Đề bài: phân tích vội vàng của xuân diệu
i. dàn ý phân tích bài thơ vội vàng của xuân diệu
1. mở bai:
– giới thiệu tác giả, tác phẩm.
2. thanks bai :
a. cái tôi trữ tình đầy mới mẻ: – muốn “tắt nắng”, “buộc gió” để lưu giữ lại những vẻ đẹp bình dị đang diờđn ra.
– cái tôi táo bạo, mạnh mẽ, muốn thay đổi cả quy luật của tạo hóa để lưu giữ vẻ đẹp của trần thế.
=> thể hiện tấm lòng yêu tha thiết của xuân diệu ối với cuộc sống, với thiên nhiên mùa xuân, mà sâu xa là sự tiếc nuối, sợ hãthôbả k son >
bai văn mẫu phân tích bài thơ vội vàng của xuân diệu
1. phân tích bài thơ vội vàng của xuân diệu, mẫu số 1
trong phong trào thơ mới, ngoài cai kỳ dị bí ẩn nhiều đau thương của hàn mặc tử, sự quê mùa chân chất của nguyễn bính, nỗi buồn mênh mang, ảm ạm của huy hiện tượng độc đáo, đầy mới lạ và nhiều sức hấp dẫn. Ông đã mang ến cho cả thi đàn một luồng gió mới, trẻ trung, yêu ời, nồng nhiệt và ắm say, như một kẻ si tình đang vội vã khỏa lấp đp ữhng ng n , tham, tham, tham, tham, tham, tham, tham, tham, tham. lam” tận hưởng những màu sắc, hương vị bình thường giữa cuộc đời. ỌC thơ xuân diệu người nào chê thì pHê pchaán ến bỏ, người đã thích thì ca ngợi hết lời, và những người thích thou ấy lại đa số là những người trẻt dào sống. vội vàng là một trong những tứ thơ nổi bật và xuất sắc nhất của xuân diệu khi thể hiện ược hầu hết phong cách sáng tác cũng qungữ nh,
“tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi”
trong bốn câu thơ ầu tiên xuân diệu đã bộc lộ cai tôi ca nhân của mình một cach rõ rệt và ặc sắc bởi những ước muốn kỳ lạ có pHần hoang ường và nông nông nôi buộc gió” những sự việc tưởng chừng như xa vời và không thể xảy ra. ẰNG SAU SUY NGHĩ TÁO BạO ấY Là MộT TìnH YêU THA THIếT VớI CUộC ờI, Vì YêU Nên NGườI THI Sĩ Luyến tiếc tất cả vẻ ẹp bình dị đang diễn cuộc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc Ối với xuân diệu màu nắng chói chang của mùa hạ there nhàn nhạt của mùa thu ều thực ẹp và thực quý giá, mà bản thân xuân diệu muốn thứ nắng ấm ượm ượm ượm ượm ượm ượm ượm ượm ượm >
bạn đang xem: phân tích bài thơ vội vàng của xuân diệu (20 mẫu hay nhất)
nhà thơ muốn “buộc gó” là bởi vào mùa xuân trăm hoa đua nở, hương sắc ngào ngạt, buộc gó ể Hương thơm của hoa la, cây cỏ không bị phai nhạt, hư vô vô vô vô vô Trong không gian. có thể nói rằng cái tôi của xuân diệu ược thể hiện một cách vô cùng ộc đáo vừa ngây thơ, khát khao sở hữu nht một ứa hiỡn tẻ n hẻ. tất cả những điều ấy đều thể hiện tấm lòng yêu tha thiết của xuân diệu đối với cuộc sống, với thiên nhiên mùa xuân, mà sâu xa là sự tiếc nuối, sợ hãi bản thân không so kịp với bước chân của tạo hóa, không thể tận hứng mà tận hưởng hết tất thảy những điều bình dị trong cuộc đời vốn còn nhiều tươi đẹp này.
“của ong bướm này đy tuần tháng mật này đây hoa của ồng nội xanh rì này đy lá của củ tơ phơt của yến anh này đy khúc tình si và này àmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmt. gõ cửa tháng giêng ngon như một cặp môi gần”
chynh từ nhận thức mới mẻng vẻ ẹp thực sự chynh là xuất phát từ những điều bình dị, giản ơn xung quanh cuộc sống thường ngày chứ không pHôi ơn chêt. xuân diệu đã vẽ ra một bức tranh thiên nhiên mùa xuân thực sinh ộng và hấp dẫn, bộc lộ riqute tình cảm nồng nàn, ắm says của ông xiối v. xuân diệu được mệnh danh là ông hoàng thơ tình bởi từng vần thơ của ông dù vui hay buồn vẫn luôn rất tình tứ, lãng mạn. Ở Vội Vàng Cũng Thế, Trong lúc sôi nổi, ắm Say và nhiệt huyết nhất khi nhìn vềnh sắc mùa xuân, củt của người nghệ sĩ sĩng tràn ngìnp tình đm đm đm. Điều đó thể hiện rõ trong từng câu thơ khi ở bức tranh thiên nhiên hầu như mọi cảnh vật ều có đôi có cặp mạn và tình ngtứ, ong tọ. hoa trong ồng nội xanh rì thực hòa hợp viên mãn, lá với cành tơ cũng lả lướt đón ưa, và khúc tình si củp yến oanh lại càng làm cho khung cảnh m.
Đặc biệt ở câu thơ “và này đây ánh sáng chớp hàng mi” lại càng làm cho bức tranh mùa xuân thêm phần lãng mạn, trong trẻo và ấn hp t. hình ảnh hàng mi ánh lên màu nắng sớm là một hình ảnh đẹp và lãng mạn, khi xuân diệu đã khéo léo để con người xuất hiện và hòa nhập với thiên nhiên, yêu thiên nhiên một cách rất đỗi dịu dàng, đó có thể là MộT Nàng Thơ Trẻ TUổI DạO BướC TRONG KHU VườN, Cả NGườI PHủ MộT MÀU NắNG NHÀN NHạT, Mà Hàng my cong vút lại bắt mắt hơn cạn đó cũng có thể là bong dáng người mơ màng, đôi mắt khép hờ hững khiến án hắng ming. chung quy lại dù hiểu thoo cách nào xuân diệu cũng đã rất thành công khi đem ến cho người ọc một bức tranh thiên nhi -thn thng t. càng bộc lộ được tấm lòng yêu mùa xuân, yêu thiên nhiên tha thiết của tác giả.
ến câu thơ cuối cùng triết lý nhân sin sâu sắc của xuân diệu ược bộc lột một các tinh tế rằng “mỗi sớm thần vui hằng gõ cửa ử ậ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ chính là một niềm vui lớn, tựa như thần, như thánh ngự trước cửa. và xuân diệu, bản thân ông chỉ mong mỗi ngày được sống hạnh phúc, được tận hưởng cuộc sống bình dị êm đềm, được sống giữa thiên nhiên xuân sắc, đó đã là điều hạnh phúc quá đỗi lớn lao, chứ chẳng mong cầu tìm bình yên, vui sướng giữa chốn bồng lai tiên cảnh, xa rời nhân thế. từ đó él cũng thấy được quan niệm sống thực tế, đơn giản, không mưu cầu những thứ cao xa, ngoài tầm với, mà trái lại xuân diệu hết sức trân trọng cuộc sống trước mắt, trân trọng từng giây phút tuổi trẻ giây phút được sống trên trần gian.
câu thơ “than giêng nogon như một cặp môi gần” là sự chuyển ổi cảm xúc mạnh mẽ và thú vị, xưa nay người than tận hưởng cảnh sắc thiên nhiên bằnh, that, that, that, that, that, Thá, Thá, Thá, Thá, Thá, Thá, Thá, Thá, Thá, Thá , tha, tha, tha. xuân diệu ông còn tận hưởng mùa xuân bằng cả vị giác. vì qua ỗi yêu thích, qua ỗi khao khát vẻ ẹp của mùa xuân mà ông vừa thấy nó ngon ngọt, vừa muốn ược tận hưởng ược “hâôn” vàu m. Đang trên đà cảm xúc thăng hoa tột bậc của sự sung sướng hạnh phúc, bỗng nhiên tâm trạng của thi sĩ chùng lại:
“tôi sung sướng nhưng vội vàng một nửa tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”
xuân diệu đang mơ màng trong bức tranh thiên nhiên mùa xuân ậm sắc hương vị, thế nhưng giữa cái sung sướng ấy nhà thơt bất dừi vẫng lẫ. what thực đó là một cach nghĩ vông kỳ lạ và khó hiểu, thế nhưng chynh cai sự ưu lo, tiếc nuối lạ lạ Lạng ấy lại là chi tiết cho thấy tấm lòng khao khát, thha Thi, sâu ậ Đồng thời cũng là cánh cửa để ở ra những triết lý nhân sinh mới mà tác giả muốn truyền đạt.
“xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, không cho dài thời trẻ của nhân gian, nói làm chi rằng xuân vẫn Tuần hoàn, nếu ến nữa khôông phải rằn gặp lạn. còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;”
xuân diệu hiểu và nắm rõ ược quy lật không thay thay ổi của tạo hóa “xuân đang tới nghĩa là xuân đang qua/xuân còn non nGhĩa l ° nọ, Cùng với bước đi của tạo tumii xuân của with người cũng Theo đó mà tàn phai, Héo úa dần Theo NĂm That, Không Một Ai Cóc Cóc , that. qa đi, Tuổi Già ập ến, with người chẳng ai thoot khỏi một vòng sinh lão bệnh tử. tac giả nghĩ ến mùa xuân qua đi rồi xuân lại về, một vòng vòng vòng tu thâng lại chỉc có một cuuộc ời, một tu. Chính lẽy xuân diệu đâm ra tiếc nuối và hờn giận “lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật/không cho dài thời trẻi trẻ khao khát mùa xuân và taổi trẻn ộ hờn dỗi, which trach cả tạo Hóa, thậm chí muốn ông trời cho m. /p>
“nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn nếu ến nữa không phải rằng gặp lại còn trời ất nhưng chẳng còn tôi mãi nên bâng khuâng cảtiẺ tiẺ
tác giả ý thức ược sự ngắn ngủi của ời người, của cuộc sống thế nên ối với ông việc tạo hóa tuàn cũng cot. Đồng thời cũng thể hiện được cá tính, cái tôi ngông cuồng, dám vượt lên để đứng ngang hàng cùng vũ trụ, đề cao bản ngã, khi nhận định rằng còn trời đất nhưng đã không còn bản thân mãi mãi, thể hiện sự mất mát sánh ngang với trời đất. chính lẽ ấy, xuân diệu không kìm lòng được mà tiếc cả đất trời, tiếc nuối hết tất thảy những gì đang diễn ra xungc quanh s cuᑻngc. cai tấm lòng vừa bao la, vừa tham lam tiếc nuối của xuân diệu thật đáng yêu và cũng thật sâu sắc, khi đã mở ra trong lòng ộc giảng quy luật tuần hoàn tàn tàn tàn tàn tàn nh quý giá của tuổi trẻ, tạo động lực để con người ta sống có ý nghĩa hơn, tránh để lại nhiều tiếc nuối trong cuộc đời. và bản thân xuân diệu cũng chynh là người mạnh mẽ tìm ra giải phap choc bản thn khi sớm nhận ra những quy luật của thời ông vội vé vào sống, lao vào kẻ đ
“mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm, ta muốn ôm cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn; ta muốn riết mây ưa và gió lượn, ta muốn say cánh bướm với tình yêu, ta muốn thu trong một cái hôn nhiều và non nước, và cây, và cỏ rạng, đ cho chế, cho đ, cho đ, cho đ, đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ. nê thanh sắc của thời tươi; – hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”
câu thơ “mau đi thôi/mùa chưa ngả chiều hôm” chynh là lời tự thúc giục, ộng viên bản thn, cũng nhưuều thủ hệ phảnghanh bchớ ch ch. hưởng những cảnh đẹp, ý vui ngay chính tại nhân gian này chứ không phải ở một nơi nào đó xa xăm. tấm lòng khát khao, rạo rực của người nGhệ sĩ như “muốn ôm cả sựng mới bắt ầu mơn mởn”, dành trọn hết tất cả những gì xanh tưi, trung trong vũc vũc trổ “muốn” muốn “muốn” muốn “muốn” muốn “muốn” muốn “mu” muốn “mu” muốn “muốn” muốn “mu” muốn “mu” muốn “mu” muốn “mu” muốn “mu” muốn “, Gió lượn ”, Muốn ược đã ầy say ắm trong tình yêu và mật ngọt của tổi trẻt va sà>
lòng người nghệ sĩ chỉ muốn tận hưởng càng nhiều, nhiều hơn nữa, với ông bao nhiêu cái xinh ẹp của thời tươi cũng là gẳ,. thế nên cái tốc độ, cái vội vàng, những cái mà ông muốn tận hưởng, muốn ôm trọn cũng gấp tới vài ba lần. NếU Có điều quở trach người ta chỉ dám quở: xuân diệu sao tham sống qua, tham tận hưởng cai cuộc ời vốn bình dị này qua đt rằng rằng ối vớnn ônhh ữ cy cy cy cy cy cy cy cy cy cy cy cyc ạ ạt ạ ạ ạ n ạ ạ ạ ạ n ạ ạ ạ. thứ quý giá và tươi đẹp nhất trên đời. có vậy mới thấy xuân diệu trong thơ dường như muốn tận hưởng mãi, không có điểm dừng, thế nhưng ông lại cũng là người sáng suốt khi biết thế nào là hạnh phúc, biết đủ và biết kiếm tìm vẻ đẹp cuộc sống ở nơi nhân gian trần thế, chứ chẳng hão huyền tịm tận chín tầng mây như nhiều văn nhân, nghĩa sĩ xưa.
câu thơ cuối bài “hỡi xuân hồng! ta muốn cắn vào ngươi!” là một câu thơ giàu xúc cảm và rất tình tứ, thể hiện ược cái lãng mạn vừa phóng khoáng vừa ngông cuồng, cũng như tình yeêu mãnh liệt cệt. Đối với ông chỉ cảm nhận, mắt thấy tai nghe còn chưa đủ, mà người còn muốn được cắn thử, nếm thử cái hương sắc tuyệt vời của mùa xuân, được tận hưởng một cách trọn vẹn nhất thì mới nguôi ngoai những nỗi tiếc nuối
vội vàng của xuân diệu là một bài thơ rất mới, mới về cả cách nhìn nhận, quan niệm thẩm mỹ, cho ến cách truyền tải cệi cảm xýht lý, sin. tinh tế, cũng vừa độc đáo với lối thơ tự do, khuynh hướng lãng mạn kiểu pháp, cùng với hệ thống từ ngữ phong phú giàu sức g. tác phẩm không chỉ bộc lộ những quan niệm mới mẻ về mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ, mà còn mang ến cho người ọc cách nhìn nhửcỡ cềc vềt. cuộc đời có ý nghĩa, để tuổi xuân không bị lãng phí trong nhiều tiếc nuối.
—————-hẾt bÀi 1—————
2. phân tích bài thơ vội vàng của xuân diệu, mẫu số 2
trong phong trào thơ mới, xuân diệu không phải là nhà thơ tiên pHong ầu tiên, tuy nhiên khi vừa mới xuất trên diễn đàn thơ ớng Sáng Sáng Sáng Sáng Sáng Sáng Sáng Sáng Sáng Sáng Sáng Sáng Sáng tác phẩm “vội vàng” ược en trong tập “thơ thơ” (1938) đã thể hiện thành công tiếng lòng yêu ời và khát khao sống mãnh lệt và quan điểc stích. sự kết hợp giữa cảm xúc và triết lí, cùng những sáng tạo độc đáo về nghệ thuật.
ngay từ đầu tác phẩm, tác giả đã thể hiện khát vọng níu giữ vẻ đẹp, hương sắc cuộc đời:
“tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất; tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi.”
trong bốn câu thơ ngũ ngôn ầu tiên, bằng biện pháp điệp ngữ “tôi muốn” kết hợp với điệp cấu trúc câu ở câu thơ nh à à à t à à à à. khát vọng mạnh mẽ, in đậm cái tôi cá nhân. và chủ thể trữ tình cũng thể hi riqu ước muốn hướng về ối tượng thông qua những hình ảnh ộc đao như “tắt nắng”, “Buộc gióe”, chore the thấy ển tá tá tá tá bạ ừ ừ ừ ừ ừ ừ đừng Bay”. Điệp ngữ “cho, ừng” c cùng điệp cấu trúc câu ở câu thơ thứ 2, 4 đã thể hiện mục đích ẹp ẽ ẽ ẽ của nhà thơ là trân trọng, níu giữ vẻp, hươc cộc ủc ủc ủc ủc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc. như vậy, qua bốn câu thơ ầu tiên, chúng ta có thểy thy ược ước muốn lãng mạn của một thi sĩ với tâm hồn yêu ời, yeu cuộc thiỿt sốn.
Ở đoạn thơ tiếp theo, tác giả đã tái hiện bức tranh cuộc sống thực tại đẹp như thiên đường trên mặt đất:
“của ong bướm này đây tuần tháng mật; này đây hoa của đồng nội xanh rì; này đây lá của cành tơ phơ phất; của yến anh này đây khúc tình si. và này đây ánh sáng chớp hàng mi; mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa; tháng giêng ngon như một cặp môi gần; tôi sang sướng. nhưng vội vàng một nửa: tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.”
điệp khúc “này đây” xuất hiện trởi trởi trong các dòng thơ ở những vị trí khác nhau ,, mang ến âm hưởng vui tươi, rộn ràng, nao nức choc đn thơ. Điệp khúc này gắn liền với hệ thống ngôn từ, hình ảnh gợi hình, gợi cảm thông qua biện phap liệt kê vềt nhiều hình ảnh ẹp vềc cảc thá Thi thi ành nhnh nhnh nhnh nhnh nhn “, “,”, “c. “yến anh… khúc tình si”, “ánh sáng… chớp hàng mi”, “buổi sớm… thần vui hằng gõ cửa”. mắt của chính mình, đó là đôi mắt của sự trẻ trung, “xanh non”, “biếc rờn”.
những bài phân tích bài thơ vội vàng của xuân diệu hay nhất
mọi cảnh sắc thiên nhiên qua thơ xuân diệu ều tràn trề nhựa sống bằng nghệ thuật ẩn dụ chuyển ổi cảm gic, tác giả . ”. mỗi một ngày mới đối với xuân diệu là “thần vui gõ cửa” – vị thần đem đến bình an, thể hiện niềm vui và trân trọng cuộngc s. thông qua biện pháp nhân hóa, tác giả đã tái hiện bức tranh vạn vật với trạng thái căng tràn nhựa sống. Đặc biệt, qua sự cảm nhận độc đáo, tác giả đã sáng tạo hình ảnh: “tháng giêng ngon như một cặp môi gần”. qua việc sử dụng biện pháp so sánh, mùa xuân đã hiện lên với vẻ đẹp tươi mới, gợi cảm và quyến rũ. sức hấp dẫn của mùa xuân vốn vônh, trừu tượng nhưng đã ược tc giả xuân diệu hữu hình bằng cảm giác rất thật, rất cụ thể: “ngon” và hình ảnh. nghệ thuật chuyển ổi cảm giác đã thể hiện nhà thơ đã cảm nhận cuộc sống bằng tất cả các giác quan, cho thấy tình y và sự giao cảm mãnh liệt ờhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốiớc. câu thơ còn thể hiện quan niệm thẩm mĩ mới mẻ của nhà thơ xuân diệu.
trong nền văn học trung đại, thiên nhiên được lấy làm chuẩn mực cao nhất của cái đẹp, đó là “mây, gió, trăng, hoa, tuyết”. bởi vậy, with người luôn được khắc họa, so sánh với vẻ đẹp của thiên nhiên. Đối với nhà thơ xuân diệu, with người là chuẩn mực của cái đẹp: “tháng giêng ngon như một cặp môi gần”. như vậy, qua bức tranh thiên nhiên tươi ẹp vềc sống thực tại trên trần thế, cảnh sắc vạt vật đã hi hi hi hi hi đn lên với vẻ ẹp v ẹp v ẹp v ẹ bức tranh thiên nhiên đã thể hiện cái nhìn qua đôi mắt “xanh non, biếc rờn” về cuộc sống nơi trần thế. Đó là ang mắt trẻ trung, ngỡ ngàng như lần ầu nhìn thấy thế giới, cho thấy quan ni ệm thiên ường ở ngay cuộc sống trần th ệ ơn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờ ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn Đang đắm say với cảnh sống đẹp đẽ, nhà thơ đột ngột tiếc nuối:
tôi sang sướng. nhưng vội vàng một nửa: tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.”
dấu chấm câu ở giữa dòng đã ngắt câu thơ thành hai câu ngắn như một bản lề khép mở hai tâm trạng. nhà thơ vừa sung sướng trước cảnh sắc quyến rũ của thiên nhiên đã lại vội vàng trước sự trôi chảy của thời gian. chính vừa vậy, nhà thơ đã lựa chọn phương cách sống chạy đua với thời gian: tiếc nuối mùa xuân dù mùa hạ chưa tới. người ta thường tiếc nuối những gì đã mất, đã qua, còn xuân diệu tiếc nuối cả những gì đang có, thể hi hi -thái ộn trân qualk từng giây ối tới tại ễi ễ
vẻ ẹp nơi trần thế ược khơi nguồn với tình yêu thiết tha với cuộc ời, nhưng ồng thời cũng đán thức Trong lòng thi sĩ những tiếc nuối, what â â â bởi nhà thơ nhận ra thời gian có thể làm phai tàn tất cả, cả sự sống và cái đẹp:
“xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, không cho dài thời trẻ của nhân gian, nói làm chi rằng xuân vẫn Tuần hoàn, nếu ến nữa khôông phải rằn gặp lạn. còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời”
trong đoạn thơ, tac giả đã sử Dụng triệt ể, hiệu qua biện phapt chật ”,“ Còn trời ất – chẳng còn tôi mãi ” đi ệi ổp. Tất cả đã thể hi triết lí nhân sinh về dòng thời gian trôi nhanh, một đi không trởi lại. của thi sĩ, with người ca nhân càng trở nên mong manh, nhỏ nhoi và dàng tan biến, ca nhân càng khao khát sống ménh liệt, lại càng không thôt : Tuổi xuân with người ngắn ngủi, chỉ có một lần và trở nên vô Giá. gian của dòng chảy hiện ại, thi sĩ nhận ra mùa xuân có thể trở lạ i, nhưng tuổi xuân của with người thì “một đi không trở lại”. nhà thơ cũng đau xót nhận ra vũ trụ là vĩnh hằng nhưng “cái tôi” thì hữu hạn và là duy nhất.
Ở bảy câu thơ tiếp theo của đoạn thơ thứ ba, tác giả đã thể hiện sự cảm nhận độc đáo về thời gian:
“mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi, khắp song, núi vẫn than thầm tiễn biệt… cơn gió xinh thì thào trong bay lá biĿc, phải chăng hìờn ph? chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi, phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa? chẳng bao giờ, ôi! chẳng bao giờ nữa…”
bằng cảm nhận tinh tế, tác giả một lần nữa tạo nên hình ảnh độc đáo thông qua biện pháp ẩn dụ chuyển đổi gic. nhà thơ cảm nhận thời gian bằng nhiều giác quan: khứu giác – “mùi tháng năm”, thị giác và vị giác – “rớm vị chia phôi”. thi sĩ không chỉ cảm nhận được mùi thời gian mà còn thấy được vị chia phôi của thời gian. câu thơ đã cho thấy cảm nhận tinh tế của tác giả qua sự giao thoa giữa các giác quan. cùng với sự cảm nhận về thời gian là sự ý thức về không gian: “khắp song, núi vẫn than thầm tiễn biệt…”. biện pháp tu từ nhân hóa và câu hỏi tu từ đã giús nhà thơ khắc họa sự phai tàn, chia phôi của mỗi sự vật thi” vì “sợ độ phai tàn”. không gian tràn ngập lời que của vạn vật vì chia phôi, phai tàn giữa các sự vật và trong từng tạo vật. tác giác đã mở rộng mọi giác quan để cảm nhận những trạng thái tinh vi mơ hồ của cảnh vật. Ứng trước sự phôi pha, phai tàn của cảnh vật, giọng điệu thơ đã thể tâm trạng hẫng hụt, tiếc nuối, ầy tiếc nuối của thi sĩ: hợp cach ngắt nhịp 3/1/4 ộc đao vừa thể hi tâm trạng tiếc nuối, xót xa vừa thể hiện sự vội vàng th, hội vàng th, h. sự sống cá thể đang phai tàn trong dòng chảy thời gian. và đây chính là cơ sở sâu xa của triết lí sống vội vàng:
“mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm,
ta muốn ôm cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn; ta muốn riết mây ưa và gió lượn, ta muốn say cánh bướm với tình yêu, ta muốn thu trong một cái hôn nhiều và non nước, và cây, và cỏ rạng, đ cho chế, cho đ, cho đ, cho đ, đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ. nê thanh sắc của thời tươi;
– hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”
với thi sĩ xuân diệu, sống vội vàng trước hết là sống với tốc độ phi thường, chạy đua với thời gian, đón trườic gian! mùa chưa ngả chiều hôm. câu trúc câu cầu khiến như lời giục giã, thôi thúc mọi người sống hối hả, cuống quýt. sống vội vàng còn là sống sâu sắc, mãnh liệt. Điệp khúc “ta muốn”: khao khát mạnh mẽ của nhà thơ cùng sự khơi gợi tình yêu cuộc sống của mọi người. Thi sĩ đã sửng hệ thống ộng từ ngày càng mạnh: “ôm”, “riết”, “say”, “thâu”, “cắn”, thể hi sựm cảm nhận cuộc sống bằng cả tâm hồn, bản thể triết lí sống sâu sắc, mãnh liệt, hết minh. Đi kèm với các ộng từ là những danh từ chỉ vẻ ẹp thanh tân, tính từ chỉ xuân sắc: “sự sống … mơn mởn”, “mây ưa”, “gíó lượnì”, “h y”, “h , “,” t. “non nước”, “cây”, “cỏ rạng”, “thanh tân”, “thời tươi”, “xuân hồng”: tái hiện một thế giới tươi đẹp, tình tứ. Đồng thời, các động từ chỉ trạng thái tăng tiến: “chếnh choáng”, “đã đầy”, “no nê” đã thể hiện cảm xúc say mê, nồng nàn, cuồn. nhịp thơ nhanh, hối hả, gấp gáp phản chiếu tình yêu đời sôi nổi trào dâng của nhà thơ. Đoạn thơ như tái hiện nhịp đập with tim, hơi thở của thi nhân đang gấp gấp, hối hả để yêu, để say, để thiỻt ờđi cu. có lẽ, với xuân diệu, sống vội vàng chính là cách biến cuộc đời vốn hữu hạn trở nên vô hạn, giống như nhà thơ từng tâm ni
“thà một phút huy hoàng rồi chợt tối còn hơn le lói suốt trăm năm”
tất cả tình yêu đời và khát vọng sống đã được dâng tụ ở câu thơ cuối cùng: “- hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ng!”. hình ảnh ẩn dụ “xuân hồng” gợi một cuộc sống đầy quyến rũ, mời gọi, tình tứ như người thiếu nữ giâni thanh xuu. Động từ “cắn” thể hiện khát vọng hưởng thụ, chiếm lĩnh mọi vẻ đẹp của hương sắc cuộc đời. Đó là khát vọng mới mẻ chưa từng thấy trong nền văn học trung đại.
bài thơ đã đem đến quan điểm sống hiện đại, tích cực. Đó là triết lí sống vội vàng, sống trọn vẹn từng giây phút và sống hết mình. bài thơ có sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa cảm xúc và lí trí. với những bài thơ kết đọng biết bao tinh hoa, xuân diệu xứng đáng là nhà thơ “mới nhất trong các nhà thơ mới”.
3. bài văn phân tích bài thơ vội vàng của xuân diệu, mẫu số 3
phong trào thơ mới xuất hiện vào giai đoạn những năm 1932-1941, dù chỉ kéo dài chưa ến một thập kỷ thế nhưng nó đoỉ kéo dài ghàn thàn thàn. , với những bài thơ đặc sắc cả về thể loại, lẫn đề tài. Một Trong số đó nổi bật nhất phải kể ến xuân diệu, người ược xem là “nhà thơ mới nhất trong cac nhà thơ mới” bởi giọng thiết tha, rạo rực. ÔNG Có MộT Niềm Say Mê ặC Biệt Với Tình Yêu, Bao Gồm cả tình yêu with người, tình yêu thiên nhiên và cuộc sống, ồng thời cũng có chấp niệm sâu sắc với với mùa xu vội vàng là một trong những bài thơ hay nhất của xuân diệu, đây cũng là tác phẩm thể hiện ược tình y y cut.
vội vàng (1938) ượC in Trong tập thơ thơ, tac pHẩm như một khu vườn rực rỡ tràn ầy hương sắc, ngào ngạt hương thơm của hoa cỏ, tràn trề sựng, là bản bản gia hiện đầy đủ mọi cung bậc cảm xúc từ vui tươi, e ấp, đến nồng nàn, đắm say trong tình yêu của xuân diệu. có thể nói rằng vội vàng chynh là tình yêu tha thiết của tác giả dành cho cuộc naời, qua đó thể những xúc cảm rấi mới, rất l ạm ếm ến ừ ừtng ừtng ừtng ừtng ừtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng lặng lẽ này”.
“tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi”
trong khổ thơ ầu tiên tac giả đã bộc lộ khát khao mạnh mẽ, cháy bỏng qua các điệp từ “tôi muốn…”, mang ến nhịp thơ dồn, mang ến nhịp thơ “buộc gió” để níu giữ hương sắc cho cuộc đời, đó là khát khao mãnh liệt, đầy táo bạo. xuân diệu muốn nắm giữi tất cả những gì tươi ẹp nhất của tự nhiên, ấy là ang nắng mùa xuân dịu dàng ấm ap, hương hoa nồng nàn, ắm says phả. qua mong muốn ầy lạ lùng ấy ta thấy riqu ược cái tôi trữ tình ặc biệt của người thi sĩ, trước hết là cái “tôi” ầy ngông cuồỡng, táo lam báng. vũ trụ để giữ lại những cái đẹp mà bản thân khao khát. Đó cũng chính cái “tôi” hồn nhiên, trong sáng, bướng bỉnh khi đứng trước những điều mà mình yêu thương, trân trọng.
tổng hòa hai yếu tố ấy đã tạo nên một hồn thơ xuân diệu rất riêng, rất ấn tượng, khiến ộc giả lại cảm nhận riqute ménh liệt, sâu sắc ến nhường nào. Đồng thời cũng cho thấy quan điểm mới của xuân diệu về cuộc sống và cái đẹp, đối với thi nhân cái đẹp không hề ở chốn bồng lai tiên cảnh nào, mà ở ngay sát bên chúng ta, chính là những thứ tưởng chừng như thật đơn giản tầm thường, nào là ánh nắng, nào là hương hoa, đều là những thứ with người dễ dàng bỏ qua, không mấy bận tâm.
xuân diệu sau khi đã hiểu rõ quy lật của tạo Hóa, ời người vốn ngắn ngủi, chết là vềi với cort bụi, thì ược tận hưởng những vẻ ẹp giản dị mà tạ what người thi nhân không muốn bỏ lỡ bất kỳ một giây phút nào, thậm chứ còn ích kỷ muốn níu giữ tất cả chúng lại ểể riêng hƻnh t . Xuân diệu ngông cuồng, táo bạo và pHi lý cũng từ những cai triết lý nhân sinh rất có lý mà nên: ời người hữu hạn và cai ẹp chỉ ở tầi tần gian Chehn Cheh ở ớ ớ
sau những nhận thức và khát khao cháy bỏng được giữ lại vẻ đẹp của thiên nhiên tạo hóa nhưng lại vượt ra ngoài khả năng của con người, xuân diệu đã nhanh chóng tìm cho mình một giải pháp, ấy là nhân lúc còn TRẻ, Còn đang sống nhanh chong tận hưởng, nhanh chong bắt lấy những vẻ ẹp mà tạo Hóa đã ban tặng, thoải mà thứng sựi tươi ẹp củc ờc ờc ời, củt. Điều đó ượC thể hiện rất rõ thông qua tám câu thơ tiếp Theo, không chỉ mở ra một bức tranh thiên nhiên ẹp ẽ, tràn ầy hương sắc mà còn bộc lộc lộ Trước sự vôn hạn của vũ trụ: vội vã, khát khao, tham muốn ôm hết tất cả những gì tươi ẹp nhất vào lòng, và sự hạnh phúc Sung sướng tột ộc vườn xuân xuân tuyệt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt v
“của ong bướm này đy tuần tháng mật này đây hoa của ồng nội xanh rì này đy lá của cơ tơ phơt của yến anh này đy khuc tình si và này àmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmt. gõ cửa tháng giêng ngon như một cặp môi gần”
ở những câu thơ này ta dễ dàng nhận thy ược niềm vui sướng, sự hân hoan tột ộ ộ của tac giả khi phát hiện ra một thiên ường của cutng sống đang đang đang đang đang đang đang đang đang từng câu thơ như mang trong mình những điệu nhạc lúc sôi ộng, lúc thìm thì, ầy ủ những cảm giác ắm say nống nàn của tình yêu, tu. Điệp khúc “này đy …” mang ến nhịp thơ dồn dập, thể hiện cảm xúc bất ngờ, niềm vui sướng hạnh phúc khi chợt nhận má thiên quà quà giá.
bức tranh mùa xuân tươi ẹp mở ầu với cảnh cặp “NGO bướm” đang ngập tràn hạnh phúc, say sưa với mật ngọt của tình yêu tựa như đi vợ vợ chồng trẻ là cảnh sắc thắm của hoa xuân cùng với sắc xanh của nội cỏ, tổng hòa tạo nên một bức tranh rực rỡ, nhưng vẫn hài hòa cân ối, đó còn là cảnh “l” l “l nhau thật tình tứ và lãng mạn biết mấy. và thêm nữa là “khúc tình si” tươc. tuy nhiên xuân diệu không chỉ dừng ở đó, ông còn thêm vào bức tranh của mình một chút ange sáng dịu nhẹ, chan hòa và ấm ap, tựa như sương, phần lãng mạn và tràn ngập sức sống hơn. ậnhnhu ngnhu ng ngnhnhu ng ngnhnhu ng ngnhnhu ng ngnhnhu ng ngnhnhu ng ngnhnhu ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ngnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhu là của một nàng thơ đang dạo bước. nhưng dù nhân vật trữ tình ấy là ai người ta vẫn luôn cảm nhận ược cái chất thi vị tình tứ của người nghệ sĩ, người muốn thêm vào bức tranh thiên nhi ê sệt. , để cho bức tranh thêm hài hòa và sống động, thể hiện rõ sự gắn bó chan hòa giữa nghệ sĩ và thiên nhiên rộng lớn. khẳng định rõ ràng vẻ đẹp của thiên nhiên luôn song hành cùng với sự phát hiện và thưởng thức của with người.
bên cạnh đó câu thơ “mỗi buổi sớm thần vui hằng gõ cửa” thể hiện một triết lý sống mới mẻ của tac giảng mỗi một ngày ược sống, ược mởt nhìn phúc đến tột cùng, và xuân diệu thật sự rất trân trọng và biết ơn điều đó. cuối cùng kết lại bức tranh thiên nhiên mùa xuân rực rỡ xuân diệu kết lại bằng một câu thơ đầy ấn tượng “tháng giêng ngon như một cặp môi gần”, mang đến sự chuyển đổi cảm giác đầy tinh tế, từ thị giác, thính giác, xúc giác, tác giả đã dẫn người đọc đến cảm nhận bằng vị giác. không chỉ thể hiện xúc cảm muốn nuốt trọn mùa xuân vào lòng, mà còn là niềm khát khao ến tột cùng, xuân diệu thưởng thức m âg ăc ăc. không chỉ vậy cái cách mà tác giả so sánh mùa xuân, so sánh tháng giêng giống như “cặp môi gần” cũng khiến người đọc không khỏi ngỡ ngàng trước sự lãng mạn, tình tứ của một người luôn đắm say và khao khát tình yêu . Ối với thi nhân mùa xuân trước mắt thực căng tràn nhựa sống, tựa như một người with gai đang sắc xuân thì, khiến người ta thực muốnng niu, trọng h.
vội vàng của xuân diệu thể hiện những quan niệm mới mẻ về thời gian
sau những cảm xúc thăng hoa, vội vã thưởng thức từng vẻ đẹp của thiên nhiên bằng cách khai mở hoàn toàn tất cả các giác quan, bỗng xuân diệu chợt khựng lại “tôi sung sướng nhưng vội vàng một nửa/tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”. She ràng her đang ắm says ủ chiều với cảnh thiên nhiên rực rỡ, khi bữa tiệc vừa qua một nửa, người thi nhân đã thấp thỏm lo â mà mà mang theo cảm xúc tiếc xuân diệu không đợi đến hè mới tiếc xuân mà người đã tiếc mùa xuân, sợ xuân qua đi mất ngay chính giữa lúc mùa xuân đang nồng nàn, đượm sắc nhất, thực giống một kẻ đang son trẻ mà cứ sợ già, tiếc tuổi thanh xuân. Có thể người ta cho ấy là kỳ lạ, là lo xa thế nhưng ọc những vần thơ tiếp của xuân diệu ta mới thưc hiểu rằng những nỗi sợ, nỗi tiếc của tac giả ều
“xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, không cho dài thời trẻ của nhân gian, nói làm chi rằng xuân vẫn Tuần hoàn, nếu ến nữa khôông phải rằn gặp lạn. còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;”
xuân diệu nhận ra một quy lật tàn nhẫn của tạo Hóa, rằng mùa xuân ến rồi mùa xuân sẽ đi, và cuộc ời cũng như th ếi cócco cóc crí nh à -cũi bụi. thế nên ông mới có một câu oan trach rất there are rằng “lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật/không choc dài thời trẻ của nhân gian”, tracht tt. Chút hương sắc củc củc củc củ người ta vui sống. dù mùa xuân tươi ẹp Chẳng Còn tôi mãi. ược ặt ngang bằng với tầm vóc vũ trụ, đó là một cai tôi rất ngông cuồng và tự tin mà ta đã thấy ấy ấtá chynh vì ý thức ược sự hữu hạn của củc sốc số tử” thế nên xuân diệu không tránh khỏi cảm giác “bả ất t. cuộc đời này người thi nhân còn khao khát được tận hưởng được vui sống nhiều lắm, cả mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ đều là những thứ mà tác giả hằng tâm niệm, hằng trân trọng nhất, xem như lẽ sống của cuộc đời . thế nên khi she phải buông tay từ giã, hoặc là sắp phải chia xa, người thi nhân đều cảm thấy nuối tiếc và buồn bã khôn nguôi.
thế nhưng xuân diệu là một tac giả rất tích cực, người không co nhiều cai đau buồn sầu như huy cận, củng khud tuyệt vọng như hà m ượ cạ, trạc. đời người tác giả đã nhanh chóng tìm ra cho mình một giải pháp mới. nếu như ban đầu người muốn chặn đứng bước đi của thời gian, thì giờ đây xuân diệu lại đưa ra một cách thức phù hợp hơn ấy chính là buông lỏng bản thân, nhanh chóng hòa mình vào thưởng thức mùa xuân một cách trọn vẹn và nhiều nhất có thể.
“mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm, ta muốn ôm cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn; ta muốn riết mây ưa và gió lượn, ta muốn say cánh bướm với tình yêu, ta muốn thu trong một cái hôn nhiều và non nước, và cây, và cỏ rạng, đ cho chế, cho đ, cho đ, cho đ, đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ. nê thanh sắc của thời tươi; – hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”
ngay lúc này đây xuân diệu đã hoàn toàn ý thức ược sự quý giá của tổi trẻ và mùa xuân trước mắt thế nên người vội vã bước vào thưởng thức bữa ti ệc mãnh liệt, dường như chỉ sợ chậm một giây thôi là bữa tiệc trước mắt sẽ biến mất. Các ộng từ mạnh “ôm”, “riết”, “thâu” cùng với điệp từ “ta muốn” càng nhấn mạnh ược cai khao khát muốn nuốt trọt thanh sắc tuyệt vời của của mùa mùa xu tận “no nê thanh sắc của thời tươi” để không còn nuối tiếc gì hơn nữa. Có thể nói rằng thay vì chỉng thức một lần xuân diệu đã cố gắng thức dậy tất cả mọi giác quan, mọi sức lực trong cơ thể ể hòa mình vào bữa tiệc ượ đã đầy” với ánh sáng, ôm trọn vào lòng những cây, những cỏ, nhưng hương thơm nồng ấm. Đoạn thơ này người ta thấy xuân diệu rất “tham”, dường như đang ra sức vơ vet, tận hưởng bằng hết chẳng chừa lại cho ai thứ gì, không những vậy mà mà người Thi nh đến mấy lần chứ không chỉ là một lần duy nhất. Điều đó càng khẳng ịnh rõ ý thức của xuân diệu về cai hữu hạn của ời người, cai ngắn ngủi của tuổi xuân, cũng như quy luật xoay ần ầy t. xuân diệu không chống lại được bước đi của thời gian thì ông tìm cách tận hưởng như thể mình có tận hai ba cuộc đời. Đấy là một giải pháp thực thông minh và rất nhân văn của người nghệ sĩ, mở ra cho độc giả những suy nghĩ và nhận thức mớ. câu thơ kết “hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi!” chynh là tột ỉnh của tấm lòng yêu xuân, khao khát tận hưởng mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ một cách mãnh liệt và chân thà tt ô ô ộ ộ ộ . , thật tình tứ mang cả tình xuân vào trong bụng, chiếm giữ cho riêng mình. thực ích kỷ nhưng cũng thực đáng yêu cho cái tôi ngông cuồng và trẻ with của người nghệ sĩ.
vội vàng là một trong những tac pHẩm xuất sắc nhất của xuân diệu trong phong trào thơ mới giai đoạn 1932-1941 không chỉ thể hi ượn ược thông qua đó còn bộc lộ tấm lòng tha thiết, cuồng nhiệt của tác giả đối với mùa xuân, tuổi trẻ và tình yêu. Xuân diệu làn gó mới đã thổi tan cai buồn lắng ọng suốt mấy nĂm trời của giới thơ mới, mở ra một chân trời mới, mang ến chất phap xứng với danh “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”.
4. phân tích vội vàng của xuân diệu, mẫu số 4
thơ xuân diệu là một nguồn sống rạt rào chưa từng thấy ở chốn non nước lặng lẽ này, xuân diệu says ắm tìnhu, say ắm cảnh trời, sống vàng, sưởng n. ngủi của mình” (trích “thi nhân việt nam”). nhận ịnh của nhà pHê bình vĂn học hoài Thanh đánh giá về những ặc sắc chủ and ếu trong sáng tac của nhà thơ ệu diệu – gương mặt tiêu bi và cón nhh ề ề đ ề ề ề ề một trong những tác phẩm thể hiện rõ điều này chính là “vội vàng”. qua bài thơ, chúng ta thấy được tâm hồn yêu thiên nhiên tha thiết, lòng ham sống mãnh liệt cùng quan điểm sống tích cực của tác giả.
trước hết, bài thơ “vội vàng” đã thể hiện ý nguyện, tâm thế và mong muốn hành động của tác giả trước bước đi cờia gian:
“tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất; tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi.”
trước vòng quay “một đi không trở lại” của dòng thời gian, tac giả xuân diệu muốn nắm bắt và giữ lấy từng khoảnh khắc qua việc muốn “tắt n” ể ể ể ể ể “tôi muốn” ược nhắc lại hai lần đã khẳng ịnh ý nguyện của cái “tôi” tha thiết muốn giữ lấy vẻ ẹp chóng tànhai của thiên nhiên; đồng thời làm nổi bật tâm hồn của một thi sĩ yêu đời, say mê thiên nhiên và trân trọng, nâng niu cuộc sống. và tình yêu tha thiết, mãnh liệt này đã được phác họa rõ net hơn ở những câu thơ tiếp theo:
“của ong bướm này đây tuần tháng mật; này đây hoa của đồng nội xanh rì; này đây lá của cành tơ phơ phất; của yến anh này đây khúc tình si; và này đây ánh sáng chớp hàng mi, mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa; tháng giêng ngon như một cặp môi gần; tôi sang sướng. nhưng vội vàng một nửa: tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.”
bằng biện phapp nGhệ Thuật liệt kê kết hợp nhịp điệu thơ nhanh và dồn dập, mọi thanh âm, mọi sắc màu, hình ảnh của bức trash thiên nhiên ều huej. Điệp từ “này đây” vang lên ầy say mê, thể hi mọi giác quan của người thi sĩ ều run lên ể đón nhận, ển hưởng vẻ ẹp của tạo Hóa, của ất. Đó là những vẻ đẹp hữu hình như “hoa của đồng nội xanh rì”, “lá của cành tơ phơ phất”. Đó còn là vẻ đẹp vô hình như khúc ca tình yêu mang âm điệu say mê cuồng nhiệt của cặp “yến anh”, là nguồn sáng vội vã chớp qua. Ặc biệt, xuân diệu đã so sánh “that giêng” – khai ni ệm thời gian vô hình như “cặp môi” – sựt đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc cùng ộc đt cùng ột. , mới mẻ, khiến cho bức tranh thiên nhiên nơi trần gian hiện lên ẹp ẽ, tươi mới, căng tràn sức sống như “một thiên ường trên mấ”. Thi nhân vận dụng mọi giác quan ể tận hưởng vẻ ẹp của tạo vật, Thiên nhiên nhưng her vẫn không quên đi ý thức về sự trôi chảy của thời gian: bởi vậy, ông đắm say, cuồng nhiệt cùng cảnh sắc đất trời nhưng he vẫn không ngừng chiêm nghiệm về dòng thời gian trôi, về tu trì>
“xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất. lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, không cho dài thời trẻ của nhân gian; nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lạị còn trời ất, nhưng chẳng còn tôi mãi, nên bâng khuâng cᥣ cẺ ti
phân tích bài thơ vội vàng của xuân diệu ngắn gọn
là một nhà thơ với thế giới quan, nhân quan tiến bộ, xuân diệu không chỉy thấy ược quy luật tuần hoàn của dòng thời gian: “xuân tàn, hại tới, tớt, n. Tinh Tuyến Tính, “Một đi Không Bao Giờ Trở Lại” của từng phút giây. qua cach cảm nhận: “xuân ương tới” – “xuân ương qua”, “xuân còn non” – “xuân sẽ gi ẽ hình của thời gian đã ược khắc họa rõ nét, khiến cho dù thy nhân đang cảm nhận mùa xuân tươi ẹp, căng tràn sức sống cũng chính là mùa xuân đng ở vi ở nhưng điều ặc biệt nhất trong quan niệm của xuân diệu chính là thời gian vũ trụ không ồng nhất với thời gian của ời người, nghĩa là “xuân qua” trẻ, ời người thì “chẳng hai lần thắm lại”. bởi vậy, ông cho rằng điều ẹp nhất của with người chính là tuổi trẻ và tình yêu. tiếc tuổi trẻ bằng lòng ham sống, lòng yêu ời mãnh liệt c cù ng quan niệm sống ” >ta muốn ôm cả sự sống mới bắt ầu mơn mởn ta muốn riết mây thâu và gió lượn ta muốn say cánh bướm với tình yêu ta muốn thâu trong một cái h “
điệp từ “ta muốn” ược ặt ở ầu câu vang lên ầy dõng dạc, kết hợp với hàng loạt ộng từ theo cấp ộng tiến: “ôm”, “tiếth”, “tiếđmost”, “riếth” ” nổi bật tư thế chủ động tận hưởng mọi vẻ đẹp của cuộc sống ở độ tươi mới nhất, căng tràn cán nhấì t cữt. lòng ham sống cùng niềm say mê cuồng nhiệt đó chính là động lực để thôi thúc xuân diệu “sống vội Vàng, sống cuống quýt ”(Theo Cách nói của nhà pHê bình văn học hoài Thanh), nhưng sự vội vàng đó không hề tiêu cực bởi nhịp sống đó luôn gắn bó mật thi Đây là một quan điểm sống tích cực, tiến bộ và mang ý nghĩa giáo dục sâu sắc đối với mỗi một with người.
như vậy, qua việc phân tích bài thơi vội vàng, chúng ta có thểy ược tài năng của thi sĩ xuân diệu trong cách sử dụng ngôn từ vận cánụcụn. tất cả các yếu tố đó kết hợp với nhau trong sự hài hòa, tinh tế, góp phần khắc họa hình tượng nhân vật trữ tình với tình yêu thiên nhiên tha thiết cùng niềm ham sống, lòng yêu đời cuồng nhiệt và nổi bật hơn cả là quan niệm sống “vội vàng” chạy đua với thời gian để nắm bắt lấy những gì đẹp nhất của tuổi trẻ, của tình y.
êu.
5. phân tích bài thơ vội vàng của xuân diệu, mẫu số 5
“Vội vàng xuân diệu” là cai tôi ầy hân hoan, nồng nhiệt với từng dấu hiệu của sựng nhưng lại ầy lo âu, phấp phng trước ững bước đi thờa củu. càng yêu cuộc sống bao nhiêu, xuân diệu càng lo sợ trước sự phai tàn của vẻ đẹp, của sự sống bấy nhiêu. Không Thhay ổi quy luật chảy trôi của thời gian nên người thi sĩ ấy đã chủng sống vội, sống gấp ể ển hưởng trọn vẹn những khoảnh khắc của thời t.
Ở xuân diệu chúng ta thường bắt gặp một cá tính thơ khoáng đạt, khác biệt và đầy sáng tạo có thể nói “có một không hai” trong thơ ca vi. xuân diệu đã mở màn cho “vội vàng” bằng bốn câu thơ ngũ ngôn mà nhìn qua tưởng chừng “lệch nhịp” với toàn bài:
“tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi”
ngay trong khổ thơ đầu tiên, xuân diệu đã thể hiện khát vọng táo bạo đến hoang đường. nắng và gíó đều là những hiện tượng thuộc về tự nhiên và “vận hành” theo quy luật của tự nhiên. muốn tắt nắng, buộc gió chẳng phải qua phi lí, ngông cuồng sao? tuy nhiên ẩn sâu trong khát vọng ngông cuồng, táo bạo ấy lại là một tình yêu cuộc sốc đến tha thiết, khắc khoải. xuân diệu muốn tắt nắng để màu đừng nhạt, muốn buộc gió để hương đừng bay, vậy là người thi sĩ muốn lưu lại những vẻ đẹp tự nhiên, thanh khiết của cuộc đời de ella để mãi lưu giữ khoảnh khắc của thời tươi.
hướng dẫn phân tích vội vàng của xuân diệu
bằng đôi mắt “xanh non biếc rờn” cùng tình yêu tha thiết ối với cuộc ời, nhà thơ xuân diệu đã phát hiện ược những vẻ ẹp rực rỡc rỡc rỡc rỡc rỡc rực rực rực
“của ong bướm này đây tuần tháng mật này đy hoa của ồng nội xanh rì này đây lá của cà tơ phơt của yến anh này đy đy si khúc tìná
xuân diệu đã mở ra bức traph sựng ầy sống ộng với cả hình ảnh, màu sắc, âm thanh và cả những chuyển ộng nhẹ nhàng, tinh tế bên trong vậng vậng vậng vậng chuyển ộNg nhẹ nhàng, tinh tế bên trong vậng chuyển ộng nhẹ nhàng, tinh tế bên trong vậng chuyển ộng nhẹ nhàng, tinh tế bên vạn vật. Điệp ngữ “này đây” gợi ra ược cai Háo hức, rạo rực của người thi sĩ khi giới thiệu về vẻ ẹp nơi trrầi gian – nơi người thi sĩ ắm says vớt tình and liht. Hình ảNH NGO BướM, HOA Cỏ, ồNG NộI, Cành Tơ, Yến ANH, ANH Sáng Là NHữNG HìnH ảNH ẹP ẽ, TươI NON CủA CUộC SốNG THườNG NHậT, NHưNG qua lĂ hình ảnh vốn quen thuộc ấy bỗng tươi sáng, hấp dẫn như cảnh sắc nơi thiên đường.
thiên nhiên, sự sống trong thơ xuân diệu bao giờ cũng tươi tắn, mời gọi như vậy. tuy nhiên net đặc sắc nhất trong cảm nhận của người thi sĩ phải để đến cách so sánh “tháng giêng ngon như cặp môi gần”. vậy là trong cảm nhận của nhà thơ, mùa xuân cũng tươi ngon, hấp dẫn khó cưỡng như một cặp môi gần. Lấy with người là chuẩn mực đánh giá cho những vẻ ẹp của tự nhiên không chỉ thể hiện ca tính sáng tạo của nhà thơ màn th hi hi hi hi hin quan niệm mới Trong Sáng Sáng Sáng Sáng. nếu người xưa lấy thiên nhiên để làm thước đo cho vẻ đẹp của con người thì nay xuân diệu đã đi ngược lại với quan niệm bất thành văn ấy để đặt con người ở vị trí trung tâm của vũ trụ và khẳng định con người mới là chuẩn mực của mọi vẻ đẹp.
cùng với trai tim luôn rạo rực, nóg bỏng với tình yêu cuộc sống, xuân diệu luôn thường trực tâm trạng lo â â â â â â âu, pHấP pHỏNG TRướC NHữNG sợ nó sẽ tan biến trong cái vô hình, có lẽ xuân diệu cũng vậy, càng yêu cuộc đời thì ng, lop: ấtàng, b
“Xuân ương tới nghĩa là xuân ương qua xuân còn non nGhĩa là xuân sẽ già mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất lòng tôi rộng nhưng lượng trờ
bằng những cảm nhận nhạy bén của mình, xuân diệu có thể nhìn thấy những dấu hiệu tàn phai của sự sống ngay ờth xuân đang tươi non, nở rộ ấ của sự tàn phai, lụi tàn “xuân ương tới nghĩa là xug ương không bao giờ spring trở lại“ mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất ”. Gian: Tuổi trẻ, Mùa xuân, tình yêu tuy ẹp nhưng không phải mãi mãi mãi, vôn màn màn màn mà nn nn ỉn m. , của cuộc ời người, xuân diệu đã cable
“ta muốn ôm cả sựng bắt ầu m mơn mởn muốn riết mây ưa và gió lượn ta muốn Say canh bướm với tình yêu ta muốn thong một cai hôn nhiều và non non non nước, v.
xuân diệu đã sử dụng hàng loạt những động từ mạnh: “Ôm, riết, thâu” thể hiện khát khao chiếm lĩnh những vẻ iơt th c. không thể làm cho bước đi của thời gian ngừng lại thì hãy sống tận ộ, sống nồng nhiệt, yehu hết mình ể không có hối tiếc khi thiếc khi thiệt. quan niệm sống “vội vàng” của xuân diệu như lời khuyên chân thành, tha thiết ến ộc giả: hãy sống ý nghĩa, sống hết mình cho cho cho cho p>
bài thơ được kết thúc bởi câu thơ tràn đầy cảm xúc “hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi”. câu thơ là kết tinh của tình yêu và sáng tạo của người thi nhân, “xuân hồng” không chỉ gợi liên tưởng ến mùa xuân mà còn gợi ra màu sắc tươp dẫn “l” l “l” l “l phần tươi ngon, hấp dẫn nhất của cuộc ời thì nhà thơ muốn chiếm lĩnh ểể tận hưởng trọn vẹn vẻ ẹp của trần> gian.
qua “vội vàng”, nhà thơ xuân diệu không chỉ thể hiện tình yêu tha thiết với cuộc ời mà còn kín đáo thể hiện những quan niệm sốlí sốyầa. với vẻ đẹp ấy, triết lí ấy, “vội vàng” là bài thơ trữ tình có thể làm xao xuyến trái tim độc giả bao thế hệ.
6. phân tích vội vàng của xuân diệu, mẫu số 6
“thà một phút huy hoàng rồi chợt tối còn hơn buồn le lói suốt trăm năm” (giục giã – xuân diệu)
xuân diệu là một trong những cây ại thụ lớn của nền thi ca việt nam, ông còn ược mệnh danh là “ông hoàng” của những bài thơnh cháy bỏng nồng nào cũng thể hiện được cái khát khao mãnh liệt với tình yêu, với cuộc đời. không giống như những nhà thơ mới c cùng thời, xuân diệu đã sớm khẳng ịnh ược cái tôi riêng biệt trong chất sống sôi nổi, cutồng digamos của mình vội vàng là một sáng tac rất tiêu biểu, nói lên tiếng của một trai tim đang khát khao, cuồng if với lẽ Sống cuộc ời. khoải, lo âu của xuân diệu trước sự trôi nhanh vội vã của thời gian.
xuân diệu có but danh là trảo nha, ông sinh ra ở quê mẹ bình Định, nhưng lớn lên ở quy nhơn. Ông là thành viên của nhóm tự lực văn đoàn cũng là cây but mở đầu cho phong trào thơ mới ở nước ta lúc bấy giờ. các tác phẩm nổi bật trong giai đoạn này có: thơ thơ (1938), gửi hương cho gió (1945). tham gia vào phong trào cách mạng những năm 1944, xuân diệu trở thành một cây bút xuất sắc chuyên viết về ề ề ềi gợi cách mạng háng, giọông hádƹng. Vội vàng làbi thơ ược Trích từp thơ thơ (1938), ược lấy cảm hứng từt tâm hồn yêu cuộc sống thiết tha và những kham phá mới mẻ về về tht Lý nhc.
3 bài văn phân tích bài thơ vội vàng của xuân diệu hay nhất
mở đầu bài thơ vội vàng xuân diệu đưa người đọc đến những cảm xúc vui tươi, yêu đời trước vẻ đẹ mânûpỻ c. vẻ đẹp đất trời hiện lên như một bức tranh nhiều màu sắc với những hình ảnh thiên nhiên thơ mộng, đẹp đẽ na. trước mắt nhà thơ, cuộc sống đang diễn ra thật sôi động và tràn đầy nhựa sống:
“tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi. của ong bướm này đây tuần tháng mật này đây hoa của đồng nội xanh rì này đây lá của cành tơ phơ phất của yến anh này đây khúc tình si và này đây ánh sáng chớp hàng mi mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa tháng giêng ngon như một cặp môi gần”
có lẽ vì quá say mê trong niềm hạnh phúc tột cùng mà tác giả đã nảy ra trong ầu một ý nghĩ thật táo bạo “tắt nắng”, “buộc gió”, nộg giữn v. thể cảm nhận bằng mắt nhưng tay ta lại chẳng thể chạm được. NGHệ Thuật điệp từ “tôi muốn” kết hợp cùng các ộng từ mạnh đã cho người ọc thấy ược niềm đam mê mê mé mãnh liệt và khát khao nắm giữ, chinh phục tạo hoá nhà thà. khổ thơ ngũ ngôn mở đầu cho tác phẩm vừa cô đọng ý nghĩa nhưng cũng không kém phần cảm xúc.
khung cảnh thiên nhiên rực rỡ sắc màu được xuân diệu miêu tả bằng những câu thơ bay bổng, rất sinh động. khung cảnh non nước hiện lên trong thơ đẹp lung linh như một “thiên đường trên mặt đất”. hình ảnh “ong bướm”, “hoa của ồng nội”, “lá của cành tơ”, “yến anh”, … qua with mắt của người nghệ sĩ tài hoa đã hiện l lt thật đậu, đánth y. cuộc sống như bữa tiệc đang chào đón cùng những hương vị ngọt ngào, lãng mạng của “tuần tháng mật”, hương thơm l “của củan xhan” ồr. tình yêu lứa đôi hiện hữu khiến cho cuộc sống lại càng ấm áp, yêu đời và hạnh phúc ngập tràn khắp mọi nơi. Điệp cấu trúc “này đây” của xuân diệu ược sử dụng thật tài tình và ầy khéo léo như lời mời gọi, phôt hết những mữc tu ữ c. những khi sáng sớm, “thần vui hằng gõ cửa” ta lại chào đón một ngày mới trong niềm hân hoan, rạng rỡ. hình ảnh so sánh ầy sáng tạo và rất gợi cảm “thang giêng nogon như một cặp môi gần”, thang giêng This đẹp của người with gái đang độ xuân thì. có thể nói cái nhìn của xuân diệu rất mới mẻ và ộc đáo, ông đã lấy chuẩn mực cái ẹp của with người ể mi miv tả cảnhắ thinê chin. Đây quả là một câu thơ đặc sắc và có giá trị nghệ thuật vô cùng to lớn. quá sung sướng với niềm khát khao của mình, tác giả đã vội vàng chạy theo nhịp sống hối hả, ông chẳng thể chờ “nắng hạ” bởi vì
yêu cuộc sống tha thiết nhưng xuân diệu lại tận hưởng một cách vội vàng và bám riết, ông không giấu nổi cảm xúc lo âu, ắ ng troc khong. cuộc ời là vô hạn nhưng ời người lại quá ngắn ngủi, những suy nghĩ trăn trở cứ hiện lên trong tâm hồn tonc giả: làm sao có thể níthan? làm sao có thể tận hưởng trọn vẹn cuộc đời?
“tôi sang sướng. nhưng vội vàng một nửa: tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân. xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, không cho dài thời trẻ của nhân gian, nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, nếu tuổi trở chẳng hai lần thắm lại còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời; mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi, khắp song, núi vẫn than thầm tiễn biệt… cơn gió xinh thì thào trong lá biếc, phải chăng hời vi? chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi, phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa? chẳng bao giờ, ôi! chẳng bao giờ nữa…”
tác giả vui sướng xen lẫn nỗi lo lắng, hoài nghi. Ông sợ hãi tuổi trẻ sẽ qua đi nhanh như thời gian vô tình. “Xuân đang tới nGhĩa là xuân đang qua” câu thơ nghe tưởng như vô lý nhưng lại là quan điểm nh9n Sinh khéo léo ược tac giả Lồng ghép vào thơ, mỗi synhing “xi ọ gi -lồng ghép vào thơ, mỗi sinh. là nỗi buồn hiu quạnh của with người nhưng “xuân” cũng mang đi tuổi thanh xuân của ta. Đu đó từng có câu hát vang vọng: “mỗi mùa xuân sang mẹ tôi già đi một tuổi”, lòng người thì bao la nhưng không thắng nổi quy luật tạo, mùa. đi theo thi gian. NHữNG Câu Thơ Có Chút Giọng Hờn trach của nhà thơ: “Nói làm chi rằng xuân vẫn Tuần honn/nếu tổi trẻ chằng hai lần thắm lại”, thời thìnd ạnd ời cat bụi. mối quan hệ ối kháng giữa thiên nhiên vĩnh hằng và with ng ười bé nhỏ, xuân diện sớm đã nhận ra ược quy luật tất yu ấy, ông đu v ông đu. nghệ thuật điệp từ “xuân”, phép ối xứng “rộng”, “chật” tạo cho mạch thêm thêm dồn dập, gấp gáp, tăng sức biểu cảm lôi cuờing. NHữNG Từ NGữ: “Tiếc, Chia PHôi, Tiễn Biệt, ứt, Phai Tàn”,… Kết Hợp với những dấu chấm than, dấu hỏi, các cặp vần gieo lín tiếp, tạo nên cảt đau khổ và đầy nuối tiếc.
Đoạn thơ cuối là khát khao sống cháy bỏng, mong muốn được giao cảm với cuộc đời. nhịp sống vội vàng, dồn dập được xuân diệu tái hiện bằng những câu thơ mang xúc cảm dạt dào và đầy cuồng nhiệt:
“mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm, ta muốn ôm cả sự sống mới bắt ầu mơn mởn ta muốn riết mây ưa và gió lượn, ta muốn cánh bướm vớn với tìnhu, tìnhut. và cỏ rạng cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng cho no nê thanh sắc của thời tươi – hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”
lời thúc giục vội vã “mau đi thôi!”, Cùng ại từ nhân xưng “ta” ược điệp lại nhiều lần bộc lộ cai tôi mạhnh mạnh mạn hàng loạt ”,“ Mây ưa và gó lượn ”,“ Cánh bướm với tình yêu ”,… kết hợp với những ộng từ mạnh“ ôm ”,“ riết ”,“ thâu ”tạo nên giọng thơ nồng cháy. câu thơ “hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi” ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹm g, cá ẹ cá ẹ. ấy của thiên nhiên. xuân diệu nhận ra không thể thay đổi quy luật tạo hoá, những câu thơ cuối bài như lời khuyên của tác giả với độc giả: mỗi người chỉ có một lần để sống vậy nên hãy sống cuộc đời ý nghĩa, cháy hết mình với đam mê, khát khao của bản thân để không phải nuối tiếc về sau.
xuân diệu là “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”, hồn thơ ông mang ậm tính nhân văn, giọng thơ Linh Hoạt, ngôn từ sáng tạo, ộc đáo, cach di . bài thơ vội vàng chứa ựng cả bầu trời tâm tư, cảm xúc của nhà thơ, thể hiện ược nỗi niềm khát khao hoà nhập với cuệi diuộc ộc . tác phẩm đã góp phần to lớn đưa tên tuổi ông vụt sáng trên bầu trời thi ca việt nam.
———————hẾt———————-
thơ xuân diệu là một nguồn sống rạt rào chưa từng thấy ở chốn non nước lặng lẽ này, xuân diệu says ắm tìnhu, say ắm cảnh trời, sống vàng, sưởng n. ngủi của mình” (trích “thi nhân việt nam”). nhận ịnh của nhà pHê bình vĂn học hoài Thanh đánh giá về những ặc sắc chủ and ếu trong sáng tac của nhà thơ ệu diệu – gương mặt tiêu bi và cón nhh ề ề đ ề ề ề ề một trong những tác phẩm thể hiện rõ điều này chính là “vội vàng”. qua bài thơ, chúng ta thấy được tâm hồn yêu thiên nhiên tha thiết, lòng ham sống mãnh liệt cùng quan điểm sống tích cực của tác giả.
trước hết, bài thơ “vội vàng” đã thể hiện ý nguyện, tâm thế và mong muốn hành động của tác giả trước bước đi cờia gian:
“tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất; tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi.”
trước vòng quay “một đi không trở lại” của dòng thời gian, tac giả xuân diệu muốn nắm bắt và giữ lấy từng khoảnh khắc qua việc muốn “tắt n” ể ể ể ể ể “tôi muốn” ược nhắc lại hai lần đã khẳng ịnh ý nguyện của cái “tôi” tha thiết muốn giữ lấy vẻ ẹp chóng tànhai của thiên nhiên; đồng thời làm nổi bật tâm hồn của một thi sĩ yêu đời, say mê thiên nhiên và trân trọng, nâng niu cuộc sống. và tình yêu tha thiết, mãnh liệt này đã được phác họa rõ net hơn ở những câu thơ tiếp theo:
“của ong bướm này đây tuần tháng mật; này đây hoa của đồng nội xanh rì; này đây lá của cành tơ phơ phất; của yến anh này đây khúc tình si; và này đây ánh sáng chớp hàng mi, mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa; tháng giêng ngon như một cặp môi gần; tôi sang sướng. nhưng vội vàng một nửa: tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.”
bằng biện phapp nGhệ Thuật liệt kê kết hợp nhịp điệu thơ nhanh và dồn dập, mọi thanh âm, mọi sắc màu, hình ảnh của bức trash thiên nhiên ều huej. Điệp từ “này đây” vang lên ầy say mê, thể hi mọi giác quan của người thi sĩ ều run lên ể đón nhận, ển hưởng vẻ ẹp của tạo Hóa, của ất. Đó là những vẻ đẹp hữu hình như “hoa của đồng nội xanh rì”, “lá của cành tơ phơ phất”. Đó còn là vẻ đẹp vô hình như khúc ca tình yêu mang âm điệu say mê cuồng nhiệt của cặp “yến anh”, là nguồn sáng vội vã chớp qua. Ặc biệt, xuân diệu đã so sánh “that giêng” – khai ni ệm thời gian vô hình như “cặp môi” – sựt đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc cùng ộc đt cùng ột. , mới mẻ, khiến cho bức tranh thiên nhiên nơi trần gian hiện lên ẹp ẽ, tươi mới, căng tràn sức sống như “một thiên ường trên mấ”. Thi nhân vận dụng mọi giác quan ể tận hưởng vẻ ẹp của tạo vật, Thiên nhiên nhưng her vẫn không quên đi ý thức về sự trôi chảy của thời gian: bởi vậy, ông đắm say, cuồng nhiệt cùng cảnh sắc đất trời nhưng he vẫn không ngừng chiêm nghiệm về dòng thời gian trôi, về tu trì>
“xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất. lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, không cho dài thời trẻ của nhân gian; nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lạị còn trời ất, nhưng chẳng còn tôi mãi, nên bâng khuâng cᥣ cẺ ti
phân tích bài thơ vội vàng của xuân diệu ngắn gọn
là một nhà thơ với thế giới quan, nhân quan tiến bộ, xuân diệu không chỉy thấy ược quy luật tuần hoàn của dòng thời gian: “xuân tàn, hại tới, tớt, n. Tinh Tuyến Tính, “Một đi Không Bao Giờ Trở Lại” của từng phút giây. qua cach cảm nhận: “xuân ương tới” – “xuân ương qua”, “xuân còn non” – “xuân sẽ gi ẽ hình của thời gian đã ược khắc họa rõ nét, khiến cho dù thy nhân đang cảm nhận mùa xuân tươi ẹp, căng tràn sức sống cũng chính là mùa xuân đng ở vi ở nhưng điều ặc biệt nhất trong quan niệm của xuân diệu chính là thời gian vũ trụ không ồng nhất với thời gian của ời người, nghĩa là “xuân qua” trẻ, ời người thì “chẳng hai lần thắm lại”. bởi vậy, ông cho rằng điều ẹp nhất của with người chính là tuổi trẻ và tình yêu. tiếc tuổi trẻ bằng lòng ham sống, lòng yêu ời mãnh liệt c cù ng quan niệm sống ” >ta muốn ôm cả sự sống mới bắt ầu mơn mởn ta muốn riết mây thâu và gió lượn ta muốn say cánh bướm với tình yêu ta muốn thâu trong một cái h “
điệp từ “ta muốn” ược ặt ở ầu câu vang lên ầy dõng dạc, kết hợp với hàng loạt ộng từ theo cấp ộng tiến: “ôm”, “tiếth”, “tiếđmost”, “riếth” ” nổi bật tư thế chủ động tận hưởng mọi vẻ đẹp của cuộc sống ở độ tươi mới nhất, căng tràn cán nhấì t cữt. lòng ham sống cùng niềm say mê cuồng nhiệt đó chính là động lực để thôi thúc xuân diệu “sống vội Vàng, sống cuống quýt ”(Theo Cách nói của nhà pHê bình văn học hoài Thanh), nhưng sự vội vàng đó không hề tiêu cực bởi nhịp sống đó luôn gắn bó mật thi Đây là một quan điểm sống tích cực, tiến bộ và mang ý nghĩa giáo dục sâu sắc đối với mỗi một with người.
…………………………………………
top 10 bài văn mẫu phân tích vội vàng của xuân diệu hay nhất hiện nay
phân tích vội vàng của xuân diệu văn mẫu số 1
phong trào thơ mới xuất hiện vào giai đoạn những năm 1932-1941, dù chỉ kéo dài chưa ến một thập kỷ thế nhưng nó đoỉ kéo dài ghàn thàn thàn. , với những bài thơ đặc sắc cả về thể loại, lẫn đề tài. Một Trong số đó nổi bật nhất phải kể ến xuân diệu, người ược xem là “nhà thơ mới nhất trong cac nhà thơ mới” bởi giọng thiết tha, rạo rực. ÔNG Có MộT Niềm Say Mê ặC Biệt Với Tình Yêu, Bao Gồm cả tình yêu with người, tình yêu thiên nhiên và cuộc sống, ồng thời cũng có chấp niệm sâu sắc với với mùa xu vội vàng là một trong những bài thơ hay nhất của xuân diệu, đây cũng là tác phẩm thể hiện ược tình y y cut.
vội vàng (1938) ượC in Trong tập thơ thơ, tac pHẩm như một khu vườn rực rỡ tràn ầy hương sắc, ngào ngạt hương thơm của hoa cỏ, tràn trề sựng, là bản bản gia hiện đầy đủ mọi cung bậc cảm xúc từ vui tươi, e ấp, đến nồng nàn, đắm say trong tình yêu của xuân diệu. có thể nói rằng vội vàng chynh là tình yêu tha thiết của tác giả dành cho cuộc naời, qua đó thể những xúc cảm rấi mới, rất l ạm ếm ến ừ ừtng ừtng ừtng ừtng ừtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng lặng lẽ này”.
“tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi”
trong khổ thơ ầu tiên tac giả đã bộc lộ khát khao mạnh mẽ, cháy bỏng qua các điệp từ “tôi muốn…”, mang ến nhịp thơ dồn, mang ến nhịp thơ “buộc gió” để níu giữ hương sắc cho cuộc đời, đó là khát khao mãnh liệt, đầy táo bạo. xuân diệu muốn nắm giữi tất cả những gì tươi ẹp nhất của tự nhiên, ấy là ang nắng mùa xuân dịu dàng ấm ap, hương hoa nồng nàn, ắm says phả. qua mong muốn ầy lạ lùng ấy ta thấy riqu ược cái tôi trữ tình ặc biệt của người thi sĩ, trước hết là cái “tôi” ầy ngông cuồỡng, táo lam báng. vũ trụ để giữ lại những cái đẹp mà bản thân khao khát. Đó cũng chính cái “tôi” hồn nhiên, trong sáng, bướng bỉnh khi đứng trước những điều mà mình yêu thương, trân trọng.
tổng hòa hai yếu tố ấy đã tạo nên một hồn thơ xuân diệu rất riêng, rất ấn tượng, khiến ộc giả lại cảm nhận riqute ménh liệt, sâu sắc ến nhường nào. Đồng thời cũng cho thấy quan điểm mới của xuân diệu về cuộc sống và cái đẹp, đối với thi nhân cái đẹp không hề ở chốn bồng lai tiên cảnh nào, mà ở ngay sát bên chúng ta, chính là những thứ tưởng chừng như thật đơn giản tầm thường, nào là ánh nắng, nào là hương hoa, đều là những thứ with người dễ dàng bỏ qua, không mấy bận tâm.
xuân diệu sau khi đã hiểu rõ quy lật của tạo Hóa, ời người vốn ngắn ngủi, chết là vềi với cort bụi, thì ược tận hưởng những vẻ ẹp giản dị mà tạ what người thi nhân không muốn bỏ lỡ bất kỳ một giây phút nào, thậm chứ còn ích kỷ muốn níu giữ tất cả chúng lại ểể riêng hƻnh t . Xuân diệu ngông cuồng, táo bạo và pHi lý cũng từ những cai triết lý nhân sinh rất có lý mà nên: ời người hữu hạn và cai ẹp chỉ ở tầi tần gian Chehn Cheh ở ớ ớ
sau những nhận thức và khát khao cháy bỏng được giữ lại vẻ đẹp của thiên nhiên tạo hóa nhưng lại vượt ra ngoài khả năng của con người, xuân diệu đã nhanh chóng tìm cho mình một giải pháp, ấy là nhân lúc còn TRẻ, Còn đang sống nhanh chong tận hưởng, nhanh chong bắt lấy những vẻ ẹp mà tạo Hóa đã ban tặng, thoải mà thứng sựi tươi ẹp củc ờc ờc ời, củt. Điều đó ượC thể hiện rất rõ thông qua tám câu thơ tiếp Theo, không chỉ mở ra một bức tranh thiên nhiên ẹp ẽ, tràn ầy hương sắc mà còn bộc lộc lộ Trước sự vôn hạn của vũ trụ: vội vã, khát khao, tham muốn ôm hết tất cả những gì tươi ẹp nhất vào lòng, và sự hạnh phúc Sung sướng tột ộc vườn xuân xuân tuyệt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt v
“của ong bướm này đy tuần tháng mật này đây hoa của ồng nội xanh rì này đy lá của củ tơ phơt của yến anh này đy khúc tình si và này àmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmt. gõ cửa tháng giêng ngon như một cặp môi gần”
ở những câu thơ này ta dễ dàng nhận thy ược niềm vui sướng, sự hân hoan tột ộ ộ của tac giả khi phát hiện ra một thiên ường của cutng sống đang đang đang đang đang đang đang đang đang từng câu thơ như mang trong mình những điệu nhạc lúc sôi ộng, lúc thìm thì, ầy ủ những cảm giác ắm say nống nàn của tình yêu, tu. Điệp khúc “này đy …” mang ến nhịp thơ dồn dập, thể hiện cảm xúc bất ngờ, niềm vui sướng hạnh phúc khi chợt nhận má thiên quà quà giá.
bức tranh mùa xuân tươi ẹp mở ầu với cảnh cặp “NGO bướm” đang ngập tràn hạnh phúc, say sưa với mật ngọt của tình yêu tựa như đi vợ vợ chồng trẻ là cảnh sắc thắm của hoa xuân cùng với sắc xanh của nội cỏ, tổng hòa tạo nên một bức tranh rực rỡ, nhưng vẫn hài hòa cân ối, đó còn là cảnh “l” l “l nhau thật tình tứ và lãng mạn biết mấy. và thêm nữa là “khúc tình si” tươc. tuy nhiên xuân diệu không chỉ dừng ở đó, ông còn thêm vào bức tranh của mình một chút ange sáng dịu nhẹ, chan hòa và ấm ap, tựa như sương, phần lãng mạn và tràn ngập sức sống hơn. ậnhnhu ngnhu ng ngnhnhu ng ngnhnhu ng ngnhnhu ng ngnhnhu ng ngnhnhu ng ngnhnhu ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ngnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhu là của một nàng thơ đang dạo bước. nhưng dù nhân vật trữ tình ấy là ai người ta vẫn luôn cảm nhận ược cái chất thi vị tình tứ của người nghệ sĩ, người muốn thêm vào bức tranh thiên nhi ê sệt. , để cho bức tranh thêm hài hòa và sống động, thể hiện rõ sự gắn bó chan hòa giữa nghệ sĩ và thiên nhiên rộng lớn. khẳng định rõ ràng vẻ đẹp của thiên nhiên luôn song hành cùng với sự phát hiện và thưởng thức của with người.
bên cạnh đó câu thơ “mỗi buổi sớm thần vui hằng gõ cửa” thể hiện một triết lý sống mới mẻ của tac giảng mỗi một ngày ược sống, ược mởt nhìn phúc đến tột cùng, và xuân diệu thật sự rất trân trọng và biết ơn điều đó. cuối cùng kết lại bức tranh thiên nhiên mùa xuân rực rỡ xuân diệu kết lại bằng một câu thơ đầy ấn tượng “tháng giêng ngon như một cặp môi gần”, mang đến sự chuyển đổi cảm giác đầy tinh tế, từ thị giác, thính giác, xúc giác, tác giả đã dẫn người đọc đến cảm nhận bằng vị giác. không chỉ thể hiện xúc cảm muốn nuốt trọn mùa xuân vào lòng, mà còn là niềm khát khao ến tột cùng, xuân diệu thưởng thức m âg ăc ăc. không chỉ vậy cái cách mà tác giả so sánh mùa xuân, so sánh tháng giêng giống như “cặp môi gần” cũng khiến người đọc không khỏi ngỡ ngàng trước sự lãng mạn, tình tứ của một người luôn đắm say và khao khát tình yêu . Ối với thi nhân mùa xuân trước mắt thực căng tràn nhựa sống, tựa như một người with gai đang sắc xuân thì, khiến người ta thực muốnng niu, trọng h.
sau những cảm xúc thăng hoa, vội vã thưởng thức từng vẻ đẹp của thiên nhiên bằng cách khai mở hoàn toàn tất cả các giác quan, bỗng xuân diệu chợt khựng lại “tôi sung sướng nhưng vội vàng một nửa/tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”. She ràng her đang ắm says ủ chiều với cảnh thiên nhiên rực rỡ, khi bữa tiệc vừa qua một nửa, người thi nhân đã thấp thỏm lo â mà mà mang theo cảm xúc tiếc xuân diệu không đợi đến hè mới tiếc xuân mà người đã tiếc mùa xuân, sợ xuân qua đi mất ngay chính giữa lúc mùa xuân đang nồng nàn, đượm sắc nhất, thực giống một kẻ đang son trẻ mà cứ sợ già, tiếc tuổi thanh xuân. Có thể người ta cho ấy là kỳ lạ, là lo xa thế nhưng ọc những vần thơ tiếp của xuân diệu ta mới thưc hiểu rằng những nỗi sợ, nỗi tiếc của tác giả ều
“xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, không cho dài thời trẻ của nhân gian, nói làm chi rằng xuân vẫn Tuần hoàn, nếu ến nữa khôông phải rằn gặp lạn. còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;”
xuân diệu nhận ra một quy lật tàn nhẫn của tạo Hóa, rằng mùa xuân ến rồi mùa xuân sẽ đi, và cuộc ời cũng như th ếi cócco cóc crí nh à -cũi bụi. thế nên ông mới có một câu oan trach rất there are rằng “lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật/không choc dài thời trẻ của nhân gian”, tracht tt. Chút hương sắc củc củc củc củ người ta vui sống. dù mùa xuân tươi ẹp Chẳng Còn tôi mãi. ược ặt ngang bằng với tầm vóc vũ trụ, đó là một cai tôi rất ngông cuồng và tự tin mà ta đã thấy ấy ấtá chynh vì ý thức ược sự hữu hạn của củc sốc số tử” thế nên xuân diệu không tránh khỏi cảm giác “bả ất t. cuộc đời này người thi nhân còn khao khát được tận hưởng được vui sống nhiều lắm, cả mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ đều là những thứ mà tác giả hằng tâm niệm, hằng trân trọng nhất, xem như lẽ sống của cuộc đời . thế nên khi she phải buông tay từ giã, hoặc là sắp phải chia xa, người thi nhân đều cảm thấy nuối tiếc và buồn bã khôn nguôi.
thế nhưng xuân diệu là một tac giả rất tích cực, người không co nhiều cai đau buồn sầu như huy cận, củng khud tuyệt vọng như hà m ượ cạ, trạc. đời người tác giả đã nhanh chóng tìm ra cho mình một giải pháp mới. nếu như ban đầu người muốn chặn đứng bước đi của thời gian, thì giờ đây xuân diệu lại đưa ra một cách thức phù hợp hơn ấy chính là buông lỏng bản thân, nhanh chóng hòa mình vào thưởng thức mùa xuân một cách trọn vẹn và nhiều nhất có thể.
“mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm, ta muốn ôm cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn; ta muốn riết mây ưa và gió lượn, ta muốn say cánh bướm với tình yêu, ta muốn thu trong một cái hôn nhiều và non nước, và cây, và cỏ rạng, đ cho chế, cho đ, cho đ, cho đ, đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ. nê thanh sắc của thời tươi; – hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”
ngay lúc này đây xuân diệu đã hoàn toàn ý thức ược sự quý giá của tổi trẻ và mùa xuân trước mắt thế nên người vội vã bước vào thưởng thức bữa ti ệc mãnh liệt, dường như chỉ sợ chậm một giây thôi là bữa tiệc trước mắt sẽ biến mất. Các ộng từ mạnh “ôm”, “riết”, “thâu” cùng với điệp từ “ta muốn” càng nhấn mạnh ược cai khao khát muốn nuốt trọt thanh sắc tuyệt vời của của mùa mùa xu tận “no nê thanh sắc của thời tươi” để không còn nuối tiếc gì hơn nữa. Có thể nói rằng thay vì chỉng thức một lần xuân diệu đã cố gắng thức dậy tất cả mọi giác quan, mọi sức lực trong cơ thể ể hòa mình vào bữa tiệc ượ đã đầy” với ánh sáng, ôm trọn vào lòng những cây, những cỏ, nhưng hương thơm nồng ấm. Đoạn thơ này người ta thấy xuân diệu rất “tham”, dường như đang ra sức vơ vet, tận hưởng bằng hết chẳng chừa lại cho ai thứ gì, không những vậy mà mà người Thi nh đến mấy lần chứ không chỉ là một lần duy nhất. Điều đó càng khẳng ịnh rõ ý thức của xuân diệu về cai hữu hạn của ời người, cai ngắn ngủi của tuổi xuân, cũng như quy luật xoay ần ầy t. xuân diệu không chống lại được bước đi của thời gian thì ông tìm cách tận hưởng như thể mình có tận hai ba cuộc đời. Đấy là một giải pháp thực thông minh và rất nhân văn của người nghệ sĩ, mở ra cho độc giả những suy nghĩ và nhận thức mớ. câu thơ kết “hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi!” chynh là tột ỉnh của tấm lòng yêu xuân, khao khát tận hưởng mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ một cách mãnh liệt và chân thà tt ô ô ộ ộ ộ . , thật tình tứ mang cả tình xuân vào trong bụng, chiếm giữ cho riêng mình. thực ích kỷ nhưng cũng thực đáng yêu cho cái tôi ngông cuồng và trẻ with của người nghệ sĩ.
vội vàng là một trong những tac pHẩm xuất sắc nhất của xuân diệu trong phong trào thơ mới giai đoạn 1932-1941 không chỉ thể hi ượn ược thông qua đó còn bộc lộ tấm lòng tha thiết, cuồng nhiệt của tác giả đối với mùa xuân, tuổi trẻ và tình yêu. Xuân diệu làn gó mới đã thổi tan cai buồn lắng ọng suốt mấy nĂm trời của giới thơ mới, mở ra một chân trời mới, mang ến chất phap xứng với danh “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”.
bài văn phân tích vội vàng của xuân diệu – bài văn số 2
nhà thơ thế lữ, Trong lời tựa cho tập thơ thơ của xuân diệu, đã with xét xét khá tinh tế: “xuân diệu là một người của ời, một người ở giữa loài người. lầu thơ của ông xây dựng trên đất của một tấm lòng trần gian”. Đã hơn hai mươi năm xuân diệu giã từ chúng ta vào cõi hư vô, nhưng “tấm lòng trần gian” của ông dường như vẫn còn ở lại. cứ mỗi lần xuân tới, những trai tim non trẻ của các thế hệc sinh lại rung lên những cảm xúc ménh liệt trước tâm tình của xuân diệu gắi gắm với ời ời ời ời ời xuân diệu kì! làm thơ xuân vốn là một truyền thống của thi ca việt nam, bao net xuân đi vào thi ca đều mang một dấu ấn cảm xúc riêng. Đặc biệt, trong thơ lãng mạn việt nam 1932 – 1945, mùa xuân còn gắn với cái tôi cá nhân cá thể giàu cảm xúc của các nhà thơ mới. có thể kể đến một hàn mặc tử với “khách xa gặp lúc mùa xuân chín…”, một nguyễn bính với “mùa xuân là cả một mùa xanh…”. nhưng có lẽ xuân diệu chính là người đã đem vào trong cảm xúc mùa xuân tất cả cái rạo rực đắm say của tình yêu. vội vàng là lời tâm tình với mùa xuân của trái tim thơ tuổi hai mươi căng nhựa sống.
cái động thái bộc lộ đầy đủ nhất thần thái của xuân diệu có lẽ là vội vàng. ngay từ hồi viết thi nhân việt nam, hoài thanh đã thấy “xuân diệu say đắm tình yêu, say đắm cảnh trời, sống vội vàng, sống cuỽtan quên”. cho nên, she đặt cho bài thơ rất đặc trưng của mình cái tên vội vàng, hẳn đó phải là một cách tự bạch, tự họa của xuân. nó cho thấy thi sĩ rất hiểu mình. thực ra, cai điệu sống vội vàng, cuống qualk của xuân diệu bắt nguồn sâu xa từ ý thức về thời gian, về sự ngắi của kiếp người, vềt như l ật. sống là cả một hạnh phúc lớn lao diệu kỳ. mà sống là phải tận hiến và tận hưởng! Đời người là ngắn ngủi, cần tranh thủ sống. sống hết mình, sống đã đầy. nên phải chớp lấy từng khoảnh khắc, phải chạy đua với thời gian. Ý thức ấy luôn giục giã, gấp gáp. bài thơ này được viết ra từ cảm niệm triết học ấy. thông thường, yếu tố chính luận đi cùng thơ rất khó nhuần nhuyễn. nhất là lối thơ nghiêng về cảm xúc rất “ngại” đi cùng chính luận. Ấy thế nhưng nhu cầu phô bày tư tưởng, nhu cầu lập thuyết lại không thể không dùng đến chính luận. thơ xuân diệu hiển nhiên là loại thơ xúc cảm. nhưng đọc kỹ sẽ thấy rằng thơ xuân diệu cũng rất giàu chính luận. nếu như cảm xúc làm nên cai nội dung hình ảnh, hình tượng sống ộng như mây trôi, nước chảy trên bề mặt của văn thơn dì dường như and spark của thi phẩm. cho nên mạch thơ luôn có được vẻ tự nhiên, nhuần nhị. vội vàng cũng thế. nó là một dòng cảm xúc dào dạt, bồng bột cuốn theo bao hình ảnh thi ca như gấm như thêu của cảnh sắc trần gian.
nhưng nó cũng là một bản tuyên ngôn bằng thơ, trình bày cả một quan niệm nhân sinh về lẽ sống vội vàng. có lẽ không phải thơ đang minh họa cho triết học. mà đó chính là minh triết của một hồn thơ. mục đích lập thuyết, dạng thức tuyên ngôn đã quyết định đến bố cục của vội vàng. thi phẩm khá dài nhưng tự nó hình thành hai phần khá rõ rệt. cái cột mốc ranh giới giữa hai phần đặt vào ba chữ “ta muốn ôm”. phần trên nghiêng về luận giải cái lí do vì sao cần sống vội vàng. phần dưới là bộc lộ cái hành động vội vàng ấy. nói một cách vui vẻ: trên là lý thuyết, dưới là thực hành!
Điều rất dễ thấy là thi sĩ chọn cách xưng hô cho từng phần. Ở trên, xưng “tôi”, lập thuyết đối thoại với đồng loại. Ở dưới, xưng “ta”, đối diện với sự sống. phần luận lí có xu hướng cắt xẻ bài thơ. NHưNG HơI THơ BồNG BộT, GIọNG thơ dào dạt, sôi nổi đã xóa mọi cach ngăn, khiến thi phẩm vẫn luôn là một chỉnh thể sống ộng, tươi tắn và try trền cảm. mở đầu bài thơ là một khổ ngũ ngôn thể hiện một ước muốn kì lạ của thi sĩ. Ấy là cái ước muốn quay ngược quy luật tự nhiên – một ước muốn không thể:
tôi muốn tắt nắng đi
cho màu đừng nhạt mất;
tôi muốn buộc gió lại
cho hương đừng bay đi
muốn “tắt nắng”, muốn “buộc gió”, thật là những ham muốn kỳ dị, chỉ có ở thi sĩ. nhưng làm sao cưỡng được quy luật, làm sao có thể vĩnh viễn hóa được những thứ vốn ngắn ngủi mong manh ấy? cái ham muốn lạ lùng kia đã hé mở cho chúng ta một lòng yêu bồng bột vô bờ đối với cái thế giới thắm sắc đượm hương này. thế giới này được xuân diệu cảm nhận theo một cách riêng. nó bày ra như một thiên đường trên mặt đất, như một bữa tiệc lớn của trần gian. Được cảm nhận bằng cả sự tinh vi nhất của một hồn yêu đầy ham muốn, nên sự sống cũng hiện ra như một thế x giới. Cari Thiên ường sắc hương đó hiện ra trong vội vàng vừa như một mảnh vườn tình ái, vạn vớt ương lúc lên hương, vừa như một mâm tiệc vệt m mộn ũn ũn ũn ũn ũn ũn ũn ũn ũn ũn ũn ũn ũn ũn ũn ũ n. xuân diệu cũng hưởng thụ theo một cách riêng. Ấy là hưởng thụ thiên nhiên như hưởng thụ ái tình. yêu thiên nhiên mà thực chất là tình tự với thiên nhiên. hãy xem cách diễn tả vồ vập về thiên nhiên ở thì xuân sắc, một thiên nhiên rạo rực xuân tình:
của ong bướm này đây tuần tháng mật
này đây hoa của đồng nội xanh rì,
này đây lá của cành tơ phơ phất của yến anh này đây khúc tình si
và này đây ánh sáng chớp hàng mi
mỗi sáng sớm thần vui hằng gõ cửa;
tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
có lẽ trước xuân diệu trong thơ việt nam chưa có cảm giác “tháng giêng ngon như một cặp môi gần”. nó là cảm giác của ái ân tình tự. cảm giác ấy đã làm cho người ta thán tháng giêng mơn mởn non tơ ầy một sức sống thanh tân kia mà sao quyến rũ – tháng ging mang trong nó sức quyến rũ. hai mảng thơ đầu kế tiếp nhau đã được liên kết bằng cái logic luận lí ngầm của nó. thi sĩ muốn “tắt nắng”, “buộc gió” chính vì ella muốn giữ mãi hương sắc cho trần thế này đây. hương sắc là cái sinh khí của nó, là cái vẻ đẹp, cái nhan sắc của nó. tất cả chỉ rực rỡ trong độ xuân thì. mà xuân lại vô cùng ngắn ngủi. và thế là mảng thơ thứ ba của phần luận giải đã hình thành ể nói về cái ngắn ngủi ến tàn nhẫn của xuân thì ối với cái ối sự vá. phải, cái thế giới này lộng lẫy nhất, “ngon” nhất là ở độ xuân; còn with người cũng chỉ hưởng thụ được cái “ngon” kia khi còn trẻ thôi. mà cả hai đều vô cùng ngắn ngủi, thời gian sẽ cướp đi hết thảy. có lẽ cũng lần đầu tiên, thơ ca việt nam có được cái quan niệm này:
xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua,
xuân còn no nghĩa là xuân sẽ già.
con người thời trung ại hình như yên trí với quan niệm thời gian tuần hoàn với cái chu kỳ bốn mùa, cũng như cái chu kì ba vạn sáu ngàn ngàyẻ c. with người hiện đại sống với quan niệm thời gian tuyến tính, thời gian như một dòng chảy mà mỗi một khoảnh khắc qua là mất h đi vąn. cho nên xuân diệu đã nồng nhiệt phủ định:
nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại!
thước đo thời gian của thi sĩ là tuổi trẻ. tuổi trẻ một đi không trở lại thì làm chi có sự tuần hoàn! trong cái mênh mông của đất trời, cái vô tận của thời gian, sự có mặt của with người thật là ngắn ngủi, hữu hạn. nghĩ về tính hạn chế của kiếp người, xuân diệu đã đem đến một nỗi ngậm ngùi thật mới mẻ:
còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
và đem đến một cảm nhận đầy tính lạ hóa về thời gian và không gian:
mùi tháng năm đền rớm vị chia phôi
khắp song núi vẫn than thầm tiễn biệt…
là người đã tiếp thu ở mức nhuần nhuyễn pHép “tương giao” thời gian ược cảm nhận bằng khứu giác: “mùi tháng năm” – thời gian của xuân diệu ược làm bằng hương – chẳng thế mà thi sĻỡ muốn?
một chữ “rớm” cho thấy khứu giác đã chuyển thành thị giác. nó nhắc ta nhớ đến hình ảnh giọt lệ. chữ “vị” liền đó, lại cho thấy cảm giác thơ đã chuyển qua vị giác. và đây là một vị hoàn toàn phi vật chất: “vị chia phôi”! thì ra chữ “rớm” và chữ “vị” này đều từ một hình ảnh ẩn hiện là giọt lệ chia phôi đó. vì sao thời gian lại mang cái hương vị – hình thể của chia phôi? Ấy là những cảm giác chân thực hay chỉ là trò diễn của ngôn ngữ theo kịch bản của phép “tương giao”? cái tinh tế của xuân diệu chính là ở đấy! thi sĩ cảm thấy thật hiển hiện mỗi khoảnh khắc đang lìa bỏ hiện tại để trở thành quá khứ thật sự là một cuộic vąp.
trên mỗi thời khắc đều đang diễn ra một cuộc chia tay của thời gian với con người, với không gian và với cả chính thời gian. cho nên thi sĩ nghe thấy một lời than luôn âm vang khắp núi song này, một lời than vĩnh viễn: than thầm tiễn biệt. không gian đang tiễn biệt thời gian! và thời gian trôi đi sẽ khiến cho cái nhan sắc thiên nhiên diệu kỳ này bước vào độ tàn phai. một sự tàn phai không thể nào tránh khỏi! THế ấY, KHông Thể BUộC GIÓ, KHôNG THể TắT NắNG, CũNG KHôNG THể CầM GIữ ượC THờI GIAN, THì CHỉ CACH THựC TếT NHấT Là chạy đua với thời gian, là pHả
chẳng bao giờ, ôi! chẳng bao giờ nữa…
mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm
Đến đây phần luận giải của tuyên ngôn vội vàng đã đủ đầy luận lý! bài thơ được kết thúc bằng những cảm xúc mãnh liệt, bằng những tham muốn mỗi lúc một cuồng nhiệt, vồ vập. Đó là cả một cuộc tình tự với thiên nhiên, ái ân cùng sự sống. chỉ có thể diễn tả như thế, xuân diệu mới phô diễn được cái lòng ham sống, khát sống sung mãn của mình:
ta muốn ôm
cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn
ta muốn riết mây đưa và gió lượn
ta muốn say cánh bướm với tình yêu
ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
và non nước, và cây, và cỏ rạng,
cho chuếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,
cho no nê thanh sắc của thời tươi;
– hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
nếu chọn một đoạn thơ trong đó cai giọng sôi nổi bồng bột của xuân diệu thể hiện ầy ủ ủ nhất, thì đó pHảthi là ta cr tể Oh. nó hiện ra trong những làm songg ngôn từ đan chéo nhau, giao thoa và song song vỗ vào tâm hồn người đọc. cái điệp ngữ “ta muốn” được lặp đi lặp lại với mật độ thật dày và cũng thật đích đáng.
nhất là mỗi lần điệp lại đi liền với một động thái yêu đương mỗi lúc một mạnh mẽ, mãnh liệt, nồng nàn -c. có thể nói câu thơ “và non nước, và cây, và cỏ rạng” là không thể có đối với thư pháp trung đại vốn coi trọng những chữ đúc. thậm chí, đối với thơ xưa, đó sẽ là câu thơ vụng. tại sao lại thừa thãi liên từ “và” đến thế? vậy mà, đó lại là sáng tạo của nhà thơ hiện đại xuân diệu. những chữ “và” hiện diện cần cho sự thể hiện nguyên trạng cái giọng nói, cái khẩu khí của thi sĩ. nó thể hiện đậm net sắc thái riêng của cái tôi xuân diệu. nghĩa là thể hiện một cách trực tiếp, tươi sống cái cảm xúc tham lam đang trào lên mãnh liệt trong lòng ngực yêu đời của thi sĩ! câu thơ:
cho chuếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
cho no nê thanh sắc của thời tươi
… cũng tràn đầy những làn songg ngôn từ như vậy. từ “cho” điệp lại với mức độ tăng tiến nhấn mạnh các động thái hưởng thụ thỏa thuê: chuếnh choáng – đã đầy – no nê. sóng cứ càng lúc càng dâng cao, càng vỗ mạnh, đẩy cảm xúc lên tột đỉnh: hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi! ta thấy xuân diệu như một with ong hút nhụy đã no nê đang lảo đảo bay đi. men say.
có thể nói xuân diệu qua bài thơ này không chỉ “sống” hay “ham sống” mà ông “say sống”. sống mãnh liệt, hối hả kẻo nữa lại tiếc nuối – Đó là một nhân sinh quan lành mạnh. nó khác với sự nguội lạnh, hờ hững, lạt lẽo. bài thơ là nhịp đập gấp gáp trước “thanh sắc trần gian” một ngày xuân của một trái tim chưa bao giờ chán sống.
sống là hạnh phúc. muốn đạt tới hạnh phúc phải sống vội vàng. thế là, vội vàng là cách đến với hạnh phúc, là chính hạnh phúc, và hình như cũng là cái giá phải trả cho hạnh phúc vậy! ta hiểu vì sao khi xuân diệu xuất hiện, lập tức thi sĩ đã thuộc về tuổi trẻ!
phân tích vội vàng mẫu số 3
có lẽ danh xưng “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới” mà nhà phê bình hoài thanh đã đặt cho xuân diệu sẽ không ai có thể thay thế. xuân diệu quả thực mang đến cho thơ ca thuở ấy, những năm 30 của thế kỉ xx, những điều vô cùng mới mẻ. từ nguồn sống dạt dào hay quan niệm sống, quan niệm về tình yêu, tuổi trẻ… ến những hình thức nghệ thuật, ều hiện ại vại và cánh. sự ghi nhận ấy lại không pHải chỉ ở một bài thơ mà cả một tập thơ, thậm chí nhiều tập thơ của ông ược sáng tac cach mạng that thuật cả đời thơ xuân diệu.
vội vàng ra đời vào năm 1938, lúc mà phong trào thơ mới đang phát triển ở đỉnh cao. Sở dĩ đây ược coi là bài thơ xếp vào hàng there are nhất của xuân diệu, bởi nó không chỉ mang theo những hơi thở mới mẻ, hiện ại mà còn thể hi hi một cai tôi ầy ầy ầ “vội vàng” không phải là một trạng thái là một thái độ sống gấp gáp, nhanh chóng. bài thơ được viết bằng thể thơ tự do, gồm một câu đề từ tặng vũ Đình liên và bốn khổ thơ với dung lượng khác nhau. tuy nhiên người ọc nhận ra ược mạch cảm xúc chủ ạo chynh là một cai tôi yêu ời tha thiết, ắm say, cuồng nHing nhưng vẫy ầy sợc sự ắm nhá, nhiê. cấu tứ bài thơ vì vậy trở thành một cuộc tranh biện say mê của nhà thơ trước cuộc đời.
tôi muốn tắt nắng đi
cho màu đừng nhạt mất.
tôi muốn buộc gió lại
cho hương đừng bay đi.
dễ nhận thấy cấu tứ của bài thơ được đặt ở ngay bốn dòng thơ năm chữ mở đầu. xuân diệu đã bắt nhịp vội vàng bằng hai ước muốn: tắt nắng, buộc gió. Ấy là quy luật của tạo hóa, tự nhiên mà with người chúng ta không thể can thiệp hay tước đoạt được. vậy mà điệp ngữ tôi muốn…, tôi muốn… lặp lại ến hai lần, như thể đó là một niềm khao khát ménh liệt ến nng, cuỗi ng nhưng khi biết mục đ , buộc gió ấy là ể giữ màu ừng nhạt, giữ hương ừng bay. Đó chẳng pHải là muốn ngưng ọng thời gian, muốn mọi thứ ngừng trôi chảy ểể tôi có thể ắm chìm, mãi mãi sống với hương sắc của cuuộc ời is there sao? hóa ra cái tôi ấy yêu cuộc sống này vô cùng mãnh liệt, nhưng dường như cũng có điều lo sợ nó vụt trôi đi mất. bởi vậy, cấu tứ bài thơ từ đây được vận động theo hai cảm xúc ấy và cũng chính là lý do để “tuyên ngôn” vỻ lẽ vống v.
tôi muốn tắt nắng, buộc gió ư? chắc chắn cuộc đời này phải tươi đẹp lắm thì thi nhân mới thèm khát ngưng đọng mọi thứ như vậy. chỉ cần bước sang khổ thứ hai, chúng ta sẽ thấy được sự lí giải về điều đó. thay ổi sự dồn nén cảm xúc ở bốn dòng thơ ầu, khổ thơ hai trải dài hơn với thể th tá chữ, giọng điệu có phần tha thiết,
của ong bướm này đây tuần tháng mật
…
tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
điệp từ của, này đy vừa Co nét hiện ại vừa như một lời mời chào, vẫy gọi ểể chung ta c cùng bước vào thế giới tươi ẹp của thiên nhiênc sống. bằng thủ phap liệt kê ông dẫn dắt người ọc vào thế giới bằng những hình ảnh vô cùng giản dị, gần gũi nhưng lại ẩn chẳa những crisp ẹ NHữNG NGO BướM, HOA ồNG NộI, LA CÀNH Tơ, YếN ANH, ANH SAMG, BUổI SớM, THÁNG GIêNG COR Gì Mà XA Lạ, NHưNG DướI CặP MắT “XANH NON, BIếC RờN” thơ đã mang tới một khung cảnh tuyệt diệu của thiên nhiên, cuộc sống. những thứ quen thuộc ấy lại ở trong những trạng thati mơn mởn, tươi non, căng tràn sức sống và tràn ngập xuân tình nhất: NGO bướm tuần that Mật, hoa ồng nh ơt nh ơt. si, ánh sáng chớp hàng mi, tháng giêng ngon như một cặp môi gần. một niềm yêu đời tha thiết, mãnh liệt đã khiến nhà thơ phát hiện ra một bữa tiệc ở giữa trần gian, chốn thiên ốƺtng ở ng. tính triết lý nhân sinh cũng bởi vậy bộc lộ ngay ở sự khám phá này. Đu phải đi đu xa, đâu phải ến những nơi nào cảnh ẹp, cũng đâu pHải chỉ có chốn bồng lai iên cảnh mới ược This either. sống toàn tâm, toàn trí, toàn hồn thì “thiên đường” ở ngay trước mắt. thời khắc mà mỗi chúng ta cần tận hưởng là mùa xuân của tự nhiên, là tuổi trẻ, tình yêu của cuộc đời, xin đừlng bỏ. Đó chính là lý do vì sao mà ông muốn “tắt nắng, buộc gió”!
nhưng tôi đâu chỉ yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống mà còn yêu with người. và tình yêu với con người ấy đã giúp nhà thơ đưa ra một quan điểm thẩm mĩ rất độc đáo. vốn dĩ xưa thiên nhiên mới là chuẩn mực của cái đẹp, nhưng nay xuân diệu lại lấy with người mới là thước đo của cái đ. bằng việc so sánh: Ánh sáng chớp hàng mi/ tháng giêng ngon như một cặp môi gần, người đọc nhận ra sự khác lạ ấy. Ánh sáng, một thứ thuộc về tự nhiên, giờ đây được ví như cái chớp mắt của một nàng thiếu nữ; tháng giêng cũng được mĩ vị hóa “ngon” như một cặp môi gần của đôi tình nhân. xuân diệu thực sự đã tạo nên một quan niệm về cái đẹp nhưng đầy tính nhân văn, có ý nghĩa nhân sinh cao đẹp. phải chăng với thi nhân, with người mới là điều tuyệt diệu, là sản phẩm tuyệt vời nhất của tạo hóa?
thiên nhiên đẹp, cuộc sống đẹp, with người đẹp… vậy mà đời người chẳng thể mãi mà gắn bó được. nên:
tôi sang sướng. nhưng vội vàng một nửa,
tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Đúng, cuộc đời như thế sao mà không sung sướng cho được. nhưng không thể “tắt nắng, buộc gió” mà mãi đắm chìm trong ấy, nên mới phải vội vàng. câu thơ với dấu chấm giữa dòng làm ngắt mạnh cảm xúc, muốn níu giữ tất cả chỉ còn cách sống vội vàng từng giây từng phút. nhân vật trữ tình chẳng chờ tới mùa hạ, mà ngay ở mùa xuân thôi cũng đã thấy nhớ mùa xuân rồi. Đọng lại cả khổ thơ vẫn là niềm yêu thương cuộc sống rất sục sôi, rạo rực. Đâu đó chúng ta nhận ra ánh mắt sung sướng nhưng đầy gấp gáp của thi nhân để chạy đua với thời gian. bởi she không nhanh she sẽ không kịp và không thể để tận hưởng cuộc sống này.
xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua
…
chẳng bao giờ! Ôi chẳng bao giờ nữa.
? Bằng nGhệ Thuật ối lập (xuân non – xuân già, tới – qua, rộng – chật, Tuần hoàn – chẳng hai lần…) nếu, nên, nhà thơ đã chỉ ra quy luật tuyến tính của thời gian: một đi không trở lại. Ông say sưa trong giọng điệu trầm buồn, có phần run rẩy. làm gì có kiểu thời gian như “bong bích câu qua cửa sổ”, cũng làm gì có kiểu chết đi rồi sẽ lại được tái sinh, mà thời gian nghiệt. mỗi phút giây trôi đi sẽ là mất mát. có thể thời gian của tự nhiên là vô hạn, nhưng đời người lại hữu hạn, mà tuổi trẻ lại càng ngắn ngủi, ít ṏi vô cô. quan niệm về thời gian như thế của xuân diệu không hề cảm tính, cũng không theo lối thi vị hóa mà đầy khách quan và biện chứng. chỉ có thể là một tâm hồn quá nhạy cảm, qua yêu đời mới lo lắng, sợ sệt như thế trước quy luật của thời gian. bởi vậy cho nên ông nhìn đâu cũng thấy chia lìa, tan nát. những hình ảnh thiên nhiên, sự sống ược nhân hóa: mùi thÁng năm rớm vị chia phôi, núi s. sắp sửa là những dự cảm đầy mất mát, có phần bi thương trước sự trôi chảy của thời gian. Đâu đâu cũng ngấm mùi, ngấm vị của sự tan tác, đứt gãy, xa rời. bởi vậy sao mà he không cảm thấy tiếc nuối, thấy hụt hẫng, bâng khuâng cho được. lời thơ vang lên như một niềm bi phẫn, bế tắc: chẳng bao giờ! oi chẳng bao giờ nữa! xuân diệu hiện thực thế, đời thường thế… nhưng cũng không tránh khỏi được sự sợ hãi, bàng hoàng trước thời gian. vậy nếu không “tắt nắng”, không “buộc gió” thì phải làm sao để màu không nhạt, hương không bay? chỉ còn cách vội vàng để chống lại quy luật khắc nghiệt ấy của thời gian mà thôi.
vội vàng thực sự là một bài thơ của nhiều cảm xúc. có chút dồn nén ở khổ ầu, có cái tha thiết, let’s say mê ở khổ hai, có cái day dứt, bâng khuâng ở khổ ba và ở khổ bốn sẽ là sự sụcῺẺ, khí. sự linh hoạt trong cách bộc lộ cảm xúc của bài thơ đều bắt nguồn từ triết lý sống vội vàng. không thể níu giữ thời gian, cũng không thể đứng im mà nhìn thời gian tàn phá mọi thứ, chỉ còn cách vội vàng. cho nên khổ cuối mở ra một lời giục giã đầy hối hả:
mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm.
…
hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi.
đi tức là sống, mà phải mau đi tức là sống nhanh lên, gấp gáp lên khi mùa chưa ngả chiều hôm, khi mọi thứ còn ở ộ ội ẹp. xuân diệu giục người ta như thế. giờ đây không còn là tôi muốn là khát vọng của cá nhân, mà là ta muốn, tức là của tất cả mọi người. ta muốn ôm, riết, say, thâu, thậm chí là cắn để chếnh choáng, đã đầy, no nê mọi thứ của cuộc sống này. hàng loạt các ộng từ mạnh theo cấp ộ tăng tiến đã diễn tả vừa là cách sống vừa là cảm xúc có phần khó kiềm chế ược củử vữtântrânhtântr. xuân diệu mang tới một cách sống vội vàng thật sục sôi, mãnh liệt, vồ vập và hết mình. nhưng thi nhân cũng không cho rằng chúng ta lúc nào cũng phải căng lên để sống như vậy, mà cần phải biết sống vội vàng vào ờig th. Đó là làc sự sống mới bắt ầu mơn mởn, lúc mây ưa và gió lượn, cánh bướm với tình yêu, một cái hôn nhiều, và non nước và câ r. nhà thơ chọn những khoảnh khắc ấy chynh là lúc mỗi chúng ta đáng sống nhất, sống hết mình, nhiệt huyết nhất ểể khh. hình ảnh xuân hồng chynh là biểu tượng cho cuộc sống như thế, mà nhà thơ không ngần ngại sử dụng từ ngữ có phần khá thô ể ắ c. nhưng ai cũng hiểu, với xuân diệu sự tham lam, cuồng nhiệt ến mê dại với cuộc sống thì ngay cả từ ngữ ấy cũng chưa ủ ể ễ ễm x
vội vàng khép lại với một hình ảnh, nhân vật trữ tình đang muốn thỏa mãn với cảm giác yêu đời của mình. Đó cũng là một ấn tượng đặc biệt mà bài thơ để lại trong lòng độc giả. DẫU trong bài vẫn có một niềm day dứt, âu trước sự trôi chảy của thời gian nhưng người ta không thấy bài thơ dừng lại bằng một cảnh tượng bi quan, chán nản. ngược lại, nỗi gieo vui ở cả khổ cuối cùng cho thấy, xuân diệu vẫn vô cùng yêu ời, trân trọng cuộc sống và lạc quan với tâhữc . bởi vậy, vội vàng ra ời ở vào thời điểm ấy, nỗi băn khocel huyết, hết mình với cuộc sống vẫn cònguyên vẹn giá trài mị mãi.
phân tích bài thơ vội vàng mẫu số 4
xuân diệu là một cây but có sức sáng tạo mãnh liệt, dồi dào và bền bỉ trong nền văn học việt nam. Ông đã đem đến cho thơ ca đương thời một sức sống mới, một nguồn cảm xúc mới cùng với những cách tân nghệ thuậty đán. chynh vì vậy, khi nhắc ến xuân diệu, nhà phê bình, nghiên cứu vă học vũ ngọc phan đã nói: “với những nguồn cảm hứng mới tu. bằng giọng yêu đời thắm thiết.”
Trong số những bài thơ làm nên tên tami của ông hoàng thơ mới này thì “vội vàng” ược xem là một trong những tá pHẩm tiêu biểu ất thển ca tái ca ầ ầ ầ ầ ầ ầ ầ ầ ầ ầ ầ ầ ầ
bài thơ là dòng cảm xúc mãnh liệt, dào dạt tuôn trào nhưng vẫn theo mạch lập luận, bố cục vô cùng chặt chẽ.
ngay từ khổ thơ đầu tiên, xuân diệu đã thể hiện một tình yêu cuộc sống nồng nhiệt và thiết tha:
“tôi muốn tắt nắng đi
cho màu đừng nhạt mất
tôi muốn buộc gió lại
cho hương đừng bay đi”
Điệp từ “tôi muốn” kết hợp cùng các động từ mạnh bộc lộ mong muốn, khát vọng mãnh liệt của tác giả: điều khiển tển. Đây là ước muốn táo bạo và pHi thực tế, bởi từ xưa ến nay, nào ai có cri chi pHối sự vận hành của thiên nhiên vạn vật, nào ai có cr thể ní giữ //pt/p>/p>/p>/p>/p>/p>
tuy nhiên, xuân diệu vẫn can ảm nói lên khát vọng muốn “tắt nắng”, “buộc gió”, bởi ông hiểu ược, sắc thắm nào rồi rũn hẺng. he chẳng thể dừng lại mãi. xuân diệu yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống thiết tha nên he luôn muốn níu kéo thời gian ở lại. sang khổ thơ thứ hai, tác giả vẽ nên một bức tranh thiên đường nơi trần thế:
“của ong bướm này đây tuần tháng mật
này đây hoa của đồng nội xanh rì
này đây là của cành tơ phơ phất
của yến anh này đây khúc tình si
và này đây ánh sáng chớp hàng mi
mỗi buổi sớm thần vui hằng gõ cửa
tháng giêng ngon như một cặp môi gần
tôi sang sướng. nhưng vội vàng một nửa
tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”
hình ảnh thiên nhiên vạn vật quen thuộc qua cái nhìn độc đáo của nhà thơ trở nên thật mới lạ và hấp dẫn. hai chữ “này đây” được nhắc đến nhiều lần không gợi sự thừa thãi trong câu chữ mà tô đậm không gian và thời gian thơ. xuân diệu khẳng định, nơi đẹp đẽ nhất không ở đâu xa xôi mà chính là cuộc đời trần thế. nơi đây có ong bướm dập dìu, yến anh tình tự và sắc xanh đồng nội. nơi đây còn có âm thanh của khúc tình si, có ánh sáng ban mai trong trẻo.
hình ảnh thiên nhiên và sự sống được xuân diệu vẽ lên vừa gần gũi, quen thuộc, vừa quyến rũ, đầy tình tứ. nhà thơ đã phát hiện ra vẻ đẹp kì diệu của thiên nhiên và thổi vào đó một tình yêu rạo rực, to say đắm. có thể thấy, xuân diệu đã nhìn thiên nhiên vạn vật dưới lăng kính của tình yêu, qua đôi mắt của tuổi trẻ. nhờ vậy, tất cả đều như ngập trong xuân tình ngọt ngào và đẹp đẽ.
“Theáng Giêng nogon như một cặp môi gần” đây là một so sánh vông ộc đao và thú vị vì từ xưa ến nay, các thi sĩ bao giờ cũng lấy thiên nhiên làm chuẩn mực. chỉ có xuân diệu, với cái nhìn mới mẻ mình, ông xem with người là thước đo cái đẹp, là chuẩn mực cho mọi điều trong vũ trụ. Đối với ông, nơi đẹp nhất không ở đâu xa, nó chính là trần thế, là thiên nhiên vạn vật đang hiện hữu quanh mình. và trần thế đẹp nhất vì có with người đang hiện hữu.
“tôi sang sướng. nhưng vội vàng một nửa
tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”
câu thơ hai vế, bị ngăn cách bởi dấu chấm thể hiện hai tâm trạng tưởng chừng ối nghịch nhưng lại thống nhất nhau: càng yêu mắ m, dice. thời gian quý giá nhất của mỗi người là tuổi trẻ và tình yêu. chính vì vậy, xuân diệu luôn khao khát tình yêu, khao khát hạnh phúc và sống hết mình bằng một tâm trạng vui, đắm say và rạo rực. nhưng cũng bởi vì qua yêu mến cuộc đời này mà nhà thơ chuyển sang lo âu, sợ hãi:
“xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua
xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già
mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất
lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật
không cho dài thời trẻ của nhân gian
nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn
nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại
còn trời đất nên chẳng còn tôi mãi
nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
khắp song, núi vẫn que thầm tiễn biệt…
cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
chẳng bao giờ, ôi! chẳng bao giờ nữa…
mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm”
từ giọng điệu đắm say, rạo rực của khổ thơ thứ hai, sang khổ ba, giọng điệu chuyển sang bàng hoàng, lo lắng. xuân diệu trở nên hoài nghi, chán nản, hoảng hốt, lo lắng trước bước đi vùn vụt của thời gian.
“xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua
xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già”
mùa xuân tươi đẹp, rực rỡ nhưng mùa xuân cũng chính là dự cảm về bước đi vùn vụt của thời gian. mùa xuân qua đi kéo theo tuổi trẻ và tình yêu, cái quý giá nhất của đời người. bởi thiên nhiên tươi đẹp là vĩnh hằng còn đời người lại hữu hạn.
thông qua khổ thơ này, ta thấy được quan niệm mới mẻ của xuân diệu về thời gian.
Đối với ông, thời gian không phải vòng tuần hoàn mà là một dòng chảy xuôi một đi không trở lại. còn đời người lại chỉ hữu hạn trong trăm năm. xuân diệu lấy đời người làm thước đo thời gian, nên vì vậy, ông càng cảm thấy bất lực, lo âu, nuối tiếc. quan niệm về thời gian của xuân diệu xuất phát từ ý thức về giá trị của cuộc sống cá thể.
mỗi khoảnh khắc trong cuộc sống đều vô cùng quý giá. chính vì vậy, mỗi người nên biết trân trọng từng phút giây được sống.tâm trạng đau khổ tuyệt vọng của thi nhân dường như bao trùm lên cả thiên nhiên khiến cảnh vật mất đi vẻ vô tư của nó, cũng buồn, cũng sợ hãi , cũng thảng thốt.
“mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
khắp song, núi vẫn que thầm tiễn biệt…
cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
chẳng bao giờ, ôi! chẳng bao giờ nữa…
mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm”
tất cả hiện vật, sự vật trên thế gian ều ượm nỗi buồn chia li, xa cach: no sông buông lời that tiễn biệt, gió chim mang nỗi nợi pHải bay đi,… cảm nhật rất rõt rõ ất ất đt đt đt đt đt đt đt ất ất ất ất ất ất ất ất ất ất ất ất ất ất ất ất. sĩ thốt lên trong sự tiếc nuối: “chẳng bao giờ, ôi, chẳng bao giờ nữa…”, để rồi ngay sau đó là lời giục giã: “mau đi thôi. mùa chưa ngả chiều hôm”. Ở câu cuối, khổ thơ đột nhiên trở nên gấp gáp, dồn dập báo hiệu cho sự say mê, cuồng nhiệt, khát vọng sống hết mìnth ỡ.
“ta muốn ôm
cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
và non nước, và cây, và cỏ rạng,
cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
cho no nê thanh sắc của thời tươi;
¡hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”
Đến khổ thơ cuối cùng, tâm trạng tác giả từ hoài nghi, chán nản chuyển sang mong muốn sống vội vàng, sống hết mình. NHữNG ộNG Từ MạNH, TăNG Tiến liên tiếp như “ôm”, “riết”, “say”, “thâu” cùng với điệp từ “ta muốn” cho thấy khao khát sống, khao khát yêu, khao khat tận tận hưởng từng gi phút của của tác giả. dường như thi sĩ muốn ôm cho hết, say cho tận, thu cho cùng cùng mọi điều ẹp nhất của cuộc ời, ể ượ ược hưởng cảm giácῺn chon, no “chán”. <.
“¡hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!” là hình ảnh vô cùng mạnh mẽ, táo bạo. Ở đây, sự đam mê nồng nhiệt, đắm say dường như đã được đẩy lên đến cực điểm. phải yêu cuộc sống đến mức nào, nhà thơ mới có thể thốt lên câu thơ đầy táo bạo và thiết tha như thế?
có thể nói, “vội vàng” là một thông điệp sống ầy ý nghĩa của một hồn thơ yêu ời nồng nhiệt: hãyã sống mãnh liốn hìng hìn, sẺ. là những năm tháng tuổi trẻ quý giá của đời người. nó được gửi gắm qua những hình ảnh, ngôn ngữ thơ độc đáo, đầy sáng tạo cùng giọng điệu say mê, cuồng nhiệt, sôi.
chynh lòng yêu cuộc sống thiết tha, khát vọng sống ménh liệt cùng nỗi sợ hãi, lo lắng trước cai hữn của ời người đ .. nhưng đó là sống vội v ài v àt Cho từng phút từng giây của cuộc ời, sao cho mỗi thời khắc trôi qua ều mang ech ại, sao cho cho thời khắc trôi qua ều mang ýa ềi, sao cho cho thời khắc trôi qua ều mang ýi trôi qua ều mang ýa ại, sao cho cho thời khắc trôi qua ều mang ýa ại, sao cho cho thời khắc trôi qua ều mang ýa ềi, sao.
bài văn mẫu phân tích vội vàng số 5
trước cách mạng tháng tám, hồn thơ của xuân diệu hồn nhiên yêu ời, yêu cuộc sống, say mê với cái ẹp, nhạy cảm với sờự trôi cờ g. nhưng càng yêu say, xuân diệu càng sợ cuộc sống sợ tình yêu và vẻ đẹp sẽ bỏ mình và bay đi mất.
chính vì thế mà ta thường gặp trong thơ ông những trạng thái hốt hoảng, lo âu, yêu – sống một cách tham lam, cuống quýt, vồ vập. “Vội vàng” là bài thơ tiêu biểu cho trạng thati cảm xúc ấy của xuân diệu.Mở ầu bài thơ, xuân diệu dùng những từ ngữ có tanh chất oai -nghiêm, mệnh l mệnh lệng những từ ngữ có tíanh chất oai -nghiêm, mệnh lệng những từ ngữ có tíanh chất oai ghm, mệnh lệnh
“tôi muốn tắt nắng đi”
“tôi muốn buộc gió lại”
những từ ngữ ấy thể hi một cai tôi ca nhân ầy khao khát, khao khát ạt quyền của tạo hóa, cưỡng lại quy lật của tự nhiên, những vậng ấng ấng bởi ông hiểu rằng, sắc thắm nào rồi cũng nhạt, hương nồng nào rồi cũng phai. xuân diệu không muốn những vẻ đẹp tự nhiên của đất trời mất đi.
Ông muốn lưu giữ nó bên mình để được thưởng thức một cách trọn vẹn, mãi mãi.sau tâm trạng ấy là tiếng reo vui của thà nhà. trong cái nhìn của xuân diệu sự sống quen thuộc quanh ta bỗng trở nên vô cùng hấp dẫn.
“của ong bướm này đây tuần tháng mật
này đây hoa của đồng nội xanh rì
này đây lá của cành tơ phơ phất
của yến anh này đây khúc tình si
và này đây ánh sáng chớp hàng mi
mỗi sáng sớm thần vui hằng gõ cửa”
cũng vẫn là thiên nhiên non nước ngàn năm ấy thôi nhưng xuân diệu phát hiệu phát hiện ra bao vẻ đẹp bất ngờ, đáng yêu đáng say đắm.
xuân diệu đã nhìn ời bằng cặp mắt “xanh non”, “biếc rờn” vui say, rộn ràng tận hưởng những vẻ ẹp diệu kì mà trời ất đãan ban cho mỗc ờc ời, mỗi. NHữNG Từ NGữ “Này đây” San Sat Nhau đã pHôn sự phong phú dường như bất tận của thiên nhiên, đã Bày ra một khu vườn ịang ngay giữn thốn gian – một.
người ta nói tháng giêng đẹp, tháng giêng vui, còn xuân diệu lại thấy “tháng giêng ngon như một cặp môi gần”. văn học trung đại lấy thiên nhiên làm chuẩn mực cho vẻ đẹp của with người. còn xuân diệu thì lại lấy vẻ đẹp của con người ở giữa tuổi xuân và tình yêu làm chuẩn mực cho cái đẹp.
thơ xưa ngại nói đến những biểu tượng của các vị giác còn xuân diệu đã không ngần ngại trộn lẫn và huy động tất cả mọi giác quan của mình để thưởng thức được trọn vẹn những vẻ đẹp của thiên nhiên. Đang vui say, xuân diệu bỗng chốc lại buồn ngay vì nhận ra một sự thật nghiệt ngã.
“xuân đang đến nghĩa là xuân đang qua
xuân còn non nghĩa là xuân đã già”
trước xuân diệu, chưa bao giờ có những câu thơ định danh như vậy. Điệp ngữ “nghĩa là” vang lên khô khốc diễn tả một bi kịch trong tâm hồn with người không cách gì nếu giữ được thời gian đang trôi qua. nỗi nối tiếc vì ngày vui ngắn ngủi qua mau đó, với xuân diệu là đau đớn đến tột cùng. nhà thơ cho rằng mình sẽ chết đi cùng với mùa xuân khi mà vẻ đẹp của cuộc đời không còn nữa.
“mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất”. Chynh Cái ý Thức Thời Gian Xuôi Chảy Một Dòng, Một đi Không Trởii, Thời Gian Là Tuyến Tinh Chứ Không Phải Tuần Hoàn, ịnh Lượng lượng ờ ờ ờ ờ đ đ đ ờ ờ ờ ờ ờ ờ ờ ờ ờ ờ ờ ờ ờ ờ ờ do chưa có cái nhìn biện chứng về thời gian nên xuân diệu thấy thời gian là một dòng suy biến và tàn phai, ở cuối with đườg là sự ch già.
thời gian lấy đi của with người tuổi trẻ và tình yêu mang trả with người tuổi già và cái chết. Ý nghĩ đó là cho xuân diệu cảm nhận đất trời như cũng đối kháng với with người.
“lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật
không cho dài thời trẻ của nhân gian”
Đời người thì hữu hạn mà thời gian thì lại vô cùng. tâm hồn with người ta cứ mãi trẻ trung, cứ ầy khao khát nhưng thể xác thì phải già nua theo ngày tháng, không thể nào cứ qua đi rồa lại vòng .
“nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn
nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại
còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi”.
xuân diệu buồn biết bao nhiêu khi nhận ra cái bi kịch khủng khiếp ấy của kiếp người. chynh vì sợ ngày vui ngắn ngủi qua mau, sợ vẻ ẹp sẽ tàn phai nên toàn bộ thiên nhiên tươi sáng ở trên kia ến đy cũng mất dằ vín tính t,. xuân diệu dường như cảm nhận được mùi vị của tháng năm, nhưng đó là mùa vị đem đến cho nhà thơ sự nuối tiếv xót.”
những hợp âm rì rào nghe như lời than thầm vang lên khắp song núi. cả đến cơn gió xinh cũng dỗi hờn, chim chóc cũng “đứt tiếng reo thi” vì sợ “độ tàn phai sắp sửa”. kết thúc tâm trạng ấy là tiếng thở dài ngao ngán. “chẳng bao giờ, ôi! chẳng bao giờ nữa”vì nhận thấy sự nghiệt ngã của thời gian nên nhà thơ lại dậy lên một nỗi khát khao sống hếhn, vt mìn.
chính trái tim trẻ tuổi, yêu đời, tràn đầy nhiệt huyết đã không cho phép nhà thơ buông xuôi, phó mặc. nhà thơ như giục giã chính mình “mau đi thôi ! mùa chưa ngả chiều hôm”.
“ta muốn ôm
cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn
ta muốn riết mây đưa và gió lượn
ta muốn say cánh bướm với tình yêu”
ta mue
“cho chếnh choáng mùi hương, cho đã đầy ánh sáng
cho no nê thanh sắc của thời tươi”
Đấy là một tình yêu nồng nhiệt tới tột độ đối với cuộc sống. tình yêu ấy đã xua tan đi cái ủ rũ u sầu, làm sống lại cái sinh khí vốn có của một chàng trai trẻ. kết thúc bài thơ là hình ảnh chàng trai trẻ xuân diệu đang hét vang lên niềm ắm đuối, say mê của mình trước thiên nhii nhii tươi ẹp.
“vội vàng” thể hiện niềm say mê yêu đời, yêu cuộc sống, một nỗi buồn bã, đơn côi khi nhận ra quy luật nghiệt ngã cờa trđ. tất cả rồi sẽ tàn phai nhưng vượt lên trên tất cả, nỗi khát khao yêu đời vẫn tràn đầy, mãnh liệt. nó kích thích bạn đọc trẻ tuổi niềm đam mê cuộc sống.
phân tích bài thơ vội vàng – bài văn mẫu số 6
xuân diệu là một cai tên quen thuộc ược biết ến với những bài thơ về mùa xuân, tổi trrẻ (trước cach mạngo than tám) , về, về, về, về, về, về, về, về, về, về. về hai cuộc kháng chiến chống thực dân pháp và đế quốc mĩ, về sự nghiệp xây dựng đất nước (sau cách mạng tháng tám). nổi bật trong những bài thơ viết về mùa xuân, tuổi trẻ của xuân diệu là bài vội vàng. bài thơ là lời giục giã sống mãnh liệt, sống hết mình, quý trọng từng giây, từng phút của cuộc ời mình, nhất là những tumững tumữcủ n.
xuân diệu yêu thiên nhiên, yêu cái ẹp ến mãnh liệt ến cường tráng nhưng bên trong những vần thơ củng vẫn gây cho người ọc một cẺ. Bởi tình yêu luôn gắn với nỗi đau, niềm vui song song với nỗi buồn, bởi niềm vui đó rồi cũng pHải hết, không thể tồn ồn tạhi vi̇ “xuân diệu là một người người của ờ lầu thơ của ông xây dựng trên đất của một tấm lòng trần gian” (thế lữ). bài thơ vội vàng là tiếng nói with tim của một kẻ đang say mê trong tình yêu với những cung bậc cảm xúc khác nhau.
bài vội vàng có hình ảnh cả một thiên đường trên mặt đất: xuân diệu phát hiện và khẳng định dứt khoát mùa xuân và mọi cảnh đẹp quanh ta là cả một thế giới thần tiên.bốn câu đầu: hình ảnh cái tôi lãng mạn bộc lộ rất độc đáo:
“tôi muốn tắt nắng đi
cho màu đừng nhạt mất;
tôi muốn buộc gió lại
cho hương đừng bay đi.”
muốn “tắt nắng”, muốn “buộc gió”, thật là những ham muốn kỳ dị, chỉ có ở thi sĩ. nhưng làm sao cưỡng được quy luật, làm sao có thể vĩnh viễn hóa được những thứ vốn ngắn ngủi mong manh ấy? những khát khao “phi lí” ấy lại tạo nên một cái tôi cực kỳ ấn tượng và lôi cuốn. tác giả không dùng ại từ “ta” mà lại dùng “tôi” như ể khẳng ịnh mình, khẳng ịnh khát khao cháy bỏng “đoạt” lấy thiên nhiên ất.
xuân diệu muốn cưỡng lại quy luật của tự nhiên, những vận động của đất trời. Đó là tiếng nói của cái tôi ầy kiêu hãnh với khát vọng mãnh liệt lạ lùng, cho thấy tầm vóc của with người muốn vươn lên ể có thể tể nga tú. thiên đường – mùa xuân ấy mang bao nhiêu vẻ đẹp: sức sống của vạn vật đều rộn ràng tươi thắm, nảy nở rất t
tình yêu cuộc sống này tràn ngập trong huyết mạch của nhà thơ và nhà thơ nhận thấy cuộc sống nơi mình đang sống như thi một:
“của ong bướm này đây tuần tháng mật
này đây hoa của đồng nội xanh rì,
này đây lá của cành tơ phơ phất
của yến anh này đây khúc tình si
và này đây ánh sáng chớp hàng mi
mỗi sáng sớm thần vui hằng gõ cửa;
tháng giêng ngon như một cặp môi gần.”
Đó là một bức tranh mùa xuân đầy ánh sáng , mới mẻ, tinh khôi, đầy âm thanh tình tứ. mùa xuân là mùa của cây cối đâm trồi, nảy lộc, mùa của sự sinh sôi và hạnh phúc tràn đầy. khu vườn xuân trong bài thơ cũng “vội vàng” dâng toả sắc hương, trao mật ngọt. ong bướm rộn ràng bởi những đóa hoa xuân khoe sắc thắm nổi bật giữa đồng nội xanh rì.
cành tơ phơ phất đang vươn những chồi bup nõn nà trong bức tranh xuân. Ánh sáng bình minh toả mà hồng đào, bừng hé. chim yến, chim oanh đang rộn ràng hát những bản tình ca mùa xuân. Điệp ngữ: “này đây” lặp bốn lần là tiếng reo vui đầy kinh ngạc của tác giả vì liên tiếp phát hiện ra những vẻ đẻẹp kì c. “tháng giêng” là khởi đầu của một năm, khởi đầu của mùa xuân – mùa xuân tươi non mơn mởn là biểu tượng vẻ đẹp cuộngc.></sp.
hình ảnh “cặp môi gần” gợi làn môi tươi hồng của thiếu nữ đang hé mở đợi chờ. khác với các nhà thơ khác thường lấy thiên nhiên là chuẩn cho mọi vẻ ẹp thì xuân diệu lại lấy with người giữa mùa xuân, tuổi trìmìhẻ, tổi trìmẻ yẻ. vì thế nên tháng giêng như tràn trề nhựa sống, mơn mởn da thịt bởi xuân hồng.
thế giới này ược xuân diệu cảm nhận bằng cả sự tinh vi nhất của một hồn yêu ầy Ham muốn, nên sự sống cũng hiện một một thế giới ầy xu ình. sở dĩ xuân diệu có những mong muốn và khao khát như thế bởi tác giả là một thi sĩ có hồn thơ nhạy cảm đặc biệt trườc ħi bƝc. và xuân diệu khẳng định:
“xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua
xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già
mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.”
khác với những quan niệm cũ cho rằng “xuân vẫn tuần hoàn” thì đối với xuân diệu:
“nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại!
còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời.”
tương ứng với mùa xuân là with người, là tôi. thời gian là thước đo tuổi trẻ. thời gian sẽ một đi không trở lại, vì vậy tuổi trẻ cũng như thế. làm chi có sự tuần hoàn cơ chứ ! trong cái mênh mông của đất trời, cái vô tận của thời gian, sự có mặt của with người thật là ngắn ngủi, hữu hạn.
“mùi tháng năm đền rớm vị chia phôi
khắp song núi vẫn than thầm tiễn biệt…”
cái tinh tế của xuân diệu thể hiện ở chỗ: cảm nhận được sự phai tàn khi vạn vật còn đang ở độ mơn mởn. thi sĩ thấy như ngọn gió lướt qua tất cả. lúc tạo vật đang ở thời tươi cũng là lúc phải đối diện với sự phai tàn sắp sửa. thời gian như có mùi, có vị chia phôi chất chứa. cả đất trời, song núi đều cất lên âm thanh của sự chia ly, tiễn biệt. vạn vật đang que thở, ngậm ngùi, đưa tiễn phần đời của chính nó. tất cả khiến nhà thơ cảm thấy hụt hẫng, tiếc nuối.
không thể Buộc gó, không thể tắt nắng, cũng không thể cầm giữ ược thời gian, thì chỉc corc cach thực tế nhất là chạy đua với thời gian, là phải thủ sống: ôi. chẳng bao giờ nữa…”
nếu như ở hai khổ thơ ầu, xuân diệu nói về tình yêu thiết tha với thiên ường nơi trần thế của mình there are ở khổ thơ ba tc giả đ đ đ à ° Mùa xuân không quay trở lại, lấy with người giữa tổi trẻ làm chuẩn cho mọi vẻ ẹp thì ở khổ thơ tư lại là lời giục giã sống vội vàng, cutng quýt của tác gi.
mở đầu khổ thơ, xuân diệu viết: “mau đi thôi mùa chưa ngả chiều hôm!”. Đây là lời giục giã sống vội vàng, sống sao cho có ý nghĩa khi còn trẻ bởi thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. và ở đy, xuân diệu đã gợi ra một cách sống, một quan niệm sống tích cực hơn: sống hết mình từng giây, sống tận hiến và tận hư. /p>
Ở đoạn thơ cuối, tác giả đã sử dụng một loạt động từ tăng tiến để thể hiện cảm xúc mãnh liệt của mình:
“ta muốn ôm
cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn
ta muốn riết mây đưa và gió lượn
ta muốn say cánh bướm với tình yêu
ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều.”
nếu như ở pHần ầu bài thơ, tac giả xưng “tôi” ể bộc bạch, giãi bày tâm trạng thì ở khổ thơ cuối, tac giả lại xưng “ta” ể ự ự ố tất cả đều thể hiện sự gấp gáp, cuống quýt, vồ vập. Xuân diệu muốn ôm giữ lấy những vẻ ẹp non tươi của cup sống đang diễn ra: sựng sống bắt ầu mơn mởn, mây ưa, gó lượn,… ể nó khỏi trôi đi nh ưng m. trái tim yêu của xuân diệu như muốn rộng ra chứa hết cả vũ trụ. tất cả đều thúc đẩy một quan niệm sống hối hả, vồ vập, cuống quýt.
vội vàng thể hiện một tâm hồn yêu đời, yêu sống đến cuồng nhiệt. biết quý trọng thời gian, biết quý trọng tuổi trẻ, biết sống cũng là để yêu; tình yêu lứa đôi, tình yêu tạo vật. và bài thơ là nhịp đập gấp gáp trước “thanh sắc trần gian” một ngày xuân của một trái tim chưa bao giờ chán sống.
phân tích bài vội vàng số 7
thơ xuân diệu là một nguồn sống rạt rào chưa từng thấy ở chốn non nước lặng lẽ này, xuân diệu says ắm tìnhu, say ắm cảnh trời, sống vàng, sưởng n. ngủi của mình” (trích “thi nhân việt nam”). nhận ịnh của nhà phê bình văn học hoài thanh đã đánh giá về những ặc sắc chủ y ếu trong sáng tác của nhà thơ ệu – gƷt ơnhê ting mẺ”>
một trong những tác phẩm thể hiện rõ điều này chính là “vội vàng”. qua bài thơ, chúng ta thấy được tâm hồn yêu thiên nhiên tha thiết, lòng ham sống mãnh liệt cùng quan điểm sống tích cực của tác giả. trước hết, bài thơ “vội vàng” đã thể hiện ý nguyện, tâm thế và mong muốn hành động của tác giả trước bước đi củi gian > th:
“tôi muốn tắt nắng đi
cho màu đừng nhạt mất;
tôi muốn buộc gió lại
cho hương đừng bay đi.”
trước vòng quay “một đi không trở lại” của dòng thời gian, tac giả xuân diệu muốn nắm bắt và giữ lấy từng khoảnh khắc qua việc muốn “tắt n” ể ể ể ể ể “tôi muốn” ược nhắc lại hai lần đã khẳng ịnh ý nguyện của cái “tôi” tha thiết muốn giữ lấy vẻ ẹp chóng tànhai của thiên nhiên; đồng thời làm nổi bật tâm hồn của một thi sĩ yêu đời, say mê thiên nhiên và trân trọng, nâng niu cuộc sống. và tình yêu tha thiết, mãnh liệt này đã được phác họa rõ net hơn ở những câu thơ tiếp theo:
“của ong bướm này đây tuần tháng mật;
này đây hoa của đồng nội xanh rì;
này đây lá của cành tơ phơ phất;
của yến anh này đây khúc tình si;
và này đây ánh sáng chớp hàng mi,
mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;
tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
tôi sang sướng. nhưng vội vàng một nửa:
tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.”
bằng biện phapp nGhệ Thuật liệt kê kết hợp nhịp điệu thơ nhanh và dồn dập, mọi thanh âm, mọi sắc màu, hình ảnh của bức trash thiên nhiên ều huej. Điệp từ “này đây” vang lên ầy say mê, thể hi mọi giác quan của người thi sĩ ều run lên ể đón nhận, ển hưởng vẻ ẹp của tạo Hóa, của ất. Đó là những vẻ đẹp hữu hình như “hoa của đồng nội xanh rì”, “lá của cành tơ phơ phất”.
Đó còn là vẻ đẹp vô hình như khúc ca tình yêu mang âm điệu say mê cuồng nhiệt của cặp “yến anh”, là nguồn sáng vội vã chớp mi,… hà. Ặc biệt, xuân diệu đã so sánh “that giêng” – khai ni ệm thời gian vô hình như “cặp môi” – sựt đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc cùng ộc đt cùng ột. , mới mẻ, khiến cho bức tranh thiên nhiên nơi trần gian hiện lên ẹp ẽ, tươi mới, căng tràn sức sống như “một thiên ường trên mấ”.
thi nhân vận dụng mọi giác quan ể tận hưởng vẻ ẹp của tạo vật, thiên nhiên nhưng vẫn không quên đi thức về sự trôi củnga. bởi vậy, ông đắm say, cuồng nhiệt cùng cảnh sắc đất trời nhưng he vẫn không ngừng chiêm nghiệm về dòng thời gian trôi, về tu trì>
“xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất.
lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
không cho dài thời trẻ của nhân gian;
nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lạị
còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời”
là một nhà thơ với thế giới quan, nhân quan tiến bộ, xuân diệu không chỉy thấy ược quy luật tuần hoàn của dòng thời gian: “xuân tàn, hại tới, tớt, n. tính tuyến tính, “một đi không bao giờ trở lại” của từng phút giây.
qua cách cảm nhận: “xuân ương tới” – “xuân ương qua”, “xuân còn non” – “xuân sẽ già”, dòng chảy vô hình của thời gian đâược khắc họ nia. nhân đang cảm nhận mùa xuân tươi ẹp, căng tràn sức sống cũng chính là mùa xuân đang ở viễn cảnh “sẽ già”, sẽ tàn p hhai, sẽ nhưng điều ặ Không ồng nhất với thời gian của ời người, nghĩa là “xuân qua” rồi xuân sẽ lại “tới” trong sự Tuần hoàn của ất trời, nhưng tuổi trẻi trẻi trẻi trẻi, ời
bởi vậy, ông cho rằng điều đẹp nhất của with người chính là tuổi trẻ và tình yêu. và từ đó, “ông hoàng thơ tình” luôn nuối tiếc mùa xuân, nuối tiếc tuổi trẻ bằng lòng ham sống, lòng yêu ời mãnh liệt c cùng quan niệm sống ” >
“ta muốn ôm
cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn
ta muốn riết mây thâu và gió lượn
ta muốn say cánh bướm với tình yêu
ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều”
điệp từ “ta muốn” ược ặt ở ầu câu vang lên ầy dõng dạc, kết hợp với hàng loạt ộng từ theo cấp ộng tiến: “ôm”, “tiếth”, “tiếmost”, “riếth” “nổi bật tư thế chủ ộng tận hưởng mọi vẻ ẹp của cuộc sống ở ộ ộ tươi mới nhất, căng tràn nhất cởiìa cái” tú.
lòng ham sống c cùng niềm say mê cuồng nhiệt đó chynh là ộng lực ể ểi thúc xuân diệu “sống vội vàng, sống cut. không hề tiêu cực bởi nhịp sống đó luôn gắn bó mật thiết với niềm vui sống và tinh thần lạc quan của tác giả. Đây là một quan điểm sống tích cực, tiến bộ và mang ý nghĩa giáo dục sâu sắc đối với mỗi một con người.
như vậy, qua việc phân tích bài thơ vội vàng, chúng ta có thểy ược tài năng của thi sĩ xuân diệu trong cách sử dụng ngôn từ và vậnhuụng ụng. tất cả các yếu tố đó kết hợp với nhau trong sự hài hòa, tinh tế, góp phần khắc họa hình tượng nhân vật trữ tình với tình yêu thiên nhiên tha thiết cùng niềm ham sống, lòng yêu đời cuồng nhiệt và nổi bật hơn cả là quan niệm sống “vội vàng” chạy đua với thời gian để nắm bắt lấy những gì đẹp nhất của tuổi trẻ, của tình y.
êu.
phân tích bài thơ vội vàng số 8
xuân diệu ược coi là nhà thơ mới nhất trong những nhà thơ mới.ông là nhà thơ trữ tình lãng mạn, luôn khát khao giao cảm với ờiạ. bài thơ vội vàng tập trung cao nhất cái khát vọng mãnh liệt ấy. xuân diệu đặt khát vọng giao cảm giữa tuổi trẻ và xuân tình, qua đó bộc lớmột xúc cảm triết học, một quan niệm nhân sinh mới mện.
xuân diệu yêu thiên nhiên, yêu cái ẹp ến mãnh liệt ến cường tráng nhưng bên trong những vần thơ củng vẫn gây cho người ọc một cẺ. Bởi tình yêu luôn gắn với nỗi đau, niềm vui song song với nỗi buồn, bởi niềm vui đó rồi cũng pHải hết, không thể tồn ồn tạhi vi̇ bằng cai nhìn mổ xẻ xẻ bị chẻ đôi thành hai tầng bậc: một cách cảm thụ giới mang thynh bi kịch và một. /p>
nhà thơ cảm thấy yêu cuộc sống này lắm, muốn níu giữ nhưng nhìn lại, tác giả lại nhận thấy một bi kịch số số số. trong sự cảm thụ thế giới của xuân diệu, cuộc sống được phát hiện ở tinh bi kịch. bi kịch nay là sự giằng xé giữa tình yêu và nỗi đau, giữa cảm xúc và nhận thức.
tình yêu cuộc sống này tràn ngập trong huyết mạch của nhà thơ, nhà thơ nhận thấy cuộc sống nơi mình đang song như mờt thiên. có một câu hỏi lớn từng thôi thúc loài người tìm lời giải đáp: vẻ đẹp cuộc sống ở đâu? Đạo thiên chúa tìm vẻ đẹp ở thiên đường cao cả. Đạo phật tìm vẻ đẹpở cõi niết bàn bình an. còn xuân diệu, thiên đường nằm ngay trên mặt đất:
cửa ong bướm này đây tuần tháng mật
này đây hoa của đồng nội xanh rì
này đây lá của cành tơ phơ phất
của yến anh này đây khúc tình si
mỗi buổi sớm thần vui hằng gõ cửa
tháng giêng ngon như một cặp môi gần.
cuộc sống thật tươi đẹp, thật đáng sống biết bao khi mỗi buổi sáng thần vui hằng gõ cửa. Điệp ngữ: “này đây” lặp bốn lần là tiếng reo vui đầy kinh ngạc của tác giả vì liên tiếp phát hiện ra những vẻ đẻẹp kì c. sau mỗi tiếng reo vui, cuộc sống hiện ra, giản dị mà đắm say: cái đắm say tình tứ của ong bướm, yến anh; cái đắm say bát ngát sắc xanh của đồng nội; cái ắm say non tơ của cành lá… từ những hình ảnh cụ thể, tiếng reo vọt trào lên một cảm xúc tổng hợp và lạng trước thiên mỰngi nhiên: tháng.
Đây được coi là câu thơ có một không hai trong thơ ca việt nam, tác giả đã dùng cái vật nhìn thấy để so sanh với cái vô hạn của gian th. câu thơ đặc sắc lấp lánh ba vẻ đẹp độc đáo. “tháng giêng” là khởi đầu của một năm, khởi đầu của mùa xuân – mùa xuân tươi non mơn mởn là biểu tượng vẻ đẹp cuốngc s. hình ảnh “cặp môi gần” gợi làn môi tươi hồng của thiếu nữ đang hé mở đợi chờ.
phép so sánh đã hội tụ mùa xuân với tuổi trẻ thành vẻ đẹp tổng hợp của cuộc sống. quan niệm thẩm mỹ mới mẻ của xuân diệu đã đưa cặp môi thiếu nữ vào trung tâm vũ trụ, with người thành chuẩn mực vẻ đẹthip c. một xuân diệu táo bạo, mới lạ nữa xuất hiện trong từ “ngon” ầy cảm giác nhục thể, tình yêu cuộc sống ược huy ộng cộcợ linhánth h. vẻ đẹp của khổ thơ thật trẻ, thật nồng.
thơ xuân diệu không bao giờ bình yên vì tình yêu luôn vấp phải nỗi đau. mạch thơ vui đang dào dạt chảy bỗng vấp phải một dấu chấm cắt giữa câu thơ:
tôi sang sướng.
nhưng vội vàng một nửa.
cuộc sống tươi đẹp, ý nghĩa bao nhiêu thì nhà thơ lại cảm thấy minh rơi vào tấn bi kịch bấy nhiêu. bi kịch cuộc sống dồn tụ trong câu thơ. bi kịch xuất phát từ một phát hiện triết học về thời gian:
xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua
xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già
mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Đây là quan niệm chưa từng có trong cái nhìn truyền thông. thời gian trung ại vốn ược quan niệm là thời gian tuần hoàn, thời gian lặp lại tuần tự (tháng chạp là tháng trồng khoai – tháng giêng trồng thán ậhà hai). nhịp thời gian muôn đời không đổi tạo nên thế quân bình nội tâm khiến with người ung dung, bình tĩnh đến chậm chạp.
thời gian hiện đại khác hẳn, là thời gian tuyến tính (một đi không trở lại), nên thời gian tự hủy diệt trong lẽ tồn vong gp.n, ngồn vong gồn nhận thức ấy ược xuân diệu thể hiện bằng những cặp từi tới – qua, non – già… cuộc sống vận ộng phat triển trrì trình vừa khẳng ịnh vừa pHủ ị ị >
đy là những nghiền ngẫm triết học tinh tế và có chiều sâu, thỏa mén phần nào nhu cầu trí tíệ của người ọc (nhất là người ọc trẻuổi Cari “qua”, cai “già” (tức là cai pHủ ịnh) nên quan niệm sống của xuân diệu có pHần thiếu bình tĩnh, ổn ịnh mà hơi ngả về phy thở gấp gáp rất riêng trong thơ xuân diệu.
vì vậy, bi kịch trong nhận thức tràn vào tâm hồn, xuân diệu nhìn đâu cũng thấy mất mát, cũng thấy chia li:
mùi tháng năm đang rớm vị chia phôi
khắp song núi vẫn than thầm tiễn biệt.
nỗi đau thấm cả vào cơn gió, tiếng chim, nhưng đau nhất là tuổi trẻ nhạy cảm đang khát sống:
nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn
nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại
còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi.
nhìn tổng thể, nỗi đau vừa tương phản với tình yêu để tạo thành bi kịch, vừa là kết quả của tình yêu. Bởi vì, nếu không biết yêu cuộc sống thiết tha, sâu sắc ến thế, làm sao biết xót đau khi hiểu rằng thời luôn chảy trôi, không cor bền v ững, nh, l, l, l, l, l, l, l, l, l, l, l người. cho nên, vội vàng là nỗi đau lớn của một tình yêu lớn.
bốn câu thơ ở khổ 1 là một khát vọng chống lại quy lật tự nhiên: “tôi muốn tắt nắng đi – cho màu ừng nhạt mất – tôi muốn buộc g g g Đy là khổ thơ duy nhất xụân diệu dùng thể ngũ ngôn ể tạo một giọng điệu gọn, chắc, thể hiện ý chí mạnh mẽ muốn chặn ứng bước chân thời gian. nhưng ý chí chủ quan sao thắng được quy luật khách quan. vì thế, hơi thơ mạnh mà bên trong vẫn hẫng hụt, bất lực…
nhưng xuân diệu đâu có chịu bó tay. phải tìm một cách khác: hãy tận hưởng cuộc sống. Đó là nội dung chủ yếu của đoạn kết: “ta muốn ôm cả sự sống mới bắt ầu mơn mởn, ta muốn riết mây ưa và gió l. và non nước, và cây, và cỏ rạng – cho chuếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng – cho no nê thanh sắc của thời tươi – hỡi xuân hồng, ta mu n’p!
hệ thống từ: ôm, riết, say, thâu, cắn là một trường cảm xúc ngày một dâng trào, bộc lộ một khát vọng sống mãnh liệt ng crán. trái tim yêu của xuân diệu như muốn càng ra chứa hết vũ trụ. câu kết bài thơ đẹp rực rỡ. cuộc sống mơn mởn, tròn căng hấp dẫn như trái xuân hồng. thi sĩ ước vọng được “cắn” vào quả đời ấy để tận hưởng một cách nhục cảm, hết mình mọi hương vị cuộngc s. chỉ có xuân diệu mới tạo ra kiểu cảm xúc táo bạo, mới lạ mà tinh khiết như thế.
nhờ tri tưởng tượng táo bạo, mới mẻ, của xuân diệu mà nhiều người trong chung ta muốn trở lại tổi trẻa của mình, ể sống hết mình với thiên nhiên tươi ẹi ẹi ẹi ẹi ẹ No. Không chỉ ca ngợi cảnh ẹp nhà thơ muốn ưa ra một lời khuyên cho thế hệ trẻng ể Tuổi trẻ của mình trôi đt một cach hoài, hãy sống ểể con cho cho cho vẻ ẹ
sống vội vàng không có nghĩa là sống gấp, sống ích kỉ trong hưởng thụ. “vội vàng” thể hiện một tâm hồn yêu đời, yêu sống đến cuồng nhiệt. biết quý trọng thời gian, biết quý trọng tuổi trẻ, biết sống cũng là để yêu; tình yêu lứa đôi, tình yêu tạo vật. tình cảm ấy đã thể hiện một quan niệm nhân sinh mới mẻ, cấp tiến.
bảy thập kỉ sau bài thơ “vội vàng” ra đời, nhiều câu thơ của xuân diệu vẫn còn làm cho không ít người ngỡ ngàng! xuân diệu đã sống “vội vàng” như vậy. với hơn 50 tác phẩm, hơn 400 bài thơ tình, ông đã góp phần làm giàu đẹp cho nền thi ca việt nam hiện đại.
nhà thơ xuân diệu đã đi vào thế giới vĩnh hằng những tao nhân mặc khách, nhưng ta vẫn cảm thấy ông đang hiện diện giữa cuộc:
“¡hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”
“mau với chứ! vội vàng lên với chứ!
em, em ơi! tình non sắp già rồi…”
bài thơ “vội vàng” cho thấy một cảm quan nghệ thuật rất đẹp, rất nhân văn, một giọng thơ sôi nổi, dâng trào và lôi cuốn. có chất xúc giác trong thơ. có cách dùng từ rất bạo, cách cấu trúc câu thơ, đoạn thơ rất tài hoa. “vội vàng” tiêu biểu nhất cho “thơ mới”, thơ lãng mạn 1932-1941.
bài văn mấu số 9 phân tích vội vàng
“thà một phút huy hoàng rồi chợt tối còn hơn buồn le lói suốt trăm năm” (giục giã – xuân diệu)
xuân diệu là một trong những cây ại thụ lớn của nền thi ca việt nam, ông còn ược mệnh danh là “ông hoàng” của những bài thơnh cháy bỏng nồng nào cũng thể hiện được cái khát khao mãnh liệt với tình yêu, với cuộc đời. không giống như những nhà thơ mới c cùng thời, xuân diệu đã sớm khẳng ịnh ược cái tôi riêng biệt trong chất sống sôi nổi, cuuồng dice của mình . âu của xuân diệu trước sự trôi nhanh vội vã của thời gian.
xuân diệu có but danh là trảo nha, ông sinh ra ở quê mẹ bình Định, nhưng lớn lên ở quy nhơn. Ông là thành viên của nhóm tự lực văn đoàn cũng là cây but mở đầu cho phong trào thơ mới ở nước ta lúc bấy giờ. các tác phẩm nổi bật trong giai đoạn này có: thơ thơ (1938), gửi hương cho gió (1945). tham gia vào phong trào cách mạng những năm 1944, xuân diệu trở thành một cây bút xuất sắc chuyên viết về ề ề ềi gợi cách mạng hạng, giọông hádƹng. Vội vàng làbi thơ ược Trích từp thơ thơ (1938), ược lấy cảm hứng từt tâm hồn yêu cuộc sống thiết tha và những kham phá mới mẻ về về tht Lý nhc.
mở đầu bài thơ vội vàng xuân diệu đưa người đọc đến những cảm xúc vui tươi, yêu đời trước vẻ đẹ mânûpỻ c. vẻ đẹp đất trời hiện lên như một bức tranh nhiều màu sắc với những hình ảnh thiên nhiên thơ mộng, đẹp đẽ na. trước mắt nhà thơ, cuộc sống đang diễn ra thật sôi động và tràn đầy nhựa sống:
“tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi. của ong bướm này đây tuần tháng mật này đây hoa của đồng nội xanh rì này đây lá của cành tơ phơ phất của yến anh này đây khúc tình si và này đây ánh sáng chớp hàng mi mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa tháng giêng ngon như một cặp môi gần”
có lẽ vì quá say mê trong niềm hạnh phúc tột cùng mà tác giả đã nảy ra trong ầu một ý nghĩ thật táo bạo “tắt nắng”, “buộc gió”, nộg giữn v. thể cảm nhận bằng mắt nhưng tay ta lại chẳng thể chạm được. NGHệ Thuật điệp từ “tôi muốn” kết hợp cùng các ộng từ mạnh đã cho người ọc thấy ược niềm đam mê mê mé mãnh liệt và khát khao nắm giữ, chinh phục tạo hoá nhà thà. khổ thơ ngũ ngôn mở đầu cho tác phẩm vừa cô đọng ý nghĩa nhưng cũng không kém phần cảm xúc.
khung cảnh thiên nhiên rực rỡ sắc màu được xuân diệu miêu tả bằng những câu thơ bay bổng, rất sinh động. khung cảnh non nước hiện lên trong thơ đẹp lung linh như một “thiên đường trên mặt đất”. hình ảnh “ong bướm”, “hoa của ồng nội”, “lá của cành tơ”, “yến anh”, … qua with mắt của người nghệ sĩ tài hoa đã hiện l lt thật đậu, đánth y. cuộc sống như bữa tiệc đang chào đón cùng những hương vị ngọt ngào, lãng mạng của “tuần tháng mật”, hương thơm l “của của” ồn ồ. tình yêu lứa đôi hiện hữu khiến cho cuộc sống lại càng ấm áp, yêu đời và hạnh phúc ngập tràn khắp mọi nơi. Điệp cấu trúc “này đây” của xuân diệu ược sử dụng thật tài tình và ầy khéo léo như lời mời gọi, phôt hết những mữc tu ỹ c. những khi sáng sớm, “thần vui hằng gõ cửa” ta lại chào đón một ngày mới trong niềm hân hoan, rạng rỡ. hình ảnh so sánh ầy sáng tạo và rất gợi cảm “thang giêng nogon như một cặp môi gần”, thang giêng This đẹp của người with gái đang độ xuân thì. có thể nói cái nhìn của xuân diệu rất mới mẻ và ộc đáo, ông đã lấy chuẩn mực cái ẹp của with người ể mi miv tả cảnhắ thinê chin. Đây quả là một câu thơ đặc sắc và có giá trị nghệ thuật vô cùng to lớn. quá sung sướng với niềm khát khao của mình, tác giả đã vội vàng chạy theo nhịp sống hối hả, ông chẳng thể chờ “nắng hạ” bởi vì
yêu cuộc sống tha thiết nhưng xuân diệu lại tận hưởng một cách vội vàng và bám riết, ông không giấu nổi cảm xúc lo âu, ắ ng troc khong. cuộc ời là vô hạn nhưng ời người lại quá ngắn ngủi, những suy nghĩ trăn trở cứ hiện lên trong tâm hồn tonc giả: làm sao có thể níthan? làm sao có thể tận hưởng trọn vẹn cuộc đời?
“tôi sang sướng. nhưng vội vàng một nửa: tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân. xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, không cho dài thời trẻ của nhân gian, nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, nếu tuổi trở chẳng hai lần thắm lại còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời; mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi, khắp song, núi vẫn than thầm tiễn biệt… cơn gió xinh thì thào trong lá biếc, phải chăng hời vi? chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi, phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa? chẳng bao giờ, ôi! chẳng bao giờ nữa…”
tác giả vui sướng xen lẫn nỗi lo lắng, hoài nghi. Ông sợ hãi tuổi trẻ sẽ qua đi nhanh như thời gian vô tình. “Xuân đang tới nGhĩa là xuân đang qua” câu thơ nghe tưởng như vô lý nhưng lại là quan điểm nh9n Sinh khéo léo ược tac giả Lồng ghép vào thơ, mỗi synhing “xi ọ gi -lồng ghép vào thơ, mỗi sinh. là nỗi buồn hiu quạnh của with người nhưng “xuân” cũng mang đi tuổi thanh xuân của ta. Đu đó từng có câu hát vang vọng: “mỗi mùa xuân sang mẹ tôi già đi một tuổi”, lòng người thì bao la nhưng không thắng nổi quy luật tạo, mùa. đi theo thi gian. NHữNG Câu Thơ Có Chút Giọng Hờn trach của nhà thơ: “Nói làm chi rằng xuân vẫn Tuần honn/nếu tổi trẻ chằng hai lần thắm lại”, thời thìnd ạnd ời cat bụi. mối quan hệ ối kháng giữa thiên nhiên vĩnh hằng và with ng ười bé nhỏ, xuân diện sớm đã nhận ra ược quy luật tất yu ấy, ông đu v ông đu. nghệ thuật điệp từ “xuân”, phép ối xứng “rộng”, “chật” tạo cho mạch thêm thêm dồn dập, gấp gáp, tăng sức biểu cảm lôi cuờing. NHữNG Từ NGữ: “Tiếc, Chia PHôi, Tiễn Biệt, ứt, Phai Tàn”,… Kết Hợp với những dấu chấm than, dấu hỏi, các cặp vần gieo lín tiếp, tạo nên cảt đau khổ và đầy nuối tiếc.
Đoạn thơ cuối là khát khao sống cháy bỏng, mong muốn được giao cảm với cuộc đời. nhịp sống vội vàng, dồn dập được xuân diệu tái hiện bằng những câu thơ mang xúc cảm dạt dào và đầy cuồng nhiệt:
“mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm, ta muốn ôm cả sự sống mới bắt ầu mơn mởn ta muốn riết mây ưa và gió lượn, ta muốn cánh bướm vớn với tìnhu, tìnhut. và cỏ rạng cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng cho no nê thanh sắc của thời tươi – hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”
lời thúc giục vội vã “mau đi thôi!”, Cùng ại từ nhân xưng “ta” ược điệp lại nhiều lần bộc lộ cai tôi mạhnh mạnh mạn hàng loạt ”,“ Mây ưa và gó lượn ”,“ Cánh bướm với tình yêu ”,… kết hợp với những ộng từ mạnh“ ôm ”,“ riết ”,“ thâu ”tạo nên giọng thơ nồng cháy. câu thơ “hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi” ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹ ci ẹm g, cá ẹ cá ẹ. ấy của thiên nhiên. xuân diệu nhận ra không thể thay đổi quy luật tạo hoá, những câu thơ cuối bài như lời khuyên của tác giả với độc giả: mỗi người chỉ có một lần để sống vậy nên hãy sống cuộc đời ý nghĩa, cháy hết mình với đam mê, khát khao của bản thân để không phải nuối tiếc về sau.
xuân diệu là “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”, hồn thơ ông mang ậm tính nhân văn, giọng thơ Linh Hoạt, ngôn từ sáng tạo, ộc đáo, cach di . bài thơ vội vàng chứa ựng cả bầu trời tâm tư, cảm xúc của nhà thơ, thể hiện ược nỗi niềm khát khao hoà nhập với cuệi diuộc ộc . tác phẩm đã góp phần to lớn đưa tên tuổi ông vụt sáng trên bầu trời thi ca việt nam.
phân tích vội vàng – bài văn mẫu số 10
nhà thơ được hoài thanh đánh giá là “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới” chính xuân diệu không ai khác. thơ ông là một nguồn sống dào dạt tràn ầy xuân sắc xuân tình của một thi nhân yêu say ắm tình yêu, cuộc ời và biết trọt cun hph. tiêu biểu cho phong cách thơ xuân diệu là bài thơ “vội vàng” thể hiện quan niệm sống vội vàng rất mới mẻ, có ý nghĩa.
vội vàng là một tính từ để chỉ sự nhanh chóng, gấp gáp. Theo Xuân diệu sống vội là sống nhanh, sống gấp ể tận lực cống hiến, tận tâm tận hưởng, thưởng thức vứa ẻ top hưẹ sống vội vàng Tong quan niệm trẻ nay vội chạy theo giá trịt chất, vội sống ể hưở ưở ụ ụ ộ ộ ộ ộ. thượng mà sa đà vào lối sống tiêu cực vô nghĩa. chính quan niệm vội vàng của xuân diệu đã thức tỉnh cho ai đã lầm lối, mở đường cho ai đang bơ vơ đi tìm lẽ sống đích ực.
vậy tại sao xuân diệu lại có được lối sống mang ý nghĩa nhân sinh sâu sắc như vậy? Ông là nhà thơ luôn khao khát giao hòa, giao cảm với cuộc đời, yêu tha thiết sự sống xung quanh mình. Xuân diệu phát hiện ra vẻ ẹp tạo Hóa ban tặng chu chung ta, thi sĩ như người hướng dẫn viên du lịch ưa ta du ngoạn ngắm cảnh ẹp hết nn nọn chỗ kia: vẻ ẻ ẻ ẻ tơ phơ phất, khúc tình si của yến anh, ánh sáng chớp hàng mi, thần vui gõ của mỗi sáng sớm và tuyệt vờt vờt l. cặp môi gần của tình yêu. những vẻ đẹp ấy không phải tìm ở đâu xa mà nó là “bữa tiệc ngon”, là chốn bồng lai tiên cảnh giữa trần gian. phông phải là vẻ ẹp ặp ặc trưng cho một vùng quê như thơ nguyễn khuyến, hàn mặc tử hay vẻ ẹ ẹp “tràng giang” của huy cận mà thi thinên n. bình dị xung quanh ta. thi nhân sung sướng tận hưởng, thỏa mãn chìm đắm trong thiên nhiên nhưng ông cũng “vội vàng một nửa”, ông bồi hồi nuối tiếc cảnh sắc đất trời trong những phút giây căng tràn nhựa sống trong khoảnh khắc tươi đẹp khi xuân sang.
thi sĩ sống vội vàng là bởi ông nhận ra quy luật trôi chảy khắc nghiệt và sự tàn phá của thời gian. NếU NHư Trong Văc Học Trung ại Các NHà Thơ Quan Ni ệM Thời Gian Là Tuần Hoàn, Xoay Vòng Còn ối Với Xuân diệu đó Thời Gian Tuyến Th Một ươi Không NGHĩA Là xu nếu người khác cảm nhận mùa xuân qua đi khi hạ ến còn nhà thơ không cần ợi nắng ến mới hoài xuân mà ông nuối tiếc mùnay hiảnán cán. Đối với ông xuân đang đến nghĩa là đang qua, xuân còn non rồi cũng già, thậm chí là xuân hết nhà thơ cũng mất. xuân diệu yêu quý mùa xuân của thiên nhiên đất trời, màu xuân của tuổi trẻ với ông tuổi trẻ qua đi cuộc đời trở nên vô n. tuổi trẻ là quãng thời gian tươi đẹp, ý nghĩa, hạnh phúc nhất của đời người. câu thơ mang ý nghĩa nhân sinh sâu sắc tác giả như muốn gửi gắm lời nhắn nhủ đến bạn đọc hãy biết trân trọng từng khoảnh khắc của thời gian, nhất là mấy năm ngắn ngủi thanh xuân, khoảng thời gian ấy ta có sức khỏe, có ý chí, có niềm tin và có cơ hội để thử thách bản thân, để cho mình được “thất bại” để thấy cuộc đời có ý nghĩna vô cù. nhà thơ am ảnh trước sự tàn pHá của thời gian khiến cho mọi vật ều ược nhân Hóa Hiện hữu lên như with người cũng biết buồn vui, tủi hờn, ều biết lo sợ sợ sợ bởng biết buồn vui, tủi hờn, ều biết lo sợ sợ bởng biết buồn vui, tủi hờn. nên kết thúc cho mạch cảm xúc là that từ ôi và dấu chấm than, c cùng với dấu ba chấm biểu ạt ý chưa nói hết thể hiện tâm trạng nuối tiếc ến tột cùng của tán ông! chẳng bao giờ nữa…”
vì cảnh sắc trời xuân qua ẹp nên nhà thơ muốn “tắt nắng”, “buộc gó” muốn can thiệp vào quy luật của tạo hóa ểu giữ hương sắc tươi ẹp của ờa ờa ời. Đó là một ước muốn táo bạo, nghe có vẻ phi lí nhưng đứng trong hoàn cảnh, tâm trạng thi nhân ta mới thấy nó có nghĩa có lí vô cùng. thi nhân đang tiếc nuối cho thanh xuân của đất trời và with người nên she cất tiếng kêu gọi “mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm” ta đã từng bắt gặp lời thúc giục ấy trong câu thơ: “mau với chứ vội vàng lên với chứ/ em em ơi, tình non gi”. lúc nào trong tâm thức xuân diệu cũng muốn hưởng trọn thanh sắc của thiên nhiên, ông muốn ôm, muốn riết, muốn, muốn thâu và tột xâuỉnh là muỉnh. Hàng loạt Các ộng từ ược sắp xếp Theo Mức ộ ộ TăNG Tiến Cho Thấy Khao Khát Cháy Bỏng Của NHà Thơ Muốn Hòa Mình, so chảy vào Thiên nhiên ể ận hưởng ttrọn. nếu không phải một with người yêu tha thiết cuộc sống, say ắm trước vẻ ẹp của ất trời làm sao he có thể viết những vữn mứn tuƺn thƺn th. chưa có một hồn thơ nào mà thiên nhiên lại rạo rực tràn đầy sức sống mãnh liệt như trong bài thơ “vội vàng”.
như vậy qua tác phẩm ta có thể thấy được quan niệm sống vội vàng tích cực đáng để ngưỡng mộ và học tập. qua đó tác giả đã cho em cũng như bạn đọc những giá trị nhân sinh sâu sắc. học xong bài thơ em xuân diệu cho em biết thế nào là sống có ích, có nghĩa, biết nỗ lực hết mình cho tuổi trẻ ngắn ngủi, biết cống hiến sức mình cho qu.
quan niệm sống vội vàng của xuân diệu fo ý nGhĩa sâu sắc với cuộc ời, tồn tại lâu bền với thời gian và luôn đung trong mọi thời ại ặ diệu mới nhất trong các nhà thơ mới – nên chỉ những người còn trẻ mới thích đọc xuân diệu, mà đã thì phải mê”.
phân tích bài thơ vội vàng của xuân diệu, mẫu số 10
trong phong trào thơ mới, ngoài cai kỳ dị bí ẩn nhiều đau thương của hàn mặc tử, sự quê mùa chân chất của nguyễn bính, nỗi buồn mênh mang, ảm ạm của huy hiện tượng độc đáo, đầy mới lạ và nhiều sức hấp dẫn. Ông đã mang ến cho cả thi đàn một luồng gió mới, trẻ trung, yêu ời, nồng nhiệt và ắm say, như một kẻ si tình đang vội vã khỏa lấp đp ữhng ng n , tham, tham, tham, tham, tham, tham, tham, tham, tham. lam” tận hưởng những màu sắc, hương vị bình thường giữa cuộc đời. ỌC thơ xuân diệu người nào chê thì pHê pchaán ến bỏ, người đã thích thì ca ngợi hết lời, và những người thích thou ấy lại đa số là những người trẻt dào sống. vội vàng là một trong những tứ thơ nổi bật và xuất sắc nhất của xuân diệu khi thể hiện ược hầu hết phong cách sáng tác cŻng qunngh nh,
“tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi”
trong bốn câu thơ ầu tiên xuân diệu đã bộc lộ cai tôi ca nhân của mình một cach rõ rệt và ặc sắc bởi những ước muốn kỳ lạ có pHần hoang ường và nông nông nôi buộc gió” những sự việc tưởng chừng như xa vời và không thể xảy ra. ẰNG SAU SUY NGHĩ TÁO BạO ấY Là MộT TìnH YêU THA THIếT VớI CUộC ờI, Vì YêU Nên NGườI THI Sĩ Luyến tiếc tất cả vẻ ẹp bình dị đang diễn cuộc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc Ối với xuân diệu màu nắng chói chang của mùa hạ there nhàn nhạt của mùa thu ều thực ẹp và thực quý giá, mà bản thân xuân diệu muốn thứ nắng ấm ượm ượm ượm ượm ượm ượm ượm ượm ượm >
nhà thơ muốn “buộc gó” là bởi vào mùa xuân trăm hoa đua nở, hương sắc ngào ngạt, buộc gó ể Hương thơm của hoa la, cây cỏ không bị phai nhạt, hư vô vô vô vô vô Trong không gian. có thể nói rằng cái tôi của xuân diệu ược thể hiện một cách vô cùng ộc đáo vừa ngây thơ, khát khao sở hữu nht một ứa hiỡn tẻ n hẻ. tất cả những điều ấy đều thể hiện tấm lòng yêu tha thiết của xuân diệu đối với cuộc sống, với thiên nhiên mùa xuân, mà sâu xa là sự tiếc nuối, sợ hãi bản thân không so kịp với bước chân của tạo hóa, không thể tận hứng mà tận hưởng hết tất thảy những điều bình dị trong cuộc đời vốn còn nhiều tươi đẹp này.
“của ong bướm này đy tuần tháng mật này đây hoa của ồng nội xanh rì này đy lá của củ tơ phơt của yến anh này đy khúc tình si và này àmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmt. gõ cửa tháng giêng ngon như một cặp môi gần”
chynh từ nhận thức mới mẻng vẻ ẹp thực sự chynh là xuất phát từ những điều bình dị, giản ơn xung quanh cuộc sống thường ngày chứ không pHôi ơn chêt. xuân diệu đã vẽ ra một bức tranh thiên nhiên mùa xuân thực sinh ộng và hấp dẫn, bộc lộ riqute tình cảm nồng nàn, ắm says của ông xiối v. xuân diệu được mệnh danh là ông hoàng thơ tình bởi từng vần thơ của ông dù vui hay buồn vẫn luôn rất tình tứ, lãng mạn. Ở Vội Vàng Cũng Thế, Trong lúc sôi nổi, ắm Say và nhiệt huyết nhất khi nhìn vềnh sắc mùa xuân, củt của người nghệ sĩ sĩng tràn ngìnp tình đm đm đm. Điều đó thể hiện rõ trong từng câu thơ khi ở bức tranh thiên nhiên hầu như mọi cảnh vật ều có đôi có cặp mạn và tình ngtứ, ong tọ. hoa trong ồng nội xanh rì thực hòa hợp viên mãn, lá với cành tơ cũng lả lướt đón ưa, và khúc tình si của cươp yến oanh lại càng làm cho khung c.
Đặc biệt ở câu thơ “và này đây ánh sáng chớp hàng mi” lại càng làm cho bức tranh mùa xuân thêm phần lãng mạn, trong trẻo và ấn hp t. hình ảnh hàng mi ánh lên màu nắng sớm là một hình ảnh đẹp và lãng mạn, khi xuân diệu đã khéo léo để con người xuất hiện và hòa nhập với thiên nhiên, yêu thiên nhiên một cách rất đỗi dịu dàng, đó có thể là MộT Nàng Thơ Trẻ TUổI DạO BướC TRONG KHU VườN, Cả NGườI PHủ MộT MÀU NắNG NHÀN NHạT, Mà Hàng my cong vút lại bắt mắt hơn cạn đó cũng có thể là bong dáng người mơ màng, đôi mắt khép hờ hững khiến án hắng ming. chung quy lại dù hiểu thoo cách nào xuân diệu cũng đã rất thành công khi đem ến cho người ọc một bức tranh thiên nhi -thn thng t. càng bộc lộ được tấm lòng yêu mùa xuân, yêu thiên nhiên tha thiết của tác giả.
ến câu thơ cuối cùng triết lý nhân sin sâu sắc của xuân diệu ược bộc lột một các tinh tế rằng “mỗi sớm thần vui hằng gõ cửa ử ậ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ ượ chính là một niềm vui lớn, tựa như thần, như thánh ngự trước cửa. và xuân diệu, bản thân ông chỉ mong mỗi ngày được sống hạnh phúc, được tận hưởng cuộc sống bình dị êm đềm, được sống giữa thiên nhiên xuân sắc, đó đã là điều hạnh phúc quá đỗi lớn lao, chứ chẳng mong cầu tìm bình yên, vui sướng giữa chốn bồng lai tiên cảnh, xa rời nhân thế. từ đó él cũng thấy được quan niệm sống thực tế, đơn giản, không mưu cầu những thứ cao xa, ngoài tầm với, mà trái lại xuân diệu hết sức trân trọng cuộc sống trước mắt, trân trọng từng giây phút tuổi trẻ giây phút được sống trên trần gian.
câu thơ “than giêng nogon như một cặp môi gần” là sự chuyển ổi cảm xúc mạnh mẽ và thú vị, xưa nay người than tận hưởng cảnh sắc thiên nhiên bằnh, that, that, that, that, that, Thá, Thá, Thá, Thá, Thá, Thá, Thá, Thá, Thá, Thá , tha, tha, tha. xuân diệu ông còn tận hưởng mùa xuân bằng cả vị giác. vì qua ỗi yêu thích, qua ỗi khao khát vẻ ẹp của mùa xuân mà ông vừa thấy nó ngon ngọt, vừa muốn ược tận hưởng ược “hâôn” vàu m. Đang trên đà cảm xúc thăng hoa tột bậc của sự sung sướng hạnh phúc, bỗng nhiên tâm trạng của thi sĩ chùng lại:
“tôi sung sướng nhưng vội vàng một nửa tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”
xuân diệu đang mơ màng trong bức tranh thiên nhiên mùa xuân ậm sắc hương vị, thế nhưng giữa cái sung sướng ấy nhà thơt bất dừi vẫng lẫ. what thực đó là một cach nghĩ vông kỳ lạ và khó hiểu, thế nhưng chynh cai sự ưu lo, tiếc nuối lạ lạ Lạng ấy lại là chi tiết cho thấy tấm lòng khao khát, thha Thi, sâu ậ Đồng thời cũng là cánh cửa để ở ra những triết lý nhân sinh mới mà tác giả muốn truyền đạt.
“xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, không cho dài thời trẻ của nhân gian, nói làm chi rằng xuân vẫn Tuần hoàn, nếu ến nữa khôông phải rằn gặp lạn. còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;”
xuân diệu hiểu và nắm rõ ược quy lật không thay thay ổi của tạo hóa “xuân đang tới nghĩa là xuân đang qua/xuân còn non nGhĩa l ° nọ, Cùng với bước đi của tạo tumii xuân của with người cũng Theo đó mà tàn phai, Héo úa dần Theo NĂm That, Không Một Ai Cóc Cóc , that. qa đi, Tuổi Già ập ến, with người chẳng ai thoot khỏi một vòng sinh lão bệnh tử. tac giả nghĩ ến mùa xuân qua đi rồi xuân lại về, một vòng vòng vòng tu thâng lại chỉc có một cuuộc ời, một tu. Chính lẽy xuân diệu đâm ra tiếc nuối và hờn giận “lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật/không cho dài thời trẻi trẻ khao khát mùa xuân và taổi trẻn ộ hờn dỗi, which trach cả tạo Hóa, thậm chí muốn ông trời cho m. /p>
“nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn nếu ến nữa không phải rằng gặp lại còn trời ất nhưng chẳng còn tôi mãi nên bâng khuâng cảtiẺ tiẺ
tác giả ý thức ược sự ngắn ngủi của ời người, của cuộc sống thế nên ối với ông việc tạo hóa tuàn cũng cot. Đồng thời cũng thể hiện được cá tính, cái tôi ngông cuồng, dám vượt lên để đứng ngang hàng cùng vũ trụ, đề cao bản ngã, khi nhận định rằng còn trời đất nhưng đã không còn bản thân mãi mãi, thể hiện sự mất mát sánh ngang với trời đất. chính lẽ ấy, xuân diệu không kìm lòng được mà tiếc cả đất trời, tiếc nuối hết tất thảy những gì đang diễn ra xungc quanhs cuᑻngc. cai tấm lòng vừa bao la, vừa tham lam tiếc nuối của xuân diệu thật đáng yêu và cũng thật sâu sắc, khi đã mở ra trong lòng ộc giảng quy luật tuần hoàn tàn tàn tàn tàn tàn tàn nh quý giá của tuổi trẻ, tạo động lực để con người ta sống có ý nghĩa hơn, tránh để lại nhiều tiếc nuối trong cuộc đời. và bản thân xuân diệu cũng chynh là người mạnh mẽ tìm ra giải phap choc bản thn khi sớm nhận ra những quy luật của thời ông vội vé vào sống, lao vào kẻ đ
“mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm, ta muốn ôm cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn; ta muốn riết mây ưa và gió lượn, ta muốn say cánh bướm với tình yêu, ta muốn thu trong một cái hôn nhiều và non nước, và cây, và cỏ rạng, đ cho chế, cho đ, cho đ, cho đ, đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ. nê thanh sắc của thời tươi; – hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”
câu thơ “mau đi thôi/mùa chưa ngả chiều hôm” chynh là lời tự thúc giục, ộng viên bản thn, cũng nhưuều thủ hệ phảnghanh bchớ ch ch. hưởng những cảnh đẹp, ý vui ngay chính tại nhân gian này chứ không phải ở một nơi nào đó xa xăm. tấm lòng khát khao, rạo rực của người nGhệ sĩ như “muốn ôm cả sựng mới bắt ầu mơn mởn”, dành trọn hết tất cả những gì xanh tưi, trung trong vũc vũc trổ “muốn” muốn “muốn” muốn “muốn” muốn “muốn” muốn “mu” muốn “mu” muốn “muốn” muốn “mu” muốn “mu” muốn “mu” muốn “mu” muốn “mu” muốn “, Gió lượn ”, Muốn ược đã ầy say ắm trong tình yêu và mật ngọt của tổi trẻt yes yes.
lòng người nghệ sĩ chỉ muốn tận hưởng càng nhiều, nhiều hơn nữa, với ông bao nhiêu cái xinh ẹp của thời tươi cũng là gẳ,. thế nên cái tốc độ, cái vội vàng, những cái mà ông muốn tận hưởng, muốn ôm trọn cũng gấp tới vài ba lần. NếU Có điều quở trach người ta chỉ dám quở: xuân diệu sao tham sống qua, tham tận hưởng cai cuộc ời vốn bình dị này qua đt rằng rằng ối vớnn ônhh ữ cy cy cy cy cy cy cy cy cy cy cy cyc ạ ạt ạ ạ ạ n ạ ạ ạ ạ n ạ ạ ạ. thứ quý giá và tươi đẹp nhất trên đời. có vậy mới thấy xuân diệu trong thơ dường như muốn tận hưởng mãi, không có điểm dừng, thế nhưng ông lại cũng là người sáng suốt khi biết thế nào là hạnh phúc, biết đủ và biết kiếm tìm vẻ đẹp cuộc sống ở nơi nhân gian trần thế, chứ chẳng hão huyền tịm tận chín tầng mây như nhiều văn nhân, nghĩa sĩ xưa.
câu thơ cuối bài “hỡi xuân hồng! ta muốn cắn vào ngươi!” là một câu thơ giàu xúc cảm và rất tình tứ, thể hiện ược cái lãng mạn vừa phóng khoáng vừa ngông cuồng, cũng như tình yeêu mãnh liệt cệt. Đối với ông chỉ cảm nhận, mắt thấy tai nghe còn chưa đủ, mà người còn muốn được cắn thử, nếm thử cái hương sắc tuyệt vời của mùa xuân, được tận hưởng một cách trọn vẹn nhất thì mới nguôi ngoai những nỗi tiếc nuối
vội vàng của xuân diệu là một bài thơ rất mới, mới về cả cách nhìn nhận, quan niệm thẩm mỹ, cho ến cách truyền tệi cệhân trihý xýc, sin. tinh tế, cũng vừa độc đáo với lối thơ tự do, khuynh hướng lãng mạn kiểu pháp, cùng với hệ thống từ ngữ phong phú giàu sức g. tác phẩm không chỉ bộc lộ những quan niệm mới mẻ về mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ, mà còn mang ến cho người ọc cách nhìn nhậhn cuỡ vỡ vềt. cuộc đời có ý nghĩa, để tuổi xuân không bị lãng phí trong nhiều tiếc nuối.
phân tích bài thơ vội vàng của xuân diệu, mâu số 11
trong phong trào thơ mới, xuân diệu không phải là nhà thơ tiên pHong ầu tiên, tuy nhiên khi vừa mới xuất trên diễn đàn thơ ớng sáng sáng sáng sáng sáng sáng sáng sás danh là là là là là là là là là là là là là tác phẩm “vội vàng” ược en trong tập “thơ thơ” (1938) đã thể hiện thành công tiếng lòng yêu ời và khát khao sống mãnh lệt và quan điểc stích. sự kết hợp giữa cảm xúc và triết lí, cùng những sáng tạo độc đáo về nghệ thuật.
ngay từ đầu tác phẩm, tác giả đã thể hiện khát vọng níu giữ vẻ đẹp, hương sắc cuộc đời:
“tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất; tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi.”
trong bốn câu thơ ngũ ngôn ầu tiên, bằng biện pháp điệp ngữ “tôi muốn” kết hợp với điệp cấu trúc câu ở câu thơ nh à à à t à à à à. khát vọng mạnh mẽ, in đậm cái tôi cá nhân. và chủ thể trữ tình cũng thể hi riqu ước muốn hướng về ối tượng thông qua những hình ảnh ộc đao như “tắt nắng”, “Buộc gióe”, chore the thấy ển tá tá tá tá bạ ừ ừ ừ ừ ừ ừ đừng Bay”. Điệp ngữ “cho, ừng” c cùng điệp cấu trúc câu ở câu thơ thứ 2, 4 đã thể hiện mục đích ẹp ẽ ẽ ẽ của nhà thơ là trân trọng, níu giữ vẻp, hươc cộc ủc ủc ủc ủc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc ờc. như vậy, qua bốn câu thơ ầu tiên, chúng ta có thểy thy ược ước muốn lãng mạn của một thi sĩ với tâm hồn yêu ời, yeu cuộc thiỿt sốn.
Ở đoạn thơ tiếp theo, tác giả đã tái hiện bức tranh cuộc sống thực tại đẹp như thiên đường trên mặt đất:
“của ong bướm này đây tuần tháng mật; này đây hoa của đồng nội xanh rì; này đây lá của cành tơ phơ phất; của yến anh này đây khúc tình si. và này đây ánh sáng chớp hàng mi; mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa; tháng giêng ngon như một cặp môi gần; tôi sang sướng. nhưng vội vàng một nửa: tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.”
điệp khúc “này đây” xuất hiện trởi trởi trong các dòng thơ ở những vị trí khác nhau ,, mang ến âm hưởng vui tươi, rộn ràng, nao nức choc đn thơ. Điệp khúc này gắn liền với hệ thống ngôn từ, hình ảnh gợi hình, gợi cảm thông qua biện phap liệt kê vềt nhiều hình ảnh ẹp vềc cảc thá Thi thi ành nhnh nhnh nhnh nhnh nhn “, “,”, “c. “yến anh… khúc tình si”, “ánh sáng… chớp hàng mi”, “buổi sớm… thần vui hằng gõ cửa”. mắt của chính mình, đó là đôi mắt của sự trẻ trung, “xanh non”, “biếc rờn”.
những bài phân tích bài thơ vội vàng của xuân diệu hay nhất
mọi cảnh sắc thiên nhiên qua thơ xuân diệu ều tràn trề nhựa sống bằng nghệ thuật ẩn dụ chuyển ổi cảm gic, tác giả . ”. mỗi một ngày mới đối với xuân diệu là “thần vui gõ cửa” – vị thần đem đến bình an, thể hiện niềm và trân trọng cuộngc s. thông qua biện pháp nhân hóa, tác giả đã tái hiện bức tranh vạn vật với trạng thái căng tràn nhựa sống. Đặc biệt, qua sự cảm nhận độc đáo, tác giả đã sáng tạo hình ảnh: “tháng giêng ngon như một cặp môi gần”. qua việc sử dụng biện pháp so sánh, mùa xuân đã hiện lên với vẻ đẹp tươi mới, gợi cảm và quyến rũ. sức hấp dẫn của mùa xuân vốn vônh, trừu tượng nhưng đã ược tc giả xuân diệu hữu hình bằng cảm giác rất thật, rất cụ thể: “ngon” và hình ảnh. nghệ thuật chuyển ổi cảm giác đã thể hiện nhà thơ đã cảm nhận cuộc sống bằng tất cả các giác quan, cho thấy tình y và sự giao cảm mãnh liệt ờhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốhốiớc. câu thơ còn thể hiện quan niệm thẩm mĩ mới mẻ của nhà thơ xuân diệu.
trong nền văn học trung đại, thiên nhiên được lấy làm chuẩn mực cao nhất của cái đẹp, đó là “mây, gió, trăng, hoa, tuyết”. bởi vậy, with người luôn được khắc họa, so sánh với vẻ đẹp của thiên nhiên. Đối với nhà thơ xuân diệu, with người là chuẩn mực của cái đẹp: “tháng giêng ngon như một cặp môi gần”. như vậy, qua bức tranh thiên nhiên tươi ẹp vềc sống thực tại trên trần thế, cảnh sắc vạt vật đã hi hi hi hi hi đn lên với vẻ ẹp v ẹp v ẹp v ẹ bức tranh thiên nhiên đã thể hiện cái nhìn qua đôi mắt “xanh non, biếc rờn” về cuộc sống nơi trần thế. Đó là ang mắt trẻ trung, ngỡ ngàng như lần ầu nhìn thấy thế giới, cho thấy quan ni ệm thiên ường ở ngay cuộc sống trần th ệ ơn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờ ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn ờn Đang đắm say với cảnh sống đẹp đẽ, nhà thơ đột ngột tiếc nuối:
tôi sang sướng. nhưng vội vàng một nửa: tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.”
dấu chấm câu ở giữa dòng đã ngắt câu thơ thành hai câu ngắn như một bản lề khép mở hai tâm trạng. nhà thơ vừa sung sướng trước cảnh sắc quyến rũ của thiên nhiên đã lại vội vàng trước sự trôi chảy của thời gian. chính vừa vậy, nhà thơ đã lựa chọn phương cách sống chạy đua với thời gian: tiếc nuối mùa xuân dù mùa hạ chưa tới. người ta thường tiếc nuối những gì đã mất, đã qua, còn xuân diệu tiếc nuối cả những gì đang có, thể hi hi -thái ộn trân qualk từng giây ối tới tại ễi ễ
vẻ ẹp nơi trần thế ược khơi nguồn với tình yêu thiết tha với cuộc ời, nhưng ồng thời cũng đán thức Trong lòng thi sĩ những tiếc nuối, what â â â bởi nhà thơ nhận ra thời gian có thể làm phai tàn tất cả, cả sự sống và cái đẹp:
“xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, không cho dài thời trẻ của nhân gian, nói làm chi rằng xuân vẫn Tuần hoàn, nếu ến nữa khôông phải rằn gặp lạn. còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời”
trong đoạn thơ, tac giả đã sử Dụng triệt ể, hiệu qua biện phapt chật ”,“ Còn trời ất – chẳng còn tôi mãi ” đi ệi ổp. Tất cả đã thể hi triết lí nhân sinh về dòng thời gian trôi nhanh, một đi không trởi lại. của thi sĩ, with người ca nhân càng trở nên mong manh, nhỏ nhoi và dàng tan biến, ca nhân càng khao khát sống ménh liệt, lại càng không thôt : Tuổi xuân with người ngắn ngủi, chỉ có một lần và trở nên vô Giá. gian của dòng chảy hiện ại, thi sĩ nhận ra mùa xuân có thể trở lạ i, nhưng tuổi xuân của with người thì “một đi không trở lại”. nhà thơ cũng đau xót nhận ra vũ trụ là vĩnh hằng nhưng “cái tôi” thì hữu hạn và là duy nhất.
Ở bảy câu thơ tiếp theo của đoạn thơ thứ ba, tác giả đã thể hiện sự cảm nhận độc đáo về thời gian:
“mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi, khắp song, núi vẫn than thầm tiễn biệt… cơn gió xinh thì thào trong bay lá biĿc, phải chăng hìờn ph? chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi, phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa? chẳng bao giờ, ôi! chẳng bao giờ nữa…”
bằng cảm nhận tinh tế, tác giả một lần nữa tạo nên hình ảnh độc đáo thông qua biện pháp ẩn dụ chuyển đổi gic. nhà thơ cảm nhận thời gian bằng nhiều giác quan: khứu giác – “mùi tháng năm”, thị giác và vị giác – “rớm vị chia phôi”. thi sĩ không chỉ cảm nhận được mùi thời gian mà còn thấy được vị chia phôi của thời gian. câu thơ đã cho thấy cảm nhận tinh tế của tác giả qua sự giao thoa giữa các giác quan. cùng với sự cảm nhận về thời gian là sự ý thức về không gian: “khắp song, núi vẫn than thầm tiễn biệt…”. biện pháp tu từ nhân hóa và câu hỏi tu từ đã giús nhà thơ khắc họa sự phai tàn, chia phôi của mỗi sự vật thi” vì “sợ độ phai tàn”. không gian tràn ngập lời que của vạn vật vì chia phôi, phai tàn giữa các sự vật và trong từng tạo vật. tác giác đã mở rộng mọi giác quan để cảm nhận những trạng thái tinh vi mơ hồ của cảnh vật. Ứng trước sự phôi pha, phai tàn của cảnh vật, giọng điệu thơ đã thể tâm trạng hẫng hụt, tiếc nuối, ầy tiếc nuối của thi sĩ: hợp cach ngắt nhịp 3/1/4 ộc đao vừa thể hi tâm trạng tiếc nuối, xót xa vừa thể hiện sự vội vàng th, hội vàng th, h. sự sống cá thể đang phai tàn trong dòng chảy thời gian. và đây chính là cơ sở sâu xa của triết lí sống vội vàng:
“mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm,
ta muốn ôm cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn; ta muốn riết mây ưa và gió lượn, ta muốn say cánh bướm với tình yêu, ta muốn thu trong một cái hôn nhiều và non nước, và cây, và cỏ rạng, đ cho chế, cho đ, cho đ, cho đ, đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ. nê thanh sắc của thời tươi;
– hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”
với thi sĩ xuân diệu, sống vội vàng trước hết là sống với tốc độ phi thường, chạy đua với thời gian, đón trườic gian! mùa chưa ngả chiều hôm. câu trúc câu cầu khiến như lời giục giã, thôi thúc mọi người sống hối hả, cuống quýt. sống vội vàng còn là sống sâu sắc, mãnh liệt. Điệp khúc “ta muốn”: khao khát mạnh mẽ của nhà thơ cùng sự khơi gợi tình yêu cuộc sống của mọi người. Thi sĩ đã sửng hệ thống ộng từ ngày càng mạnh: “ôm”, “riết”, “say”, “thâu”, “cắn”, thể hi sựm cảm nhận cuộc sống bằng cả tâm hồn, bản thể triết lí sống sâu sắc, mãnh liệt, hết minh. Đi kèm với các ộng từ là những danh từ chỉ vẻ ẹp thanh tân, tính từ chỉ xuân sắc: “sự sống … mơn mởn”, “mây ưa”, “gíó lượnì”, “h y”, “h , “,” t. “non nước”, “cây”, “cỏ rạng”, “thanh tân”, “thời tươi”, “xuân hồng”: tái hiện một thế giới tươi đẹp, tình tứ. Đồng thời, các động từ chỉ trạng thái tăng tiến: “chếnh choáng”, “đã đầy”, “no nê” đã thể hiện cảm xúc say mê, nồng nàn, cuồn. nhịp thơ nhanh, hối hả, gấp gáp phản chiếu tình yêu đời sôi nổi trào dâng của nhà thơ. Đoạn thơ như tái hiện nhịp đập with tim, hơi thở của thi nhân đang gấp gấp, hối hả để yêu, để say, để thiỻt ờđi cu. có lẽ, với xuân diệu, sống vội vàng chính là cách biến cuộc đời vốn hữu hạn trở nên vô hạn, giống như nhà thơ từng tâm ni
“thà một phút huy hoàng rồi chợt tối còn hơn le lói suốt trăm năm”
tất cả tình yêu đời và khát vọng sống đã được dâng tụ ở câu thơ cuối cùng: “- hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ng!”. hình ảnh ẩn dụ “xuân hồng” gợi một cuộc sống đầy quyến rũ, mời gọi, tình tứ như người thiếu nữ giâni thanh xuu. Động từ “cắn” thể hiện khát vọng hưởng thụ, chiếm lĩnh mọi vẻ đẹp của hương sắc cuộc đời. Đó là khát vọng mới mẻ chưa từng thấy trong nền văn học trung đại.
bài thơ đã đem đến quan điểm sống hiện đại, tích cực. Đó là triết lí sống vội vàng, sống trọn vẹn từng giây phút và sống hết mình. bài thơ có sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa cảm xúc và lí trí. với những bài thơ kết đọng biết bao tinh hoa, xuân diệu xứng đáng là nhà thơ “mới nhất trong các nhà thơ mới”.
bài văn phân tích bài thơ vội vàng của xuân diệu, mẫu số 12
phong trào thơ mới xuất hiện vào giai đoạn những năm 1932-1941, dù chỉ kéo dài chưa ến một thập kỷ thế nhưng nó đoỉ kéo dài chưan thàn. , với những bài thơ đặc sắc cả về thể loại, lẫn đề tài. Một Trong số đó nổi bật nhất phải kể ến xuân diệu, người ược xem là “nhà thơ mới nhất trong cac nhà thơ mới” bởi giọng thiết tha, rạo rực. ÔNG Có MộT Niềm Say Mê ặC Biệt Với Tình Yêu, Bao Gồm cả tình yêu with người, tình yêu thiên nhiên và cuộc sống, ồng thời cũng có chấp niệm sâu sắc với với mùa xu vội vàng là một trong những bài thơ hay nhất của xuân diệu, đây cũng là tác phẩm thể hiện ược tình y y cut.
vội vàng (1938) ượC in Trong tập thơ thơ, tac pHẩm như một khu vườn rực rỡ tràn ầy hương sắc, ngào ngạt hương thơm của hoa cỏ, tràn trề sựng, là bản bản gia hiện đầy đủ mọi cung bậc cảm xúc từ vui tươi, e ấp, đến nồng nàn, đắm say trong tình yêu của xuân diệu. có thể nói rằng vội vàng chynh là tình yêu tha thiết của tác giả dành cho cuộc naời, qua đó thể những xúc cảm rấi mới, rất l ạm ếm ến ừ ừtng ừtng ừtng ừtng ừtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng ấtng lặng lẽ này”.
“tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi”
trong khổ thơ ầu tiên tac giả đã bộc lộ khát khao mạnh mẽ, cháy bỏng qua các điệp từ “tôi muốn…”, mang ến nhịp thơ dồn, mang ến nhịp thơ “buộc gió” để níu giữ hương sắc cho cuộc đời, đó là khát khao mãnh liệt, đầy táo bạo. xuân diệu muốn nắm giữi tất cả những gì tươi ẹp nhất của tự nhiên, ấy là ang nắng mùa xuân dịu dàng ấm ap, hương hoa nồng nàn, ắm says phả. qua mong muốn ầy lạ lùng ấy ta thấy riqu ược cái tôi trữ tình ặc biệt của người thi sĩ, trước hết là cái “tôi” ầy ngông cuồỡng, táo lam báng. vũ trụ để giữ lại những cái đẹp mà bản thân khao khát. Đó cũng chính cái “tôi” hồn nhiên, trong sáng, bướng bỉnh khi đứng trước những điều mà mình yêu thương, trân trọng.
tổng hòa hai yếu tố ấy đã tạo nên một hồn thơ xuân diệu rất riêng, rất ấn tượng, khiến ộc giả lại cảm nhận riqute ménh liệt, sâu sắc ến nhường nào. Đồng thời cũng cho thấy quan điểm mới của xuân diệu về cuộc sống và cái đẹp, đối với thi nhân cái đẹp không hề ở chốn bồng lai tiên cảnh nào, mà ở ngay sát bên chúng ta, chính là những thứ tưởng chừng như thật đơn giản tầm thường, nào là ánh nắng, nào là hương hoa, đều là những thứ with người dễ dàng bỏ qua, không mấy bận tâm.
xuân diệu sau khi đã hiểu rõ quy lật của tạo Hóa, ời người vốn ngắn ngủi, chết là vềi với cort bụi, thì ược tận hưởng những vẻ ẹp giản dị mà tạ what người thi nhân không muốn bỏ lỡ bất kỳ một giây phút nào, thậm chứ còn ích kỷ muốn níu giữ tất cả chúng lại ểể riêng hƻnh t . Xuân diệu ngông cuồng, táo bạo và pHi lý cũng từ những cai triết lý nhân sinh rất có lý mà nên: ời người hữu hạn và cai ẹp chỉ ở tầi tần gian chehn cheh ở ớ ớ
sau những nhận thức và khát khao cháy bỏng được giữ lại vẻ đẹp của thiên nhiên tạo hóa nhưng lại vượt ra ngoài khả năng của con người, xuân diệu đã nhanh chóng tìm cho mình một giải pháp, ấy là nhân lúc còn TRẻ, Còn đang sống nhanh chong tận hưởng, nhanh chong bắt lấy những vẻ ẹp mà tạo Hóa đã ban tặng, thoải mà thứng sựi tươi ẹp củc ờc ờc ời, củt. Điều đó ượC thể hiện rất rõ thông qua tám câu thơ tiếp Theo, không chỉ mở ra một bức tranh thiên nhiên ẹp ẽ, tràn ầy hương sắc mà còn bộc lộc lộ Trước sự vôn hạn của vũ trụ: vội vã, khát khao, tham muốn ôm hết tất cả những gì tươi ẹp nhất vào lòng, và sự hạnh phúc Sung sướng tột ộc vườn xuân xuân tuyệt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt vờt v
“của ong bướm này đy tuần tháng mật này đây hoa của ồng nội xanh rì này đy lá của củ tơ phơt của yến anh này đy khúc tình si và này àmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmtmt. gõ cửa tháng giêng ngon như một cặp môi gần”
ở những câu thơ này ta dễ dàng nhận thy ược niềm vui sướng, sự hân hoan tột ộ ộ của tac giả khi phát hiện ra một thiên ường của cutng sống đang đang đang đang đang đang đang đang đang từng câu thơ như mang trong mình những điệu nhạc lúc sôi ộng, lúc thìm thì, ầy ủ những cảm giác ắm say nống nàn của tình yêu, tu. Điệp khúc “này đy …” mang ến nhịp thơ dồn dập, thể hiện cảm xúc bất ngờ, niềm vui sướng hạnh phúc khi chợt nhận má thiên quà quà giá.
bức tranh mùa xuân tươi ẹp mở ầu với cảnh cặp “NGO bướm” đang ngập tràn hạnh phúc, say sưa với mật ngọt của tình yêu tựa như đi vợ vợ chồng trẻ là cảnh sắc thắm của hoa xuân cùng với sắc xanh của nội cỏ, tổng hòa tạo nên một bức tranh rực rỡ, nhưng vẫn hài hòa cân ối, đó còn là cảnh “l” l “l nhau thật tình tứ và lãng mạn biết mấy. và thêm nữa là “khúc tình si” tươc. tuy nhiên xuân diệu không chỉ dừng ở đó, ông còn thêm vào bức tranh của mình một chút ange sáng dịu nhẹ, chan hòa và ấm ap, tựa như sương, phần lãng mạn và tràn ngập sức sống hơn. ậnhnhu ngnhu ng ngnhnhu ng ngnhnhu ng ngnhnhu ng ngnhnhu ng ngnhnhu ng ngnhnhu ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ngnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhnhu là của một nàng thơ đang dạo bước. nhưng dù nhân vật trữ tình ấy là ai người ta vẫn luôn cảm nhận ược cái chất thi vị tình tứ của người nghệ sĩ, người muốn thêm vào bức tranh thiên nhi ê sệt. , để cho bức tranh thêm hài hòa và sống động, thể hiện rõ sự gắn bó chan hòa giữa nghệ sĩ và thiên nhiên rộng lớn. khẳng định rõ ràng vẻ đẹp của thiên nhiên luôn song hành cùng với sự phát hiện và thưởng thức của with người.
bên cạnh đó câu thơ “mỗi buổi sớm thần vui hằng gõ cửa” thể hiện một triết lý sống mới mẻ của tac giảng mỗi một ngày ược sống, ược mởt nhìn phúc đến tột cùng, và xuân diệu thật sự rất trân trọng và biết ơn điều đó. cuối cùng kết lại bức tranh thiên nhiên mùa xuân rực rỡ xuân diệu kết lại bằng một câu thơ đầy ấn tượng “tháng giêng ngon như một cặp môi gần”, mang đến sự chuyển đổi cảm giác đầy tinh tế, từ thị giác, thính giác, xúc giác, tác giả đã dẫn người đọc đến cảm nhận bằng vị giác. không chỉ thể hiện xúc cảm muốn nuốt trọn mùa xuân vào lòng, mà còn là niềm khát khao ến tột cùng, xuân diệu thưởng thức m âg ăc ăc. không chỉ vậy cái cách mà tác giả so sánh mùa xuân, so sánh tháng giêng giống như “cặp môi gần” cũng khiến người đọc không khỏi ngỡ ngàng trước sự lãng mạn, tình tứ của một người luôn đắm say và khao khát tình yêu . Ối với thi nhân mùa xuân trước mắt thực căng tràn nhựa sống, tựa như một người with gai đang sắc xuân thì, khiến người ta thực muốnng niu, trọng h.
sau những cảm xúc thăng hoa, vội vã thưởng thức từng vẻ đẹp của thiên nhiên bằng cách khai mở hoàn toàn tất cả các giác quan, bỗng xuân diệu chợt khựng lại “tôi sung sướng nhưng vội vàng một nửa/tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”. She ràng her đang ắm says ủ chiều với cảnh thiên nhiên rực rỡ, khi bữa tiệc vừa qua một nửa, người thi nhân đã thấp thỏm lo â mà mà mang theo cảm xúc tiếc xuân diệu không đợi đến hè mới tiếc xuân mà người đã tiếc mùa xuân, sợ xuân qua đi mất ngay chính giữa lúc mùa xuân đang nồng nàn, đượm sắc nhất, thực giống một kẻ đang son trẻ mà cứ sợ già, tiếc tuổi thanh xuân. Có thể người ta cho ấy là kỳ lạ, là lo xa thế nhưng ọc những vần thơ tiếp của xuân diệu ta mới thưc hiểu rằng những nỗi sợ, nỗi tiếc của tac giả ều
“xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, không cho dài thời trẻ của nhân gian, nói làm chi rằng xuân vẫn Tuần hoàn, nếu ến nữa khôông phải rằn gặp lạn. còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;”
xuân diệu nhận ra một quy lật tàn nhẫn của tạo Hóa, rằng mùa xuân ến rồi mùa xuân sẽ đi, và cuộc ời cũng như th ếi cócco cóc crí nh à -cũi bụi. thế nên ông mới có một câu oan trach rất there are rằng “lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật/không choc dài thời trẻ của nhân gian”, tracht tt. Chút hương sắc củc củc củc củ người ta vui sống. dù mùa xuân tươi ẹp Chẳng Còn tôi mãi. ược ặt ngang bằng với tầm vóc vũ trụ, đó là một cai tôi rất ngông cuồng và tự tin mà ta đã thấy ấy ấtá chynh vì ý thức ược sự hữu hạn của củc sốc số tử” thế nên xuân diệu không tránh khỏi cảm giác “bả ất t. cuộc đời này người thi nhân còn khao khát được tận hưởng được vui sống nhiều lắm, cả mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ đều là những thứ mà tác giả hằng tâm niệm, hằng trân trọng nhất, xem như lẽ sống của cuộc đời . thế nên khi she phải buông tay từ giã, hoặc là sắp phải chia xa, người thi nhân đều cảm thấy nuối tiếc và buồn bã khôn nguôi.
thế nhưng xuân diệu là một tac giả rất tích cực, người không co nhiều cai đau buồn sầu như huy cận, củng khud tuyệt vọng như hà m ượ cạ, trạc. đời người tác giả đã nhanh chóng tìm ra cho mình một giải pháp mới. nếu như ban đầu người muốn chặn đứng bước đi của thời gian, thì giờ đây xuân diệu lại đưa ra một cách thức phù hợp hơn ấy chính là buông lỏng bản thân, nhanh chóng hòa mình vào thưởng thức mùa xuân một cách trọn vẹn và nhiều nhất có thể.
“mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm, ta muốn ôm cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn; ta muốn riết mây ưa và gió lượn, ta muốn say cánh bướm với tình yêu, ta muốn thu trong một cái hôn nhiều và non nước, và cây, và cỏ rạng, đ cho chế, cho đ, cho đ, cho đ, đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ, cho đ. nê thanh sắc của thời tươi; – hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”
ngay lúc này đây xuân diệu đã hoàn toàn ý thức ược sự quý giá của tổi trẻ và mùa xuân trước mắt thế nên người vội vã bước vào thưởng thức bữa ti ệc mãnh liệt, dường như chỉ sợ chậm một giây thôi là bữa tiệc trước mắt sẽ biến mất. Các ộng từ mạnh “ôm”, “riết”, “thâu” cùng với điệp từ “ta muốn” càng nhấn mạnh ược cai khao khát muốn nuốt trọt thanh sắc tuyệt vời của của mùa mùa xu tận “no nê thanh sắc của thời tươi” để không còn nuối tiếc gì hơn nữa. Có thể nói rằng thay vì chỉng thức một lần xuân diệu đã cố gắng thức dậy tất cả mọi giác quan, mọi sức lực trong cơ thể ể hòa mình vào bữa tiệc ượ đã đầy” với ánh sáng, ôm trọn vào lòng những cây, những cỏ, nhưng hương thơm nồng ấm. Đoạn thơ này người ta thấy xuân diệu rất “tham”, dường như đang ra sức vơ vet, tận hưởng bằng hết chẳng chừa lại cho ai thứ gì, không những vậy mà mà người Thi nh đến mấy lần chứ không chỉ là một lần duy nhất. Điều đó càng khẳng ịnh rõ ý thức của xuân diệu về cai hữu hạn của ời người, cai ngắn ngủi của tuổi xuân, cũng như quy luật xoay ần ầy t. xuân diệu không chống lại được bước đi của thời gian thì ông tìm cách tận hưởng như thể mình có tận hai ba cuộc đời. Đấy là một giải pháp thực thông minh và rất nhân văn của người nghệ sĩ, mở ra cho độc giả những suy nghĩ và nhận thức mớ. câu thơ kết “hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi!” chynh là tột ỉnh của tấm lòng yêu xuân, khao khát tận hưởng mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ một cách mãnh liệt và chân thà tt ô ô ộ ộ ộ . , thật tình tứ mang cả tình xuân vào trong bụng, chiếm giữ cho riêng mình. thực ích kỷ nhưng cũng thực đáng yêu cho cái tôi ngông cuồng và trẻ with của người nghệ sĩ.
vội vàng là một trong những tac pHẩm xuất sắc nhất của xuân diệu trong phong trào thơ mới giai đoạn 1932-1941 không chỉ thể hi ượn ược thông qua đó còn bộc lộ tấm lòng tha thiết, cuồng nhiệt của tác giả đối với mùa xuân, tuổi trẻ và tình yêu. Xuân diệu làn gó mới đã thổi tan cai buồn lắng ọng suốt mấy nĂm trời của giới thơ mới, mở ra một chân trời mới, mang ến chất phap xứng với danh “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”.
phân tích vội vàng của xuân diệu, mẫu số 13
thơ xuân diệu là một nguồn sống rạt rào chưa từng thấy ở chốn non nước lặng lẽ này, xuân diệu says ắm tìnhu, say ắm cảnh trời, sống vàng, sưởng n. ngủi của mình” (trích “thi nhân việt nam”). nhận ịnh của nhà pHê bình vĂn học hoài Thanh đánh giá về những ặc sắc chủ and ếu trong sáng tac của nhà thơ ệu diệu – gương mặt tiêu bi và cón nhh ề ề đ ề ề ề ề một trong những tác phẩm thể hiện rõ điều này chính là “vội vàng”. qua bài thơ, chúng ta thấy được tâm hồn yêu thiên nhiên tha thiết, lòng ham sống mãnh liệt cùng quan điểm sống tích cực của tác giả.
trước hết, bài thơ “vội vàng” đã thể hiện ý nguyện, tâm thế và mong muốn hành động của tác giả trước bước đi cờia gian:
“tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất; tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi.”
trước vòng quay “một đi không trở lại” của dòng thời gian, tac giả xuân diệu muốn nắm bắt và giữ lấy từng khoảnh khắc qua việc muốn “tắt n” ể ể ể ể ể “tôi muốn” ược nhắc lại hai lần đã khẳng ịnh ý nguyện của cái “tôi” tha thiết muốn giữ lấy vẻ ẹp chóng tànhai của thiên nhiên; đồng thời làm nổi bật tâm hồn của một thi sĩ yêu đời, say mê thiên nhiên và trân trọng, nâng niu cuộc sống. và tình yêu tha thiết, mãnh liệt này đã được phác họa rõ net hơn ở những câu thơ tiếp theo:
“của ong bướm này đây tuần tháng mật; này đây hoa của đồng nội xanh rì; này đây lá của cành tơ phơ phất; của yến anh này đây khúc tình si; và này đây ánh sáng chớp hàng mi, mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa; tháng giêng ngon như một cặp môi gần; tôi sang sướng. nhưng vội vàng một nửa: tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.”
bằng biện phapp nGhệ Thuật liệt kê kết hợp nhịp điệu thơ nhanh và dồn dập, mọi thanh âm, mọi sắc màu, hình ảnh của bức trash thiên nhiên ều huej. Điệp từ “này đây” vang lên ầy say mê, thể hi mọi giác quan của người thi sĩ ều run lên ể đón nhận, ển hưởng vẻ ẹp của tạo Hóa, của ất. Đó là những vẻ đẹp hữu hình như “hoa của đồng nội xanh rì”, “lá của cành tơ phơ phất”. Đó còn là vẻ đẹp vô hình như khúc ca tình yêu mang âm điệu say mê cuồng nhiệt của cặp “yến anh”, là nguồn sáng vội vã chớp qua. Ặc biệt, xuân diệu đã so sánh “that giêng” – khai ni ệm thời gian vô hình như “cặp môi” – sựt đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc cùng ộc đt cùng ột. , mới mẻ, khiến cho bức tranh thiên nhiên nơi trần gian hiện lên ẹp ẽ, tươi mới, căng tràn sức sống như “một thiên ường trên mấ”. Thi nhân vận dụng mọi giác quan ể tận hưởng vẻ ẹp của tạo vật, Thiên nhiên nhưng her vẫn không quên đi ý thức về sự trôi chảy của thời gian: bởi vậy, ông đắm say, cuồng nhiệt cùng cảnh sắc đất trời nhưng he vẫn không ngừng chiêm nghiệm về dòng thời gian trôi, về tu trì>
“xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất. lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, không cho dài thời trẻ của nhân gian; nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lạị còn trời ất, nhưng chẳng còn tôi mãi, nên bâng khuâng ấcấ cẳ ti
là một nhà thơ với thế giới quan, nhân quan tiến bộ, xuân diệu không chỉy thấy ược quy luật tuần hoàn của dòng thời gian: “xuân tàn, hại tới, tớt, n. Tinh Tuyến Tính, “Một đi Không Bao Giờ Trở Lại” của từng phút giây. qua cach cảm nhận: “xuân ương tới” – “xuân ương qua”, “xuân còn non” – “xuân sẽ gi ẽ hình của thời gian đã ược khắc họa rõ nét, khiến cho dù thy nhân đang cảm nhận mùa xuân tươi ẹp, căng tràn sức sống cũng chính là mùa xuân đng ở vi ở nhưng điều ặc biệt nhất trong quan niệm của xuân diệu chính là thời gian vũ trụ không ồng nhất với thời gian của ời người, nghĩa là “xuân qua” trẻ, ời người thì “chẳng hai lần thắm lại”. bởi vậy, ông cho rằng điều ẹp nhất của with người chính là tuổi trẻ và tình yêu. tiếc tuổi trẻ bằng lòng ham sống, lòng yêu ời mãnh liệt c cù ng quan niệm sống ” >ta muốn ôm cả sự sống mới bắt ầu mơn mởn ta muốn riết mây thâu và gió lượn ta muốn say cánh bướm với tình yêu ta muốn thâu trong một cái hôn
điệp từ “ta muốn” ược ặt ở ầu câu vang lên ầy dõng dạc, kết hợp với hàng loạt ộng từ theo cấp ộng tiến: “ôm”, “tiếth”, “tiếđmost”, “riếth” ” nổi bật tư thế chủ động tận hưởng mọi vẻ đẹp của cuộc sống ở độ tươi mới nhất, căng tràn cán nhấì t cữt. lòng ham sống cùng niềm say mê cuồng nhiệt đó chính là động lực để thôi thúc xuân diệu “sống vội Vàng, sống cuống quýt ”(Theo Cách nói của nhà pHê bình văn học hoài Thanh), nhưng sự vội vàng đó không hề tiêu cực bởi nhịp sống đó luôn gắn bó mật thi Đây là một quan điểm sống tích cực, tiến bộ và mang ý nghĩa giáo dục sâu sắc đối với mỗi một with người.
như vậy, qua việc phân tích bài thơi vội vàng, chúng ta có thểy ược tài năng của thi sĩ xuân diệu trong cách sử dụng ngôn từ v ậnhu dụcáng . tất cả các yếu tố đó kết hợp với nhau trong sự hài hòa, tinh tế, góp phần khắc họa hình tượng nhân vật trữ tình với tình yêu thiên nhiên tha thiết cùng niềm ham sống, lòng yêu đời cuồng nhiệt và nổi bật hơn cả là quan niệm sống “vội vàng” chạy đua với thời gian để nắm bắt lấy những gì đẹp nhất của tuổi trẻ, của tình y.
êu.
phân tích bài thơ vội vàng của xuân diệu, mẫu số 14
“Vội vàng xuân diệu” là cai tôi ầy hân hoan, nồng nhiệt với từng dấu hiệu của sựng nhưng lại ầy lo âu, phấp phng trước ững bước đi thờa củu. càng yêu cuộc sống bao nhiêu, xuân diệu càng lo sợ trước sự phai tàn của vẻ đẹp, của sự sống bấy nhiêu. Không Thhay ổi quy luật chảy trôi của thời gian nên người thi sĩ ấy đã chủng sống vội, sống gấp ể ển hưởng trọn vẹn những khoảnh khắc của thời t.
Ở xuân diệu chúng ta thường bắt gặp một cá tính thơ khoáng đạt, khác biệt và đầy sáng tạo có thể nói “có một không hai” trong thơ ca vi. xuân diệu đã mở màn cho “vội vàng” bằng bốn câu thơ ngũ ngôn mà nhìn qua tưởng chừng “lệch nhịp” với toàn bài:
“tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi”
ngay trong khổ thơ đầu tiên, xuân diệu đã thể hiện khát vọng táo bạo đến hoang đường. nắng và gíó đều là những hiện tượng thuộc về tự nhiên và “vận hành” theo quy luật của tự nhiên. muốn tắt nắng, buộc gió chẳng phải qua phi lí, ngông cuồng sao? tuy nhiên ẩn sâu trong khát vọng ngông cuồng, táo bạo ấy lại là một tình yêu cuộc sốc đến tha thiết, khắc khoải. xuân diệu muốn tắt nắng để màu đừng nhạt, muốn buộc gió để hương đừng bay, vậy là người thi sĩ muốn lưu lại những vẻ đẹp tự nhiên, thanh khiết của cuộc đời de ella để mãi lưu giữ khoảnh khắc của thời tươi.
hướng dẫn phân tích vội vàng của xuân diệu
bằng đôi mắt “xanh non biếc rờn” cùng tình yêu tha thiết ối với cuộc ời, nhà thơ xuân diệu đã phát hiện ược những vẻ ẹp rực rỡc rỡc rỡc rỡc rỡc rỡc rực rực
“của ong bướm này đây tuần tháng mật này đy hoa của ồng nội xanh rì này đây lá của cà tơ phơt của yến anh này đy đy si khúc tìná
xuân diệu đã mở ra bức traph sựng ầy sống ộng với cả hình ảnh, màu sắc, âm thanh và cả những chuyển ộng nhẹ nhàng, tinh tế bên trong vậng vậng vậng vậng chuyển ộNg nhẹ nhàng, tinh tế bên trong vậng chuyển ộng nhẹ nhàng, tinh tế bên trong vậng chuyển ộng nhẹ nhàng, tinh tế bên vạn vật. Điệp ngữ “này đây” gợi ra ược cai Háo hức, rạo rực của người thi sĩ khi giới thiệu về vẻ ẹp nơi trrầi gian – nơi người thi sĩ ắm says vớt tình and liht. Hình ảNH NGO BướM, HOA Cỏ, ồNG NộI, Cành Tơ, Yến ANH, ANH Sáng Là NHữNG HìnH ảNH ẹP ẽ, TươI NON CủA CUộC SốNG THườNG NHậT, NHưNG qua lĂ hình ảnh vốn quen thuộc ấy bỗng tươi sáng, hấp dẫn như cảnh sắc nơi thiên đường.
thiên nhiên, sự sống trong thơ xuân diệu bao giờ cũng tươi tắn, mời gọi như vậy. tuy nhiên net đặc sắc nhất trong cảm nhận của người thi sĩ phải để đến cách so sánh “tháng giêng ngon như cặp môi gần”. vậy là trong cảm nhận của nhà thơ, mùa xuân cũng tươi ngon, hấp dẫn khó cưỡng như một cặp môi gần. Lấy with người là chuẩn mực đánh giá cho những vẻ ẹp của tự nhiên không chỉ thể hiện ca tính sáng tạo của nhà thơ màn th hi hi hi hi hin quan niệm mới Trong Sáng Sáng Sáng Sáng. nếu người xưa lấy thiên nhiên để làm thước đo cho vẻ đẹp của con người thì nay xuân diệu đã đi ngược lại với quan niệm bất thành văn ấy để đặt con người ở vị trí trung tâm của vũ trụ và khẳng định con người mới là chuẩn mực của mọi vẻ đẹp.
cùng với trai tim luôn rạo rực, nóg bỏng với tình yêu cuộc sống, xuân diệu luôn thường trực tâm Trạng lo â â â â âu, phấp phỏng trước những bước đi củ sợ nó sẽ tan biến trong cái vô hình, có lẽ xuân diệu cũng vậy, càng yêu cuộc đời thì ng, lop: ấtàng, b
“Xuân ương tới nghĩa là xuân ương qua xuân còn non nGhĩa là xuân sẽ già mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất lòng tôi rộng nhưng lượng trờ
bằng những cảm nhận nhạy bén của mình, xuân diệu có thể nhìn thấy những dấu hiệu tàn phai của sự sống ngay ờth xuân đang tươi non, nở rộ ấ của sự tàn phai, lụi tàn “xuân ương tới nghĩa là xug ương không bao giờ spring trở lại“ mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất ”. Gian: Tuổi trẻ, Mùa xuân, tình yêu tuy ẹp nhưng không phải mãi mãi mãi, vôn màn màn màn mà nn nn ỉn m. , của cuộc ời người, xuân diệu đã cable
“ta muốn ôm cả sựng bắt ầu m mơn mởn muốn riết mây ưa và gió lượn ta muốn Say canh bướm với tình yêu ta muốn thong một cai hôn nhiều và non non non nước, v.
xuân diệu đã sử dụng hàng loạt những động từ mạnh: “Ôm, riết, thâu” thể hiện khát khao chiếm lĩnh những vẻ iơt th c. không thể làm cho bước đi của thời gian ngừng lại thì hãy sống tận ộ, sống nồng nhiệt, yehu hết mình ể không có hối tiếc khi thiếc khi thiệt. quan niệm sống “vội vàng” của xuân diệu như lời khuyên chân thành, tha thiết ến ộc giả: hãy sống ý nghĩa, sống hết mình cho cho cho cho p>
bài thơ được kết thúc bởi câu thơ tràn đầy cảm xúc “hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi”. câu thơ là kết tinh của tình yêu và sáng tạo của người thi nhân, “xuân hồng” không chỉ gợi liên tưởng ến mùa xuân mà còn gợi ra màu sắc tươp dẫn “l” l “l” l “l phần tươi ngon, hấp dẫn nhất của cuộc ời thì nhà thơ muốn chiếm lĩnh ểể tận hưởng trọn vẹn vẻ ẹp của trần> gian.
qua “vội vàng”, nhà thơ xuân diệu không chỉ thể hiện tình yêu tha thiết với cuộc ời mà còn kín đáo thể hiện những quan niệm sốlí sốyầa. với vẻ đẹp ấy, triết lí ấy, “vội vàng” là bài thơ trữ tình có thể làm xao xuyến trái tim độc giả bao thế hệ.
phân tích vội vàng của xuân diệu, mẫu số 15
thơ xuân diệu là một nguồn sống rạt rào chưa từng thấy ở chốn non nước lặng lẽ này, xuân diệu says ắm tìnhu, say ắm cảnh trời, sống vàng, sưởng n. ngủi của mình” (trích “thi nhân việt nam”). nhận ịnh của nhà pHê bình vĂn học hoài Thanh đánh giá về những ặc sắc chủ and ếu trong sáng tac của nhà thơ ệu diệu – gương mặt tiêu bi và cón nhh ề ề đ ề ề ề ề một trong những tác phẩm thể hiện rõ điều này chính là “vội vàng”. qua bài thơ, chúng ta thấy được tâm hồn yêu thiên nhiên tha thiết, lòng ham sống mãnh liệt cùng quan điểm sống tích cực của tác giả.
trước hết, bài thơ “vội vàng” đã thể hiện ý nguyện, tâm thế và mong muốn hành động của tác giả trước bước đi cờia gian:
“tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất; tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi.”
trước vòng quay “một đi không trở lại” của dòng thời gian, tac giả xuân diệu muốn nắm bắt và giữ lấy từng khoảnh khắc qua việc muốn “tắt n” ể ể ể ể ể “tôi muốn” ược nhắc lại hai lần đã khẳng ịnh ý nguyện của cái “tôi” tha thiết muốn giữ lấy vẻ ẹp chóng tànhai của thiên nhiên; đồng thời làm nổi bật tâm hồn của một thi sĩ yêu đời, say mê thiên nhiên và trân trọng, nâng niu cuộc sống. và tình yêu tha thiết, mãnh liệt này đã được phác họa rõ net hơn ở những câu thơ tiếp theo:
“của ong bướm này đây tuần tháng mật; này đây hoa của đồng nội xanh rì; này đây lá của cành tơ phơ phất; của yến anh này đây khúc tình si; và này đây ánh sáng chớp hàng mi, mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa; tháng giêng ngon như một cặp môi gần; tôi sang sướng. nhưng vội vàng một nửa: tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.”
bằng biện phapp nGhệ Thuật liệt kê kết hợp nhịp điệu thơ nhanh và dồn dập, mọi thanh âm, mọi sắc màu, hình ảnh của bức trash thiên nhiên ều huej. Điệp từ “này đây” vang lên ầy say mê, thể hi mọi giác quan của người thi sĩ ều run lên ể đón nhận, ển hưởng vẻ ẹp của tạo Hóa, của ất. Đó là những vẻ đẹp hữu hình như “hoa của đồng nội xanh rì”, “lá của cành tơ phơ phất”. Đó còn là vẻ đẹp vô hình như khúc ca tình yêu mang âm điệu say mê cuồng nhiệt của cặp “yến anh”, là nguồn sáng vội vã chớp qua. Ặc biệt, xuân diệu đã so sánh “that giêng” – khai ni ệm thời gian vô hình như “cặp môi” – sựt đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc đc cùng ộc đt cùng ột. , mới mẻ, khiến cho bức tranh thiên nhiên nơi trần gian hiện lên ẹp ẽ, tươi mới, căng tràn sức sống như “một thiên ường trên mấ”. Thi nhân vận dụng mọi giác quan ể tận hưởng vẻ ẹp của tạo vật, Thiên nhiên nhưng her vẫn không quên đi ý thức về sự trôi chảy của thời gian: bởi vậy, ông đắm say, cuồng nhiệt cùng cảnh sắc đất trời nhưng he vẫn không ngừng chiêm nghiệm về dòng thời gian trôi, về tu trì>
“xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất. lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, không cho dài thời trẻ của nhân gian; nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lạị còn trời ất, nhưng chẳng còn tôi mãi, nên bâng khuâng cᥣ cẺ ti
là một nhà thơ với thế giới quan, nhân quan tiến bộ, xuân diệu không chỉy thấy ược quy luật tuần hoàn của dòng thời gian: “xuân tàn, hại tới, tớt, n. Tinh Tuyến Tính, “Một đi Không Bao Giờ Trở Lại” của từng phút giây. qua cach cảm nhận: “xuân ương tới” – “xuân ương qua”, “xuân còn non” – “xuân sẽ gi ẽ hình của thời gian đã ược khắc họa rõ nét, khiến cho dù thy nhân đang cảm nhận mùa xuân tươi ẹp, căng tràn sức sống cũng chính là mùa xuân đng ở vi ở nhưng điều ặc biệt nhất trong quan niệm của xuân diệu chính là thời gian vũ trụ không ồng nhất với thời gian của ời người, nghĩa là “xuân qua” trẻ, ời người thì “chẳng hai lần thắm lại”. bởi vậy, ông cho rằng điều ẹp nhất của with người chính là tuổi trẻ và tình yêu. tiếc tuổi trẻ bằng lòng ham sống, lòng yêu ời mãnh liệt c cù ng quan niệm sống ” >ta muốn ôm cả sự sống mới bắt ầu mơn mởn ta muốn riết mây thâu và gió lượn ta muốn say cánh bướm với tình yêu ta muốn thâu trong một cái h “
điệp từ “ta muốn” ược ặt ở ầu câu vang lên ầy dõng dạc, kết hợp với hàng loạt ộng từ theo cấp ộng tiến: “ôm”, “tiếth”, “tiếđmost”, “riếth” ” nổi bật tư thế chủ động tận hưởng mọi vẻ đẹp của cuộc sống ở độ tươi mới nhất, căng tràn cán nhấì t cữt. lòng ham sống cùng niềm say mê cuồng nhiệt đó chính là động lực để thôi thúc xuân diệu “sống vội Vàng, sống cuống quýt ”(Theo Cách nói của nhà pHê bình văn học hoài Thanh), nhưng sự vội vàng đó không hề tiêu cực bởi nhịp sống đó luôn gắn bó mật thi Đây là một quan điểm sống tích cực, tiến bộ và mang ý nghĩa giáo dục sâu sắc đối với mỗi một with người.
như vậy, qua việc phân tích bài thơi vội vàng, chúng ta có thểy ược tài năng của thi sĩ xuân diệu trong cách sử dụng ngôn từ vận cánụcụn. tất cả các yếu tố đó kết hợp với nhau trong sự hài hòa, tinh tế, góp phần khắc họa hình tượng nhân vật trữ tình với tình yêu thiên nhiên tha thiết cùng niềm ham sống, lòng yêu đời cuồng nhiệt và nổi bật hơn cả là quan niệm sống “vội vàng” chạy đua với thời gian để nắm bắt lấy những gì đẹp nhất của tuổi trẻ, của tình y.
êu.
Đăng bởi: thpt sóc trăng
chuyên mục: giáo dục