Văn mẫu lớp 8: Cảm nhận về bài thơ Nhớ rừng của Thế Lữ Dàn ý & 10 bài văn mẫu lớp 8 hay nhất

Mời các bạn xem danh sách tổng hợp Nêu cảm nhận của em về bài thơ nhớ rừng hot nhất được tổng hợp bởi M & Tôi

bài thơ nhớ rừng mượn lời của with hổ bày tỏ sự phẫn nộ, buồn chán và ước muốn tự do cháy bỏng.

bài thơ nhớ rừng, còn ẩn chứa khát vọng tự do cháy bỏng của cả một dân tộc. Đồng thời, cũng thể hiện tình yêu quê hương, đất nước của nhà thơ. chi tiết mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây của download.vn để ngày càng học tốt môn văn 8.

dàn ý cảm nhận về bài thơ nhớ rừng

a. mở bai:

– giới thiệu tac giả tac pHẩm: thế lữ là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của pHong trào thơ mới giai đoạn ầu 1932 – 1945. hồn thơ dồi dào, đầy lãng mạn – thế lữ

– Khái quát nội dung tac phẩm: bài thông qua tâm trạng uất hận trước hoàn cảnh thực tại và nỗi nhớ thời quá vàng are của with hổ ể ể nói lên tâạng c ủnh n. lúc bấy giờ.

b. thanks bai :

luận điểm 1: tâm trạng uất hận của with hổ khi bị giam cầm

– sửng một loạt các từ ngữ gợi cảm thể hi tâm trạng chán nản, uất ức: “căm hờn”, “nằm dài”, “chịu ngang hàng”, “bị làm trò”, “bị nhục nhằc nhằc nhằn” . sự đau đớn, nhục nhã, bất bình của with hổ như bắt đầu trỗi dậy mãnh liệt khi nhìn thực tại tầm thường trp>

luận điểm 2: qua khứ vàng son trong nỗi nhớ của with hổ

– nằm trong cũi sắt, with hổ nhớ về chốn sơn lâm – nơi nó từng ngự trị, đó là nơi có hàng ngàn cây ại thụ, fo tiếng gió rit qua từng kẽ land, tii củng củng. tất cả gợi ra một khu rừng hoang dã, hùng vĩ như vô cùng bí ẩn .

– hình ảnh with hổ giữa chốn rừng xanh bạt ngàn ược miêu tả qua một loạt từ ngữ miêu tả, gợi hình: “dõng dạc”, “ường hoàng”, “lượn tấm thân”, “vờn bong”, “vờn bong” mắt…quắc”…, thể hiện sự uy nghi, ngang tàng, lẫm liệt của loài chúa tể rừng xanh.

– hình ảnh with hổ khi còn làm vua chốn rừng xanh ược miêu tả qua nỗi nhớ về qua khứ: một loạt những hình ảnh sone đi giữa rừng già và và và và v à v ài v ài v ài v ài v ài v ài v ài v à n ành ảnh song đi giữa rừng già và và và và v. “ ta say mồi…uống ánh trăng”, “ngày mưa” – “ ta lặng ngắm giang sơn”, “bình minh…nắng gội” – “giấc ngủ ta tưng bừng”, “chiều…sau rừng” – “ta đΏt” …”.

– Việc sử Dụng 1 loạt câu hỏi tos từ, ặc biệt là câu cuối đoạn đã thể hiện tâm trạng nuối tiếc, nhớ nhung một qua khứ vàng are, một thời kì oanh liệt, tự do, ngạo ng nhiên núi rừng.

luận điểm 3: nỗi uất hận khi nghĩ về thực tại tầm thường, giả dối

– quay trở vềi hiện thực, with hổ với nỗi

luận điểm 4: khao khát tự do sục sôi trong lòng with hổ

– Giọng điệu bi tráng, Gào Thét với num rừng (“hỡi …”), lời nói bộc lộc trực tiếp nỗi nhớ, sự nuối tiếc về qua khứ và khao khát tự do, dù trong giấc, Cone. muốn được quay về nơi rừng già linh thiêng.

⇒ mượn lời của with hổ, tac giả đã thay chip tiếng lòng của with dân việt nam trong thời kì mất nước, ấy là tiếng that nuối tiếc choc một thời vàng are của tộc, là ti bỏng, sục sôi trong từng người dân yêu nước.

luận điểm 5: nghệ thuật

– thể thơ tự do hiện đại, phóng khoáng, dễ dàng bộc lộ cảm xúc

– ngôn ngữ độc đáo, có tính gợi hình, gợi cảm cao

– các biện pháp nghệ thuật được sử dụng thành công: nhân hóa, so sánh, điệp cấu trúc, câu hỏi tu từ, ẩn dụụểm đp>

– giọng điệu, nhịp thơ linh hoạt, khi thì buồn thảm, khi hào hùng, lẫm liệt, theo trình tự logic hiện thực – qua khứ – hiện thákhc – qua

c. kết bai:

– khẳng ịnh lại giá trịii dung, nGhệ thuật: “nhớ rừng” không chỉ thành công ở nGhệ thuật tinh tế, màn còn có giá trị đất nước.

– liên hệ và đánh giá tác phẩm: bài thơ góp phần to lớn vào sự thành công của phong trào thơ mới.

cảm nhận bài thơ nhớ rừng ngắn gọn

một trong những nhà văn xuất sắc có mặt ngay từ những ngày đầu là thế lữ.

trong nhớ rừng, thế lữ bày tỏ sự phẫn nộ, buồn chán và mong muốn tự do cháy bỏng thông qua tâm trạng của with hổ trong sở thú. Đó cũng là lời tâm sự chung của những người yêu nước việt nam trong tình trạng mất đất nước.

cùng chung thái độ nổi loạn, thế lữ đã viết những dòng thơ trong bài thơ nhớ rừng. mượn lời của một with hổ tại sở thú để thể hiện tâm trạng của riêng bạn. thế lữ đã thiết lập một cảnh tả rất thực tế và ẩn sâu bên trong. tất cả những hình ảnh được đề cập trong bài viết là không gian xung quanh cuộc sống của with hổ.

thực tế là con hổ bị nhốt trong cũi sắt và nó cảm thấy rằng cuộc sống của nó tràn ngập sự phẫn nộ trong điều kiện nuôi nhốt, những cảnh “tầm thhm th th th th th th th thhm” “t. t. do đó, nó cảm thấy hoài cổ về qua khứ huy hoàng trong những ngọn núi và khu rừng hùng vĩ.

hổ ban đầu được coi là chúa tể của tất cả các sinh vật, nhưng bây giờ vì mùa thu, chúng phải sống “sự sỉ ải” s strong c. không gian sống của vua rừng đã bị thu hẹp và kể từ bây giờ đã được biến thành một “trò chơi lạ mắt”, một “trò chơi” mọit mọit. Đối với nó, cuộc sống bây giờ đã trở nên vô vị vì sống ở một nơi không tương thích với việc trở thành một vị vua núi.

“gậm một khối căm hờn trong cũi sắtta nằm dài trông ngày tháng dần qua”

con hổ cảm thấy bất lực vì không có cách nào thoát khỏi cuộc sống chật chội, vì vậy nó không thể không nhìn thời gian trôi qua vô íchô. nhưng bất kể hoàn cảnh nào, người thuộc về “with vật thiêng liêng” luôn biết danh tính thực sự của mình như một vị thần.

chán nản làm thế nào cảnh phải sống cạnh nhau với “những with gấu điên”, với “những tờ báo vô tư ở bên cạnh”! làm thế nào để chịu đựng cuộc sống từ chức để chấp nhận số phận của “những người bạn” trong cùng mảnàhn c. Đó là nỗi buồn, sự tức giận nén lại để làm cho lòng căm thù chứa đựng trong trái tim. mệt mỏi, mệt mỏi, bất lực! trong những hoàn cảnh đáng thương này, with hổ đã nghĩ về cuộc sống qua khứ vinh quang của mình:

“ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớthuở tung hoành hống hách những ngày xưanhớ cảnh sơn lâm bóng cả cây giàvới tiếng gió gào ngớn gàn, vungunig

with hổ hối hận khi nhớ lại kỷ nguyên “ông chủ” nơi “bóng cây cổ thụ”. Đó là nỗi nhớ đau đớn về khu rừng sâu thẳm. nhớ về khu rừng là tiếc nuối sự tự do, nhớ về “thời gian vinh quang”, là nhớ về quý tộc, chân thực, tự nhiên. Ở đất nước trẻ hùng vĩ đó, with hổ đang thống trị một lực lượng ở giữa cuộc sống.

sự dũng cảm của một vị vua miền núi luôn xứng đáng với sức mạnh tối cao của mình với sức mạnh lớn. những gì nó phải làm là làm cho mọi thứ sợ hãi thuần hóa. Ở đó, with hổ xuất hiện với tư thế kiêu hãnh và kiêu ngạo nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp hùng vĩ giữa những ngọn núi hùp > vĩ

“ta bước chân lên dõng dạc đường hoànglượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàngvờn bóng âm thầm lá gai cỏ sắctrong bóng tối mắt thần khi đã quắclà khiến cho mọi vật phải im hơita biết ta chúa tể của muôn loàigiữa chốn thảo hoa không tên không tuổi”

vẻ đẹp thực sự của hổ là ở đây! từng bước một, từng mảng cơ thể, mỗi with mắt gợi lên một sự uy nghi và mềm mại hùng vĩ. trong mỗi hành động, những with thú khác đã cho mọi thứ thấy sức mạnh tối thượng khiến mọi người “câm miệng”. cuộc sống trong tự do trong rừng mãi mãi là một điều rất cao quý. có những with hổ thực sự tận hưởng một cuộc sống tươi đẹp mà thiên nhiên dành cho. Đó là khoảnh khắc with hổ “to say”, nhìn sự thay đổi của “giang sơn”, đang ngủ và muốn chiếm lấy “phần bí mật”.

nó thoải mái ở ất nước của mình và khẳng ịnh giá trị thực sự của cuộc sống với vẻ ẹp lộng lẫy, thơy mŻy qungộng và c. nhưng bây giờ, tất cả chỉ là những ký ức trong qua khứ. hổ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh “đêm vàng bên dòng suối”, nhìn thấy “những ngày mưa bước sag bốn ngàn”, nghe tiếng chim hemp, ắm mình trong “bình minh minh, ngy”, c chim hot, ắm bình minh, nghy”, đ đ đ ợnh đ ợnh đ đnh đ đnh. “mảnh chết của mặt trời “của buổi chiều” lấp lánh máu phía sau khu rừng”.

những cảnh đó chỉ để lại cảm giác hối hận trong with hổ, bị nhét vào bởi cảm xúc mạnh mẽ, tràn ngập của nhữđng câu .

“what a oi! thi oanh liệt nay còn đâu”

Sống lại với những ký ức ẹp Trong những ngọn no và khu rừng hùng vĩ, with hổ ột nhiên nhận ra sự tầm thường sai lầm của những cảnh nói nero ng. Trong vẻ kiêu ngạo của with hổ là những cảnh “không bao giờ thay ổi”, những cảnh ơn điệu nhàm chán ược chỉnh sửa bởi mọi người và cống “bắt chước”.

vua của rừng rậm thể hiện thái độ khinh miệt và khinh miệt đối với những cảnh nhỏ bé và thấp kém của những ời dni nói. nó không phải là một nơi xứng đáng để sống như một người cai trị. NGAY Cả KHI CHUNG TA Cố GắNG SửA CHữA NÓ, THV vật” không có gì là “bí ẩn” “hoang dã”. những cảnh sống ngụy trang này khiến những with hổ thậm chí còn hối tiếc hơn khi chúng nhớ đến nơi “ngàn năm cao cả và tối t”.

ă

ghê tởm với cuộc sống thực, ôm lấy sự oán giận liên tục, with hổ khát một cuộc sống tự do mãnh liệt. tất cả cảm xúc của with hổ thuộc về khu rừng tối tăm hàng ngàn năm. cũng thông qua đó, vua núi đã gửi một thông điệp một cách nghiêm túc về những ngọn núi và rừng.

mặc dù đang suy tàn, nhưng with hổ không thể che giấu niềm tự hào của mình khi nói đến “đất nước trẻ hùng vĩ”. giang sơn là nơi những chú hổ đã có một ngày vui và vật lộn trong một không gian riêng biệt, rộng rãi. ngay cả bây giờ họ sẽ không bao giờ được hồi sinh ở những nơi cũ, nhưng with hổ vẫn không bao giờ ngừng nghĩ về “giấc mớn”. vị thần thất sủng đã cầu xin được sống mãi trong ký ức, ký ức về vẻ đẹp bất 400m:

“Để hồn ta phảng phất được gần ngườihỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi”

trái tim của con hổ là lời thú nhận của chàng trai trẻ, the lu, mơ về một qua khứ cuộc sống tươi đẹp trong quá khứ. Đó cũng là tinh thần chung của hầu hết các bài thơ của thế lữ cũng như trong phong trào thơ mới, mang theo mong muốn sốn của with người.

hãy nhớ rằng forest không thể thoát khỏi nỗi buồn, “căn bệnh của tuổi tác” vào thời điểm đó. nhưng bài thơ là duy nhất bởi vìó tạo ra một điểm gặp gỡ giữa sự phẫn nộ của những người mất nước và tâm trạng bất hòa bất lực ối với tực tếc tếc tếc tếc tếc tếc tếc tếc tếc tế you -thi you -thi you -thi you -thi you -thi you -thi you -thi you -thi you -thi you -thi you -thi you -thi you -thi you -thi you -thi you -thi thi thi thi thi thi thi thi thi thi. qua đó khơi dậy mong muốn tự do chính đáng.

giàu cảm hứng lãng mạn và cảm xúc mãnh tâm, hãy nhớ rằng khu rừng đã lan tỏa một tâm hồn thơ mộng và nhiều hình ảnh thơng ấng ượng modelo thành công của lu là thể hiện trí tưởng tượng phong phú khi anh mượn hình ảnh của một with hổ trong sở thú để nói về sự ủa mậct sâu. qua đó he thể hiện sự căm ghét cuộc sống chật chội, đồng thời khơi dậy tình cảm yêu nước của người dân lúc bấp gi>

cảm nhận về bài thơ nhớ rừng – mẫu 1

thế lữ được biết đến là một trong những nhà thơ tiêu biểu của phong trào thơ mới. trong suốt sự nghiệp sáng tác của mình ông đã để lại cho thơ ca việt nam bao áng thơ đặc sắc. “nhớ rừng” là một trong những tác phẩm như thế.

bài thơ được viết năm 1934, đến năm 1935 được in trong tập “mấy vần thơ” và được xuất bản. trong bài thơ, thế lữ đã mượn lời nhân vật chính là with hổ bị nhốt ở vườn bách thú để nói lên sự tù túng, căm hựm khi bm.

mở đầu bài thơ là nỗi căm hờn, phẫn uất đến cực độ của with hổ:

“gậm một khối căm hờn trong cũi sắtta nằm dài trông ngày tháng dần qua”

con hổ vốn luôn được mệnh danh là chúa sơn lâm vậy mà nay lại bị nhốt trong “cũi sắt”. nó đang bị mất tự do, bị kiểm soát bởi with người, không còn được tung hoành ngang dọc. “Khối căm hờn” là sự u uất, căm hận ến tột ộ của with hổ, cach sửng dụng “khối căm hờn” không chỉi gợi mức ộng nề của tâm trạng dure cắn nát, muốn nhai vụn sự uất ức trong lòng mình. Hoàn cảnh sống của hổ ược gợi mở ngay từ câu thơ ầu tiên nối tiếp đó là tư thế “nằm dài” chẳng bao giờc của một chúna sơn lâm nơi rừng xanh. Ấy vậy mà nay hổ phải sối sống trong cũi sắt, ngày qua ngày sống một cuộc sống nhàm chán, tẻ nhạt. chính nó cũng phải tự thấy xót xa cho thân phận của mình:

“nay xa cơ bị nhục nhằn tù hãm,

Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi,

chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,

với cặp báo chuồng bên vô tư lự”

hổót xa khi mình vốn là chúa sơn lâm tung hoành ngang dọc, nay lại bị nhốt trong cũi sắt, trở thành một “trò lạ mắt”, một “thứ ồ chơi” và ặc bi ặc bin với những with vật tầm thường khác. Hổ đã Không Còn Là Mình, Không Còn ượC Sống Cuộc Sống Của Mình, Nó đã đánh Mất Cái Tôi Kiêu Ngạo, Uy Phong Của Mình ể Sống Một Cuộc ờc ờ Đây là tâm trạng điển hình của bất kỳ ai bị rơi vào tình trạng kìm hãm sự tự do. Ặt thời gian ra ời bài thơ vào tình cảnh ất nước lúc bấy giờ, năm 1934 là n ất nước đang cla hộ, kìm kẹp bởi thâth lực></

từ hoàn cảnh sống đó, hổ nhớ về những năm tháng tung hoành của mình:

“ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớthuở tung hoành hống hách những ngày xưa”

Cuộc sống hiện tại pHải tù túng, bức bách ến mức nào thì mới khiến hổ pHải “sống mãi trong tình thương nỗi nhớ”, phải mãi nhớ về những ngàyy t thhhá tủh. ngay sau đó, bức tranh về cảnh núi non bạt ngàn cùng bóng dáng của chúa sơn lâm được thế lữ miêu tả vô cùng sinh động:

“nhớ cảnh sơn lâm bong cả, cây già

với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,

với khi thét khúc trường ca dữ dội,

các động từ mạnh “gào”, “hét”, “thét” đã thể hiện sự dự dỗi của thiên nhiên, núi rừng. nhưng bức tranh đó dù có hùng tráng đến đâu cũng chỉ làm nền cho sự xuất hiện của hổ:

“ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,

lượn tấm thân như song cuộn nhịp nhàng,

vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc.

trong đêm tối, mắt thần khi đã quắc,

là khiến cho mọi vật đều im hơi”

Bằng Giọng Thơ đanh Thép, Thế Lữ đã Khắc Hoạ lên một chúa sơn lâm bất khả xâm pHạm với những bước chân mắnh mẽ, với tấm th thn lượn lượn song đt Sá. tư thế oai hùng đó của hổ không chỉ khiến cho mọi vật đều phải sợ hãi mà chính nó cũng có thể tự hào về bản thân mình:

“ta biết ta chúa tể của muôn loàigiữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi”

sự khẳng định chắc chắn rằng mình là chúa tể muôn loài đã cho thấy sự tự tin cũng như bản lĩnh không ai có thể sánh bằng cŕ. chính cuộc sống tự do, khí thế oai hùng đó càng khiến nó cảm thấy phẫn uất, tù túng với cuộc sống bị giam cầm kia. và tất cả đã làm nên một khát khao tự do cháy bỏng trong hổ. Nó nhớ ến “những đêm vàng bên bờ suối”, nhớ ến “những ngày mưa chuyển bốn pHương ngàn” điều đó không chỉ là nỗi nhớ, nó còn là nỗi đ , ngột ngạt. nhưng thiên nhiên có tươi ẹp ến mấy, dáng vẻ kia có oai hùng ến đu cũng chỉ là một thời đã qua, ểi giờ đy hổi thốt lên rằng: “Từ qua khứ và và bây giờ của mình. câu thơ khiến người đọc không khỏi xót xa trước tình cảnh của hổ. nỗi nhớ đó khiến hổ chỉ biết “ôm niềm uất hận ngàn thâu” trước những cảnh “không đời nào thay đổi” tẻ nhạt, vô vô . chúa sơn lâm. càng ngẫm ta càng thấy nó giống với tình cảnh của nhân dân ta lúc bấy giờ.

người ta vẫn thường nói vĂn học pHải bắt nguồn từ cộc sống, phải phản ang cuộc sống ểể văc người ọcc có thìn thấy mọi sự ở ở ời. “nhớ rừng” của thế lữ đã làm được điều ấy. nhà thơ đã mượn lời của hổ ể ể nói lên sự tù túg, ngột ngạt của chynh mình cũng như của cả dân tộc việt nam trước bao xiềng xích nô lệ, trước tổnh cảnh cảnh Có thể nói, bằng thể thơ tự do cùng những hình ảnh thơ kì vĩ, tráng lệ, thế lữ đã xây dựng thành công hình ảnh một chú

người ta nói “nhớ rừng” là khát vọng sống, khát vọng tự do quả không sai bởi bài thơ còn ẩn chứa trong đó khát vọng tự do của cảt dân tộc ồng hương hương, ất >

cảm nhận về bài thơ nhớ rừng – mẫu 2

bài thơ mượn lời một with hổ ở vườn bách thú, đề tài đầy kịch tính. cảnh ngộ là một thân tù hèn mọn, bất lực, hồn via là một chúa sơn lâm. Ông chúa này đã hết thời đập phá hung dữ đòi tự do. Ông chúa đã thấm thía sự bất lực và ý thức ược tình thế của mình, cam chịu cảnh gặm nhấm một mối căm hờn, nằm dài trông ngày that qua, mặc cho thth ết. Nhìn bề ngoài, người ta có thể nói with hổ này đã ược thuần Hóa, chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi, với cặp báo chuừn vông nhưng ấy chỉ là bề ngoài thôi, thay, vẫn ngùn ngụt lửa. Báp Phapp Mạn của thế lữ có dịp tung hoành, có dịp chứng tỏc diễn ạt phong phú của thơ mới khi dựng lại khung cảnh kỳ vĩ trong mộng tưởng của chúa sơn lâm.

mối bi kịch thân ở nơi tù, hồn ở giang sơn cũ đã tạo nên chất men ngưỡng mộ đối với hoài niệm. qua tâm linh của loài hổ, rừng núi hiện lên trong vẻ kỳ vĩ đắm say. kỳ vĩ vì thâm nghiêm bóng cả cây già, kỳ vĩ vì dữ dội oai hùng với các từ gào, hét, thét, dữ dội; kỳ vĩ hoang vu bí ẩn: hang tối, thảo hoa không tên tuổi, riêng phần bí mật.

trong cảnh núi rừng kỳ vĩ đó hiện lên hình ảnh oai linh của chúa sơn lâm. trọng tâm của bức tranh rừng này là with hổ. nhưng trước khi để hổ hiện ra, thế lữ đã dựng cảnh để gợi không khí oai hùng, kinh sợ. vào đúng lúc tiếng gào thét của thiên nhiên đang ở đỉnh cao dữ dội, chúa sơn lâm xuất hiện. Đầu tien ella chỉ thấy bàn chân, một bước chân dõng dạc, đường hoàng. câu thơ như đoạn phim cận cảnh quay chi tiết, thu hút sự chú ý của khán giả. sau de ella bàn chân là tấm thân, xuất hiện rất từ ​​tốn nên càng oai hùng, to lớn. chiều dài của tấm lưng trải ra theo câu thơ, một sự mềm mại tích chứa sức mạnh.

lượn tấm thân như song cuộn nhịp nhàngvờn bong âm thầm, lá gai, cỏ sắc.

cach miêu tả từng ộng tac, lại là những ộng tac cor chọn lựa của bàn chân, tấm thân và ang mắt đ— hiện ược sự ngự của mé The m. cái oai của chúa rừng còn chế ngự cả cảnh vật khi chúa đã đi qua khiến cho mọi vật đều im hơi. câu nói kiêu hãnh của loài hổ không có gì qua đáng:

ta biết ta chúa tể cả muôn loàigiữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi.

chỉ một đoạn thơ này đã đủ nói cái qua khứ oai hùng, giang sơn nhất khoảnh của chúa rừng. thế lữ còn dư sức bút, một đoạn nữa, cũng chủ ý ấy nhưng chi tiết lấy từ sinh hoạt của ác thú. Óc tưởng tượng của nhà thơ tiên phong trong phong trào thơ mới thật phong phú, từ chi tiết thật của ời thú, ông đã dựng ược chân dung v჻n tâm hồch. có bốn cảnh: Đêm trăng – ngày mưa – sáng xanh – chiều đỏ. tức tứ bình này (thế lữ cũng là hoạ sĩ đã từng học cao ẳng mỹ thuật) Ít chi tiết, nhưng net ậm rõ, màu l l lng mảng lớn cán cả cón un. bút pháp tả cảnh ở đây hiếm thấy trong thơ việt nam. vẫn là tả tập tính của thú nhưng sức gợi của câu thơ rộng xa, giúp người đọc thấy cái hồn của cảnh và “tâm trạng” with>

nào đâu những đêm vàng bên bờ suốita say mồi đứng uống ánh trăng tan?

sự im lặng thiêng liêng có chút ghê rợn nhưng thật kỳ ảo quyến rũ: bên suối trăng một mãnh thú uống nước, rình mồi. tac giả nâng uy quyền của chúa rừng bằng cach ể hắn ối diện với thiên nhiên, tạo Hóa trong cả bốn bức tranh đó – ối diện với trìng, với mưa, vớc tranh đ – ối diện với trăng, với mưa, vớc tranh đó – ối diện với trăng, với mưa, vớn bức, v. và ở cả bốn khung cảnh, with hổ đều ở thế chế ngự – chú ý các động từ tả hoạt động của hổ trong bốn cảnh:

di mồi đứng uốnglặng ngắm giang sơnĐợi mặt trời chết, để chiếm lấy

Đẹp nhất, dữ dội, bi tráng nhất là cảnh hoàng hôn. bức tranh rực rỡ trong gam đỏ: Đỏ của máu lênh láng, đỏ của mặt trời gay gắt. tác giả dùng chữ mảnh để gọi mặt trời, tưởng như mặt trời cũng bé đi trong mắt nhìn loài hổ. không khí chết chóc bao trùm, gợi lên do máu lênh láng, do giây phút hấp hối gay gắt của mặt trời. chỉ ít phút nữa vũ trụ sẽ chết lặng, ngự trị trong bóng tối, chỉ còn có oai linh của hổ. Đấy là điểm cao trào nhất của quyền lực, gần như sự bất tử. từ trên đỉnh cao huy hoàng của hồi tưởng, hổ đã sực tỉnh cái thân tù:

what oi! thời oanh liệt nay còn đâu?.

lời que có sức lay động và ngân vang do sự tương phản ấy. hùm thiêng khi đã sa cơ. bản thân sự hồi tưởng này đã cụ thể hóa cảnh ngộ của câu thơ: gặm một khối căm hờn trong cũi sắt. mỗi lần hồi tưởng là một lần ý thức thêm sự bất lực, là một lần gặm nhấm thất bại.

nhiều người đã bình luận có lý về ý nghĩa xã hội của bài thơ: hổ trong cũi sắt nhớ tự tự tự tượu tượng choc tình cảm của người dân việt mất nước. bài thơ ý nghĩa thức tỉnh lòng yêu nước, ý chí tự tôn dân tộc một cách kín đáo. tuy nhiên, nếu chỉ thấy ý nghĩa đó, chưa thấy hết bài thơ và cũng rất nên ề pHòng trường hợp khi đi vào ý nghĩa xã hội, ta dễ sa vào vào bã bai thơ. Đoạn cuối bài thơ không xuất sắc bằng các đoạn trên, nhưng lại bộc lộ rõ ​​​​khuynh hướng tư tưởng của bài thơ qua tâm s</

no ta ôm niềm uất hận ngàn thâughét những cảnh không đời nào thay đổinhững cảnh sửa sang, tầm thường giả dốénihoa chă xm; C lối phẳng, cây trồngdải nước đen giả suối, chẳng thông dòglen Dưới nách những mô gò gò thấp kémdm vừng la hiền lành, không bí hiểmcũng học đòi bắt bắt nh ủ

niềm uất hận đương nhiên là vì tù túng, nhưng cái uất nhất do sự tù túng gây nên là phải chấp nhận cái tầm thường. hổ nhớ rừng không chỉ là nhớ tự do mà còn là, theo tôi lại là chủ yếu nếu căn cứ theo văn bản của bài thơ, nhớ cái cao cằ, cáiớ chân. tới đy, chung ta gặp thuộc tính của chủ nghĩa lãng mạn: buồn tẻ, ơn điệu, bé nhỏ trong tầm tay trầc tục của with người: hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng. xuân diệu thuở ấy từng mơ ước:

thà một phút huy hoàng rồi chợt tốicòn hơn buồn le lói suốt trăm năm.

Đây không phải là chỗ để luận cái đúng sai của nhân sinh quan này, chỉ xin nói tới nó như một đặc điểm của chủ nghĩa m. thế lữ cũng thường say đắm những cảnh siêu phàm, những tương phản rất xa nhau của thiên nhiên:

cảnh vĩ đại, sóng nghiêng trời, thác đổnét mong manh, thấp thoáng cánh hoa bay.

thơ thế lữ, do vậy, nhiều lần đắm vào cảnh tiên. niềm khát khao của with hổ nhớ rừng là khát khao trở về với cái kỳ vĩ, siêu phàm, không chung sống được với cái tầầm thưẻng, thétm gi. Đó cũng là vẻ đẹp của nhân cách, tuy rằng mang nỗi-khát khao ấy trong mình là đã mang niềm thất vọng, vì cái phi thường của các nhà lãűth cạn mạn. vả lại, siêu phàm cũng dễ đồng nghĩa với cô đơn.

nỗi lòng của hi mã lạp sơn trong thơ xuân diệu cũng là nỗi lòng con hổ trong cũi sắt của thế lữ, nó thuộc về bản chấn chất củn. qua nhấn mạnh, ến chỉ thấy ý nghĩa xã hội, e làm hẹp đi chất nhân bản của bài thơ và cũng làm mờ đi qui luật thẩm mứchủ c. Còn một lý do nhỏ nữa: tự do của with hổ là tự do của một ông chúa, ta biết ta là chú . khát khao tước đoạt tự do của kẻ khác.

nhớ rừng” là bài thơ kiệt tác của thế lữ, nhà thơ tiên phong của phong trào ‘thơ mới”. Với nhạc điệu du dương, với cảnh sắc thiên nhiên tráng lệ, ặc biệt với hình tượng with hổ, bài thơ “nhớ rừng” đ chinh phục mỗi tang ta, đã thế kỉ kỉ qua.

con hổ được thi sĩ nói đến với bao cảm thông và ngưỡng mộ. nó đang nằm trong cũi sắt vườn bách thú. Chúa sơn lâm Trong cảnh tù hãm vông cay ắng uất hận “gậm một khối căm hờn”, mue . không căm hờn sao được khi phải “nằm dài trông ngày tháng dần qua” trong cũi sắt? không uất ức, cay ắng sao ược khi chúa sơn lâm “oai linh rừng núi” đang bị lũ người “giương mắt bé giễu”, đang trở thành “thứ ồ ồ”, v. ? thế lữ đã thể hiện tâm trạng cay đắng, căm hờn của con hổ mất tự do đầy ám ảnh:

gậm một khối căm hờn trong cũi sắtta nằm dài trông ngày tháng dần quanay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm

qua đó, ta càng thấy riqu: “anh hùng thất thế sa cơ cũng hèn” (truyện kiều) ‘, ta càng thìm thìa: “trên ời nghìn vạn điều cay ắng – cay ắng tằtằ mắng chi btt” (do “(do” (do “(do” (do “(do” (do “(do” (do “(do” nhật kí trong tù).

năm tháng dần trôi qua, chúa sơn lâm có bao giờ nguôi được nỗi nhớ rừng. nhớ “thuở tung hoành hống hách những ngày xưa”, nhớ vương quốc “miền đất thiêng” mà “ta” ngự trị:

“nhớ cảnh sơn lâm, bong cả, cây già, với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi”

nhớ tư thế cao sang, oai hùng của “ta”. một cái bước chân. một tấm thân lượn song. một cái vờn bong… tất cả đều “dõng dạc, đường hoàng”. một chữ “ta” vang lên đầy kiêu hãnh tự hào của chúa sơn lâm:

“ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng lượn tấm thân như song cuộn nhịp nhàng vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc”.

quyền uy của “ta” là tuyệt đối. mọi vật đều phải khiếp sợ, phải “im hơi” khi “mắt thần” của ta “đã quắc’.”ta biết” giữa chốn thảo hoa, “ta chúa tể cả>muôn”:</

“trong hang tối, mắt thần khi đã quắclà khiến cho mọi vật đều im hơita biết ta chúa tể cả muôn loàigiữa chốn thảo hoa không têổiong tu>

nỗi nhớ rừng thiêng, nhớ quyền uy của chúa sơn lâm chính là nhớ những năm tháng không thể nào quên. nỗi nhớ ấy chính là khát vọng sống, khát vọng tự do cháy bỏng.

hổ nhớ rừng là nhớ đến những kỉ niệm chói lọi một thời vàng son, một thời oanh liệt. cảnh vật trang lệ. nhạc của thơ cũng là nhạc của rừng:

“nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn……than ôi! thời oanh liệt nay còn đâu?“

các luyến láy, điệp ngữ: “đâu những đêm vàng…”, “đâu những ngày mưa…”, “đâu những bình minh…”, “đâu những chiều…”, “nay còn xu đâu” tip năm câu hỏi tu tạo nên nhạc điệu du dương, triền miên, diết, thể hi sâu sắc tình thương nỗi nhớ của hùm thiêtng sa cơ, nhớ rừng, tiếc nu một đtm đtm đtm đt. vang. chúa sơn lâm nhớ đêm, nhớ ngày, nhớ bình minh, nhớ chiều tà, nhớ suối, nhớ trăng. nhớ cảnh giang san trong màn mưa rừng. nhớ “cây xanh nắng gội”. nhớ chim hót tưng bừng lúc bình minh. nhớ mặt trời gay gắt trong khoảnh khắc hoàng hôn. nỗi nhớ tiếc ấy là nỗi đau buồn bị tước đoạt mất tự do, cũng là nỗi khát khao tự do. thế lữ đã sáng tạo nên những vần 1 thơ giàu hình tượng và nhạc điệu, dào dạt cảm xúc ể thể hiện nỗi nhớng của hùm thiêng sa cơt ti ếng p>

“what oi! thời oanh liệt nay còn đâu?“

bị sa cơ, bị tù hãm trong cũi sắt. phải xa rừng nên nhớ rừng. Đau đớn và uất hận biết đến bao giờ có thể nguôi? như một tiếng thở dài ngao ngán:

“nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu”.

hổ “nhớ canh sơn lâm, bong cả, cây già” rồi “uất hận” căm ghélic những cảnh “không ời nào thay ổi”, tẻ nhạt, vôt, vô nghĩa “tầm thường ỏi”, you , vô nghĩa “tầm thường ỏi”, tẻ nht, vô, vô nghĩa “tầm thường giả dỏi”, nhi “, nhhi ả bi giả bi. :

“hoa chăm, cỏ xén, lối thẳng, cây trồng; dài nước đen giả suối, chẳng thông dòng len dưới nách những mô gò thấp kém”. uất hận cảnh tù hãm, chán ghét những cảnh vật tầm thường nhỏ bé do “lũ người kia ngạo mạn” bày ra, hổ lại nhớ day dứt, nhớ khôn nguôi ” tự do ngày nào:

“là nơi giống hầm thiêng ta ngự trịnơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa”.

trước thực tại đau đớn, hổ chỉ còn biết thả hồn mình theo “giấc mộng ngàn”. chúa sơn lâm cất tiếng gọi rừng thiêng với bao nhớ thương bồi hồi, da diết:

“¡hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!”

“nhớ rừng” là một trong mười bài thơ hay nhất của “thơ mới” (1932-1941). thể thơ tự do, lời thơ đẹp, hình tượng kì vĩ, tráng lệ. nhạc điệu du dương, cảm xúc “nhớ rừng” dào dạt. hình tượng with hổ sa cơ, đau đớn uất hận, da diết nhớ rừng được khắc họa sâu sắc, đầy ám ảnh.

trong hoàn cảnh bài thơ ra ời (1934), tâm trạng tủi nhục, đau ớn, uất hận… của with hổ nhớ rừng ồng đu với bi kịch cịn dân dân tahn. nhớ rừng là khao khát sống, khao khát tự do. bài thơ mang hàm nghĩa như một lời nhắn gửi kín đáo, tha thiết về tình yêu giang sơn đất nước. tư tưởng lớn nhất của bài thơ là cái giá của tự do. hình tượng with hổ nhớ rừng là sự thể hiện tuyệt vời tư tưởng vĩ đại ấy.

cảm nhận về bài thơ nhớ rừng – mẫu 3

một trong những cây bút xuất sắc có mặt ngay từ lúc ban đầu là thế lữ.

ở trong nhớ rừng, thế lữ đã thể hiện một tâm sự u uất, chán nản và khát vọng tự do cháy bỏng tha thiết qua lời mượn hƻchán vủa with. Đó cũng là tâm sự chung của những người việt nam yêu nước trong hoàn cảnh mất nước.

trong những ngày đầu mới ra đời, phong trào thơ mới đã có những sự phát triển trong cả phong cách và nội dung. trên các chặng đường phát triển, thơ mới đã dần giải phóng khỏi tính quy phạm chặt chẽ và hệ thống ước lỻ có tính “phi ngã” c᧻i c᧻i. các nhà thơ đã khám phá thế giới bằng chính những giác quan, những cảm xúc rất thực của mình. Đó cũng là là lúc xuất hiện cái tôi rõ net trong thơ. Ở đó là sự vươn lên của những cảm xúc mãnh liệt của con người vượt thoát khỏi thực tế khách quan. chính vì vậy thơ mới có khuynh hướng thoát ly thực tại, thể hiện tâm trạng bất hòa, bất lực trước thực trạng xã hội. qua đó, thơ mới cũng đã bộc lộ sự phản kháng gay gắt trước thực tại tầm thường giả dối, tù túng giam hãm ước mơ with i.

cùng chung thái độ phản kháng ấy, thế lữ đã viết nên những dòng thơ đầy tâm trạng trong bài nhớ rừng. mượn lời with hổ ở vườn bách thú để nói lên tâm trạng chính minh. thế lữ đã dựng lên một khung cảnh vừa rất thực vừa ẩn chứa những điều thầm kín sâu xa. tất cả hình ảnh được nhắc đến trong bài đều là không gian xoay quanh cuộc sống của with hổ. thực tế là with hổ đang bị giam hãm trong một cũi sắt và nó cảm nhận cuộc sống của mình chứa ựng những u uất ngao ngán cảng cảnh túnh giam hãm cṯm. chính vì thế, nó cảm thấy tiếc nhớ về qua khứ oanh liệt nơi núi rừng hùng vĩ. Đó là hai cảnh tượng hoàn toàn trái ngược nhau giữa thực tại và dĩ vãng.

hổ vốn là loài vật được xem là chúa tể của muôn loài, nhưng nay vì sa cơ mà phải chịu sống cảnh “nhục nhằn” trong cũi sắt. Không Gian Cuộc sống của vị chúa tể rừng xanh đã bị thu hẹp và từ nay bị b bịn thành một “trò lạ mắt”, một “thứ ồ chơi” mọi trong mọi ối với nó, cuộc sống nhẽo bởi đang phải sống nơi không tương xứng với tư cách của một vị chua sơn lâm.

gậm một khối căm hờn trong cũi sắtta nằm dài trông ngày tháng dần qua

hổ đã cảm thấy bất lực bởi chẳng có cách nào thoát khỏi cuộc sống tù túng nên cũng đành ngao ngán nhìn thời gian trôch cách vột. nhưng cho dù he phải ở trong hoàn cảnh nào thì kẻ thuộc “giống hùm thiêng” cũng luôn biết thân phận thực sự của mình là một vị chúa. Ông ba -mươi đã tỏ thati ộ ộ khinh mạn, coi thường trước những sự thiếu hiểu biết về sức mạnh thật sự của thiên nhi -của những with người “ngạn ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng chán nản làm sao cảnh phải chịu sống ngang bầy cùng với “bọn gấu dở hơi”, với “cặp báo chuồng bên vô tư lự”! làm sao chịu được cảnh sống cam chịu chấp nhận số phận của những “người bạn” đồng cảnh ngộ. Đó là nỗi buồn, nỗi uất hận dồn nén để làm nên những hờn căm chất chứa trong lòng. mệt mỏi, ngao ngán, bất lực! trong hoàn cảnh đáng thương ấy, with hổ đã nghĩ về cuộc sống qua khứ huy hoàng của mình:

<p

with hổ đã tiếc nhớ về thuở “hống hách” nơi “bong cả cây già”. Đó là nỗi nhớ đau đáu về nơi rừng thẳm. nhớ rừng là tiếc nhớ tự do, nhớ về “thời oanh liệt”, là nhớ về cái cao cả, chân thực, tự nhiên. Ở chốn nước non hùng vĩ ấy, with hổ đang ngự trị một sức mạnh giữa cuộc đời. bản lĩnh của một vị chúa sơn lâm luôn thể hiện xứng đáng quyền lực tối cao của mình với sức mạnh phi thường dộd. những gì nó cần phải làm là khiến mọi vật đều phải nể sợ thuần phục. Ở đó, with hổ đã hiện lên với tư thế hiên ngang ngạo nghễ nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp oai phong lẫm liệt giữa núi rừng hùng:

v

ta bước chân lên dõng dạc đường hoànglượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàngvờn bóng âm thầm lá gai cỏ sắctrong bóng tối mắt thần khi đã quắclà khiến cho mọi vật phải im hơita biết ta chúa tể của muôn loàigiữa chốn thảo hoa không tên không tuổi

vẻ đẹp thật sự của hổ là đây! từng bước chân, từng tấm thân, từng ánh mắt đã khơi gợi lên một vẻ vừa dũng mãnh uy nghi vừa nhẹ nhàng uyển chuyển. trong từng hành động, loài mãnh thú kia đã cho mọi vật thấy được sức mạnh tuyệt đỉnh khiến cho tất cả phải “im hơi”. cuộc sống tự do giữa chốn rừng thẳm mãi mãi là một điều rất cao quý. Ở đó hổ thực sự được hưởng một cuộc sống tươi đẹp mà thiên nhiên đã dành cho. Đó là những thời khắc mãnh hổ đang “say mồi”, đang ngắm sự đổi thay của “giang sơn”, đang say giấc và đang muốn chiếm lấy riênt “phấp”

đã ược thoải mái trong chynh giang sơn của mình và khẳng ịnh giá trị thật sự của cup sống với những khung cảnh lộng lẫy tươi ẹp nên thơc ũng ũng ầng ầ nhưng bây giờ, tất cả cũng chỉ còn là những hoài niệm thuộc về qua khứ. hổ chẳng bao giờ còn ược chứng kiến ​​những cảnh “đêm vàng bên bờ suối”, ược nhìn thấy cảnh “những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn”, ược xanh nắng gội”, được đợi chờ “chết mảnh mặt trời” của những chiều “lênh láng máu sau rừng”. những cảnh ấy chỉ ể ể lại trong with hổ những cảm giác tiếc nuối, ngậm ngùi trong sự xúc ộng mạnh mẽ, dồn dập của những câu hỏi đau ớn xót xa. nỗi nhớ miên man tuôn trào với cảm xúc về qua khứ tươi đẹp đã khép lại giấc mơ huy hoàng trong một tiếng than thảm thiết:

what oi! thời oanh liệt nay còn đâu

ược sống lại với những ký ức tươi ẹp ở chốn noui rừng hùng vĩ, hổ chợt nhận ra sựm tầm thường giả dối của những khung cảnh nơi nó đang sống. Trong Cái Nhìn ngạo NGHễ CủA hổ là những cảnh “không ời nào thay ổi”, những cảnh ơn điệu nhàm chán do with người sửa sang và cố đ đ đt chước “. chường trước những cảnh vật nhỏ bé thấp kém của những sự giả nhân dỡn. Đó không phải là nơi xứng đáng để sống của một đấng thống lĩnh. dẫu có cố gắng sửa sang thì đó cũng chỉ là những “dải nước đen giả suối chẳng thông dòng” lên dưới những “mô gò thấp km”, là những ” là “bí hiểm” “hoang vu”. những cảnh sống ngụy tạo ấy khiến cho hổ càng tiếc nhớ chốn “ngàn năm cao cả âm u”.

chán ghét cuộc sống thực tại, ôm niềm uất hận không nguôi, hổ khát khao một cuộc sống tự do mãnh liệt. tất cả tâm tư tình cảm của hổ đều thuộc về nơi rừng thẳm ngàn năm âm u. cũng qua đó, chúa sơn lâm đã gửi một lời nhắn tha thiết của mình về núi rừng. dẫu là đang bị sa cơ nhưng hổ đã không giấu được niềm tự hào khi nói đến chốn “nước non hùng vĩ”. giang sơn ấy là nơi hổ đã có những ngày tháng tươi đẹp, thoả chí vùng vẫy trong không gian riêng biệt thênh thang. cho dù he bây giờ he sẽ chẳng bao giờ được sống lại ở những nơi xưa ấy nhưng hổ vẫn không bao giờ thôi nghĩ về “giấng tong”. vị chúa mất ngôi đã khẩn cầu để được mãi sống trong những ký ức, những hoài niệm của những vẻ đẹp một ĺỡ không không

Để hồn ta phảng phất được gần ngườihỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi

nỗi lòng của hổ là tâm sự của chàng thanh niên thế lữ mơ về cuộc sống tươi đẹp đã qua trong qua khứ. Đó cũng là tinh thần chung của hầu hết các bài thơ của thế lữ cũng như trong phong trào thơ mới, mang theo khát khao của with người muốn mƻn ìhàc ìhàc ch.

nhớ rừng không thể thoát ra khỏi nỗi buồn, “tâm bệnh của thời đại” bấy giờ. NHưNG Bài Thơ ặC SắC Chính Bởi vì tạo nên điểm gặp gỡ giữa sự u uất của người dân mất nước và tâm trạng bất hòa bất lực trước thực tại củ qua đó khơi lên niềm khát khao tự do chính đáng.

giàu cảm hứng lãng mạn và cảm xúc mãnh liệt, nhớ rừng đã lan tỏa một hồn thơ hối thúc và nhiều hình ảnh thơ ầy ấn tượng miiêu tả ẹ Thành công của thế lữ là đã thể hi một trí tưởng tượng phong khi mượn hình ảnh with hổ trong vườn bách thou ểể nói hộ choc những tâm sự kín đáo sâu sắc của của m. qua đó diễn tả nỗi chán ghét cảnh sống tù túng, đồng thời khơi lên tình cảm yêu nước của người dân thuở ấy.

cảm nhận về bài thơ nhớ rừng – mẫu 4

“nhớ rừng” của thế lữ là một bài thơ hay. những ai có chí khí, có khát vọng thoát ra khỏi cuộc sống chật hẹp, tù túng, quẩn quanh, gò bó, tầm thường ều thấy phấn khích khi ọc hay kh ng. bài thơ được tác giả đề tặng nhà văn lớn nhất linh và có một chú thích rất rõ ràng, cụ thể: “lời with hổ ở vườn bách th”. Đúng vay. bài thơ là “lời with hổ” nhưng lại mang tâm trạng của with người. và, đó không chỉ là tâm trạng của một người, của riêng thế lữ mà còn là tâm trạng của cả một tầng lớp, một hế thệ. Đáng tiếc thay, đó lại là tâm trạng gần như bất lực và bế tắc!

“nhớ rừng” mở đầu bằng một nỗi căm hờn, một niềm bi phẫn cao độ:

gậm một khối căm hờn trong cũi sắt, ta nằm dài, trông ngày that dần qua, khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ, giương mắt be giễu oii linh rừm ụ, ể, ể, ể, ể , no. làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi, chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi, với cặp báo chuồng bên vô tư lự.

con hổ xót xa khi mình không còn là mình mà chỉ còn là “thứ ồ ồ chơi” và phải “chịu ngang bầy c cùng bọn gấu dở hơi, với cặp báo chuồp”>.

ung. chẳng có nỗi bất hạnh nào lớn hơn khi mình không còn là mình, khi ta không còn là ta, khi he đã đánh mất bản ngã, đánh mất cái tôi đc đđ đ ạ . khốn khổ.

và, with hổ chỉ còn biết sống với quá khứ, sống với “thủa (thuở) tung hoành” ngày xưa. cũng may cho with hổ là hắn còn có một qua khứ hào hùng để mà thương nhớ. nhờ thế, with hổ may ra quên đi được, dù là trong chốc lát, cái hiện tại “nhục nhằn, tù hãm”:

ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ…….giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi.​

with hổ nhớ mãnh liệt nhất, nhớ quay quay nhất, nhớ cụ thể nhất là “những đêm vàng bên bờ suối”, “những ngày mưa chuyển bốnng ngàn”, “nhữnh nnh nnh nnh n xy xy xy xy xy xy xy xy xy xy xy xy xy xy xy xy xy những chiều lênh láng máu sau rừng”:

nào đâu những đêm vàng bên bờ suốita say mồi đứng uống ánh trăng tan?Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngànta lặng ngắm giang sơn ta đổi mới?Đâu những bình minh cây xanh nắng gội,tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?Đâu những chiều lênh láng máu sau rừngta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt,Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?

nhưng, đấy cũng chỉ là quá khứ. qua khứ dù hào hùng, tươi đẹp bao nhiêu cũng không thể thay thế cho hiện tại. cũng như with người, with hổ vẫn phải sống với cái hiện tại của nó và with hổ đã không hề mơ hồ, không hề ảo tưởng khi cất than v

what oi! thời oanh liệt nay còn đâu?

và, with hổ chỉ còn biết “ôm niềm uất hận ngàn thu (thu)”, một niềm uất hận lớn, niềm uất hận vĩnh cửu và chỉ còn biết ghís thường, sự giả dối, sự học đc đ chước, …

nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu……….của chốn ngàn năm cao cả, thâm u.

cuối cùng, with hổ chỉ còn biết sống trong mộng, một “giấc mộng ngàn to lớn”, để quên đi thực tại, để được tự tự trong mựg do>

hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!……..- hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!

như đã nói ở trên, tuy là “lời của with hổ ở vườn bách thou” nhưng rõ ràng bài thơ là tâm trạng của cả một tầng lớp, một thế hệ Thanh niiên vii ệm cảm cảm biết phá cũi sổ lồng, một con hổ biết tung người lên, bay qua các hàng rào ể ể tự giải phóng cho mình hay tiêu cực hơn, tự ập ầu vào váo tư, thy, thy, thy. cảnh “nhục nhằn tù hãm” nhưng with hổ của chúng ta, with hổ của thế lữ, không được như thế. With hổ của chung ta, with hổ của thế lữ, chỉt biết dừng lại ở chỗ: bất bình với hiện tại, xót xa với cai hôm nay, nhớ tiếc qua khứ, mơng ến nhng ng ng ng ng nay

nhưng, dù sao đi nữa, dù bất lực và bếc thì sự bất lực và bếc tắc của một with hổ vẫn kì vĩn hơn nhiều, hào hùng hơn nhiều so với sựt lực và bếc và bếc và bếc và bếc và bếc sự bất lực và bế tắc của một con dòi. bởi một lẽ đơn giản là with hổ được người ta tôn trọng: người ta gọi with hổ là ông hổ, ông hùm, ông cọp, ông ba mươi. Ở phan rang (ninh thuận) có cầu ông cọp, ở hội an (quảng nam) có miếu ông cọp.

có lẽ, chính vì thế, bài thơ “nhớ rừng” đã, đang và sẽ còn làm pHấn khích nhiều thế hệ người ọc.hung ta cảm ơn nhà thơ đã ểi

chung ta tin rằng, nhà thơ của chung ta, with hổ của thế lữ, đã vềi khu rừng vĩnh cửu của mình, đã chẳng còn pHải sống cảnh “nhục nhằn tù hãm” nữa.

cảm nhận về bài thơ nhớ rừng – mẫu 5

thế lữ đã kí thc vào hình tượng with hổ bịm cầm tù trong cũi sắt giữa vườn bách thou vẫn ôm trong lòng “niềt hận ngàn thu” vẫn “dương ương miấc m ộng goes. MốI BấT Hòa với thực tại. , tâm trạng của with hổ cũng chynh là tâm trạng của họ, thựi tại là cũt, quín khứ là rừng, gi gi.mà with hổ ấy đã gọi thật trang no trọn họn!” Ối với chúa sơn lâm rừng là tất cả, nhớ rừng là tiếc tự do. Nhớ rừng là nhớc tiếc thời oanh liệt… tất cả xuất phát từ pHản ứng dữi với thực tạc tạ , thực tại vô, thy ịc ịm thường giả dối, thực tại v page ở nơi rừng.

ai chẳng có một thời oanh liệt của riêng mình! nó là đoạn đời huy hoàng chói lọi, là quãng đời ý nghĩa nhất của cuộc đời mình! vì thế bất cứ người nào trong cuộc ời này, nếu là người luôn khao khát sống thì rồi cũng sẽco lúc ngấm nỗi sầu hận, sầt thất thế ể ểi cất lên lên ca tá ta ta ta p>

… thi sĩ đã tạo ra sự tương phản nhất quán nhuần nhuyễn giữa cái phi thường và cái tầm thường. chúa sơn lâm ược ặt ở trung tâm bức tranh và tất cả ều ược nhìn qua mắt của loài mãnh thú này, vì thế mà tất cả ều trƝthở n. Ối diện với hổ, with người cũng chi là lũ người ngạo mạn, ngẩn ngơ vớt lé, dám giễu oai linh rừng thẳm, bọn gấu thìp dở cỉ hẉ bỷp,

nào đâu những đêm vàng bên bờ suối………Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?

Đây là đoạn tuyệt but nhất của “nhớ rừng”. bốn bức tranh là nỗi hoài niệm tiếc nuối, uất hận, bốn câu hỏi mà giọng điệu ngày một tăng tiến dữ dội. mà đáng kể nhất là bức tranh thứ nhất và bức thứ tư. chữ “nào đu …” là một lời than tiếc nuối ngậm ngùi, hợp với không khí thi vị của những đng vàng bên bời suối hợp với dáng điệu mồi và vẫn rất ứm ứm ứm n. tan trăng”. Đến chữ “đâu” giọng điệu khác hẳn. không còn là que thở mà đã là lời chất vấn qua khứ, lời chất vấn dữ dội oai linh.

Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng.ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắtĐể ta chiếm lấy riêng phần bí mật?

Đây là hình ảnh oai hùng, lẫm liệt tạo nên dáng điệu hào hùng của bạo chúa. mấy chữ “lênh láng máu” thật dễ sợ. nó gợi ra cảnh chiến trường sau cuộc vật lộn tàn bạo đó là máu của mặt trời, ánh tà dương lúc hấp hối, qua cảm nhủath with mời. trong vũ trụ này, chỉ có một kẻ duy nhất được chúa sơn lâm xóm là kỳ phùng địch thủ: vầng thái dương.

<p

(giảng văn văn học việt nam – chu văn sơn): “về mặt hình thức cai mới trong bài thơcc Dụng cach ngắt nhịp linh hoạt khi ngắn, khi dài, khi nhanh, khi chậm, khi dàn trải, có hiện tượng ngắt dòng giữa cac dòng thơ. trữ tình. trong bài sử dụng rất nhiều biện pháp nghệ thuật ặc sắc như so sánh, ẩn dụ, nhân hóa, hoán dụ, điệp ngỏ, câu tuừ hatín.

cảm nhận về bài thơ nhớ rừng – mẫu 6

trước hết, ta cần hiểu vì sao tác giả bài thơ lại mượn “lời with hổ ở vườn bách thú”? chú thích cho một hình tượng thơ có lẽ không ngoài một dụng ý: tránh đi sự suy diễn, hiểu lầm. hình tượng with hổ cho dù có là một sự hoá thân của thi sĩ, nó vẫn là một chủ thể trữ tình, nhất quán và toàn vẹn. Đó là phần nổi của bài thơ. còn pHía sau, pHần chìm có thể liên tưởng ến hai lớp nGhĩa cả ý thức giải phong ca nhân (cai tôi), cả tâm trạng nhớ tiếc, ru hoài củt tôn tộc đc đc đc đc đ đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc. , với thái độ phủ nhận thực tại mà hướng về qua khứ oanh liệt vàng son. bởi vậy, khi phân tích bài thơ không thể bỏ qua cái nhìn chính diện.

cái nhìn đối mặt với cảnh ngộ bị cầm tù của with hổ, cơ sở của niềm u uất không nguôi, là một cái nhìn đầy bi kị. tính chất bi kịch này cần được hiểu theo hai cấp độ: một là hoàn cảnh đổi thay, nhưng with hổ không đổi thay. sự “không đổi thay” của with hổ ở cả hai phương diện chủ quan và khách quan: một mặt nó không cam chịu hạ mình và một mặt nản hôn cụn. không chịu hạ mình vì with hổ luôn ý thức mình là một bậc đế vương, ngự trị trên cái ngai vàng vĩnh hằng của bậc vua chúa. còn thái độ không chấp nhận hoàn cảnh cũng là từ đó mà ra: chấp nhận môi trường sống đã đổi thay, nó không còn là chính nó. không chấp nhận, không tự đổi thay tạo nên độ chênh và sự giằng xé dữ dội. tâm trạng nguyên khối ấy tượng hình lên một with hổ với ni ất không nguôi chạy ọc bài thơ, đi vào từng câu thơ như ônhững cƃuồng c.

hai đoạn thơ nói về hoàn cảnh đã ổi thay (đoạn 1 và đoạn 4) tạo nên xung ột, một xung ột không thể dung hể tà ngòa, lật l là một nỗi đau riêng. có nỗi đau của sự bất ắc chí, bị “sa cơ”, lỡ vận phải rơi vào cảnh ngộ trêu (đoạn 1), phải chấp nhận một cộnh khảng. ). Ối lập thứ nhất (đoạn 1) là ối lập giữa hai giống loài không thể nào là “ngang bầy”, là ồng loại, giữa with hổi với with người, giữa with hổi với cặp ớn ” “, gấn”, gấn”, gấn”, gấn”, gấn”, gấn”, gấn”, gấn”, gấn”, gấn” and “and”, g. “. Ý thức về sự không thể “ngang bầy” nay đang phải chịu “ngang bầy” tạo nên cú sốc đầu tiên vô cùng chua chát:

gậm một khối căm hờn trong cũi sắt,

khác với hình thức của câu thơ thất ngôn kiểu cũ, câu thơ tá chữ đó là một sự cách tân, nhưng sự ột biến cuộc cách mếġng thi ca. trắc của câu. trong câu thơ ường luật, tỉ lệ đó ngang bằng hoặc xấp xỉ ngang bằng, có sự phối hợan xen, còn đy tần số những thanh bằng bị áp ảo, không những ền ắn ắn ắn ắn ắng ắn ắng ắn ắng ắng ắng ắng ắng ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắNG ắ câu như những gọng kìm rắn chắc, những kim khí va chạm nhau. uất ức và bất lực là tâm thế của các sinh vật bị giam cầm, nhất là với giống loài không chịu đựng được xiềng xích loam giam cổ. bất lực uất ức công với bất lực buồng xuôi là đặc tả chân dung đầy ấn tượng ở hai câu đầu. nó được phân bố tinh vi đến từng âm tiết. nếu câu ầu, những âm thanh trối tai ặc quánh lại thì ến câu sau, nó mất hút, nó bị thay thế: những thanh bằng buông xuôi, trải ròxộng. cái khinh và cái tức của with hổ chỉ còn được nén lại trong lòng như một nỗi niềm u ẩn. nó cứ dày thêm trầm tích của niềm đau. không phải ngẫu nhiên trong đoạn thơ tiếp nối sáu câu, có đến bốn câu nói đến loài người. Đành rằng ở đây, giữa with hổi với with người, giữa with hổii ồng loại (gấu, bao) đã diễn ra một sự thay bậc ổi ngôi, nhưng có lẽ nii ềm cẫn với with ng ại. nên một giọng thơ hằn học. là bởi vì với with hổ thì loài báo, loài gấu vốn là những with vật hiền lành, vô hại, nhưng với with người đã diễn ra một tương quan ịch vối ngiữ thua th. <

mà sự thua thắng này, oan uổng thay, không do thực tài thực sức (có lẽ loài người chỉ hơn loài hổ ở sự túc trí đa mưu). cái lẽ ra phải thua đã thắng, đôi mắt hạt đậu đã có thể chế giễu cả rừng thiêng. sự hạ nhục đối với loài hổ, đau đớn thay là vị thế phải tôn thờ, sùng bái (ông ba mươi) chỉ còn là “trò lạ mắch Ƒi”. còn câu thơ nói về cặp báo, bọn gấu chẳng qua chỉ là một thứ vĩ thanh của cái mặt bằng hèn kém mà with hổ phải rơi vào. nếu đoạn một của bài thơ nói về sự ổi vị trí thì đoạn bốn của bài thơ nói về tâm trạng của with hổ khi he phải ối mặt với cai mà nó không muốn ố tâm trạng ấy giống như một quả bóng bị xì hơi, ấy là tâm trạng của giống chim trời bị trói cánh. cũng là cảnh rừng thiêng nhưng chỉ là sự “học đòi bắt chước vẻ hoang vu”, nó tầm thường nhạt nhẽo. nó có đủ nhưng thật ra không có gì, vì cảnh thiên nhiên tưởng như là có cả, nhưng linh hồn của nó thì không:

hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng; dải nước đen giả suối, chẳng thông dònglen dưới nách những mô gò thấp kém

nếu sự đổi mới của thơ ca bắt đầu từ nhịp điệu, thì đây là một trường hợp mở đầu, một ví dụ nëh. nếu ngắt nhịp, ta có câu một: 2/2/2/2, câu hai: 5/3, câu ba: 3/5 thật là phóng túng. nó diễn tả sự chật chội, bị bó buộc, gò bó cần phải phá tung ra ể nói ược cái thật của cảm nghĩ, cái khao khát ược tháo cũồ sᓕ.

ghìm nén và tung phá ấy là xung lực đồng khởi của từng đoạn thơ. nó cũng còn là cảm hứng của toàn bộ bài thơ nếu nhìn một cách vĩ mô tổng thể. ngay sự đan cài giữa cái hôm nay và cái hôm qua, cái mất, cái còn, cái nhạt tẻ và cái huy hoàng ngày xưa của nó, tất cả ều hỗ trợ cho nhau, soi chiếu v. tuy nhiên, về cơ bản, bài thơ như một hoài niệm. ngày xưa mới là cái đích cuối cùng, là cứu cánh. cội rễ mà niềm says ắm hướng về không phải là hôm nay mà từ hôm nay hướng vềm hôm qua, về cai một đi không trở lại: “nơi ta không còn ược thấy bao gi ờ” . “. tiếng nấc nghẹn ngào ấy hướng về cái phía rừng thiêng – nguồn cội của niềm tự hào khi “hầm thiêng” đang là bá chủ.

phủ nhận cái trước mắt, cái hiện thời, lối thoát chỉ còn hai hướng: trở về qua khứ hoặc ngưỡng vọng tới tương lai. with hổ không có tương lai, nó chỉ còn quá khứ. Đối lập hai vùng không gian ấy, cảm hứng lãng mạn trào dâng những giai điệu say mê. qua khứ đã trở nên một vầng hào quang chói lọi khác thường do những tưởng tượng được đẩy lên đến mức tộát kùng s. thơ mới nói riêng và chủ nghĩa lãng mạn nói chung đã tự tạo cho mình một miền đất, một khoảng trời riêng để tự do vùng vẫy. Cái lớn lao, cai dữ dội, cai phi thường trong màn sương bí ẩn linh linh, huyền ảo của qua khứ hi ện ra fic ý nghĩa giải thoot “một khối căm hờn” không so của hiệi tại. Ấy là một qua khứ rất đặc trưng của loài hổ: cả thời gian, cả không gian, cả niềm nhớ tiếc cái thuở huy hoàng một ĺỡi khôl tr. Các yếu tố thuộc ngoại cảnh và thuộc nội tâm trên đây ược nhào nặn lại nhằm khắc hoạ, làm nổi bật chủt chủ thể trữ tình là nhân vật tự gọi là “ta” ta “nhưn thự “trung tâm của một “thời oanh liệt”. cảnh rừng thiêng vì sao có lúc được gợi ra với “bóng cả, cây già”, khi thì bóng tối âm thầm với “lá gai cỏ sắc”, cả những cỏnkhi tung hoa khôt? ba cung bậc của tự nhiên gắn với ộ Trường cửu, vĩnh hằng, với sự hoang dã, âm u và với cả một nền hoa cỏ vô vô nhằm tôn vinh một nhân vật thần tháh mà tất cảt cả tể cả muôn loài”. nhân vật thần thánh đường bệ, uy nghiêm ấy hiện ra bằng một bức tranh đặc tả, cả ngoại hình và sức mạnh bên trong ghmê ghm. một bước chân của loài hổ, một vũ điệu lượn vờn tự nhiên của nó không giống đồng loại, không giống một ai. sự phong phú và nhất quán trong hệ thống ộng tác ngoại hình này là ể chuẩn bị cho một phút cao trào khi tất cả trở thành sở hữu riêng của > < donóp riêng của

strong hang tối, mắt thần khi đã quắc, là khiến cho mọi vật đều im hơi.

cảm giác của người đọc chúng ta là with hổ đang ngược thời gian, bơi trong dòng hoài niệm miên man không phải là vô cớ. chính with hổ cũng tự nhận: “ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ”. những câu thơ tám chữ vốn có dung lượng lớn hơn câu thơ thất ngôn được liên kết bằng những từ nối ở đầu nhịp, đầu câu chẳng phải là vô tình như những điệp khúc bắc cầu cho “tình thương nỗi nhớ” ấy dài ra:

nhớ cảnh sơn lâm, bong cả, cây già, với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi, với khi thét khúc trường ca dữ dội

cũng ều là những hoài niệm về qua khứ, nhưng đoạn ba không giống với đoạn hai vì trước hết nó gắn v v. nỗi nhớ tiếc đến quặn thất nỗi lòng ấy tạo ra bởi ngữ điệu riêng. nhưng chữ “đu” như xát muối cứ như kiếm tìm vào một hoang vắng, xa xôi ứng ở ầu câu ểt kết thúc bằng những dấu hỏi tu như oan that, như ngơ ngơ ng ơ ng ơ ng ơ ng ơ

nào đâu những đêm vàng bên bờ suốiĐâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngànĐâu những bình minh

cũng là cai thực (Trong quá khứ) với with hổ, nhưng từ đoạn hai, rồi đoạn ba, và kết thúc bằng đoạn năm, cai thực ấy cứ bịy ẩy đi ể ể ể ể ể ể ể cảm xúc thơ mỗi lúc một chới với. chỗ đứng thời gian không còn xác định nữa, câu thơ vội vàng, gấp gáp như níu kéo lại một chút gì đó của ngày xưa.

cảm nhận về bài thơ nhớ rừng – mẫu 7

thế lữ (1907 1989) là một nghệ sĩ đa tài và hoạt động trên nhiều lĩnh vực nghệ thuật từ thơ, văn xuôi đến báo. chính với cảm quan nghệ sĩ của mình, thế lữ đã cảm thấy cuộc sống thực tại tù đọng bí bách và luôn muốn thoát li thựth b t.t. ngay từ bút danh của ông “người khách đi qua trần thế” đến những bài thơ như người phóng đãng, with người tự trào. và ặc biệt cảm nhận về bài thơ nhớ rừng khi ông khéo léo chuyển điểm nhìn trần thuật của một nghệ sĩ sang cho with hổ, mànhờ củ tcy

hổ- ngay từ ngoại hình thôi cũng đã thy tự nó rất kiêu hãnh và oai hùng với chữ vương ở trên trvil như một lời cảnh báo cho “gọi muông”, “,”,”túg “, “,”, “,”, “,” ” tính cách hoang dã, mạnh mẽ, dữ dằn không chịu khuất phục của nó đã thấy nó là một vị chúa sơn lâm đầy uy quyền và sứ, chìth. Sự nhục nhằn tù hãm, sự bí bách, sự không ược sống là chynh mình, ược vùng vẫy trong giang sơn củt mình khi ặt dưới with mắt, khi he had done. /p>

khi người nghệ sĩ dùng một thứ không – phải – là – mình và nhất là dùng một with vật hoang dã ểể nói về cuộc ời with người thìkễ dìc sễ. Đúng là trong cai bối cảnh xã hội ầy biến ổi, chỉco những người nghệ sĩ làc cảm nhận tinh tế bậc nhất mà chung ược thể hi ầy ă Ă Trong Thơ Thơ, ca từ. thế lữ đã tạo một cảm giác bất ngờ cho độc giả khi đọc chuyện with hổ mà lại có thể ngẫm ra được mình. một chú cọp ngông nghênh đang bị nhốt, một chú cọp hoài xưa, một chú cọp…. một kiếp người…

hãy thử ngẫm chút mà xem, còn ai thấu hiểu căn nhà của ta,còn ai yêu giang sơn của ta hơn chính ta? và ương nhiên, khi ặt điểm nhìn của tác giả, của ộc giả, của chúng ta vào vị thế của with hổ- vị chúa tển lâm ta mới thấnd t. khi nhớ về rừng xanh.

“trong mắt hổ, cảnh rừng núi bây giờ chỉ còn sống trong tình thương và nỗi nhớ. Ông hổ” nhớ về cảnh rừng thiêng đớc. tuy gai góc, tuy độc địa thật đấy nhưng lại hết sức mềm mại và thân thuộc.

“nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già, với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi”

<p -ty gi -gi -gi -ty ​​gi -gi -gi -gi -gi -gi -gi -gi -g àngng l. thét núi. và căn nhà đó thật đẹp với những sợi vàng của ánh trăng

“nào đâu những đêm vàng bên bờ suốita say mồi đứng uống ánh trăng tan?”

gam màu vàng lóng lánh của ánh trăng in trên suối vắng. Ối với with hổ giờ đang bị giam cầm trong cũi sắt, đó không chỉ là những kỷ niệm lấp lóa trăng vàng, mà thực sự là những “”đêm vàng. chúa sơn lâm hiện ra như nhà thi sĩ của chốn lâm tuyền, với cử chỉ uống ánh trăng tan đầy thơ mộng. chữ “say mồi” có thể làm người đọc lạc hướng, bởi tưởng rằng “mồi” đây hẳn là một with thú đáng thương nào đó. không phải. with mồi chính là with trăng vàng in bóng trong lòng suối. with mồi – cái đẹp, cái đẹp – with mồi một thân phận kép, đó là cảm nhận độc đáo của with hổ – thi sĩ này. thế lữ đã tỏ ra là người nhập được vào hổ, khi gửi vào mãnh thú một mảnh hồn thi sĩ.

những hiện tượng thiên nhiên ở rừng cũng không hề nhẹ nhàng, gió không hiu hiu thổi, càng không run rẩy rung rinh và mưa rừng không phải là “mưa bay như khói qua chiều”, không phải là “mưa giăng mắc cũi”, càng không phải là “mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng” mà mịt mù, dữ dội rung chuyển cả núi rừng.

“Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn”

tac giả thật khéo léo khi lấy sự Gào Thét của noui rừng, sự ngả nghiêng của cây cối, cảnh tuôn rơi ào ào của ngày mưa làm phông nn cho một hổt hổt hổt hổt hắt hắt hắt hắt hắt hắt hắt hắt hắt hắt hắt hổt hắt hổt hổt hổt đi đi đi đi. /p>

“ta bước chân lên, dõng dạc đường hoàng, lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng”

hay

“ta lặng ngắm giang sơn ta đổi mới”.

nếu bức tranh đầu tiên thiên nhiên là phông nền vĩ đại thì bức tranh tiếp theo là cảnh nhẹ nhàng, thân thuộc và êm ấm sao.

m sao.

“Đâu những bình minh cây xanh nắng gộitiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng”

một vị vua ược mẹ rừng bao bọc bởi ngàn tia nắng gột rửa cây xanh, ược bao bọc bởi tiếng những “cưdn” trong rừng – tiếng chim ca khi cho sựi tưi tưi tậi tậi tậi tậi tậi tậi tậi tậi tậi tậi tậi tậi tậi tậi tậi tậi ậi ậi ậi ậi ậi ậi t. ngủ của hổ.

giọng điệu không còn là thở que, mà đã thành chất vấn đầy giận dữ và oai linh đối với quá khứ mà cũng là đối vớt hiạn. tương ứng với giọng điệu, chúa sơn lâm hiện ra với một tư thế hoàn toàn khác: tư thế kiêu hùng của một bạo chúa. nền cảnh thuộc gam màu máu. mấy chữ “lênh láng máu” thật dễ sợ. nó gợi ra cảnh tượng chiến trường sau một cuộc vật lộn tàn bạo. là máu của with thú rừng xấu số nào đó chăng? khong! Đó là máu của mặt trời. Ánh tà dương lúc mặt trời hấp hối, dưới cái nhìn kiêu bạc của with mãnh thú chính là sắc máu lênh láng đỏ. “những chiều lênh láng máu” là máu mặt trời đã nhuộm cả thời gian. máu đã trở thành màu kỷ niệm. chữ “sau rừng” gợi ược cái không gian ỏ máu của ịch thủ mặt trời, vừa gợi ược vẻ bí hiểm của chốn diễn ra cu ộc tranhẫ chẫ. chữ “chết” đã biến mặt trời từ vật thể thành sinh thể. không còn là khối cầu lửa vô tri vô giác giữa không trung, mặt trời đã thành một with thú. thậm chí, một with thú thảm hại – chữ “mảnh” là hình ảnh mặt trời trong with mắt ngạo mạn và khinh miệt của with hổ này. vẻ “gay gắt” trong giờ phút hấp hối của with thú tử thương dường như càng làm cho nó bị khinh bỉ. thì ra, đối thủ của with hổ này không phải là loài gấu, loài báo vô tư lự dở hơi, đã đành. mà ngay cả with người cũng không xứng là đối thủ của nó. trong vũ trụ này chỉ có một kẻ duy nhất được chúa sơn lâm này xem là địch thủ mà thôi, ấy là vầng thái dương. nhưng, cái đáng nói là: trong cuộc kịch chiến kia, phần thắng vẫn thuộc về nó, vị “chúa tể của muôn loài” ấy. ba chữ “mảnh mặt trời” đã hoàn toàn hạ bệ, hạ gục đối thủ, khiến mặt trời cũng trở nên tầm thường. bằng cuộc thư hùng bạo liệt với mặt trời ể “chiếm lấy riêng phần bí mật”, thế lữ đã nâng with ménh thú này lên ŧm trvóc v nó kỳ vĩn cả những gì vốn kì vố nh Ến câu “ta ợi chết mảnh mặt trời gay gắt”, bức tứ bình cuối cùng dường như đã thể hiện ược bàn chân ngạo nGhễ Siêu phàm vũ trụ. còn tham vọng “Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật”, thì đã tỏ rõ cái oai linh của kẻ muốn thống trị cả vũ trụ này!

“Đâu những chiều lênh láng máu sau rừngta đợi chết mảnh mặt trời gay gắtĐể ta chiếm lấy riêng phần bí mật.”

ghê gớm thật, hổ ta như ôm trọn cả núi rừng, lấy ánh trăng làm nước uống, lấy mảnh mặt trời làm mồi ăn…

phải là con hổ, phải thực sự là hổ thì mới thấu được cái bi kịch của nó đang phải trái qua

bi kịch của with hổ được nhìn nhận ở góc độ:hoàn cảnh đổi thay nhưng with hổ không đổi thay. bởi nó không chịu hạ mình, không chấp nhận hoàn cảnh.con hổ ý thức mình là “chúa” nên nó không chấp nhận hoàn cảnh thay ổi mà thay ổi xung đột, giằng xé dữ dội.

trong cái xung đột ngột ngạt ấy có nỗi đau của kẻ bất đắc chí về những tháng ngày: “thuở tung hoành hống hách những ngày xưa”. thế mà giờ đây with hổ đang trải qua những tháng ngày ngao ngán:

“nay sa cơ chịu nhục nhằn tù hãmĐể làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi”.

con hổ phải chấp nhận một nghịch lí không thể nào chấp nhận được là nó phải chung sống với những thứ giả tạm ng. xem ra vẻ như hiện thực ầy ủ cả mọi thứ ể làm vui lòng “kẻ nô lệ”, làm cho họ quên đi thân pHận tôi đòi nhưng thật ra đó là những thứ sắp ặ tiêu sức mạnh và ý chí của hổ, biến with hổ thành vật trang trí cho cuộc sống màu mè của with người

“hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồngdải nước đen giả suối, chẳng thông dònglen dưới nách những mô gò thấp kém … “

nhưng sống trong sự giả tạo nào đã là gì khi một vị chúa sơn lâm lại bịm tầm thường Hóa với kẻ dở hơi, yên phận, cơ hội làm tôi mọi mại cho kẻnh mà tac. giữa with hổ với những with thú khác giờ đây đã có sự thay bậc đổi ngôi. từ vị thế của kẻ nhận thức ược giá trị của mình là “chúa tể muôn loài”, lúc này with hổ đã thực sự đau buồn, uất hận khi phải chấp nhận nGhịch cảnh:

“chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơivới cặp báo chuồng bên vô tư lự.”

nhưng thật đáng trân trọng là dù môi trường, thn phận, quan hệt cả đã thay ổi, quyền lực, sức mạnh đ— tước đtt nhưng with hổ vẫng ìnc n, ượ -c c. cái không khí kìm nén nhưng sẵn sàng bùng phát làm nên xung lực trong toàn bài thơ. dù trong từng đoạn thơ có nhiều sắc thái tâm trạng khác nhau: có lúc with hổ mang tâm trạng chán chường trước hiện tại:

“gặm một khối căm hờn trong cũi sắtta nằm dài trông ngày tháng dần qua”

lúc thì tâm trí của hổ mở theo dòng hồi tưởng về một thời qua khứ vàng son oanh liệt:

“ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,……..giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi.”

chính vì vậy, khi ọc toàn bài thơ người ọc không hề thấy cái bi lụy của kẻ sa cơ mà cảm nhận ược cái bi tráng của bậc anh cấc hít híng bậ

“hỡi oai linh cảnh nước non hùng vĩ……Để hồn ta phảng phất được gần ngươi”

qua khứ và hiện tại, tự do và nô lệ, cái mất và cái còn, tầm thường và trác việt, chán chường tẻ nhạt và rực rỡ huy hoàng … luôn đan t. cho nhau tạn những vẻ đẹp lấp lánh nhiều sắc màu, nhiều cung bậc tình cảm, nhiều giọng điệu trong toàn bài thơ.

tuy nhiên, tinh thần cơ bản của bài thơ là một hoài niệm. qua khứ chính là yếu tố tạo nên chủ đề tư tưởng của tác phẩm. mạch cảm xúc thông thường trong tác phẩm thơ là từ hiện tại mà hướng ến tương lai, còn ở đây tác giả lại ể ể ể/quay.

quá khứ dầu sao cũng đã đóng lại, đồng thời chủ thể trữ tình cũng không còn tương lai. nói cách khác tương lai của nó đã bị đóng lại kể từ khi with người tròng ách nô lệ vào cổ của hổ.

nhưng điều đáng quí là dù là kẻ bịc mất tự do, chịu bất lực, sống bếc tắc, vông nhưng with hổ vẫn giữc niềm tin, vẫn giữ ược mình. nó không vì hoàn cảnh mà vong thân, cúi đầu.

chuyện with hổ sống trong vườn bách thú với tâm trạng “nhớ rừng” mang theo nhiều thông điệp đáng để cho chúng ta phải suy ngẫm!

cảm nhận về bài thơ nhớ rừng – mẫu 8

bài thơ “nhớ rừng” là một lời thơ của with hổ trong vườn bách thú, một đề tài vô cùng hấp dẫn, kịch tính. hổ là một with vật được mệnh danh là chúa sơn lâm của rừng xanh. Ông chú sơn lâm của rừng xanh cảm thấy thấm thía việc mình bị bắt giam trong cũi, bị mất tự do là như thế nào.

bài thơ “nhớ rừng” thể hiện một mối bi kịch vô c cùng đau khổ của một with mãnh thou tự do pHải cam chịu một mối căm hờn, khi nĂm dài trong một trong lòng của chú hổ he luôn cảm thấy căm hận khi mình bị mất tự do, chịu cảnh cay đắng. bút pháp lãng mạn của bài thơ “nhớ rừng” của thế lữ được tác giả viết lên với những nỗi buồn khi nhìn thế giớngo bê

gậm một khối căm hờn trong cũi sắtta nằm dài cho ngày tháng dần trôi

từ “gậm” đã thể hiện được một sự buồn bã căm hờn của một chú hổ lòng tràn đầy mặc cảm khi bị mất tự do. từng ngày chú hổ luôn cảm thấy vông chán nản khi phải nhìn thế giới xung quanh bằng một ang mắt u buồn, không ược tự do tự tự tă >

khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,giương mắt bé giễu oai linh rừng thẳm

trong những câu thơ này with hổ có một trái tim đa sầu đa cảm như with người, luôn luôn khát khao một cuộc sống tự do. trong đôi mặt của chú hổ he cảm thấy mình đang bị coi thường bị tước đoạt đi tự do của mình. trong trái tim chú hổ đều thể hiện một cuộc sống vô cùng căm hận những người xung quanh mình. chú hổ mặc cảm với cảnh tù đày mất tự do của mình. như một with người đang muốn vùng vẫy nhưng bị trói buộc chân tay không thể nào tự mình vùng vẫy với những ước mơ lớn cờp>

nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm, Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi.

trong hai câu thơ tiếp tteo ​​của “nhớ rừng” thế lữ đ ể hiện một mong muốn khát khao ược bay cao bay xa của mình nhưng tất cả chỉ là ước mơ và khi bị bị bị bị bị bị bị bị bị bị bị bị bị bị , bị, bị, bị, bị, bị, thấy đau khổ khi thấy mình mất đi thời oanh liệt. con h biết lúc này mình chỉ là một thứ đồ chơi cho con người mà thôi không còn những ngày tháng tự do bay nhảy, thỏa sức vứg vời xy v.

chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,với cặp báo chuồng bên vô tư lự.

with hổ nhớ những ngày tháng vô cùng vui vẻ của mình với những ước mơ vô cùng tươi đẹp. một thời vàng son được thỏa sức bay nhảy của mình. trong ước mơ của with hổ luôn thể hiện một khát khao mạnh mẽ là được trở lại những ngày tháng trong rừng xanh. with hổ là chúa sơn lâm được mọi người kính trọng yêu mến và nể phục.

what oi! thời oanh liệt nay còn đâu?

trong câu thơ này của bài thơ “nhớ rừng” thể hiện một sự tiếc nuối ngân vang. một hình ảnh thiêng liêng của con hổ lúc sa cơ nó buồn giàu và cảm thấy bất lực khi mọi thứ xung quanh mình đang không còn như trước. with hổ muốn làm gì đó để vùng vẫy và thoát được kiếp sống tù đày này nhưng không được. Trong Bài Thơ “NHớ RừNG”

bài thơ “nhớ rừng” có ý nghĩa như một lời kêu gọi thức tính lòng yêu nước tinh thần tự tôn dân tộc. cả bài thơ chính là những lời lay ộng trái tim của con người luôn mang tới cho mỗi chúng ta một sức mạnh thôi thúc phải ứng lên ể tìmờ chon do mại. <

cảm nhận bài thơ nhớ rừng dưới góc độ thi pháp

nhớ rừng là bài thơ kiệt tác của thế lữ, nhớ thơ tiên phong của phong trào thơ mới (1932 – 1941). với nhạc điệu du dương, với cảnh sắc thiên nhiên tráng lệ, ặc biệt với hình tượng with hổ, bài thơ nhớ rừng đã chinh phục mỗi chung ta, đã chiếm lĩm lĩm lĩm lĩm lĩm what.

thi pháp nhớ rừng có kết cấu độc đáo, tạo hiệu ứng thẩm mỹ đặc biệt. Đó là sự đan cài hai không gian thẩm mỹ riêng biệt và tương phản, trái ngược nhau bằng cảm nhận của nhân vật trữ tình, ta – with trẫ hâmổ, tronghẫn. bởi nhớ rừng nên cảnh rừng được ngợi ca như là cái đẹp của tự do, phóng khoáng, mạnh mẽ, tung hoành. theo đó, cảnh ở vườn bách thú bị ẩy vào ầu mut ối lập với cảnh rừng, là cảnh giả dối, tù túng, chật hẹp, quẩn quanh, ngẙt.

kết cấu đó được tạo nên bởi hai mảng không gian trái ngược: mảng thứ nhất là không gian rừng qua nỗi nhớ và tái hiổn cổn. Đó là không gian tự nhiên với những vẻ đẹp bản thể của nó trong sự phối kết giữa những sắc thái hoang dại mà hùng vĩ; phong phú, đa dạng, sinh động cả về âm thanh, đường net, hình khối, sắc màu. nỗi nhớ rừng xưa gọi về, tái hiện không gian ầy sức cuốn hút, hấp dẫn của tự do: cảnh lâm sơn, bong cả, Cy già, tiếng góo gào ngàn, giọng ngu ngu ngu ngu ngur. Bên bờ suối, mưa chuyển bốn pHương ngàn, bình minh cây xanh nắng gội, chiều lênh láng máu sau rừng… nổi bật lên trong mảng không gian này là chân dung, khí phach, tinh thr

ta bước chân lên dõng dạc, ường hust ếi ếi ếi ếi ếi ếi. ta biết ta chúa tể cả muôn loài, giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi.

một số thời gian có dấu ấn đặc biệt cũng được gọi về trong nỗi nhớ ngập tràn lòng tự hào và kiêu hãnh:

nào đâu những đêm vàng bên bờ suốita say mồi đứng uống ánh trăng tan?Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngànta lặng ngắm giang sơn ta đổi mới?Đâu những bình minh cây xanh nắng gội,tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?Đâu những chiều lênh láng máu sau rừngta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt,Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?

mảng thứ hai là không gian nơi vườn bách thú, không gian của ngục tù, chật hẹp, tù túng, giả tạo, buồn chán và tẻ nhạt. mảng không gian này ược thể hiện bằng các chi tiết tiêu biểu: cũi sắt, hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng, dải nước đen chà dẳng đen chàdòng. ối lập và trái ngược với mảng không gian thứ nhất bởi không gian của rừng già là mênh mông, hoang sơ, hùng vĩ, tươi ẹp, thì không gian hẹ, hẹch gian; không gian rừng là tự do, phóng khoáng thì không gian này là tầm thường, giả dối:

nay ta ôm niềm uất hận ngàn thu, ghét những cảnh không ời nào thay ổi, những cảnh sửa sang, tầm thường, giải ối: hoa cỏlán, lán. thông dònglen dưới nách những mô gò thấp kém; dăm vừng lá hiền lành, không bí hiểm, cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vucủa chốn ngmàn câ,The Trong Mảng Không Gian Của hiện tại này, ta cũng xuất hiện, nhưng trong tâm thế uất hận gậm một khối căm hờn trong cũi sắt, trai ngược với ngày xưa tunhnh, hống, hống, hống, hống, h địa lý ấy là mạch không gian tâm trạng và mỹ cảm của nhân vật ta. trong kiểu không gian này, nhân vật ta tự kể, tự miêu tả, tự bộc lộ cảm xúc. do vậy, bên cạnh bức tranh thiên nhiên trong hai mảng không gian trái ngược nhau, còn có chân dung tự họa của nhân vật trữ tình. chynh tính tư tưởng và thẩm mỹ của bài thơ phần lớn ược bộc lộ trong những dáng nét của không gian tâm trạng và mỹ cảm của nhửn và.

phối kết với không gian là thời gian của qua khứ và hiện tại. thi gian của qua khứ là huy hoàng, tự hào, hạnh phúc, viên mãn; thi gian của hiện tại là uất ức, nhạt nhẽo, buồn tẻ, vô vị. nhiều kiểu câu được lặp lại cấu trúc, trong có những từ ngữ chỉ thời gian như nào đâu, đâu những…, được day đi day; những câu hỏi tu từ như những vết xoáy nỗi đau vừa để ngợi ca, tiếc nhớ ngày xưa, vừa để phủ nhận thực tại

.

thi pháp giọng điệu và ngôn từ của nhớ rừng cũng là những phương diện thể hiện sáng tạo của tac giả, tạo ấn tượng tốt tới ộ tưởng. giọng điệu thơ vừa hùng hồn, khảng khái vừa buồn hận, sầu thương. trong những kí ức về ngày xưa thì nhịp thơ nhanh, mạnh; với bây giờ thì chậm, buồn.

ngôn từ thơ là cả những lớp sone lên tiếp, dồp dập mang xúc cảm của nhân vật trữ tình đang dâng tràn cả ở hai this , t, t, t, t, t, t, t, t, v. hiện tại ngục tù, gò bó, chật hẹp, giả dối và buồn chán. toàn bộ hệ thống ngôn từ của bài thơ là ngôn từ của nhân vật, nhân vật ta.

tóm lại, với cai nhìn hướng về cõi rừng ngày xưa trong nỗi nhớ thương những vẻ ẹp và sức hấp dẫn của nó, tương phản với cảnh nơn bách mảng ốp ố theo đó, giọng điệu, ngôn từ cũng mang hai dòng chynh là vừa hào sảng, hùng tráng vừa uất hận, buồn thương, tương với hai mảng khng gian gian và th. thẳm với chốn vườn bách thú. nhớ rừng là bài ca về tự do, về giá trị đích thực của cuộc sống; là sự phê phán, phủ nhận cuộc sống nô lệ, tầm thường và giả dối.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *