nhân kỷ niệm ngày sinh chủ tịch hồ chí minh 05-19-1890, mời bạn cùng điểm qua những bài thơ hay về bác của các nhà thơ nổi au đpé.
những bài thơ hay nhất về bac hồ
chí minh
tố hữu8-26-1945
hồ chí minh người lính già Đã quyết chiến hy sinh cho việt nam độc lập cho thế giới hoà bình! người đã sống nǎm mươi nǎm vũ bão vì nhân loại người quyết dâng xương máu vì giang sơn người quyết dứt gia đình!
hồ chí minh người đã quyết mặc phong ba giá tuyết mặc gươm súng xiềng gông làm tên quân cảm tử đi tiên phong
Đánh trǎm trận, thề trǎm phen quyết thắng! Bao Thất bại dẫu xát lòng cay ắng hồn vẫn tươi vui, thơm ngát tình ời bước trường chinh dầu mỏi gối khan hơi tim gang thép vẫn bừng bừng lửa chi chiến cờ ờ ờ người xông lên và cả đoàn quân, thừa huyết khí thanh niên rập bước tiến bên người cha anh dũng. tiếng người thét mau lên gươm lắp súng! và cả đoàn quân Đã bao nhiêu nǎm tháng trải phong trần mắt sáng quắc tay xanh loè mã tấu vụt ào lên quyết hy sinh chiến đấu diềng quy! Ôi sức mạnh vô biên! hồ chí minh hỡi ngọn đuốc thiêng liêng trên ầu ta, ngọn cờ dân tộc trǎm thế kỷ trong tên người: a’i quốc bạn muôn ời của thỺi giớ! chúng tôi đây lớp with cháu trên đường gươm tuốt vỏ, súng cầm tay, xốc tới ngọn cờ đỏ sao vàng bay phấp phới nướn nong hồn van tip
hồ chí minh người trẻ mãi không già!
theo chân bac
tố hữu
nhớ lời di chúc, theo chân bác
tháng nǎm ơi, có thể nào quên hàng bong cờ tang thắt dải đen rủ giữa lòng đau. ta nhớ mãi cuộc đời như ngọn lửa đầu tien.
tôi viết bài thơ mừng thọ bác nǎm nay vừa tuổi tám mươi tròn chắc như thường lệ. người đi vắng Để mọi lời ca tặng nước non.
tôi viết bài thơ cho các con mai sau được thấy bác như còn phơ phơ tóc bạc, chòm râu mát Đôi dép mòn đi, in dấu son.
xin nhớ từ đây, nhớ lại ngày bác hồ từ giã cõi hôm nay bảy mươi chín tuổi xuân trong sáng vào cuộc trường sinh, nhẹ cánh bay…
lạ thay, sức mạnh của tâm hồn mắt vẫn tươi như suối tận nguồn tay nhịp cho đời cao tiếng hát trời thu xanh ngát sáng tuy.
như thế, người đi… phút cuối cùng nhẹ nhàng, thanh tịnh, rất ung dung lời di chúc gửi, êm bên gối quên nỗi mình đau, đp>
bác ơi! thôi đập rồi chǎng? một trái tim Đỏ như sao hoả, sáng sao kim! muốn oà nức nở bên em nhỏ nước mắt ta đành nuốt, lặng im.
cứ nghĩ: hồn thơm đang tái sinh ngôi sao ấy lặn, hoá bình minh cơn mưa vừa tạnh. ba Đình nắng bác đứng trên kia, vẫy gọi mình.
sung hãy gầm lên, nén xót đau hãy lau ráo lệ, ngẩng cao đầu! chỉ xin nhớ để lời đêm trước: Đốt pháo hoa mừng, đến lễ sau.
bác đi… di chúc giục lòng ta cho cả muôn đời một khúc ca lẽ sống, niềm tin, mong ước lớn và tình thương, ơn nghĩa bao la.
*
tôi trở về quê bác, làng sen Ơi hoa sen đẹp của bùn đen! làng quen như thể quê chung vậy mấy dãy ao chua, mảnh đất phèn.
thǎm lại vườn xưa, mái cỏ tranh thương hàng râm bụt, luống rau xanh ba gian nhà trống, nồm đưa võng một chiếc giường tre, chiếu manh mỏ>
Ôi sáng hè vui, bác trở về vẫn không quên lối cũ, tình quê bạn xưa, còn nhớ khi câu cá nhớ quả cà ngon, nhớ gốc chè….
nhớ những nǎm nao… máu cửa rào thân yêu hai tiếng gọi “đồng bào” phận nghèo, nước mấtt, dân nô lệ Đêm tối, trờchi mây.
Đã tắt lâu rồi, lửa nghĩa quân phan Đình phùng đó, tống duy tân nguyễn trung trực lại hoàng hoa thám Đầu dám thay đầu, chn!
muôn dặm đường xa, biết đến đâu? phan chu trinh lạc lối trời Âu phan bội châu, câu thơ dậy sóng bạn cùng ai, đất khách dãi dầu?
cha đã đi đày, đau nỗi riêng còn nghe tiếng gót nặng dây xiềng… mẹ nằm dưới đất, hay chǎng hỡi xin sáng lòng with ngọn lửa!
từ đó, người đi… những bước đầu lênh đênh bốn biển, một with tàu cuộc đời song gió. strong than bụi tay đốt lò, lau chảo, thái rau.
mở mắt trông quanh, màu sắc mới những bờ bến lạ, nước nông sâu a’, Âu đâu cũng lòng trong đục vàng mau chia hai cảnh khổ giàu.
muôn nỗi đời như ảnh trắng đen bâng khuâng đêm lạnh, thức bên đèn một hòn gạch nóng nung tâm huyết mẩu bánh mi con nuôi chí b>
bao nẻo người đi, bước trước sau một câu hỏi lớn: hướng về đâu? nǎm châu thǎm thẳm, trời im tiếng sách thánh hiền lâu đã nhạt màu.
gǎng-đi, wharf lại chiếc xa xưa dệt tấm lòng nhân đựng gió mưa! nghiệp lớn, tôn vǎn vừa dựng đó trǎm nǎm tay lái vững vàng chưa?
Ôi nhân loại! Địa cầu cháy bỏng lò sát sinh ngập máu xương rơi lũ đế quốc như bầy quỉ sống nướng người ǎn, nhảy nhót, reo cưỉ
bỗng sấm nổ, rạng Đông chớp giật hoan hô cách mạng tháng mười nga! tủ sắt ngai vàng quǎng xuống đất công nông ta làm chủ đời ta,
xóm thợ pa-ri nghèo cuối ngõ tưng bừng gác trọ đón bình minh mác – lê-nin đến… từng trang đỏ chân lý đây rồi, lẽ tử sinh!
Đứng dậy! ơi người cùng khổ ơi! tiếng chuông ta đánh, giục liên hồi hãy bay đi, hãy bay qua song về nước non xa, thức tỉnh đời…
*
tháng giêng, mạc-tư-khoa tuyết trắng một người đi, quên rét buốt xương từ xa ến… lòng đau trĩu nặng giữa dòng người im lếnƻng . <
anh tim ai? lê-nin vĩ đại tinh hoa trái đất, chất kim cương con người đẹp nhất trong nhân loại trí tuệ, tình yêu của bốn phương.
lê-nin ơi, người thầy, người cha niềm tin trong sáng mãi lòng ta Đêm nay nằm đó, mà thanh thản vầng trán mênh mông toả chói loà.
tưởng nghe tiếng người vang giục bước hãy trở về châu a’ trẻ trung hỡi người trai việt nam yêu nước thổi bùng lên ngọn an l
về phương Đông, ta về phương Đông cùng phương tây, giương ngọn cờ hồng Đi ta đi, anh em đồng chí chặt xiềng gông, chặt hết gô
chào trung quốc trào sôi sức sống chào quảng châu công xã chính quyền Đất tươi tốt. Đây mùa gieo giống hỡi thanh niên cách mạng, vùng lên!
hồn nước gọi. tiếng bom sa diện trái tim hồng thái nổ vang trời máu thơm tưới mầm non xuân đến vui lại rồi, tổ quốc ta ơi!
bác về kia! Đảng đã ra đời! trải mấy phong trần tuổi bốn mươi tay bác cầm tay đồng chí trẻ tiến lên! thời đại giục chân người.
*
Ôi sức trẻ! xưa trai phù Đổng vươn vai, lớn bổng dậy nghìn cân cưỡi lưng ngựa sắt bay phun lửa nhổ bụi tre làng, đuổi giặc Ân!
như thế, buổi xuất quân hùng vĩ chúng ta đi, quyết chí, tự hào Đường kách mệnh sáng ngời chân lý Đảng cầm cương lịp lịp>
hãy nghe khúc nhạc đầu hùng tráng bản trường ca chiến đấu việt nam trống xô-viết rung trời cách mạng cờ búa liềm đỏ đấng lat hồ>
khủng bố trắng. máu dầm mặt đất chật côn lôn, lao bảo, sơn la muôn chiến sĩ, một lòng bất khuất chỉ thương người sương tuyết bôn ba.
nguyễn a’i quốc. Ôi tên tha thiết của đời ta. người ở phương nào? gió ơi gió, ơi chim có biết một người tù cất cánh bay cao?
ta lại dấn chân vào trận mới sóng người dâng ngập lối, biểu tình rầm rộ cuộc diễu binh vĩ đại vì tự do, cơm áo, hop
và những ngày qua, những tháng qua thư về từng lá, ấm lòng ta Đường dài nẻo ngắn, lời khuyên dặn trǎm nỗi buồn vui, viớc…
chiến tranh nổ. gần xa hùm sói cắn cổ nhau. pháp bại, nhật vào. than một cổ hai tròng buộc trói phải vùng lên, này súng này dao!
bắc sơn gọi, nam kỳ nổi dậy sống một ngày hơn mấy mươi nǎm lửa cǎm giận sôi dòng máu chảy sức mỗi người bthà!
*
chiều mùa jue ấy… Đến diên an có một hồng quân, tay nóng ran Đẩy chiếc xe bò lên với bạn rồi đi…. lần bước xuống phương nam…
Ôi sáng xuân nay, xuân 41 trắng rừng biên giới nở hoa mơ bác về… im lặng. with chim hót thánh thót bờ lau, vui ngẩn ngơ…
bác đã về đây, tổ quốc ơi! nhớ thương, hòn đất ấm hơi người ba mươi nǎm ấy, chân không nghỉ mà đến bây giờ mới tới nơi!
ai đã đến, ai chưa đến đó có hòn núi mác, suối lê-nin hãy về thǎm quê ta pác bó nơi bác về, nguồn nước mới sinh.
hỏi dòng khe ấy, hỏi tre lau những tháng ngày xưa…. bácở đâu? núi vẫn nghiêng đầu nghe vách đá hát cùng cây lá gíó ngàn sâu…
hát rằng: sáng ra bờ suối, tối vào hang cháo bẹ rau mǎng vẫn sẵn sàng bàn đá chông chênh, dịch sử Đảng cuộc đời cách mạng th sang!
hang lạnh nhớ tay người đốt củi bập bùng lửa cháy suốt đêm thâu ai hay ngọn lửa trong hang núi mà sáng muôn lòng, vạn kiếp sau!
ngày hội lớn. trung ương quanh bác lán tre vừa lợp, ấm tình thương lịch sử hôm nay, đầu ngọn thác gọi toàn dân cứu nước, lên đường.
việt minh, hai tiếng dậy chiến khu truyền khắp dân gian, đuổi giặc thù cây đá mừng reo theo mỗi bước sớm hôm xóm núi bóng già thu….
*
lam sơn dậy một vùng núi đỏ(2) du kích quân rộn rã thao trường cao-bắc-lạng khơi dòng thác đổ chảy về xuôi, mở lối đp>
lại thương nỗi: đoạ đày thân bác mười bốn trǎng tê tái gông cùm Ôi chân yếu, mắt mờ, tóc bạc mà thơ bay… cánh hạc ung dung!
xta-lin-free. Đất trời vang động e’n thu sang. mừng bac lại về! hoan hô Đội tuyên truyền giải phóng buổi ra quân, gươm nóng lời thề!
già nào trẻ nào Đàn ông nào Đàn bà nào kẻ có súng dùng súng kẻ có dao dùng dao. thấy tây, cứ chém phứa thấy nhật, cứ chặt nhào!
a`o ào ào… ào ào ào 3) Đường tiến công, song núi xôn xao bác đã về xuôi. chào Đại hội tiến quân ca sôi nổi tân trào!
tổng khởi nghĩa! lệnh truyền đêm trước sáng quân ra giải phóng thái nguyên hà nội, huế, sài gòn, cả nước Đứng lên ta giành hết chính!
*
việt nam, ta lại gọi tên mình hạnh phúc nào hơn được tái sinh mát dạ ông cha nghìn thuở trước cho đời, hai tiếng mới quang vinh!
hôm nay sáng mồng hai tháng chín thủ đô hoa, vàng nắng ba Đình muôn triệu tim chờ… chim cũng nín bỗng vang lên tiếng hát ân tình
hồ chi minh! hồ chi minh!
người đứng trên đài, lặng phút giây trông đàn with đó, vẫy hai tay cao cao vầng trán… ngời đôi mắt Độc lập bây giờ mới thấy!
người đọc tuyên ngôn…. rồi she chợt hỏi: “Đồng bào nghe tôi nói rõ không?” Ôi câu hỏi, hơn một lời kêu gọi rất đơn sơ mà ấm bao lòng!
cả muôn triệu một lời đáp: “có!” như trường sơn say gió biển Đông vâng, bác nói, chúng with nghe rõ mỗi tiếng người mang nặng núi song.
trời bỗng xanh hơn, nắng chói loà ta nhìn lên bác, bác nhìn ta bốn phương chắc cũng nhìn ta đó nước việt nam dân chủ cộng hoà!
ta đứng đây, lẫm liệt đường hoàng như thạch sanh, khí phách hiên ngang lưng đàn, tay búa, tay giương nỏ chém mãng xà vương, giết đại b
chúng đến đó. cả bầy hùm sói pháp theo anh, một giống thực dân máu đã chảy. miền nam đã gọi những chuyến tàu hối hả ra quân…
ghê thay lũ ô binh thổ phỉ kéo vào ǎn, miền bắc xác xơ nguy vận nước mong manh đầu chỉ sức toàn dân quyết giữ cơ đồ!
bác hồ thức. nǎm canh không ngủ nghe phong ba gào thét đá ghềnh vững tay lái. Ôi người thuỷ thủ Đã từng quen bốn biển lênh đênh!
người trông gió bỏ buồm, chọn lúc nước cờ hay, xoay vạn kiêu binh lòng nhẫn nhục quyết không khuất phục yêu hoà bình, đhẫu!
giặc đã đánh. thì ta quyết đánh! thà hy sinh tất cả, không nao lời bác gọi, nửa đêm vang lệnh: “hãy xông lên, chiến sĩ đồng bào!”
cả nước đáp một lời: quyết thắng! phố phường giǎng chiến luỹ, vươn cao xóm thôn dựng pháo đài, đứng thẳng tre thành chông, người hoá anh hào!
trải chín nǎm trường, đi kháng chiến gót chân trơn càng luyện tinh thần con suối nhỏ cũng mang hồn biển mỗi đời riêng lớn giữa da lò.
ta có bác dẫn đường lên trước bác cùng ta, mỗi bước gian lao vui sao buổi hành quân nắng lửa bỗng gặp người, lưng ngựa đ>
thương sao, sáng lên ường ra trận người ến thǎm ta, vượt lũ nguồn nhớ sao giữa chiến trường lửa ạn người ứđng trôhồtán!
chống gậy lên non xem trận địa vạn trùng núi đỡ vạn trùng mây quân ta khí mạnh nuốt ngưu Đẩu thề diệt xâm lǎng lŧyó4
Ôi những chiều mưa đầm lá cọ bác vào, tươi mỗi lán lều with… bữa cơm muối, mǎng non bí đỏ tháng ngày vui có bác mà ngon!
nơi bác ở: sàn mây vách gió sáng nghe chim rừng gáy bên nhà Đêm trắng một ngọn đèn khêu nhỏ tiếng suối trong như tiếng hát xa
tiếng hát xa đưa… muôn tiếng hát Điện well! trời đất dậy tin mừng bác hồ khẽ vuốt chòm râu mát gió sớm đưa hương ngát cả rừng…
Don’t worry! lừng lẫy việt nam ta vang tiếng kèn vui gọi mọi nhà mời bạn gần xa ra tuyến lửa mở đường giải phóng a’-phi-la!
*
chưa vẹn tròn vui, đã sáng tươi Đường lên hạnh phúc đỏ chân trời bốn nghìn nǎm cũ, bao mơ ước Đã dược hôm ng m!
chung sức lại, ơi anh ơi chị ruộng đồng ta, nhà máy ta đây chỉ hai tiếng thân yêu: đồng chí Đã thương rồi, ấm nhữtayng.
Đơn giản vậy, cơm ǎn áo mặc của ta nay, nặng biết bao tình cả không khí, trời xanh miền bắc cũng trong như lòng bác thương mình!
muôn dặm ta đi, mới bước đầu nhớ lời bác dạy, dễ quên đâu! nước non còn nỗi đau chia cắt nam bắc hai miền, ta có nhau
giặc mỹ ngông cuồng đã đến đây hắn thường đem súng doạ Đông tây lương tâm quen thói vàng mua bán có chúng ta đây, diệt chúng mày!
máu đọng chưa khô, máu lại đầy hỡi miền nam trǎm đắng nghìn cay hǎm lǎm nǎm chẳng rời tay súng Đi trước về d</yàp!
hỡi miền bắc đó, nặng đôi vai gánh cả non song, vượt dặm dài xẻ dọc trường sơn, đi cứu nước mà lòng phơi phới d!i d!
me! đất anh hùng dễ mấy mươi chìm trong khói lửa, vẫn xanh tươi mưa bom, bão đạn, lòng than thản nhạt muối, vơi cơm, miệng vẫn cư>
thời đại lớn cho ta đôi cánh không có gì hơn Độc lập tự do! bốn mươi thế kỷ cùng ra trận có Đảng ta đây, có bác hồ.
ta hiểu. miền nam thương nhớ bác nóng lòng mong đợi bác vào thǎm ta hiểu. Đêm nằm nghe gió gác bác thường trǎn trở, nhớ miền nam!
ai nói giùm ta hết tấm lòng bác hồ thương nhớ mỗi dòng sông mỗi hòn núi ở miền nam đó như thịt da ta rỏ máu hồng!
bản đồ bên vách treo, không nói in mãi bàn tay bác chỉ đường tấm lịch ngày ngày nghe bác hỏi: hôm no, đâu thắng ở tiền phương?
Ơi anh giải phóng chân không mỏi mỗi bước hành quân, mỗi chiến công có thấy ấm lòng nghe bác gọi sáng đường, đôi mắt bác hằng!
các anh, các chị ở trong ra những đứa con yêu trở lại nhà có phải mỗi lần ta gặp bác bác vui như trẻ lại cùng ta?
me! nụ cười vui của bác hồ “miền nam đánh giỏi, mỹ thua to!” bác ơi! with biết with chưa giỏi quét sạch đường đi, để bác vô!
*
còn những ai chưa được một lần trong đời, gặp bác? hãy nhanh chân tiến lên phía trước! trên cao ấy bác vẫn đưa tay đón lại gần….
bác vẫn đi kia… giữa cánh đồng thǎm từng ruộng lúa, hỏi từng bông ghé từng hợp tác, qua thôn xóm xem mấy trường tươi, mấng troy gi.
bác vẫn về kia… những sớm trưa hỏi lò than, xưởng máy, giàn tơ hỏi anh hỏi chị công nhân ấy vàng ngọc thi đua được mấp gi>
Ơi anh bộ đội trên mâm pháo mắt lượn trời cao, dõi bóng mây có thấy, bốn mùa, quên nắng bão bên ta, bác vẫn thức đêm ngà
biết chǎng, hỡi mẹ rất anh hùng with mấy lần đi lập chiến công hỡi chị hằng trông ngày thắng trận bác khuyên thương nhớ òp.
và các em, có hiểu vì sao lòng bác mênh mông vẫn dạt dào yêu nụ mầm non, yêu tuổi trẻ? biển thường yêu vậy song xôn xao…
vì sao? trái đất nặng ân tình nhắc mãi tên người: hồ chí minh như một niềm tin, như dũng khí như lòng nhân nghĩa, đức hy sinh.
Đâu chẳng vang lời bác thiết tha? Đời vui tiếng bác ấm muôn nhà bác đi… Đâu cũng nghe chân bước như gió xuân về, đất nở hoa….
nếu có hôm nào ta vắng bác chắc là người bận chuyến đi xa… Ơi đàn em nhỏ quên ca hát hãy lớn ngoan như bác có nhà!
*
anh dắt em vào cõi bác xưa Đường xoài hoa trắng nắng đu đưa có hồ nước lặng sôi tǎm cá có bưởi cam thơm, mát bong dừa.
có rào râm bụt đỏ hoa quê như cổng nhà xưa bác trở về có bốn mùa rau tươi tốt lá như những ngày cháo bẹ mǎng tre….
nhà gác đơn sơ, một góc vườn gỗ thường mộc mạc, chẳng mùi sơn giường mây chiếu cói, đơn chǎn gối tủ oụpán, vụa treo
máy chữ thôi reo, nhớ ngón đàn thong dong chiếc gậy gác bên bàn còn đôi dép cũ, mòn quai gót bác vẫn thường đi giữa thế gian…
bụt mọc dầm chân đứng đợi ai (5) quanh hồ thấp thoáng bóng hôm mai ngọn đèn kia thức bên ai đó mà dạ hương còn phảng!
t bay
Ô vẫn còn đây, của các em chồng thư mới mở, bác đang xem chắc người thương lắm lòng con trẻ nên để bâng khuâng gio động rèm…
con cá rô ơi, chớ có buồn chiều chiều bác vẫn gọi rô luôn dừa ơi, cứ nở hoa đơm trái bác vẫn chǎm tay tưới ướt bồn
Ôi lòng bác vậy, cứ thương ta thương cuộc đời chung, thương cỏ hoa chỉ biết quên mình, cho hết thảy như dòng song chảy, nặng
như đỉnh non cao tự giấu hình trong rừng xanh lá, ghét hư vinh bác mong con cháu mau khôn lớn nối gót ông cha, bước kịp mình.
ta vào thǎm bác, gặp lê-nin trán rộng yêu thương, dõi mắt nhìn người đến cùng ta, ngồi với bác như hình với bong, một anh
*
bác ơi!
còn triệu anh em đồng chí đó bốn mươi nǎm Đảng, óc tim này. nhớ lời di chúc, theo chân bác lên những tầng cao, thẳng cánh bay!
ngày mai, thống nhất lại non song mẹ được gần con, vợ gần chồng Ôi đến ngày ta vui sướng nhất thoả lòng bác lại trở vông!
Đời sẽ tươi hơn, xây dựng mới Đàng hoàng to đẹp, sáng trời Đông tuổi xanh vững bước lên phơi phới Đi tới, nghƛc òg
Đem ngày gần lại, đổi nǎm xa nghĩa lớn tình chung, vẫn ruột rà bốn biển anh em hoà hợp lại trǎm đường một hướng, n hop>
*
bác ơi! tết đến. giao thừa đó vẫn đón nghe thơ bác mọi lần ríu rít đàn em vui pháo nổ tưởng nghìn tay bác vỗ xuân sang…
1-1970
bác ơi
tố hữu 9-6-1969
suốt mấy hôm rày đau tiễn đưa Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa… chiều nay con chạy về thǎm bác Ướt lạnh vườn y cau, mᑻc!
con lại lần theo lối sỏi quen Đến bên thang gác, đứng nhìn lên chuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa? phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn!
bác đã đi rồi sao, bác ơi! mùa thu đang đẹp, nắng xanh trời miền nam đang thắng, mơ ngày hội rước bác vào thǎm, thấy bác cười!
trái bưởi kia vàng ngọt với ai thơm cho ai nữa, hỡi hoa nhài! còn đâu bóng bác đi hôm sớm quanh mặt hồ en mây trắng bay…
Ôi, phải chi lòng được thảnh thơi nǎm canh bớt nặng nỗi thương đời bác ơi, tim bác mênh mông thế Ôm cả non song, mΏpi ơp.
bác chẳng buồn đâu, bác chỉ đau nỗi đau dân nước, nỗi nǎm châu chỉ lo muôn mối như lòng mẹ cho hôm nay và cho mai sau…
bác sống như trời đất của ta yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa tự do cho mỗi đời nô lệ sữa để em thơ, lụa tặng già
bác nhớ miền nam, nỗi nhớ nhà miền nam mong bác, nỗi mong cha bác nghe từng bước trên tiền tuyến lắng mỗi tin mừng tiếng súng x.
bác vui như ánh buổi bình minh vui mỗi mầm non, trái chín cành vui tiếng ca chung hòa bốn biển nâng niu tất cả chỉ quên mình.
bác để tình thương cho chúng with một đời thanh bạch, chẳvàng son mong manh áo vải hồn muôn trượng hơn tượng đồng phơi những lối mòn
Ôi bác hồ ơi, những xế chiều nghìn thu nhớ bác biết bao nhiêu? ra đi, bác dặn: “còn non nước…” nghĩa nặng, lòng không dám khóc nhiều
bác đã lên đường theo tổ tiên mác – lênin, thế giới người hiền a’nh hào quang đỏ thêm sông núi dắt chúng with cùng nhau tiến lên
nhớ đôi dép cũ nặng công ơn yêu bác, lòng ta trong sáng hơn xin nguyện cùng người vươn tới mãi vững như muôn ngọn dải trườn.ng s
sing tháng nǎm
tố hữu 5-1951
vui sao một sáng tháng nǎm Đường về việt bắc lên thǎm bác hồ suối dài xanh mướt nương ngô bốn phương lồng lộng thủ gio> đnô>
Bác Kêu with ến Bên Bàn Bac )
bàn tay with nắm tay cha bàn tay bác ấm vào da vào lòng. Bác ngồi đó, lớn mênh mông trời xanh biển rộng ruộng ồng nước non… Bác hồ, cha của chung with hồn của muôn hồn cho with ược ôm hôn mocc choc with hôn mai ầu tóc bạc hôn chòm /p>
Ôi cái tên kính yêu hồ chí minh! trong sáng lòng anh du kích nửa đêm bôn tập diệt đồn vững tay người chiến sĩ nông thôn bắt sỏi đá phải thành sắn gạo anh thợ, má anh vàng thuốc pháp cánh tay anh dày sẹo lửa gang Ôi những em đốt đuốc đến trường làng và các chị dân công mòn đêm vận tải! các anh chị, các em ơi, có phải mỗi khi lòng ta xao xuyến rung rinh môi ta thầm kêu bác: hồ chí minh! và mỗi trận, mỗi mùa vui thắng lợi ta lớn cao lên, bay bổng diệu kỳ trên đường dài, hai cánh đỡ ta đi…
bác hồ đó, là lòng ta yên tĩnh Ôi người cha đôi mắt mẹ hiền sao! giọng của người, không phải sấm trên cao thấm từng tiếng, ấm vào lòng mong ước with nghe bác, tưởng nghe lời non nước tiếng ng vày xƺng ma</
Bác Hồ đó, Chiếc áo nâu giản dị màu quê hương bền bỉn . thanh thản một vùng trời. không gì vui bằng mắt bác hồ cười quên tuổi già, tươi mãi tuổi đôi mươi! người rực rỡ một mặt trời cách mạng mà đế quốc là loài dơi hốt hoảng Đêm tàn bay chập choạng dưới chân người.
hồ chí minh người ở khắp nơi nơi
hồn biển lớn đón Muôn lời thủ thỉ lắng từng câu, từng ý chưa thành người là cha, là bác, là anh ỏ ỏ. , từng giờ…
không gì vinh bằng chiến đấu dưới cờ Đảng chói lọi hồ chí minh vĩ đại! With nhớ hết mỗi lời người dạy: kháng chiến gian nan, khang chiến trường kỳ bác bảo đi, là đi Bác bảo thắng, là thảng việt nam corc hồ thế tới cócóci vi thớt va có có có-lin ! chúng with chiến đấu hy sinh tấm lòng son sắt, đinh ninh lời thề.
bắt tay bác tiễn ra về nhớ hoài buổi sáng mùa hè chiến khu….
bác hồ
mađơlen riphô (nữ thi sĩ pháp) tế hanh dịch
người vào, cửa vẫn lặng im, hỏi han thân mật giống in những hình giấu thầm khi chửa hòa bình Đêm đêm soi ảnh thấy mì tronh
người cầm hai đóa hoa hồng tựa như những đóa ta trồng vườn hoa hỏi thǎm tin tức chúng ta hiểu dân tộc pháp hơn là bạn
, tô>
tôi như chim trắng trước người chim lành thợ mỏ chǎn nuôi mình hè bay cùng xứ của tôrê (1) tôi yêu tôi khổ vì quê hương mình toàn dân đớ ch trani t. va hoa.
bộ đội ông cụ
nông quốc chấn 7-1948
ồn đã sắm ủ rồi – mǎng vầu, phiắc pàn (1) nõn chuối, lợn bò, gạo nếp, gạo nương… các bản người người ưa tới, làng như sắp đám cưới! lần này nhộn nhịp hơn mọi khi. tại sao? ta sẽ đón người gì? ai cũng mong để được xem bộ đội.
cơm trưa xong, nắng lui về ngọn ni anh giao thông ến ưa gói thư tin bay đi bản trên xó dưới già già trẻi hoan hô, lớp học tan hợp. bộ đội đã đến kia! a lui! những người là người (2)! Đeo súng ngắn, súng dài, súng dóp… hoan hô! hoan ho! nhìn không chớp mắt.
cả người mũi lõ tóc quǎn, hai with mắt màu gio như lính phap (3) lại cụ già chân đi ất, mặc bộn quần áo nùng, tay cầm cai gậy mây rừng, miệng ng ng , bộ râu dài vừa trắng vừa đen, chân tay nhanh nhẹn như Thanh niên… cụ già cười, vẫy chào người ứng đón dân chung rỉ tai nhau: bộ ội gì toàn những ng ườngười? có lẽ đây là người “gốc trỏ” (4).
khi ǎn cơm chiều, bộ đội đếm: một, hai… ngồi trật tự. cụ đi từng bàn xem bát đũa. cho thi còi, rồi cụ ǎn sau. mọi người rủ nhau Đốt đuốc đến xem quân Ông cụ. người già đến, cụ mời ngồi niềm nở, trẻ with lại, cụ bế xoa đầu.
cụ nói, dân nghe rõ từng câu – “muốn cách mệnh thành công mau! ta phải đoàn kết như bó đũa…!” gà đã gáy lượt đầu, nhưng tiếng vỗ tay còn như nứa nổ. còn vang vang tiếng hát của thiếu nhi.
hôm sau, cụ rời bản lên đường, cho bộ đội xếp hàng, cụ cảm ơn, cụ trả tiền – dù chủ nhà không nhận; cụ bắt tay từng người. cụ đi khỏi rồi, ai cũng thương nhớ, người hỏi người không ai biết rõ: “tên cụ già là chi? tóc bạc vẫn còn đi, “nhất định đây là người “pỏ cốc(5)“! “dân ta sắp tới ngày Độc lập”.
bước sang rằm tháng bảy, nhận được một tin mừng: “giải phóng quân đã vào hà nội” “khắp nơi mở hội tưng bừng…! có nhiều ảnh chủ tịch hồ chí minh! nhìn đôi mắt, bộ râu, ta nhớ nhớ giống cụ già trước đến bản ta! Đúng! Đích đúng! Đây là Ông cụ! sung sướng thay! bản ta toàn nam nữ lần đầu tiên đã được đón bác hồ chúng ta xing gửi một bức thư rằng: “cả bản mường vẫn nhớ ƻi nóp”.
Đêm nay bác không ngủ
minh huệ 1951
anh đội viên thức dậy thấy trời khuya lắm rồi mà sao bác vẫn ngồi Đêm nay bác không ngủ.
lặng yên như bếp lửa vẻ mặt bác trầm ngâm ngoài trời mưa lâm thâm mái lều tranh xơ xác.
anh đội viên nhìn bác càng nhìn lại càng thương người cha mái tóc bạc Đốt lửa cho anh nằm.
rồi bác đi dém chǎn từng người từng người một sợ cháu mình giật thột bác nhón chân nhẹ nhàng.
anh đội viên mơ màng như nằm trong giấc mộng bóng bác cao lồng lộng Â’m hơn ngọn lửa hồng.
thổn thức cả nổi lòng thầm thì anh hỏi nhỏ: – bác ơi! bac chưa ngủ? – bác có lạnh lắm không?
– chú cứ việc ngủ ngon ngày mai đi đánh giặc! vâng lời anh nhắm mắt nhưng bụng vẫn bồn chồn.
không biết nói gì hơn anh nằm lo bác ốm lòng anh cứ bề bộn vì bác vẫn thức hoài.
chiến dịch hãy còn dài rừng lắm dốc lắm ụ Đêm nay bác không ngủ lấy sức đâu mà đi.
– lần thứ ba thức dậy anh hốt hoảng giật mình bác vẫn ngồi đinh ninh chòm râu im phǎng phắc.
anh vội vàng nằng nặc: – mời bác ngủ bác ơi! trời sắp sáng mất rồi bác ơi: mời bác ngủ
– chú cứ việc ngủ ngon ngày mai đi đánh giặc bác thức thì mặc bác bác ngủ không an lòng
bác thương đoàn dân công Đêm nay ngủ ngoài rừng rải lá cây làm chiếu manh áo phủ làm chǎn…
trời thì mưa lâm thâm làm sao cho khỏi ướt càng thương càng nóng ruột mong trời sáng mau mau.
anh đội viên nhìn bác bác nhìn ngọn lửa hồng lòng vui sướng mênh mông anh thức luôn cùng bác.
Đêm nay bác ngồi đó Đêm nay bác không ngủ vì một lẽ thường tình bác là hồ chí minh.
Đêm tháng nǎm
vǎn thảo nguyên Đêm 19 tháng 5 nǎm 1950
cơm gạo mốc, mà tưởng cơm nếp mới rau “tàu bay” không muối cũng thành canh trà không có, vội đun nồi nước suối lá “cơm xôi” tach x thay.
vui mở tiệc giữa đồi cao núi đỏ mừng bác hồ tuổi thọ sáu mươi Đêm tháng nǎm, trời rung rinh ngọn gió như lòng with rung tiếu đpûp>
con cứ ngỡ như được ngồi bên bác giữa thủ đô yêu quý của nước non con cứ ngỡ như đang cầm tay bác nhảy kết đi an trong bu.
giờ xuất kích giữa tiếng gà rừng gáy lưỡi lê soi lấp lánh vạn vì sao quà dâng bác là đồn tây bốc cháy Đêm tháng nǎm, ôi! vĩ đại biết bao!
người đi tìm hình của nước
chế lan viên
Đất nước đẹp vô cùng. nhưng bác phải ra đi cho tôi làm song dưới with tàu đưa tiễn bác! khi bờ bãi dần lui, làng xóm khuất, bốn phía nhìn không một bong hàng tre.
Đêm xa nước đầu tien, ai nỡ ngủ? song vỗ dưới thân tàu đâu phải song quê hương! trời từ đây chẳng xanh màu xứ sở, xa nước rồi, càng hiểu nước đau thương!
lũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹp giấc mơ con đè nát cuộc đời con! hạnh phúc đựng trong một tà áo đẹp! một mái nhà yêu rủ bóng xuống tâm hồn.
trǎm cơn mơ không chống nổi một đêm dày ta lại mặc cho mưa tuôn và gio thổi lòng ta thành with rối cho cuộc đời giật dây!
quanh hồ gươm không ai bàn chuyện vua lê lòng ta đã thành rêu phong chuyện cũ hiểu sao hết những tấm lòng lãnh tụ tìm đườ d the
hiểu sao hết người đi tìm hình của nước không phải hình một bài thơ đá tạc nên người một góc quê hương, nửa ời quen thuộc, hay một ấng vônh sương sương sương sương sương sương sương sương sương sương sương sương sương sương sương sương sương sương sương sương sương sương sương sương </p.
mà hình ất nước hoặc còn hoặc mất sắc vàng nghìn xưa, sắc ỏ tương lai thế đi ứng của toàn dân tộc một cách vinh hoa ƻi cho hai mƎm tri.
có nhớ chǎng, hỡi gió rét thành ba lê? một viên gạch hồng, bác chống lại cả một mùa bǎng giá và sương mù thành luân Đôn, ngươi có nhớ giọt mồ hôi người nhỏ giữa k
ời bồi tàu lênh đênh theo song bể người đi hỏi khắp bong cờ châu mỹ, châu pHi, những ất tự do, những trời nô lệ, những with ường cac đang đang đang đang đang đang đang đang đ đang đang đang đang đang đang đang đang đang đang đang đang đang đang đang đang đang t.
đêm mơ nước, ngày thấy hình của nước cây cỏ trong chiêm bao xanh sắc biếc quê nhà ấn một miếng nogon cũng ắng lòng vì tổc quốc chẳng yên lòng khi ngắm một nhành ho
ngày mai dân ta sẽ sống sao đây? song hồng chảy về đâu? và lịch sử? bao giờ dải trường sơn bừng tỉnh giấc ngủ cánh tay thần phù Đổng sẽ vươn mây?
rồi cờ sẽ ra sao? tiếng hat sẽ ra sao? nụ cười sẽ ra sao?…
Ơi, độc lập!
xanh biếc mấy là trời xanh tổ quốc khi tự do về chói ở trên đầu.
kìa mặt trời nga bừng chói ở phương Đông cây cay đắng đã ra mùa quả ngọt người cay đắng đã chia phần hạnh phúc sao vàng cô>
luận cương đến với bác hồ. và người đã khóc lệ bác hồ rơi trên chữ lênin. bốn bức tường im nghe bác lật từng trang sách gấp tưởng bên ngoài, đất nước đợi between tin.
bác reo lên một mình như nói cùng dân tộc: “cơm áo là đây! hạnh phúc đây rồi!” hình của Đảng lồng trong hình của nước. phút khóc đầu tiên là phút bac hồ cười,
bác thấy:
dân ta bưng bat cơm mồ hôi nước mắt
ruộng theo trâu về lại với người cày mỏ thiếc, hầm than, rừng vàng, biển bạc… không còn người bỏ xác bên đường ray.
giặc đuổi xong rồi. trời xanh thành tiếng hát Điện theo trǎng vào phòng ngủ công nhân những keó quê mùa đã thành trí thức tǎm tối cần lao nay hóa nhṯng anh.
nước việt nam nghìn nǎm đinh, lý, trần, lê th thnh nước việt nhân dân trong mát suối mái rạ nghìn nǎm hồng thay sắc ngói thờcó nhữcó
me! Ường ến với lênin là ường về tổ quốc tuyết matxcơva sáng ấy lạh trǎm lần trong tuyết trắng như ọng nhiều nước mắr mắt lên! nhưng bác chẳng dừng chân.
luận cương của lênin theo người về quê việt biên giới còn xa. nhưng bác thấy đã đến rồi kìa! bóng bác đang hôn lên hòn đất lắng nghe trong màu hồng, hình đất nước phôi thai.
thǎm pác bó
xuân diệu 10-1964
nước từ gốc đá chảy tuôn suối xanh ngǎn ngắt một nguồn vô biên. xuôi xa rồi lại trào lên cây thài lài aunt mọc bên đá ghềnh.
một vùng thuần khiết non xanh như mang ánh mắt tinh anh bác hồ. hãy còn bàn đá nhấp nhô bác ngồi dịch sử, nghĩ cho muôn đời (1).
rau mǎng cháo bẹ dâng người, ngày ra bờ suối, tối thời vào hang. nơi đây bác vạch đường quang mở ra song núi, gồm sang biển trời.
cải soong dưới suối đâm tươi xuống làng mái ngói điểm vui các nhà. thǎm hang trước, nhớ ngày xa bác trồng khóm trúc nay đà xanh um (2)
viếng lǎng bac
viễn phương 4-19764-1976
con ở miền nam ra thǎm lǎng bác Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát Ôi! hàng tre xanh xanh việt nam bão táp mưa sa đứng thẳng hàng.
ngày ngày mặt trời đi qua trên lǎng thấy một mặt trời trong lǎng ất ỏt ỏ ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mươi chín mùi
bác nằm trong giấc ngủ bình yên giữa một vầng trǎng sáng dịu hiền vẫn biết trời xanh là mãi mãi mà sao nghe nhói ở trong tim!
mai về miền nam, thương trào nước mắt muốn làm con chim hót quanh lǎng bác muốn làm đóa hoa tỏa hương đâu đâu đây muốn là cây tre trunà hiếu>
xem thêm: thơ về cuộc sống, tuyển tập những bài thơ hay ý nghĩa
nguồn: sưu tầm