Văn mẫu lớp 9: Đóng vai người lính kể lại bài thơ Đồng Chí của Chính Hữu (16 mẫu) Những bài văn mẫu lớp 9 hay nhất

Qua bài viết này mvatoi.com.vn xin chia sẻ với các bạn thông tin và kiến thức về Hóa thân thành người lính trong bài thơ đồng chí hay nhất được tổng hợp bởi mvatoi.com.vn

Đọc thuộc lòng bài Thi thiên “Đồng chí chính xác” với tư cách là một người lính, tối đa 16 bài mẫu, Giúp học sinh lớp 9 sử dụng trí tưởng tượng của mình để trở thành người lính. Những bài thơ của Đồng chí rất cô đọng và súc tích.

Kể lại bài thơ “Đồng chí” làm chú bộ đội và kể chuyện sáng tạo ở ngôi thứ nhất cũng giúp các em cảm thụ tốt hơn về nội dung và nghệ thuật. Vậy mời các bạn cùng theo dõi bài viết dưới đây để có cái nhìn về tình đồng chí cao cả và thiêng liêng.

Chơi bài thơ kể lại đồng tính của người lính – Mẫu 1

Trong những ngày đầu của Kháng chiến chống Pháp, tôi tham gia Chiến dịch Việt Bắc năm 1947. Khó khăn, thiếu thốn, hiểm nguy trong cuộc kháng chiến ấy không thể nói thành lời. Nhưng may mắn thay, nhờ lòng yêu nước, tình đồng chí, đồng đội đã giúp tôi và các chiến sĩ ra quân thắng lợi.

Tôi nhớ khi tôi nhập ngũ, tôi nghĩ mình là người duy nhất xuất thân nghèo khó, nhưng những người lính khác lại trở thành chiến sĩ nông dân và quê hương của họ cũng nghèo. Ở quê hương nước chua mặn, quê tôi đất cày lên sỏi đá. Tình bạn của chúng tôi bắt đầu với xuất thân giống nhau và hoàn cảnh khắc nghiệt. Để rồi từ những người xa lạ ở muôn phương, xa cả thiên quốc, họ không hẹn mà gặp, mà trở thành những người bạn, người đồng đội trong vòng tay nhau. Đối với những điều kiện khắc nghiệt trên chiến trường, cùng chiến đấu và cùng chung lý tưởng cách mạng là trở thành những người đồng chí gắn bó. Chúng tôi đã chiến đấu vì Tổ quốc, vì Tổ quốc, vì hòa bình và độc lập của dân tộc, đây là điểm chung của chúng tôi. Mùa đông miền Bắc gió lạnh tràn về, tôi và các bạn chung chăn chung gối. Tôi có thể mua chăn ấm, đệm êm trên chiến trường ở đâu? Mọi người cùng bị cái lạnh hành hạ, đắp chăn cho nhau, chia sẻ hơi ấm, trở thành tri kỷ.

Chúng tôi rất nhớ nhà. Chúng tôi bỏ ruộng vườn, nhà cửa để chiến đấu bảo vệ sự bình yên cho xóm làng. Đôi khi đồng đội chạnh lòng: “Không biết mấy ngày nay gia đình ra sao. Ai cày đất cho mẹ, mùa mưa ai lo nhà cửa? Nhớ chú lắm chú ơi!” Lúc đó em chỉ biết vỗ vai an ủi anh ấy thôi, anh ấy cũng không sao. Chúng tôi đã cùng nhau chia sẻ mọi khó khăn, từng cơn lạnh, từng cơn sốt, và quần áo không ai đẹp hơn ai. Cuộc chiến đấu gian khổ, gian khổ, không giày, rách, vá, đói, nhưng chỉ cần tình đồng chí của quân đội thì chúng ta có thể nắm tay nhau vượt qua mọi khó khăn, thử thách.

Đáng nhớ nhất là những đêm hoang lạnh, sương giá ướt đẫm đôi vai, chúng tôi vẫn sát cánh, bên nhau, chờ kẻ thù đến. Đối với tôi lúc đó, sức mạnh của tình đồng chí là mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì, giúp tôi vượt qua thời tiết xấu, hiểm nguy đang chờ đợi kẻ thù. Đồng hành cùng chúng tôi trong những đêm ấy là vầng trăng sáng. Nửa đêm, ánh trăng sà xuống như đầu súng. Vầng trăng sáng khiến tôi vững tin rằng chiến thắng của cuộc kháng chiến chống Nhật sẽ đem lại hòa bình cho đất mẹ.

Giờ đây, ý tưởng của tôi đã thành hiện thực, tôi không bao giờ quên được những năm tháng hào hùng đó. Đôi khi, tôi vẫn nhớ những cựu binh đã chiến đấu. Nhớ em nhiều …

Chơi bài thơ kể lại đồng tính của người lính – Mô hình 2

Các bạn! Guotai Min’an, tôi là người may mắn nhất trong số những người đấu tranh, đứng giữa sự sống và cái chết sau nhiều ngày kháng cự vất vả. Cho đến bây giờ, tôi sống một cuộc sống tự lập lặng lẽ, và tôi vẫn muốn về quê hương của các bạn, quê hương của các đồng chí.

Tôi là con cả trong gia đình có 6 anh em, bố mẹ tôi làm nông chăm chỉ, bán mì và bán đất. Kháng chiến chống Nhật vừa bắt đầu, tôi lại xin đi nghĩa vụ quân sự. Rời quê hương và dấn thân vào một cuộc hành trình, tôi nghĩ trong tương lai không xa, chắc chắn mình sẽ lập được nhiều thành tích to lớn để giúp ích cho đồng bào? Bây giờ tôi đang trong quân đội phải không? Tôi có thể chiến đấu bằng súng không? Hạnh phúc biết bao.

Trong quân đội, tôi được cử đến Việt Nam – chiến trường khốc liệt nhất của cuộc chiến. Hôm cử đi, trên đường ra Bắc mới thấy sự vất vả, gian khổ của những người lính năm xưa, khi đến nơi thì những người lính đi trước chúng tôi hai ngày đã ở đó nghĩ rồi. Nổi bật nhất trong số đó, lần đầu tiên bén duyên với tôi là một anh bộ đội trạc tuổi tôi, dáng người dong dỏng cao, có vẻ rất thông minh và có phản ứng theo bản năng, tôi vội chạy lại gần bắt chuyện. .

– Xin chào!

– Có! Xin chào!

Anh ấy trông có vẻ ngại ngùng, nhưng chỉ cười nhạt. Đó là định mệnh mà bạn và tôi cùng chung một biệt đội mang tên bk107. Đêm không ngủ được, tôi càng lo làm bạn với anh lính trẻ. Tôi đến gần anh ấy, hít một hơi thật sâu và thì thầm:

– Chiến tranh khốc liệt?

Anh chàng hơi sững sờ, có lẽ tôi quá tin tưởng. Không sao đâu, tôi là thế đấy, tôi tự cười một mình. Tôi tròn mắt nhìn anh, như một đứa trẻ đòi quà, chờ đợi câu trả lời của anh. Lần này anh ấy có vẻ bớt ngại ngùng hơn.

– bạn đang ở đâu? Phải ở phía bắc?

– Đúng vậy, tôi sống ở thượng nguồn và tôi rất muốn đất nước mình độc lập! Và em ở nơi nào?

Câu chuyện mở ra dần dần và trở nên tự nhiên hơn.

Tôi đang ở Nanding của “Wutian Sour Country”, thật khó! Người chân lấm tay bùn.

Thế là từ xa hai người đã trò chuyện và quen nhau, ngày nào cũng đi công tác cùng nhau, tối thì trùm chung một chiếc chăn. Tôi đã sát cánh cùng những người lính, nhìn về phía xa xăm, cầu mong hòa bình lập lại và chiến tranh chấm dứt. Nếu không có chiến tranh, ắt hẳn không có giọt máu, giọt nước mắt khóc chờ chồng, đợi cha.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi thật tuyệt vời! Hôm nay gặp lại người anh, cùng nhau nhìn lại những kỉ niệm ngày xưa, cùng nhau ngồi nhìn lại những kỉ niệm, sao ngày ấy dù sống trong môi trường khắc nghiệt của chiến tranh nhưng chúng ta vẫn luôn mỉm cười. Nụ cười trên môi chúng tôi, chiến tranh đã kết thúc tuổi trẻ của chúng tôi, chúng tôi già đi và bạc đi, nhưng sự hy sinh của chúng tôi là xứng đáng. Tôi mở album để lưu giữ tình bạn, trò chuyện về nhiều điều trong cuộc sống, tình đồng chí

Vì hòa bình đoàn tụ, tình xưa nghĩa cũ trào dâng trong lòng mỗi người, chiến tranh đã qua nhưng mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó vẫn đang diễn ra trước mắt. Làm sao chúng ta có thể quên được nhau và tình bạn đó, thật tuyệt vời!

Chơi bài thơ kể lại đồng tính của người lính – Mô hình 3

Sau nhiều năm thử thách và gian khổ, chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc. Hôm nay, ngồi trong một ngôi nhà nhỏ, ở vùng quê yên tĩnh, tôi có thể nhìn lên ánh trăng sáng trên bầu trời đêm. Ánh trăng làm tôi nhớ lại những ngày tháng chiến đấu cùng đồng đội của mình trong nhà hát Việt Nam. Đó là một đêm trăng dài bên người đồng đội thân yêu mà tôi vẫn còn nhớ rất rõ.

Bạn và tôi, gặp nhau trong một vùng chiến sự. Tất cả chúng ta đều còn trẻ, vô tư và đầy nhiệt huyết. Quê anh là “ruộng chua mặn”, quê tôi nghèo lắm, “ruộng cày là cát”. Tất cả chúng tôi đều xuất thân từ vùng đất khó, cùng nghèo. Với sự hồn nhiên của một công nhân, tôi và anh ấy nhanh chóng quen nhau.

Chúng tôi vốn dĩ là hai người hoàn toàn xa lạ, bằng cách nào đó đã gặp nhau và trở nên thân thiết. Có lẽ mối quan hệ giữa tôi và anh ấy ngày càng sâu đậm hơn trong thời đại cùng nhiệm vụ và sát cánh chiến đấu. “Bắn hết phát, đối đầu” cùng nhau ra vào chiến trường hiểm trở. Tôi nhớ những đêm chúng tôi chung chăn trong cái lạnh cóng. Đây là tình tri kỷ giữa anh và em – một tình bạn bình dị mà cao cả.

Anh ấy và tôi là hai người cùng chí hướng, hai người đã rời bỏ nhà cửa để tham gia chiến đấu. Dù có hoàn cảnh xuất thân khác nhau nhưng có lẽ chúng ta đều có chung một ước mơ về ngày Độc lập của đất nước mình. Vào những đêm chúng tôi ở bên nhau, anh ấy kể cho tôi nghe những câu chuyện về quê hương anh ấy. Anh sai người bạn thân nhất của mình lên vùng cao làm ruộng, nhưng ngôi nhà phải để gió. Anh kể cho tôi nghe, kể chuyện cá nhân của anh, anh chia sẻ mọi tâm tư tình cảm của mình với tôi, những tâm tư thầm kín đó đều được anh bày tỏ một cách chân thật và trọn vẹn. Theo thời gian, tôi hiểu anh ấy nhiều hơn và mối quan hệ của chúng tôi ngày càng thân thiết.

Chúng tôi đã cùng nhau trải qua những khó khăn của chiến tranh. Lúc đó đang có dịch sốt rét trong rừng. Rất nhiều đồng đội của tôi đã chết vì không có thuốc chữa trị vào thời điểm đó. Anh và tôi biết từng cơn ớn lạnh, rùng mình và ướt đẫm mồ hôi. Áo sơ mi của anh ấy bị rách ở vai, và quần của tôi có những miếng vá. Trong một đại dịch như thế này, nhưng chúng tôi luôn bên nhau, hỗ trợ nhau vượt qua thời gian khó khăn này. Mệt mỏi mà vẫn cười? Lạnh lùng là vậy nhưng luôn cười, một mặt không để anh lo lắng, mặt khác tiếng cười chính là động lực để tôi cố gắng mỗi ngày. Anh nắm tay tôi thật chặt, động viên, tiếp thêm sức mạnh để tôi vượt qua bạo bệnh.

Vậy thì, tôi và bạn tiếp tục nhận nhiệm vụ. Vào một đêm sương mù trong rừng, tôi đã sát cánh cùng anh canh gác, “chờ” địch đến. Có lẽ tình bạn thân thiết của chúng tôi sưởi ấm trái tim của chúng tôi trong vùng hoang vu lạnh giá. Chúng ta còn có một người bạn là vầng trăng, trong cảnh bị giặc phục kích trong rừng. Súng và trăng, gần và xa, bổ sung cho nhau và bổ sung cho nhau, giống như tình bạn của tôi với bạn. Trong cái lạnh buốt giá, súng người lính kề vai sát cánh cùng trăng, đầu súng làm nhiệm vụ che chở cho vầng trăng thanh bình.

Đất nước này hiện đã độc lập và hòa bình. Bây giờ tôi có thể sống một cuộc sống thoải mái mà không phải lo lắng về chiến tranh. Tuy nhiên, đôi khi tôi nghĩ về anh ấy, người bạn tri kỷ của tôi, khi tôi còn chiến đấu. Tôi có thể vượt qua mọi khó khăn gian khổ trong cuộc đời quân ngũ là nhờ tình yêu thương và sự đùm bọc của đồng đội. Đó là khoảng thời gian tôi sẽ luôn nhớ.

Chơi bài thơ đồng tính kể lại người lính – Mẫu 4

Tôi là một người lính đã bất chấp luật pháp để cứu đất nước của mình. Giờ đây chiến tranh đã qua lâu nhưng trong lòng tôi vẫn không nguôi nỗi nhớ về cuộc chiến năm xưa.

Tôi xuất thân từ một gia đình nông dân nghèo và khiêm tốn. Cũng như bao thanh niên ở các làng quê khác, tôi tình nguyện nhập ngũ khi cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp đang ở đỉnh cao. Trong thời gian là quân nhân chính thức trong quân đội, tôi đã gặp gỡ và thân thiết với những người lính khác cùng tuổi. Họ cũng là những người ở khắp mọi miền đất nước đã bỏ hết bạn bè, gia đình để đi theo tiếng gọi của Tổ quốc.

Chúng tôi đến từ những người xa lạ, sống cùng nhau và chiến đấu như anh em. Trong điều kiện khó khăn và nghèo khó, chúng tôi chia sẻ mọi thứ, từ chăn màn đến cơm áo, và vì thời gian ở rừng mới đáng kể nên chúng tôi đều bị sốt rét. Đau đầu, lạnh người, mệt mỏi vô cùng. Nhưng chúng tôi vẫn yêu thương, đoàn kết, quan tâm đến nhau, gọi nhau là đồng chí thân thương. Trong những ngày phục kích địch trong rừng, chúng tôi chiến đấu ngang tàng, sát cánh bên nhau, sống chết dưới mây mù của rừng trăng.

Bây giờ tôi đã già yếu, các đồng đội cũ của tôi đã nghỉ được vài năm. Chúng ta đã có những ngày tháng oanh liệt và hy sinh vì Tổ quốc.

Chơi bài thơ đồng tính kể lại người lính – Mẫu 5

Không lâu sau chiến thắng năm 1945, tôi, một người nông dân ở quê nghèo, chưa kịp hưởng niềm vui độc lập thì thực dân Pháp lại nổ súng xâm lược. Theo lệnh tổng động viên của Chính phủ, ta lên đường kháng chiến, mỗi người chúng ta quyết tâm không để Tổ quốc rơi vào tay thực dân Pháp.

Dù đã quen với việc giữ nước, cầm xẻng, chăm sóc ruộng vườn, giờ tôi cũng hơi chai sạn nhưng tôi tin rằng với lòng yêu nước nồng nàn của mình, tôi không thể làm gì được với sự quyết tâm. Chúng ta tiến trên mọi chiến trường, không quản ngại bóng tối, vì ánh trăng soi đường. Đồng đội của tôi ở đây và tôi muốn đất nước chúng ta tự do và độc lập hơn bất cứ ai, vì vậy chúng tôi có thể làm được điều đó cho dù khó khăn đến đâu.

Năm 1947, chúng tôi tham gia chiến tranh Việt Nam với nhiều trung đoàn khác, không quen biết nhau, nhưng bây giờ chúng tôi là người đồng tính, gia đình, qua dày và mỏng. Điều gắn kết chúng tôi ở đây là lòng yêu nước của mọi người, và chúng tôi chưa từng quen biết những người bạn tâm giao.

Tôi vẫn nhớ gia đình chúng tôi nghèo và chúng tôi thậm chí không có đủ quân trang nên hai chúng tôi phải nằm chung một chiếc chăn. Rừng Trường Sơn hiểm trở, ma nước độc, có lần cả đoàn tôi bị sốt rét, da vàng, tóc rụng, toàn thân xanh như lá chuối, may mà chúng tôi vẫn cười. . Mùa đông đến rồi, cái lạnh cứ như dính vào da thịt, có người rách áo, có người tụt quần, có người không còn giày … Chúng ta đã tựa vào nhau như thế này, truyền hơi ấm cho nhau. , cùng nắm tay nhau chiến đấu và chiến thắng bệnh tật. Một đêm, tôi và một đồng chí tâm sự với nhau, anh ta kể rằng ruộng của gia đình anh ta bị một người bạn tốt cày xới, để lại căn chòi tranh dột nát cuối cùng, bỏ lại mẹ già, vợ trẻ. .

Dù có vất vả đến đâu cũng không thể cười nổi, trong không gian núi non bao la ấy, trong tiết trời se lạnh, chúng tôi ẩn mình dưới ánh trăng. Không ai nói với ai câu nào, chỉ nghe tiếng gió thổi vi vu trên cây mà lòng vẫn thấy ấm lòng. Chiến tranh còn kéo dài, những người lính của đất nước chúng ta một thời gian nữa sẽ phải xa quê hương. Dù trong lòng hơi buồn nhưng mỗi khi nhìn thấy lá cờ đỏ sao vàng tung bay là mọi lo lắng, sợ hãi của tôi đều tan biến. Tại đây, tôi và đồng đội đã chấp nhận mọi gian khổ, khó khăn để giương cao lá cờ đỏ trên bầu trời hòa bình cờ đỏ sao vàng tung bay. Sống và chiến đấu vì những lý tưởng cao cả như vậy, cuộc sống trong quân ngũ của chúng tôi không thể tốt hơn.

Chơi bài thơ đồng tính kể lại người lính – Mẫu 6

Chưa hết vui mừng sau thắng lợi của Cách mạng Tháng Tám, năm 1946, thực dân Pháp nổ súng tái xâm lược nước ta. Thực hiện lệnh tổng động viên Kháng chiến chống Nhật của Chính phủ, nhân dân cả nước tích cực tham gia kháng chiến, kiên quyết không sống chung với giặc. Với lòng yêu nước nồng nàn và lòng căm thù giặc sâu sắc, tôi quá sốt sắng nhập ngũ. Sau khi nhận lệnh tại căn cứ, tôi được biên chế về Trung đoàn Thủ đô trực thuộc Sư đoàn 308, một đơn vị lịch sử. Nhiệm vụ của trung đoàn là bảo vệ thủ đô, bảo vệ chính quyền và giúp nhân dân tản cư ra vùng kháng chiến.

Là nông dân, tôi chỉ biết cày ruộng, làm vườn. Tôi không biết người cầm súng, nhưng tôi không ngại gian khổ của trận chiến biên giới. Thiếu niên dù trong gian nguy cũng phải dũng cảm, không sợ hãi vì có nợ nước với giặc, kế thừa truyền thống cha anh, viết tiếp trang sử vẻ vang, hào hùng. Dù chưa tập luyện nhưng tôi khá tự tin. Chiến đấu sẽ dạy tôi làm điều đó. Lòng yêu nước vô bờ bến khuyến khích tôi vững vàng. Lòng yêu nước tiếp thêm sức mạnh cho cuộc đấu tranh của tôi chống lại những kẻ thù hung bạo.

Cuối năm 1947, tôi tham gia phong trào Chiến tranh Việt Nam. Các đơn vị khác tham gia sự kiện. Nhiệm vụ của chúng tôi là tấn công và ngăn chặn các bước tiến của quân địch về phía căn cứ. Để hiệp đồng tác chiến có hiệu quả, chúng tôi kết hợp nhiều đơn vị để hỗ trợ nhau trong nhiệm vụ và cuộc sống. Ban ngày, ta vừa tổ chức hành quân vừa truy quét địch. Đến tối, quân sẽ nghỉ ngơi để hồi sức. Công việc quân sự trên núi luôn nghiêm ngặt. Dù địch còn ở xa nhưng chúng tôi luôn cảnh giác cao độ.

Những người lính từ những ngôi nhà xa lạ, yêu nước và thù địch, tập trung tại đây. Gần tôi, có một người lính sống trên bờ biển. Ở quê anh, nước mặn, chua khó chịu quanh năm. Anh ấy vào đơn vị sau tôi, trong đợt tuyển quân cuối cùng. Với làn da đen nhẻm và những vết chai sần trên bàn tay, anh đã mang cả một dân tộc ra chiến trường. Tôi không biết gì về chiến trường, anh ấy còn “ngây thơ” hơn tôi. Người đứng đầu huấn luyện anh sử dụng súng ak và lựu đạn, anh mất hơn một tháng để hoàn thành. Đội trưởng giao cho tôi nhiều trách nhiệm hơn để hướng dẫn anh ấy.

“Những chàng trai chưa trắng nợ anh hùng” từ một đất nước xa xôi, chúng ta gặp nhau tại đây. Tiêu diệt kẻ thù, giải phóng quê hương chính là tinh thần yêu nước và chiến đấu gắn bó chúng ta với nhau.

Phải nói rằng trận chiến này vô cùng khó khăn. Trong những ngày đầu của Chiến tranh chống Nhật, chúng tôi không có đủ quân trang. Vũ khí cũng thô sơ. Thực phẩm, thuốc men và các nhu yếu phẩm khác bị thiếu hụt. Bản thân tôi chỉ mặc một chiếc áo. Đầu không mũ, chân không giày. Mỗi lần bước chân trần lên chiếc lá khô, tôi không khỏi rùng mình. Rừng Mashengshui Trường Sơn rất độc, nhiều thú dữ và nhiều rắn rết. Hôm qua, một đồng chí dẫm phải rắn hổ mang và cắn vào chân. Chân bị sưng nặng. Đơn vị tức tốc về làng tìm thầy thuốc chữa trị. Trước mắt, đồng chí phải đợi đến khi vết thương lành hẳn.

Việc ăn uống cũng rất vất vả, vì bộ đội đang trên đường truy kích địch. Những người lính tiếp tế đã xử lý việc này cho chúng tôi, mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng trong tình huống này đã bất lực. Hiểu rồi nên chúng tôi không phàn nàn hay phàn nàn về bất cứ điều gì. Có đêm, nhiều khi tôi phải nằm với những tấm lá khô trải đầy, không có chăn, đệm. Cái lạnh cóng trên núi làm da thịt chúng tôi. Để giữ ấm, chúng tôi nằm cạnh nhau. Sự ấm áp được nhiều người lan tỏa khiến tôi càng yêu và khâm phục tinh thần hy sinh vì đất nước của các bạn.

Kinh hoàng nhất là bệnh sốt rét rừng. Kẻ thù chúng ta có thể vượt qua, gian khổ chúng ta có thể vượt qua, nhưng những cơn sốt rét rừng dữ dội lại âm thầm bào mòn cơ thể chúng ta. Đây là một căn bệnh khủng khiếp và là khó khăn lớn nhất mà chúng tôi từng phải đối mặt. Đây là một kẻ thù vô hình đáng sợ. Tôi đã từng mắc bệnh tương tự trước đây. Cơn sốt khiến tôi rùng mình. Mồ hôi túa ra như bồn tắm, thấm ướt từng lớp áo. Bạn tôi ngồi giúp tôi lau từ khăn này đến khăn khác, ánh mắt lo lắng đến mức như sắp khóc. Tôi mỉm cười khích lệ, và anh ấy cũng cố gắng cười theo.

Tôi nghĩ mình sẽ ra đi như bao đồng đội khác. Nhưng thật may mắn, tôi đã vượt qua. Cảm ơn đồng đội đã chăm sóc tốt cho tôi, tôi vẫn còn sống. Khi tôi hôn mê, đồng đội luôn ở bên cạnh tôi. Họ lo lắng, chăm sóc tôi từng li từng tí như người thân. Họ cho tôi tất cả các loại thuốc. Sau khi vượt qua cơn bạo bệnh, cơ thể còn rất yếu, người bạn của tôi đã đi tìm món cháo thịt nai thơm ngon mà tôi vừa săn được để bồi bổ cho tôi.

Sự gần gũi và tình cảm của những người đồng chí, đồng đội của chúng ta thật khó tả. Chính nghị lực đó đã giúp chúng tôi vượt qua muôn vàn khó khăn. Chính tình bạn thân thiết thiêng liêng này đã giúp chúng tôi luôn chiến đấu và kiên trì làm nhiệm vụ. Tình yêu thương, sự đồng cảm và sự ngưỡng mộ khiến chúng tôi coi nhau như anh em một nhà, vào sinh ra tử trong nhiều trận chiến. Tình đồng chí sâu sắc, cô đọng trong lòng yêu nước thiêng liêng là nguồn sức mạnh bất diệt xuyên suốt trái tim những người lính.

Những đêm xem cùng nhau, chúng tôi kể chuyện cho nhau nghe để bớt đơn điệu. Bạn tôi kể ngày anh ra trận. Tuổi trẻ không bao giờ rời làng mạc, sông nước. Giờ xa quê, nhớ lắm. Ngày anh đi, em đã bật khóc. Nhìn vợ con khờ khạo, mẹ già yếu, anh không nỡ lòng nào nữa. Nhưng đất nước cần nó. Đất nước lâm nguy. Kháng chiến cần bạn. Đất nước cần bạn. Nhờ sự quan tâm chăm sóc của gia đình, bạn bè, anh đã gửi lại ruộng vườn, người xới đất, anh lau nước mắt dọc đường. Đêm đó trời mưa rất to. Ngồi trên xe mà nước mắt cứ chảy dài. Anh ta ôm tay súng và hứa rằng anh ta sẽ trở lại khi kẻ thù đầu hàng.

Cũng như bạn, tôi vừa rời khỏi đất nước thân yêu của mình. Chợt nhớ đến gốc giếng, mái ngói, sân chung mà thấy tủi thân. Nhớ người vợ trẻ, hằng đêm chờ đợi dưới ánh đèn khuya, mong ngóng với đôi mắt mỏi mòn. Cha tôi đã mất cách đây rất lâu. Mẹ tôi cũng già lắm rồi. Thời đại giữa đất trời phải đợi đến ngày ta toàn thắng trở về.

Tôi im lặng, nhìn vào khoảng không. Trên đỉnh núi, Wanyue cũng im lặng. Mặt trăng nghiêng như treo đầu súng. Vâng, trăng thầm nghĩ và đồng cảm với con người. Ôi, cùng một vầng trăng tỏa sáng trên đồng quê, trên cánh đồng lúa, trên dòng sông xanh như ngọc. Cả tuổi thơ tôi ngập tràn ánh trăng vàng. Trăng sắt trung thành ấy giờ đang hành quân và chiến đấu cùng chúng ta. Vầng trăng sẽ luôn yêu thương chúng ta, cũng như chúng ta sẽ luôn trung thành với đất mẹ.

Đêm trăng dài. Đêm trăng lạnh. Đằng sau bóng tối ẩn chứa nhiều nguy hiểm và bất trắc. Nhưng bạn luôn ở bên cạnh tôi. Bên cạnh tôi luôn có những người đồng đội sẵn sàng chịu đựng gian khổ, trung thành. Tôi tự hào được ở đây. Tôi tự hào là một phần của cuộc chiến này. Tôi tự hào được chiến đấu bên cạnh bạn, chống lại kẻ thù. Nhìn vầng trăng khuyết treo đầu súng người bạn, tôi tin vào ngày mai toàn thắng. Tháng năm ấy một lần nữa tỏa sáng trên cánh đồng quê mẹ hiền hòa

Không có cuộc chiến nào mà không có sự hy sinh. Nhiều đồng đội của tôi đã ngã xuống. Họ sẽ không chết. Họ hóa thân thành đất nước và canh giữ Đất Thánh. Họ là những anh hùng của thế kỷ. Tên tuổi của họ sẽ luôn được cả nước ghi nhớ. Nghĩ đến điều thiêng liêng ấy, tôi ôm chặt súng, mắt nhìn theo bóng kẻ thù.

Chơi bài thơ đồng tính kể lại người lính – Mẫu 7

“Chín năm của Dianbian, cây rum đã trở thành một trang sử vàng”

Đây hẳn là một đoạn thơ hay và ấn tượng về cuộc kháng chiến chống Pháp lâu dài của đất nước. Để có được chiến thắng Điện Biên, bộ đội ta đã trải qua muôn vàn khó khăn, gian khổ. Tôi còn nhớ như in lần cùng đồng đội tham gia cuộc thi đấu quyết liệt để bảo vệ Tổ quốc.

Nghe lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến của Bác, tôi và nhiều thanh niên khác hăng hái lên đường đánh giặc bảo vệ non sông. Đối với chúng tôi lúc đó, được làm người lính cầm súng là một niềm vui khôn tả. Tôi vốn là một nông dân, gánh nặng của tôi chỉ là lòng yêu nước nồng nàn và lòng căm thù giặc sâu sắc. Lúc đó tôi được điều về một đơn vị tham gia chiến dịch Điện Biên Phủ 1954, ở đơn vị đó tôi quen khá nhiều người có hoàn cảnh, xuất thân tương tự. Những người lính của chúng tôi xuất thân từ những vùng quê nghèo khó, nên chúng tôi gặp nhau nhanh chóng và trở thành những người bạn thân thiết. Bạn có thể nói rằng điều đầu tiên chúng tôi nói đến là mỗi người chúng tôi trông như thế nào ở nông thôn.

Thực sự, những người nông dân như chúng tôi, những người mặc quần áo thường dân, tuân theo lời kêu gọi của nhà nước, và bỏ đi không chút thương tiếc là nói dối. Tuy nhiên, tài sản quốc gia đang bị đe dọa, và không ai có thể ngồi yên. Lúc đó, tôi và đồng đội phải buông bỏ tất cả, quyết tâm hy sinh vì Tổ quốc, bảo vệ Tổ quốc.

Tây Bắc, nơi từng được mệnh danh là Rừng thiêng nước độc, nổi tiếng với căn bệnh sốt rét rừng đeo bám tôi cho đến ngày nay. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tôi rùng mình và cảm thấy thật kinh khủng. Tôi chắc rằng bất cứ ai đã trải qua nó sẽ biết rằng nó cảm thấy lạnh ở bên trong và nóng, mồ hôi và khó chịu ở bên ngoài. Hoàn cảnh khó khăn, hầu hết đồng đội của tôi lúc đó chết vì sốt rét, nhiều hơn là trong chiến đấu, vì bom, đạn. Lính hành quân, hoàn cảnh éo le, chỉ có một tấm chăn, hai người cùng nhau, chúng tôi vẫn cảm nhận được sự ấm áp, tình thân, tình đồng chí keo sơn.

Chính những thiếu thốn, gian khổ ấy đã giúp những người lính chúng tôi dễ đồng cảm và thấu hiểu nhau hơn. Trong những ngày đầu của cuộc Chiến tranh chống Nhật, việc chờ đợi sự trợ giúp của quốc tế là vô cùng khó khăn. Tuy nhiên, đó cũng là những ngày tháng thiếu thốn vũ khí, nhìn chiếc áo rách vai và chiếc quần tây có vài mảnh vá, chúng tôi chỉ biết cười, nắm tay nhau và cùng nhau vượt qua khó khăn. Lúc đó tôi vẫn nhớ những ngày hành quân trong rừng chưa đi giày, chưa đi giày, cái lạnh như cắt da, cắt thịt khiến cuộc hành quân ngày càng khó khăn hơn.

Chà, ngoài những khó khăn, gian khổ thường thấy, những khoảnh khắc lãng mạn trong đời lính cũng không hiếm. Bao ngày mai phục chờ giặc, bên cạnh đồng đội còn có vầng trăng trên cao làm bạn để vơi đi nỗi cô đơn. Ngắm nhìn ánh trăng lấp ló đất trời, tôi cảm thấy khu rừng này không còn tăm tối, vắng lặng mà tràn đầy chất thơ, trữ tình vô cùng hiếm có. Đêm càng tối, vầng trăng cũng dần khuất bóng khiến cảnh rừng Việt Nam càng thêm đẹp.

Khi chiến tranh đã đi qua gần hết cuộc đời của mỗi người, nhưng mỗi khi ngồi nghĩ lại những năm tháng ấy lại trào dâng một cảm xúc khó tả. Với tôi, tình đồng chí gắn bó keo sơn chính là sức mạnh giúp ta vượt qua mọi khó khăn, giúp ta vượt qua mọi khó khăn gian khổ, giành thắng lợi trong cuộc kháng chiến kiến ​​quốc. ..

Chơi bài thơ đồng tính kể lại người lính – Mẫu 8

“Chín năm của Dianbian, cây rum đã trở thành một trang sử vàng”

Mỗi khi đọc lại bài thơ “sang hu” ấy, tôi lại bồi hồi nhớ về những năm tháng chiến tranh gian khổ và hào hùng ấy. Tôi nhớ những ngày hành quân vào chinh chiến, những ngày ăn mừng cùng đồng bào quê hương. Nhưng có lẽ những người khiến tôi ấn tượng nhất chính là những người đồng đội đã sát cánh cùng tôi.

Nghe lời Bác kêu gọi toàn quốc kháng chiến, tôi và nhiều người khác hăng hái lên đường đánh giặc. Vốn là một nông dân, gánh nặng của tôi là lòng yêu nước nồng nàn và lòng căm thù giặc sâu sắc. Tôi được điều về đơn vị tham gia chiến dịch Điện Biên Phủ năm 1954. Trong đơn vị có nhiều người cùng hoàn cảnh, xuất thân, chúng tôi nhanh chóng làm quen. Điều đầu tiên chúng tôi nói về quê hương của mọi người. Quê anh là vùng đất trũng ven biển, làm ăn buôn bán khó khăn, quê tôi cũng chẳng khá hơn là mấy, ở vùng núi Trung Sơn “chó ăn đá, gà ăn đá”. Xuất thân từ cùng một làng quê nghèo có khiến chúng ta xích lại gần nhau hơn không? Dù chỉ mới gặp nhau nhưng giữa chúng tôi đã có một sự đồng cảm kỳ lạ. Hơn nữa, ngoài xuất thân giống nhau, chúng tôi còn có chung lý tưởng và mục tiêu. Những người nông dân từng quen trói tay cày bỗng chốc phải dùng súng để bảo vệ ruộng đồng, nhà cửa, người thân và vùng quê yêu dấu. Sẽ là dối trá nếu nói rằng chúng ta không kiên trì ra đi, nhưng vận mệnh của đất nước đang bị đe dọa, và không ai có thể ngồi yên. Tôi và đồng đội đã phải gác lại mọi thứ, quyết hy sinh vì tổ quốc.

Tây Bắc nổi tiếng với rừng thiêng, nước độc. Căn bệnh sốt rét rừng vẫn ám ảnh tôi cho đến ngày nay và nó vẫn khiến tôi ớn lạnh khi nghĩ về nó. Bất cứ ai đã trải qua nó đều biết cảm giác lạnh lẽo bên trong và mồ hôi đầm đìa bên ngoài là như thế nào. Trên thực tế, nhiều đồng đội của tôi chết vì sốt rét hơn là vì chiến đấu. Khi đó, có một tấm chăn được dùng chung cho hai người. Tuy nhiên, chính sự thiếu thốn và vất vả: “nửa chăn nửa dắt” mới khiến chúng ta dễ đồng cảm và thấu hiểu hơn. Cuộc kháng chiến chống Nhật ban đầu rất khó khăn vì phải chờ viện trợ quốc tế. Nhìn những chiếc áo sơ mi rách nát, những chiếc quần tây vá víu, chúng tôi chỉ biết cười và cùng nắm tay nhau vượt qua khó khăn trong những ngày tháng thiếu thốn vũ khí trang bị. Thậm chí, có những ngày hành quân trong rừng mà không có giày, và cái lạnh cóng càng làm cho cuộc hành quân trở nên khó khăn hơn.

Ngoài những khó khăn, gian khổ thường thấy, những khoảnh khắc lãng mạn trong cuộc sống của những người lính không phải là hiếm. Trong những ngày mai phục địch, bên cạnh đồng đội còn có vầng trăng làm bạn. Nhìn ánh trăng tràn ngập trời đất, khu rừng không còn ảm đạm mà mang một cảm giác thơ mộng hiếm có. Đêm càng tối, trăng càng xuống thấp. Đôi khi vầng trăng như treo lơ lửng trên mõm, hồn người lính bỗng trở thành thi nhân.

Chiến tranh đã đi qua gần hết cuộc đời của mỗi người, nhưng mỗi khi nghĩ về những năm tháng ấy, tôi lại trào dâng một cảm xúc khó tả. Tình đồng chí, tình đồng chí gắn bó keo sơn, là sức mạnh của chúng ta để ta vượt qua mọi khó khăn trở ngại, giành thắng lợi trong các cuộc kháng chiến.

Play Soldier kể lại bài thơ đồng tính – Mẫu 9

“Vệ quốc công không ngờ trở về, ra đi bảo vệ sông núi. Ra ngoài, thà chết chứ không lui”

Mỗi khi nghe những giai điệu hào hùng này, trong lòng tôi lại trào dâng những cảm xúc khó tả. Tôi là một người lính trong phong trào chống Pháp năm đó. Những năm tháng sóng gió, những năm tháng đói rét, những năm tháng đồng chí, gắn bó với tôi là những năm tháng quý giá, khắc ghi những kỷ niệm, những tấm lòng cách mạng không thể nào quên.

Chúng tôi những người lính từ khắp nơi, nghe theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc, đã tề tựu về đây dưới ngọn cờ cách mạng chói lọi lý tưởng. Ban đầu còn nhiều bỡ ngỡ, xa lạ, chúng tôi chào nhau bằng những câu chân thành, giản dị: Quê anh ở đâu? Những người bạn nhập ngũ ngày ấy không ngần ngại chia sẻ: “Quê tôi là vùng ngập mặn, ít phù sa, mùa màng khó thu hoạch.” Tôi cũng thật thà trả lời: “Nhưng tôi sinh ra ở quê, đất đai cằn cỗi. ; mùa màng khó trồng; Nạn đói kinh tế, chiến tranh tàn phá cuộc sống của nhân dân khắp nơi ”bằng cái tát vào vai, sự thấu hiểu và cảm thông, sẻ chia gian khổ; sự kính trọng; ngay cả sự giản dị của người nông dân dường như xóa bỏ mọi khoảng cách, mọi xa lánh. , và đưa những người lính của chúng ta đến gần hơn. Đó là phần quen thuộc với những người lính, chất phác, giản dị, đơn giản lắm các bạn ạ.

Chúng tôi ở đây vì ước mơ giải phóng dân tộc, thống nhất và hy vọng rằng tất cả các gia đình và mọi nơi đều có cuộc sống ấm no và hạnh phúc.

Trước khi đến đây, chúng tôi đều có ước mơ, hoài bão và cả định hướng cuộc sống của riêng mình. Nhưng chúng tôi biết chúng tôi hiểu và chúng tôi khao khát từ “tự do” đến mức nào. Bởi vì có lẽ chúng ta vẫn bị ám ảnh bởi việc kết hợp những giấc mơ của mình thành một giấc mơ chung; hy sinh cá nhân của mình; rời bỏ đất nước; gia đình; tình yêu chiến đấu vì nghĩa vụ; đánh đuổi kẻ thù. Chúng tôi cũng rất buồn, nhớ và yêu quê hương vô cùng, nhưng chúng tôi biết rõ hơn tất cả những điều này: “Có độc lập thì quê hương mới yên”. Chính động lực này đã truyền cảm hứng cho giới trẻ ngày ấy, những người hăng hái lao vào chiến đấu với tay súng của mình để ghi bàn.

Cuộc đời của một người lính bắt đầu bằng gian khổ, hy sinh và mất mát. Ăn không đủ, ngủ không được, tiếp tục hành quân. Tôi vẫn nhớ như in cơn sốt rét ở vùng hoang vu lạnh giá năm ấy. Tôi và các đồng đội cũng phải đối mặt với một căn bệnh khủng khiếp – sốt xuất huyết, lương thực và thuốc men không kịp giao cho quân đội, chúng tôi bất tỉnh và run rẩy vì sốt. Thời tiết xấu, địa hình hiểm trở như ma quỷ, sẵn sàng ăn tươi nuốt sống những xác chết tiều tụy, xanh xao, ốm yếu. Những bàn tay nắm chặt, động viên, an ủi, dắt tay nhau qua những hang động hiểm trở. Người thì cõng bệnh nhân trên lưng, người thì chăm sóc cho bệnh nhân; cho nhau bát bánh tẻ để nhấm nháp cho nhanh, đắp khăn lạnh cho nhau giữa đường hành quân. Tôi đau lòng khi nghĩ đến những ngày tôi phải vật lộn với bệnh tật và thiên nhiên. Trận dịch năm ấy đã lấy đi của tôi biết bao nhiêu đồng đội, anh em nằm rải rác trên đường hành quân, đắp chiếu vội vã, để lại bao nỗi thương tiếc khôn nguôi. Sau đó, chúng tôi tiếp tục, tiếp tục chiến đấu và chia sẻ.

Chia sẻ tinh thần, chia sẻ vật chất trong cuộc sống khó khăn, thiếu thốn của các chiến sĩ. Chiếc áo sơ mi của anh ấy đã sờn, chỉ rách vai, còn quần của tôi thì có vài vết vá. Đừng lo, tôi rất ấm, nếu bạn muốn ấm, một chiếc chăn là đủ. Gió bắc vẫn có thể gào thét bên ngoài, nhưng nơi đây, tình yêu ấm áp của anh dành cho em vẫn tươi sáng và ấm áp.

Những người lính xa lạ từ khắp nơi trên đất mẹ đã trải qua bao gian nan thử thách giữa đất trời và đã hun đúc nên một tình bạn đáng quý, đó là tình đồng chí. Từ “đồng chí” có biết bao ân tình và ý nghĩa to lớn.

Những người lính của chúng tôi được đặc trưng bởi nắm đấm của chúng tôi. Tay trong tay động viên nhau cố gắng; tay trong tay kéo nhau sải bước trên con đường cách mạng gian khổ, tay trong tay trao nhau yêu thương, quan tâm chia sẻ, tay trong tay hứa hẹn chiến thắng, đường xa chắc chắn sẽ quay trở lại với niềm vui chiến thắng.

Cuộc sống trong quân đội thật đơn giản, nhưng đó là ý nghĩa của nó. Người lính không thể nói lên những vần thơ hay Người lính chỉ có thể bộc lộ cảm xúc thật của mình, chỉ có thể thể hiện ý chí và tấm lòng của mình qua hành động.

Tôi vẫn nhớ cái đêm mà tôi canh giữ ở vùng hoang vu lạnh lẽo năm đó. Lạnh lùng vô tội; gió mỗi lúc một đông; khuôn mặt tê tái vì vội vàng, nhưng chúng tôi vẫn thực hiện mọi nhiệm vụ canh gác của mình như thường lệ. Ngăn chặn nghiêm ngặt sự tấn công bất ngờ của kẻ thù; quan sát sự yên tĩnh và giấc ngủ nhanh của các đồng đội khác. Đêm nay trăng cao vời vợi. Ánh trăng lấp đầy không gian; nó treo trên đầu súng của người lính. Tôi nghĩ đến ánh trăng yên tĩnh, có lẽ trăng yên lặng sẽ đẹp và tròn hơn. Trăng và súng sát cánh bên nhau tượng trưng cho lý tưởng cách mạng cao cả, báo trước thắng lợi trong tương lai không xa. Bức tranh quá đẹp, thật lãng mạn; những trận đánh kéo dài, những cuộc phục kích và những đêm dài đến tận bây giờ vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi …

Đất nước độc lập, thống nhất, chúng ta về với đất mẹ, với những người lính, đồng đội đã ra đi mãi mãi, nhưng tình đồng chí của chúng ta vẫn vẹn nguyên. Xin cảm ơn bài thơ của đồng chí nhà thơ Chính Hữu đã thay lòng đổi dạ cho anh em tôi lúc bấy giờ. Hy vọng máu xương của chúng ta sẽ được thế hệ sau nâng niu, phát triển để xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp.

Chơi bài thơ đồng tính kể lại người lính – Mẫu 10

Tôi là một người lính tham gia Kháng chiến chống Pháp. Những bài thơ của Touhu ghi lại giai đoạn lịch sử hào hùng của cuộc kháng chiến chống Pháp của chúng ta. Mỗi lần đọc đến đây, mọi cảm xúc lại trỗi dậy trong lòng khiến tôi vô cùng lo lắng. hợp lý? Sự đoàn kết và tình đồng chí là một trong những nguyên nhân làm nên niềm tự hào dân tộc.

Hầu hết chúng tôi là những người lính nông dân ở những vùng quê nghèo. Vui lòng:

– bạn đến từ đâu

– Quê tôi ở vùng đồng chiêm trũng ven biển, làm ruộng vất vả!

– Tôi cũng vậy. Quê tôi ở vùng đồi trung tâm “chó ăn đá, gà ăn cuội”, cây cối cằn cỗi.

Có lẽ đó là lý do tại sao chúng ta có thể tiếp cận nhau dễ dàng như vậy? Chính sự đồng cảm giai cấp đã mang lại cho mọi người sự gần gũi và dễ đồng cảm.

Không chỉ vậy, chúng tôi cùng chung lý tưởng và gánh vác nhiệm vụ tay cày xa quê hương. Chúng tôi đã giang tay bảo vệ chính quyền non trẻ, nền độc lập tự do vừa giành được. Hưởng ứng lời kêu gọi quyết thắng của toàn quốc Bác Hồ kính yêu của chúng ta từ khắp nơi đã quy tụ vào hàng ngũ quân đội cách mạng …

Những ngày ấy, cuộc sống còn nhiều khó khăn, vất vả, thiếu thốn nhưng chính cái nhọc nhằn cơm áo gạo tiền, chung nửa chăn đã khiến chúng tôi ngày càng gần nhau hơn. Hãy che trái tim của bạn bằng một tấm chăn, mở rộng trái tim của bạn và để cho người bạn đời của bạn hiểu bạn hơn bạn. Mọi người gọi nhau là đồng chí, hai từ giản dị mà thiêng liêng. Nó khẳng định chúng ta cùng thuộc một tổ chức, lí tưởng và nhiệm vụ ngang nhau, gắn bó, đó có lẽ là kết tinh cao nhất của mọi tình cảm, từ tình giai cấp -> tình bạn, đặc biệt là tình người.

Ồ! Thánh gọi “đồng chí”!

Là những người đồng đội, chúng tôi chia sẻ những suy nghĩ và nỗi nhớ quê hương của những người nông dân. Ruộng và nhà là những thứ quý giá nhất của chúng tôi, và những chiếc giếng nguyên thủy là những gì quý giá nhất của chúng tôi. Điều quen thuộc nhất mà chúng ta đã bỏ lại là gì. Tất cả đều để lại cho một mục đích cao cả. Một người bạn tâm sự: Căn nhà ban đầu không trống nay đã bớt một cây cột nhà, nay càng trống trải hơn trước. Nhưng anh vẫn quyết định ra đi. Đất nước, dòng họ tuy chung một ý tưởng, nhưng đó không phải là một thái độ ngẫu nhiên, bởi nếu không cẩn thận ta sẽ không nhận được nỗi nhớ quê hương: mẹ già, vợ trẻ, con thơ.

Là đồng đội, chúng tôi cũng chia sẻ những khó khăn, thiếu thốn về quân phục, động viên nhau, cùng nhau vượt qua cơn sốt rét rừng tàn phá sức khỏe, thiếu thuốc men. Áo sơ mi của tôi bị rách ở vai và anh ấy có những miếng vá trên quần. Anh không giày, anh cũng không nón Trong cái gió se se lạnh của núi rừng Việt Nam, ai nấy vẫn nở nụ cười lạc quan làm ấm cả không gian lạnh giá.

Đặc biệt hơn, với tư cách là đồng đội, chúng ta còn chia sẻ những tình cảm chân thành, sâu sắc nhất bằng cách nắm tay thay cho mọi lời nói thầm lặng, nhưng nắm tay chứa đựng nhiều lời: nắm tay, truyền hơi ấm. Chân ấm, chân lạnh cao hơn là tiếp thêm sức mạnh cho nhau để vượt qua mọi khó khăn, nguy hiểm. Đó cũng là một lời chào, một lời hứa sẽ ghi bàn trước một trận đấu mà chúng tôi hiểu không thành lời. Ôi, cảm giác buồn tẻ đó cứ đeo bám tôi mãi mãi.

Nhưng có lẽ ký ức không thể phai nhòa nhất là những đêm sát cánh bên nhau trong chiến hào phục kích chờ địch đến vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Thời tiết vô cùng khắc nghiệt, băng giá, rét buốt, đầu ngón chân, đầu ngón tay lạnh như kim châm. Tuy nhiên, tôi và đồng đội vẫn bám sát xạ thủ, chủ động chờ địch xuất hiện, thành đồng gờ tường sắt che khuất mọi hiểm nguy. Đó là một đêm trăng sáng. Mặt trăng lơ lửng trên cao, lượn xuống, nhiều lúc có cảm giác như đang treo trên đầu mũi súng.

Chúng tôi chiến đấu để bảo vệ Mặt trăng hòa bình và khôi phục hòa bình cho quốc gia của chúng tôi. Bên cạnh đồng đội của mình, chúng ta có một người bạn khác là Moon. Trăng sáng soi đường, trăng sáng là người bạn đồng hành ngọt ngào của bạn. Trước khi bắn, vẫn bình thản nhìn trăng, tôi và đồng đội mới đẹp làm sao! Và có lẽ súng, trăng là cặp đồng chí gợi nhiều liên tưởng thú vị. Súng và trăng xa gần, chiến đấu và trữ tình, chiến sĩ và thi sĩ, chất thơ thép, chiến tranh và hòa bình, cứng rắn và mềm mại bổ sung cho nhau, khẳng định mục đích của trận chiến.

Chiến tranh đã qua đi và hòa bình lập lại, nhưng cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp đã đánh dấu một mốc son trong lịch sử vàng son của đất nước. Mong thế hệ trẻ hôm nay biết kế thừa truyền thống của cha mẹ, chăm chỉ học tập, xây dựng đất nước giàu mạnh, đề phòng mọi âm mưu xâm lược lãnh thổ của kẻ thù.

Chơi bài thơ đồng tính kể lại người lính – Mẫu 11

Đối với những chiến sĩ cách mạng như chúng tôi, sẽ không bao giờ quên những năm tháng gian khổ đánh đuổi thực dân Pháp. Tôi không thể nào quên được những gian khổ, đau thương và mất mát mà chiến tranh mang lại, huống chi là tình đồng chí, đồng đội đã gắn kết tôi. Đồng chí là niềm tự hào trong ký ức của tôi, nói về cuộc chiến đấu 9 năm gian khổ nhưng anh dũng của dân tộc Việt Nam.

Tôi vốn là một nông dân đến từ vùng núi miền Trung khô cằn, “đất trồng người trên đá”. Tôi chưa từng có cơ hội bước ra khỏi lũy tre làng trong đời nên tầm nhìn còn thiển cận, cứ ngỡ một người được sống yên ổn nơi làng quê thanh bình. Tuy nhiên, tất cả sự yên bình trong làng tôi, đặc biệt là trong cả nước, đã bị phá hủy bởi trận địa pháo tàn nhẫn của người Pháp. Bọn xâm lược đã chà đạp lên đất nước ta và coi thường nhân dân ta. Dưới sự giác ngộ của cách mạng, như lời Bác kêu gọi toàn quốc kháng chiến, bao nhiêu người dân thường như tôi đã ra trận. Vùng cao cử người thân, bạn bè làm ruộng, căn nhà xập xệ cũng vì gió mà rung rinh. Những người nông dân thời đó dù không nói nửa lời, nhưng họ có nhiệt huyết cách mạng và lòng yêu nước nồng nàn.

Khi nhập ngũ, tôi đã gặp rất nhiều người cùng cảnh ngộ với mình. Tôi có một đồng chí, cũng như tôi, cũng là một nông dân nghèo. Quê anh nằm ở vùng ven biển “đồng chua phèn mặn”. Sự tương đồng của các môi trường mang chúng ta đến gần nhau hơn. Những ngày chiến đấu, chiến hào “bắn sau lưng, kề vai sát cánh”, đêm lạnh chung giường cho chúng tôi biết thêm tình cảnh của nhau. Tôi luôn nhớ những gì anh ấy nói:

– Bạn biết không, ở quê tôi còn có cha già, mẹ yếu, vợ con dại dột. Tôi nói tôi không quan tâm, tôi sẽ chiến đấu, nhưng tôi nhớ ngôi làng đó đã từng rất tốt. ,Gia đình và bạn bè. Wow, tôi nhớ bạn rất nhiều!

Lời nói của bạn cũng là của tôi đối với nhiều người lính chống Pháp. Anh ơi, em nhớ quê lắm, mà đất nước có chiến tranh thì làm sao mà sống yên cho mình được. Bác nói quân xâm lược dã man, chúng tôi thừa nhận chúng càng ngày càng lún sâu, đất nước bị xâm lăng thì hạnh phúc cá nhân không còn. Rồi tôi cũng chia sẻ những tâm sự thầm kín của mình với anh ấy. Tình đồng chí của chúng ta gắn liền với lý tưởng chiến đấu vì độc lập, tự do của dân tộc và cùng đứng vào hàng ngũ của cách mạng. Hồi đó chúng tôi gọi nhau là đồng chí. Ôi, từ đồng chí thiêng liêng quá, nó nói lên quá nhiều về những cống hiến trong cuộc đời quân ngũ của chúng tôi.

Các đồng đội của tôi đã giúp tôi vượt qua nhiều khó khăn và thử thách trong những ngày đầu của cuộc chiến tranh với Pháp. Anh chăm sóc tôi rất chu đáo khi tôi sốt nặng vì sốt rét trong rừng mà không cần thuốc men, anh lấy khăn ẩm lau trán cho tôi để hạ sốt. Anh ấy không ngại đưa cho tôi chiếc chăn duy nhất của anh ấy để giữ ấm cho tôi khi tôi run rẩy. Sau này, anh ấy cũng ngã xuống vì cơn sốt rét dữ dội ở Việt Nam, tôi đã hết lòng chăm sóc anh ấy. Làm sao tôi có thể quên được những ngày tháng bi thương ấy! Áo sơ mi rách, quần tây vá víu, không giày dép nhưng chúng tôi vẫn nở nụ cười vui vẻ, lạc quan. Chúng tôi yêu nhau và rất hiểu nhau. Chỉ cần nắm tay nhau, chúng ta sẽ hiểu xung quanh mình còn có những người đồng đội cùng chia sẻ gian khổ, một lòng một dạ, một lòng chống chọi với đại dịch. Nắm tay và động viên nhau cùng nhau vượt qua khó khăn với tôi còn quý hơn cả lời nói. Nếu ai đó hỏi tôi rằng kỷ niệm đồng đội khó quên nhất của tôi là gì, tôi không cần phải suy nghĩ nhiều về điều đó, đó là một đêm phục kích nơi hoang vu sương mù, chúng tôi vẫn sát cánh bên nhau chờ kẻ thù đến. , cầm chắc súng trên tay. Thần mạnh mẽ vì cảm thấy mình có đồng đội ở bên cạnh. Khi đó, người ta quan sát thấy họng súng có thể di chuyển được, có đầu nghiêng hướng lên trời. Ồ! Ánh trăng trên núi rừng Việt Nam mới sáng làm sao! Ánh trăng chiếu như một chiếc đĩa lớn bằng bạc, sáng như một khẩu súng. Súng chĩa tới đâu, trăng theo tới đó. Trong núi rừng vắng lặng chỉ có chúng ta: “đồng đội tay trong tay súng, ánh trăng trên cao”. Chúng tôi có cảm giác được kết nối. Tuyệt vời. Các đồng chí đã tiếp thêm sức mạnh cho chúng tôi chiến đấu, quyết tâm giành thắng lợi cho Tổ quốc. dân tộc.

Đồng chí của tôi! Cùng với nhân dân viết nên những trang sử vàng trong công cuộc dựng nước, giữ nước. Từ trận Thu Đông Việt Bắc đến trận Điện Biên Phủ lẫy lừng, trong cuộc hành quân của những người lính, những người đồng đội tay trong tay luôn hát vang hai tiếng. Quá khứ rồi sẽ qua, nhưng khí phách anh hùng đánh giặc năm xưa vẫn còn mãi trong lịch sử. Chính tinh thần đồng chí, yêu nước ấy đã giúp những người lính nghĩa quân nông dân lập được những chiến công vang dội. Đây là chân lý, là sức mạnh của dân tộc. Tình đồng chí được phát huy cả trong thời chống Mỹ và thời bình. Hai tiếng đồng đội thật thiêng liêng và cao đẹp, luôn khơi gợi trong lòng tôi nhiều xúc động – những người lính đã tham gia chống giặc Pháp năm xưa.

Đóng vai một người lính kể lại bài thơ đồng tính – mẫu 12

Sau chiến thắng mùa thu năm 1945, thực dân Pháp chưa được hưởng niềm vui độc lập chưa được bao lâu thì lại nổ súng xâm lược nước ta. Tôi, một người nông dân quê chân chất, nghèo khó đã chấp hành lệnh tổng động viên của Chính phủ, rời quê hương đi theo kháng chiến, quyết tâm không để quê hương rơi vào tay giặc nữa.

Tôi từng cầm cuốc, từng làm ruộng, làm vườn, nay cầm súng, tôi không quen. Nhưng với lòng yêu nước nồng nàn và ý chí quyết tâm, không ngại khó khăn, làm theo lời chỉ bảo của anh em, tôi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Chúng tôi hành quân đến tận trận địa, đêm trăng sáng mãi soi đường tôi. Dù không được tôi luyện nhưng tôi tin chắc rằng chỉ cần có tinh thần yêu nước thì chúng ta có thể vượt qua mọi khó khăn, gian khổ và giành được độc lập, tự do.

Năm 1947, đội của tôi tham gia Chiến tranh Việt Nam cùng với nhiều trung đoàn khác. Những con người chưa từng quen biết nhau đã trở thành anh em, đồng chí, chia sẻ cơ cực. Lòng yêu nước là sợi dây gắn kết chúng ta với nhau, sớm là tri kỷ không biết từ bao giờ.

Tôi đã quen với tình huống tương tự. Người bạn miền biển này nhanh chóng trở thành người anh em tốt của tôi. Anh tâm sự với tôi nỗi nhớ quê hương bên những cánh đồng chua chua quanh năm. Tôi kể cho anh nghe về cái làng quê nghèo của tôi, đất cày có đá, nhà nghèo, chúng tôi đều là nông dân chân lấm tay bùn. Tôi vẫn nhớ nụ cười hiền lành, chất phác của người lính nông dân, nụ cười ánh lên cái nghèo thuở đầu chinh chiến. Anh em chúng tôi đến từ những vùng đất khác nhau, từ bốn phương trời, bất ngờ gặp nhau mà không hẹn hò. Cùng chung mục tiêu đấu tranh, cùng lý tưởng cách mạng sáng ngời, chúng tôi sớm trở thành bạn thân, chia nhau miếng ăn, giấc ngủ, vơi đi nỗi nhớ nhà.

Vào thời điểm đó, chúng tôi phải sống trong cảnh nghèo đói. Quân phục, quân phục thôi chưa đủ, có khi hai người phải chung chăn. Rừng gai Trường Sơn có độc, có lần cả đoàn bị sốt rét rừng hành hạ, da ngả màu vàng, tóc rụng, toàn thân xanh như lá chuối mà anh em chúng tôi cứ phì cười. Mùa đông đến rồi, cát lạnh buốt thấu từng thớ thịt, áo rách, quần vá, chân không già. Anh chị em nương tựa vào nhau để truyền hơi ấm, nắm tay nhau tiếp thêm sức mạnh cho đồng đội vượt qua nỗi đau, để toàn quân chung sức chiến đấu. Những đêm như thế này, em thường chia sẻ nỗi nhớ nhà với tôi. Anh tâm sự rằng, anh đã sai người bạn thân đi cày ruộng, anh đã bỏ lại một túp lều dột nát cuối làng, anh thất tình bỏ mẹ già, vợ trẻ và con thơ đi đánh trận. Anh nhớ giếng nước, mái đình xã, gốc đa thôn xóm, từng ngọn cỏ quê hương, mẹ già, con thơ ngày đêm. Nói đến đây tôi cũng bật khóc, chỉ biết động viên anh và bản thân mình vượt qua nỗi nhớ.

Dù khó khăn nhưng tiếng cười vẫn không ngớt nơi chúng tôi đóng quân. Tôi nhớ khi tôi đang bị sốt rét, đang hôn mê, nghe tiếng anh em gọi nhau mang nước cho tôi, tôi thoáng thấy một bóng người ngồi bên cạnh với vẻ mặt lo lắng. Những lúc như thế này, tôi như có thêm sức mạnh để chống chọi với căn bệnh đang hành hạ và suy nhược từng ngày. Chà, có lẽ nhờ tình thương của anh trai mà tôi đã sống sót một cách thần kỳ, dù tôi từng nghĩ cánh cửa sinh tử đã khép lại trước mắt.

Này, chú, tối nay chú có bảo vệ nữa không? Tôi và anh tôi lại được nhìn thấy vầng trăng cuối rừng! – nhìn tôi cười hóm hỉnh.

Trong rừng núi đại ngàn, vào mùa đông lạnh giá, khắp nơi đều có sương muối, bóng dáng của anh và em ẩn hiện dưới ánh trăng. Không ai nói với nhau một lời, chỉ nghe gió hú trên những ngọn cây, nhưng lòng tôi vẫn rất ấm áp. Cuộc chiến còn dài và những người lính của chúng ta có thể sẽ phải xa quê hương trong một thời gian dài. Nhưng nghĩ đến hình ảnh lá cờ đỏ thiêng liêng của Tổ quốc phấp phới dưới bầu trời hòa bình, cùng niềm vui giải phóng của đồng bào ta đã đi qua, nhất là những người anh em sát cánh bên ta. Với tôi, mọi khó khăn vất vả đều tan biến hết. Được sống và chiến đấu vì lý tưởng cao cả của Tổ quốc, trong cuộc đời những người lính của chúng ta còn gì tuyệt vời hơn!

Play Soldier kể lại bài thơ đồng tính – Mẫu 13

Hòa bình lập lại, cuộc sống của tôi thanh bình, êm ấm bên con cháu. Vậy mà mỗi khi nghĩ về những cuộc chiến trong quá khứ, lòng tôi như mới ngày hôm qua. Hôm qua, cháu trai tôi đọc cho tôi nghe bài thơ “Đồng chí”, một bài thơ gợi lại những kỷ niệm ngày xưa.

Thuở ấy, cũng như bao thanh niên Việt Nam khác, tôi có lòng căm thù giặc. Đất nước Việt Nam của chúng ta giàu có là vậy, nhưng kẻ thù đã đến và sẽ không để yên cho chúng ta. Chính quân xâm lược đã làm nghèo đất nước ta. Quê tôi ngày ấy hoang vắng, đất đá cày xới. Các thôn khác cũng không khá hơn là bao, toàn là ruộng nước nhiễm mặn chua chua. Thanh niên của làng được huy động đánh giặc trên trận địa. Ngôi làng chỉ toàn người già và trẻ em. Ra trận cũng là ước mơ của tất cả thanh niên chúng tôi lúc bấy giờ. Một số thậm chí còn giả mạo tuổi của mình để đủ tuổi ra trận. Sau khi nhập ngũ, mọi người được phân vào một trung đội. Năm đó, tôi được chỉ định vào trung đội chiến đấu trong chiến tranh Việt Nam. Một trận chiến tuyệt vời đã mang lại vẻ rực rỡ cho vùng quê Việt Nam, và tôi tự cho mình là người may mắn khi được tham gia cuộc chiến đó.

Nhắc đến những năm tháng ấy, có lẽ ai cũng đã biết. Đó là những năm bị bắn phá nặng nề. Đồng đội của tôi đã hy sinh vô số. thật đau đớn. Tôi không muốn nhắc lại câu chuyện buồn, tôi chỉ muốn nói về tình đồng chí keo sơn, những người anh em đã cùng tôi sinh tử. Đồng đội của tôi cũng xuất thân từ những người nông dân nghèo. Có lẽ vì hoàn cảnh giống nhau nên chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết. Chúng tôi nói chuyện và chia sẻ nỗi nhớ, nỗi nhớ với nhau. Bạn tôi bảo phải trả lại nhà, ruộng cho bạn mình. Tôi cũng không khá hơn. Lúc đó, mẹ già yếu, tôi vẫn phải bỏ mẹ đi nhờ hàng xóm chăm sóc. Bây giờ thay vì Jiu Liu, cô ấy cũng phải tự hào về tôi. Thực lòng mà nói, những người trẻ tuổi như chúng tôi háo hức ra trận là vậy, nhưng chúng tôi thực sự quan tâm đến gia đình của mình. Chính vì lo cho hậu phương nên chúng tôi càng quyết tâm chiến đấu.

Giữa những người lính, đồng đội trở thành người thân của nhau. Chúng tôi chia nhau từng miếng khoai, miếng bột sắn. Vào ban đêm, đắp chăn mỏng cho nhau để tránh bị cảm lạnh. Tôi nhớ có lần một đồng đội của tôi mắc bệnh sốt rét rừng. Có bao nhiêu chăn, chúng tôi gom hết cho đồng đội đắp. Nhìn đồng đội ướt đẫm mồ hôi và rét run, tôi không cầm được nước mắt. Trong rừng không có gì, không có thuốc men, chúng tôi chỉ có thể chịu đựng. May mắn thay, người bạn đồng hành của tôi cũng sống sót. Chính anh ấy sau đó đã xé vai áo để vá quần cho tôi. Tôi rất biết ơn sự hy sinh thầm lặng của bạn. Anh ấy đã nắm chặt tay tôi và động viên khi tôi bị thương trong rừng rậm. Đến tối, tôi và các đồng đội vẫn canh cánh trong lòng. Mặt trăng treo trên mõm. Tôi sẽ không bao giờ quên bức ảnh đó.

Năm ngoái, tôi nghe tin đồng đội của tôi qua đời. Em xin lỗi vì tuổi tác không cho phép em gặp anh lần cuối. À, về câu chuyện này, tôi cũng muốn nói lời cảm ơn đến những người đồng đội của tôi. Có những người đồng đội mới, và có tôi của ngày hôm nay.

Chơi bài thơ đồng tính kể lại người lính – Mẫu 14

Chiến tranh đã kết thúc và đất nước đã hòa bình được hai năm. Tuy nhiên, những năm tháng đấu tranh gian khổ và anh dũng ấy vẫn còn mãi trong tim tôi. Quá nhiều kỷ niệm tràn về như thác lũ, nhưng có lẽ đáng nhớ nhất là những người đồng đội đã sát cánh bên tôi.

Năm 1945, chiến tranh bùng nổ. Có chiến tranh ở khắp mọi nơi. Thanh niên trong làng và tôi nghe lời Bác Hồ kêu gọi toàn quốc kháng chiến đã hăng hái đăng ký tham gia kháng chiến. Từ một người nông dân trước đây chỉ có cái cuốc, cái cày, tôi rời quê hương ra chiến trường ác liệt, cầm súng bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ bà con, bảo vệ quê hương, hạnh phúc giản đơn. Ở đây thật kỳ lạ. Năm 1954, tôi được biên chế vào đơn vị chiến đấu trong chiến dịch Điện Biên Phủ. Trong đơn vị này, có gần như bốn khuôn mặt kỳ lạ được cộng lại với nhau. Tuy nhiên, vì là nông dân cùng quê nghèo, lại xuất thân giống nhau nên tôi và mọi người đã sớm quen nhau. Đặc biệt là vì tôi rất thân với nhân vật chính. Quê anh ở vùng đất trũng ven biển, đất chua khó canh tác. Và làng tôi cũng là vùng đất sỏi đá, khô cằn quanh năm. Chúng tôi trò chuyện nhanh chóng, như thể chúng tôi đã biết nhau từ lâu.

Chúng tôi đóng quân ở Nhà hát Tây Bắc. Thời chiến loạn lạc, hoàn cảnh thiếu thốn đủ thứ. Tôi vẫn nhớ những đêm lạnh buốt da thịt ở đây, tôi và anh đắp chung tấm chăn mỏng, gần nhau, tâm sự với nhau. Tôi chia sẻ với anh nỗi nhớ gia đình và những người thân yêu của chúng tôi. Anh kể về túp lều dột nát phải chống chọi với mưa gió, những thửa ruộng nhỏ phải nhờ người thân, bạn bè chăm sóc và hình ảnh người thân lúc chia tay. Tuy nhiên, không gì có thể ngăn cản quyết tâm ra đi của anh. Chung lý tưởng, chung mục tiêu, dù nhớ quê hương nhưng vẫn kiên cường bảo vệ tổ quốc. Những câu chuyện nhỏ như thế này, được chia sẻ từ trái tim, khiến chúng ta càng thêm nương tựa vào nhau và trở thành tri kỷ của nhau. Rồi nó dần phát triển thành một thứ tình cảm thiêng liêng hơn mà bây giờ tôi trân trọng hơn: tình đồng chí.

Những khó khăn, gian khổ của chiến tranh đã để lại trong tôi nhiều kỷ niệm quý giá. Ở những vùng núi băng giá ấy, điều trăn trở nhất là bệnh sốt rét rừng. Cảm giác lạnh trong, nóng ngoài, vã mồ hôi vẫn in sâu trong tâm trí tôi, chỉ cần nghĩ đến thôi là tôi đã rùng mình. Khi đó, thuốc men trong chiến khu thiếu thốn, chúng tôi phải tự mình chống chọi với cơn sốt. Chính trong những giây phút thiếu thốn ấy, chúng tôi mới xích lại gần nhau hơn. Rồi những ngày đầu chờ viện trợ quốc tế rất khó khăn, chúng tôi thiếu thốn đủ thứ. Những chiếc áo sơ mi bị rách ở vai, những chiếc quần được vá và chúng tôi phải đi chân trần ngay cả trong thời tiết lạnh giá như thế này. Nhưng bất chấp những khó khăn đó, chúng tôi không nản lòng. Nụ cười trong giá lạnh và cái bắt tay ấm áp là động lực tiếp thêm niềm tin, sức mạnh và giúp ta vượt qua tất cả.

Tôi đặc biệt nhớ khoảng thời gian chúng tôi sát cánh bên nhau. Ngày mai phục địch, chờ đợi trong bóng tối, trong rừng hoang sương giá, chúng tôi sát cánh bên nhau dưới ánh trăng. Ánh trăng, đợi kẻ thù đến. Đêm càng tối, trăng càng xuống thấp, có lúc như treo đầu họng súng. Vầng trăng lúc đó chính là minh chứng cho tình đồng đội gắn bó với nhau.

Những ngày kháng chiến chống Nhật thật khó khăn và nguy hiểm, nhưng may mắn thay tôi luôn có đồng đội, đồng đội bên cạnh. Nỗi nhớ của đồng chí Ji Shan đã tiếp thêm sức mạnh để tôi tiếp tục chiến đấu, góp một phần sức lực vào chiến thắng của đất nước.

Play Soldier kể lại bài thơ đồng tính – Mẫu 15

Sau mùa thu năm 1945, thực dân Pháp nổ súng tái xâm lược nước ta. Trước thực tế khó khăn của đất nước, tôi lớn lên cùng với một số bạn bè nông thôn và hăng hái cống hiến để bảo vệ đất nước. Với trái tim yêu nước, tôi quyết tâm trở thành một chiến sĩ sẵn sàng hy sinh thân mình vì độc lập tự do của Tổ quốc.

Năm 1947, cùng với nhiều trung đoàn khác, tôi được biên chế về một đơn vị chiến đấu trong chiến dịch Việt Bắc. Tôi có cơ hội tiếp xúc và trò chuyện với rất nhiều các chiến sĩ tham gia chiến dịch. Là những người xa lạ, chúng tôi có cơ hội gặp nhau vì tiếng gọi của Tổ quốc. Nói chuyện với nhau, tôi được biết những người lính có nhiều điểm chung: đều là những người nông dân chân chất làm ăn, tay không quen cầm súng. Nếu tôi đến từ miền trung, đất cằn khô cằn, bạc màu bởi mưa nắng, thì bạn đến từ vùng đất trũng ven biển, nơi đất đai bị nhiễm phèn, ngàn đời chiêm bao mùa thối rữa. Dù đến từ những vùng miền khác nhau nhưng chúng tôi đều thấu hiểu những vất vả, khó nhọc của đời sống người nông dân. Là những người anh em sát cánh chiến đấu vì đất nước, chúng tôi nhanh chóng trở thành tri kỷ, sống chết có nhau. Một đồng chí nói với tôi rằng anh ấy vừa vui vừa buồn khi tham gia vào cuộc chiến này. Tôi vui vì được góp phần vào công cuộc giải phóng chung của cả dân tộc, tôi buồn vì vợ con trông ngóng quê hương, ruộng đồng bỏ hoang phải nhờ người thân, bạn bè chở đi. và chăm sóc nó, vì vậy nó là một sự giàu có hoàn toàn. Cuộc sống vất vả và không biết phải làm sao bây giờ. Tuy nhiên, ông cho biết, ông vui nhiều hơn là buồn vì tham gia chiến tranh là tình nguyện, chiến đấu hy sinh cho Tổ quốc là mong ước cả đời của ông để mang lại hòa bình, ấm no cho nhân dân. Đừng. Nghe anh nói vậy, tôi nghẹn ngào nhưng lại xúc động, như được tiếp thêm sức mạnh trong một cuộc hành quân gian nan.

Phía Tây Bắc là nơi có Rừng thiêng nước độc. Nhiều người chết không phải vì hy sinh trên chiến trường, mà vì những cơn sốt rét kinh hoàng, nan y. Kể cả sau này, khi bước ra khỏi cuộc chiến gian khổ, từng cơn sốt rét vẫn ám ảnh tâm trí tôi. Bạn phải tự mình trải nghiệm mới biết được mức độ kinh hoàng như thế nào, bên ngoài nóng hổi đổ mồ hôi nhưng bên trong lại lạnh như băng. Chúng tôi chỉ là những người lính tội nghiệp phải tự xoay sở trong không gian cằn cỗi lạnh giá. Thiếu thốn quân trang, không quân phục, không chân trần, nhưng quan trọng nhất là những người lính chúng tôi vẫn có nhau, luôn bên nhau và hiểu nhau. Chính vì vậy mà chúng tôi luôn lạc quan, tươi cười, cùng tiến về phía trước, tay trong tay hành quân đầy gian nan, vất vả.

Khó khăn, vất vả nhưng những người lính của chúng ta vẫn có những khoảnh khắc rất lãng mạn giữa núi rừng hoang vắng. Vào ban đêm, sương mù dày đặc bao trùm khu rừng hoang vu. Cái lạnh thấu xương của mùa đông núi cao dường như xuyên qua da thịt chúng tôi. Tuy nhiên, điều khiến tôi chú ý nhất là vầng trăng tròn trên cao. Vầng trăng như một người bạn đồng hành của người lính trong những mùa cam go của chiến tranh. Ánh trăng trên mặt đất như thao thức với chúng tôi những người lính trong đêm. Với những khoảnh khắc thơ mộng và lãng mạn như thế này, tôi thấy chúng tôi gắn kết với nhau hơn. Có lẽ chính tình bạn đã khiến khoảnh khắc này trở nên đẹp đẽ và bình yên hơn bao giờ hết.

Vào trận nào, sống chết không ai biết, nhưng ngoài những nỗi sợ vụn vặt ấy, tôi sẵn sàng hy sinh để bảo vệ tổ quốc, vì có lẽ tôi luôn biết mình không đơn độc, nhưng luôn có những người đồng chí, những người sẽ luôn ở bên tôi trong cuộc sống và cái chết, những người bạn đồng hành trung thành và chiến đấu đến cùng vì lý tưởng cao cả của dân tộc mai sau. ..

Chơi bài thơ đồng tính kể lại người lính – Mẫu 16

Ngồi trên ghế đá mát lạnh, tôi nhìn lên bầu trời trong xanh vô tận và nghĩ về những ngày xưa cũ. Khi tôi và các đồng đội ở vùng chiến sự, biên giới, cửa ải, chúng tôi chuẩn bị ra trận. Tôi nhấp một ngụm trà xanh đăng đắng quen thuộc, rồi quay lại nhìn người tri kỷ của mình, người cũng đang nhìn chằm chằm về phía xa xăm. Tôi nói: “Gần đây trôi qua nhanh quá, đã hơn mười năm rồi.” Anh cười và nói: “Ừ, đúng vậy.” Hai người ngồi đó với cảm xúc lẫn lộn …

Thực dân Pháp xâm lược đất nước một lần nữa vào năm 1946, vào thời điểm đất nước rộng lớn và nhiều vũ khí hiện đại. Lúc đó tôi mới đôi mươi nhưng vì độc lập tự do của Tổ quốc, tôi đã hết lòng tham gia quân đội, dù biết phải xa gia đình đi chiến khu. Khó khăn và khắc nghiệt như ở trong vùng chiến sự, tôi không đơn độc. Vì tôi có nhiều anh em cùng chung mục tiêu với tôi là khôi phục tự do cho đất nước và nhân dân nên tôi gọi họ là “đồng chí”. Kể cả những người bạn của tôi, những người đã kiên trì cho đến tận bây giờ.

Ban đầu, tôi không biết rõ về nhau, nhưng dần dần chúng tôi trở nên thân thiết như những người bạn cũ. Mỗi tối, họ tụ tập với nhau để kể những câu chuyện của mình cho người khác nghe. Bỗng một anh hơn tôi hai ba tuổi hỏi: “Quê anh ở đâu?” Tôi trả lời: “Em ở quê nghèo cày cát anh ạ.” Đến lúc này, tôi mới chợt nhớ đến bố mẹ ở nhà don. ‘Không biết mẹ tôi còn đau chân hay bố tôi đã bình phục. Rồi anh nói thêm: “Quê em cũng nghèo, nước mặn, ruộng chua, thương quá chú ơi, nó cứ chết dần” Mọi người say sưa nói cười suốt đêm đến rạng sáng, ai cũng không biết.

Tôi nhớ những ngày chúng tôi còn ở chiến khu, túp lều của chúng tôi được dựng lên nơi núi rừng cằn cỗi, nên ban đêm sương mù giăng khắp nơi. Chúng tôi cố gắng chung chăn cho nhau để giữ ấm rồi trở thành tri kỷ. Nhưng dù chúng tôi có chăn nhưng vẫn không đủ ấm và một số người bị ốm nặng. Vì là rừng nên cũng có rất nhiều muỗi, đặc biệt là muỗi truyền bệnh sốt rét. Quân đội đã suy giảm số lượng bằng cách bỏ xác nhiều người chỉ vì căn bệnh chết người. Nếu điều này tiếp tục diễn ra, nó sẽ khiến những người còn lại, bao gồm cả tôi, vô cùng hoảng loạn …

Nhưng chúng tôi yêu đất nước của mình và đất nước của chúng tôi sẽ không bao giờ gục ngã. Vì độc lập tự do của Tổ quốc, không riêng gì tôi, mọi người đều bỏ qua ích kỷ, lo sợ cá nhân mà xung phong đi cứu nước. Nhưng chắc hẳn trong lòng mỗi người sẽ luôn nghĩ đến người thân ở quê nhà và lo lắng không biết bây giờ mái ấm có bình yên không. Dù phải hy sinh nhưng tất cả chúng tôi đều để lại nỗi nhớ về sự kiện này.

Trên đường đi, mỗi người chúng tôi đều leo ​​từng con dốc và vượt qua từng dòng nước chảy xiết. Chúng ta cứ tiếp tục, ngày này qua ngày khác, dù khó khăn, vất vả đến đâu. Bất kể thời tiết, mưa hay nắng, chúng tôi luôn có thể vượt qua. Nó đến mức quần áo của mọi người bị phai màu và rách nát ở nhiều nơi. Không chỉ vậy, đôi chân của chúng ta còn bị chai chân do đi lại nhiều khiến chúng ta không có một đôi giày chắc chắn để mang. Tuy nhiên, chúng tôi không quan tâm. Có lúc trời lạnh nhưng lòng tôi vẫn nóng, tôi quyết tâm chống chọi với thiên nhiên, mỉm cười cùng đồng đội, cùng nắm tay bước qua con đường chông gai này.

Vào ban đêm, khu rừng đầy sương muối, lạnh cóng tay. Xung quanh tối sầm lại, cây cối tối sầm, chỉ có ánh trăng bàng bạc chiếu rọi khắp nơi. Chúng tôi núp dưới một bụi cây lớn với những khẩu súng thô sơ trên vai, chờ địch tấn công, rồi chớp thời cơ xông lên. Đây là trận chiến ác liệt giữa quân dân Việt Nam với bọn thực dân gian ác.

Bây giờ chiến tranh đã qua và chúng tôi đã già, nhưng những ký ức tuổi thơ chiến đấu trên chiến trường sẽ không bao giờ xóa nhòa trong trái tim tôi và mọi người. Kỉ niệm chúng tôi ngồi bên nhau kể chuyện và cùng nhau hát vang niềm tin tất thắng của dân tộc. Tất cả giống như một câu chuyện tôi không bao giờ có thể kể nhưng không bao giờ mất.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *