Văn mẫu lớp 12: Phân tích khổ 2 bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng (19 mẫu) Phân tích đoạn 2 Tây Tiến

Phân tích bài tây tiến đoạn 2

Dưới đây là danh sách Phân tích bài tây tiến đoạn 2 hot nhất được tổng hợp bởi M & Tôi

top 19 bài phân tích đoạn 2 tây tiến của quang dũng siêu hay trong bài viết dưới đy giúp các bạn học sinh lớp 12 nhận ữm clanng. bụi chiến trường.

với 19 mẫu phân tích đoạn 2 tây tiến dưới đây các em sẽt biết cach làm văn thế nào cho mượt, có thể lấy thêm ý văn there are rồi từi đó diễn ạt lại của chính minh. Chắc chắn với 19 bài phân tây tây tiến đoạn 2 này sẽ lài liệu tự ọc, tực rất bổ ích và thiết thực ối với các em Trên with ường pHía trước. bên cạnh đó các bạn xem thêm bài văn mẫu phân tích tây tiến, cảm nhận tây tiến.

dàn ý phân tích khổ 2 bài thơ tây tiến

dàn ý số 1

i. mở bài:

– giới thiệu đôi nét về tác giả quang dũng và tác phẩm tây tiến

– trích thơ:

“doanh trại bừng lên hội đuốc hoa……trôi dòng nước lũ hoa đong đưa”

ii. thanks bài:

* thong

– sơ lược về đoàn quân tây tiến

– Đôi nét về tác phẩm tây tiến

* phân tích

– hai câu thơ đầu:

  • “doanh trại”: nơi sống và làm việc của bộ đội, khô khan, nghiêm khắc
  • Động từ “bừng”: ánh sáng mạnh mẽ, rực rỡ
  • “hội đuốc hoa”: mang màu sắc tình yêu (từ chữ hán có nghĩa là hoa chúc) vừa duyên dáng, vừa rạng rỡ
  • “kìa em”: ngỡ ngàng, kinh ngạc, trìu mến
  • “xiêm áo”: trang phục đẹp đẽ, xinh xắn
  • – hai câu thơ sau:

    • “khèn”: nhạc cụ mang bản sắc riêng của tây bắc
    • “điệu man”: điệu nhạc, điệu múa mang âm hưởng tây bắc
    • “e ấp”: sự ngại ngùng, thẹn thùng của các thiếu nữ dân tộc
    • “xây hồn thơ”: vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình của tâm hồn người chiến sĩ
    • – bốn câu thơ tiếp theo

    • “Ấy”: đại từ khiến hình ảnh buổi chiều sương trở nên đặc biệt
    • “hồn lau”: tả dáng lau qua màn sương, đồng thời đem lại linh hồn cho cây cỏ
    • “nẻo bến bờ”: nẻo- hướng đi, lối đi. Đi đâu cũng thấy mênh mông, bao la
    • Điệp ngữ: “có thấy-có nhớ” thể hiện nỗi lưu luyến, nhớ nhung da diết
    • “dáng người trên độc mộc”: dáng vẻ uyển chuyển, thướt tha với sự làm duyên của cánh hoa đong đưa theo dòng nước lũ.
    • “dòng nước lũ – hoa đong đưa”: hình ảnh tưởng chừng đối lập mà hài hòa nên thơ
    • → bút pháp gợi mà không tả

      *hợp

      • ngòi bút tài hoa, tinh tế nhưng không kém phần lãng mạn, trữ tình của quang dũng
      • tình cảm của tác giả dành cho thiên nhiên và con người tây bắc cùng với các kỉ niệm đẹp.
      • iii. kết bài:

        – suy nghĩ, tình cảm của em quang dũng và tác phẩm tây tiến .

        dàn ý số 2

        1. mở bài

        – giới thiệu đôi nét về tác giả quang dũng cũng như bài thơ tây tiến.

        – Đề cập khổ 2 trong bài thơ thể hiện tình cảm quân dân trong cuộc chiến tranh chống pháp cũng như vẻ đẹp của núi rừng ၻnp.

        2. thanks bài

        – những nét chính về nhà thơ quang dũng và hoàn cảnh ra đời tác phẩm tây tiến.

        – cảm nhận đêm liên hoan và sự hòa quyện tinh tế giữa người em tây tiến và vẻ đẹp của núi rừng.

        – tìm hiểu khung cảnh huyền ảo thơ mộng của vùng sông nước nơi đây.

        3. kết bài

        – khái quát ngắn gọn giá trị của bài thơ, đặc biệt vẻ đẹp của khổ 2 bài thơ.

        – bày tỏ suy nghĩ của bản thân khi cảm nhận và phân tích khổ 2 bài tây tiến.

        như vậy, chất thơ mộng, chất nhạc, chất họa đã hòa quyện tinh tế trong vẻ đẹp của khung cảnh thiên nhiên và con người miy. có thấy đoạn thơ đã bộc lộ rõ ​​​​nét sự tài hoa trong ngòi bút của quang dũng cũng như tâm hồn nghệ thuật độc đáo cỡth

        sơ đồ tư duy tây tiến

        phân tích tây tiến khổ 2 – mẫu 1

        bài thơ tây tiến của nhà thơ quang dũng có thể nói là một trong những bài thơ thành công nhất về đề tài người lính. toàn bài đã in đậm dấu ấn tài hoa, lãng mạn, phóng khoáng của hồn thơ quang dũng. Với tài nĂng và tâm hồn ấy, nhà thơ đã khắc họa thành công hình tượng người Lynh tây tiến mang một vẻ ẹp lãng mạn, ậm gt bi biot Trên n n n n n n n bài thơ này giống như miền kí ức của tác giả về binh đoàn tây tiến. KHông chỉ Có NHữNG NGày Théng Gian Khó Với đèo Cao, Thác dữ, Mưa Rừng, Thú Dữ, Sương Mù, Mà Trong Miền Ký ức của nhà thơ cvisc . tất cả những điều đó đã được quang dũng tái hiện thành công qua khổ thơ thứ hai của bài.

        bốn câu thơ đầu tiên như một ra thế giới khác biệt nơi miền tây:

        doanh trại bừng lên hội đuốc hoakìa em xiêm áo tự bao giờkhèn lên man điệu, nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơ

        hình ảnh “đuốc hoa” ược hiểu là cây nến thắp lên trong phòng tối đêm tân hôn, nhưng ở trong câu thơ ầu, “đuốc mang ấy” ấ dù hiểu theo nét nghĩa nào, nó vẫn tạo ra không khí ấm cúng, gợi lên niềm vui, niềm hạnh phúc của những chiến sĩ. từ “bừng” ở đây vừa là ánh sáng của đuốc hoa, ánh sáng của trại, vừa là màn cất giọng của những tiếng khen, tiếng hát. từ “bừng” ấy ta đã từng bắt gặp trong thơ của tố hữu, khi người thanh niên trẻ đã giác ngộ lí tưởng Đảng:

        từ ấy trong tôi bừng nắng hạ

        Điểm chung của sự “bừng” của quang dũng và tố hữu là trước nó mang một màu u tối, và sau nó là ánh sáng ngập tràn. có thể hình dung đêm hội mà quang dũng đang kể lại trong bốn câu thơ này giống như một đám cưới tập thể. từ “kìa em” ở câu thơ thứ hai thể hi ược sự ngạc nhiên, ngỡ ngàng của những chàng lynh tây tiến trước vẻ ẹp của những cô Gái vùng trong trang trag phục “ộ Cô Gái Vùng Trong trang phục “ộp của những công vùng trong trag phục“ ộp của những cô gái vùng trag trag trag phục “ộp của những cô gái vùng trong trang trag phục“ ộc “ộ “Lac. E ấP” ậm chất thiếu nữ. sắc dân tộc, bản sắc văn hóa của các thiếu nữ tây bắc càng tôn vinh lên vẹp đẹp č. vẻ đẹp ấy đã khiến nhà thơ phải thán phục đến ngạc nhiên. hình ảnh “em” trở thành hạt nhân của cả bức tranh đêm hội với vẻ ẹp xứ lạ phương xa. Có thể nói, bốn câu thơ ầu của khổ hai đã xua so đi cảm giác mỏi mệt, ẩy lùi những vất vả, gian khó của những người chi. yêu đời nâng bước họ mạnh mẽ hơn trên with đường hướng về viên chăn xây hồn thơ. từ đó, người đọc cảm nhận được rằng dù trong những phút giây vui vẻ, những người chiến sĩ vẫn hướng vềở ng cáp>

        nếu ở bốn câu thơ trước là khung cảnh đêm đuốc hoa, thì ở bốn câu thơ sau là khung cảnh thiên nhiên tây bắc trong buổi chiỰ

        người đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờcó thấy dáng người trên độc mộctrôi dòng nớc lũp>

        hình ảnh thiên nhiên tây bắc được hiện ra theo chiều hướng nhẹ hóa. cái dữ dội, khốc liệt của thác dữ bị đẩy lùi đi, thay vào đó là những hình ảnh nhẹ nhàng và thơ mộng. hình ảnh “chiều sương” đã cho người ọc thấy ược nét ặc trưng vốn có ở nơi đây. ảo mà mang đậm nỗi buồn man mác. Đại từ “ấy” làm rõ nghĩa cho hình ảnh “chiều sương”, nó thật đặc biệt đến nỗi trở thành kỉ niệm khiến lòkung bưp>

        Đoạn thơ này mang đậm màu sắc của hội họa. cái thực của khí trời tây bắc, kết hợp với cái mờ ảo của sương khói đã tạo nên một miền cổ tích riêng biệt. Có lẽ, chất họa sĩ của quang dũng đã Ăn vào thơ ở đoạn này.chỉ với một vài nét chấm pHá, nhà thơ đã làm cai hồn của cảnh vật và with ngườc hi ộc hi ộc hi ộc hi ộ hình ảnh cây lau trong câu thơ thứ ba dường như không còn chỉ là cây lau vô tri vô giác nữa, mà nó có linh hồn của riêng mình – “hồn lau”. “hồn lau” gợi cảm giác hoang vắng, tĩnh lặng, giàu chất thơ sâu lắng, vừa có chút gì đó ma mị của bức tranh thiên nhiên.

        giữa không gian thiên nhiên nên thơ của vùng núi rừng tây bắc, hình ảnh con người hiện ra với vẻ đẹp khỏe khoắn, bất khung:

        có nhớ dáng người trên độc mộc

        Điệp ngữ “có thấy – có nhớ” luyến láy như chạm khắc vào lòng người một nỗi nhớ da diết, cháy bỏng khôn nguôi. dáng người ấy có thể là hình ảnh uyển chuyển, mềm mại của những cô gái bản địa đưa các chiến sĩ vượt sông, cũng có thể là hình ảnh của những người lính tây tiến chèo chống con thuyền để vượt sông, vượt thác dữ tiến về phía trước. tất cả những hình ảnh ấy để lại cho nhà thơ những ấn tượng khó phai nhòa.

        từ láy “đong đưa” được sử dụng rất gợi cảm ở câu thơ cuối:

        trôi dòng nước lũ hoa đong đưa

        <p kết hợp hài hòa giữa khuynh hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn, bên cạnh các yếu tố nghệ thuật.

        có thể nói, với ngôn ngữc mộc mạc, giản dị mà ậm chất lãng mạn, hào hoa, quang dũng đã tái hi hi hi hi hi hi ện lại khung cảnh, with người trong đm liên hoan noanh nou ni tây bắc. với từng nét vẽ mềm mại, uyển chuyển, nhà thơ đã vẽ nên một thế giới của cái đẹp. Đây cũng là đoạn thơ bộc lộ rõ ​​​​nhất sự tài hoa, lãng mạn của quang dũng trong cả bài thơ.

        phân tích tây tiến khổ 2 – mẫu 2

        “thơ làm cho tất cả những gì tốt đẹp trở thành bất tử”. (shefley) và quang dũng đã làm sống lại những gì đẹp đẽ nhất, những kí ức khó quên nhất trong cuộc đời người lính. Đó không chỉ là những giây phút hành quân nơi núi cao vực sâu dốc thẳm mà còn là những khoảnh khắc bình yên. Đêm hội liên hoan tại một bản làng trên vùng núi cao tây bắc là một hành trang tinh thần không thể thiếu trong cuộc đời ngời lính.

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoa”

        doanh trại không chỉ là không gian của hiện thực mà còn là không gian của tâm tưởng, của hoài niệm và nỗi nhớ. nơi đó đang bừng lên bởi những ngọn lửa bập bùng mà tác giả liên tưởng đến đuốc hoa. những bông hoa lửa như thắp sáng cả cánh rừng đại ngàn, đẩy lùi bóng tối, xua tan sự lạnh lẽo, làm bừng sáng cả không gian. hai từ “bừng lên” không chỉ là bừng lên của ngọn đuốc mà còn là “bừng lên” của kỉ niệm, của hồi ức như một tiếng reo vui biết bao hồi, say mat. không còn những chặng đường hành quân vất vả, cũng không còn những bước chân nhọc nhằn ra trận mà chỉ còn lại không khí rộsôn người lính như quên hết những mệt mỏi hiểm nguy để đắm hồn mình vào đêm hội liên hoan ấy.

        hình ảnh trung tâm của đêm hội liên hoan là sự hiện diện của những cô thiếu nữ vùng sơn cước:

        “kìa em xiêm áo tự bao giờkhèn lên man điệu nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơ.”

        trong ang lửa bập bùng của ngọn đuốc lung linh kì ảo, trong tiếng khèn tiếng nhạc du dương, những cô thiếu nữ vùng cao xuất hiện với vẻi ẹp lộng lộng lẫy, quyến rũn rũn rũn rũn rũ những chàng lính không khỏi ngạc nhiên, ngỡ ngàng. “kìa em” là tiếng reo với bao bất ngờ vui sướng và có cả sự thán phục ngợi khen. với những bộ trang phục thật ẹp và lạ mắt, với những vũ điệu ậm sắc màu dân tộc và cả nét e ấp e thẹn, những. p><p NHữNG âm Thanh Khốc liệt của sung ạn bị ẩy lùi chỉ còn những tâm hồn lãng mạn, những "hồn thơ" hòa mình trong điệu nhảy điệu múa ến lg ng ng18

        “người đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờ”

        sông nước miền tây hiện ra vào một buổi chiều sương tĩnh lặng. không gian giăng mắc một màn sương mênh mang, mờ ảo và nhạt nhòa, tạo nên vẻ đẹp lãng mạn huyền ảo. Ở đy không phải là sương lấp, sương che there sương phủ mà là sương giăng, ta như cảm nhận ược cai thực và cai mộng của khí trời tây bắng lảng sương kh ộ ư ư ư ư ư

        hai bên bờ sông là những dãy lau ngút ngàn gợi lên một không gian hoang sơ tĩnh lặng. những bông lau chập chờn lay động như có hồn. hồn của lau hay chính tâm hồn của nhà thơ đã hóa thân vào cảnh vật trong những bông lau phất phơ, huyền ảo. khung cảnh sông nước hoang vắng man mác buồn chợt khiến nỗi niềm cổ tích xưa.”

        sông nước miền tây không chỉ hiện lên đậm chất hiện thực mà còn rất đỗi thơ mộng trữ tình. vẻ đẹp của con người hòa quyện trong vẻ đẹp của thiên nhiên.

        “có nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nước lũ hoa đong đưa.”

        hình ảnh thiếu nữ tây bắc xuất hiện trên chiếc thuyền ộc mộc với vẻi ẹp vừa mềm mại uyển chuyển, duy dáng lại vừa vững chãi ưa with thueyền. hình ảnh người con gái trở thành trung tâm hội tụ linh hồn của bức tranh sông nước miền tây. không phải ngẫu nhiên khi quang dũng đặt hình ảnh người thiếu nữ bên cạnh “hoa đong đưa”. “Đong đưa” chứ không phải là “đung đưa”. nếu “đung đưa” chỉ là sự chuyển động vật lý thì “đong đưa” còn đem đến tâm trạng, linh hồn cho cảnh vật. những bông hoa rừng trở thành những sinh thể có hồn. hoa cũng như with người đang soi minh trong gương nước chòng chành, cũng biết làm duyên làm dáng. hóa ra con người tây bắc, bóng dáng của người thiếu nữ trên chiếc thuyền độc mộc cũng đẹp như những bông hoa rừng trong m.

        p>

        phân tích khổ 2 tây tiến – mẫu 3

        quang dũng vốn là linh của ơn vị tây tiến, một ơn vịco nhiệm vụ pHối hợp với bội ội lào ểể giải phonng và bảo vệ miền biên cương phía t ổc. sau đó quang dũng chuyển đơn vị công tác. NăM 1948, một lần ngồi ở Làng phù lưu chanh (một ịa danh cũc tỉnh hà đông), nhớ lại những kỉ niệm về đoàn quy tiến, tac giả cảm x ệt. Tâ tiến không chỉ là bài thơ there is nổi tiếng của quang dũng nói riêng, của thơ ca kHáng chiến chống phap phap nói chung mà còn là một trong những tac phẩm tiêu vi vi vi vi vi vi vi vi vi vi vi vi vi vi vi vi vi vi vi vi vi vi vi vi ề ề ề ẹ ẹ ẹ ẹ ẹ ẹ ẹ ẹ ẹ tráng được thể hiện qua thiên nhiên tây bắc và hình tượng người lính là hai nét đặc sắc trong cảm hứng và bút pháp nghận c. Đoạn thơ sau viết về những kỉ niệm tình quân dân ầy thi và và vẻ ẹp thơ mộng của sông nước tây bắc bằng những nét vẽ tinh tế mềm mại:

        doanh trại bừng lên hội đuốc hoakìa em xiêm áo tự bao giờkhèn lên man điệu nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơngười đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nước lũ hoa đong đưa

        từ “bừng” trong câu thơ đầu tiên của đoạn thơ đã gợi cho ta cảm giác đột ngột. Đó là sự “bừng” sáng của hội đuốc hoa, của lửa trại hay sự tưng bừng rộn rã của tiếng khèn, tiếng hát? “Đuốc hoa” vốn là một từ cổ để chỉ cây nến đốt lên trong phòng cưới đêm tân hôn “Đuốc hoa chẳng thẹn với chàng mai xư”. hình ảnh này xuất hiện trong đêm vui liên hoan của người lynh đã tạo nên một màu sắc vừa cổ kính vừa hiện ại, vừa ừa thingêng li

        Đây là đoạn thơ bộc lộ rất rõ nét tài hoa của ngòi bút quang dũng. hồn thơ lãng mạn của ông bị hấp dẫn trước những vẻ đẹp mang màu sắc bí ẩn của con người và cảnh vật nơi xứ lạ. vì thế, cảnh là cảnh trong hoài niệm vậy mà lời thơ lại cho ta cảm giác đó là cảnh đang diễn ra ngay trước mắt. và nhà thơ như đang nói với người vũ nữ “kìa em xiêm áo tự bao giờ!” – một giọng thơ thật trìu mến, thích thú, vui sướng! Vui sướng ến ngạc nhiên ngỡ ngàng trước of her vẻp vừa e thẹn, vừa tình tứ (nàng and ấp) với bộ xiêm and lộng lẫy Tong một vũ điệu mang ậm màu sắc xứ (man đ). chỉ bằng 4 câu thơ mà quang dũng đã dựng được một bức tranh vừa phong phú về màu sắc đường nét, vừa đa dạng về âm thanh.

        nếu khung cảnh đêm liên hoan văn nghệ trong những câu thơ trên đem đến cho người đọc không khí mê say ngây ngất thì cảnh sông nước tây bắc lại gọi lên được cảm giác mênh mang, hoang dại, tĩnh lặng và mờ ảo thật chứa chan thi vị. Ở đây một lần nữa càng khẳng định rõ hơn nét tài hoa, lãng mạn, giấc mộng mơ của người lính. thiên nhiên ở nơi chốn chỉ có “núi sương giăng, đèo mây phủ” khi cảnh chiều vền đã mờ ảo lại càng mờ ảo thhi thêm. qua hoài niệm, khung cảnh tây bắc như hiện về trong kí ức của tác giả làm cho giọng thơ của tác giả cất lên như lời tự hỏi “có? how thấy?” day dứt càng gợi cảm giác bâng khuâng xa vắng, đầy lưu luyến. with người tài hoa và lãng mạn ấy thấy bạt ngàn hồn lau trong gió trong cây như xôn xao một nỗi niềm:

        người đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờ

        hình ảnh này chúng ta đã từng gặp trong thơ của chế lan viên:

        ai đi biên giới cho lòng ta theo vớithăm ngàn lau chỉ trắng có một mìnhbạt ngàn trắng ở tận cùng bờ cõi suốt một đời cùphgió

        (lau bien giới)

        there are những câu thơ viết vền lau trong gó gợi cảm giác về cảnh buồn vắng lặng tờ như thời tiền sử huyền thoại của thi sĩ kiêm họa sĩ hoàng hữu:

        trường vắng mưa mờ buông dốc xadày leo nửa mái sắc rêu nhoàngười xa phơ phất hồn lau gió thổi trắng chân đồi như khói pha

        (hoa lau trường cũ)

        trong khung cảnh sông nước, chiều sương mang ậm màu sắc cổ kính huyền thoại ấy hiện lên hình ảnh con thuyền ộc mộc với cái dáng mềm m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m ms côa côn ộc mộc với cái dáng mềm m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m m ms côa chad .

        có nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nước lũ hoa đong đưa

        câu nói của người xưa: “thi trung hữu họa” thật đúng với trường hợp này. ngòi Bút tinh tế của quang dũng chỉ phac hoạ một vài nét mà không chỉ gợi ược cai “hồn” của ngàn lau mà còn cai dáng rất tạo hình của cô gai la đ đ ườ ườ đ đ đ đ đ đ đ đ đ tứ “đong đưa” chứ không phải “đung đưa” của những bông hoa rừng như muốn làm duyên bên dòng nước lũ. hai từ “thấy” và “nhớ” được tác giả dùng trong hai câu thơ trên cũng khá tinh tế. dường như cái hồn thiêng của bông hoa lau đã in hình rõ nét trong mắt tác giả còn cái dáng mềm mại thon thả của cô lái đò cùng bông hoa rừng đong đưa lại khắc sâu vào tâm trí nhà thơ vốn giàu tình yêu cảnh đẹp non song đất nước này. không có một tâm hồn nhạy cảm tài hoa thì không thể bắt rất nhạy những hình ảnh giàu hình sắc của hoa như thế.

        bốn câu thơ như một bức tranh thủy mặc với những nét vẽ chấm pHá, tinh tế, mềm mại, tài hoa đã truyền ược cai hỻn vồn hơn thế, ọc đ CHỉ ượC KHắC, ượC PHổ Vào NHữNG NốT NHạC TINH Tế MÀ NHạC đIềU đÓ Còn ượC CấT Lên từt một tâm hồn say ắm với cảnh và người miền tây tổc quốc củc củc củc củc cho nên rất có lí khi xuân diệu nhận xét “Đọc bài thơ tây tiến ta có cảm giác như ngậm âm nhạc trong miệng”.

        Đoạn thơ thể hiện bút pháp tài hoa của tác giả. qua đó, người ọc thấy cảnh đêm liên hoan văn nghệ, cai sông nước tây bắc mang vẻ ẹp hiện thực lãng mạn mà huyền ảo với từng vần thơ vừa giàu chất nht. Đó cũng chính là sự kết hợp hài hòa tuyệt diệu giữa ba yếu tố: thơ, nhạc, họa trong thi phẩm của quang dũng.

        phân tích khổ 2 tây tiến – mẫu 4

        tây tiến là bài hát của tình thương mến, là khúc ca chiến trận của anh vệ quốc qu âng đng đng đng đng đng đng đng đng. những tráng sĩ ra trận với lời thề “chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh”.

        quang dũng viết bài thơ tây tiến vào năm 1948, tại phù lưu chanh, bên bờ sông đcy thương yêu: “ – 1949). Tâ tiến là một ơn vị quân ội thành lập vào năm 1947, hoạt ộng và chiến ấu ở thượng nguồn sông mã, miền tây hòa bình, Thanh Hóa Sang sầm nưhng mã, miền tây hòa hó. quang dũng là một đại đội trưởng trong đoàn binh tây tiến, đồng đội anh nhiều người là những chàng trai hà nội yêu nượmng cà, hà nội yêu nượmng cà bài thơ tây tiến nói lên nỗi nhớ của tác giả sau một thời gian xa rời đơn vị: “sông mã xa rồi tây tiến ơi! – nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi…”.

        bài thơ gồm có bốn phần. phần ầu nói về nỗi nhớ, nhớ sông mã, nhớ nii rừng miền ty, nhớ đoàn binh tây tiến với những nẻo ường hành qui chiến ấu vôn cùng gan và pHần ba củ những hình ảnh đầy tự hào về đồng đội thân yu th.<p

        nhớ ôi tây tiến cơm lên khóimai châu mùa em thơm nếp xôi.

        bát cơm tỏa khói nặng tình quân dân, tỏa hương của “thơm nếp xôi”, hương của núi rừng, của mai châu.. và hương củng thƺnh.

        mở đầu phần hai là sự nối tiếp cái hương vị “thơm nếp xôi” ấy. “hội đuốc hoa” đã trở thành kỉ niệm đẹp trong lòng nhà thơ, và đã trở thành hành trang trong tâm hồn các chiến binh tây tiến:

        doanh trại bừng lên hội đuốc hoakìa em xiêm áo tự bao giờkhèn lên man điệu nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơ.

        “đuốc hoa” là cây nến ốt lên trong phòng cưới, đêm tân hôn, từ ngữ ược dùng trong văc cũc cũ: “đuốc hoa chẳng thẹn với chàng mai xưa” (Truyệu ều ều ều ều ều ều ều ều ề quang dũng đã có một sự nhào nặn lại: hội đuốc hoa – đêm lửa trại, đêm liên hoan trong doanh trại đoàn binh tây tiến. “bừng” chỉ ánh sáng của đuốc hoa, của lửa trại sáng bừng lên; cũng còn có nghĩa là tiếng khèn, tiếng hát, tiếng cười tưng bừng rộn rã. sự xuất hiện của “em”, của “nắng” làm cho hội đuốc hoa mãi mãi là ki ni ệm ẹp một thời chinh chiến. những thiếu nữ mường, những thiếu nữ thái, những ct. ”, xuất hiện trong bộ xiêm áo rực rỡ, cùng với tiếng khèn “man điệu” đã “xây hồn thơ” trong lòng các chàng lính trẻ. Chữ “Kìa” là từ ể trỏ, ứng ầu câu “kìa em xiêm áo tự bao giờ” như một tiếng trầm trồ, ngạc nhiên, tình tứ.

        xa tây tiến mới cor bao ngày, thế mà nhà thơ “nhớ chơi vơi”, nhớ “hội đuốc hoa”, nhớ “châu mộc chiều sương ấy. và “có nhớ”.bao kỉ niệm sâu sắc và thơ mộng lại hiện lên và ùa về:

        người đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nước ốp>

        chữ “ấy” bắt vần với chữ “thấy”, một vần lưng thần tình, âm điệu câu thơ trĩu xuống như một nốt nhất, một sự nhắc nhở trong hoài niệm nhiều bâng khu. nữ sĩ xưa nhớ kinh thành thăng long là nhớ “hồn thu thảo”, nay quang dũng nhớ là nhớ “hồn lau”, nhớ cái xào xạc của gió, ờctu.u lang ella có “nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi” thì ella mới có nhớ và “có thấy hồn lau” trong kỉ niệm. “Có thấy” … rồi lại “co -nhớ”, một lối viết uyển chuyển tài hoa, đúng là “câu thơ trước gọi câu thơ sau” nhưng kỉm niệm trở về … nhớ cớnh (hồn lau) người ( nhớ dáng người) cùng with thuyền độc mộc “trôi dòng nước lũ hoa đong đưa”. hình ảnh “hoa đong đưa” là một nét vẽ lãng mạn gợi tả cái “dáng người trên độc mộc” trôi theo thời gian và dòng hoài niệm. Đoạn thơ gợi lên một vẻ đẹp mơ hồ, thấp thoáng, gần xa, hư ảo trên cái nền “chiều sương ấy”. cảnh và người được thấy và nhớ mang nhiều man mác, bâng khuâng. bút pháp, thi pháp của chủ nghĩa lãng mạn để lại dấu ấn tài hoa qua đoạn thơ này.

        giữa những “bến bờ”, “ộc mộc”, “dòng nước lũ” là “hồn lau”, là “dáng người”, là “hoa đong ưa” tất cả ược pHủ mờ bởi màn trắng m “chiều sương” hoài niệm. tưởng là siêu thực mà lãng mạn, tài hoa.

        hai đoạn thơ trên đây thể hiện cốt cách và bút pháp lãng mạn, hồn thơ tài hoa của quang dũng. nếu “thơ là sự thể hiện con người và thời đại một cách cao đẹp” thì tây tiến đã cho ta cảm nhận về ấn tượng ấy. tây tiến đã mang vẻ đẹp độc đáo của một bài thơ viết về người lính – anh bộ đội cụ hồ những năm đẻu kháng chiến. bài thơ hội tụ mọi vẻ đẹp và bản sắc của thơ ca kháng chiến ca ngợi chủ nghĩa yêu nước và chủ nghĩa anh hùng cách mạ

        việt

        phân tích khổ 2 tây tiến – mẫu 5

        cả đoạn thơ là bức tranh thiên nhiên diễm lệ có sức hòa hợp diệu kỳ giữa thiên nhiên và con người. cảnh trí miền tây ở khổ thơ dường như được tạo hình theo thi pháp truyền thống: “thi trung hữu hoạ, thi trung hữu nhạc”. một miền tây thơ mộng thi vị giàu sức cuốn hút. Đoạn thơ thứ 2 này được xem là đoạn thơ tiêu biểu cho bút pháp nghệ thuật của quang dũng.

        doanh trại bừng lên hội đuốc hoa

        “bừng lên” vừa đột ngột, bất ngờ vừa thú vị. cả cảnh vật và lòng người đều bừng sáng lên. chất hào hoa trong bút pháp thể hiện của quang dũng đã bộc lộ ngay từ câu thơ đầu. hai cụm từ “bừng lên” “hội đuốc hoa” thể hiện sự tinh tế trong việc sử dụng từ ngữ của quang dũng. hai cụm từ này vừa có tính tả thực vừa đậm chất lãng mạn. “bừng lên” vừa có nghĩa bừng sáng lung linh vừa như bừng tỉnh.

        “hội đuốc hoa” đây là cảnh thực. Đêm liên hoan văn nGhệ diễn ra dưới những canh rừng, người ến dự ều cầm trên tay ngọn đuốc, giom cảnh tượng này Tong đêm quả thật nhìn như hoa đuốc. cảm nhận của quang dũng vừa tinh tế vừa lãng mạn, câu thơ gợi sức liên tưởng, tưởng tượng cho người đọc. trên cái nền không gian ấy “em” xuất hiện. “em” xuất hiện lập tức trở thành trung điểm của mọi điểm nhìn.

        kìa em xiêm áo tự bao giờ

        “kìa em” lời chào đón đầy ngạc nhiên sung sướng đến ngỡ ngàng. lời chào đón mang tính phát hiện. em lạ mà quen, quen mà lạ. quang dũng phát hiện ra vẻ đẹp rực rỡ của cô gái bằng cả niềm yêu, niềm say đến cảm phục. yêu dices từ vóc dáng đến trang phục. Chynh Trang Phục Truyền Thống ậm đà bản sắc văn Hóa của Các Thiếu nữ tây bắc càng tôn vinh lên vẻ ẹp của họ quang dũng không khỏi không track This PHÁN PHÁN PHÁC C ẹC. em trở thành hạt nhân của bức tranh với vẻ đẹp xứ lạ phương xa. câu thơ thứ ba xuất hiện lập tức khổ thơ như tràn đầy âm nhạc.

        khèn lên man điệu nàng e ấp.

        những âm thanh phat ra từ nhạc cụ của ồng bào tây bắc ối với người lynh tây tiến vừa lạ vừa vẻ hoang dại mang tíh sơ khai mà ậm bảc vă chính cái lạ ấy làm đắm say tâm hồn những chàng trai tây tiến gốc hà nội hào hoa. từ “điệu man” mà quang dũng sử dụng ở đây cũng rất tài hoa. người đọc như được chứng kiến ​​những vũ khúc hoang sơ của văn hóa u lạc. vũ khúc ấy hòa với vũ điệu em duyên dáng, e ấp, tình tứ. ta chú ý tác giả sử dụng từ: ban đầu là “em” tiếp đến là “nàng” rồi sau lại là “em”. từ cach sử dụng ấy ta cảm nhận ược em như một nàng tiên kiều diễm và ta như lạc vào cõi thần tiên với không khí mên say đt chính trong không khí của âma âm nh âm tây tiến thực sự ngất ngây trườc vưp></

        sẽ rất thiếu sót nếu như chúng ta dừng lại ở đây. bởi lẽ bốn câu sau của đoạn thơ mới thực sự thi vị. cả bốn câu là cảnh sắc tây bắc gợi cảm giác mênh mang, huyền ảo:

        người đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nước ốp>

        một không gian bảng lảng khói sương như trong cõi mộng cứ thế hiện ra. cái thực của khí trời tây bắc, cái mộng của không khí bảng lảng sương khói hiện lên như một miền cổ tích. ta nhớ rằng quang dũng là một họa sĩ bởi vậy đoạn thơ đậm màu sắc hội họa. nét bút phác thảo của quang dũng thật là tài hoa. chỉ một vài nét chấm phá vậy mà cái hồn của cảnh vật và con người hiện lên thật sinh động đầy sức cuốn hút.

        không gian dòng sông buổi chiều giăng mắc một màu sương, sông nước bến bờ hoang dại như một bờ tiền sử. “hồn lau” những cây lau không còn vô tri vô giác mà có linh hồn. phải là một hồn thơ nhạy cảm, tinh tế, tài hoa và lãng mạn mới cảm nhận được hồn lau đang giăng mắc dọc nẻo bến. không gian nên thơ ấy làm nền cho người thơ xuất hiện:

        có nhớ dáng người trên độc mộc

        câu thơ không tả mà gợi, gợi cái dáng mềm mại uyển chuyển của cô gái trên chiếc thuyền độc mộc. cảnh rất thơ và người cũng rất tình. bởi vậy tác giả như ngây ngất đắm say trước cảnh và người, ở đây cảnh như làm duyên với người.

        trôi dòng nước lũ hoa đong đưa

        duyên dáng đến độ và tình tứ cũng hết lời: bông hoa rừng cũng đong đưa làm duyên với người. cảnh và người hòa quyện đồng điệu, tình tứ đến mê say trong cái nhìn lãng mạn của quang dũng. ta có cảm nhận đây là thế giới của cõi mộng, cõi mơ, cõi thơ và cõi nhạc. thơ và nhạc là hai yếu tố tạo nên bức tranh tây bắc nên thơ, mĩ lệ. ai nói rằng tây bắc là xứ rừng thiêng nước độc xin hãy một lần để cho tâm hồn mình lắng lại chất thƺn thƺng tây b᥯>

        Đoạn thơ bộc lộ chất tài hoa, chất lãng mạn của quang dũng đến tuyệt vời. cảm ơn nhà thơ đã cho ta một chuyến hành trình về với tây bắc thơ mộng để khám phá tây bắc và yêu tây bắc.

        phân tích khổ 2 tây tiến – mẫu 6

        thơ ca muôn đời nay luôn là tiếng lòng của người nghệ sĩ, là cây đàn muôn điệu đa bậc nhiều cung cảm xúc khác nhau. thơ ca cũng là cầu nối giữa trái tim đến với trái tim, đi tìm chân trời của một người đến chân trời của triệu người. Bài thơ “Tây tiến” đẹp lãng mạn hào hoa của chiến sĩ tây tiến.

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoakìa em xiêm áo tự bao giờkhèn lên man điệu nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơ”

        câu thơ đầu tựa như một tiếng reo vui. Đy là lần thứ hai, “lửa” và “đuốc” ược liên tưởng tới hoa trong đêm sương ở mường lát, chiến sĩ tây tiến nhìn ối m. hu linh ối m. này trong đêm lửa trại giữa bản làng miền tây. nghệ thuật ẩn dụ và cảm hứng lãng mạn đã khiến ánh lửa bập bùng nơi bóng quân trở thành đuốc hoa rực rỡ gợi liên tưởng thi vị, tình tứ, đem đến niềm vui náo nức , rạo rực cho lòng người, niềm vui khiến đêm liên hoan giữa bộ ội và dân làng trở thành đêm hội tưng bừng. cảm từ “bừng l” như một nh nhh tc ương. Về ANH Sáng Chói Lóa, ột ngột của lửa, của đuốc, xua đi cai tối tăm, lạnh lẽo của num rừng mà còn thể hiển niềm vui sướng rựo rựo rumbs lgười. người ọC Có thể Hình dung những ang mắt ngỡ ngàng, những gương mặt bừng sáng của những anh chiến sĩ là do pHản chiếu tương lai.

        hình ảnh trung tâm của hội đuốc hoa là các cô thiếu nữ miền sơn cước “kìa em xiêm áo tự bao giờ”. từ “kìa” và từ nghi vấn “tự bao gi” bộc lộ cảm ghih “v. vị, với ngưỡng mộ trìu mến của các chiến sĩc sự xuất hiện của cô một dịp hiếm hoi sau bao ngàyy h h hớ, gi ữ, gi ữ, gi ố, gi ố, gi ố, gi ố, gi ố, gi ố, gi ố, gi ố, gi ố, gi ố, gi ố ố, giố, giố, giố, giố, giố, giố, giố, giố, giố, giố, giố, giố, giố, giố, giố, giố, Gi ốm. vừ, vừ, vừ, vừ, vừ, vừ, vừ, vừe, vừe, vừe, vừe, vừ, v say, v saye, v say, vlag. mẻ lạ lủng làm mê hoặc lòng người. hà hồnâ nghệ sĩ đặc biệt nhạy cảm với cái đẹp, người lính tây tiến say đắm chiêm ngưỡng và cảm nhận những hình ảnh rực rỡ, những âm thanh ngọt ngào của đêm lửa trại để được thả hồn phiêu diêu, bay bổng trong thế giới mộng mơ , để xây “hồn thơ”.

        trong dòng chảy miên viễn của thời gian, những hoài niệm bỗng lắng lại thật sâu ở một buổi chiều sương mộc:

        “người đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nớc

        NHữNG nét vẽ mềm mại, tinh tế đã tạo nên một bức tranh thuỷc mặc với hồn lau bến nách, hơi sương giăng mờ ảo ảo c c fourth “chiều sương vật. chữ “ấy” bắt vần với chữ “thấy” làm cho âm điệu câu thơ trĩu nặng xuống như một nốt nhấn, như một sực Lau Chập Chờn, Lay ộng Trên NHữNG BếN Bờ DườNG NHư CũNG Có HơN dũng.

        bức tranh thiên nhiên trong tây tiến đã ược quang dũng thổi hồn vào cái nồng nàn của cảm xúc, những ường nét ấn ho tường vỡ vỡ tro bức tranh ấy chính là nền tuyệt đẹp để người lính tây tiến xuất hiện một cách hiên ngang và hùng dũng. cũng trên cái nền ấy tâm hồn và tài năng của nhà thơ đã được chắp cánh bởi sự say mê trong cảm xúc và tài hoa của nghệ thu>

        gấp trag Sách lại mà những vần thơ của quang dũng vẫn văng vẳng ểi rồi những cảm xúc chân thật nhất của nhà thơ gửi gắm mãi neo ộng trong tâit ng ng

        phân tích khổ 2 tây tiến – mẫu 7

        bài thơ được tác giả chia thành 4 đoạn. Đoạn 1 bộc lộ nỗi nhớ những cuộc hành quân gian khổ của đoàn quân tây tiến và khung cảnh thiên nhiên miền tây hùng vĩd. Đoạn 2 là những kỉ niệm đẹp về tình quân dân trong những đêm liên hoan và cảnh sông nước miền tây thơ mộng. Đoạn 3 tái hiện lại chân dung người lính tây tiến. Đoạn 4 là lời thề gắn bó với tây tiến và miền tây. toàn bài thơ in đậm dấu ấn tài hoa, lãng mạn, phóng khoáng của hồn thơ quang dũng. Với tài nĂng và tâm hồn ấy, quang dũng đã khắc hoạ thành công hình tượng người linh tây tiến mang vẻ ẹp lãng mạn, ậm chất bi tráng trên cai nền cản

        trong miền kí ức của quang dũng không chỉnc những ngày that gian khổ với đèo cao, mưa rừng, thou dữ, sương phủnc cả ang sáng hội hè củng ững ềng ềng bung bung bung bung bung bung ả, mông lung.

        Đoạn thơ thứ hai mở ra một thế giới khác của miền tây:

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoakìa em xiêm áo tự bao giờkhèn lên man điệu , nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơ”

        cảnh một đêm liên hoan văn nGhệ của những người linh tây tiếnco ồng bào ịa pHươNG ến á á vui ược mii tảng bằng những chi tiết rất thất thơt. từ “bừng lên” kết hợp với hình ảnh ẹp “đuốc hoa” miêu tả không khí sôi nổi, cả doanh trại bừng sáng, lung linh ang lửa đu ốc khi đ đn tiếng reo “kìa em xiêm áo tự bao giờ” thể hiện sự ngỡ ngàng, ngạc nhiên, say mê, vui sướng của các site lynh tây tiến trước vẻng lẫy bất ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng Các Cô Gái Chynh Là Trung Tâm, Là Linh Hồn Của đêm Hội Có vẻ ẹp e thẹn, tình tứ, mềm mại, Duyên Dáng Trong Một vũ đi ậu ậm Màu sắc xứ “man đi” u ” tây tiến. Không khí của đêm liên hoan còn ngây ngất hơn bởi tiếng khèn rạo rực, river rắt khiến cho cả with người, cảnh vật như bốc men saying, trở nên phong, Sinh ộNg nh ồng. Đây cũng chính là tâm hồn hào hoa, tinh tế của quang dũng.

        nếu cảnh đêm liên hoan đem đến cho người đọc không khí háo hức thì cảnh sông nước miền tây lại gợi lên cảm giác: m

        người đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nước ốp>

        ngòi bút của quang dũng không tả mà chỉ gợi. những hình ảnh “chiều sương ấy”, “hồn lau”, “nẻo bến bờ”, “hoa đong ưa ưa” kết hợp với cach hỏi “có thấy”, “Co nhớ” mở ra một khung cảnh buổi chiều ều ều ều ều ều ề sương mờ giăng mắc khắp không gian , bến bờ lặng lẽ hoang dại , trên sông xuất hiện một dáng người mềm mại , uyển chuyển của cô gái thái trên chiếc thuyền độc mộc, những bông hoa rừng đong đưa làm duyên trong dòng nước. cảnh như có hồn , có sự thiêng liêng của núi rừng , đậm màu sắc cổ tích và huyền thoại. qua những nét vẽ hư ảo trên, ta như thấy trước mắt mình một bức tranh sơn thuỷu tình mang dấu ấn của một tâm hồn nhy cảm, tinh tế, la miền tây-tâm hồn quang dũng. Đồng thời ta cũng cảm nhận được tâm hồn rung động của các chiến sĩ tây tiến trước cái đẹp.

        trong hai đoạn thơ sau, nhà thơ không miêu tả cảnh thiên nhiên nữa mà tập trung vào khắc hoạ chân dung người linh tây tiến và nỗi nhớ miền tây bằng những nét vẽ kho trang.

        tám câu thơ của khổ hai đã vẽ nên khung cảnh thiên nhiên, con người miền tây với vẻ đẹp mĩ lệ, thơ mộng, trữ tình. chất nhạc, chất hoạ, chất mơ mộng hoà quyện chặt chẽ với nhau trong đoạn thơ tạo nên một thế giới của cái đẹp. từng nét vẽ của quang dũng đều mềm mại, tinh tế, uyển chuyển. Đây là đoạn thơ bộc lộ rõ ​​​​nhất sự tài hoa, lãng mạn của quang dũng trong tổng thể bài thơ.

        phân tích khổ 2 tây tiến – mẫu 8

        “khi ta ở, chỉ là nơi đất ởkhi ta đi, đất bỗng hóa tâm hồn”

        như chế lan viên đã viết, lòng thương nhớ luôn dạt dào nơi trái tim khi ta đủ yêu, đủ gắn bó. nhà thơ quang dũng cũng từng gắn bó với tây bắc, từng “súng bên súng, đầu sát bên đầu” với những người đồng đội và chính những yêu thương đã khơi nguồn nỗi nhớ, thôi thúc ông viết lên bài thơ tây tiến với những kỉ niệm đẹp hiện lên lung linh qua khổ thơ thứ hai.

        Đến khổ thơ thứ hai ký ức một thời trận mạc đã trở thành hành trang của người lính tây tiến. kỉ niệm khó quên nhất có lẽ là những đêm liên hoan lửa trại:

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoakìa em xiêm áo tự bao giờkhèn lên man điệu nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơ”

        Đêm hội dường như thêm vui vẻ, ấm áp và quyến rũ, say lòng người khi có “em” đang yểu điệu, thướt tha , e ấp, dịu dàng. Đoạn thơ vẽ lên bức tranh đêm hội đuốc hoa thật vui vẻ ,ấm áp. nếu mai châu có hương vị cơm nếp thật hấp dẫn,…thì châu mộc khoác lên vẻ mộc mạc mà đậm chất thơ:

        “người đi châu mộc chiều sương ấycó nhớ hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nước lőhop”

        bốn câu thơ Theo Dòng hồi tưởng “trôi” vền ất lạ, đó là châu mộc với nét ẹp hoang sơ của nó đ— thành mảnh tình trong tâm hồn của bao người.

        “khi ta ở, chỉ là nơi đất ởkhi ta đi, đất bỗng hóa tâm hồn”

        (chế lan viên)

        nỗi nhớ kéo dài để lòng người nặng những hoài niệm, nặng những chơi vơi. hoa đong đưa” là hoa rừng đong đưa làm duyên trên dòng nước hay cô gái miền tây bắc xinh đẹp trên dòng suối? thuở ấy, núi rừng tây bắc thật hoang sơ nhưng trong cái hoang sơ lại thật nên thơ và lãng mạn của cảnh và người . bức tranh chiều sương châu mộc và đêm hội đuốc hoa như một bức tranh sơn mài của một danh họa mang vẻ ẹp màu sắc vừa hinđi cổ

        nhà thơ quang dũng đã vô cùng thành công với tac pHẩm tây tiến ặc biệt khi khắc họa tượng đài những chiến binh hào hoa, dũng cảm, lãng mạn đn đn ọtn ọtn ọtn ọtn ọtn ọ

        “¡anh vệ quốc quân ơisao mà yêu anh thế!”

        (tố hữu)

        phân tích khổ 2 tây tiến – mẫu 9

        Voltaire từng nói: “Thơ là âm nhạc của tâm hồn, nhất là những tâm hồn cao cả, đa cảm”, thơ ca pHản ang chân thực tâm tưnh cảm người nghệ sĩ. bởi vậy, ta có dịp bắt gặp tiếng lòng nhà thơ quang dũng gửi nỗi nhớ niềm thương gửi tới tây tiến trong bài thơ cùng tên. khổ thơ bốn kết tinh nỗi niềm và tài năng của nhà thơ:

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoakìa em xiêm áo tự bao giờkhèn lên man điệu nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơ”

        trong giai đoạn kháng chiến chống pháp cam go, thơ văn trở thành vũ khí tinh thần, động viên ý chí chiến đấu, lòng yêu nước của nhân. giữa những năm tháng ác liệt đó, năm 1948, khi nhà thơ quang dũng được lệnh chuyển đơn vị căn cứ đến đơn vị khác. hình ảnh làng phù lưu chanh- nơi đã gắn bó với cuộc đời người lính trở thành nỗi ám ảnh trong hồn thơ tác giả. nỗi nhớ về một thời đã sống với đoàn quân tây tiến chắp cảm hứng bay bổng cho lời thơ tuôn trào.

        nỗi nhớ chảy tràn trong từng câu thơ, nhà thơ bâng khuâng buổi sinh hoạt ở doanh trại lính giữa rừng núi tây bắc. hình ảnh đêm liên hoan mở ra ngập tràn với ánh sáng hoa lửa:

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoa”

        cụm từ “đuốc hoa” không chỉ là hình ảnh thực về Áh lửa đuốc mà còn gợi cai nhìn lag mạn của chàng trap trẻi, trẻ lòng, cảm nánhnh lg ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng vầng sáng gọi về không gian ấm áp, ảo huyền xua tan cái lạnh lẽo, âm u của nơi rừng thiêng nước độc. hình ảnh độc đáo cũng xa xôi gợi liên tưởng về lễ hợp cẩn lứa đôi êm đềm. chi tiết gợi tình quân dân cá nước nồng nàn, say đắm. không khí nơi doanh trại đông vui tựa đêm hội hoa đăng để những chàng trai, thiếu nữ sơn thôn mở hội lòng. KếT HợP VớI ộNG Từ “BừNG” ậM Tô Bor đuốc Bừng Sáng Không Gian, Mang Lại niềm vui tươi mới, gọi dậy một miền kỉm niệm Trong sâu thẳm tâm thi nhữt tt.

        giữa đêm hội tưng bừng, náo nhiệt, hình ảnh mộng mơ của bóng dáng những cô em làm xao xuyến trái tim những chàng lính trẻ:

        “kìa em xiêm áo tự bao giờkhèn lên man điệu nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơ”

        từ Hán việt “Xiêm áo” khắc họa nét lộng lẫy, rực rỡ của and phục những cô gai vùng cao, dưới ang lửa càng trở nên kín đao, tình tứ, dễ mến. câu từ gần gũi như bước từ trang đời vào trang thơ, làm sống động một trời kí ức. người lính tây tiến xuất thân là những chàng trai mới dời ghế nhà trường, đến từ hà thành ngàn năm văn hiến. Nay Các anh ặt Chân ến nơi rừng lạ num xa, chứa ầy bí ẩn, làm Sao tránh khỏi giây phút ngỡ ngàng trước sắc ẹp bình dị của những sơn theôn nơn ơi y. “kìa em” là lời thốt lên tự nhiên, phản ánh cái nhìn mê đắm, hóm hỉnh, trẻ trung, đậm chất lính.

        giọng điệu nhẹ nhàng, sôi nổi, gợi hình ảnh người linh ắm say trong khung cảnh ậm chất trữ tình, ngân vag tiếng khèn bay bổng và trước đi Đọc thơ quang dũng quả thực như ngậm nhạc, câu thơ mang nhạc điệu hài hòa, lôi cuốn bạn đọc cùng đắm say. những nét phong tục, văn hóa vùng núi mới mẻ, cuốn hút trong cái nhìn của những anh lính. hữu cảnh sinh tình, không gian là chất xúc tác biến người chiến sĩ thành người thi sĩ. nàng thơ của các anh là cái đẹp duyên dáng của sơn nữ miền sơn cước, yêu kiều. dừng chân trên chặng đường hành quân gập ghềnh, cheo I see, những đêm hội đông vui thể hiện tinh thần lạc quan, nét hòa hoa, yêu c.

        khổ thơ bốn giúp ta có cái nhìn trọn vẹn hơn về tâm hồn người lính tây tiến. họ không chỉ mang hào hùng, bất khuất trước gian khó, nhà thơ khám phá những nét tâm tư rất đời của các anh. nơi đó, hiện lên trái tim rung động, xao xuyến trước vẻ đẹp của thiên nhiên, cô em sơn thôn. “tây tiến” trở về vẹn nguyên, sinh động bởi hình ảnh đó luôn thường trực trong tâm trí nhà thơ quang dũng. nét bút đa tài của tác giả cùng nỗi nhớ chân thành còn lưu lại dư âm trong lòng bạn đọc.

        phân tích đoạn 2 tây tiến – mẫu 10

        quang dũng là nhà thơ – chiến sĩ, từng cầm súng đánh giặc và làm thơ thời kháng chiến chống pháp. năm 1948, tại phù lưu chanh (hà tây cũ), ông viết bài thơ “tây tiến” nói lên tình thương nhớ chiến trường miền tây, Ỻ ồỪ m. mở đầu bài thơ là một lời nhắn gọi biết bao thiết tha bồi hồi:

        “sông mã xa rồi tây tiến ơi!nhớ về rừng núi, nhớ chơi với”.

        bài thơ có 34 câu thơ thất ngôn, chia thành 4 đoạn, mỗi đoạn thơ là sự hồi tưởng bao kỉ niệm sâu sắc. Đây là đoạn thơ thứ hai có 8 câu mang vẻ đẹp như một bài hành nói về 2 nỗi nhớ: nhớ hội đuốc hoa và nhớ chiềng

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoa…trôi dòng nước lũ hoa đong đưa”.

        từ “nhớ ôi tây tiến cơm lên khói – mai châu mùa em thơm nếp xôi”, quang dũng nhớ đến “hội đuốc hoa” thắm thiết tìnhân:

        quân

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoakìa em xiêm áo tự bao giờkhèn lên man điệu nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơ”.

        Đuốc hoa là cây nến thắp lên trong phòng tối tân hôn. “truyện kiều” có câu: “Đuốc hoa chẳng thẹn với chàng mai xưa” (3096). quang dũng sáng tạo thành “hội đuốc hoa” để nói về đêm liên hoan lửa trại giữa các cán bộ chiến sĩ đoàn binh tây tiến vớn m. chữ “bừng” vừa chỉ ang lửa, ang đuốc sáng bừng lên, vừa tả âm thanh tiếng nói, tiếng cười, tiếng hat, tiếng khèn vang lên tưng bừng rộn rộn rội đng. Đêm lửa trại, đêm liên hoan chắc là có múa sạp, có múa xòe của các cô gái mường, cô gái thái tham gia? chữ “kìa” là đại từ để trỏ một đối tượng (người, vật) từ xa; trong văn cảnh thể hiện sự ngạc nhiên, niềm vui thích, tình tứ của chàng lynh trẻ tây tiến khi ella nhìn thấy các “em”, các “nàng” ố ốc ho hình ảnh “nàng e ấp” là một nét vẽ tài hoa và có hồn đã gợi tả vẻ đẹp duyên dáng, kín đáo, tình tứ của các thiếu n.ữu Ánh lửa, tiếng hát, tiếng khèn, màu xiêm áo rực rỡ, vẻ đẹp kiều diễm của các “em”, các “nàng” như đã “xây hồn thơ” các chàng lính. with người thì trẻ chung, xinh đẹp, hào hoa, đa tình; ngòi bút của thi nhân cũng rất tài hoa, lãng mạn. qua hội đuốc hoa, ta càng thấy đời sống tinh thần vô cùng phong phú của đoàn binh tây tiến nơi chiến trường miền tây gian khổ ác liệt.

        bốn câu thơ tiếp theo dòng hồi tưởng “trôi” vềt miền ất lạ, đó là châu mộc thuộc tỉnh sơn la, nơic bản pha luông sầm uất của người thái. quang dũng người lính chiến với tâm hồn thi sĩ đã khám phá ra bao vẻ đẹp kì thú miền châu mộc. năm tháng đã trôi qua, cảnh và người miền đất lạ ấy đã trở thành một mảnh tâm hồn của bao người:

        “người đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nước>

        “chiều sương ấy” là chiều jue 1947. sương trắng phủ mờ núi rừng chiến khu chiều thu ấy in đậm hồn người; hoài niệm càng trở nên mênh mang. chữ “ấy” câu trên bắt vần với chữ “thấy” câu dưới tạo nên một vần lưng giàu âm điệu, như một tiếng khẽ hụt òi troy cong thỏi Troy cong hồn lau là là hồn hoa lau nở trắng cờ, lá lau kêu xào xạc trong gió thu “nẻo bến bờ”, nơi bờ sông bờ suối. Với tâm hồn thi sĩ tài hoa, quang dũng đã cảm nhận vẻ ẹp thơ mộng của thiên nhiên châu mộc qua cảnh sắc “chiều sương” vờo bn bn suối rừng nơi miền đất lạ. thấp thoáng trong vần thơ “tây tiến” là những câu cổ thi tuyệt bút:

        “sương đầu núi buổi chiều như dội,nước lòng khe nẻo suối còn sâu…”

        (chinh phụ ngâm)

        các thi sĩ xưa nay vẫn gọi hồn thu là hồn lau:

        “ngàn lau cười trong nắnghồn của mùa thu vềhồn mùa thu sắp đingàn lau xao xác trắng”.

        (lau mùa jue – chế lan viên)

        Điệp ngữ “có thấy” và “có nhớ” làm cho hoài niệm về chiều sương châu mộc thêm phần man mác, bâng khuâng. nhớ cảnh rồi nhớ đến người. trong chia phôi còn “có nhớ”. “có nhớ” with thuyền độc mộc và “dáng người” chèo thuyền độc mộc? “có nhớ” hình ảnh “hoa đong đưa”trên dòng nước lũ? “hoa đong đưa” có phải là hoa rừng “đong đưa” làm duyên trên dòng nước lũ như giáo sư phan cự Đệ đã nói? There are “hoa đong ưa” là hình ảnh ẩn dụ gợi tả côc gai miền tây xinh ẹp lai thuyền ộc mộc duyên dáng, uyển chuyển nhưng bông hoa rừng đang đang đong đong đong bài hát “sơn nữ ca” của nhạc sĩ trần hoàn, “nụ cười sơn cước” của nhạc sĩ tô hải cho ta cảm nhận ấy. phải có “tay lái ra hoa” mới có thể “đong đưa” được như vậy.

        những dòng hồi tưởng trên đây về cảnh sắc và with người nơi suối rừng miền tây, nơi cao nguyên châu mộc đc thơ hi một cach tuyệt ẹp đp thát. Thuở ấy, noui rừng tây bắc vông cùng hoang vu, là chốn rừng thiêng liêng nước ộc, nhưng quang dũng với tâm hồn lạc quan và and ời của một khc Chinese, xinh tươi củ /p>

        hoài niệm, kỉ niệm về chiến trường núi rừng miền tây như được chắt lọc qua tâm hồn. nhà thơ có gắn bó với cảnh vật và con người tây bắc, có vào sinh ra tửi ồng ội mới có kỉ niệm ẹp và sâu sắc như vậy, mới tó

        bức tranh chiều sương châu mộc và hội đuốc hoa như một bức tranh sơn mài của một danh họa mang vẻ ẹp màu sắc cổ điển và lãng mạn kết hợp hài hòi hòa với tinh th

        phân tích đoạn 2 tây tiến – mẫu 11

        quang dũng là nghệ sĩ đa tài: viết văn, làm thơ, vẽ tranh, soạn nhạc… nhưng thành công nhất vẫn là thơ ca. Các tập thơ tiêu biểu của quang dũng ược bạn ọc biết ến nhiều như “mây ầu ô”, “mùa hoa gạo”… nhưng tuổi của quang dũng con lẽ đ đn liền vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn v vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơn vơ t. bài thơ ra đời vào năm 1948 in trong tập “mây đầu ô” là bài thơ tiêu biểu nhất của thơ ca kháng chiến chống pháp.

        bài thơ có giá trị nội dung và nghệ thuật ặc sắc mà tiêu biểu là đoạn thơ sau đây: “doanh trại bừng lên hội đuốc hoa … trôi dòng nước lũc lũ hoa ưong tây tiến là một phân hiệu bộ đội được thành lập đầu năm 1947. thành phần chủ yếu là thanh niên trí thức hà nội. nhiệm vụ của họ là phối hợp với bộ đội lào bảo vệ biên giới phía tây. năm 1948, tây tiến giải thể để thành lập trung đoàn 52. quang dũng cũng chuyển sang đơn vị khác.

        sau khi rời đơn vị cũ chưa được bao lâu quang dũng đã sáng tác bài thơ này. Đoạn thơ ta bình giảng là đoạn thơ thứ hai trong bài tây tiến. bốn câu đầu, nhà thơ mang đến cho người đọc không khí tươi vui của đêm liên hoan văn nghệ đậm tình quân dân.

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoa.kìa em xiêm áo tự bao giờ.khèn lên man điệu nàng e ấp.nhạc về viên chăn xây hồn thơ”

        “doanh trại” là nơi đóng quân của tây tiến cũng là nơi diễn ra lễ hội văn hóa đậm đà tình quân dân. Đồng bào dân tộc đã tụ họp về đây để sinh hoạt và góp vui tinh thần với bộ đội tây tiến. từ “bừng” gợi cảm giác ấm áp, gợi niềm vui lan tỏa. Đêm rừng núi thành đêm hội. ngọn đuốc nứa, đuốc lau thành “đuốc hoa” (“Đuốc hoa” là hoa chúc – cây nến đốt lên trong phòng cưới, đêm tân hôn).

        Ở đây, “đuốc hoa” có ý nghĩa là gợi không khí ấm cúng, gợi niềm vui, niềm hạnh phúc trong lòng các chiến sĩ. “bừng” chỉ ánh sáng của đuốc hoa, của lửa trại sáng bừng lên; cũng còn có nghĩa là tiếng khèn, tiếng hát, tiếng cười nói tưng bừng rộn rã. tố hữu khi nhớ về việt bắc cũng từng viết về đêm liên hoan:

        “nhớ sao lớp học i tờĐồng khuya đuốc sáng những giờ liên hoan”.

        có thể hình dung đêm hội mà quang dũng viết trên đây như một đám cưới tập thể. từ “kìa em” trong câu thơ thứ hai thể hiện sự ngạc nhiên, ngỡ ngàng của lynh tây tiến trước vẻ ẹp của cô gái vùng cao trang phê

        xi

        quang dũng phát hiện ra vẻ đẹp rực rỡ của cô gái bằng cả niềm yêu, niềm say đến cảm phục. yêu dices từ vóc dáng đến trang phục. chính trang phục truyền thống đậm đà bản sắc văn hóa của các thiếu nữ tây bắc càng tôn vinh lên vẻ đẹp của họ. quang dũng không khỏi không thán phục đến ngạc nhiên trước vẻ đẹp ấy. she em trở thành hạt nhân của bức tranh với vẻ đẹp xứ lạ phương xa.

        những thiếu nữ mường, những thiếu nữ thái, những cô gái lào xinh đẹp, duyên dáng “e ấp”, xuất hiện trong bộ xiêm áo rực. cũng có thể hiểu người lính đang đóng giả con gái trong những trang phục dân tộc rất độc đáo, tạo tiếng cười vui cho đêm vệngh. ngỡ ngàng nữa là tiếng khèn “điệu man”.

        khèn là một loại nhạc cụ của người dân tộc miền no tây bắc còn “man điệu” là một điệu nhạc “lạ” ặc trưng văn hoá của những with người nơi đây. và hòa vào tiếng khèn ngất ngây ấy là điệu múa lăm vông quyến rũ của những cô gái lào đã “xây hồn thơ” trong lòng các chàng lính trẻ. chính cái lạ ấy làm đắm say tâm hồn những chàng trai tây tiến gốc hà nội hào hoa. Chynh Trong Không Khí của âm nhạc, vũ điệu ấã đã chắp canh cho tâm hồn những người línnh Ty tiến thăng hoa, mọi mềt như bịy lùi, tiếm v ếng hoa, m

        chính vì thế mọi cảm giác mỏi mệt, mọi vất vả đều tan biến. thay vào đó là niềm lạc quan, yêu đời nâng bước họ mạnh mẽ hơn trên con đường hướng về “viên chăn xây hồn thơ”. từ đó, tac thểy ượy ược rằng các chiến sĩ của chung ta dù trong những giờ phút vui vẻ, thoải mái nhất thì tâm hồn của họn luôn hướng về lig c c c cta ẹp. bốn câu sau là khung cảnh chia tay trên nền sông nước tây bắc vừa thực vừa mừa mộng hoang vắng, tĩnh lặng, buồn thi vị.

        cả bốn câu là cảnh sắc tây bắc gợi cảm giác mênh mang, huyền ảo:

        người đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nước ốp>

        so với bốn câu thơ trên là hình ảnh không khí đêm lễ hội tưng bừng hoà hợp với ánh sáng lung linh và tâm hồn trung, yêu ờtİc cát chia . người ọc ến với hình ảnh của con người và núi rừng tây bắc trong một buổi chiều sương… một không gian bảng lảng khói sương như trong cõi mộng cứ thế hyệng lảng khói sương như trong cõi mộng cứ thế hyệng lảng khói sương như trong cõi mộng cứ thế Hyệng lảng khói sương như trong cõi mộng cứ thế Hyệng lảng khói sương như Trong cõi mộng cứ thế Hyệng lảng khói sương như trong cõi mộng

        thiên nhiên tây bắc hiện lên theo chiều hướng nhẹ hoá. cái dữ dội, khốc liệt được đẩy lùi đi và thay vào đó là những hình ảnh nhẹ nhàng và thơ mộng. hình ảnh đầu tiên là hình ảnh chiều sương cho ta thấy nét đặc trưng vốn có của núi rừng nơi đây. nhưng sương ở đây ko phải là sương lấp, sương che hay sương phủ mà là “người đi châu mộc chiều sương ấy”. Nó Gợi Máu sắc bảng lảng, sương khó vừa cừ “nghĩa hơn cho từ chiều sương ểể nhấn mạnh rằng đy là một buổi chiều sương rất ặc biệt, chiều sương trong trong nỗi nhớ đ

        Đoạn thơ đậm màu sắc hội họa. cái thực của khí trời tây bắc, cái mộng của không khí bảng lảng sương khói hiện lên như một miền cổ tích. có lẽ chất họa sĩ của quang dũng đã ăn vào thơ ở đoạn này. nét bút phác thảo của quang dũng thật là tài hoa. chỉ một vài nét chấm phá vậy mà cái hồn của cảnh vật và con người hiện lên thật sinh động đầy sức cuốn hút. Sông nước hoang dại như một bờ tiền sử, bờ lau lach và tac giả đã cảm nhận những canh lau qua hai từ vô c fourth

        “nẻo bến bờ” có nghĩa là: nẻo – lối đi. nẻo bến bờ là nhìn đâu cũng thấy mênh mang hồn lau. “hồn lau” – những cây lau không còn vô tri vô giác mà có linh hồn. phải là một hồn thơ nhạy cảm, tinh tế, tài hoa và lãng mạn mới cảm nhận được vẻ đẹp nên thơ ấy.

        “ngàn lau cười trong nắnghồn của mùa thu vềhồn của mùa thu đingàn lau xao xác trắng”

        (chế lan viên)

        không gian nên thơ ấy làm nền cho người thơ xuất hiện: giữa hình ảnh thiên nhiên tây bắc hiện lên đầy sức sống và lãng mạn thì hình ảnh con người nơi đây hiện lên mang một vẻ đẹp khỏe khoắn, bất khuất, kiên cường: “có nhớ dáng người trên độc mộc”.

        Điệp ngữ “có thấy – có nhớ” luyến láy như chạm khắc vào lòng người một nỗi nhớ da diết, cháy bỏng khôn nguôi. Độc mộc là một loại thuyền được làm từ thân cây gỗ lớn, dài. dáng người trên độc mộc ở đây có thể là hình ảnh mềm mại, uyển chuyển của những cô gái thái, mèo đang đģta cás chiẩếôn cũng có thể hiểu là dáng hình kiêu dũng của các chiến sĩ tây tiến đang chèo chống con thuyền vượt sông , vượt thác dữ tiến vớphía tất cả những hình ảnh ấy đều đã để lại trong lòng của quang dũng một hình ảinh hokhó phain

        thiên nhiên tây bắc vốn nổi tiếng với with sông mã, một dòng sông đã chứa trong nó biết bao dữ dội. nhưng ở đây, dòng sông mã đã hiện lên với sự nhẹ nhàng đến kỳ lạ. những cánh hoa rừng không bị ”dồi lên dập xuống” mà là “trôi dòng nước lũ hoa đong đưa”. từ láy “đong đưa” được sử dụng rất gợi cảm: cánh hoa rừng như cũng quyến luyến con người. cánh hoa rừng như bàn tay vẫy chào người lính, tiễn người lính vượt sông đi đánh giặc. Đoạn thơ ể lại một dấu ấn ẹp ẽ về thơ ca kháng chiến mà sự thành công là kết hợp hài hòa giữa khuynh hướng sỺ thi vã c.ứn thi vã c bên cạnh đó còn có các yếu tố nghệ thuật: ngôn ngữ thơ mộc mạc, giản dị, hồn thơ mang đậm chất lãng mạn, hào hoa…

        những từ ngữ như “có nhớ”, “có thấy” luyến láy, khắc họa thêm nỗi nhớ: lưu luyến, bồi hồi. tất cả đã tạo nên một bài thơ hay và giàu giá trị. tóm lại, tám câu thơ của khổ hai đã vẽ nên khung cảnh thiên nhiên, con người miền tây với vẻ đẹp mĩ lệ, thơ mộng, trữ tì

        chất nhạc, chất hoạ, chất mơ mộng hoà quyện chặt chẽ với nhau trong đoạn thơ tạo nên một thế giới của cái đẹp. từng nét vẽ của quang dũng đều mềm mại, tinh tế, uyển chuyển. Đây là đoạn thơ bộc lộ rõ ​​​​nhất sự tài hoa, lãng mạn của quang dũng trong tổng thể bài thơ.

        phân tích đoạn 2 tây tiến – mẫu 12

        “tổ quốc ta bao giờ đẹp thế này chăng?”

        nhà thơ chế lan viên đã từng thốt lên khi ông cảm nhận được vẻ đẹp của đất nước ta. vẻ đẹp ở đây không chỉ ở những cánh đồng lúa mênh mông, bát ngát hay những bờ biển rì rào cát trắng mà nó còn ở trong chính con i viưta. cùng ề tài ca ngợi vẻ ẹp thiên nhiên, with người, quang dũng đã khắc họa tài tình vẻ ẹp vùng noui tây bắc và pHẩm chất của những người linh qua thm khi ông rời ơn vị cũ. quang dũng gửi gắm mọi tâm tư, tình cảm, nỗi nhớ da diết của mình vào tây tiến, nổi bật hơn hết là những kỉ niệm ẹp c c

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoa…trôi dòng nước lũ hoa đong đưa”

        tây tiến là tên đoàn quân được thành lập năm 1947, chiến đấu ở vùng tây bắc. Đa số là thanh niên tri thức hà nội. ban đầu bài thơ có tên “nhớ tây tiến” nhưng để đảm bảo tính hàm súc cho tác phẩm thì quang dũng đã đổi tên thành “tây tiến”. dấu ấn hội họa và âm nhạc được tác giả thể hiện nổi bật ở những kỉ niệm đẹp và buổi chia ly trong miền nhớng ôa

        mở đầu đoạn thơ là hình ảnh doanh trại lung linh, tưng bừng, vui như đi trẩy hội.

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoakìa em xiêm áo tự bao giờ”

        thông thường khi nhắc đến “doanh trại” thì ta sẽ nghĩ đến không khí nghiêm túc, khô khan của các anh chiến sĩ, bộ đội. nhưng không, trong thơ quang dũng hình ảnh doanh trại hiện lên cùng với hội đuốc hoa cùng với động từ “bừng” tạo nên ạn không vui. Ở đây các anh chiến sĩ được thoải mái, thư giãn sau những chặng đường hành quân khó khăn, mệt mỏi. Động từ “bừng” như làm rực sáng cả câu thơ, như ánh sáng tỏa sáng rực rỡ, mạnh mẽ khắp doanh trại. cụm từ cảm thán “kìa em” vang lên với sự ngỡ ngàng, kinh ngạc đồng thời lại đầy cảm xúc dạt dào, trìu mến. Các Cô Gái Tây Bắc Với Xiêm and Lộng lẫy, ẹp ẽ Bước ra mag ến hương sắc ngọt ngào, nhẹ nhàng tạo cho doanh trại một không khí ầy tươi vui, hạnh phú và vũ điệu, thắm thiết tình quân dân

        tiếp đến hai câu thơ sau mang đến bản sắc dân tộc vùng tây bắc:

        “khèn lên man điệu nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơ”

        khèn là nhạc cụ dân tộc ở no rừng tây bắc, thường người tây bắc sẽ sửng dụng loại nhạc cụ này trong các dịp lễ hội và các chàng trai, côi gái thì múa hát hát tác giả đã đem vào thơ ca hình ảnh nét đẹp văn hóa truyền thống dân tộc ở tây bắc. “điệu man” ở đây chỉ điệu nhạc hay điệu múa mang đậm đà bản sắc dân tộc xứ này. tính từ “e ấp” thể hiện sự thẹn thùng, ngại ngùng của các cô thiếu nữ dân tộc ồng thời làm toát lên vẻ ẹp tinh ng ế c. tro tiếng nhạc hòa cùng các điệu múa nhẹ nhàng, uyển chuyển của các cô gái làm lay động, say mê các chàng thanh niên tri thức hà nội. Không khí đó đã xua so mọi muộn pHiền, mỏi mệt của đoàn quân tây tiến, như tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho họ ể tiếp tục chặng ường ầy khón kh -khn khn “ch him” chi. người chiến sĩ. trong không khí ấy, tâm hồn của người chiến sĩ hướng “về viên chăn xây hồn thơ”. hơn ở đâu hết, đoạn thơ này bộc lộ nét tài hoa và hồn thơ lãng mạng của quang dũng.

        hai câu thơ tiếp theo tả cảnh buổi chiều chia ly ở tây bắc, vừa tả thực vừa tả mộng tạo nên không gian huyền ảo, mộ:

        mơ:

        mơ:

        “người đi châu mộc chiều sương ấycó nhớ hồn lau nẻo bến bờ”

        hình ảnh buổi chiều sương lãng mạn, nhẹ nhàng, thơ mộng khác với sự hùng vĩ dữ dội ở đầu bài. một thế giới khác của thiên nhiên tây bắc ược mở ra, không còn mạnh mẽ, khúc khuỷu, thăm thẳm mà lại chuyển sang nên hơ mᙡ, ặc biệt ại từ ấ and lại kỉ niệm những buổi chiều sương ẹpẽ, pulmung linh trong miền ký ức. sương ở đy không phải là sương che lấp, che phủ mà sương thể hiện nỗi buồn man myc, nỗi lưu luyến của người đi châu mộc vào buổi chiều sương. sau này, cùng hình ảnh thiên nhiên đẹp đẽ, nên thơ.đó, tố hữu đã có hai câu thơ ngợi tả cảnh đẹp ở châu mộc:

        “nông trường châu mộc như hoa nởgiữa núi rừng tây bắc hát ca”

        còn buổi chiều của thơ quang dũng, ông miêu tả hình ảnh “hồn lau” tả dáng lau uyển chuyển, mỏng manh qua màn sương, ồng nhiên ầy sức sức sức sức sức sứng sức sứng, ménh liệt.

        hai câu thơ cuối thể hiện hình ảnh con người hòa quyện cùng thiên nhiên thơ mộng:

        “có nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nước lũ hoa đong đưa”

        bóng dáng người trên độc mộc với dáng vẻ lả lướt, thướt tha hòa cùng với sự làm duyên của cánh hoa đong đưa theo dòng Điệp ngữ “có nhớ- có thấy” làm tăng thêm xúc cảm, nỗi nhớ da diết, nồng nàn của tác giả dành cho nơi đây. hình ảnh ối lập giữa dòng nước lũ và hoa đong ưa, dòng lũ cuốn trào mạnh mẽi với cành hoa nhẹ nhàng lung, với chất thi vị trữ tình lôi cuốn người ọc, ưa ta vào một thế giới sơ, cổ, c>

        với ngòi Bút hào hoa, tinh tế không kém pHần thơ mộng và ầy lãng mạng, quang dũng đã phac họa nên bức traph những kỉm niệm ẹp ầy lung lysh, huy ả , nhớ nhung da diết. chất họa và nhạc trong thơ ca quang dũng được bộc lộ hết ở khổ thơ trên.

        tây tiến quả là tác phẩm để đời của nhà thơ quang dũng. bài thơ vừa mang tính cách mạng lại còn đậm nét trữ tình nghệ thuật. mang ến cho người ọc một thế giới khác của tây bắc, lung linh hơn, thơ mộng hơn ồng thời như cuốn nhật ký ghi lại những kỉm nệp nơi đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ p>

        phân tích đoạn 2 tây tiến – mẫu 13

        Trong tac pHẩm “Tây tiến”, quang dũng đã thể hiện những nỗi ni ềm, tình cảm của mình vềng ất tây bắc – nơi đoàn binh tây tiến ếng đ ni ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ Ni ấ ấ ấ ấ Ni ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ Ni ấ ấ ấ ấ Ni ấ ấ ấ ấ ấ Ni ấ ấ ấ ấ ấ Ni ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ấ ni. với người. ngay từ khi đọc những dòng thơ đầu của tác phẩm có lẽ người đọc đã thấy ấn tượng về thiên nhiên tây tiến với sự hùng vĩ, hoang sơ và có lúc thật dữ dội, nguy hiểm khiến bước chân của người lính cũng trở nên mỏi mệt, rã rời. Thế nhưng, ến khổ thơ thứ hai, những mỏi mệt, rời ấy như lùi ra xa nhường chỗ chỗ chỗ chỗ chỗ chỗ chỗ cho không khí tươi mới của một đêm Liên hoan ấm tình quân dân dân nhưng cũng /p>

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoakìa em xiêm áo tự bao giờkhèn lên man điệu nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơngười đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nước lũ hoa đong đưa”

        vẻ đẹp của bài thơ có thể thấy phần nào khi phân tích khổ 2 bài tây tiến, trong đó không thể không tìm hiểu những tác v chín ề t.

        quang dũng (sinh năm 1922 – mất năm 1988) là người with của thủ đô hà nội. tên thật của ông là bùi đình diệm và ngay từ lúc còn là một chàng trai hànhnh ầy sức trẻ, ông đã nguyện cống hiến sức mình vào sự nghiệp cứu nước. Bên cạnh vai trò là một người linh hăng hai Nhiệt thành cach mạng, quang dũng còn ược biết ến với nhiều nĂng khiếu ặc biệt như viết văt, vẽ tranh, soạn

        chính những điều này đã củng cố thêm niềm tin của mọi người về sự tài hoa của nhà thơ – chiến sĩ quang dũng. trong suốt quá trình phụng sự sức mình cho đất nước cũng như đến cuối đời, nhà thơ đã ghi lại những cảm xúc, tâm tư của mình lại thành những tác phẩm mang dấu ấn riêng, đó cũng đồng thời là những đóng góp rất đáng kể của ông cho nền văn học nước nhà.

        một số tac pHẩm nổi bật của quang dũng cần kể ến như: “rừng biển quê hương” (nĂm 1957), “ường lên châu thuận” (nĂm 1964), “rừng về xuôi” (nĂm 1968), ” mây đầu ô” (năm 1986). về sau, quang dũng được nhận giải thưởng nhà nước về văn học nghệ thuật nhờ sự thành công trong những sáng tác của m.

        bài thơ “tây tiến” ban đầu có tên là “nhớ tây tiến” và được in trong tập “mây đầu ô”. tác phẩm này được ra đời do quang dũng muốn ghi lại những kỉ niệm mà ông có được cùng đoàn binh tây tiến trong quá trình làm ởâ. binh đoàn của ông được thành lập vào năm 1947 và có tên là tây tiến, trong đó quang dũng là người đại đội trưởng.

        lực lượng chủ yếu của binh đoàn này là nhữngoh niên, học sinh của ất hà thành và ảm nhiệm vai trò là những người sẽ bảo vệ biên giới vii l. cùng với vùng thượng lào. khi đong quân ở chiến ịa này, đoàn binh đã pHải ương ầu với rất nhiều những thử thvà trở ngại nơi đy có ịa hình rất hihểm trở, thi thi thi tt. Ường dốc, number, vực thẳm, thou dữ, sốt rat,… là những thứ đe dọa ến sức khỏe và sinh mạng của quang dũng và những người ồng ội của mình tơi cey c.

        thế nhưng ối diện với những hiểm nguy nói trên, trong những dòng viết của quang dũng, người linh tây tiến vẫn hin ng, bất khuất, luôn ượ ệ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ với nhau rất nhiều những kỉ niệm đẹp. Đến khi chuyển công tác, những kỉ niệm đó vẫn không một phút giây nào phai mờ trong tâm trí nhà thơ. thế nên ông đã viết ra “tây tiến” ể chính tac phẩm sẽ thay ông thổ lộ hết những niềm thương, nỗi nhớ dành cho đoàn binh một thời gắn bó của mình. <

        vẻ ẹp của num rừng trong đêm hội c cùng với sự thơ mộng của một vùng sông nước hòa quyện với sự xuất hiện của… tất cả đ đo nên chất thơ r ơt ri ơ mới có thể thấy rõ.

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoa”

        ộng từ “bừng lên” vốn là ộng từ mạnh khi kết hợp với hình ảnh “đuốc hoa” dường như đã thắp sáng cả doanh trại và còn lan tỏa angr rừng tây bắc. khi phân tích khổ 2 bài tây tiến, ta thấy hình ảnh “đuốc hoa” trước nay vẫn thường gợi đến niềm hạnh phúc lứa đôi. Và Trong Bài Thơ, Khi quang dũng sử Dụng hình ảnh này chắc cũng cc lẽ cũng là ểể diễn tả niềm hạnh phúc của người linh khi ược sống hòa mình trong đêm

        lúc “đuốc hoa” bừng lên là khi hơi ấm ến với người linh và những giá lạnh ược xua đi, cũng là chính là lúc người linh ược gần gần gầi, gắn bó không chỉ , để dù xa nhà, xa quê họ vẫn có thể sống trong tình yêu thương, sự quan tâm của tình thân, bè bạn. khi cảm nhận và pHân tích khổ 2 bài tây tiến, thấy sự thật là giữa cuộc hành quân ầy gian lao và vất vả, thhm tinh thần họn lúc nào cũng pHải Trong tth thm nguy. thế nên những đêm liên hoan diễn ra như thế này đã gop pHần tạo nên chút niềm vui, giúp họ giải tỏa những căng thẳng, cho sựng viên ể hể hạ hạ hạ lạc ểc ểc ểc ểc .

        không chỉ có sự xuất hiện của ánh sáng, ở những câu thơ tiếp theo, quang dũng còn gợi nên không khí tưng bừng của đm liên và. duyên dáng của “em”:

        “kìa em xiêm áo tự bao giờkhèn lên man điệu nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơ”

        góp vào sự lung linh, rực rỡ của ánh “đuốc hoa” là âm thanh hết sức sôi nổi, vui tươi của điệu khèn, tiếng nhạc. không chỉ có vậy, hình ảnh những cô gái với xiêm áo lộng lẫy đang nhịp nhàng, “e ấp” trong những vũ đi của miền đn cuốc. phân tích khổ 2 bài tây tiến sẽ thấy cụm “kìa em” ứng ở vị trí ầu câu thơ gợi sự bất ngờ nhưng ầy thiện cảm của người ander khi nhìn thấy sựn di ủn di ủ ủ ủ ớ ớ ớ hòa mình vào không khí rộn ràng, vui tươi của đêm liên hoan.

        chynh sự xuất hiện của những cô gai trong khúc nhạc điệu vốn là hồn cốt của num rừng tây bắc c c farto với khung cảnh của đm liên hoan đã tạn cạt. Có ý kiến ​​cho rằng câu thơ “nhạc về về về v xây hồn thơ” như một lời gợi nhắc về ịa điểm diễn ra đêm Liên hoan ở vùngg giới ệt – lào vì ì ì ì ì ì khu vực tây bắc mà cờn ở địa phận ở các tỉnh sầm nưa, xiêng khoảng ở lào.

        đó cũng là một ý kiếnc căn cứ và xét thấy cho dù là cuộc liên hoan ấy diễn ra ở đu đi che ặc biệt là sự thân tình, trìu mến của quân và dân. có thểy, từ khi “em” xuất hiện cùng với những khúc nhạc của núi rừng thì giữa khung cảnh và con người, giữa quân và dânkhán chn như

        pHân tích khổ 2 bài tây tiến, ta thấy cảnh vật và người như hòa vào nhau ể cùng ngây ngất, rạo rực trong sựng bừng, sôi nổi của đêm Liên Hoan. không khí của “hội đuốc hoa” ấy càng diễn ra tưng bừng, nhộn nhịp bao nhiêu thì tình cảm, cảm xúc của nhà thơ lại càng trào dâng mãnh liệt bấy nhiêu để rồi những cảm xúc ấy được chắp thêm đôi cánh và hóa thành những vần thơ diễn tả rất uyển chuyển và nhịp nhàng. Không ơn Thuần là những with chữ, người ọc như nhìn thấy cả ang sáng, nghe ược âm thanh và cảm nhận ược vẻ ẹp cuốn hút ầy sức sốc sống của những.

        khi không khí của đêm liên hoan vẫn chưa hết nhộn nhịp thì trong lòng tac giả lại cảm giác như ược gọi vềng kỉ niệm tươi ẹi

        “người đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nớc

        hình ảnh con người hiện hữu ở câu thơ đi kèm cùng những câu hỏi đầy tha thiết. nhân vật trữ tình luôn băn kho “người đi châu mộc chiều sương ấy” liệu rằng “c có cả “dòng nước lũ” có những cánh hoa đong đưa. phân tích khổ 2 bài tây tiến ể thấy trong làn sương chiều hôm người đi, cảnh vật như nhòe mờ, mông lung nhưng phảng chính vì thến mà

        những bông lau pHất pHơ trên bờ bến pHải chăng đã tạo nên cai hồn cho bến bờ There are hồn của cảnh là sự Hóa thân của chính tâm hồn nhà thơ tâm trạng. chính những điều này đã biến những sự vật vốn vô tri như cũng có riêng đời sống của nó. Thêm vào đó, sự gợi nhắc về dáng người mảnh mai, duyn dáng trên chiếc thuyền ộc mộc xinh xinh đã khiến cho bức tranh về cảnh và người hi ệ miền cổ tích xa xưa…

        pHân tích khổ 2 bài tây tiến, ta thấy cr lẽ, những nghi vấn vềc v ệc người đi “có thấy”, “Co nhớ” giờ đây ồng thời cũng là lời khẳng ịnh rằng những những những những nh người chốn này mãi mãi sẽ khắc ghi trong lòng tác giả cũng như những người lính nói chung. chynh vì “thấy” và “nhớ” rõ mồn một từng chi tiết, ường nét của cả người và cảnh nên ướm hỏi cũng thực chất là bày tỏ nỗi lòng và một khi phải rờt âtth — tht ththnt ththnt ththnt ththntthntthntth chứa nỗi nhớ mênh mang, sâu lắng và sức ám ảnh khôn nguôi về cảnh ấy và người ấy.

        về nội dung, bài thơ “tây tiến” giúp người đọc cảm nhận được vẻ đẹp của một bức tranh có sự kết hết hợgi h. Trên pHông nền hùng vĩ, dữi nhưng cũng rất trữ tình, lãng mạn của thiên nhiên là hình ảnh của người linh tây tiến hội tụt bao những phẩm chất. người ọc không chỉ thấy ược sự kiên cường, ganc trên bước ường hành quân, sự bất khuất, dũng cảm trước ngưỡng cửa Sinh – tử ở họ mà cảm nhậnn, n, h hot, h trong tâm hồn những người lính trẻ hà thành.

        về nghệ thuật, bài thơ “tây tiến” đã thành công trong việc kết hợp hài hòa giữa bút pháp hiện thực và bút pháp lãng mạn. không chỉ vậy, đọc thơ quang dũng ta còn thấy được bên cạnh những vần thơ đầy chất trữ tình là những câu đắc th. Đó là những sự kết hợp khéo léo và đã gél phần diễn tả ược cảm xúc, nỗi niềm khi tha thiết bồi hồi, lúc lúi trag nghiêm, bi hùng củt nhà ồ đ đ đ đ đ đ ồ ồ ồ

        qua khổ thơ thứ hai, người ọc cảm nhận ược sự tài hoa của tác giả bởi nét bút của ông vừa sinh ộng, biến ảo trong những câu về đêm hội n noun về thiên nhiên. Chynh sự tài hoa đó đã giúp cai ẹp thắm thiết, ậm đà của tình quân dân và vẻ ẹp thơ mộng, mơ màng của thihi nhiên hi ệu trước mắt ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng

        phân tích đoạn 2 tây tiến – mẫu 14

        trong vườn hoa của thơ ca kHáng chiến chống phap, bài thơ tây tiến của quang dũng – nở ra từt một tâm hồn phong khoáng, hồn hậu, hào, một ngòi Bút tế tế tế v 12 vừa lạ. bài thơ không chỉ khắc họa thiên nhiên tây bắc hùng vĩ, hiểm trở hay những gian khó trập trùng nơi núi cao vực sâu mà bên cạnh đó, ta cũng có cơ hội được cảm nhận bức tranh thiên nhiên gợi cảm, nên thơ cùng những giờ phút liên hoan tưng bừng, lãng mạn giữa những tháng năm khói lửa hào hùng. và 8 câu thơ ở khổ thơ thứ hai là những vần thơ đã khắc họa rõ nhất vẻ đẹp lãng mạn ấy.

        nếu đoạn thơ ầu tiên của tây tiến mởr trước mắt người ọc không gian hùng vĩ, hiểm trở của no rừng tây bắc thì với 8 câu thơ thơ t ọ à à à à à à à à à à à à à à à à gian tưng bừng của buổi liên hoan doanh trại và sự lãng mạn, nên thơ của chiều sương châu mộc.

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoakìa em xiêm áo tự bao giờ”

        chữ “bừng” như một nét vẽ có thần, nó làm cho không gian như sáng bừng lên trong âm thanh, trong ánh lửa bập bùng và trong hơi ấm của ủaqun. trong không gian ấy, người lính tây tiến phải ngạc nhiên đầy tình tứ, mà thốt lên hai tiếng “kìa em”. giây phút này đây họ nhưng rũ bỏ tất cả mọi gian truân, mệt mỏi được cùng hòa mình theo giai điệu của những bản nhạc nơi rừng núi, để sống trọn vẹn, trẻ trung, tận hưởng niềm vui với một tâm hồn lãng mạn.

        “khèn lên man điệu nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơ”

        ban đầu là “em” tiếp đến là “nàng” rồi sau lại là “em”. từ cach sử dụng ấy ta cảm nhận ược em như một nàng tiên kiều diễm và ta như lạc vào cõi thần tiên với không khí mên Say đt chính trong không khí của âma âm nh âm tây tiến thực sự ngất ngây trườc ngưc. She là một người nGhệ sĩ đa tài, không chỉ làm thơ mà quang dũng còn viết nhạc, vẽ tranh, … Chineh điều đó đã Khiến Cho Ngòi Bút Của quan quang trở n ài tài tài tài tàng. Trong Thi Co NHạC, CO HOạ, TừNG NÉT Vẽ, TừNG âM THANH, TừNG ANE lòng ta cũng phải rạo rực mà hoà theo không khí rộn ràng ấy. bốn câu thơ không chỉ khắc hoạ chân thực và lãng mạn buổi liên hoan doanh trại nơi vùng cao mà còn làm hiện lên tâm hồn trẻ trung, hàa hoa của những ng ng ngnnnnnnh tt, hế, thnhnhnhnhnhnh, hưhnhnhnhnhnh, hưhnhnhn, hưtnhnhn, hưhnhnhng nhhnhnh, hưhnhnh, hưtnhnhn, hưtnhnhn, hưhnhnhng nhhnhnh, hưtng nhnhnhnh, hưtnhnh, hưt, hưtng nhng nhng c. giờ phút, những cảm xúc hết sức đời thường. Không chỉ thế, đoạn thơ còn làm nổi bật tình dân ca nước ấm nồng, dõi Theo, tiếp thêm sức mạnh cho những chiến sĩ trên chiến trường gian lao, khim lửa.

        “người đi châu mộc chiều sương ấycó nhớ hồn lau nẻo bến bờcó thấy dáng người trên độc mộctrôi dòng nớc </lőg hop"

        thã ra không chỉco những “dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm”, hay “ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống” mà thiên nhiên miền cao Ty bắc cũng CũNg CO CC NHữNG 4 câu thơ với những nét chấm phá, tả ít mà gợi nhiều như vẽ nên một bức tranh thiên nhiên quá đỗi nên thơ, quyến rũ. Chiều sương gợi mởt không gian huyền bí, cai thực cai mộng của một cõi trời nước tây bắc bảng lảng sương nhuốm một màu cổ tích ại từ phiếm chỉ thế nhưng nó lại rất rõ ràng, rất gợi, rất đáng nhớ trong ký ức của nhà thơ. hình ảnh “lau” hiện lên không pHải là một bông, một nhành, một bờ, mà là “hồn lau”, dường như chẳng có một hình dung cụ thụ nào, mà ta chỉ cc đ đ đn đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đn đ đ đ đ đ đ đ đ đ. nhẹ nhàng, gợi cảm. Giữa Không Gian ấy, Hình ảnh with Thuyền ộc Mộc hiện lên làm cho bức tranh thiên nhiên cũng mang một vẻ trầm tĩnh nhưt một bức tranh thủy mặc với nh nh nh nh nh nh nh nh nh nh nh nh nh mộng đến lạ lùng. một lần nữa hình ảnh hoa lại xuất hiện trong bài thơ. tính từ “đong ưa” gợi lên một chuyển ộng nhẹ nhàng, tinh tế của bông hoa, như đang làm dáng làm duyên giữa dòng nước ᙯ đ lũ thật là một vẻ đẹp nguyên sơ, thanh khiết và gợi cảm đến nao lòng.

        bằng ngòi Bút tài ho hữu nhạc, hữu hoạ, kết hợp với những Bút phap miêu tả ộc đao, quang dũng đã khhc hoạnh công bức trash thhhn nhhhn mang củt một thời chi ấ cũng chính đoạn thơ đã thể hiện rõ nét nhất cảm hứng lãng mạn, tâm hồn hào hoa và chất lãng tử của nhà thơ “xứ Đoài mây”. 8 câu thơ đã góp một phần không nhỏ vào thành công của tác phẩm nói riêng và văn thơ cách mạng nói chung, ể tây tiến trở thành mộa mộã bôt

        phân tích đoạn 2 tây tiến – mẫu 15

        cuộc kháng chiến chống mỹ cứu nước của nhân dân ta đã góp thêm vào những trang vàng của lịch sử dân tộc. Đã có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật hình thành từ đề tài này. nền thơ ca giai đoạn này mang đậm tinh thần yêu nước. phải chăng vì thế mà đây là giai đoạn văn học có nhiều thành công. tây tiến của quang dũng là một trong những tác phẩm như vậy.

        hình ảnh của những người linh quả cảm, kiên cường, ngày đêm chiến ấu bảo vệ ất nước vừa hào hùng vừa hào hoa đ lately ặc biệt là đoạn 2 của

        doanh trại bừng lên hội đuốc hoakìa em xiêm áo tự bao giờkhèn lên man điệu nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơngười đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nước lũ hoa đong đưa

        quang dũng (1921-1988) là người làng phượng trì, Đan phượng, hà tây nhưng ông chủ yếu sống ở hà nội. Ông là một nghệ sĩ đa tài với nhiều thể loại thơ ca, nhạc, họa nhưng thơ ca là đỉnh cao nhất của ông. Ông là một trong số những nhà thơ tiêu biểu của nền thơ ca hiện đại việt nam từ sau cách mạng tháng tám. thơ ông thể hiện được tâm hồn nhạy cảm và đậm chất lãng mạn. trong thơ còn cho thấy khả năng cảm nhận tinh tế về vẻ đẹp của thiên nhiên và tình người.

        tây tiến ược sáng tac khi nhà thơ rời xa ơn vị tây tiến của mình một thời gian “đoàn quân tây tiến sau một thời gian hoạt ộNg ở đến cuối 1948 rồi được chuyển sang đơn vị khác. red xà đơn. vị cũ chưa bao lâu, ngồi ở phù lưu chanh, anh viết bài thơ tây tiến”, (lời kể của ông trần lê văn – bạn thân của quang dũng). chính vì vậy mà bài thơ được viết dưới lăng kính của những hoài niệm với tâm trạng nhớ da diết, chơi vơi.

        Đơn vị tây tiến được thành lập vào năm 1947 với mục đích phối hợp với bộ đội nước lào nhằm bảo vệ biên giới lào – việt, nhằm đánh tiêu hao địch tại thượng lào để hỗ trợ cho cuộc kháng chiến tại những vùng núi rừng khác trên đất lào.

        Địa bàn hoạt động của đoàn quân tây tiến khá rộng lớn. bao gồm khu vực vùng rừng núi tây bắc việt nam và khu vực thượng lào: từ châu mai, châu mộc sang đến sầm nứa rồi vòng vềtây than. những nơi này rất hoang vu và hiểm trở với núi cao, sông sâu, rừng núi có nhiều thú dữ. người lính tây tiến hầu hết là những thanh niên, trai tráng thủ đô, gồm nhiều tầng lớp khác nhau, trong đó có cả học sinh, sinh viên.

        <p Trong tám câu thơ tiếp của đoạn thơ thứ hai, người ọc sẽ ược hòa mình vào trong không gian tưng bừng của đ đn hoan văn nghệ tại doanh trại sới sới ủng mơ .

        bức tranh lãng mạn của đêm văn nghệ thấm ậm tình quân dân, “quân với dân như ca với nước” ược thển thông qua bốn câu ầu tiên của đoạn thơ:/p>

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoakìa em xiêm áo tự bao giờkhèn lên man điệu nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơ”.

        nỗi nhớ từ “nhớ ôi tây tiến cơm lên khói/ mai châu mùa em thơm nếp xôi”, tac giả bỗng nhớ ến “hội đu ốc hoa” khi doanh trại bừng lên đt ết Đuốc hoa vốn là cây nến thắp lên trong phòng vào đêm tân hôn. he bỗng nhớ đến truyện kiều có câu: “Đuốc hoa chẳng thẹn với chàng mai xưa” (dòng 3096).

        từ hình ảnh trên, quang dũng đã sáng tạo thành “hội đuốc hoa” ể nhớ về đ đm liên hoan vă nghệ, đt lửa trại giữa các can bộn sế đ ồ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ồ các bản mường. “Bừng” là ộng từ mạnh hiện lên nhầm vừa chỉ ang lửa, ang đuốc sáng rực, vừa là ể ể ể tả âm thanh của tiếng cười nói, tiếng hat, tiếng khèn vang vag.

        chữ “kìa” là đại từ dùng để chỉ một đối tượng nào đó từ phía xa; Trong Hoàn cảnh này tac có thấy sự ngạc nhiên, niềm vui thích, tình tứ của những người lynh trẻ tây tiến khi nhìn ny các “em”, “nàng” ến dự ựn, Thy, Thy, Thy, Thy, Thy, Thy, Thy, Thy, Thẫy. hình ảnh “nàng e ấp” là một trong những nét vẽ tài hoa và vông có hồc đã gợi tả nên vẻ ẹp duyên dáng và kín đáo, ẽ nh tữ và tinh

        Ánh lửa, tiếng hát, tiếng khèn, màu xiêm áo rực rỡ, vẻ đẹp kiều diễm của các “em”, các “nàng” như đã “xây hồn thƺ” trong nhữ. những with người trẻ chung, xinh đẹp, hào hoa và đa tình; còn ngòi bút của thi nhân thì lại rất tài hoa và lãng mạn.

        thông qua hội đuốc hoa khi phân tích đoạn 2 bài thơ tây tiến, ta thấy ngày càng thấy ời sống tinh thần phú của đoàn binh tây tlos

        viết tiếp đoạn thơ là bốn câu thơ tiếp Theo Tong dòng hồi tưởng “trôi” vền miền ất lạ – châu mộc thuộc tỉnh sơn la – nơico nhiều bãi cỏ rộng blang ng ng n. cao 1880m, nơi đó có bản pha luông sầm uất của người thái. quang dũng là người lính với tâm hồn thi sĩ đã khai phá ra biết bao nhiêu vẻ đẹp kì thú của nơi châu mộc. Năm théng cứ thế trôi qua, chỉ còn lại bao nhiều kỉ nệm, cảnh vật và with người của miền ất lạ ấy đã trở thrành một mảnh tâm hồa của bao người:

        “người đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nớc lőg”.

        “chiều sương ấy” là buổi chiều ầy sương trắng đang phủ mờ khắp núi rừng tại chiến khu vào buổi chiều thu hôm ắh vấngi in sâu hângi; tất cả bây giờ chỉ còn là: “khi ta ở chỉ là nơi đất ở/ khi ta đi đất lạ hóa tâm hồn” (chế lan viên). “hồn lau” ở đây là hồn mùa Thurs. hoa lau nở trắng như những lá cờ, những bông lau đung đưa theo gió tạo nên tiếng kêu xào xạc trong gió thu nơi bờ sông bờ suối.

        với tâm hồn tài hoa, quang dũng cảm nhận về vẻ ẹp thơ mộng của thiên nhiên châu mộc thông qua cảnh sắc “chiều sương” và “hồn lau nẻO bến bờn bờn”. những thi liệu ấy đã tạo nên những vẻ đẹp cổ điển trong bức tranh suối rừng nơi đây. thấp thoáng đằng sau những vần thơ “tây tiến” là những câu cổ thi trong các bài thơ thời xưa:

        “sương đầu núi buổi chiều như dội,nước lòng khe nẻo suối còn sâu…”

        (Đặng trần lâm – Đoàn thị Điểm)

        there are:

        “ngàn lau cười trong nắnghồn của mùa thu vềhồn mùa thu sắp đingàn lau xao xác trắng”.

        (chế lan viên)

        pHân tích đoạn 2 tây tiến ở trên, thấy điệp ngữ “có thấy” và “Co nhớ” là tác giả đang hoài niệm về những kỉ nệm về chiều sương châu mộc cốm fầng. họ nhớ cảnh rồi đến nhớ đến người. những dòng hồi tưởng của thi sĩ qua cảnh sắc và người nơi suối rừng miền t./tại nơi nguyên châu mộc ược thơ hi ện lên một cach tuyệt ẹp vớp

        núi rừng tây bắc là chốn “rừng thiêng nước độc” vô cùng hoang vu, hẻo lánh và chất chứa nhiều hiểm nguy. thế nhưng, với tâm hồn vô cùng lạc quan và yêu đời, niềm tin vào một tương lai tươi sáng của một thời đại mới đã được khai phá với biết bao nhiêu vẻ đẹp thơ mộng và xinh tươi của cảnh sắc thiên nhiên và con người nơi tây bắc.

        Đoạn thơ với bút pháp chấm phá mềm mại và uyển chuyển, ngôn ngữ đậm chất thơ, chất nhạc. ta có thể thấy được cuối mỗi câu thơ đều kết thúc bằng vần trắc đã tạo nên nhạc điệu của bài thơ. bên cạnh đó với thể thất ngôn và nhịp thơ 4/3, giọng điệu phù hợp với cảm xúc qua từng câu chữ. cùng với việc sửng khéo léo những câu hỏi từ đã làm cho bức tranh đêm văn nGhệ và cảnh sông nước miền tây hiện lên vôn c Chi ti tiết là thơ mộng.

        tóm lại, có thể nói pHân tích đoạn 2 tây tiến đã ch ta ể lại những ấn tượng khó quên trong lòng người ọc bởi những némng mạn hi ệnh ếc. há chăng bài thơ đã cùng góp lên tiếng nói độc đáo vào những bài thơ kháng chiến viết về người lính thời kỳ chống pháp. những bài thơ ấy đã cùng làm nên một bức tượng đài to lớn về những người chiến sĩ vừa hào hùng vừa hào hoa. nó đã gieo vào lòng người đọc những tình cảm yêu thương, tình quân dân thắm thiết, tinh thần đoàn kết của nhân ta….

        ta

        phân tích đoạn 2 tây tiến – mẫu 16

        quang dũng là một hồn thơ lãng mạn, tài hoa, là nhà thơ của xứ Đoài mây trắng, là nghệ sĩ của những vần thơ giàu chất nhc. “tây tiến” là thi phẩm nổi tiếng nhất của ông, được bao nhiêu thế hệ bạn đọc yêu mến. cảm xúc bao trùm bài thơ là nỗi nhớ trải theo những cung ường dãi dầu mà mỹ lệi nơi đoàn binh tây tiến đã đi qua và ể lại bao kỉ niệm ẹp. có những kỉ niệm thật dữ dội nhưng cũng có những kỉ niệm thật êm đềm. kỉ niệm êm đềm ấy giúp ta cảm nhận rõ hơn vẻ đẹp lãng mạn của những người lính tây tiến thuở nào:

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoakìa em xiêm áo tự bao giờkhèn lên man điệu nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơngười đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nước lũ hoa đong đưa”

        bài thơ được sáng tác tại phù lưu chanh vào cuối năm 1948- một năm sau khi quang dũng rời đoàn binh tây tiến. nỗi nhớ thương những người ồng chí ồng ội c cùng những tháng năm gắn bó với đown qurân đã thôi thúc nhà thơ cầm bút ghi lh

        tây tiến là một cuộc trường chinh vô cùng gian khổ. nhưng vượt lên mọi khó khăn, tâm hồn người lính tây tiến vẫn đầy chất lãng mạn và không phôi pha đi cái dáng vẻ của ngh. Sau chặng ường dài hành quân gian khổ, những người lynh mang Trong mình tâm hồn nGhệ sĩ ấy đã hòa nhập vào sinh hoạt bình dị mà ầy chất the ườ cùng Không Cor Chất NGHệ Sĩ BẩM SINH CủA CHÀNG TRAI ấT THăNG LONG NGHìN NăM VăN HIếN Sẽ KHôNG CO NHữNG GIờ PHUT THăNG HOA THE TIếNG KHèN, THEO NHữNG VũI đA đA đA đA đA đA đ.

        vẻ ẹp lãng mạn của người lynh tây tiến trước hết thể hiện ở tâm hồn mộng mơ, đa tình khi ắm mình trong không khí của đm liên vănnnnnnnnnnnh

        chỉ một từ “bừng” trong câu thơ mà nói lên được cả một cảm xúc dào dạt, phấn chấn. Đâu chỉ là ánh sáng của ngọn lửa hồng lên, mà đó là sự bừng sáng trong tâm hồn, đó là niềm vui rạng rỡ. cảnh được miêu tả lại là cảnh hồi tưởng từ quá khứ nên “bừng” còn là bừng thức cả một vùng kỷ niệm. trong cái nhìn lãng mạn của người lính, đêm liên hoan văn nghệ trở thành “đêm hội đuốc hoa”. “Đuốc” trước hết là những bó lửa đuốc được thắp lên trong đêm liên hoan. “Đuốc hoa” là hình ảnh ẹp vừa tươi sáng, rực rỡ, ấm ap, vừa lung linh ảo huyền thơ mộng, đó là cai tình, cai ý của những chàng trẻi tổi trẻi trẻi trẻi trẻi trẻi trẻ “Đuốc hoa” từ hán còn là hoa chúc, xa xôi gợi về lễ hợp cẩn lứa đôi. vậy là tình quân dân cá nước cũng say đắm, rạo rực như tình lứa đôi buổi đầu gặp mặt. quả là một sự liên tưởng táo bạo, thú vị và đầy bất ngờ. Đêm hội vừa đông đúc, vừa đông vui, vừa có vẻ tưng bừng náo nhiệt của những đêm hội trai gái mở hội lòng.

        Đang says sưa trong đêm hội liên hoan, người lính phải thốt lên:“ kìa em xiêm áo tự bao giờ”

        “Xiêm áo” là từ Hán việt ủ ể ể quang dũng diễn tả sự rực rỡ, lộng lẫy của người with gai vùng sơn cước vừa như từ truyện cổc bước ra, vừhư từc lại. ừ “kìa” bật lên bộc lộ cả một niềm thích thú, một sự say mê ngỡ ngàng, một cái nhìn đam mê ngưỡng vọng trưỺy Ỻn pqu vẩ. sự hóm hỉnh trẻ trung của người lính đã được thể hiện một cách đầy tinh tế như thế.

        “khèn lên man điệu nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơ”

        viết về nhạc nên câu thơ của quang dũng cũng đầy chất nhạc. một thứ nhạc êm ái dìu dặt khiến hồn ta lâng lâng bay bổng. thứ nhạc ấy được tạo nên nhờ sự hòa phối thanh điệu tài tình với thanh bằng là chủ yếu. nhưng đó còn là một thứ nhạc đặc biệt khác ở ngoài lời, là nhạc tâm hồn của những anh lính trẻ mộng mơ. “Hồn Thơ” đã Biến Người Linh Thành Thi Sĩ, Còn “Nàng Thơ”- Cảm Hứng của những thi sĩ hào hoa đó là những sơn nữ vùng sơn cước duyên dán and ki ki ki ều ều ều.

        người chiến binh ra đi chiến đấu với một tâm hồn nghệ sĩ. họ cầm súng chiến đầu là vì hoàn cảnh không thể khác được, còn về bản chất, họ thật sự là nghệ sĩ. anh hùng mà nghệ sĩ, gian khổ mà vẫn hào hoa, đó là những nét cơ bản trong tính cách con người việt nam mà những chàng trai hà nội mang trong mấnh đ. phút chốc bao nhiêu gian khổ nhọc nhằn dọc ường hành quân ược gột sạch ểể còn trugàn ngập trong hồn người chi ến nikh binh tây

        “người đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nớc

        chất nhạc, chất họa như được nhân lên trong những vần thơ sâu lắng gợi khung cảnh châu mộc chiều sương. nơi đoàn quân tây tiến đi qua, có những khung cảnh cực kỳ dữ dội, vất vả, có những cảnh thật thơ mộng trữ tình. Co NHữNG BUổI CHIềU OAI LINH THAC GầM THÉT, CO NHữNG LÚC SươNG LấP đON quân MỏI NHưNG CũNG CC CO NHữNG CHâU MộC CHIềU ểNG ảNG LP B, NỗI NHớ thời gian là “chiều”- khoảng thời gian gợi nỗi nhớ, gợi khát khao sum họp. Độc đáo trong câu thơ là đại từ “ấy”, một từ vô danh về ngữ pháp nhưng hữu tình về ngữ nghĩa. tố hữu đã dùng từ “ấy” để ghi lại thời khắc đáng nhớ:

        “từ ấy trong tôi bừng nắng hạ”

        there is trong thơ thế lữ:

        “buổi ấy lòng ta nghe tiếng bạnngàn năm chưa dễ đã ai quên”

        haiếng “Chiều sương” kết hợp với ại từ phiếm ịnh “ấy” vừa làm tăng thêm vẻ xa vắng bâng khuâng, vừa khiến buổi chiều sương m m ộc hi ệ của loài người.

        trong nỗi nhớ về châu mộc, hình ảnh ngàn lau bỗng trở nên có hồn:

        “có thấy hồn lau nẻo bến bờ”

        câu thơ quang dũng gợi nhớ đến những vần thơ nổi tiếng trong bài “lau biên giới” của nhà thơ chế lan viên:

        “ai lên biên giới cho lòng ta theo vớithăm ngàn lau chỉ trắng có một mìnhbạt ngàn trắng ở tận cùng bờ cõisuốt một đời cùng gio”

        nếu “lau” trong thơ chế lan viên chủ yếu thiên về ấn tượng thị giác thì trong thơ quang dũng lại nghiêng về những cảm nhận.t miêu tả hoa lau, quang dũng viết “hồn lau” chứ không phải bờ lau hay triền lau. bởi nếu như vậy thì chỉ tả hình sắc, còn “hồn lau” hiện lên cả tâm hồn, linh hồn của tây bắc đại ngàn. lau không còn vô tri vô cảm nữa, nó làm thành hồn riêng của chiều sương châu mộc.

        tâm tình của with người không chỉ gửi vào hồn lau nẻo bến bờ mà còn trong những hình ảnh duyên dáng đáng yêu của with người: “Co nhớ dáng ng ng nườc mộc” pr>/p>

        trên cái nền huyền ảo của sương và lau trắng, nổi bật lên dáng người lom khom trên con thuyền độc mộc. Đó là cái dáng của những cô lái đò người mèo, người thái, cái dáng mềm mại duyên dáng thật hợp với con thuyền ộc mựh ự ợp một lần nữa, quang dũng lại bật lên câu hỏi “có nhớ” làm câu thơ càng thêm da diết, bâng khuâng.

        khép lại nỗi nhớ về buổi chiều sương châu mộc là một hình ảnh vô cùng ấn tượng:

        “trôi dòng nước lũ hoa đong đưa”

        “hoa” ở đy trước hết là hiện thực, là hoa rừng vì tây bắc là xứ sở của các loài hoa: hoa đào, hoa mơ, “bung nở hoa, hoa gạo that has và cuồn mù mèo ốt ”. Miêu tả hoa, tac giả chọn “đong ưa” chứ không phải “đung ưa” vì “đung ưa” chỉ gợi lên chuyển ộng cơ học, có tính chất vật lý, còn . Đến cả bông hoa rừng trên dòng nước lũ cũng không vô tình bởi nó được nhìn bằng cặp mắt đa tình và mơ mộng cếtilínhây anh nhưng bước vào thơ ca nói chung, thơ quang dũng nói riêng thì hoa muôn đời là ẩn dụ cho cái đẹp, cho người with gái. bóng hoa là bóng người con gái trên thuyền soi xuống dòng nước, đong đưa tình tứ nhưng vẫn kín đáo, duyên dáng. như vậy, cái tình tứ của cảnh suy cho cùng là do người ngắm cảnh.

        như vậy, qua những kỉ niệm êm ềm, ngọt ngào về đêm liên hoan văn nGhệ và cảnh châu mộc chiều sương, ta càng cảm nhận rõ hơn vẻ ẹ Giàu Rung cảm trước cai ẹp của thiên nhiên, cuộc sống, with người, trong hiện thực nhiều gian khó, khốc liệt, họ luôn mơ về những điều tốt ẹt ẹp, về ngày mampa. chất nhạc, chất họa, chất thơ đã hòa vào nhau, làm nên những vần thơ tuyệt đẹp. Đoạn thơ đã gip pHần làm nên thành công của cả bài thơ, ưa “tây tiến” xứng đáng với vịi trí là một Trong những tac phẩm mở ầu xuất sắc c c c c

        gấp lại đoạn thơ đầy chất lãng mạn trữ tình, độc giả cảm nhận được những kỉ niệm thời chiến cũng có lúc không vương khói bụi chiến trường, không thấy bóng dáng của sự khốc liệt, của hiện thực nghiệt ngã. nhà thơ đã giúp chúng ta hiểu rằng: chiến trường đâu chỉ có thiếu thốn, gian khổ với bao mất mát, hy sinh?

        phân tích đoạn 2 bài tây tiến – mẫu 17

        quang dũng tên khai sinh là bùi Đình diệm (1921-1988). she là nhà thơ với một hồn thơ phóng khoáng, hồn hậu và tài hoa. trong th quang dũng thường kết hợp hiện thực và chất men say lãng mạn tại nên nét độc đáo trong thơ ông. chính vì vậy ông được mệnh danh là nhà thơ của “xứ Đoài mây trắng”. trong sự nghiệp sáng tác của mình quang dũng để lại nhiều bài thơ có giá trị trong đó phải kể đến “tây tiến”. Bài thơ không chỉ khắc họa thành công bức chân dung người linh tây tiến màn còn là vẻ ẹp thiên nhiên và with người nơi vùng nou tây bắc ược thể hi hi hi

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoa…..trôi dòng nước lũ hoa đong đưa”

        bài thơ “tây tiến” ra đời trong hoàn cảnh đặc biệt. Tâ tiến là một ơn vị quân ội ược thành lập ầu năm 1947, with nhiệm vụ pHối hợp với bội ội lào, bảo vệi biới việt -lào, ồng thđu ịuh. Chiến sĩ tây tiến pHần đông Là Thanh Niên, Học Sinh, Trí Thức Hà nội, Chiến ấu Trong Những Hoàn Cảnh Gian Khổ Nhưng Họ Sống rất lạt quan và chi ến ấtn dũn ộmmmm. , cuối năm 1948 khi rời đơn vị cũ chưa bao lâu, tại phù lưu chanh, quang dũng viết bài thơ “nhớ tây tiến”. khi in lại, tác giả đổi tên bài thơ là “tây tiến”.

        nếu như khổ thơ thứ nhất quang dũng ưa người ọc ến với những nét vẽ gân guốc của with ường hành qun ầy gian khổ thì đnạ thơ thơ ế ặ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ ọ Đó là những vẻ đẹp mềm mại, tinh tế, tài hoa tạo nên vẻ đẹp nên thơ giữa núi rừng tây bắc. một bức tranh thơ đầy lãng mạn nhưng không kém phần bí ẩn của con người nơi vùng núi tây bắc này:

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoakìa em xiêm áo tự bao giờkhèn lên man điệu nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơ”

        bốn câu thơ mang ến cho người ọc không khí hội hè rộn ràng vui vẻ, một cai nhìn chiêm ngưỡng, say sưa mà đa tình của người linh tây ti trước vẻp na na na na na na na na na na na na na na là lễ hội nên thật nhiều ánh sáng bừng lên, lan tỏa “hội đuốc hoa”. Ánh sáng của xiêm áo lộng lẫy sáng bừng lên trong sự bất ngờ, sự ngỡ ngàng của những người lính tây tiến:

        “kìa em xiêm áo tự bao giờ”

        “kìa em” là tiếng reo ẩn chứa cả niềm hạnh phúc của những người linh tây tiến khi dáng hình người with gai mềm mại, duyên dáng của miền sơn núi nơi đây. câu thơ mang theo cả cái nhìn lãng mạn của người lính tây tiến trong một hiện thực khắc nghiệt mà người lính vừa trải qua. Ánh sáng nơi doanh trại đã trở thành “hội đuốc hoa”- biểu tượng của hạnh phúc tạo thành niềm vui của đêm giao duyn, của ềnh ð. Để rồi người con gái “xiêm áo” như bước ra từ huyền thoại ấy trở thành động lực để những người lính tây tiến:

        “nhạc về viên chăn xây hồn thơ”

        những người lính tây tiến hòa mình say sưa cùng, điệu nhảy, âm điệu của những bản nhạc tây bắc như dìu dặt tâm hồn những chàng trai tây tiến để rồi họ-những chàng trai mới chỉ mười tám đôi mươi của mảnh ấT Hành ra đi vìếng gọi của non sông ất nước đã mang Theo cả giấc mơi với những chân trời chưa tới về một giấc mộng ngọt ngào “xy hồn thơ”. phải chăng đó chính là giấc mộng của lập chiến công, là cái nhìn vượt qua biên giới, là ước mơ khát vọng cho sự bình yên. tâm hồn những người linh tây tiến như có một phút giây thăng hoa ể ể mọi cảm giác mệt mỏi như đang lùi xa, những vất vảt mất mát và cả sự sự s lí tưởng. Theo như lời quang dũng kể lại: “đêm chuẩn bịt sông mã ểể blood đánh ịch ở ồn mai hạ, ội vũ trag tuyên truyền lào-việt tổc liên hoan, uống rượng. những đêm liên hoan như vậy phải chăng đã thăng hoa cho hồn thơ quang dũng để tạo nên một nét vẽ mềm mại. cũng chynh nhờ những phút giây như thế mà những người linh tây tiến ược tiếp thêm sức mạnh ểể bước tiếp with ường hành quân ở phyaa trước.

        BằNG BUTI PHAPP Tài Hoa, Lãng Mạn, Thi Trung Hữu NHạC, Tac Giả đã Làm NổI Bật Vẻ ẹP Giàu Bản Sắc Văn Ho, Phong Tục Của ồng Bào Quan Yêu ời, Yêu Cuộ /p>

        không chỉ thể hiện vẻ ẹp tình quân dân mà nhà thơ còn thể hi ện vẻ ẹp của with người và cảnh vật miền tây bắc chiều sương trên sông nước châu mộc:

        “người đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nớc

        thời gian và không gian trên dòng sông, cảnh vật châu mộc hiện lên thật mờ ảo, thơ mộng nhuốm màu sắc cổ tích, huyền thoại. thời gian chia tay là một buổi “chiều sương ấy”. Đó Là Cái Chiều sương trong cai nhìn hoài niệm của người Trong cuộc, tất cả trở nên thật mờ ảo, như một miền ký ức thẳm sâu vừa nhạt nhòa vừa xa thẳm. Không chỉ vậy chữ “ấy” không xác ịnh, không biết là chiều sương nào và chỉ cc người trong cuộc, chỉco những chàng trai tây tiến mới hiểu rõ đó là chiều sương thanks.

        “có thấy hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộc”

        nhà thơ gợi nhắc bằng những điệp từ “có nhớ”, “có thấy” như để chạm khắc, để hỏi chính mình đầy bâng khuâng. cảnh trong thơ tĩnh lặng, buồn nhưng vô cùng thi vị. nỗi lòng của with người như ược gửi trong nỗi niềm xốn xao “hồn lau nẻo bến bờ”, những bông lau hai bên ven ường mà đoàn quâchy tiến đn đn quadng nhh ườ h h ệ h ệ h ệ h ệ h ệ h ệ h ệ h ệ h ệ h ện, v ệng n, v ệng n, v ườhng n, v ườhng n, v ườhng n, v ườhng n, vh ng n , v ườhng n, v ườhng n, v ườhng n, v ườhng n, v ườhng n, v. gợi cảm giác mênh mông, xa vắng. Câu thơ gợi lên nhiều cach hiểu, có thể trong buổi chia tay ấy tâm hồn của những người Lynh tây tiến như nhuốm lên cảnh vật, gioo hồn mình vào những bông bông bông bông. cũng có thể hiểu thoo cách khác, cả cuộc ời người lính tây tiến luôn gắn liền với hoa lau ty bắc nay rời xa nới nhớ trẟn luyhuân vâng

        không gian nên thơ ấy như làm nền cho hình ảnh with người xuất hiện. Đây là vẻ đẹp đặc trưng trong thơ ca hiện đại, with người luôn là điểm hội tụ của bức tranh thơ “có nhớ dáng người trên m”. Đây là hình ảnh mềm mại, uyển chuyển của những cô gái thái trên con thuyền độc mộc đang chèo thuyền vượt qua sông. NHưNG NGườI ọC CũNG CC thể cảm nhận một hình ảnh khác, đó chynh là sự kiêu dũng của những chàng trai tây tiến đang chèo đò vượt thác tic ề Phig Thman.

        Đến với câu thơ cuối người đọc ấn tượng với sự đối lập:

        “trôi dòng nước lũ hoa đong đưa”

        đó là sự ối lập giữa một bên là “dòng nước lũ” như muốn cup xoáy, cuốn trôi trong cai dữi dội, cup trào của thiutn nhii còn một bên lành. tạo cảm giác thiên nhiên như đang hòa hợp với con người, hòa trong cảm xúc của con người. không phải là cánh hoa trôi nổi trước dòng nước lũ mà đó là cảm giác như cánh hoa đang làm duyên, đong đưa theo chiều gió. dáng hoa ấy như hòa cùng trong dáng người trên con thuyền độc mộc làm nên một bức hoa thật lãng mạn nhưng không kém phần hào hùng.

        qua đoạn thơ trên quang dũng không chỉ thể hiện thành công nội dung mà còn thành công với các biện pháp nghệ thuật như cảm hứtgrán. sử dụng ngôn từ đặc sắc về địa danh, từ tượng hình, từ hán việt, kết hợp hài hòa chất nhạc và họa thơ.

        đoạn thơ trên trong bài thơ tây tiến mang ến cho người ọc xúc cảm bâng khuâng, những dòng thơ mềi trong không gian lãng mạn hòa cùng hỗngi. hình ảnh ấy sẽ ọng lại trong tâm trí người ọc mọi thế hệ như một điểm Sáng về những người linh trong kHáng chiến chống phap ược quang dũng thể

        phân tích đoạn 2 bài tây tiến – mẫu 18

        với hồn thơ phÓng khoáng, lãng mạn và tài hoa, quang dũng đã cho ra ời tác phẩm ty tiến n ăng thhngh ọnghnghng fháng fháng fháng fhán , điện ảnh. vì thế mà bài thơ có sức cuốn hút vô cùng mạnh mẽ đối với người đọc. phải chia tay binh đoàn tây tiến do nhiệm vụ công tac, quang dũng nhớ lại những kỷ niệm về binh đoàn tại nơi dừng chân là miền tây ở đ đ đ đ đ

        doanh trại bừng lên hội đuốc hoa…………trôi dòng nước lũ hoa đong đưa

        tây tiến là một đơn vị quân đội thành lập năm 1947 có nhiệm vụ phối hợp với bộ đội lào bảo vệ biên giới vilà. hoạt động cùng binh đoàn gần hai năm, cuối năm 1948 quang dũng chuyển sang đơn vị khác; vì thế cảm xúc chủ đạo toàn bài thơ là nỗi nhớ da diết. Ông nhớ về chốn dừng chân tại miền tây với những kỷ niệm ngọt ngào thắm thiết ân tình. tại “doanh trại” nơi đóng quân của binh đoàn đang diễn ra hội đuốc hoa.

        doanh trại bừng lên hội đuốc hoa

        với động từ “bừng lên”, tác giả nhấn mạnh ánh sáng đột ngột xuất hiện trong không gian đêm hội. Đó là ánh sáng của những ngọn đuốc bập bùng trong không khí rộn ràng. Đó cũng có thể là ánh sáng kì diệu hân hoan trong ánh mắt, trong tâm hồn của những người lính tây tiến; là thứ ánh sáng rực rỡ, tình tứ, mang đầy yêu thương, ấm áp tình dân quân.

        kìa em xiêm áo tự bao giờ

        như một tiếng reo vui ngỡ ngàng, trìu mến khi các cô gái vùng cao xuất hiện trong trang phục truyền thống của dân tộc mình. những cô gái ấy càng đẹp hơn khi tiếng khèn, điệu múa được bắt đầu. những điệu nhạc lạ của tiếng khèn man điệu uyển chuyển mê hoặc lòng người đến lạ lùng. họ hòa cùng không khí đêm hội và thu hút bởi vẻ đẹp nữ tính, thẹn thùng e ấp. Để rồi nhạc về viên chăn xây hồn thơ, cùng không khí âm nhạc, những điệu múa uyển chuyển, thứ ánh sáng kì diệu, những chàng trai hà nội thả hồn phiêu du hướng về viên chăn với niềm thương mến và tinh thần đầy trách nhiệm.

        cuộc hội ngộ nào rồi cũng đến phút chia tay; buổi chia tay trên sông nước miền tây chiều ấy là kỷ niệm đầy luyến lưu. ta thấy hiện ra không gian bảng lảng đầy khói sương đặc trưng của miền tây bắc mang lại cảm giác buồn da diết.

        có thấy hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộc

        SửNG PHÉP đIệP VớI CấU Trúc Câu hỏi t tu từ “có thấy”, “Co nhớ”, quang dũng như luyến lay, khắc chạm vào lòng người nỗi nhớ về thiên nhii (hau)). với biện pháp nhân hóa, cây lau được tạo bởi muôn hạt nhỏ li ti nên chỉ chút gió nhẹ cũng làm bờ lau mềm mại cùng xao động. lau che kín mọi lối đi: nẻo bến bờ. Cari tinh khôi của lau, cai trắng mờ ảo của sương bồng bềnh khiến rừng noui, sông nước miền tây vừa hoang dại vừa hưo, nên thơ, pha chút yếu tố tốm tốm linh. hình ảnh con người cũng không thể thiếu trong khung cảnh đầy thơ mộng này;

        có nhớ dáng người trên độc mộc

        Đó có thể là dáng những cô gái thái, mèo uyển chuyển mềm mại cầm lái đưa thuyền chở các chiến sĩ vượt sông. Đó cũng có thể là hình ảnh những chiến sĩ rắn rỏi, kiêu dũng vượt thác, vượt mọi hiểm nguy của địa hình. quang dũng sử dụng nghệ thuật đảo ngữ và phép đối lập trong câu thơ cuối của khổ hai như lời tạm biệt. Ông vẽ lên một thiên nhiên dữ dội vùng thac nhưng trên đó lại có những bông hoa nhẹ nhàng “đong ưa” tình tứ quyến luyến như cai vẫy tay ta t ừ

        ngòi bút của quang dũng không chỉ miêu tả mà còn gợi, cảnh vật như có hồn thiêng của núi rừng, ậm màu sắc cổ tÍch giống nh. bức tranh ấy mang đậm dấu ấn của một tâm hồn nhạy cảm, tình tứ lãng mạn, tài hoa, vô cùng yêu mến gắn bó với mấnh

        bằng ngôn ngữ thơ mộc mạc, giản dị, hồn thơ mang ậm chất lãng mạn, hào hoa, quang dũng đã ể ể lại dấu ấn ẹp về thơ ca kHáng chiến mành with người miền tây ở khổ thơ thứ hai của bài thơ. cái đẹp mĩ lệ, thơ mộng đầy chất nhạc, chất họa, chất mơ mộng của từng nét vẽ. nét bút của quang dũng đã tạo nên một thế giới của cái đẹp, cái ân tình yêu thương, ấm áp giữa quân và dân vùng tây.c

        phân tích đoạn 2 bài tây tiến – mẫu 19

        bài thơ này ông sáng tác vào năm 1948 ở phù lưu chanh. tác giả lấy cảm hứng sau sự kiện ông rời đơn vị cũ. vì nhớ đồng đội, nhớ những kỷ niệm vào sinh ra tử, nhớ những chặng đường hành quân cùng nhau, quang dũng đã bất quan. cảm xúc riêng của nhà thơ nhưng cũng chính là xúc cảm chung của một thế hệ trẻ anh hùng:

        Đoạn 2 đầy đủ như sau:

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoa, kìa em xiêm áo tự bao giờ.khèn lên man điệu nàng e ấp, nhạc về viên n. bờ?có nhớ dáng người trên độc mộc,trôi dòng nước lũ hoa đong đưa?

        tây tiến thực chất là tên của đoàn quân mà quang dũng tham gia, ược thành lập năm 1947. qun đoàn nàyco nhiệm vụ chiến ấu ở Vâng tây b với đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi đ đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi. toàn bộ tac pHẩm ượC thể hiện với Bút phap phap núi rừng. DườNG NHư, MọI KếT tinh của hồn thơ quang dũng đã ược lắng ọng lại Trong tám câu thơ PHAC HọA CảNH LIên Hoan Ban đêng Gái Bản và néc mộng mơ, ộc Mộc Mộc Mộc quả thực, dấu ấn âm nhạc và hội họa được tác giả khắc họa nổi bật qua các kỷ niệm đẹp và buổi phân li.

        Đoạn 2 tây tiến, người đọc như đang được tham gia vào đêm liên hoan thấm đượm tình quân và dân nơi sông nướt miy>

        “doanh trại bừng lên hội đuốc hoakìa em xiêm áo tự bao giờkhèn lên man điệu, nàng e ấpnhạc về viên chăn xây hồn thơ”

        bên cạnh những gian khổ nơi rừng thiêng nước ộc, trong ký ức của nhà thơ quang dũng còn có cả thứ ánh sáng hội hè của những đêm cùng nhân dân vên vên vên. nhà thơ khéo léo dùng tư “bừng lên” kết hợp với hình ảnh sinh ộng “đuốc hoa” đã làm nổi bật lên không khí tưng bừng, sôi nổi của đ đm lửtn không khí tưng bừng, sôi nổi của đ đm lửtn không khí tưng bừng, sôi nổi của đ đm lửtn không khí tưng bừng, sôi nổi của đ đm lửt. cả doanh trại khi ấy bỗng bừng sáng lên, lấp lánh như ánh pháo hoa lúc hòa bình. Đó cũng là lúc lời ca tiếng hát của dân bản cũng như các chiến sĩ reo vàng và hòa làm một. câu hỏi cảm thán “kìa em xiêm áo tự bao giờ” thốt lên bộc lộ sự bất ngỡ, ngạc nhiên ến vui sướng của những sàn.ti

        Đã thật lâu lắm rồi, từ khi xa hà nội chiến đấu, đoàn lính tây tiến mới lại thấy các cô gái tươi trẻ. mà hôm nay các cô con lộng lẫy xiêm y truyền thống mang hình bóng của núi rừng nên các anh càng thích thú. dường như, qua đây tác giả muốn khẳng định, các cô gái tây bắc ấy chính là trung tâm, là linh hồn của đêm hội. sự e thẹn, mềm mại tình tứ, duyên dáng hiện rõ qua net mặt, nụ cười và điệu múa của các cô.

        nhưng tất cả cái sự e ấp ấy lại hút hồn hút via các chàng trai đến từ miền đồng bằng. men say thiên nhiên, with người hòa quyện vào nhau như muốn “xây hồn thơ” trong trẻo, lãng mạn. Không khí của đêm liên hoan còn ngây ngất hơn bởi tiếng khèn rạo rực, river rắt khiến cho cả with người, cảnh vật như bốc men saying, trở nên phong, Sinh ộNg nh ồng. có thể nói, 4 câu thơ như phần nào thể hiện sự tinh tế, hồn hoa. Đó cũng chính là tâm hồn hào hoa, tinh tế của nhà thơ quang dũng.

        nếu 4 câu thơ trước, tác giả vẽ nên bức tranh ban đêm ở miền noui rừng tây bắc sôi ộng trong ange lửa trại bập bậng thgì 4 câu thơ sau lại ưc c c ọc ước ước ước ước ước ước ước c ước ước c ướ. bức tranh ấy gợi lên một xúc cảm thật mờ ảo, mênh mang:

        “người đi châu mộc chiều sương ấycó thấy hồn lau nẻo bến bờcó nhớ dáng người trên độc mộctrôi dòng nớc.”</lőg hop

        khi phân tích đoạn 2 tây tiến này, các bạn không khó nhận ra ngòi bút của nhà thơ không phải tả chi tiết mà chỉ gợi mở. tac giả sửng một loạt những hình ảnh mờ ảo như “chiều sương ấy”, “hồn lau”, “nẻo bến bờ”, “hoa đong ưa” kết hợp với cach hỏi cảm arm, ” Điều đó đã vẽ ra trước mắt độc giả một khung cảnh miền tây thật nên thơ và ảo mộng. những màn sương của thiên nhiên đang giăng mắc khắp nẻo không gian, hai bến bờ mang dáng vẻ hoang dại, lặng lẽ. thế rồi, khi người chiến sĩ đang đắm mình trong cảnh đẹp đó thì trên sông bỗng xuất hiện dáng người uyển chuyủgán, nh. cô gái đang chèo thuyền độc mộc. cảnh tượng ấy sao giống như những bông hoa của núi rừng đang làm duyên làm dáng trên dòng nước. with người và cảnh vật hòa hợp vào nhau, tạo nên sự thiêng liêng của tạo hóa, khiến núi rừng miền tây đậm chất huyền v tho c. v tho c.

        qua những nét vẽ hư ảo của nhà thơ quang dũng, người độc có cảm tưởng như đang ngắm nhìn một bức tranh sở thủyh. bảo quanh bức tranh là cảnh núi rừng trùng điệp, giữa bức tranh là cảnh sông nước đan xen với cảnh liên hoan tình quân dân rộn. nếu không có một tâm hồn lãng mạn, một trai tim nhạy cảm biết yêu thương, một tri tài tài hoa, tinh tế, thì tac giả khó lòng tạo nên một tac pHẩm ặc sắc sắc sắc sắc sắc sắc sắc sắc sắc sắc sắc sắc sắc s ngôn từ của ông có thể ghi dấu ấn trong lòng người đọc, bởi đó chính là cảm xúc, là sự rung động thật sử của tác giả. Đó là tình cảm chân thật, xuất phát từ trái tim trước vẻ đẹp thiên nhiên miền tây cũng như nỗi nhớ đồng đội. Đi chiến trận, cuộc sống luôn treo ầu ngọn sung, việc tâm hồn ược vui tươi, ượcc corc giây phút bình yên thấm ượm tình người như thật đt đt đt đt đt đt đt đ có lẽ vì mỗi giây phút như vậy đều hiếm hoi nên nhà thơ mới xúc động đến thế, mới khéo léo vẽ nên bức tranh ếng lến!

        như vậy, tám câu thơ ở đoạn hai hoàn toàn không mang tới sự hy sinh chết chóc. nó hoàn toàn là bức tranh thiên nhiên và con người miền tây đầy kiều diễm và xinh đẹp. chất họa, chất nhạc, sự mộng mơ của hồn người hòa hợp vào nhau tạo nên một tác phẩm thật hoàn hảo. từng nét vẽ tranh bằng with chữ của nhà thơ thật uyển chuyển và độc đáo. Đó cũng chính là sự lãng mạn và tài hoa trong tâm hồn nhà thơ xứ Đoài này.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *