Em hãy phân tích đoạn thơ sau đây : Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác…Mà sao nghe nhói ở trong tim. (Trích trong bài thơ Viếng lăng Bác của nhà thơ Viễn Phương)

Duới đây là các thông tin và kiến thức về Con ở miền nam ra thăm lăng bác hay nhất được tổng hợp bởi mvatoi.com.vn

Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại là đối tượng được nhiều nhà thơ và nghệ sĩ ca ngợi. Có rất nhiều nhà thơ đã viết về các chú: to huu, Che Lanwen, Xuandi … Đến lượt các nhà thơ Ngụy An cũng lặng lẽ dâng một lăng “viếng” hương hồn vị cha già dân tộc kính yêu trong lòng nhân dân sau đây. Kinh văn Bản văn nói rõ:

“Tôi sống ở miền Nam để thăm lăng bác tôi

Tôi có thể nhìn thấy hàng tre bất tận trong sương mù

Ồ! Sản phẩm tre Việt Nam

Mưa xối xả, xếp hàng “

Mặt trời đi qua lăng ngày này qua ngày khác

Nhìn thấy mặt trời đỏ rực trong lăng mộ

Mọi người yêu nhau mỗi ngày

Bảy mươi chín bông hoa mùa xuân đã tàn.

Bạn đã ngủ ngon

Ở giữa ánh trăng dịu dàng

Tôi vẫn biết bầu trời xanh là mãi mãi

Tại sao trái tim tôi lại đau … “

(Theo Ngữ văn 9, tập II, NXB Giáo dục, hn 2008)

Bài thơ này ra đời vào tháng 4 năm 1976. Đây là một hoàn cảnh lịch sử hết sức đặc biệt: một năm sau ngày đất nước thống nhất, lăng vừa được khánh thành, xa xa là một người con của vùng. Nam đầu tiên được ra bắc thăm lăng bác.

Tình huống này cũng được đề cập đến trong khổ thơ đầu tiên: “Tôi đi thăm lăng bác tôi ở miền nam”. Nhà thơ tự xưng là “con” và gọi bằng “chú”, rất ân cần, gần gũi, đồng thời thể hiện sự tin tưởng, yêu thương đối với cháu. Vâng, anh là cha già của cả nước, nhưng riêng với miền Nam, anh vẫn còn nhiều đau lòng. Trước khi mất, ông “nhớ nam, nhớ quê” vì yêu miền nam, “tiến thoái lưỡng nan”, sau năm 1954 miền nam chưa độc lập. Muốn thăm hỏi động viên các đồng chí ở miền Nam. Và trước tấm lòng nhân hậu của các bạn, cũng là “Con mong ngóng mẹ đợi cha” nên hôm nay đến với He Bo Bolling từ xa thật sự rất cảm động.

Khi đến lăng chú, thứ đầu tiên nhà thơ chụp được là “chiếc bè tre”. Những bụi tre ngà duyên dáng trồng cạnh lăng Bác sừng sững là điểm thu hút nhiều người đến viếng lăng. Nhưng việc nhà thơ nhắc đến hình ảnh cây tre còn có một ý nghĩa khác:

“Ôi hàng tre xanh Việt Nam

Gió và mưa “.

vien phuong đã rất xúc động khi nhìn thấy hình ảnh cây tre, vì ông đã cống hiến cả cuộc đời mình cho đất nước. Nhưng hình ảnh cây tre đã trở thành biểu tượng của dân tộc Việt Nam, sự kiên trung. “Tre xanh” là màu tự hào của “Việt Nam xanh”. Ở phần tiếp theo, nhà thơ sử dụng hiệu quả thành ngữ “bão táp” để chỉ những cơn bão táp của thời đại mà dân tộc ta đã phải chịu đựng. Nhưng sau muôn vàn gian khó, thử thách tre vẫn “đứng thẳng hàng”, như sông vẫn ngẩng cao đầu.

Đến gần lăng, nhà thơ cùng đoàn từ từ tiến vào lăng viếng ông:

“Mặt trời đi qua lăng

Nhìn thấy mặt trời đỏ rực trong lăng mộ

Mọi người yêu nhau mỗi ngày

Kết thúc bảy mươi chín mùa xuân hoa. “

Trong đoạn thơ trên, góc nhìn rất tài tình khi sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa và ẩn dụ. “Mặt trời trong Lăng Bác” là Bác Người vô cùng kính yêu và vĩ đại. Nhà thơ ngầm so sánh mình với mặt trời, thầm ngưỡng mộ sự vĩ đại của chính mình. Nếu mặt trời của thiên nhiên mang lại ánh sáng cho nhân loại, thì bạn là người mang lại ánh sáng tự do cho dân tộc. Không chỉ vậy, nếu thiên nhiên mặt trời và vũ trụ là bất tử thì Bác Hồ cũng sẽ bất tử với đất nước Việt Nam tươi đẹp. Bài thơ này thể hiện tình cảm kính yêu vô bờ bến của nhà thơ đối với Bác. Đặc biệt kết hợp với việc nhân cách hóa “mặt trời đi qua… thấy… mặt trời trong lăng rất đỏ”, ta còn có cảm giác mặt trời tự nhiên cũng phải ngước nhìn mặt trời Tổ quốc. ——Đó là Bác kính yêu Anh … Không chỉ từ phương xa mà cả non sông đều quy tụ về đây “thương nhau” để tưởng nhớ anh linh anh hùng. Đặc biệt là dòng người bất tận đang “chơi hoa” để tỏ lòng kính trọng đối với “Bảy mươi chín mùa xuân” thuần khiết – anh và Jinyi đã sống bên nhau bảy mươi chín năm. Những liên tưởng huyền diệu của nhà thơ hoàn toàn dựa trên những hình ảnh có thực. Dòng người đến viếng các chú trong lăng không chỉ có nhiều màu áo, nhiều màu da, đến từ nhiều vùng miền trên cả nước và thế giới. Tất cả đều đến lăng với niềm tin, tình yêu và sự kính trọng. Vì vậy, mỗi người là một trái tim, và bông hoa kết thành tràng hoa tươi thắm cho dòng người. Từ “ngày” được lặp lại hai lần để sự bất tử của ông và lòng trung thành của nhân loại đối với ông sẽ trường tồn theo thời gian. Đồng thời, khổ thơ cuối là câu thơ 9 tiếng – một câu thơ phá cách, nhịp thơ như dài ra, vòng hoa cũng kéo dài dằng dặc, bất tận, xúc động. Không thể kiểm soát. .

Bước chân vào lăng, cảm xúc và suy nghĩ thiêng liêng càng ngập tràn:

” Tôi đã ngủ rất ngon

Giữa ánh trăng dịu dàng “.

Anh đi xa, nhưng nhà thơ không dám nhìn hay nhắc đến sự thật đau lòng. vien phuong viết “Ngủ đi” để xoa dịu nỗi đau mất em. “Vầng trăng dịu dàng” vừa thể hiện sự êm đềm trong giấc ngủ của Người vừa khẳng định: Người thật gần ta như vầng trăng dịu dàng, trong mát. Tác giả thánh vịnh so sánh ông với mặt trời ở khổ thơ cuối, và ở khổ thơ này ông đang ở giữa “vầng trăng dịu dàng”, chẳng phải ông đã tự mâu thuẫn với chính mình sao? Câu trả lời là không, bởi anh vĩ đại như mặt trời, nhưng anh cũng gần gũi, giản dị với “người cha, người chú, người anh” của biết bao người Việt Nam. Nhìn thấy di ảnh người bác đang “ngủ yên”, nhà thơ không khỏi thở dài:

“Vẫn biết trời xanh còn mãi

Tại sao trái tim tôi lại đau ”.

Vẫn biết trời xanh thuộc về thiên nhiên và trời xanh có quyền sống mãi, nhưng lòng vẫn thấy nhói đau vì đời người thật ngắn ngủi so với trời xanh. Bạn là mặt trời của xã hội, nhưng bạn vẫn phải đi. Không chỉ vậy, nhà thơ lại một lần nữa sử dụng hình ảnh ẩn dụ trong câu thơ “Trời xanh là muôn đời”. Trời trong xanh, có Bác Hồ. Tôi vẫn biết về các vị thần và vương quốc, nhưng có một sự thật là chú tôi đã vĩnh viễn ra đi, và dân tộc Việt Nam không thể có ông lần thứ hai trong cuộc đời này …

Bài thơ này thể hiện tình cảm chân thành và nghẹn ngào của người thơ phương xa dành cho người bác ruột của mình. Nhà thơ cũng sử dụng thành công nhiều biện pháp tu từ: nhân hoá, ẩn dụ, ám chỉ …

Với tình cảm chân thành và chất thơ, trong số rất nhiều bài thơ hay miêu tả về chú của tôi, “Lăng Wai Shu” xa xôi vẫn chiếm một vị trí. Trang trọng trong lòng người yêu thơ cả nước.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *