sống ộng, vớng về ngườnnh rất chân và sống ộng , vớng sứm. : phóng khoáng, hồn hậu, lãng mạn và tài hoa. binh đoàn tây tiến được thành lập vào đầu năm 1947, thành phần chủ yếu là những thanh niên hà thành, nhận nhiệm vụ phối hợp với bộ đội lào để bảo vệ biên giới việt- lào, đánh tiêu hao lực lượng quân đội pháp. ỊA Bàn Hoạt ộng trải rộng suốt từ vùng sơn la, hòa bình, ến sầm nứa (lào), rồi vòng về về về vềng pHía tây Thanh Hóa, Phải Hành Quilla Tây Tây tiến Sáng tac cu tưởng lại về những ngày tháng ở binh đoàn tây tiến. ban ầu có tên là nhớ tây tiến, sau ổi thành tây tiến, một nhan ề hàm súc, cô ọng, nhưng vẫn thể hiện rõ ràng cảm xÚc chủn ạo bíhạo lạo. cảm hứng bao trùm bài thơ là cảm hứng lãng mạn và tinh thần bi trang. nỗi nhớ về một tây bắc dữ dội, được thể hiện trong 14 câu thơ đầu.

“sông mã xa rồi tây tiến ơi!

nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi

sài khao sương lấp đoàn quân mỏi

mường lát hoa về trong đêm hơi

dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm

heo hút cồn mây, súng ngửi trời

ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống

nhà ai pha luông mưa xa khơi

anh bạn dãi dầu không bước nữa

gục lên súng mũ bỏ quên đời!

chiều chiều oai linh thác gầm thét

Đêm đêm mường hịch cọp trêu người

nhớ ôi tây tiến cơm lên khói

mai châu mùa em thơm nếp xôi”

hai câu thơ ầu “Sông mã xa rồi tây tiến ơi!/” nhớ vềng num, nhớ chơi vơi ”, gợi lên những nỗi nhớ, nỗi thương dâng trào về một thời đ . lời gọi “tây tiến ơi” rất tha thiết khắc khoải, tây tiến không chỉ là một cai tên mà dường như nó đã trở thành thành ngườth ƌ ƌ quang dũng gọi tên “ cũng là hiện thân tiêu biểu của vùng rừng núi tây bắc. Trên quãng ường hành quân, dòng sông ấy không chỉ là một ịa danh trên bản ồ ịa lý mà đã trở thrành người bạn, người tri kỷ, là chứng nhâ ị ử đ đ đ đ đ đ đ ử ử ử ử ử ử ử ử ử ử ử ử ử ử ử ử ử ử ử ử ử ử ử người lính chiến trong suốt cuộc trường chinh. thế nên trong nỗi nhớ của quang dũng, trước hết là nhớ về binh đoàn tây tiến thân yêu, sau là về tây bắc với dòng song mã y vķm. không chỉ có như vậy, trong ấn tượng, trong nỗi nhớ của nhà thơ còn có hình ảnh của rừng núi, đó là nỗi nhớ lỡ ng! bởi với người linh xuất thân từ pHố thị, thì hình ảnh rừng noui tây bắc hết sức lạm, đã ể ể ể Lại những ấn tượng sâu sắc Trong lòng người linh chiến. quang dũng hai lần nhắc chữ “nhớ”, nhằm nhấn mạnh nỗi nhớ đang khắc khoải trong tâm hồn, ặc biệt “nhớ chơi vơi” lại là một cach diễn tả nhớ rất riêng. Đó là cảm giác, trơ trọi, hụt hẫng, chông chênh trong một nỗi hoài ni ệm xa xôi, bởi tây bắc đã xa lắm rồi, một tây bắc ầy sương mù, mây vờnng, h hohnh, h hohnh, h hahnh, h hahnh, h hahnh hohnh, h hohng, h hohnh, h hohnh, h hohnh, hoi.

nếu như 2 câu thơ ầu là nỗi nhớ bao trùm thì ở 12 câu thơ tiếp nỗi nhớ ấy đã ược nhà thơ khắc sâu qua nhiềniều k. Đầu tiên là nỗi nhớ về sài khao, mường lát trong, “sài khao sương lấp đoàn quân mỏi/mường lát hoa về trong đêm hơi”. Hai ịa Danh đã Gợi nhắc về những ịa bàn hoạt ộng của đoàn quân tây tiến, từ đó kéo ra các không gian rộng lớn khác xuyên suốt cả bài thơ như pha luông, mường hị thơ dàn trải dài khắp chiều không gian, mỗi nơi mà nhà thơ từng bước chân đi qua thì tâm hồn nhà thơ ều cảm thấy and thương gắn bó, trích lời chếi lan víên “n nam. Cho rừng tây bắc ều đã trở thành một kh niệm khắc sâu vào trong tâm khảm của nhà thơ kan th ể phai mờ

hình ảnh “sương lấp đoàn quân mỏi” vốn gợi hình ảnh đoàn quân tây tiến trở vềng mường whist là vẻ đẹp đông đảo, đoàn kết của người lính chiến. cảm giác “mỏi” hiện diện trong gân cốt người lính chiến, dường như vẫn còn như mới trong tâm hồn quang dũng, đi ấy càng chứng tỏ cânh câu cân. càng to lớn bấy nhiêu, nhớ kỹ đến cả cái “mỏi” hành quân xa! “MườNG whom quân mịt mờ trở về mường lat. hình ảnh ngọn đuốc hoa vừa gợi lên nét lãng mạn, vừa hào hùng của một thời tây tiến… sau nỗi nhớ về mường lát về sài khao chính là kỷ niệm về những ngày hành quân chiến đấu đầy gian khổ, về vùng núi rừng tây bắc lắm hiểm trở, nguy nan.

“dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm

heo hút cồn mây, súng ngửi trời

ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống

nhà ai pha luông mưa xa khơi”

điệp từ “dốc” gợi lên cảnh những ỉnh dốc nối tiếp nhau, hết ỉnh dốc này lại tới ỉnh dốc khác, chẳt mốt biết. từ lay “khúc khuỷu”, “thăm thẳm” gợi lên sựm trở, quanh co, lắt léo gập ghềnh, thêm vào đó là sự chênh vênh của num rừng, bên là vách num đường. cả câu thơ gợi mởt không gian hành quân vừa vừa sâu rộng và người linh đang phải nỗ lực hết sức mình ể vượt qua những chặng ường ầy nguy khh. Điệp ngữ “ngàn thước” kết hợp với nghệ thuật tương phản “lên cao-xuống”, cũng tiếp tục vừa gợi ra ộ ộ ộ ộmủm cm. lời thơ làm nổi bật ược tính chất hùng vĩ, hiểm trở nổi bật của núi rừng tây bắc và nỗ lực vượt lên trên những khó khăn ịa hình hành qura ủa ườa ườhi ờhi ờhi ờhi ấhi ấhi ấhi ấhi ấhi ấhi ấhi ấhi ấhi ấhi ấhi ấhi ấhi ấhi ấhi ấhi ếhi ế. nhưng dẫu thiên nhiên có hùng vĩ, trùng điệp, khúc khuỷu đến mấy thì cũng trở nên vô nghĩa dưới bước chân của binh đoàn tây tiến, người lính đã hiện lên với tầm vóc là một đối thủ xứng tầm của thiên nhiên. từ lay “heo hút” thể hi sự hoang vắng, lạnh lẽo của noui rừng, nơi dường như chưa từng cor bước chân người ến, chính vì người linh hành quân trên những ngọn ngọn ngọn ngọn ngọn ngọn ng như đang quanh quẩn, như đùa giỡn dưới chân, ngỡ rằng người chiến binh đang bước đi trên mây chứ chẳng phải núi rừng.

hình ảnh “sung ngửi trời” là một hình ảnh nhân Hóa thou vị và ầy sáng tạo của quang dũng, vì người linh hành qura những ỉnhnh no, m ngửi trời” đó là cách cảm nhận thật tinh nghịch của người linth trẻ lãng mạn, hài hước hồn nhi. câu thơ cuối có âm điệu thật khác so với ba câu thơ trên, lời thơ nhẹ nhàng trầm xuống, tưởng tượng như người lính chiến từ trên đỉnh núi cao mà phóng tầm mắt xuống, thấy những cảnh vật mơ hồ không sắc nét, nhưng đó là dấu hiệu của sự sống, “mưa xa khơi” gợi cảm giác khoan khoái mát lạnh của làn mưa trắng xóa. Đó là nét ẹp lãng mạn của núi rừng tây bắc, ồng thời cũng gợi lên trong tâm hồn người lynh những cảm gii sau những ngày hành quân gian khổ, thì hồi ức của quang dũng tiến về sự hi sinh của một người lính tây tiến

“anh bạn dãi dầu không bước nữa

gục lên súng mũ bỏ quên đời!”

Các Gọi “Anh Bạn” Thể Hiện Tình Cảm Thân Thiết Trìu Mến, Cụm Từ “Không Bước NữA” Và “Bỏ Quên ời” ều là cach nói tránh về cai chết, đu ảó ả , đồng thời nhấn mạnh sự hy sinh cao cả của người lính chiến. tư thế Hello Sinh “Gục lên súng mũ”, Thể Hiện tinh thần người linh chiến dẫu có hy sinh cũng không hềi rời đi trach nhiệm, trag bị gắn bó với ời linh, đó l ° cảm củm có thể nói trong hai dòng thơ trên có sự đau ớn xót xa của nhà thơ với người ồng ội ồng thời cũng là tấm lòng cảm phục với shựhy sin. lời thơ cũng cho thấy cái nhìn tỉnh táo và dũng cảm của quang dũng khi viết về chiến tranh, nhưng không hề giấu đi những nỗi đau mát. tiếp đến là nỗi nhớ về một thời gian khổ và lãng mạn, điều ấy được thể hiện rõ ràng trong 4 dòng thơ sau:

“chiều chiều oai linh thác gầm thét

Đêm đêm mường hịch cọp trêu người

nhớ ôi tây tiến cơm lên khói

mai châu mùa em thơm nếp xôi”

cấu trúc thơ tân kỳ ộc đao, dùng ộng từ mạnh mẽ trong câu “chiều chiều oai linh thác gầm thért” thể hiện cai dữi dội, hùng vĩ hoang sơ của vùng vùng noui rừc. ở sự hoang sơ hùng vĩ, mà nii rừng nơi đy còn ẩn chứa những mối hhôm khôn lường, queng dũng viết “đm đm đm đm m m m mười hiểm khôn lường, quhừng, lếng n. còn có sự hiện diện của ác thú. mãi chìm trong những ký ức nhưng nhà thơ bỗng sực tỉnh “nhớ ôi tây tiến cơm lên khói/mai châu m m. nỗi nhớ ở đy ược bộc lộ một cach tha thiết, cồn cào, nhớ cả về những bát cơm, hương khói lửa, nắm xôi ấm tình quâ9n dân, ồng thời c cũi ấi ấi ấi ấi ấi m. vị nên thơ.

suốt 14 dòng thơ ầu xoay xung quanh nỗi nhớ khôn nguôi về thiên nhiên number li li li, sự, sựtn trên khó khăn gian khổ của người lính, sự, sự, hyg mm. lính trẻ giữa những gian khổ chất chồng. bằng ngòi bút hào hoa và lãng mạn quang dũng đã diễn tả một cách chân thực nhất những nỗi nhớ khắc khoải trong tâm hồn của người lính chiến về một thời kháng chiến đã đi qua với giọng điệu phóng khoáng, hình ảnh thơ giàu sức gợi

bài văn phân tích đoạn 1 bài thơ “tây tiến” số 7

ra đời từ những năm đầu kháng chiến chống pháp, cùng một đề tài người lính với nhớ của nguyên hồng, Đồng chí của chính hữu, nhưng tây tiến của quang dũng vẫn có một gương mặt riêng thật khó quên, mang đậm hào khí lãng mạn của một thời, gắn với một giai đoạn lịch sử đấu tranh anh dũng của dân tộc.

tây tiến không có một sáng tạo gì khac thường, ột xuất mà vẫn là sự tiếp tục của dòng thơ lãng mạn nhưng đã ược tac giả thổi vào một hồn thơ , não nùng trước đó. Tây tiến nhắc nhở một thời gian khổ và oanh liệt của lịch sử ất nước nhưng ược thển theo cach riêng ặc sắc qua ngòi Bút quang dũng với tâmng ể n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ n ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ n. Chính Niềm Thương NHớ Máu Thịt Và niềm tự Hào chân thành của quang dũng về những người ồng ội của ông là âm hưởng chủ ạo của bài thơ, khiến cho người ọ bài thơ mở đầu bằng nỗi nhớ da diết, trải rộng cả không gian và thời gian mênh mông.

sông mã xa rồi tây tiến ơi!

nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi.

tác giả nhớ về những ngày ở tây tiến, nhớ những người đồng đội và nỗi nhớ ấy đã thốt lên thành lọi g. văn học ta có nhiều câu thơ diễn tả nỗi nhớ…nhưng “nhớ chơi vơi” thì có lẽ quang dũng là người đầu tiên mạnh dạn sᥥn. nỗi nhớ ấy gợi xa về cả không gian, thời gian và tầm cao nữa, nỗi nhớ như có dáng hình bềnh bồng, bềnh bồng. quang dũng viết bài thơ này khi mới xa đoàn quân tây tiến, xa mà không hẹn ước, không biết ngày gặp lại. cảm giác về thời gian trải dài tạo nên nỗi “nhớ chơi vơi”, bâng khuâng khó tả.

rồi cứ thế, nỗi nhớ đồng đội tấy lan tỏa, thấm đượm nồng nàn trên từng câu thơ, khổ thơ. có lẽ nói bài thơ được xây dựng trên cảm hứng thương nhớ triền miên với bao kỷ niệm chồng chất, ào ạt xô tới:

sài khao sương lấp đoàn quân mỏi.

mường lát hoa về trong đêm hơi.

sài khao, mường lát, những địa danh rất tây bắc cũng góp phần gợi nỗi nhớ chơi vơi. hình ảnh tây bắc được hiện lên trong câu thơ thật mịt mù và cái mệt mỏi của đoàn quân như lẫn vào sương. bên cạnh cái gian khổ lại có một cái rất thơ, dường như huyền thoại:

mường lát hoa về trong đêm hơi.

câu thơ rất độc đáo, hoa về chứ không phải hoa nở, đêm hơi chứ không phải là đêm sương. hoa hiện ra mờ mờ trong sương, trong màn sương vẫn cảm thấy hoa. câu thơ đẹp, huyền ảo, lung linh qua! Đọc đến đây, cái “mỏi” của đoàn quân dường như đã tan biến hết. quang dũng thật tài tình khi viết một câu thơ hầu hết là thanh bằng nhẹ nhàng, lâng lâng, chơi vơi như sương, như hoa, như hờc ving, ưp>

dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm

heo hút cồn mây súng ngửi trời.

những câu thơ giàu chất tạo hình như vẽ lại được cả chặng đường hành quân đầy gian khổ, khó khăn. tác giả không viết súng chạm trời mà là “súng ngửi trời” rất sinh động, nghịch ngợm, thông minh, hóm hỉnh.

ngàn thước lên cao ngàn thước xuống

nhà ai pha luông mưa xa khơi

câu thơ ngắt nhịp ở giữa gợi hình ảnh dốc rất cao, rất dài nhưng ngay sau đó lại là một câu thơ toàn vần bằng. xuân diệu trước đây cũng chỉ viết được hai câu toàn vần bằng mà ông rất tâm đắc:

sương nương theo trăng ngừng lưng trời

tương tư nâng lòng lên chơi vơi.

còn quang dũng trong tây tiến đã có khá nhiều câu thơ hầu hết là vần bằng, chất tài hoa của ông bộc lộ ở đó. tây tiến đặc tả cận cảnh. con người và cảnh vật rừng núi miền tây tổ quốc ược tác giả thể hiện ở khoảng các xa xa, hư ảo với kích thước có phầần phÓngá phÓng. Trong khổ thơ thứ nHất này từng mảng hình khối, ường nét, màu sắc chuyển ổi rất nhanh, bất ngờ trong một khung cảnh noui rừng bao la, hùng vĩ như một bức tranh HoN câu thơ “mường lát hoa về trong đêm hơi” không thể nói rõ mà chỉ cảm nhận bằng trực giác. nếu “thơ là nơi biểu hiện đầy đủ nhất, sâu sắc nhất ma lực kỳ ảo của ngôn ngữ” thì câu thơ này cũng đpửy>ƺv.</v.

thiên nhiên trong tây tiến cũng như trong thơ quang dũng bao giờ cũng là một nhân vật quan trọng, tràn đầy sinh lực và thấm đượm ng Ƭnh. hồn thơ tinh tế của tac giả bắt rất nhạy từt làn sương chiều mỏng, từ một dáng hoa lau number và một áng thơ đẹp.

khung cảnh thiên nhiên hiện lên ở tây tiến thật hoang sơ, kỳ vĩ. trên cái nền thiên nhiên dữ dội có hình ảnh đoàn quây tây tiến thến thật nhỏ bé nhưng chynh sự ối lập tương phản đó càng làm phăng ahí khí. trên đường hành quân đã có những người lính hy sinh. tác giả không ngần ngại nói đến cái chết:

anh bạn dãi dầu không bước nữa

gục lên súng mũ bỏ quên đời.

quang dũng là một nhà thơ xuất thân tiểu tư sản nên ông miêu tả cái chết cũng rất lãng mạn. hình ảnh “gục lên súng mũ bỏ quên đời” vừa gợi thương nhưng cũng rất bình thản. những chiến sĩ tây tiến là những thanh niên hà nội chưa quen chuyện gươm súng gian khổ và họ đã ngã xuống sau những dãi dầu sgióương hình như tác giả không muốn người đọc chìm sâu trong cảm giác xót thương nên ngay sau đó là hình ảnh hào hùng của thiên nhiên:

chiều chiều oai linh thác gầm thét

Đêm đêm mường hịch cọp trêu người.

biết bao nhiêu điều đe dọa sinh mạng người lính. câu thơ nói về những hiểm nguy ấy với giọng điệu ngang tàng, coi thường, xóa đi sự bi lụy của cảm xúc ở câu trên. “cọp trêu người” – có một cái gì đó rất nghịch ngợm, rất lính. và đằng sau những trắc trở ấy lại là cảnh thanh bình, yên ấm:

Ôi nhớ tây tiến cơm lên khói

mai châu mùa em thơm nếp xôi.

câu thơ gợi cảm giác nồng nàn, no nê, ầy ủ những kỷ niệm ơn sơ, nhỏ bé trong cuộc sống ời lynh thường ngày cũng hóứm góa thàn thàn. hương thơm ấy không chỉ là hương “nếp xôi” mà còn là hương từ đôi bàn tay em – cô gái mai châu.

quang dũng nhớ về người lính tây tiến gian khổ, hy sinh nhưng không bi lụy, mà vẫn hùng, vẫn thơ. tác giả sử dụng những từ ngữ, hình ảnh, âm thanh mới mẻ, gợi cảm và có chút lãng mạn.

bốn mươi ba năm đã trôi qua, kể từ ngày tây tiến ra đời. Vượt qua sức cản pHá của thời gian, tây tiến vẫn còn sức quyến rũ chung ta hôm nay, gợi nhớ về “những năm that không quên” trong ửd quên línnh vô danh mà quang dũng đã dựng lên bằng cả tâm hồn mình ểng ni ề hệ há há hán, hát. họ không về nữa. tây tiến in đậm một phong cách thơ quang dũng, tài hoa, độc đáo.

bài văn phân tích đoạn 1 bài thơ “tây tiến” số 8

tây tiến bài thơ được viết trong giai đoạn nước nhà căng mình để chiến đấu chống thực dân pháp. bài thơ giúp người ọc cảm nhận ược tình ồng ội trong thời chiến, nhớ binh đoàn hùng mạnh tây tiến ặc biệt là trong đoạ tin . nỗi nhớ của tác giả về thiên nhiên:

sông mã xa rồi tây tiến ơi!

nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi.

sài khao sương lấp đoàn quân mỏi,

mường lát hoa về trong đêm hơi.

nhớ về with song mã thân thương, rừng núi bạt ngàn. tình cảm nhớ nhung ở đy khó có thể diễn ạt, lâng lâng đó là nỗi nhớ “chơi vơi”, hai từ nhớ liên tiếp lặi thển cảm xúc với with sông mã và thiên nhiên miền tây.

tiếp tục trong 2 câu thơ tiếp theo là các địa danh binh đoàn từng ghé thăm đó là sài khao, mường lát. những chiến sĩ phải vượt qua muôn vàn khó khĂn hiểm trrên ường hành quân, những ịa danh nghe xa lạ như nói lên sựm trở, khóọn đc, đi ến nn n n n n n n n n n n n n n n n n n n n phải hành quân trong điều kiện khắc nghiệt của thời tiết “sương lấp”. Đâu đó có những hình ảnh hoa trong đêm nói lên sự lãng mạn của những người lính.

dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm

heo hút cồn mây, súng ngửi trời

ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống

hành trình của những người lính chẳng khác gì chuyến đi sinh tử, với địa hình vô cùng khắc nghiệt. những dốc lên như dựng đứng, còn dốc xuống heo hút tựa như vực thẳm, chỉ những sai sót có thể trả giá bằng tính mạng. khó khăn thử thách là như thế nhưng người lính luôn quyết tâm, hình ảnh “súng ngửi trời” thể hiện ầy sự lãng mạn, yêu Ļnhữ cữ cữ.

anh bạn dãi dầu không bước nữa

gục lên súng mũ bỏ quên đời!

trong những cuộc hành quân đó tac giả đã chứng kiến ​​nhiều người kiệt sức ến nỗi “không bước nữa”, thực tế khắc nghiệt của chiến tranh đãc đ quân, hành trang của họ vẫn còn đó là “súng”, “mũ”, các chiến sĩ nằm lại nhưng vẫn bị tráng và trong tư thế người chiến sĩ. tac giả nhớ về họ như những người anh hùng và không quên cảm pHục tinh thần của những người lynh cụ hồ, cuộc ời dành cả tamp . trong hai câu thơ cuối của đoạn 1 tác giả thể hiện cảm xúc tình cảm dạt dào với địa danh nổi tiếng mai châu:

nhớ ôi tây tiến cơm lên khói

mai châu mùa em thơm nếp xôi

dừng quân nghỉ ngơi sau quãng đường hành quân mệt mỏi, khó nhọc. những chiến sĩ tây tiến và bà with tây bắc như trở thành một nhà, quây quần cùng nhau bên nồi cơm đang lên khói. nhôi! là từ cảm than thán thể hiện nỗi nhớ tha thiết, mãnh liệt. NHữNG HìnH ảNH CơM Lên Khói, THơM NếP Xôi Là NHữNG HươNG Vị ặC BIệT CủA Tây BắC THể HIệN TVìnH CảM KHăNG KHÍT, THủY CHUNG VớI chắc chắn những kỉ niệm trên sẽ không thể phai nhòa trong tâm trí những người chiến sĩ tây tiến.

đoạn 1 chỉ vỏn vẹn 14 câu nhưng đã giúp người ọc hiểu hơn thiên nhiên và con người tây bắc, trên nền thihi nhi những người lính tlos Đồng thời thể hiện sự gắn bó với thiên nhiên và con người tây bắc đó cũng chính là tấm lòng yêu đất nước cỺa tác gi.

bài văn phân tích đoạn 1 bài thơ “tây tiến” số 9

“có một bài ca không bao giờ quên…”

và cũng có một bài thơ như thế, những năm tháng như thế, khắc sâu vào tiềm thức bao nhiêu thế hệ người việt ngày hôm qua. Đó là những ngày tháng kháng chiến chống pháp, điểm hội tụ của muôn triệu tấm lòng yêu nước và cả sự chiến ấu và sinh cao cấđẹphà, trong . có rất nhiều bài thơ khai thác đề tài này, và bài “tây tiến” của quang dũng được coi là một trong những thi phẩm đặc sắc nhất. bài thơ là nỗi nhớ về một thời chiến đấu gian khổ nhưng anh hùng của chính nhà thơ bên cạnh đoàn quân tây tiến.

Đoàn quân tây tiến tập hợp lực lượng đông đảo tầng lớp thanh niên khắp các phố phường hà nội. họ rời bỏ chốn ngàn năm văn hiến vì lý tưởng chung của dân tộc lúc bấy giờ: “quyết tử cho tổ quốc quyết sinh”. những chàng trai từ nông dân ến tri thức, từ ồ tể ến cả bác sỹ tất cả làm thành ội qun “tây tiến” hoạt ộng ở biên giới bới bới bẺ. bài thơ được sáng tác năm 1948 khi quang dũng phải chuyển đơn vị sang phù lưu chanh (hà tây), nhưng những ngày chiến đấu qua chưa lâu, quang dũng cồn cào nhớ về tây tiến đó là khơi nguồn cảm hứng của bài thơ. Đoạn thơ khởi đầu bằng một nỗi nhớ bật lên thành lời:

“sông mã xa rồi tây tiến ơi”

Đã “xa rồi” nên nỗi nhớ không thể nào nguôi được. ngày xưa lại ùa về trong lòng. biết bao là gắn bó với đồng đội cũng như là gắn bó với những nơi mà tây tiến đã đi qua. trải qua một thời càng khó khăn như thế thì nỗi nhớ càng đong đầy càng sâu sắc.

khi nhắc tới tây tiến thì lại gắn với song mã, nó không chỉ là một chứng nhân của ngày tháng hào hùng mà còn ôm trong lòng bao vui bu᧓n. vần ơi và dấu chấm that ở cuối cùng là châu thơ trở nên âm vang và có sức lan tỏa mạnh mẽ, khẳng ịnh ấn tượng vềt chốn rừng nui khắc nghi chẳng mờ. “xa rồi” như một tiếng thở dài đầy tình cảm, nỗi nhớ dâng tràn:

nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi.

một nỗi nhớ hiện lên không hình, không tượng, không thể diễn tả được bằng lời, nó như tràn ra không gian xoáy vào lòng ng. người chưa từng trải qua thì không thể có được nỗi nhớ ấy. với nỗi nhớ da diết một lần nữa vần ơi hô ứng ở tây tiến ơi của “nhớ chơi vơi” lan rộng, vọng vào thời gian năm thán. trong ca dao cũng có một nỗi nhớ như thế:

“ra về nhớ bạn chơi vơi.”

thông thường, khi người ta nhớ thì thường gợi lên kỷ niệm nhưng đến với quang dũng thì chốn núi rừng lại hiện lên hên.</

sài khao sương lấp đoàn quân mỏi

mường lát hoa về trong đêm hơi

dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm

heo hút cồn mây súng ngửi trời.

ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống

Đọc đoạn thơ không cần suy ngẫm về nội dung của nó. ta cũng có thể nhận ra net vất vả gian truân của with đường hành quân nhờ vào thanh điệu. kết cấu với nhiều vần trắc trải dài vô tận làm with đường hành quân sao mà gập ghềnh qua. nhà thơ tố hữu cũng đã từng có những câu thơ:

năm mươi sáu ngày đêm khoét núi, ngủ hầm, mưa dầm, cơm vắt

máu trộn bùn non.

gan không nản chí không mòn.

nếu tố hữu miêu tả thắng cảnh sống của người lính thì quang dũng không làm thế.

nhà thơ đưa ra một loạt địa danh không chỉ gợi lên bao nỗi nhớ thương mà còn gợi lên những chốn thâm sơn cùng cốc. Đoàn quân tây tiến đi trong lớp sương dày. như thực như mộng, lúc này đoàn quân dường như đã quá mỏi mệt có thể ngã xuống, chìm vào trong sương bất cứ lúc nào với qutcữnh qut hành. nhưng một câu thơ nhiều vần bằng lại làm cho tinh thần sức mạnh như vút cao lên.

mường lát hoa về trong đêm hơi

một câu thơ giảm đi cái mỏi mệt tiếp sức đoàn quân tiếp tục trên con đường còn lắm gian nan với dốc thì “khúc khu჻mu”, th “thĺúm”, he “thĺúm”. toàn những từ láy tượng hình có sức gợi cảm cao làm cho with đường hành quân trở nên khó khăn vất vả hơn bao giờ hết. Điệp từ dốc diễn tả sự trùng trùng điệp điệp của dốc núi thẳng đứng, cheo leo. một khung cảnh hoang vu, xơ xác nhưng kì vĩ và hoành tráng vô cùng. hai từ “heo hút” làm khung cảnh trở nên vắng vẻ hiểm trở. cụm từ “sung ngửi trời” rất giàu chất thơ, lại miêu tả được độ cao đến ngất trời của núi rừng tây bắc. cao đến nỗi mà người lính đứng trên đỉnh núi mà cảm nhận được chạm được tới bầu trời. Đúng là trong thơ có họa, quang dũng miêu tả chân thực tới mức mà núi cao vực thẳm sương mờ cứ sống dậy trước mắt ngưọi.

mặc dù khó khăn là thế nhưng những người lính này là thanh niên với tâm hồn còn rấn chi là mơ mộng, và còn net tinh nghịch cổi trủa tu. Đứng trên cồn có mây che mà tưởng như mình đang đứng trên mây.

ngàn thước lên cao ngàn thước xuống.

một câu thơ như bẻ đôi ra vừa diễn tả được độ cao ngất trời với sườn cheo leo vừa tạo được đẳ sâu thăm. năm câu thơ đọc lên mà “vừa nghe đã muốn mòn chân, mỏi gối” (trần lê văn) mới biết được cái tài tình trong thơ quang dũng. nhưng khó khăn gian khổ là thế tất cả trở nên nhẹ nhõm đi rất nhiều nhờ một câu thơ toàn vần bằng:

“nhà ai pha luông mưa xa khơi”

khi đã lên đến đỉnh núi cao, những người lính mở rộng tầm nhìn ra xa tới các bản làng ẩn hiện trong sương. làm ấm lòng người lính đã quá mệt mỏi. họ nhìn vào đó để tiếp thêm sức mạnh mà chiến đấu, vì họ đang chiến đấu để bảo vệ cho nơi đó. khó khăn tràn ngập là thế vậy thì người lính sẽ như thế nào:

anh bạn dãi dầu không bước nữa

gục lên súng mũ bỏ quên đời

quang dũng nói lên sự thực trên with đường tây tiến, bao người chiến sĩ đã nằm lại bên đường. những nấm mồ mọc lên giữa núi rừng không một nén nhang cảm giác thật lạnh lẽo và hiu quạnh. gian khổ khó khăn của đường hành quân, của nơi xứ lạ thử thách những chàng trai thành phố biết mấy. có những người vượt qua được nhưng không ít người không thể. họ chết không pHải vì súng trong bài “Đồng chí”, chính hữu cũng đã từng nói tới:

sốt run người vầng trán ướt mồ hôi.

người lính chết đi nhưng cũng chết cho ra dáng người lính “gục lên súng mũ” đó là khí thế của người lính việt nam.

anh ngã xuống trên đường băng tân sơn nhất

nhưng anh gượng lên tì súng lên xác trực thăng.

và anh chết trong khi đang đứng bắn

máu anh phun theo lửa đạn cầu vồng.

(dáng đứng việt nam)

gục lên súng mũ là cách nói của những chàng thanh niên hà nội giúp làm giảm đi nỗi đau của cái chết và nỗi tang thương đi rất. người lính ra đi nhưng đồng đội của anh lại tiếp tục tiếp bước. thiên nhiên lại tiếp tục thử sự chịu đựng của người lính với những nỗi đe dọa đến tính mạng:

chiều chiều oai linh thác gầm thét

Đêm về mường hịch cọp trêu người

mối nguy hiểm hiện ra xung quanh không chỉ theo thời gian mà còn theo không gian. cảnh tượng này không phải những người lính mới gặp lần đầu mà họ đã quen với nó. dường như chiều nào tiếng ghê rợn ấy của núi rừng cũng ều vọng lại ều ặn, nên giờ đy khi họ nghe thấy tiếng thú dữ, tiếng thú dữ. họ xem đó là một thú vui trên đường dài vất vả. từ “trêu” thể hiện rõ điều này. Ối mặt với cuộc sống gian khó là thế nhưng những chàng trai hà nội vẫn cứ vươn lên v à vượt qua tất cả ể ểc tiếp trên with ường họ đn, không ngại ng ạ chi thùn with ường họ đ đn, không ngại ng ạn chunce

“Đoàn vệ quốc quân một lần ra đi

nào có xá chi đâu ngày trở về”

Đây là tinh thần chung của người lính việt nam cũng như những chàng trai tây tiến. và như thế họ vui lên trong khó khăn với một giọng thơ đằm thắm thiết tha đầy chất thơ mộng:

nhớ ôi tây tiến cơm lên khói

mai châu mùa em thơm nếp xôi

những vất vả gian truân để chỗ lại cho cảm giác đầm ấm của tình quân dân. câu thơ như một lời động viên nhẹ nhàng tiếp sức cho người lính trên đường dài.

khổ thơ quả là một bức tranh chân thực về cuộc sống và về chính những người lính tây tiến. dù khó khăn nhưng họ đã vượt qua bằng nghị lực bằng niềm lạc quan phơi phới vốn có của tuổi trẻ. những người lính như họ đã làm nên đất nước. bên cạnh nội dung khổ thơ là cả một đặc sắc về nghệ thuật, cách sử dụng phối hợp nhiều câu thơ vần trắc vẽ nên khung cảnh hoang vắng cùng với sự kết hợp hài hòa với những câu thơ vần bằng giúp tạo cảm giác nhẹ nhõm . cách dùng điệp từ và ngắt câu tạo cho khổ thơ âm hưởng lúc thì dữ dội lúc thì nhẹ nhàng. dùng các địa danh cụ thể nghe là ta cũng biết được phần nào nỗi khó khăn.

qua đoạn thơ, quang dũng thể hiện nỗi nhớ cũng như lòng tự hào của mình ối với một thời ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể Ể từ đó khẳng ịnh tinh thần vượt khó cũng như những Hy sinh đi vào bất tửa của anh bộ ội cụ hồ trong cuộc kháng chiến gian khổ mà anh hùng vĩ ạ ạ ạ <

bài văn phân tích đoạn 1 bài thơ “tây tiến” số 10

? có lẽ, lời hồi đáp ấy nên để mọi người chúng ta tự cảm nhận, tự hiểu và tự trả lời. hơn ai hết, càng nghĩ ta lại càng thấu cho tình yêu đất nước của những người lính tây tiến trong bài thơ tây tiến của quang dũng. chính chàng trai xứ Đoài mây trắng năm ấy cũng là một thành viên trong đoàn quân.

ngay tại đoạn mở đầu bài thơ, tiếng lòng của những chàng tuổi vừa đôi mươi đã thốt lên bởi nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, dấu ấn kỷ niệm đọng lại qua câu chuyện đời bao tâm hồn yêu nước thầm lặng:

“sông mã xa rồi tây tiến ơi!

nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi

sài khao sương lấp đoàn quân mỏi

nhớ ôi tây tiến cơm lên khói

mai châu mùa em thơm nếp xôi.”

một bài thơ viết về nỗi nhớ tây tiến, thế mà hai câu mở đầu của đoạn lại có ý nhắc về “sông mã” trước nhất. phải chăng dòng song mã uốn quanh nơi đại ngàn tây bắc là hình ảnh đã đi sâu vào lòng người chiến sĩ?

“sông mã xa rồi tây tiến ơi

nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi”

đy chắc hẳn là nơi đã gắn bó với các anh bằng những kỉ niệm ẹp nhất của thời trai trẻ, nơi mở ường cho những dng chiữchê yn. tiếng gọi nơi mái trường xin tạm dừng khép lại, dấu chân ai in dày trên những đỉnh núi cao, băng qua cánh rừng xanh những lá. Đoạn hành trình dài còn đó những gian truân, khó khăn và muôn vàn thử thách. Ở chốn xa, chỉ có tình đồng chí sống mãi, dìu dắt nhau vượt qua ngàn phong ba, bão táp.

chính những hình ảnh tưởng chừng như bình thường ấy đã khiến các anh phải trở nên “chơi vơi” khi quay đầu nhìn lại. thông qua cách sử dụng hai từ “chơi vơi” đặc biệt của tác giả, một nỗi nhớ da diết, triền miên được thổ lổ theo cách nhỰng khn p. tâm tư kia như được khắc trong tim, được vẽ lên đá, tồn tại với thời gian qua nhiều dáng vẻ, hình thù khác nhau. ỒNG THờI, KHI KếT HợP CUEG VớI Từ CảM THÁN “ơI” ở Câu Trên Càng NHấN MạNH Nên MộT CảM XÚC KHÓ TảT CHUT XUYếN XAO TRONG Lòng của toàn đàn ếàn ế ế ế ế ế ế ế nếu như hai câu ầu của đoạn thơ sẽ là khúc dạo ầu của hồi ức kỷ niệm thì hai câu thơ tiếp theo có lẽi là những miêu tả vềoạn hành trình đ đ đ đ đ đ đ đ đ

“sài khao sương lấp đoàn quân mỏi

mường lát hoa về trong đêm hơi”

giữa những dãy sương mù dày đặc, giữa đêm gió rừng gào thét, đoàn quân vẫn miệt mài đi qua dù đang mỏi mệt, vất vả. chút lãng mạn, net đẹp thư sinh vẫn còn đó khi giữa đêm thâu nhận ra được hương hoa rừng lan tỏa. bên cạnh mùi súng đạn tàn khốc, bên tiếng pháo, tiếng bom ngày đêm vang vọng, món quà nhỏ bé từ thiên nhiên ấy đã được các anh đón nhận thật chân thành nơi dải đất “mường lát” phảng phất hương thơm.

“dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm

heo hút cồn mây súng ngửi trời

ngàn thước lên cao ngàn thước xuống

nhà ai pha luông mưa xa khơi”

nối tiếp nhếng cung bậc cảm xúc ở phía trên, việc sử dụng những từ láy có tác dụng gợi hình như: khú khuỷu, thănm, heo gi túọ cợ. sắc net. With dốc cao sừng sững ngất trời ầy gian nan, cach trởi ường đi quanh co, gập ghềnh khiến cho mỗi with người khi cất bước đi lên gặp nhiều nguy hiểm khôn xiết.

Ấy thế mà, dù băng qua gió, đi trong mây, net hóm hỉnh của những chàng trai trẻ trong đoàn quân vẫn còn đó. phải chăng phép nhân hóa “sung ngửi trời” kia của tác giả là minh chứng rõ ràng nhất trong bài thơ? trước núi rừng hùng vĩ mây phủ quanh năm, giữa bộn bề nguy khó, sinh tử cận kề, tinh thần lạc quan của các anh vẫn luôn đượn gic g. cách gọi “sung ngửi trời” nghe sao thật ngộ nghĩnh, hồn nhiên, nhưng càng gọi lại lại càng thấy thương vô cùng. thương cho cái gian truân, vất vả, thương cho bao gian khổ, khó khăn của chốn rừng thiêng nước độc mà những người lính trẻ ựợi chịp.

là “ngàn thước lên cao ngàn thước xuống”, ngẫm pHép ối mà mới there is chảnh sắc thiên nhiên nơi ất trời tây bắc, người ởi nhìn lên nhưn tiê lạ ở ở ở ở ở ở mây và sương mù che kin. những ngọn núi, đồi cao, quanh năm không dấu chân người qua lại, “heo hút”, trùng trùng điệp điệp nay đã có các anh đi qua, mang mong theo cgióùng.

tạm dừng những câu thơ kết hợp nhiều thanh trắc miêu tả cảnh dốc ồi, tác giả đã viết nên một câu thơ với bằng cết xuyẺ su. một thoáng mênh mang đã tái hiện lên giữa cuộc hành quân, khi các anh dừng chân nơi ngọn đèo xa lạ, nhìn thấy bản pha luông cùng vớnh nô tiếng “nhà” gọi lên nghe chiều bâng khuâng, làm xao xuyến mỗi tâm hồn, một tiếng khẽ thôi nhưng chứa nhiều nỗi man mác khôn nguôt, khó. là vì lẽ đứng trước nơi chốn lạ trông thấy cảnh vật xa xăm mà gần gũi? hay là vì nỗi nhớ nhà vẫn luôn gìn giữ nơi tim mỗi chàng trai hà thành cả một thời thơ dại chưa bao giờ rời xa mảnh đấƒt cỡg?

“anh bạn dãi dầu không bước nữa

gục lên súng mũ bỏ quên đời!

chiều chiều oai linh thác gầm thét

Đêm đêm mường hịch cọp trêu người”

nơi núi rừng tây bắc hoang dã, là những ngọn núi ngất trời, những cánh rừng sâu đầy dã thú, with dốc cao sừng sừng cờƒc b. hành quân nơi địa hình hiểm trở như thế ranh giới của sự sống và cái chết thật thật mong manh và khó đoán. Đã có các anh phải kiệt sức vì chặng đường khắc nghiệt, gian nan, bỏ lại sau lưng chí hướng, những đồng đội trên đư. thương những with người M ÉM đM M đM đM M đM đM M đM đM M đM đM đM M đM đM nhận lại được chút ấm áp, dịu nhẹ bên những kỷ niệm chan chứa tình người nơi các anh lính trẻ đi qua:

“nhớ ôi tây tiến cơm lên khói

mai châu mùa em thơm nếp xôi”

gác lại phút trắc trở băng rừng, lội suối, các anh dừng lại, ngồi bên nhau quây quần nơi bản làng xa lạ nào đó. mùi khói bếp xông lên xen lẫn tình đồng đội, đồng chí thiêng liêng, nồng ấm tựa anh em một nhà. là hương nếp xôi nơi ất mai châu đã giữ dấu ân tình, là buổi chuyện trong những bữa cơm ngạt thơm vị khói đã làm ậm ậm nênng kỻng fa.

chiến tranh đã trôi qua rất lâu, mỗi khi nhìn lại đó là những khoảng lặng, nốt trầm trong ta, ểể ta thêm biết, thêm tàt ° Các Chiến sĩ đã Hy withouth vì dân tộc nói chung. nhưng, với những con người ấy, những con người đã ngã xuống vì tình yêu đất nước thì đó lại là những quãng cao nhất, bản hòa âm phối khí tuyệt vời về tuổi trẻ và cuộc đời trong khúc ca đầy anh hùng của đời mình

bài văn phân tích đoạn 1 bài thơ “tây tiến” số 11

quang dũng là một nghệ sĩ đa tài làm thơ, vẽ tranh, viết văn, soạn nhạc nhưng thành công nhất là thơ. Ông là nhà thơ nổi tiếng của văc việt nam thời kì khang chiến chống thực dân phap với một hồn thơ lãng mạn, tài hoa, thơ giàu với những tac pHẩm “…trong đó tieu biểu là bài thơ “tây tiến”. bài thơ không chỉ là nỗi nhớ của quang dũng về đoàn quân tây tiến mà còn khắc họa rõ nét cuộc hành quân gian khổ của đoàn quân tây tiến và khung cảnh thiên nhiên miền tây hùng vĩ, hoang sơ, dữ dội qua đoạn thơ:

“sông mã xa rồi tây tiến ơi…

mai châu mùa em thơm nếp xôi”

bài thơ “tây tiến” ra đời trong hoàn cảnh đặc biệt. tây tiến là một ơn vị quân ội ược thành lập ầu năm 1947, có nhiệm vụ phối hợp với bộ ội lào, bảo vệ biớiệu việt – l. Chiến sĩ tây tiến pHần đông Là Thanh Niên, Học Sinh, Trí Thức Hà nội, Chiến ấu Trong Những Hoàn Cảnh Gian Khổ Nhưng Họ Sống rất lạt quan và chi ến ấtn dũn ộmmmm. , cuối năm 1948 khi rời đơn vị cũ chưa bao lâu, tại phù lưu chanh, quang dũng viết bài thơ nhớ tây tiến. khi in lại, tác giả đổi tên bài thơ là “tây tiến”. mở đầu bài thơ bằng những dòng thơ chan chưa nỗi nhớ, lời thơ như chợt thốt lên đầy nhớ nhung và tiếc nuối:

“sông mã xa rồi tây tiến ơi

nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi”

dòng song mã như là điểm gợi để nhà thơ nhớ về đoàn quân tây tiến, với lời gọi tha thiết ngọt ngào. nhà thơ đã rất tài tình khi sửng từ lay “chơi vơi” kết hợp với hiệp vần “ơi” mở ra một không gian vời vợi của nỗi nhớ ồng thờ , cả. Lâng lâng khó tả trong lòng người ra đi nhưng cảm xúc rất chân thực của một người ồng ội đã rời xa ơn vị ểi nỗi nhớ như như như như nng nng ơ ể ể ể ể ể ề ề ề ề ề ể ề ề ề ể ể ề ề ể ể ề câu thơ có bảy từ thì có hai từ “nhớ”. Điệp từ “nhớ” như tô đậm cảm xúc toàn bài thơ, không phải ngẫu nhiên mà nhan đề ban đầu của bài thơ tác giả đặn t là”. Để rồi nỗi nhớ ấy cứ trở đi trở lại trong toàn bài thơ tạo nên giọng thơ hoài niệm sâu lắng, bồi hồi. nỗi nhớ tha Thiết, niềm thương diết mà nhà thơ dành cho miền tây, cho ồng ội cũ của mình, tất cả trở thành kỉ niệthm quôà không phải khi ến với với “ ở trong thơ ca việt nam khi nói về nỗi nhớ cũng đã từng diễn tả:

“nhớ ai bổi hổi bồi hồi

như đứng đống lửa như ngồi đống that”

vậy nhưng ến với quang dũng nỗi nhớ sáng tạo hơn cả với nỗi nhớ “chơi vơi” là trạng thái trọi giữa khoảng không âĻ vạu bẻ khong th. bâng khuâng, tha thiết vọng vào lòng người đọc không thể nào quên. nỗi nhớ bao trùm cả khoảng không gian và thời gian ấy quang dũng đã ưa người ọc ến với thiên nhiên tây bắc hùng vĩ, dữi nh mửng m᩺c. Đó là những địa danh mà đoàn quân tây tiến đã đi qua, “sài khao”, “mường lát”, “pha luông”, “mường hịch”, “mai châu”. những ịa danh khi đi vào thơ quang dũng nó không còn mang màu sắc trung tính, vô hồn trên bản ồ ồ nữa mà gợi lên trong lòng người ọc không khí nún. không chỉ vậy những with đường hành cũng đầy những hiểm nguy:

“sài khao sương lấp đoàn quân mỏi

mường lát hoa về trong đêm hơi”

những with ường hành quân gian nan vất vả, trên ỉnh sài khao sương dày “lấp” cả đoàn quang, quang dũng dùng chữ “mỏi” như tái hìnhđ ảnh . sương lấp” thật hùng vĩ và tráng lệ. Đâu chỉ có thế, mường lát đêm về sương tỏa khắp không gian. tác giả không nói “hoa nở” mà “hoa về” không nói sương mà là “đêm hơi” như càng nhấn mạnh vẻ ẹp tâm hồn lãng mạn, hàa của những háng nía ng. with đường hành quân ấy còn vô cùng gập ghềnh, hiểm trở, đầy sự hiểm nguy giữa một bên là núi cao với một bên là vựthc mĺp:

“dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm

heo hút cồn mây súng ngửi trời

ngàn thước lên cao ngàn thước xuống”

không gian ược mở ra ở nhiều chiều: chiều cao ến chiều sâu hút của những dốc noui, chiều sâu của vực thẳm, bềng của những thung lũng trải rau mương. các từ láy giàu sức tạo hình khiến người ọc hình dung những with ường quanh co, dốc rồi lại dốc, những ỉnh đèo hoang vắngàkhuấyt. cách ngắt nhịp 4/3 của câu thơ “ngàn thước lên cao ngàn thước xuống” tạo thành một đường gấp khúc của dáng núi. NHư VậY BA Dòng Thơ Liên Tiếp Trong đoạn Thơ đã Sử DụNG NHIềU THANH TRắC GợI SựT VấT Vả NHọC NHằN CủA NHữNG NGườI LINH TâY TIếN TRRên with ường hành

nếu như ba câu thơ trên gợi lên một cảm giác gập nghềnh hiểm trở thì đến mới câu thơ tiếp theo như một phút lắng lòng của những người lính tây tiên bên những ngôi nhà nơi xóm núi như cánh buồm thấp thoáng trên mặt biển trong không gian bình yên và êm ả của mưa giăng đầy thung lũng thành ‘xa khơi”. Đọc câu thơ người đọc thấy bình yên đến kì lạ, phải chăng những phút giây hiếm hoi ấy như tiếp thêm sức mạnh cho người lính chiến đấu tiếp với kẻ thù cũng như thiên nhiên khắc nghiệt nơi đây:

“chiều chiều oai linh thác gầm thét

Đêm đêm mường hịch cọp trêu người”

quang dũng nhớ ến âm thanh “gầm thét” của thc dữ, tiếng gầm gào của loài hổ dữ rình rập như muốn nuốt chửng người linth khi mềi. thời gian buổi chiều, về đêm lại càng nhấn mạnh thêm cảm giác hoang sơ của chốn “sơn lâm bóng cả cây già”. những từ ngữ và hình ảnh nhân Hóa, từ lay ược nhà thơ sử dụng ể ể tô ậm ấn tượng về về về vềng noui hoang vu dữi nơi thiutn hon Hoang dèg ng ng ng ng ng ng

chỉ bằng mấy dòng thơ ầu quang dũng đã tái hiện ầy ủ bức tranh của núi rừng miền ty ược vẽ bằng bútãp pháp vừa hiện mỡn vthực l. nét vẽ vừa gân guốc, mạnh mẽ, dữi nhưng lại cũng rất mềm mại tạo nên vẻ ẹp hài hòa cho bức tranh Thiên nhiên miền tây hùng vĩ mà đoàn quân tân tân tây tây tây tâ Đoạn thơ không chỉ là nỗi nhớ về thiên nhiên miền tây mà trung tâm của nỗi nhớ ấy còn là những người lính, những đồng đội cũ được quang dũng thể hiện bằng vẻ đẹp bi tráng trên chặng đường hành quân đầy chông gai, nguy hiểm . Ấn tượng trong lòng người ọc về người lính tây có lẽ bởi vẻ ẹp lạc quan trong chặng ường hành quân gian khổ qua cu thầ ầy chất lính:

“heo hút cồn mây súng ngửi trời”

Đó là hình ảnh tếu táo, lạc quan trong gian khổ với vẻ đẹp hồn nhiên qua cách nói hóm hỉnh “súng ngửi trời”. nếu viết “súng chạm trời”, nhà thơ sẽ chỉ tả ược ộ ộ cao của ỉnh dốc mà khi ứng trên đó, mũi sung của người lunth tây tiến như chạm cả vào nền tre. còn ở đây, quang dũng đã gợi ược “chất lính” trẻ trung, vẻ tươi mới, sức sống dạt dào trong tâm hồn của người lính tây tiến vốn thân từng thữn thnhn thnhi thnhi thnhi thnhi thnhi thnhi thnhi thnhi thnhi thnhi thnhn thnhi thnhi thnhn thnhn thnhn thnhn thnhi Đồng thời còn mang đến người đọc sự mới lạ, hóm hỉnh đầy chất lính, mũi súng của người lính được nhân hóa thành hình ảnh “súng ngửi trời” tinh nghịch, đầy chất thơ, mang cảm hứng lãng mạn đồng thời khẳng định chí khí quyết tâm của người chiến sĩ chiếm lĩnh mọi tầm cao gợi cho người đọc đến với câu thữ cữ:

“rất đẹp hình anh lúc ráng chiều

bong dài trên đỉnh dốc cheo leo

núi không đè nổi vai vươn tới

lá ngụy trang leo với gió đèo”

và trên chặng ường hành quân ấy dù với cái nhìn lãng mạn, tinh nghch thì người lynh tây tiến không thể tránh ược sự thậng Ļữ có nh:

“anh bạn dãi dầu không bước nữa

gục lên súng mũ bỏ quên đời”

khi nói về cuộc chiến tranh khốc liệt ấy. tác giả đã không né tránh hiện thực của những mất mát đau thương trong cuộc chiến. trong cuộc hành quân gian khổ đã có những người ngã xuống vì kiệt sức. vì mũi sung của kẻ thù. NHưNG quang dũng đã thể hiện cach nói giảm, nói tránh về cai chết vừa xót xa, vừa ngạo nghễ “không bước nữa” ể rồi “bỏ qu ờ nhẹ tựa long hồng. nhớ những người đồng đội đã ngã xuống nhưng không gợi cảm giác bi luỵ. Hơn thế nỗi mất má, niềm cảm thương ược nói bằng giọng thơ ngang tàng, kiêu hãnh “gục lên sung mũ bỏ qu ời”. >

sau chặng đường hành quân đầy gian khổ , có những lúc đồng đội hola sinh, đoàn quân tây tiến đã có dịp dừng lại một bảma

“nhớ ôi tây tiến cơm lên khói

mai châu mùa em thơm nếp xôi”

“nhớ ôi”là một từ cảm thán mang tình cảm dạt dào, tiếng lòng của những người lính tây tiến. câu thơ đậm đà tình quân dân, sự gắn kết tình nghĩa thủy chung giữa những người lính tây tiến và đồng bào tây bắc. Họ DừNG CHâN NơI XÓM NUMA SAU CHặNG ườNG DàI VấT Vả, Họ quần trong niềm vui ấm ap, niềm hạnh phúc bên những nồi cơm còn thơm làn gạo mới.nhớ Mùi thơm của tình người thân yêu da diết, ằm thắm, sự gắn kết tình nghĩa thủy chung, giữa những with người miền tây bắc của tổc quốc với bội ội kháng chiến. tình cảm ấy mãi mãi không thể phai mờ trong lòng những người lính tây tiến. như chế lan viên từng viết về tình quân dân ấy trong bài thơ “tiếng hát con tàu”

“anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch

vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng

Đất tây bắc tháng ngày không có lịch

bữa xôi đầu còn tỏa nhớ mùi hương”

qua đoạn thơ trên quang dũng không chỉ thể hiện thành công nỗi nhớ thiên nhiên và miền ty hùng vĩ mà còn thành công với ccic biện phÁp nghát . sử dụng ngôn từ đặc sắc về địa danh, từ tượng hình, từ hán việt, kết hợp hài hòa chất nhạc và họa thơ.

đoạn thơ mở ầu trong bài thơ “tây tiến” dù chỉi mới là khúc dạo ầu của một bản tình ca vềi nỗi nhớ, song cũng đã kịp ghi lại những vẻ ẹ ấy, những người lính tây tiến hiện lên thật đẹp. Ồng thời thể hiện sự gắn bó của nhà thơ với thiên nhiên và người nơi ấy là biểu hiện của một tấm lòng gắn bó với quê hƺ. Đồng thời là tấm lòng trĩu nặng yêu thương với những người đồng đội, đồng chí của mình.

bài văn phân tích đoạn 1 bài thơ “tây tiến” số 12

quang dũng (1921-1988) là một nghệ sĩ đa tài với hồn thơ phóng khoáng, hồn hậu, lãng mạn và tài hoa. “tây tiến” là bài thơ tiêu biểu cho đời thơ và thể hiện sâu sắc phong cách thơ quang dũng. có thể nói, tinh hoa của bài thơ được hội tụ lại trong khổ thơ đầu tiên. khổ thơ đ đng lên bức tranh thiên nhiên hùng vĩ, mĩ lệ của núi rừng miền tây, nơi nhà thơ cũng đoàn quân tây tiến đ� từng hoạtẙn.

sông mã xa rồi tây tiến ơi!

nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi

sài khao sương lấp đoàn quân mỏi

mường lát hoa về trong đêm hơi

dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm

heo hút cồn mây,súng ngửi trời

ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống

nhà ai pha luông mưa xa khơi

anh bạn dãi dầu không bước nữa

gục lên súng mũ bỏ quên đời !

chiều chiều oai linh thác gầm thét

Đêm đêm mường hịch cọp trêu người

nhớ ôi tây tiến cơm lên khói

mai châu mùa em thơm nếp xôi.

Bài Thơ “Tây tiến” ượC Sáng tac năm 1948 tại làng phù lưu chanh, khi nhà thơ đã rời khỏi ơn vị cũ tây tiến, chuyển sang hoạt ộng tạt ơt ơt ơt ơt ơt ơt ơt ơt ơt ơt ơt ơt tây tiến là một ơn vị bộ ội chống pháp ược thành lập năm 1947, có nhiệm vụ phối hợp với bộ ội lào bảo vệ bi ới t. Ịa bàn hoạt ộng của đoàn quân tây tiến rất rộng lớn trải dài từ sơn la, hòa bình, miền tây thanh hóa ến sầm nưa (lào trƃ) – lành჻ nhỡ. chiến sĩ tây tiến phần đông là thanh niên hà nội, có nhiều học sinh, sinh viên, trong đó có quang dũng. họ sống và chiến đấu trong hoàn cảnh gian khổ, thiếu thốn, bệnh sốt rét hoành hành nhưng vẫn lạc quan, anh dũng. hoạt động được hơn một năm thì đơn vị tây tiến trở về hòa bình thành lập trung đoàn 52.

bài thơ ra đời từ nỗi nhớ, kỉ niệm, hồi ức của quang dũng về đồng đội và địa bàn chiến đấu cũ. tác phẩm sau khi ra đời đã được bao thế hệ thanh niên và bạn yêu thơ truyền tay tìm đọc. Đến năm 1986, bài thơ được en trong tập thơ ”mây đầu ô” (xuất bản 1986). ban đầu bài thơ có tên là ” nhớ tây tiến”, sau đó tác giả chuyển lại thành ” tây tiến”. nhan ề ”tây tiến” ảm bảo tính hàm súc của thơ, không cần phải trực tiếp bộc lộ nỗi nhớ mà tình cảm ấy vẫn hiệu thả lên s. nhan đề còn làm nổi rõ hình tượng trung tâm của tác phẩm, đó là hình tượng đoàn quân tây tiến.

“tây tiến” là bài thơ in đậm phong cách tài hoa, lãng mạn, phóng khoáng của hồn thơ quang dũng. tác phẩm đã bộc lộ nỗi nhớ sâu sắc của nhà thơ với người lính tây tiến mang vẻ đẹp lãng mạn, đậm chất bi tráng. Đoạn thơ thứ nhất đã tái dựng lại sống ộng bức tranh thiên nhiên miền tây với những khung cảnh, những chặng ường hành quân gian khổ, từ đ bài thơ mở ra bằng một nỗi nhớ trào dâng:

sông mã xa rồi, tây tiến ơi!

nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi

tiếng gọi “tây tiến ơi” bật lên bởi một nỗi nhớ sâu sắc, cồn cào không kìm nén nổi. Đối tượng của nỗi nhớ ấy rất cụ thể, rõ ràng là: “sông mã”, “tây tiến”, “rừng núi”. nỗi nhớ ấy phải khắc khoải lắm thì tác giả mới điệp lại hai lần từ ” nhớ”. ”NHớ CHơI VơI” Là nỗi nhớ chập chờn hư thực, vừa tha thiết, thường trực, vừa mênh mang, ầy am ảnh, vừa mở ra không gian của tiềm thức, vừa như g g g ghp tt. . cách hiệp vần “ơi” làm câu thơ như ngân vang, phù hợp với biên độ của cảm xúc. hai câu thơ đầu đã khơi mạch chủ đạo của cả bài thơ là nỗi nhớ khôn nguôi. nỗi nhớ ấy được cụ thể dần dần trong những vần thơ tiếp sau. hai câu thơ tiếp gợi lại hình ảnh đoàn quân hành quân trong đêm:

“sài khao sương lấp đoàn quân mỏi,

mường lát hoa về trong đêm hơi”

hai câu thơ vừa tả thực, vừa sử Dụng Bút phap pheng mạn.những từ chỉ ịa danh sài khao, mường whistle gợi ra ịa Bàn rộng lớn, ầy lạm ốm ối với với với với người người người người người người người người người sương mù vùng cao dày đặc như trùm lấp bước chân, nuốt chửng cả đoàn binh vốn đang mỏi mệt, rệu rã vì chặng đkhdàgiang. quang dũng đã nhìn thấy và miêu tả một mảng hiện thực khuất lấp trong thơ ca kháng chiến. nhưng những người lính ấy, dù mệt mỏi mà tâm hồn vẫn trẻ trung, hào hoa, lạquan, yêu đời. hình ảnh ” hoa về trong đêm hơi” là hình ảnh đẹp giàu sức gợi. Đó Có thể là những ang đuốc sáng lung linh của đoàn quân đang tiến về bản làng, cũng có thể là hình ảnh đoàn quân từ rừng đi ra, trên tay vẫn cầm hình ảnh ẩn dụ về đoàn quân tây tiến như những bông hoa rừng. Đoàn quân ấy hành quân trong một ” đêm hơi” đầy huyền ảo, mơ hồ, bảng lảng khói sương chốn rừng suối. hai câu thơ in đậm dấu ấn tài hoa, lãng mạn của quang dũng. bốn câu thơ tiếp theo đặc tả địa hình hiểm trở của miền tây:

dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm

heo hút cồn mây súng ngửi trời,

ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống,

nhà ai pha luông mưa xa khơi.

nhà thơ sửng một loạt các từ lay tượng hình “khúc khuỷu”, “thăm thẳm”, “heo wet”, kết hợp với cach ngắt nhịp 4/3 như chặt đi câu thơ, mật ắt ắt ắt ắt ắt ắt ắt c t ắt ắt ắt c t c t ắ ắt ắ ắ ặt t ắt t t t t c t t ắ ắt t t t t t t t ắt ắ ắt ắt ắt t t ắt ắt ắt t t t t t t t t t t. khiến câu thơ trúc trắc gợi sự vất vả, nhọc nhằn. NHữNG PHÉP tu từ đó mở ra trong tâm tưởng người ọc ấn tượng về sự gập ghềnh, hiểm trở, ẩn chứa bao bất trắc, nguy hiểm của no cao, vực sâu nơi nos n hình ảnh ” súng ngửi trời” là một nhân hóa táo bạo, đặc tả sự chót vót của dốc núi. người lính tây tiến leo lên đỉnh dốc, cảm tưởng như mũi súng có thể chạm mây. từ đó, ta cũng thấy ược nét tinh nghịch khỏe khoắn, vẫn có thể trêu đùa vô tư sau một chặng ường hành quân vất vả, mệt nhọc của các eth eth lah tây tiến. phép ối ”ngàn thước lên cao – ngàn thước xuống” càng nhấn mạnh ộp ghềnh, hình sông thế núi trập trùng, hiểm trở của thiên miỻn. ba câu thơ giàu chất hội họa, dựng lên bức tranh hoang vu, dốc đèo đứt nối, hùng vĩ trên with đường hành quân của chiến sĩ tây. Câu thơ thứ tư toàn bộ là bảy thanh bằng ”nhà ai pha luông mưa xa khơi”, vần mở “ơi” ặt cuối câu tạo cảm giác nhẹ nhàng gợi ra những phút giây ngHỉi ngơi ng Họ ứng trên những ỉnh noui, thưởng thức chút bình yên, vẻ ẹp lãng mạn của no rừng, phonng tầm mắt, Thy mưa rừng giict bốn câu thơ vừa gợi ra sựi ra những cuộc hành quân vất vả nhọc mệt nhưng ầy trẻ trẻy ti -tác tác. người lính tây tiến không chỉ đối diện với dốc cao vực sâu mà còn phải chịu những mất mát hi sinh:

anh bạn dãi dầu không bước nữa,

gục lên súng mũ bỏ quên đời.

cách nói tránh về cái chết “không bước nữa”, “bỏ quên đời” gợi tư thế ngạo nghễ của người lính tây tiến. họ chủ động chấp nhận cái chết, coi nó chỉ đơn giản như một giấc ngủ mà thôi. tư thế hi sinh ” gục lên súng mũ” đầy xót xa nhưng cũng thật hào hùng. hình ảnh về người lính anh dũng hola sinh ấy sau này ta còn bắt gặp trong “dáng ứng việt nam”: “và anh chết trong khi đang ứng bắn- máu anh phun theaạa ạa”. câu thơ đã tiếp tục cảm hứng bi tráng khi xây dựng chân dung người lính tây tiến. và người lính tây tiến tiếp tục chịu sự thử thách của núi rừng miền tây:

“chiều chiều oai linh thác gầm thét,

Đêm đêm mường hịch cọp trêu người”.

các từ lay chỉ biên ộ ộ lặp lại thường xuyên của thời gian “chiều chiều”, “đêm đêm” kết hợp với biện pHán Hóa “Thác gầm thít”, “,” cọp trêu ngườn “” “” “” “” “” “” “” “” “” “” “” “” “” ” cọp trêu ngườh “” “”, “” cọp trêu ngườh “” “” “cọp trêu ngườh” “” “” cọp trêu ngườh “” “” “cọp trêu ng” “” “” cọp trêu ngườh “” “” “cọp trêu ngườh” “” “” cọp trêu ngườh “” “” dội, hoang dã chứa ầy nguy hiểm, cai chết luôn luôn rình rập đe dọa người linh của noui rừng miền tây.

nhớ ôi tây tiến cơm lên khói,

mai châu mùa em thơm nếp xôi.

núi cao rừng rậm lùi xa, chỉ còn lại hương vị ấm áp nghĩa tình quân dân lan tỏa từ nồi cơm của các cô gái thái. từ cảm thán “nhớ ôi” ứng ầu câu thơ diễn tả nỗi nhớ da diết, ám ảnh khôn khuây của quang dũng cũng như người lynh tây tiến vền miề b. nhà thơ như nhói lòng khi hồi tưởng lại cảnh đoàn quân quây quần quanh nồi xôi nếp thơm lừng đang bốc khói. Đó là những giây phút ấm áp ngắn ngủi nhưng lại dịu ngọt, tinh tế nên khắc sâu mãi trong tâm trí nhà thơ. cach kết hợp từ “mùa em” rất ộc đao, gợi những lín tưởng ẹp, lãng mạn vềng cô gái this vừa khỏe khoắn vừa dịu dàng mà ằm thắm yêu thương. hai câu thơ kết thúc đoạn một bài thơ tây tiếnco âm điệu nhẹ nhàng tha thiết gợi cảm giác êm dịu, ấm ap, tạo tâm thế cho người ọc cảm nhận đn ơn ơn ơn

trong những đoạn thơ còn lại, nhà thơ quang dũng tiếp tục hồi tưởng về cảnh những đêm liên hoan văn nghệ thiết tình quâânn dân, nhng buổu t trng ơng ơng ơng ơng ơng ưng ưng ưng ưng ưng ưng ưng ưng ưng ưng ưng, hưng ưng ưng ưng ưng ưng ưng ưng. dung tập thể những người lính tây tiến anh dũng, hào hoa. cuối bài thơ, quang dũng bộc lộ lời nguyện thề mãi gắn bó với miền tây và đoàn quân tây tiến.

Đoạn thơ đầu bài thơ tây tiến đã thể hiển tài hoa và tâm hồn lãng mạn phóng khoáng của nhà thơ quang dũng. Đoạn thơ có ngôn ngữ giàu chất tạo hình, giàu nhạc điệu, gây ấn tượng táo bạo, dựng lên bức tranh sinh động, có chiều sâu về cảnh hành quân của đoàn quân tây tiến trên cái nền thiên nhiên rừng núi hùng vĩ thơ mộng miền tây. qua đó, ta cảm nhận ược sự gắn bó sâu sắc, nỗi nhớ tha thiết của nhà thơ quang dũng về những ngày tháng chiến ấu trong đoàn

bài văn phân tích đoạn 1 bài thơ “tây tiến” số 13

“tây tiến” của quang dũng có thể coi là một trong những bông hoa tươi thắm nhất của chùm hoa thơ viết về anh bộ ội cụ hồ trong phỿ chán chá ca. bài thơ ngay từ khi ra đời đã tạo một sức sống hết sức mạnh mẽ và bền bỉ trong lòng người đọc. sức sống ấy có được là nhờ ngòi bút của quang dũng đã từ những cảm hứng vừa hiện thực, vừa bay bổng lãng mạn khi khắc hoạ hình tượng người chiến sĩ vệ quốc như một khúc ca bi tráng vang lên giữa một bản đại hùng ca của toàn dân tộc trong những tháng năm bảo vệ đất nước mình. Hình tượng người linh với sự hoà trộn các sắc màu vừa hiện thực vừa lãng mạn đã ược hiện ra ngay từn thứ nht của bài thơn mô vẻ ẹ ẹp củng ứnn l. thiên nhiên và with người đan xen hoà quyện lẫn nhau để tạo nên sự hoành tráng của bức tranh cuộc sống, sự kỳ vĩ lớn lao cờp.

“Tây tiến”, nói đúng ra là những hoài niệm ầy nhớ thương và tự hào của quang dũng về những người ồng ội của mình trong đoàn binh tây tiến, đoàn binh lên tây bắc giải phóng vùng biên giới việt-lào rồi giúp nước bạn giải phóng vùng thượng lào, tạo nên một vùng an toàn chong ta chi᧿n; khu cung ta; về những tháng năm vô cùng gian khổ nhưng rất ỗi hào hùng của đoàn binh tây tiến gắn liền với những vùng ất mà hẍ đ điẺ, chi. sau những bước chân trường chinh, tây tiến, đoàn binh đã được phiên chế thành những đơn vị khác. vì thế bài thơ lúc đầu có tựa đề “nhớ tây tiến”, về sau qd mới đổi thành “tây tiến”.

bài thơ, như những dòng ghi chú cuối cùng, được làm tại phù lưu chanh, một làng ven bờ song Đáy. phải chăng vì thế mà nỗi nhớ tây tiến lại được bắt đầu bằng nỗi nhớ về một dòng song với âm hưởng vô cùng tha

“sông mã xa rồi tây tiến ơi!”

Đó là âm hưởng ngân lên từ những chữ “xa rồi” và chữ “ơi” đầy cảm xúc nhớ thương. nhà thơ như để tiếng gọi yêu thương “tây tiến ơi” vọng về với một thời gian khổ nhưng nghĩa tình, đầy những hy sinh nhưng cũng đầy những gắn bó, vọng về một miền đất xa xôi, vọng tới những người đồng đội của mình dù nằm lại nơi viễn xứ hay đang chiến đấu ở những chiến trường khác nhau. “sông mã xa rồi tây tiến ơi!”, thấm đượm biết bao nỗi nhớ, niềm yêu thương của quang dũng.

hình tượng with sông mã mở ầu cho hoài niệm về tây tiến như một sự khẳng ịnh âm hưởng hào hùng, bi -bing của những “tỉn ô ô ô n. Tiến mà của cả dân tộc, của cả ất nước. With sông mã đã trở thành biểu tượng cho sức mạnh, cho vẻ ẹp của đoàn binh tây tiến. và quang dũng đ , xa dần nhưng vẫn chảy suốt bài thơ ể ể khi thieve lên thành những with Thác Chiều ều oai linh gầm thés, khi l ại thmit “hoa đong ưa của nó khi “sông mã gầm lên khúc độc hành”. và pHải chăng with sông mã ấy cũng chynh làng sông cảm xúc mà quang dũng đã từ nó thể hiện bao nhiêu tự hào, cảm pHục, nhớ thương ối với ớIn ớ ười ười ười ười ười.

14 dòng thơ mở đầu là sự khắc tạc hình ảnh người lính tây tiến gắn liền với chặng đường hành quân gian khổ hủa. vì thế thiên nhiên được mô tả cũng gắn liền với những chặng đường hành quân này. thiên nhiên và with người như đan xen, như hoà quyện lẫn nhau. dừng lại những chặng ường hành quân của người lynh tây tiến, 14 dòng thơ như những thước phim tưu nhưng líy giá trị nght v thuửn c,.

trước hết phải thấy quang dũng đã tạo nên trong tây tiến một thiên nhiên vừa hùng vĩa bí hiểm, vừa thơ mộng vừa khắc nghiệt cán lmhệt lmht. cho nên sau câu thơ như một tiếng gọi tha thiết “sông mã xa rồi tt ơi !” là hình ảnh của một vùng rừng núi bao la như chao nghiêng trong ống kính của người nghệ sĩ quay phim, như chơi vơi trong nỗi nhủng quay cd. “nỗi nhớ chơi vơi” là một sáng tạo độc đáo của nhà thơ, bởi chơi vơi thường mang ý nghĩa chỉ không gian. không gian tồn tại của sự vật, đi vào nỗi nhớ của quang dũng “chơi vơi” trở thành không gian của tâm tưởng, của cảm xúc. từ bức tranh toàn cảnh “chơi vơi” một nỗi nhớ này, hoài niệm như ống kính quay phim làm hiện lên những chặng đường đã qua của đoàn binh tây tiến với những địa danh, không phải không có sự lựa chọn một cách kỳ công , Gợi Biết Bao Cảm Giác về sự xa xôi hiểm trở như sài khao, mường whit quần phương cho rằng 2 chữ “mường hịch” nghe như bước chân cọp dậm dịch rình người, còn 2 chữ “mai châu” tự nó đã ủ ủn hương thơm của nếp rừng.

bức tranh thiên nhiên trong tây tiến của quang dũng còn vô cùng đặc sắc bởi nó được tạo nên từ một thứ ngôn ngữ hìt gitàu. mô tả thiên nhiên mà ta như thấy những bước chân quả cảm của đoàn binh tây tiến đang ạp bằng mọi gian khổ mà thi thihi nhii nhi đ nhiên. ta không chỉ thấy một sài khao sương lấp, một mường lát hoa về trong đêm hơi mà còn thấy cả những chặng đường khúc khuỷu, cheo

“dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm

heo hút cồn mây súng ngửi trời

ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống

nhà ai pha luông mưa xa khơi “

Đó là hình ảnh trập trùng dốc đứng đèo cao như dựng lên trước mắt đoàn binh tây tiến. những thanh trắc tiếp nối nhau tạo cảm giác về sự gập gềnh khúc khuỷu. Điệp từ “dốc” như mở ra trước mắt người đọc hình ảnh những with dốc tiếp nối nhau lên tới người. nhịp của câu thơ càng làm tăng thêm nỗi vất vả của người lính bởi nó như tiếng thở hối hả, giục giã, gấp gáp. Đó là nhịp điệu:

dốc lên / khúc khuỷu / dốc / thăm thẳm

Đó là một nhịp điệu ít thấy trong câu thơ 7 chữ cổ điển: 2/2/1/2. hơn nữa nhà thơ còn sử dụng liên tiếp những từ lay gợi hình, những từ lay mà tự nó đã có giá trị bioểu hiện như “khúc khuỷu”, “thăm thẳm”, tiếp đ

tuy nhiên cần phải thấy thơ quang dũng có một ặc điểm rất nổi bật, bao trùm, đó là những hình ảnh tương phản mản vản vỡn giá trẻ. cho nên những “dốc lên”, “khúc khuỷu”, “thăm thẳm”, “heo hút” đã trở thành vô nghĩa trong sự thử thách của thiên nhiên đối với with ng. vì sau tất cả những thử thách ấy, ta bỗng bắt gặp một cảm xúc đầy kiêu hãnh của người lính. người lính đã bất chấp mọi thử thách để vươn tới một tầm cao +++g lộng giữa đỉnh trời. quang dũng đã tạo nên một hình ảnh hết sức bất ngờ từ sự tương phản này, hình ảnh “sung ngửi trời”. từ hình ảnh ấy, người lính hiện ra rất thực, thực với những người lính xuất thân từ học sinh, sinh viên trí thức hnội. Đó là hình ảnh ược hiện ra từ cai nhìn của những người lynh trẻ thông minh mà tinh nghịch, những người lynh đt qua muôn trùng dốc ốc ể v ươn tờn tờn trời. không phải là những người lính như người lính trong đoàn binh tây tiến khó có thể liên tưởng từ “mũi súng” đến “súng ngửi trời”

thời đại đã đem đến cho quang dũng không chỉ một liên tưởng lạ lùng, kỳ thú mà còn là hình tượng thơ hết sức kỳ vĩ. khẩu sung cùng với người linh như đang ứng ở ỉnh cao của thời ại gợi ta nhớ tới hình ảnh ngươì chiến sĩ vệc trong câu thơ của pHạm

“hoành sóc giang san cap kỉ jue”

hình tượng người anh hùng vệ quốc cầm ngang ngọn giáo đứng giữa non sông hoặc người lính trong câu thơ của tố hữu.

“rất đẹp hình anh lúc nắng chiều

bong dài trên đỉnh dốc cheo leo

núi không đè nổi vai vươn tới

lá nguỵ trang reo với gió đèo”

(lên tây bắc)

song ở câu thơ của quang dũng, người lính thật hồn nhiên và lãng mạn, vừa thật, vừa khái quát, vừa giàu ý nghĩa tượng trưng. thiên nhiên có lúc vụt hiện ra từ những câu thơ giàu giá trị tượng hình, một đỉnh cao nghìn thước. Đó là câu thơ:

“ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống”

không ít người yêu thích câu thơ này bởi sự ngắt nhịp giữa dòng đã bẻ gập câu thơ , tạo nên cái đỉnh cao nghìn thướa. nhưng thực ra, cái độ cao nghìn thước ấy được tạo nên từ chính cấu trúc ngữ nghĩa của câu thơ. nhà thơ đã tạo nên cái tương phản giữa nghìn thước lên và nghìn thước xuống để đúng giữa câu thơ là cái ngất trờa m i câuờg “làt”. chính cấu trúc ngữ nghĩa ấy đã tạo nên đỉnh cao nghìn thước giữa câu thơ. chẳng những thế, câu thơ với chữ “lên”, “xuống” còn gợi ra hình ảnh trập trùng của đoàn binh tây tiến đang vượt dằc cao vực cao v. mô tả thiên nhiên, quang dũng chỉ nhấn mạnh sự dữ dội hiểm trở của nó mà còn gợi ra hình ảnh hết sức thơ mộng. bên cạnh cái hiểm trở của đỉnh cao nghìn thước, của con thác gầm thét, của mường hịch cọp trêu người còn có khung cảnhŧa của

“nhà ai pha luông mưa xa khơi”

một câu thơ toàn thanh bằng gợi nên cái mênh mông xa vời, chơi vơi. sự tương phản về thanh điệu tự nó cũng đã gợi raci trập trùng của non non nhưng ặc sắc hơn còn là chất lãng mạn gợi từ một khung cảnh thiên nhiên như ưy. phải là người linh ầy chất thơ trong tâm hồn mới có crảm nhận ược vẻ ẹp ấy sau khi đã vượt dốc, qua cồn mây, ạp bằng ỉnh cao nghìn thước.

nói ến thiên nhiên trong tây tiến, không thể không nói tới một thiên nhiên hùng vĩ như một cái nền làm nổi bật tầm vó của with ngƻươìh . quang dũng đã mô tả thiên nhiên để mô tả with người. quang dũng đã mô tả thiên nhiên bằng cả hình, cả âm, cả nhịp điệu và ặc biệt là bằng cảm hứng lãng mạn ể sự hiểm trở của thiên nhiv Đó là cảm hứng không phải không có sự ảnh hưởng của thơ ca lãng mạn như “nhớ rừng” của thế lữ, sự ảnh hưở câp ƻth

“Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng

ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt”

Đến câu thơ:

“chiều chiều oai linh thác gầm thét”

>

“thục đạo nan, thục đạo chi nan

nan ư thướng thanh thiên”

Đọc câu thơ:

“Đêm đêm mường hịch cọp trêu người”

ta lại nhớ đến “thục đạo nan” với câu thơ:

“triêu tỵ trường xà – tịch tỵ mãnh hổ”

with đường tây tiến có khác gì with đường vào “thục” xưa trong câu thơ của lý bạch. chính quang dũng cũng nói về sự ảnh hưởng này trong các câu thơ của ông.

với 14 dòng thơ mở đầu, tuy hình ảnh người lính chỉ thấp thoáng ẩn hiện giữa thiên nhiên qua ống kính quay cận cảnh của quang dũng nhưng đoạn thơ vẫn khắc hoạ những vẻ đẹp hết sức đặc sắc từ ý chí, nghị lực đến khí phách, tâm hồn của đoàn binh tây tiến. Hình tượng người linh ở đây cũng mang màu sắc ược hoà trộn từ cảm hứng hiện thực cho ến cảm hứng lãng mạn, một sự hoà trộn mang tanh ặc trưng của thơng. hiện thực và lãng mạn luôn nâng đỡ lẫn nhau trong các câu thơ trong từng hình ảnh.

Đó là hình ảnh người lính hiện ra như một đoàn quân mỏi nhưng cũng lại là người lính tâm hồn tràn đầy chất thơ nên giữa bao nhiêu mỏi mệt vẫn cảm nhận được vẻ đẹp của núi rừng, vẻ đẹp của một “mường lát hoa về trong đêm hơi”. người lính như thả hồn vào cõi mộng của đêm hơi giữa núi rừng, tận hưởng hương thơm của hoa rừng. nếu cảm nhận câu thơ ”mường whom

đó còn là hình ảnh những người línnh vượt trùng dốc với bao nhiêu vất vải bởi những “khúc khuỷu”, “thăm thẳm”, “heo wet” ỉ ỉ ỉ ỉ ỉt. lạquan với chi tiết “súng ngửi trời”. ta như nghe thấy tiếng cười rũ sạch mọi mệt nhọc gian nan, rũ sạch cả bụi trường chinh trên tấm áo người chiến sĩ. What thực như đã nói, cho ến “tây tiến”, chưa ở đu trong văc nước ta, người linh vệ quốc, anh bội ội cụ hồ ược ặt ởt tầm cao như vậy. Đó là hình ảnh người lính vượt những đỉnh cao nghìn thước không chỉ là đỉnh cao của thiên nhiên mà còn là đỉnh cao của những khó khăn, thử thách nhưng tâm hồn vẫn thảnh thơi, vẫn mơ mộng khi để lòng trải ra mênh mông giữa khung cảnh

“nhà ai pha luông mưa xa khơi”

Đó còn là hình ảnh về sự hy sinh lặng lẽ mà rất anh hùng của những người lính tây tiến dọc theo chặng đường hành quân. thương nhớ vô cùng trong 2 chữ “anh bạn” mà nhà thơ đã nói về ồng ội của mình bởi đó là những người bạn đã nằm hằm hại dọ. nhưng quang dũng không biến nỗi đau ấy thành sự bi luỵ khi nhà thơ viết về sự hy sinh của những người bạn như viết về giấc nh. “anh bạn dãi dầu không bước nữa – gục lên súng mũ bỏ quên đời”, nhưng tinh thần của họ lại vút lên cùng song núi. họ coi cái chết nhẹ nhàng như đi vào giấc ngủ nhưng sông núi lại để niềm nhớ thương và kiêu hãnh hoá thân thành những ngọn thác để chiều chiều oai linh gầm thét, vừa thể hiện nỗi đau xé lòng lại vừa thể hiện khúc tráng ca muôn đời của song núi hát về sự hy sinh của họ.

thủ pháp tương phản được sử dụng một cách triệt để để làm vút lên vẻ đẹp tâm hồn hết sức hào hoa của người lính, để dựng lên hình ảnh những người lính dẫu sống giữa một vùng đất hoang sơ đầy bí hiểm, nơi cọp còn trêu người, nhưng tâm hồn họ vẫn ngời lên một vẻ đẹp phong nhã, hào hoa trong câu thơ:

“nhớ ôi tây tiến cơm lên khó

imai châu mùa em thơm nếp xôi “

bao nhiêu lãng mạn gửi vào những chữ “nhớ ôi tây tiến…”, “mai châu mùa em…”. Đó là những chữ đã ể lại trong tâm hồn người linh những vẻ ẹp của miền number sơ kia, vẻ ẹp mang ậm tình người với “cơm lên khói” và “mù” m thơm nếm nếm nếm nếm nếm Mãi “Mùa Em”, Mùa những người linh tây tiến gặp em giữa khung cảnh hạnh phúc của xóm làng. hương nếp xôi cũng từ mùa em mà thơm mãi trong tâm hồn người linh.

dẫu 14 dòng thơ mở đầu chủ yếu là khắc tạc bức tranh thiên nhiên vô cùng hoang sơ, hiểm trở thì cũng phải thấy quang dũng muốn từ thiên nhiên ấy mà làm nổi bật hình ảnh những ngươì lính tây tiến với tầm vóc lớn lao, với ý chí kiên cường, với tâm hồn phơi phới ni ềm tin, niềm lạc quan đã tạo nên sức mạnh ạp bằng mọi gian khổi hy sinh. Đây là câu thơ có sức tạo hình hết sức độc đáo. cảm hứng lãng mạn đã làm cho hình tượng người lính trở nên rực rỡ. Hình tượng nghệ thuật vừa bám sat hiện thực lại có sự bay bổng trong sức tưởng tượng của người ọc bởi chất lãng mạn ấy của hồn thơ quang dũng.

bài văn phân tích đoạn 1 bài thơ “tây tiến” số 14

quang dũng là một nhà thơ mang hồn thơ phóng khoáng, hồn hậu, lãng mạn và tài hoa. quang dũng đã sống một cuộc đời vô cùng sôi nổi. Ông đi nhiều, viết nhiều. Ông đã để lại nhiều tác phẩm thể hiện được cá tính và phong cách nghệ sĩ độc đáo của một nhà thơ. trong số nhiều tác phẩm ấy thì bài thơ “tây tiến” là một trong những sáng tác đặc sắc của ông. bài thơ “tây tiến” ra đời trong những năm tháng không thể nào quên của đất nước và cuộc đời quang dũng. thông qua nỗi nhớ về một miền ất dữi và một quãng ời chiến ấu gian khổ cùng ồng ội sống chết bên nhau, bài thơ đã ghi lại hào khí lãng mạn củ Đặc sắc nhất là đoạn thơ miêu tả cảnh tây bắc hùng vĩ, dữ dội và thấp thoáng hiện ra người lính tây tiến.

song mã xa rồi tây tiến ơi! nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi.sài khao sương lấp đoàn qun mỏi.mường hát hoa về trong đi.dốc l kckúnc khu ămm. .NGàn thước lên cao, ngàn thước xuống.nhà ai pha luông mưa xa khơi.anh bạn dãi dầu không bước nữa.gục lên sung mũ bỏ burned ờu.chiều oai nhớ ôi tây tây tây tây tây xôi. hai câu thơ đầu là cảm xúc ban đầu của tác giả, đó là tiếng gọi thiết tha như bật thốt tự đáy lòng.

sông mã xa rồi tây tiến ơi!

nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi.

tác giả mở đầu bằng một câu thơ gợi nỗi nhớ nuối tiếc về qua khứ đã qua: “sông mã xa rồi tây tiến ơi !” trong câu thơ bảy chữ mà đã xuất hiện tới hai danh từ riêng. nhũng tên riêng đó không hề vô cảm, vô hồn mà lại như có linh hồn. nó gợi cho mọi người thấy hình ảnh tây bắc và những đồng đội của tác giả. Đó là những hình ảnh chưa phải đã cụ thể nhưng đã gọi lên nỗi nhớ nao lòng. niềm nuối tiếc về qua khứ được thể hiện trong hai từ “xa rồi”. “xa rồi” gọi sự chia li, cách biệt, “xa rồi” tây bắc, “xa rồi” song mã, “xa rồi” những người ồng chí, ồng ội đã từng gẝn bới ớn mỻ. >

câu thơ ầu tiên nỗi nhớ chưa ược cụ thể Hóa, nhưng ến câu thơ thứ hai, nỗi nhớ ược miêu tả rất cụ thể: “nhớ về rừng nui nhớ chơi vơi”. câu thơ ngắt nhịp 3/4. Ở vế đầu gợi không gian nhớ, đối tượng nhớ, sau đó tác giả gọi tên nỗi nhớ là “nhớ chơi vơi”. hai vế không có sự đối lập mà tạo nên sự tương đồng, tương hỗ với nhau. nỗi nhớ về núi rừng là nguyên nhân tạo nên nỗi “nhớ chơi vơi”. “nhớ chơi vơi” là nỗi nhớ cồn cào, ám ảnh, là nỗi nhớ da diết, khắc khoải. nó tạo nên cái cảm giác hụt ​​hẫng, hững hờ trước cảnh và người đã gắn bó thân thiết từ lâu. hai từ “nhớ” lặp đi lặp lại trong câu thơ như những đợt sóng lòng không dứt cứ ào ạt đổ về trong lòng tác giả. sự da diết, khắc khoải, hụt hẫng cứ dâng trào không gì khảo lấp được. nó đọng lại trong lòng người đọc một nỗi nhớ rất riêng của nhà thơ quang dũng. Âm hưởng của câu thơ ngân dài, lan tỏa bởi vần “ơi” lặp lại tới ba lần, như tiếng vọng vào vách đá, vang xa, vang mãi. tiếng gọi “tây tiến ơi” tha thiết như tiếng gọi người yêu. sau tiếng gọi ấy là bao nhiêu hình ảnh của quãng đời chiến đấu gian khổ đã qua hiện về trong tâm tưởng nhà thơ như nhữm quang thphi>

sài khao sương lấp đoàn quân mỏi.

mường lát hoa về trong đêm hơi.

dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm.

heo hút cồn mây súng ngửi trời.

ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống.

nhà ai pha luông mưa xa khơi.

trong đoạn thơ này, cảnh rừng núi miền tây bắc hiện ra thật sinh động dưới ngòi bút tả thực sắc xảo của nhà thơ. Đoạn thơ là một thế giới của một quá khứ hi về lung linh trong nỗi nhớ với nét ẹp dữii, hoang sơ xen lẫn vẻ tươi má, thơ mộng của thiên nhiên. hai câu thơ: “sài khao sương lấp đoàn quân mỏi – mường lát hoa về trong đêm hơi” miêu tả những không gian cụ thể là “sài khao” vàng “mưtờ”. Ở đây ta bắt gặp hai địa danh với cái tên rất lạ, gợi đến miền đất xa xôi, vắng vẻ, hoang vu và bí hiểm. sài khao hiện về một đoàn quân mệt mỏi đi trong “sương lấp” – đó là những mảng sương dày tưởng chừng như che lấp ᯺tm mi i. nó gợi cho ta thấy hoàn cảnh đoàn quân tây tiến lúc bấy giờ phải đối mặt với khí hậu khắc nhiệt trong khi thể chất đang mệt mệt. mường lát làm hiện lên sự đối lập với không gian sài khao, vì nó xuất hiện hình ảnh “hoa” – hình ảnh tượng trưng cho cái đợp. có thể đó là những bông hoa rừng được người lính tây tiến cảm nhận thấy qua khứu giác, qua thị giác, hay cũng có thể là hoa trong tâm tư. nhưng dù hiểu thoo cách nào, dù là thực hay hoa trong tâm tưởng cũng ều gợi ến cái ẹp, đó là sự minh chứng cho vẻ ẹp thần và tâm hời ngƻlính. vẻ đẹp ấy của những người lính thật lãng mạn và thơ mộng. sự khó khăn và gian khổ của người lính phải trải qua đâu chỉ có sương lấp, sương lấp, sương dày nữa mà còn có biết bao khƃy và khn.

dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm.

heo hút cồn mây súng ngửi trời.

ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống.

Đầu tiên là with đường hành quân hiện lên khúc khuỷu, thăm thẳm: “dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm”. Đây là câu thơ giàu chất tạo hình. tác giả dùng từ láy tượng hình “khúc khuỷu, thăm thẳm” ể vẽ lên dốc núi quanh co, nguy hiểm mà lại tạo nên ộ cao, ộ sâu ến khôn. câu thơ xuất hiện hai vế tiểu đối đã làm nổi bật nên sự hùng vĩ, hiểm trở của dốc núi. “dốc lên” lại vừa cao, vừa khúc khuỷu, dốc xuống thì sâu hun hút. hai từ “dốc” đứng đầu hai vế tiểu đối tạo nên không gian ba chiều: chiều cao, chiều rộng và chiều sâu. dường như dốc núi còn được miêu tả hùng vĩ, dữ dội hơn ở câu thơ: “heo hút cồn mây súng ngửi trời”. “heo hút” là từ láy tượng hình không chỉ hàm chúa độ cao, độ sâu mà còn hàm chứa sự lạnh lẽo, hoang vu, vắng lặng. Đó là biểu hiện của không gian cao vô cùng – là không gian lên tận trời mây. và trong không gian này ta thấy thấp thoáng những người lính tây tiến qua hình ảnh “súng ngửi trời”. Đây là cách nói rất lính thể hiện tinh thần của người lính với tâm hồn vô tư và hồn nhiên.

qua đó chún chung ta không chỉ thấy ượy ược ộc ộc ộ cao vô của của dốc noui mà còn thấy ược ýc ýc ýc chíc của những người linh tây tiến mặc dro lo lo lo lo thbot ốt. lòng quyết tâm còn cao hơn núi”. với ý chí và tinh thần như vậy, những người lính đi qua những dốc núi đẹp. những bước chân của các anh dường như đã đo đếm được độ dài của dốc núi: “ngàn thước lên cao, ngàn thưốngc xu”. câu thơ ngắt nhịp 4/3 với hai vế tiểu đối, đối lập giữa cao và thấp, giữa lên và xuống. câu thơ như bẻ làm đôi, diễn tả dốc núi vút lên cao rồi đổ xuống gần như thẳng đứng. Ộ Cao ược Xác ịnh Là “Ngàn Thước” đã Gợi ộ Gấp Khúc Cho With ường hành quân thì sự khó khĂn, vất và nguy hiểm mà những người lunth phải trải qua ngy cycl cyy cyy cyy

quang dũng là một nhà thơ rất khéo tài khi sử dụng những thanh bằng, thanh trắc trong thơ. trong bâu thơ này thì tac giả sửng toàn that trắc, kết hợp với nhiều từ layc có tac dụng gợi cảm cho with ường hành quân khúc khuỷu và hiểm trở, song miền tây. Đó là những câu thơ được vẽ bằng những nét vẽ gân guốc thì đến câu thơ tiếp theo được vẽ bằng một nét vẽ mềm mại với thanh bằng khiến cho người đọc có cảm giác như đang trong trạng thái căng thẳng tới tột cùng bỗng được trở về với sự yên tĩnh của tâm hồn: “nhà ai pha luông mưa xa khơi”. một không gian nữa lại xuất hiện, đó là không gian “pha luông”, một không gian êm đềm và bình yên. dường như đó là giấc mơ của người lính tây tiến về một mái ấm gia đình. không gian đó rất xa xôi vì thấp thoáng ẩn hiện trong những cơn “mưa xa”. những cuộc hành quân trong hoàn cảnh gian khổ, khắc nghiệt khiến cho không ít những người lính tây tiến đã ngã xuống trên đường hành quânh. ngòi bút của quang dũng không bỏ qua hiện thực khốc liệt ấy:

anh bạn dãi dầu không bước nữa.

gục lên súng mũ bỏ quên đời!

“dãi dầu” là hoàn cảnh người lính tây tiến phải trải qua. hoàn cảnh ấy làm cho người lính tây tiến “không bước nữa” và “gục lên súng mũ” rồi “bỏ quên đời”. những cụm từ đã diễn tả sự hi sinh của người lính tây tiến trong hoàn cảnh rất riêng. sự hi sinh đó không phải vì súng đạn mà là sự hi sinh do hoàn cảnh khắc nghiệt cảu thiên nhiên. bởi vậy, dường như cái chết từ lâu đã nằm trong tiền thức của những người lính tây tiến. vậy mà họ vẫn đối mặt với cái chết nhẹ nhàng, bởi vì họ coi cái chết nhẹ tựa hồng mao. họ đúng là những with người dũng cảm và ngoan cường.

hai câu thơ tiếp theo miêu tả thiên nhiên hùng vĩ, hoang dã ầy đe dọa với num cao, vực thẳm, thác gầm, thú dữ, … tưởng chừng nuốt chửng, đè bẹp nh ốn ốn ốn ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng nhu /p>

chiều chiều oai linh thác gầm thét.

Đêm đêm mường hịch cọp trêu người.

hai câu thơ xuất hiện hai hình ảnh “thác” và “cọp”. thác diễu võ dương oai với with người bởi âm thanh “gầm thét”. thứ âm thanh vang dội, rùng rợn – oai linh của rừng già. oai linh đó còn thể hiện qua hình ảnh “cọp trêu người”. những người lính tây tiến còn phải đối mặt rất gần với chúa tể rừng xanh. “trêu” là động từ khiến cho cái nỗi sợ hãi của người lính lù xa. Đây là sự dí dỏm, hài hước của anh bộ đội cụ hồ. vẻ hoang sơ, dữ dội chứa ầy bí ẩn của núi rừng miền tây ược nhà thơ miêu tả không chỉ theo chiều không gian mà còn ược khám gờ phá ỻ. tác giả mở đầu hai câu thơ bằng cụm từ “chiều chiều, đêm đêm” để gợi tả thời gian liên tiếp theo vòng tuần hoàn. và do vậy, người lính tây tiến luôn phải đối mặt với oai linh rừng rạp vừa rất gần, vừa lại liên tục. nó luôn là mối nguy hiểm đáng sợ đối với with người. hai câu thơ cuối gợi cảm giác tươi mát, ngọt ngào về cuộc sống thanh bình thoáng bắt gặp trên đường hành quân:

nhớ ôi tây tiến cơm lên khói.

mai châu mùa em thơm nếp xôi.

câu thơ mở đầu bằng cụm từ cảm thán “nhớ ôi” cho ta thấy tình cảm của tác giả được hướng vào nội tâm. và nỗi nhớ ấy không kìm nén nổi để rồi bật thốt thành lời. từ nỗi nhớ đó, nhà thơ gọi về rất nhiều hình ảnh trong hoài niệm, trong qua khứ. hình ảnh “cơm lên khói” đã tác động vào thị giác, khướu giác, vị giác và tâm hồn nhà thơ. Đây nữa “mai châu” một bản làng với cái tên rất đẹp và nỗi nhớ gọi về cái hương vị thơm nồng của “nếp xôi”. trong câu thơ quang dũng sử dụng một từ hoàn toàn sáng tạo “mùa em” – mùa nằm trong quyền sở hữu của em. Đọng lại trong hai câu thơ là hình ảnh người with gái mai châu cần cù, tần tảo và có vẻ đẹp tâm hồn trong sáng.

mở ầu đoạn thơ là nỗi nhớ, kết thúc đoạn thơ cũng là nỗi nhớ và nỗi nhớ ấy bàng bạc trong cả đoạn thơ qua nỗi nhớ tac giả đã gọi về và qua nỗi nhớ ấy ta thấy ược tình yêu của quang dũng với mảnh ất tây bắc, with người tây bắc, với những người ồng mì chí, ồ. Đó cũng là tình yêu quê hương, đất nước và con người của nhà thơ đã được khắc họa rõ nét, sâu sắc qua đoạ.

th

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *