Văn mẫu lớp 10: Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình, bạn bè, thầy cô Dàn ý 20 bài văn hay lớp 10

Nội dung bài viết

Mời các bạn xem danh sách tổng hợp Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình hay nhất được tổng hợp bởi mvatoi.com.vn

kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình, bạn bè, thầy cô là một trong những ềề tài rất there are nằm chương trình ng ng ng 10 10. VII MộT MộT MộT MộT MộT sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm sâm su. về tình cảm gia đình tuyển chọn 20 mẫu hay ấn tượng nhất. thông qua bài văn mẫu này các bạn học sinh có thêm nhiều gợi ý học tập, rèn luyện kỹ năng viết văn từ sự kể về mệt kỉs ni.

gia đình là tổ ấm của mỗi người, là nơi chúng ta ược yêu thương và chia sẻ tình yêu thương, nuôi dưỡng nhân cách cũng nhƥiỰ giáo dỻ with. chính vì vậy hãy cùng download.vn theo dõi bài viết dưới đây để nhanh chóng biết cách kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảén giap đh >

dàn ý kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình

i. mở bai

giới thiệu về câu chuyện mà em định kể lại (về người thân, thầy cô hay bạn bè).

ii. thanks bai

1. giới thiệu chung về đối tượng

– Đối tượng đó là ai: ông, bà, bố, mẹ, anh, chị, thầy cô, bạn bè…

– một vài net về ngoại hình, tính cách.

2. kể lại kỉ niệm sâu sắc

– thời gian diễn ra câu chuyện.

– diễn biến của câu chuyện.

– kết quả của câu chuyện.

– cảm xúc của em đối với người đó sau kỷ niệm.

iii. kết bai

nêu tình cảm của em dành cho người đó.

kể lại kỉ niệm về tình cảm gia đình với bố

ba gọi điện chiều nay sẽ trở về sau chuyến công tac dài ngày, mẹ nhoẻn cười hiền lành, không giấu nổi cai khấp khởi của người phụ ntà đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ ha with, with, with, with, with, cony.

cúp điện thoại là mẹ vội vàng gõ cửa phòng ồ ạt thông báo liền cho hai thằng nhỏ đang “chiến game” ở trong. nói rồi, mẹ hào hứng cầm rổ ra sau vườn ngắt vài ngọn khoai cho vào tủ lạnh trước khi xách giỏ đi chợ.

dù có chuẩn bị bữa tối tinh tươm ến đu thì rau lang luộc vẫn không thể vắng mặt trong những dịp như thế này – món ăn kỉ mỉ niệm. nhìn ĩa rau xanh hãy còn bốc khói trên bàn, nhớ qua đi thôi một thời xa lắc chynh nó là món ăn cứu tinh cho gia đình bÉ nhỏ qua một cáiời ,. ấy đưa chúng with vào giảng đường.

khoảng đất trống ở góc vườn, mẹ thả mấy dây khoai lang hòng lấy ngọn cải thiện bữa ăn. she hết rau lang luộc chấm ruốc rồi lại ngọn lang xào tỏi, cứ đều đều ăn riết thành quen, đâm nghiện lúc nào không hay.

mùi nhựa rau hăng hắc khi cho bắc chảo xào, rồi cái mùi ê ê của nước rau cho thêm tí mì chính, tí đường cũng thành món canh húp nưn. nhìn dây khoai tốt ngọn óng mượt bò tràn lan trên mặt đất, ai cũng bảo “chắc lắm củ đấy”. vậy mà, đến ngọn còn không đủ làm thức ăn cho cả nhà lấy đâu mà ra củ. nhiều bữa thấy mẹ phải ngắt luôn cả hàng lá ở gần sát ngọn, rồi sợ lá già sẽ ắng và cứng, mẹ cho vào nước luộc trƧà kẹ.

dạo ấy, ba đi học tiếp trên thị xã, mẹ phải tăng ca làm thêm tất bật mới đủ sức nuôi “ba đứa học trò trong nhà”. cứ mỗi chiều thứ bảy ba lại đạp xe về. ba cha with tự nhiên ến nỗi tự biết xách rổ ra sau vườn han ngọn lang vào luộc làm bữa chính bởi cả cha cả with thừa nếu cor về mẹng cho chỉ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ ộ. shot. Ấy vậy mà đấy được coi là bữa ăn xa xỉ nhất trong tuần.

cơm chiều dọn ra, mẹn cần xúc bỏ vào chén ba, chén tụi nhỏ mấy with tep vàng vàng, còn ngọn rau luộc xanh xanh mẹ cẩn thận chấm nước cho vào chén mình, tươi cười cười ng bố with ăn ngon lành. cái vị bùi bùi, giòn giòn lại ê ê, vậy đó mà cả nhà vét đến hạt cơm cuối cùng, thấy thế là sướng rơn và vui vẻ không gì b

cuộc sống tằn tiện chắt chiu, song vẫn không thể bền bỉ như thế được lâu. ba tự túc xin đi học thêm lên, kinh pHí tự bỏ ra, tụi with lớn lên Sách vởng cũng phải tăng trag, mỗi bữa cơm dọn ra càng tố ca nỗi eo hẹp của cai gia đình bé nhỏ ấ.

ồ ạc trong nhà lần lượt ội nón ra đi theo từng ợt học phí, chỉ có một đác dây khoai ở góc vườn là không ngừng ược nớngới r. thực ơn của mẹng vì thế mà thêm pHần sáng tạo: ngọn Lang xào tỏi, Rau Luộc chấm ruốc, Canh Rau Lang nấu dầu … hiếm có bữa nào, mâm cơm lại thiếu đi màu xan xan xan.

thời gian tím sắc trôi theo từng đợt hoa lang nở rộ, bung cánh tím biếc cả một góc sân rộng. nhà mình bây giờ khá hơn nhiều, cuộc sống đã theo kịp nhịp của một gia đình phố thị. bữa cơm không còn theo chủ nghĩa “độc tôn một món”, nhất rau xanh như trước đây nữa!

chung with mỗi ứac ược một phòng riêng, cũng chẳng còn cảnh cả nhà ba người đàn ông và một người khác giới pHải trải chiếu dướn nhà ẩm mốn mốn mốn mốn mộtn. song, dù có tiện nghi ến mấy, mỗi thành viên vẫn không khỏi thấy nhớ và thương ến ắng lòng từng đám ngọn lang xanh rì bò dọc ngọn trong vưhà. <

ba trở về, mẹ khấp khởi mừng thầm. chiều nay, cả nhà mình lại chung mâm cơm có món rau quen thuộc và có cả kí ức đầm ấm một thời bên nhau.

vòng tay qua ôm trọn lấy vòng eo vốn đã không còn thon thảng vẫn còn ủ sức cho cai mặn mà một thời ắm say của mẹ, bên bữa cơm chiều, giọng bag

anh đi anh nhớ vợ anhhết rau lang luộc, lại đem xào dầu…thương lắm từng đọt ngọn lang ơi…!

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với ông

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với ông – mẫu 1

? Đã có lúc tôi rất tin vào điều đó và luôn nhớ khoảnh khắc kỳ diệu mà giấc mơ đã đem đến cho tôi.

hôm ấy là một buổi tối cuối tuần, trời đầy sao và gió thì dịu nhẹ. tôi nằm trên trần nhà mơ mộng đếm những vì sao. bỗng nhiên tôi thấy cả không gian như bừng sáng. trong vầng hào quang sáng lấp lánh, ông tôi cười hiền từ bước về phía tôi. tôi sang sướng đến nghẹt thở ngắm nhìn gương mặt phúc hậu, hồng hào và mái tóc bạc phơ của người ông yêu quý. Ông tôi vẫn thế: dáng người cao đậm, bộ quân phục giản dị và cái nhìn trìu mến! tôi ngồi bên ông, tay nắm bàn tay của ông, tận hưởng niềm vui được nâng niu như thuở còn thơ bé… tôi muốn hỏi những Ώng nth y qua ôn? Ôngở đâu? Ông có nhớ đến gia đình không… tôi muốn hỏi nhiều chuyện nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu cả.

Ông kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích mà ngày xưa ông vẫn kể. giọng ông vẫn thế: rủ rỉ, trầm và ấm. Ông hỏi tôi chuyện học hành, kiểm tra sách vở của tôi. Đôi mày ông nhíu lại khi thấy tôi viết những trang vở cẩu thả. Ông không trách mà chỉ ân cần khuyên nhủ tôi cố gắng học tập chăm chỉ hơn. Ông nhìn tôi rất lâu bằng cái nhìn bao dung và khích lệ. Ông còn bảo những khát vọng mà ông làm dang dở, cháu hãy giúp ông biến nó thành hiện thực. những khát vọng ấy ông ghi lại cả trong trang giấy này. muốn làm được điều ấy chỉ có with đường học tập mà thôi…

Ông dẫn tôi đi trên with đường làng đầy hoa thơm và cỏ lạ. hai ông cháu vừa đi vừa nói chuyện thật vui. Ông bảo đến chợ hoa xuân, ông muốn đem cả mùa xuân về căn nhà của cháu. Ông chọn một cành đào, cành khẳng khiu nâu mốc nhưng hoa thì tuyệt đẹp: màu phấn hồng, mềm, mịn và e ấp như đang e lệ trưc gión. nụ hoa chi chít, cánh hoa thấp thoáng như những đốm sao. tôi tung tăng đi bên ông, lòng sung sướng như trẻ nhỏ. Ông cầm cành đào trên tay. có lẽ mùa xuân đang nấp cả trong những nụ đào e ấp ấy… xung quanh ông cháu tôi, kẻ mua, người bán, ồn ào và náo nhiệt. họ cũng đang chuẩn bị đón xuân về!

tôi đang bám vào tay ông, ríu rít trò chuyện về những ngày xuân mới sắp đến, chợt nghe tiếng mẹ gọi rất to. tôi giật mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang nằm trên trần nhà. lòng luyến tiếc nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ thôi…

giấc mơ chỉ là khoảnh khắc kỳ diệu đáp ứng niềm entre nhớ của tôi. tôi nuối tiếc song cũng học được nhiều điều từ giấc mơ đó. và quan trọng nhất là tôi được gặp ông, được ông truyền cho niềm tin và sự nỗ lực cố gắng thực hiện những ước mơ måp

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với ông – mẫu 2

trong gia đình minh, có lẽ người gắn nhất chính là ông nội của tôi. tuy rằng hiện tại ông đã không còn nữa, nhưng những kỉ niệm về ông vẫn sống mãi trong lòng tôi.

Ông nội của tôi có dáng người khá cao. Đôi bàn tay đầy những nếp nhăn đã suốt đời làm lụng vất vả để nuôi with cháu. khuôn mặt phúc hậu, anh mắt hiền từ lúc nào cũng nhìn chúng tôi rất trìu mến.

Ông rất yêu thích công việc trồng cây nên vườn nhà lúc nào cũng đầy những cây trái. khu vườn được ông chăm sóc nên cây cối quanh năm đều xanh tốt. những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. sau khi làm xong những công việc vặt trong nhà, ông thường ra vườn chăm sóc cây cối. lúc đó, tôi lại chạy theo ông để đòi được tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông còn dạy tôi cách lắng nghe âm thanh của khu vườn nữa. phải nhắm mắt và cảm nhận từng sự chuyển động để thấy được những điều kỳ diệu.

còn nhớ lúc nhỏ, tôi thường ngồi trong lòng ông nội, nghe ông kể những câu chuyện về thời xa xưa. Đó không phải là những truyện cổ tích mà bà thường hay kể, mà là những chuyện về cuộc sống của chính ông thời xưa. những lúc như vậy, tôi thường chăm chú lắng nghe, sau đó còn hỏi ông rất nhiều câu chuyện ngây ngô.

qua những câu chuyện của ông, tôi dần lớn lên. còn ngày càng già đi. Ông không còn khỏe mạnh như trước nữa. nhưng he vẫn rất lo lắng cho with cháu của mình. lo lắng từ cái ăn, cái mặc đến việc học hành của chúng tôi. cuộc sống hiện đại dường như đã kéo tôi xa rời những câu chuyện ngày bé mà ông vẫn thường kể. tôi cũng không còn quấn quýt bên ông như hồi nhỏ nữa. rồi đến khi ông đổ bệnh, tôi mới chợt nhận ra bấy lâu nay mình đã quá vô tâm. những ngày cuối đời của ông, tôi cố gắng ở bên ông nhiều hơn. tôi cùng trò chuyện với ông, ăn cơm và chơi cờ cùng ông. những lúc như vậy, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi nhìn thấy nụ cười của ông. và cho đến bây giờ, tôi vẫn chẳng thể nào quên được ánh mắt ông nhìn tôi lần cuối. Ánh mắt vẫn đầy trìu mến và yêu thương.

tuy bây giờ, ông đã không còn nữa. nhưng tôi vẫn nhớ đến ông với những kỉ niệm thật đẹp. kỷ niệm nào cũng sâu sắc và đáng trân trọng biết bao nhiêu.

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với mẹ

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với mẹ – mẫu 1

trong cuộc ời mỗi người chắc hẳn ai cũng ều có người ể y thương và quý mến nhưng đã có ai từng nghĩ: “ai là người mìnhà vành yêu a. ?”. Ối với mọi người có thể người ấy là bạn then, ông bà hay anh, chị, em nhưng riêng ối với tôi, người mà tôi luôn y y và mãi sƝẽ y là m. >

mẹ tôi năm nay đã gần bốn mươi tuổi. mọi người vẫn khen mẹ tôi trẻ và xinh nhưng đôi khi tôi gần mẹ, tâm sự với mẹ, tôi thấy mẹ như she đã già đi nhiều. Đôi mắt mẹ ánh lên vẻ ấm áp, trìu mến, giờ đây đã xuất hiện những vết chân chim. vầng trán mẹ đã có nhiều nếp nhăn. nổi bật nhất trên khuôn mặt mẹ là chiếc mũi cao dọc dừa và đôi môi đỏ. tôi vẫn còn nhớ như in những nụ hôn ấm áp mẹ trao cho khi tôi còn bé. làn da mẹ mềm mại, trắng hồng nhưng đã điểm những nốt tàn nhang của tuổi bốn mươi. trước đây, khi tôi còn nhỏ, mẹ có mái tóc dài, mượt mà, mái tóc đen của mẹ như một đoạn của dải của ngân hà, đt mưón. khi tôi học lớp năm, mẹ tôi đã thay đổi kiểu tóc, mẹ đã cắt mái tóc dài và thay vào đó là mái tóc xoăn. mái tóc ngắn, xoăn, màu nâu ỏ thả bồng bềnh trên vai có lẽ hợp với khuôn mặt trái xoan của mẹ hơn, nhưng tôi vẫn thÍc mẹ ưcể toc d.

tôi còn nhớ như in ngày đầu tiên tôi đi học. tối hôm đó, sau bữa tối, mẹ đã mang vào phòng tôi một bọc quà rất to. tôi cứ nghĩ là được mẹ mua cho đồ chơi hay là một bộ lego mà tôi hằng mong muốn. tôi háo hức mở bọc quà, thì ra đó toàn là sách, vở, đồ dùng học tập và có cả một chiếc cặp sách in hình siêu nhân mà tôi thrất. bộ đồng phục đã được mẹ là phẳng phiu. mọi thứ đã sẵn sàng, tôi rất thích thú ợi ến ngày mai – ngày ầu tiên tôi gấp thành nếp và ược xếp lại ngay ngắn bư lớc vpào. sáng hôm sau, mẹ âu yếm dắt tôi đến trường. tôi vẫn nhớ cảm giác hồi hộp và lo sợ lúc đó, tôi không biết mình sẽ làm gì và mình sẽ như thế nào khi không có mẹ ở bên. rời tay mẹ, tôi bước vào cổng trường, tôi thấy mình thật bơ vơ và lạc lõng. “cố lên with, rồi with sẽ quen với cô giáo và các bạn, đừng lo!”. Đi được mấy bước tôi vẫn nghe thấy tiếng mẹ ở đằng sau. tôi vội quay lại ôm mẹ rồi khóc thật to.

mẹ ôm tôi vào lòng âu yếm: “with lớn rồi mà, từ hôm nay with đã là học sinh lớp một rồi. hay tự tin lên nào!”. tôi nghe lời mẹ, vào lớp học. ngày hôm đó đối với tôi thật dài, tôi rất nhớ mẹ, chưa bao giờ tôi lại thấy yêu mẹ và cần mẹ hơn lúc này.

đã tám năm trôi qua kể từ ngày ầu tiên đi học nhưng tôi không thể nào quên ược hình ảnh thương của mẹ và những cẻm cẻm xúc cần c. mẹ đã giúp tôi tự tin, vững vàng bước những bước đi đầu tiên trên with đường tri thức.

Đã có lần, tôi vô lễ với mẹ và tôi nhớ mãi để không bao giờ tái phạm nữa. tôi còn nhớ như in, đó là một ngày mưa, khi tôi còn là một cậu học sinh lớp sáu. tôi đi học về với một vẻ mặt buồn bã. mẹ rất quan tâm, mẹ hỏi han rất nhiều. nhưng vi quá bực bội nên tôi đã gắt lên với mẹ: “with ghét mẹ lắm, mẹ đừng nói nữa!”. nói rồi tôi bật khóc và chạy lên phòng, đóng sập cửa lại. tôi khóc rất to, mắt đã đỏ hoe. chỉ vì thằng bạn thân hiểu nhầm tôi mà chúng tôi cãi nhau to. cả ngày hôm nay, tôi không có tâm trí nào mà tập trung vào việc học được nữa và hậu quả là tôi đã không làm được bài kiểánm tra môn. nghĩ đến những việc đó, đầu óc tôi lại như phát điên. tôi nằm bẹp suốt một giờ đồng hồ. cảm giác cô đơn và lạnh lẽo khiến tôi tỉnh táo hẳn. tôi nghĩ đến mẹ, nghĩ đến câu de ella mình de ella vừa nói với mẹ. trời ơi, tôi đã mắc phải một sai lầm lớn! tại sao mình lại có thể nói vô lễ với người luôn yêu thương, chăm sóc mình được chứ? tôi ân hận lắm! chỉ vì bị bạn hiểu lầm mà tôi đã trút giận lên mẹ. tôi bật dậy, định chạy ra ngoài xin lỗi mẹ thì mẹ tôi đã mở cửa phòng bước vào. như đoán được suy nghĩ của tôi, mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến và ngồi xuống bên tôi. “mẹ ơi, with xin lỗi, with sai rồi!”. tôi nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi rồi nói thật nhẹ nhàng: “mẹ cũng có lỗi vì she đã không thông cảm và hỏi han with”. tôi rất ân hận vì she đã làm mẹ — người tôi luôn yêu thương bấy lâu nay, phải buồn. chính những lời nói nhẹ nhàng, cử chỉ âu yếm của mẹ làm tôi thêm day dứt vì lỗi lầm của mình hơn. tôi đã kể cho mẹ nghe mọi chuyện. mẹ đã an ủi và động viên khiến tôi phấn chấn hơn nhiều. từ lần đó, tôi luôn tự hứa phải suy nghĩ kĩ trước khi nói và không được làm mẹ buồn nữa.

có những lần tôi bị ốm, mẹ đã chăm sóc tôi tận tình và dành cho tôi tình yêu thương nồng ấm để tôi mau khỏi bệh. những đêm tôi ôn thi, mẹ đã thức cùng tôi, ở bên động viên và giúp tôi học.

với tôi, mẹ như một làn mây che cho tôi mưa nắng, mẹ là ngọn lửa thôi thúc with tim tôi để vững bước trên đường đời. dù mai đây nếu mẹ có mất đi thì trong tôi, mẹ luôn sống và theo tôi suốt cuộc đời.

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với mẹ – mẫu 2

“mẹ là gì?” – nếu có ai hỏi tôi câu này chắc tôi sẽ bối rối ghê lắm. trong từ điển ngôn ngữ, người ta định nghĩa thế này: “mẹ là người đàn bà đã sinh ra bạn”. chỉ có thế thôi sao? tôi thì nhất định không đồng ý với định nghĩa như thế được. trong kinh vu lan, Đức phật đã dạy:

“ví có người ân sâu dốc trảcõng mẹ cha tất cả hai vaigiáp tu di núi chẳng saiĐến trăm ngàn kiếp ân kia chưa vừa.”

vâng, tình mẹ nói sao cho vừa. tấm long của mẹ là biển cả bao la.

mẹ tôi không phải là một hoa hậu thế giới hay một nữ hoàng victoria nào đó, mẹ chỉ là một người phụ nữ bình thường nhưc bao. hằng đêm, khi tôi đang say giấc nồng, thì mẹ vẫn cặm cụi làm việc, đương đầu trước mọi chông gai của cuộc đời of her. bàn tay mẹ gầy gầy xương xương như chứng tỏ sự khổ cực mà mẹ phải trải qua. dang mẹ nhỏ nhắn. from her mái tóc đen from her đã lấm tấm vài sợi bạc. of her tuổi đời đã ngoài bốn mươi nhưng mẹ vẫn chăm sóc cho tôi từng li từng tí. sáng sớm khi tôi thức dậy đã thấy mẹ đi làm, nhưng trên bàn de ella vẫn thơm phức tô mì mà mẹ đã dành cho tôi để tôi no bụng trhi k. trưa, khi tôi về vừa kịp ăn chén cơm mẹ nấu thì lại thấy cái dáng nhỏ nhắn của mẹ tất tả đi làm tiếp ca thứ hai. tối, khi tôi đang học bài thì mẹ lại đang dọn dẹp nhà cửa. she bận rộn đủ việc nhưng mẹ rất quan tâm đến việc học hành của tôi.

tuổi thơ tôi không được hạnh phúc như bao đứa trẻ khác. mẹ tôi và ba tôi đã chia tay nhau khi tôi mới vào lớp một. kể từ đấy, tôi sống với mẹ, gia đình tôi cũng từ dạo ấy vắng đi tiếng cười đùa vui vẻ ngày nào. gia đình tôi vốn cũng không khá giả gì, mẹ tôi làm ở một xí nghiệp may, lương một tháng cũng chẳng là bao. từ khi chia tay với ba, mọi gánh nặng kinh tế của gia đình đổ dồn lên đôi vai gầy của mẹ. từng cái áo, từng quyển vở, từng miếng ăn, giấc ngủ đều một tay mẹ tôi chăm chút. nhưng tôi lại là một cô bé trẻ thơ và ngây ngô. tôi ham chơi và vui đùa cùng chúng bạn mà không quan tâm gì đến mẹ. Đôi khi mẹ tôi mắng: “tại sao mẹ kêu with ăn xong phải rửa chén mà with cứ để ở đây?”, “tại sao with đi học về mà giày dép cứ vỿ.t lung tung th?” những lúc ấy, tôi lại đóng sập cửa và bật tivi ồn đến mức không nghe được tiếng mẹ mắng nữa.

hôm đó, lúc tôi đi học, tôi nói dối với mẹ rằng chiều tôi sẽ về trễ vì phải đi học nhóm. sau khi đi học, tôi cùng mấy nhỏ bạn thân đi lòng vòng quanh phố. khi về nhà thì thấy mẹ đang cặm cụi làm việc. thật kì lạ là mẹ chẳng mắng tôi lấy một lời. nghĩ thế nên trong lòng tôi đắc chí lắm. nhưng không may, trên đường về trời đổ mưa rất to, tôi bị cảm nặng. tối hôm ấy, tôi chỉ biết nằm mê man trên giường. mẹ đã túc trực bên tôi suốt đêm, she lo cho tôi đến xanh xao cả người. mẹ đút cho tôi từng muỗng cháo, cho tôi uống từng viên thuốc. lúc ấy tôi mới thấu hiểu câu: “with ho lòng mẹ tan tành. with khóc long mẹ như bình nước sôi.” sau lần đó tôi rất hối hận. từ hôm ấy tôi mới hiểu được tình mẫu tử là như thế nào.

mặc dù tôi là một cô bé rất gan lì nhưng mỗi khi có một ai nhắc đến mẹ là nước mắt tôi rơm rớm. có nhiều người hỏi tôi rằng có khi nào tôi cảm thấy tủi thân khi không có sự chăm sóc của ba không. khi ấy, tôi vẫn quả quyết: “có thể tôi không ược sinh ra trong một ngôi sao may mắn nhưng tôi biết mình vẫn hạnh phúc hơn nhiều ngưcón vìẫn vìẫn khác.

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với mẹ – mẫu 3

mẹ – chỉ một tiếng gọi nhưng lại chứa đựng những tình cảm đấy tha thiết. có lẽ trong cuộc đời không ai là không khao khát được sống trong sự yêu thương của mẹ.

năm no, mẹ tôi đã gần bốn mươi tuổi. tuy vậy, nhưng dấu vết của thời gian cũng không làm mất đi vẻ xinh đẹp của mẹ of her. mẹ tôi không cao lắm. dáng người khá đầy đặn. mái tóc mẹ vẫn còn rất dày và đen bong. dường như tôi đã được thừa hưởng nước da trắng hồng từ mẹ of her. mẹ có một khuôn mặt phúc hậu. mẹ tôi là một bác sĩ nên công việc hằng ngày vô cùng bận rộn. nhưng mẹ vẫn dành thời gian quan tâm và chăm sóc cho gia đình.

nhớ lại khi còn nhỏ, không ít lần tôi đã khiến mẹ phải lo lắng. Đó có thể là những khi tôi bị ốm, mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Đó có thể là khi tôi mải chơi cùng lũ bạn quên về nhà. Đó có thể là khi tôi không chịu học bài và bị điểm kém… mỗi lần như vậy, mẹ đều nhẹ nhàng khuyên bảo. Đặc biệt, có một kỉ niệm mà tôi vẫn ấn tượng mãi. năm học lớp sáu, tôi rất lười học, thường xuyên bị có giáo gọi điện về nhà cho bố mẹ để nhắc nhở. những lúc ấy, mẹ đều nhẹ nhàng khuyên bảo tôi. tôi chỉ nghe và xin lỗi mẹ, rồi cũng quên ngay sau đó. một hôm, sau giờ học, nhóm bạn trong lớp rủ tôi đi chơi điện tử. tôi không cần suy nghĩ mà đồng ý luôn. do mải chơi nên đến khi nhận ra thì cũng đã khoảng chín giờ tối. tôi cảm thấy khá sợ và nhanh chóng đạp xe trở về nhà. Đến đoạn đường tối, tôi bỗng đâm phải một chiếc xe máy. tôi ngã ra, cảm thấy chân tay đều rất đau. người đi xe máy nhanh chóng hỏi han và gọi điện cho mẹ đến.

khi tỉnh dậy, tôi đã nằm ở bệnh viện và nhìn thấy mẹ ngồi bên. lúc đó, một cảm giác hối hận dường như bao trùm lấy tôi. tôi rất muốn cất tiếng xin lỗi mẹ nhưng không dám. mẹ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. nhưng tôi biết trong lòng de ella mẹ đang rất buồn. cũng rất may mắn là do người đi xe máy kịp phanh gấp, nên tôi chỉ bị xây xát nhẹ. chỉ sau hai, ba ngày là có thể về nhà. bố đưa tôi trở về. về đến nhà, tôi thấy mẹ đang ở trong bếp cặm cụi nấu ăn. tôi nhẹ nhàng đi vào, toàn những món mà tôi thích đang bày trên bàn ăn. tôi chạy đến và ôm lấy mẹ, khẽ nói: “with xin lỗi mẹ ạ!”. mẹ quay lại, mỉm cười nhìn tôi và nói: “không sao đâu with, chỉ cần with nhận ra lỗi lầm và chịu thay đổi là được!”. lúc ấy, tôi chợt bật khóc. tôi biết rằng minh đã khiến cho bố mẹ lo lắng rất nhiều. từ đó, tôi cố gắng chăm chỉ học hành, không ham chơi nữa.

quả thật, người mẹ vô cùng quan trọng đối với mỗi người. nghĩ về mẹ là nghĩ đến tình mẫu tử thiêng liêng. chính vì vậy, hãy ghi nhớ lời răn dạy đầy sâu sắc:

“công cha như núi thái sơn,nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.một lòng thờ mẹ, kính cha,cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với mẹ – mẫu 4

trong đời, ai mà không từng mắc phải những lỗi lầm nào đó khiến bố mẹ phải phiền lòng, tôi cũng vậy. nhưng qua lỗi lầm đó, tôi đã nhận ra được một bài học thật đáng giá.

mẹ tôi năm nay đã bốn mươi tuổi. dấu vết của thời gian đã in hằn lên khuôn mặt của mẹ of her. làn da đã điểm những nốt tàn nhang. nước da không còn trắng hồng như trước đây. dáng người mẹ khá đầy đặn – đó phải chăng là dấu ấn của thời gian?

mẹ tôi là một công nhân của một xưởng may nhỏ nằm trong thành phố. công việc thường ngày của mẹ vô cùng bận rộn. nhưng mẹ vẫn dành thời gian về nhà để nấu cơm cho cả gia đình. Đối với mẹ, bữa tối chính là lúc cả gia đình sum họp sau một ngày làm việc hay học tập vất vả. nhưng lúc ấy, có lẽ là khoảng thời gian vui vẻ nhất khi cả nhà được quây quần bên nhau, ăn bữa cơm ngon lành do mẹ nấu vyà.

òpà>

tôi còn nhớ một kỉ niệm sâu sắc về mẹ trong tuổi thơ của mình. hồi ấy, dù là with gái nhưng tôi lại rất nghịch ngợm. năm lớp năm, tôi thường tham gia cùng các bạn con trai vào những trò nghịch phá. một lần, bị cô giáo bắt gặp. cô đã kiểm điểm nhóm chúng tôi trước cả lớp và nói rằng she sẽ trao đổi với phu huynh. khi đó, vì còn nhỏ nên tôi chỉ cảm thấy sợ hãi. nhưng trong lòng thì chẳng cảm thấy có lỗi. sau khi cô giáo đến nhà và trao đổi xong, mẹ đã gọi tôi đến và nhắc nhở. chính vào lúc đó, tôi đã có những thái độ và lời nói không lễ phép với mẹ. Đến khi she nhận được lá thư của bố de ella viết cho tôi. bố đã nghiêm khắc phê bình thái độ đó của tôi. và kể lại những kỉ niệm khi tôi còn thơ ấu, mẹ đã phải thức suốt đêm để chăm sóc cho tôi ở bệnh viện khi tôi bị ị. bức thư của bố khiến tôi vô cùng xúc động và cảm thấy có lỗi. chiều hôm ấy, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng chạy đến ôm lấy mẹ, xin lỗi de ella mẹ de ella. nước mắt tôi cứ thế rơi lúc nào chẳng hay. mẹ cũng khóc và an ủi tôi.

sau kỷ niệm lần đó, tôi dường như trưởng thành hơn. tôi đã biết giúp đỡ mẹ những công việc vặt trong gia đình. cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, chịu khó học tập hơn. tôi cũng hiểu được rằng, cho dù có thế nào. mẹ cũng luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. lỗi lầm dù có to lớn đến đâu, thì đối với mẹ cũng có thể tha thứ.

quả là “tình mẹ bao la như biển thái bình…” – người mẹ đối với chúng ta vô cùng quan trọng. mẹ chính là điểm tựa tinh thần vững chắc. mỗi người hãy biết yêu thương và trân trọng khoảng thời gian được ở mẹ, ở bên gia đình.

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với mẹ – mẫu 5

“À mẹ ơi có with dếluôn trong bao diêm with đâymở ra là with thấy ngaycon yêu mẹ bằng with dế”

lời ứa trẻ ngây thơ trong bài thơ “with yêu mẹ” của nhà thơ xuân quỳnh nhưng đã bộc lộ ược tình cảm nhỏ bé mà sâu sẝg mắc dành. mẹ đối với tôi cũng vậy. mỗi lần nhớ về mẹ, tôi luôn cảm thấy tràn đầy lòng biết ơn và yêu thương.

mẹ của tôi năm nay đã gần bốn mươi tuổi. mẹ là một giáo viên của một trường trung học cơ sở ở trong huyện. bình thường công việc của mẹ rất bận rộn. nhưng mẹ vẫn dành thời gian để nấu những bữa ăn cho hai bố with. chính vì vậy, tôi và bố đã quyết định sẽ dành tặng cho mẹ một điều bất ngờ vào ngày 20 tháng 10 – ngày phụ nữ việt nam.

hôm ấy là thứ sáu, mẹ có tiết dạy nên phải ở trường cả ngày. tôi và bố đã nhờ đến sự giúp đỡ của cô lan-một đồng nghiệp của mẹ of her. sau giờ dạy, cô sẽ rủ mẹ đi mua sắm cho đến khi cả hai bố with chuẩn bị xong món quà dành cho mẹ of her. tôi đã gọi điện thuyết phục cô, nghe xong kế hoạch cô lan vui vẻ nhận lời. sau khi tan học, tôi cố gắng về nhà thật sớm. bố cũng đã xin công ty cho về sớm. lúc về đến nhà, tôi thấy trên bàn đã có một bó hoa rất đẹp. hoa hồng trắng – loài hoa mà mẹ tôi rất thích. tôi nhanh chóng chạy vào bếp thì đã thấy bố đang bận rộn rửa rau. tôi liền đến giúp bố. hai bố con tôi đã quyết định sẽ nấu cho mẹ một bữa ăn thật đặc biệt. sau hơn một tiếng đồng hồ bận rộn trong căn bếp của mẹ. tôi và bố đã hoàn thành những mono đu vào đu vào đu vào đu vào đu vào đu vào đu vào vào. Ở giữa bàn còn là một lọ hoa do chính tay tôi tự cắm nữa. Tuy Không ượC ẹP bằng mẹ cắm nhưng tôi tin chắc nếu mẹ biết là do cô with gai rượu tự tay cắm tặng mình, thì she sẽ h cấm vú mọi công việc chuẩn bị đã xong xuôi. hai bộ with đồng ý với nhau rằng công việc quả nội trợ quả thật rất vất vả. mẹ thật phi thường khi she vừa giỏi việc nước, vừa đảm việc nhà.

tôi và bố cố gắng tắm rửa nhanh nhất có thể. khoảng sáu rưỡi tối, tôi nhắn tin cho cô lan rằng mọi công việc đã xong xuôi. khoảng mười lăm phút sau thì mẹ de ella đã về đến nhà. trước đó, bố đã tắt hết điện trong nhà. khi mẹ mở cửa bước vào thì she bỗng nhiên điện bật lên, tôi và bố bước ra. bố cầm bó hoa hồng tặng of her mẹ of her. lúc đó tôi nhìn thấy khuôn mặt của mẹ de ella rất ngạc nhiên, kế tiếp là nụ cười hạnh phúc. mẹ càng ngạc nhiên hơn khi she biết được những món ăn trên bàn de ella là do bố con tôi chuẩn bị riêng cho mẹ de ella. chúng tôi cùng nhau ăn cơm thật vui vẻ, mẹ còn khen các món ăn rất ngon. tôi khẽ nháy mắt với bố, trong lòng khen thầm rằng bố cũng có tài năng nấu nướng lắm đó.

Đó là kỉ niệm thật đẹp với mẹ mà tôi nhớ mãi. sau bữa tiệc bất ngờ hôm đó, tôi và bố đã hứa với mẹ rằng she sẽ tích cực vào bếp giúp mẹ hơn. quan trọng nhất là cả gia đình đã có những khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau.

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với mẹ – mẫu 6

gia đình – hai tiếng thật giản dị nhưng cũng rất thiêng liêng. Đối với tôi, gia đình vô cùng quan trọng, đặc biệt bởi có những người thân yêu. và người mà tôi yêu quý nhất chính là mẹ.

như bao người mẹ khác, mẹ của tôi là một người phụ nữ thật giản dị. nhưng mẹ đã dành cho chúng tôi những sự hy sinh thật phi thường. tuổi thơ tôi không được sống trong hạnh phúc như nhiều đứa trẻ khác. bố mẹ tôi đã chia tay nhau khi tôi mới vào lớp một. tôi sống với mẹ kể từ khi ấy. mẹ vừa phải làm mẹ, vừa phải làm bố. dù được mẹ yêu thương, nhưng đôi lúc tôi vẫn cảm thấy buồn. tận sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao tôi không thể sống cùng với cả bố và mẹ.

gia đình tôi vốn không khá giả. từ khi chia tay với bố, mọi gánh nặng kinh tế của gia đình đổ dồn lên đôi vai gầy của mẹ. từng cái áo, từng quyển vở, từng miếng ăn, giấc ngủ của tôi đều do một tay mẹ tôi chăm chút. nhưng khi còn nhỏ, tôi vẫn còn ham chơi, không thấu hiểu được những vất vả của mẹ. nhiều lúc bị mẹ mắng, tôi còn cãi lại mẹ. những lúc đó chắc hẳn mẹ đã cảm thấy rất buồn.

còn nhớ năm lớp tám, tôi đến nhà hồng – cô bạn thân cùng lớp chơi. do qua mải chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. tôi nghĩ thầm trong lòng rằng kiểu gì khi về đến nhà mẹ cũng mắng. nhưng khi tôi về ến nơi, bước vào nhà lại thấy thật yên tĩnh, chỉ nhìn thấy trên bàn là cơm canh nóg hổi, ​​mà không mấy thấĺ tôi Ăn cơm xong màng màng ầ tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ de ella đang nằm trên giường. tôi khẽ gọi: “mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. cảm thấy lo lắng, tôi chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. có lẽ mẹ đã bị sốt. bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. tôi tự trách mình mải chơi, trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, she lại bị ốm mà she vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. tự trấn an bản thân, tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. rồi còn nấu một ít cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ of her. một lúc sau, có vẻ đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy. tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở: “with xin lỗi mẹ ạ!”. mẹ chỉ ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “không sao đâu! nín đi with!”.

cũng may, sáng hôm sau, mẹ đã khỏe hẳn và có thể đi làm bình thường. nhưng nhờ có kỉ niệm hôm đó mà tôi mới biết giúp đỡ mẹ nhiều hơn. và tôi cũng biết yêu thương mẹ nhiều hơn.

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với mẹ – mẫu 7

nếu ai đó hỏi em điều em tự hào nhất trong cuộc đời là gì, em sẽ nói rằng đó chính là có mẹ trong cuộc đời. mẹ là người em yêu thương nhất cũng là người em suốt đời kính yêu, trân trọng.

trong cuộc sống, mẹ quan tâm, lo lắng cho em từ những điều nhỏ nhặt, từ bữa cơm, giấc ngủ, học tập và đời sᬺnh c t. quan tâm, che chở, bảo vệ những đứa with dường như đã trở thành bản năng tự nhiên nhất của mẹ. em còn nhớ mãi một lần đi chợ cùng mẹ.

hôm đó là một buổi sáng chủ nhật ẹp trời, mẹ chở em trên chiếc xe ạp cũ lên chợ huyện ểể mua thức ăn, rau củ nu gài vĻà. BUổI đi chợy ấy rất vui, em ược mẹ dẫn đi thăm thú khắp chợ, c cng mẹ mua những vật dụng cần thiết, c cùng mẹ Ăn sáng tại một góc chợ nhỏ mà tấp nập.

trên ường trở về nhà, trời bất chợt ổ ổ cơn mưa rào, vì không mang theo Áo mưa mà xung quanh cũng không cor hàng che lên ầu, sau đó mẹ cởi chiếc áo chống để chặn những giọt nướớa đu xang rơng sau khi đã che chắn cẩn thật cho em, mẹ đạp xe trong cơn mưa để đưa em về nhà. những giọt mưa rơi trên vai mẹ làm ướt đẫm chiếc áo nâu bạc màu mẹ đang mặc, nhìn thấy hình ảnh ấy em chợt rấng mấp>

khi về nhà, mẹ cũng không quan tâm đến mình mà vội lấy khăn khô và quần áo cho em thay vì sợ em bị cảm lạnh. thương mẹ, em đã mang quần áo khô cho mẹ và giúp mẹ cất đồ vừa mua vào tủ để mẹ có thời gian thay đồ.

mẹ luôn như vậy, yêu thương with cái hơn chính bản thân mình. em rất hạnh phúc vì có mẹ, điều em tự hào nhất cũng là được làm with của mẹ.

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với anh trai

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với anh trai – mẫu 1

gia đình – hai tiếng thật giản dị mà đầy thân thương. trong gia đình của mình, có lẽ người tôi cảm thấy yêu mến nhất đó chính là anh trai.

anh trai tôi hiện đang là học sinh lớp 12. hằng ngày, ngoài việc ến trường, anh thường ở nhà giúp ỡ ỡ mẹ những việc nhûnện trai t. anh cũng học rất giỏi khi nhiều năm liền giành được học bổng của trường. có thể nhận xét rằng, anh tôi là một người with trai vô cùng hoàn hảo. Điều đó khiến bố mẹ rất tự hào về anh. còn tôi, thì he luôn được dịp khoe với bạn bè về người anh trai tuyệt vời.

vì là em gái nên anh tôi luôn nhường nhịn tôi trong mọi việc. Đôi khi khi tôi làm biếng không chịu làm việc nhà. anh chỉ lắc đầu và mỉm cười rồi làm thay tôi. có lẽ do tính tình của anh rất hiền lành. mà anh còn rất ít nói nữa. thế nhưng không vì thế mà hai anh em xa cách nhau. anh luôn là nơi để tôi chia sẻ mọi buồn vui. anh luôn động viên tôi khi gặp phải khó khăn. anh cũng là người định hướng cho tôi trong công việc học tập.

tôi còn nhớ mãi kỉ niệm khi còn bé, những lần được anh chở đi chơi trên chiếc xe đạp cũ. những trò chơi như thả diều, câu cá… đều do anh hướng dẫn tôi một cách tỉ mỉ, tận tình. có nhiều lúc tôi giận dỗi hay khóc lóc, anh đều đến bên dỗ dành, an ủi. nhưng có lẽ kỉ niệm làm tôi nhớ nhất đó là vào năm tôi học lớp 5. khi ấy, bố mẹ phải đi công tác xa nhà. chỉ có hai anh em ở nhà tự chăm sóc nhau. ngày hôm ấy là thứ sáu, trên đường đi học về thì trời bỗng đổ cơn mưa rất to. tôi quên mất không mang áo mưa theo vì lúc đi học trời vẫn còn nắng ráo. nên khi về đến nhà thì quần áo đã ướt nhẹp. hôm đó, anh tôi cũng phải đi học. nhưng vốn là người cẩn thận, anh luôn mang theo áo mưa.

khi trở về nhà, anh thấy tôi đang mệt mỏi nằm trên ghế. anh liền đến bên hỏi han. nhưng tôi cảm thấy rất mệt nên không trả lời anh. tôi chỉ thấy có một bàn tay sờ lên trán tôi. một lúc sau đó, có một chiếc khăn mặt ấm đặt lên trán. tôi ngủ từ lúc nào mà không biết. chỉ khi nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh gọi tôi dậy ăn cháo, tôi mới tỉnh dậy và nhìn thấy anh ngồi đó bê bát cháo nóm. anh nhẹ nhàng bảo tôi ăn cháo để uống thuốc. có lẽ chưa bao giờ tôi ăn một bát cháo ngon đến như vậy. sau khi ăn và uống thuốc xong. tôi nghe theo lời ăn lên giường nằm nghỉ ngơi. mặc dù mơ màng trong giấc ngủ nhưng tôi vẫn cảm nhận được suốt đêm hôm đó, anh vẫn ở bên chăm sóc cho tôi. sáng hôm sau thức dậy, anh yêu cầu tôi phải kiểm tra thân nhiệt. khi chắc chắn rằng tôi đã hạ sốt, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

sau ngày hôm đó, tôi dường như cảm thấy yêu mến anh trai của mình hơn. Đối với tôi, anh không chỉ là một người anh mà còn giống như một người bạn. trong suốt những ngày tháng sau này, hai anh em tôi đã cùng nhau trải qua nhiều kỉ niệm tuyệt vời cùng nhau.

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với anh trai – mẫu 2

tình cảm gia đình luôn là thứ tình cảm thiêng liêng nhất đối với mỗi with người. và đối với tôi cũng vậy, ngoài bố mẹ ra thì anh trai chính là người mà tôi thương nhất.

anh trai tôi năm nay hai mươi hai tuổi. anh tên là hùng, hiện tại đang là sinh viên năm cuối của một trường đại học trên hà nội. thỉnh thoảng cuối tuần anh mới được về thăm nhà. anh có dáng người dong dỏng cao. làn da rám nắng trông thật khỏe khoắn. Đôi mắt sáng, vầng trán rộng – đặc điểm của những with người thông minh, giỏi giang.

quả đúng như thế, nói về học lực thì anh là một tấm gương điểm sáng để cho lũ trẻ em hàng xóm trong đó có tôi noi theo. suốt mười hai năm liền anh đều đạt học sinh giỏi, trong nhà khắp nơi đều lưu giữ bằng khen của anh. ngoài ra, anh tôi chơi thể thao rất giỏi, nhất là với môn bóng đá anh từng mong muốn trở thành một cầu thủ. hồi bé tôi thường thấy anh mỗi buổi chiều đi học về là lại theo các anh trong xóm đi đá bong. trận đấu nào anh tham có anh tham gia thì đội nhà cũng đều chiến thắng.

còn nhớ lúc bé, một lần tôi bị các bạn trong xóm bắt nạt. lúc đó, tôi chỉ biết chạy về nhà ngồi một góc và khóc lóc. anh trai liền đến hỏi han, còn giúp tôi “trả thù” nhóm bạn. từ đó trở đi, chúng không dám bắt nạt tôi nữa. những khi rảnh rỗi, anh thường đưa tôi đi ra đồng thả diều, câu cá, học bơi… anh còn dạy tôi học võ nữa. anh bảo with gái phải biết tự bảo vệ bản than mình. biết bao nhiêu là kỉ niệm đẹp đẽ như vừa mới xảy ra thôi. những năm anh học đại học, phải xa nhà thường xuyên, tôi thấy nhớ anh. nhớ những lúc anh nấu cơm dỗ tôi Ăn khi tôi bị ốm còn bố mẹ bận công chuyện, những lần anh dạy tôi học bài … tôi Hy vọng rằng anh sẽ cống gắng học hành thậ cả nhà.

quả thật, tình cảm gia đình luôn tồn tại bất diệt với thời gian. Đến bây giờ khi lớn lên, chúng tôi vẫn yêu thương nhau như trước. và đối với tôi, anh trai sẽ mãi là một người vô cùng quan trọng.

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với thầy, cô giáo

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với thầy, cô giáo – mẫu 1

kỷ niệm, cũng giống như những phím đàn – khi chạm tay vào, âm thanh sẽ ngân lên, nhưng không phải lúc nào cũng tuyệt vời, mà có cá, cái d. . với tôi, điều đáng nhớ nhất trong đời học sinh là chút kỷ niệm về thầy.

ngày hôm ấy, có một cô nhỏ nhớn mày lên, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, rồi dõi mắt ra ngoài cửa lớp. nơi dãy hành lang dài đang im ắng, she chờ đợi, lắng nghe tiếng giày gõ nhịp để thầm đoán: thầy hay cô? giờ toán của lớp 8/1 hôm nay thay đổi giáo viên. cô giáo cũ nghỉ hộ sản. thầy giám thị thông báo sẽ có giáo viên mới đến thay. mười lăm phút trôi qua nhanh chóng trong sự sốt ruột của học trò. phía cuối lớp có ai nghịch ngợm ngân nga: “mười lăm phút đồng hồ, buồn nhớ toán thấy mồ, buồn như con cá rô… đang trôi… vào tô…”

– nghiêm!

giọng lớp trưởng vang to, nghe khá oai. thầy giám thị xuất hiện. gần một trăm with mắt học trò đen láy đổ dồn về phía cửa. thấp thoáng phía sau thầy là một bong dáng lạ, chắc “ông” thầy toán mới? Ô, nhưng sao mà… giống học trò quá đỗi!!!

thầy giám thị cười khá tươi:

– xin giới thiệu với các em, đây là thầy tuấn sẽ phụ trách môn toán lớp 8/1 thay cho cô nga.

một tràng pháo tay ngưỡng mộ vang lên như mưa rào tháng sáu. thầy mỉm cười gật nhẹ đầu: “chào các em thân mến!”. Ôi chao, hai má thầy sao mà đỏ như màu xác pháo, cặp kính cận suýt chút nữa rơi khỏi sóng mũi. chắc vì cảm động trước “thịnh tình” của lũ học trò cỡ… hoa khôi đến hai phần ba lớp, dành cho!

trước khi trở về văn phòng, thầy giám thị còn “ân cần dặn dò”:

– các em phải học cho ngoan. nhớ là không được phá thầy!

me! lời “đe nẹt” ấy không phải là không có duyên cớ. bởi vì, con gái 8/1 có truyền thống mấy mùa tuy thông minh, học giỏi, đẹp người, tốt hạnh kiểm nhưng chuyên nghịch ngợm cũng và! thầy cô thương cũng lắm, mà dở khóc, dở cười cũng nhiều. không biết trước khi vào lớp, thầy đã “nghiên cứu lý lịch” học trò chưa mà ngó bộ thầy “bình tĩnh rồi… run” thấy rõ.

sau màn tự giới thiệu rất dễ thương:

– thầy là sinh viên năm cuối Đại học khoa học tự nhiên (bằng cái giọng mà phong thái điệu đà như with gái).

thầy yêu cầu kiểm tra bài cũ. bốn mươi mấy cái miệng than trời cùng lúc vẫn không làm thay đổi được quyết định “sắt đá” của thầy. thầy cầm quyển sổ điểm dò tên rất lâu. khi cây viết đỏ hạ xuống gần giữa sổ, một cái tên được xướng lên:

– trần thị ngọc!

cả lớp im phăng phắc theo từng bước đi “dịu dàng” của bạn ngọc, để rồi sau đó hai phút, bổng nổ ra một trận cmd.

ngọc là một cô gái có dáng dấp “oai phong” của một vận động viên bong rổ. CAO 1M65, HọC TRễ HAI NÉN RấT đáng mặt đàn chị so với cả lớp: trong khi thầy ốm nhom, chiều cao chỉ khoảng 1m60 hay 1m62 gì đó (. NGườI SAY NắNG BIểN, VộI Vã Hỏi dăm Ba Câu lấy lệ rồi “mời” bạn ngọc về chỗ

cái sự khởi đầu nan ấy rồi cũng qua mau, rồi mọi chuyện cũng biến thành kỷ niệm. mà kỉ niệm lại bắt đầu từ sự nhiệt tình khá ngây ngô của cả thầy lẫn trò, lúc hai bên biết “hợp đồng tác chiếhn” trong ᝻>

tôi còn nhớ một lần, thầy giáo có hứa sẽ dựng mô hình cho một bài toán hình học không gian khó nuốt, ểc trò dễ hình dung hơn là nìnhìn vào h. vậy mà, hai lần, ba lượt thầy quên mất. một ngày nọ, cuối cùng thầy đã nhớ được lời hứa với học trò. thầy đem theo nhưng trên đường đến trường, khi đi xe đò đông qua, người ta chen nhau làm hỏng mất mô hình của thầy. Đó là lời giải thích của thầy. mà lũ học trò chúng tôi đâu chịu tin. chúng tôi đã bắt thầy dựng mô hình ngay tại lớp. thầy bối rối “huy động” thước kẻ với số lượng tối đa nhờ các bạn học sinh trong lớp lên giúp thầy. cuối cùng cũng thành công. Đó quả là một kỉ niệm đáng nhớ.

cũng có lần, chúng tôi qua nghịch ngợm khiến thến thầy nổi nóng khiến cả lớp ai nấy đều im phăng phắc làm thầy ngạc nhiiên h

– Ôi, sao bỗng dưng các em ngoan quá vậy?

thầy giáo của chúng tôi chẳng giận học trò được lâu bao giờ. thầy như một chiếc la, vô tình vờ rơi xuống mặt nước hồ đang dao ộng của Tuổi học trò, gp thêm một with Song Giao Thooa nhỏ bé, rồi lại gió cuó bay đi đi. thầy dạy chưa hay, giảng bài chưa hấp dẫn. chúng tôi biết vậy, nhưng học trò không chê, mà mặc nhiên chấp nhận như một thứ kỉ niệm, xếp bên cạnh những tầng lớp Ļmỉ ni.

Đối với tôi, những kỉ niệm về năm lớp 8 với sự dạy bảo của người thầy tuấn sẽ mãi in đậm trong kí ứa emc cỻ>

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với thầy, cô giáo – mẫu 2

nếu có ai hỏi: “người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học của em là ai?” thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: “Đó là thầy nha”. người thầy giáo đã tận tình dạy dỗ em năm lớp một. và với em đó she cũng là người cha thứ hai của mình.

mặc dù bấy giờ thầy trò đã xa nhau. nhưng những kỉ niệm sâu sắc năm em còn học lớp 1c của thầy thì không thể nào quên được. Ở lớp, em là đứa duy nhất viết tay trái nên thầy vẫn phải thường cầm bàn tay em nắn not từng net chữ. và mặc dù thầy hết lòng dạy dỗ mà các ngón tay của em cứ nhất quyết không chịu nghe lời. các chữ cái a, ă, â,… chẳng bao giờ ngay hàng thẳng lối và lúc nào cũng méo mó như bị ai nện một cây gậy vào. Ấy vậy mà bàn tay trái tuy không có ai dạy dỗ cả mà lại viết đẹp hơn nhiều. khiến cho thầy phải thốt lên: “thật là ngược đời!”. một hôm, khi tới giờ tập viết – tiết học căng thẳng nhất của em lúc ấy khi thấy thầy ra ngoài lớp nghe điện thoại. thầy vừa bước ra khỏi cửa là em vội vàng đổi sang viết tay trái. Đến cuối giờ, thầy bảo em đưa vở lên chấm. em hồi hộp đưa mắt nhìn thầy, bỗng thầy ngồi dậy, xoa đầu em:

– hôm nay thăng giỏi qua! viết đẹp lắm! có sự tiến bộ vượt bậc đấy.

rồi thầy quay xuống lớp nói to:

– Để mừng sự tiến bộ của bạn, các em cho một tràng pháo tay nào!

nhìn sự mừng rỡ không một chút nghi ngờ trong đôi mắt thầy mà trong lòng em thấy hổ thẹn vô cùng. tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Đến sáng hôm sau, she em tự dặn lòng sẽ nói hết sự thật với thầy. nhưng khi she ngồi trong lớp, she em lại không đủ can đảm để nói ra sự thật với tất cả các bạn và thầy. mãi đến lúc tan trường, khi các bạn đã về hết và thầy cũng định đi về thì she em mới nói với thầy:

– thầy ơi, em có chuyện muốn nói…

thầy đưa mắt nhìn em, hỏi:

– thăng em, em có chuyện gì thế?

nghe thầy hỏi, mặc dù đã chuẩn bị kĩ cho giờ phút này nhưng em vẫn thấy chột dạ. Ấp a, ấp úng mãi, em mới nói được một câu:

– thưa th…â…ầy, chuyện ngày hôm qua em…

– chuyện ngày hôm qua nó làm sao?

em bật khóc:

– thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. bài tập viết đó không phải do em nắn nót bàn tay phải như thầy đã dạy mà đó là thành quả của … bàn tay trái ạ.

nghe em nói, khuôn mặt thầy lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt ấy là trở về vẻ hiền từ. thầy lấy tay gạt nước mắt của em bảo:

– nín đi, with trai mà khóc nhè thì xấu lắm đấy. chuyện lầm lỗi ai chẳng có một lần mắc phải. nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? thôi, em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng lần sau không được phạm phải nữa đâu nhé! về đi.

em mừng rỡ cảm ơn thầy rồi ôm cặp, nhanh chân bước về nhà và thầm hứa với lòng mình từ nay sẽ chuyên tâm học hành nghiêm chỉnh ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể

bấy giờ, khi đã rời xa mái trường tiểu học mến yêu, thời gian có thể trôi qua, mọi thứ có thể phai nhòa theo năm tháng. nhưng hình ảnh người thầy đáng kính sẽ mãi mãi theo em đến suốt cuộc đời.

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với thầy, cô giáo – mẫu 3

trong đời mỗi người, ai ai cũng mong muốn tìm cho mình một điểm tựa. Đó là gia đình, cha mẹ. tuy nhiên những ai đã bước qua tuổi học trò “nhất quỷ nhì ma” với những kỉ niệm vông đáng nhớ: là sân trường, hàng ghế đcá, bụn. nơi ấy có một điểm tựa thật bình yên, nơi ấy những with thuyền đã cập bến rồi đi. nhưng thầy cô – những người lái đò vẫn miệt mài theo năm tháng, trở đầy tình thương và tri thức cho cuộc đời.

Đúng vậy, tôi đã đi trên rất nhiều with thuyền để đến bến đỗ cuối cùng. và tôi cũng đã được đi trên con thuyền trở đầy tình yêu và học vấn của thầy tuấn – thầy giáo dạy văn của tôi.

tôi vẫn còn nhớ như en ngày đầu tiên thầy bước vào lớp tôi. cả lớp đang ngồi im lặng học bài thì hoàng reo ầm lên:

– các bạn ơi, lớp mình có thành viên mới này!

cả lớp ngước lên ồ ồ như chợ vỡ. tôi mạnh dạn đứng lên kéo “bạn mới” vào ngồi chỗ trống bên cạnh tôi. cả lớp xúm lại hỏi han ầm ĩ. “bạn mới” bắt đầu giới thiệu về bạn thân mình. cho đến khi giới thiệu đến tuổi và nghề nghiệp thì cả lớp tôi ú ớ, mặt đứa nào đứa nấy ngơ ngác như nai. thầy rời chỗ bước lên bục giảng:

– thầy là thầy tuấn. từ hôm nay thầy sẽ là thầy giáo dạy văn của lớp này.

thầy khẽ cười một cái. tôi ngỡ ngàng bởi vẻ ngoài khá trẻ with của thầy. she trong lòng she thầm hỏi: “thầy là thầy giáo mới chăng? trường tôi đâu có thầy giáo trẻ thế này?” tiết học hôm ấy, thầy chưa dạy bài cho bọn tôi mà nói về những quy định trong học tập của thầy. tôi nhớ, mấy đứa trong nhóm “ngũ quỷ” của tôi hồi ấy rất bướng và nghịch ngợm. vì thấy thầy trẻ with nên bọn tôi nghĩ cách chọc thầy. tiết học sau của thầy tuấn, tôi và đám bạn kiếm vỏ chuối rải đầy bục giảng chọc tức thầy. vừa bước vào lớp thấy cảnh tượng ấy, đôi mắt thầy mở to, trán nhăn lại. thầy pier lại nhìn chúng tôi. bọn tôi vui sướng khi thấy vẻ mặt của thầy, tôi biết chắc là thầy sẽ mắng. nhưng không, chẳng có tiếng quát mắng nào cả. thầy từ từ tránh những vỏ chuối rồi đi xuống cuối lớp. tôi sững người, thầy cầm cây chổi bước lên bục giảng quét dọn hết những thứ rác rưởi ô uế kia đi. rồi thầy bắt đầu bài giảng một cách say sưa.

càng thấy như vậy, bọn tôi càng muốn bày trò chọc phá để thầy phải chuyển lớp. hôm thì đổ đầy nước lên ghế thầy ngồi, hôm nháy máy thầy trong giờ học, hôm lại ném máy bay giấy khi thầy quay đi… không biết hồi đó bọn tôi đã dùng bao nhiêu trò để chọc thầy nhưng thầy luôn xử lý bằng những cách điềm đạm nhất. tôi đã nhầm, thầy không trẻ with mà chính bọn tôi mới là những đứa with nit. thầy chững chạc và hiểu mọi chân lý. bao nhiêu thầy cô giáo đã từng dạy lớp tôi ều không thể chịu ựng ược những trò chọc phá ma quai của nhÓm “ngũ quỷ” nên lển chuyều xin. bọn tôi đã bị thầy “hạ gục”.

nhóm tôi đành dừng những trò trêu đùa lại. tôi đã thử chú tâm nghe thầy giảng một lần. tôi bất ngờ qua! thầy giảng bài thật hay, giọng thầy trầm và ấm lạ thường. khuôn mặt “trẻ with” của thầy đã nghiêm nghị hẳn lên. giờ tôi mới để ý thấy. tự dưng tôi thấy tội thầy qua. bất ngờ, cuối buổi học thầy gọi tôi lên. thầy nhìn tôi trìu mến:

– em à, cuộc đời with người là bản nhạc lúc thăng lúc trầm. không có bản nhạc nào là chỉ có những nốt thăng ẹp ẽ, phải có những khoảng lặng sâu lắng thì ta mới cảm nhận ượà cộc ộcộc.

tôi nhớ mãi câu nói này của thầy và nhớ cả khuôn mặt xấu hổ của tôi lúc đấy nữa. tôi thấy trách bản thân mình qua.

từ hôm đó trở đi, tôi rời nhóm “ngũ quỷ”. lớp cũng đi vào trật tự hơn. thầy đã làm nên lịch sử của trường tôi. thầy nhẹ nhàng, không qua khắt khe mà khiến cho lớp tôi thay đổi. còn những thầy cô hết sức nghiêm khắc lại đành vắt tay xin hàng.

– cả lớp ơi, thầy tuấn sắp phải đi rồi.

tiếng trống vang lên làm tôi điếng người. mới có ba tháng thôi, thầy mới ở bên bọn tôi ba tháng thôi mà. thầy bước vào lớp, gương mặt thoáng buồn:

– thầy xin lỗi vì thầy không thể ở bên các em thật lâu. thầy cảm ơn vì khi dạy các em thầy đã nhận được những món quà thật tuyệt vời.

– em xin lỗi thầy! – tôi đứng lên rồi bật khóc ngon lành như một đứa trẻ lạc mẹ.

– thầy sẽ quay trở lại và thầy mong chờ một em trưởng thành hơn.

thầy khẽ mỉm cười bước đi để lại sau lưng những gương mặt buồn rầu, đôi mắt đỏ hoe. lớp tôi ngồi lặng suốt tiết ấy.

Đúng, thầy đã nói không sai. cuộc đời như bản nhạc, không có những khoảng lặng thì sao thấy được ý nghĩa của nó. tôi sẽ chờ ngày thầy quay lại – để thấy một tôi mới trưởng thành hơn.

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với thầy, cô giáo – mẫu 4

Đã qua gần sáu năm cắp sách đến trường, tôi ấn tượng với rất nhiều thầy cô giáo. thầy cô luôn để lại trong tôi những hình ảnh đẹp và mãi không phai mờ. nhưng she đặc biệt nhất với tôi và she cũng là người tôi quý nhất-thầy giáo dạy tôi hồi lớp 5.

tôi thấy rất ít người lựa chọn nghề làm thầy giáo. thế mà thầy giáo tôi lại rất say mê với sự nghiệp trồng người này. Đã có lần thầy tâm sự với chúng tôi, thầy muốn làm thầy giáo từ khi học cấp 2. mỗi lần ngồi nghe thầy giáo giảng bàl thích. trông thầy đứng trên bục giảng chững chạc, tự tin và được học trò yêu mến, thầy đã nuôi ước mơ từ đó. về nhà, thầy bắt tụi em nhỏ ngồi sắp hàng ngay ngắn và thầy giả làm thầy giáo. lạ lùng thay, bọn trẻ lại ngồi nghe đến say me. không biết chúng hiểu mấy phần “thầy” giảng nhưng đứa nào mặt mũi cũng ngơ ngẩn, let’s say sưa. có khi “thầy” nói xong rồi mà chúng vẫn ngồi bần thần, lúc đó phải gọi lớn chúng mới như sực tỉnh. Đó là động lực đầu tiên giúp cho ước mơ của thầy thành hiện thực.

with đường đến với nghề của thầy cũng lắm gian nan. vì thế mà bây giờ thầy dành cho nghề một tình yêu thật mãnh liệt. là con trai cả trong gia đình có truyền thống làm bác sĩ, thầy được bố mẹ định hướng cho thi vào trường Đại họ y. ngay từ nhỏ, gia đình thầy đã mong muốn như thế. thầy vốn học giỏi lại thông minh, nhanh nhẹn nên cả nhà đặt niềm hi vọng rất lớn. nhưng năm lớp 12, bất ngờ thầy thông báo với gia đình sẽ thi vào trường cao đẳng sư phạm, khoa tiểu học. Đó là một cú sốc với gia đình, nhất là người cha của thầy. gia đình kịch liệt phản đối quyết định của thầy, nhiều lúc làm thầy rất khổ sở nhưng chưa có lúc nào thấy dao đ. he thấy vững vàng với quyết tâm của mình và kiên trì thuyết phục mọi người.

ngày đi thi cũng là ngày thầy buồn nhất. không một lời chúc, không một sự động viên, thầy đi thi chỉ có một mình. nhìn chúng bạn có người thân chăm sóc, thầy cũng thấy tủi thân. nhưng lúc đó thầy nghĩ mình càng phải cứng rắn và mạnh mẽ. rồi khi đỗ thủ khoa, niềm vui của thầy cũng không được trọn vẹn. gia đình thông báo sẽ không trợ cấp cho thầy ăn học trong ba năm. thế là một mình thầy lại phải chống đỡ, xoay sở với biết bao khó khăn trong những năm học cao đẳng. Vừa đi Làm Thêm vừa đi học, thầy bất chấp khó khĂn ể ạt ược ước mơ của mình và ểể chứng minh choc gia đinh sự lựa chọn của thầy không sai.

… nhìn thầy giáo trẻ của chúng tôi lạc quan, hài hước ứng trên bục giảng Ít ai có thể nghĩ rằng with ường thầy đí thật mỰt dài khi khi. nhưng giờ đây thầy là một người thầy rất thành công. không chỉ là thầy giáo dạy giỏi mà thầy còn được tất cả học trò chúng tôi yêu quý. chúng tôi yêu quý thầy vì with người thầy tốt bụng. tuy còn trẻ nhưng trong mắt chúng tôi thầy rất chững chạc, vững vàng. thầy nghiêm khắc trong giờ học nhưng ngoài giờ thầy như một người khác, gần gũi, thân thiện và hài hước.

thỉnh thoảng, thầy đá bóng với các bạn nam, nhìn lúc đó thầy như trẻ thơ vậy. Ặc biệt, với vẻ ngoài ẹp trai, cao lớn và hat there are nên mỗi khi ứng trên sân khấu biểu diễn chung tôi cảm giác đó không còn là thầy n ữa mà mà mà mà mà mà mà m ĩt mà mà m ĩt nam nam ca -ca mmt thi -chi -chi -chi -chi -chi -chi -cam camng t. Ấn tượng nhất là nụ cười của thầy. thầy cười thật rạng rỡ, nhìn thầy cười người đang buồn bã cũng thấy vui lây. có một lần thầy ốm. không thấy thầy đến lớp cả lớp nhốn nháo hẳn lên.

cuối giờ học chúng tôi đến nhà tìm thầy. thấy chúng tôi đến, thầy xúc động lắm. thầy bắt tay từng đứa một, rồi giữ ở lại ăn cơm. bữa cơm mẹ thầy nấu hôm đó thật ngon và ấm cúng. thầy trò vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả. dường như cũng nhờ đó mà gia đình hiểu hơn quyết định của thầy. bây giờ thật khó để tìm thấy một người con trai hà thành nào như thầy – thầy giáo dạy tiểu học của chúng tôi. với học trò, thầy vừa là thầy giáo nhưng hơn thế – thầy còn là một người bạn lớn.

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với thầy, cô giáo – mẫu 5

“Ăn quả nhớ kẻ trồng câycó danh có vọng nhớ thầy khi xưa”

Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người ể lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc nhất chynh là cô kim anh – cô giáo

cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi. cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài họnc, ời cêan. tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi she đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. cô từng nói rằng với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Côn luôn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chung tôi có thểp tiếp tiếp bài nhanh nhanh. dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. she cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng she mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. “học như một with đò ngược dòng vậy, các with ạ!” – lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.

tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. lúc ấy, trên net mặt cũng như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, Chung tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, gia đình có việc quan trọng nhưng cô đã lựa chọn đi cùng với lớp chung tôi vì cô sợ rằng cor vấn ề gì không there are với chung đời.

một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần. tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mưởà đ b. lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn of her.

quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “nghề giáo là người lái đò tri thức qua song”. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành.

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất về bạn bè

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với bạn bè – mẫu 1

– hung ơi! sao lâu thế? muộn học mất rồi.

– tớ xin lỗi vì đã để cậu phải đợi lâu. tặng cậu nhân ngày sinh nhật!

tôi thật bất ngờ khi hùng dúi nhanh vào tay tôi một đôi dép mới. nhoẻn miệng cười, tôi nói:

– sao hôm nay bày vẽ thế. cậu định chuộc lại lỗi lầm hôm trước hay sao?

tôi nói ra câu ấy cốt là chỉ nói đùa thôi. Ấy vậy mà không ngờ mặt hùng xịu hẳn đi. trông cậu, tôi hối tiếc về những gì mà mình vừa mới nói. câu chuyện xảy ra hai tháng trước đây khi tôi với hùng từ một đôi bạn vô cùng thân thiết trở nên đối nghịch.

hùng với tôi không cùng xóm nhưng chúng tôi làm bạn với nhau từ khi bước vào lớp một. từ đó trở đi năm nào chúng tôi cũng học cùng lớp với nhau, ngồi cùng bàn với nhau và chia sẻ với nhau tất cả. tình bạn của chúng tôi cũng bởi thế mà bền chặt và thân thiết lắm. cuộc sống cứ thế trôi đi thật đẹp nếu không có chuyện lớp tôi xảy ra liên tiếp những vụ mất tiền. trong gần một tháng hơn một triệu đồng bỗng nhiên không cánh mà bay. nạn nhân là gần chục bạn lớp tôi, trong đó hùng bị mất nhiều hơn tất cả.

không khí ở lớp từ hôm xảy ra chuyện mất tiền bỗng nhiên trở nên căng thẳng. cô chủ nhiệm rồi cả đoàn thanh niên cũng vào cuộc mà không thể nào tìm ra thủ phạm. Ở trường chúng tôi cũng chịu nhiều áp lực. một lớp chọn với toàn những học sinh ưu tú mà lại xảy ra chuyện không hay như thì tránh sao khỏi những cái nhìn và sự chê bai của các bạn l. cứ thế nội bộ lớp tôi bắt đầu lục đục. một số mối quan hệ có nguy cơ rạn nứt và đổ vỡ. dẫu vẫn biết “một mất mười ngờ” nhưng rõ ràng không thể không bực giận khi mình tự nhiên bị cả lớp hoài nghi.

gần một tháng đã trôi qua vậy mà chuyện ở lớp vẫn không hề tiến triển. hôm ấy, vẫn như thường lệ, tôi đi học và qua cổng nhà hùng. thế nhưng she mới gặp tôi, hùng đã nói:

– có lẽ từ nay tao chẳng nên tin ai cả.

tôi nghe thấy lạ, bèn hỏi lại:

– cậu nói thế nghĩa là sao?

hùng lạnh nhạt:

– chẳng sao cả. có vậy mà with không hiểu hay sao?

câu nói của hùng đáp hẳn vào nhân cách của tôi. nhưng tôi chưa kịp phản ứng gì thì hùng quay ngoắt đầu xe đi thẳng.

vậy là đã rõ, hùng đã nghi ngờ cả bản thân tôi. tôi buồn lắm, rệu rã đạp xe tới cổng trường, cắp cặp vào lớp ngồi bên người bạn thân cả buổi mà không dám bắt l. mỗi khi tôi trộm nhìn sang, vẻ mặt hùng lại ánh lên sự bất cần và thách thức. buổi học hôm ấy trôi qua căng thẳng, chậm chạp và mệt nhọc.

tan học, lần đầu tiên từ khi bước vào ngôi trường mới, tôi một mình đạp xe vội vã về nhà. mệt mỏi và chán nản, tôi nằm vật ra giường. chẳng lẽ tình bạn đẹp đẽ của chung tôi lại đổ vỡ một cách đơn giản thế ư? không thể được! tôi phải nghĩ và phải làm rõ “vụ án” này để chứng minh cho sự trong sạch của mình và quan trọng hơn là để cứu vãn tình bạn c᧡n cứ>

những ngày sau đó là những kỷ niệm rất buồn đối với tình bạn của chúng tôi. tôi không nói và như thế hùng càng có lý để ngờ vực gian trá của tôi. nhưng tôi không chấp nhận, tôi cùng một vài bạn nam trong lớp đã lập thành một nhóm quyết tâm phá vụ án này. không nghi ngờ bạn nào trong lớp, chúng tôi hướng mũi điều tra vào một số người hay qua lại lớp minh. không ngờ, chỉ không đầy năm buổi học chúng tôi đã tóm được ngay thủ phạm. tất cả thế là đã rõ, thủ phạm lấy cắp tiền không phải là học sinh của lớp tôi. những căng thẳng trong lớp tự nhiên không còn nữa, bạn bè lại hòa nhã và vui vẻ với nhau.

cũng sau hôm ấy, hùng đã đến tận nhà tôi và xin lỗi. tôi chỉ cười và nắm chặt hai bàn tay của nó. tôi không bao giờ ngờ được giữa tôi và hùng lại có những ngày như thế. nhưng quả thực sau tất cả những chuyện này, tôi lại cảm thấy càng yêu quý nó hơn…

– tớ… tớ cảm ơn và xin lỗi cậu. tớ chỉ đùa thôi.

hùng không nhìn thẳng vào tôi:

– tớ biết mình có lỗi và tớ ân hận lắm. tớ chỉ mong từ bây giờ cậu vẫn coi tớ là bạn.

– cậu ngốc lắm. tớ có suy nghĩ gì đâu! tôi an ủi.

thế đấy kỷ niệm của tôi và hùng là thế. Đúng là hạnh phúc là một sự đấu tranh. hay nói đúng hơn, sau những gian nan ta mới hiểu hết ý nghĩa của hai từ hạnh phúc. tôi tự hào về người bạn của tôi. tôi yêu quý cả sự ngây thơ và chân thành của nó.

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với bạn bè – mẫu 2

năm nay tôi vào lớp sáu, còn bé nhi thì bước sang lớp bốn. bố mẹ nhi cũng đã về sống với nhau sau hơn một năm sống ly thân. tôi và nhi tuy chẳng phải họ hàng nhưng thân thiết lắm! tất cả bắt đầu từ lần ấy…

năm ấy, tôi học lớp bốn còn bé nhi học lớp hai. tội nghiệp bé nhi! bố nó ham mê cờ bạc, rượu chè đi suốt từ sáng đến tối mới về lại còn hay đánh vợ chửi with. mẹ nó không chịu được, she quyết định đưa nó về bà ngoại. nhà bà ngoại nó ở cuối xóm, cạnh nhà tôi. thế là anh em quen nhau từ đó.

một buổi chiều hè, tôi rủ bé đi chơi vì biết bé rất buồn. toi hoi:

– bây giờ em thích cái gì để anh làm cho?

bé nhi nói:

– anh biết không! ngày xưa em mơ ước nhà em như một with thuyền lớn. bố là cột buồm vững chãi còn mẹ là khoang thuyền che chở nắng mưa. con thuyền nhà em sẽ chở những ước mơ của em đến đích. vậy mà bây giờ nó chẳng bao giờ có thể thực hiện được.

– Đừng buồn em ạ! hãy cố gắng lên! no, đi! Đi với anh!

tôi dắt bé nhi đi hái những lá tre nghe thật to để gấp thuyền lá thả trôi song. tôi cọng lá to nhất gặp một con thuyền thật đẹp tặng bé nhi. nhưng nhi không giữ được, bé thả ngay xuống nước. kỳ lạ là with thuyền lại không trôi. nó mắc cạn vào ngay đám rong đang bò lổm ngổm ở giữa dòng. bé nhi nói:

– ouch! gia đình em bây giờ cũng như with thuyền đó, chẳng thể nào nó đi được, chỉ có thể chìm thôi!

tôi nghe vậy thấy vừa tiếc, lại vừa thương nhi, bèn cứ mang cả quần áo lội xuống song vượt chiếc thuyền lên. nước đến bụng rồi đến cổ. bỗng “sụt” chân tôi trượt phải một hố bùn giữa song ngay lúc tôi vừa với được chiếc thuyền. tôi cố gắng chới với trong khi một tay vẫn dâng chiếc thuyền lên khỏi mặt nước. mấy phút sau, tôi bò lên được tới bờ khi bụng đã uống no nước nhưng rất may không sao, còn lấy được with thuyền nguyên bé nvhin. nhìn thấy tôi, with bé mặt tái mét và sợ hãi. tôi khẽ an ủi:

– em hãy giữ nó làm kỷ niệm và tin rằng có ngày nó sẽ được bơi thỏa thích trên song.

hôm đó, vì sợ mẹ mắng, tôi và bé nhi ngồi ở bờ song cho đến khô quần áo mới dám về. Đêm, tôi bị sốt cao nhưng vẫn giấu chuyện ban chiều không nói. mẹ thì cứ tưởng tôi dãi nắng nên she bị sốt. cũng may sáng hôm sau, tôi đã đỡ nhiều. ngay hôm bố mẹ nó hòa giải và về sống với nhau, nó rủ tôi đem chiếc thuyền ra song thả.

nhưng chiếc thuyền đã không không còn thả được. thế là anh em tôi mải miết gấp những chiếc thuyền tre khác. những chiếc thuyền gấp buổi chiều hôm ấy, chiếc nào cũng trôi về tận cuối dòng song.

Điều bí mật giữa tôi và bé nhi còn đến tận bây giờ. Đó cũng là kỷ niệm sâu sắc nhất tuổi thơ tôi. cho đến tận bây giờ, tôi với nhi vẫn còn là những người bạn thân thiết cùng chia sẻ mọi buồn vui với nhau.

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với bạn bè – mẫu 3

tôi ược sinh ra trong một gia đình co hoàn cảnh khó khĂn, từ nhỏ bố mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng pHải cố gắng học tập, khyg ược t thn nào c b tôi đã làm Theo Lời bố mẹ, suốt ngày tôi chỉc và ọc Sách, tôi không muốn nói chuyện với ai vì tôi cảm thấy như gậl s trên lớp, ngoài thời gian học tôi khi quan tâm ến các bạn xung quanh tôi đang làm gì, họ hỏi tôi nấy nấy nấy. vì vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với bạn nào cả. nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ như vậy!

cho đến một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. lần đầu bạn ấy vào lớp cô giáo giới thiệu bạn ấy tên là trang ở lớp 10a2 chuyển sang. nhìn bạn ấy hiền qua, tôi thấy tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không? vì tôi không thích ai học giỏi hơn tôi cả. thật bất ngờ khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi phải giup đỡ bạn ấy học tập.

giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen cũ tôi ngồi đọc sách. thật ngạc nhiên khi trang cũng không ra chơi, cứ ngồi bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, thấy vậy tôi quay sang hỏi “bạn nhìn gì vậy”, m Sách tôi đang ọC, tôi cũng rất thích nó. tôi nói với trag “nếu bạn thích thì ọc xong tớ sẽ cho bạn mượn”. trag cười nhẹ “No!”. ơn tôi rồi pHấn khởi choch vào cặp. Sáng hôm sau ến lớp trag kể cho tôi nghe vền quyển Sách đó, rồi kể cho tôi nghe về gia bạn ấy không cor bố mẹ và ở với bà nội. Sách vở bạn ấy có là do hàng xóm khuyên góp và tặng lại. trag rất thích ọc Sách nhưng lại không fo tiền ể MUA.

trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng khâm phục.

từ đó, tôi và trang chơi rất thân với nhau. Chung tôi cùng nhau học tập, tôi học giỏi nên tôi sẽ dạy cho trang những kiến ​​thức mà tôi biết, và cho trang mượn những cuốn ốn xi đch tôg cuối Tuần ược của trang nhổ tóc sâu. chúng tôi hợp nhau đến từng sở thích về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa. Đối với tôi, trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng mến. thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm trạng mình lại thoải mái đến thế, tôi đã lắng nghe nhiều hơn và chia sẻu hơn. từ ngày có trang là bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Đến giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi nhảy day, kéo co với các bạn rất vui. trang đã làm cho tôi thay đổi, bạn ấy nói với tôi rằng “dù cuộc sống có khó khăn đến mấy thì chúng ta vẫn luôn phải cưẻi vui vui”. tôi đã thay đổi cách suy nghĩ từ khi chơi với trang. bạn ấy đã khiến cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống thoải mái hơn và cười nhiều hơn. cảm ơn trang đã là bạn của tôi.

trong cuộc đời, ai cũng có những người bạn. gặp được người bạn tốt là niềm hạnh phúc lớn lao. tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng học tập và gìn giữ tình bạn luôn vui vẻ, bền vững.

kể về kỉ niệm sâu sắc nhất với bạn bè – mẫu 4

trong mỗi chúng ta ai cũng có những người bạn thân thiết của riêng mình. người đó Không Hẳn là người tuyệt vời nhất mà bạn gặp nhưng người đó pHù hợp và cho bạn ủủ cảm giác tin tưởng ể ở bên chia sẻ những điều trong cuộc sống. như bao người khác, tôi có cô bạn mà đối với tôi cô ấy giống một thân trong gia đình mà tôi hết mực trân trọng.

bạn thân tôi là một cô gái khá xinh xắn, nước da trắng ngần, mái tóc suôn dài và hơi ngả sang màu nâu. from her chiếc mũi dọc from her dừa cao, ánh mắt tinh anh và khuôn miệng trái tim xinh xắn. nhiều lúc chính tôi cũng thấy ghen tị vì sự xinh đẹp của cô ấy. không những xinh đẹp, bạn tôi còn là lớp trưởng và là một học sinh giỏi nổi bật của lớp. cô ấy là người nhạy bén và nhanh trí. vì nắm bắt tâm lí người khác khá tốt nên bạn ấy xử líg việc của một người lớp trưởng rất chu toàn và giải đáp ược những khuc mắc của ng ng ng ng khh đi đi ủi ủi ủi ủi ủi ủi ủ bạn ấy còn là một cô gái vô cùng tốt bụng. bất kể xung quanh có ai gặp khó khăn cũng đều tìm cách giúp đỡ hết mình và cùng kêu gọi những người khác giúp đỡ. Chynh tôi cũng ngưỡng mộ cach bạn ấy ối nhân xử thế và cư xửi người khác, kính trên nhường dưới, yêu mến trẻ with và hết mình với mọi người. Đối với gia đình tôi, bạn ấy như một người with mà bố mẹ tôi có được. bạn luôn giúp đỡ tôi, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn với gia đình tôi; mỗi khi có công chuyện, bạn không ngần ngại giúp đỡ. nhiều lúc chinh tôi cũng tự hỏi minh đã làm gì để có được một người bạn tốt bụng như thế.

chúng tôi quen nhau khá tình cờ khi học cùng lớp. tuy có gương mặt xinh đẹp nhưng ở bạn ấy lại toát lên vẻ lạnh lùng, hơi khó gần. ban đầu tôi không có ấn tượng tốt với cô gái này vì she thấy lạnh lùng và ít nói. hết một kì học chung, chúng tôi không nói chuyện với nhau. nhưng cơ duyên thực sự ến khi trường chung tôi có hoạt ộng ngoại khóa, tôi nhớ lúc đó tôi có chuyện buồn, tham gia c fourth đúng lúc ấy, cô bạn nay tiến ến ến ến tôi, mọi cảm xúc như vỡ òa, tôi khóc như ứ ứa trẻ không nêng nêng n. ngày hôm sau, chúng tôi cùng nhau đi dạo, bạn ấy hỏi han những câu chuyện của tôi, cho tôi lời khuyên trong cuộc sống. chính từ sự trân thành nhưng cũng rất tinh tế ấy làm tôi yêu quý cô bạn này. chúng tôi tiếp xúc với nhau nhiều hơn, chia sẻ với nhau nhiều hơn và nhận ra cả hai vô cùng hợp nhau về tính cách. tôi nhận ra cô ấy không hê lạnh lùng, khó gần mà ngược lại rất hòa đồng, vui vẻ. chúng tôi trở thành những người bạn thân thiết từ lúc nào không hay.

ến nay, chúng tôi đã là bạn của nhau ược khoảng ba năm, thời gian tuy không quá dài nhưng nó ủ làm chúng tôi hiểu nhau nhiều hơn và và gắn; cùng giúp đỡ nhau trong học tập và cuộc sống. vẫn biết rằng chúng tôi còn rất trẻ, cuộc sống còn nhiều ổi thay và chúng tôi cũng phải lơn lên nhưng cả hai luôn cố gắng ể tƹu cể sang

chúng ta được phép lựa chọn người bạn để chơi, để gắn bó và chính mỗi người cũng có những người bạn thân. chúng ta hãy biết trân trọng người ở bên cạnh mình, cùng mình chia sẻ mọi thứ vì trong thế giới bao la rộng lớn này, hiếm có ai có thể vể tớg pre. người bạn thân của tôi không còn là người dưng xa lạ mà cô ấy là một người em, một mảnh ghép quan trọng trong gia đnh tôi mà tôi luu ôn trọnng, ng, ng bạnnnnhnnhnnhnn mà ôi luuy ôn trọnng, ng, ng bạnnnnnhnnnhnhnn.

trong mỗi chúng ta ai cũng có những người bạn thân thiết của riêng mình. người đó Không Hẳn là người tuyệt vời nhất mà bạn gặp nhưng người đó pHù hợp và cho bạn ủủ cảm giác tin tưởng ể ở bên chia sẻ những điều trong cuộc sống. như bao người khác, tôi có cô bạn mà đối với tôi cô ấy giống một thân trong gia đình mà tôi hết mực trân trọng.

bạn thân tôi là một cô gái khá xinh xắn, nước da trắng ngần, mái tóc suôn dài và hơi ngả sang màu nâu. from her chiếc mũi dọc from her dừa cao, ánh mắt tinh anh và khuôn miệng trái tim xinh xắn. nhiều lúc chính tôi cũng thấy ghen tị vì sự xinh đẹp của cô ấy. không những xinh đẹp, bạn tôi còn là lớp trưởng và là một học sinh giỏi nổi bật của lớp. cô ấy là người nhạy bén và nhanh trí. vì nắm bắt tâm lí người khác khá tốt nên bạn ấy xử líg việc của một người lớp trưởng rất chu toàn và giải đáp ược những khuc mắc của ng ng ng ng khh đi đi ủi ủi ủi ủi ủi ủi ủ bạn ấy còn là một cô gái vô cùng tốt bụng. bất kể xung quanh có ai gặp khó khăn cũng đều tìm cách giúp đỡ hết mình và cùng kêu gọi những người khác giúp đỡ. Chynh tôi cũng ngưỡng mộ cach bạn ấy ối nhân xử thế và cư xửi người khác, kính trên nhường dưới, yêu mến trẻ with và hết mình với mọi người. Đối với gia đình tôi, bạn ấy như một người with mà bố mẹ tôi có được. bạn luôn giúp đỡ tôi, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn với gia đình tôi; mỗi khi có công chuyện, bạn không ngần ngại giúp đỡ. nhiều lúc chinh tôi cũng tự hỏi minh đã làm gì để có được một người bạn tốt bụng như thế.

chúng tôi quen nhau khá tình cờ khi học cùng lớp. tuy có gương mặt xinh đẹp nhưng ở bạn ấy lại toát lên vẻ lạnh lùng, hơi khó gần. ban đầu tôi không có ấn tượng tốt với cô gái này vì she thấy lạnh lùng và ít nói. hết một kì học chung, chúng tôi không nói chuyện với nhau. nhưng cơ duyên thực sự ến khi trường chung tôi có hoạt ộng ngoại khóa, tôi nhớ lúc đó tôi có chuyện buồn, tham gia c fourth đúng lúc ấy, cô bạn nay tiến ến ến ến tôi, mọi cảm xúc như vỡ òa, tôi khóc như ứ ứa trẻ không nêng nêng n. ngày hôm sau, chúng tôi cùng nhau đi dạo, bạn ấy hỏi han những câu chuyện của tôi, cho tôi lời khuyên trong cuộc sống. chính từ sự trân thành nhưng cũng rất tinh tế ấy làm tôi yêu quý cô bạn này. chúng tôi tiếp xúc với nhau nhiều hơn, chia sẻ với nhau nhiều hơn và nhận ra cả hai vô cùng hợp nhau về tính cách. tôi nhận ra cô ấy không hê lạnh lùng, khó gần mà ngược lại rất hòa đồng, vui vẻ. chúng tôi trở thành những người bạn thân thiết từ lúc nào không hay.

ến nay, chúng tôi đã là bạn của nhau ược khoảng ba năm, thời gian tuy không quá dài nhưng nó ủ làm chúng tôi hiểu nhau nhiều hơn và và gắn; cùng giúp đỡ nhau trong học tập và cuộc sống. vẫn biết rằng chúng tôi còn rất trẻ, cuộc sống còn nhiều ổi thay và chúng tôi cũng phải lơn lên nhưng cả hai luôn cố gắng ể tƹu cể sang

chúng ta được phép lựa chọn người bạn để chơi, để gắn bó và chính mỗi người cũng có những người bạn thân. chúng ta hãy biết trân trọng người ở bên cạnh mình, cùng mình chia sẻ mọi thứ vì trong thế giới bao la rộng lớn này, hiếm có ai có thể vể tớg pre. người bạn thân của tôi không còn là người dưng xa lạ mà cô ấy là một người em, một mảnh ghép quan trọng trong gia đnh tôi mà tôi luu ôn trọnng, ng, ng bạnnnnhnnhnnhnn mà ôi luuy ôn trọnng, ng, ng bạnnnnnhnnnhnhnn.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *