Cảm nghĩ về bài thơ qua đèo ngang

Mời các bạn xem danh sách tổng hợp Cảm nhận về bài thơ qua đèo ngang hay nhất được tổng hợp bởi mvatoi.com.vn

Bài viết cảm nGhĩ về bài thơ qua đèo ngang của bà huyện that quan bao gồm dàn ý + những bài văn mẫu there are gửi tới các em học sinh nhiên của Đèo ngang được thể hiện qua ngòi bút của tác giả giúp chuẩn bị tốt cho bài giảng của học kì mới sắp tới đây…

dàn ý bài thơ qua đèo ngang

Đề bài: cảm nghĩ của em về bài thơ “qua đèo ngang” của bà huyện thanh quan.

1. mở bài:

– giới thiệu qua về tác giả: bà huyện thanh quan là một trong những nữ thi sĩ ít ỏi trong văn học thơ ca cổ. tên của bà là nguyễn thị hinh, sống ở thành thăng long.

– giới thiệu về tác phẩm “qua đèo ngang” là một bài thơ hay dịu dàng, trầm lắng. nó để lại trong lòng mỗi chúng ta nhiều cảm xúc bâng khuâng khó tả trước cảnh hoàng hôn chiều tà nhiều ảm đạm.

2. thanks bài:

– ngay từ câu ầu tiên của bài thơ hình ảnh hoàng hôn hiện lên thể hiện sự buồn man mắc, giọng thơ nhẹ nhàng trầm lắng như âu thanh của bổi chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi chi khng n. của bà.

“bước tới đèo ngang bong xế tà

cỏ cây chen đá, lá chen hoa”.

– trong câu thơ này tác giả đã sử dụng ngôn ngữ rất điêu luyện tạo ra những vần điều làm cho cho thơ n nên sinh ộng.

– cảnh vật ở nơi đy cũng gợi nên sự hoang sợ ến hưu quạnh, cô liêu, khiến cho with người khi nhìn thấy chắc cũng chấp chứa nhiều tâm trạnng

“lom khom dưới núi tiều vài chú,

lác đác bên sông chợ mấy nhà”.

– hình ảnh “lom khom” chỉ dáng người nơi xa xa, tuy người đó chỉ nhỏ bé và xă x chem trong bức tranh thiên nhiên nhưng qua đy ta thấy ược sức sống, bởi-hệi-hệnhi ộ ộng ộngh. , tìm kế sinh nhai, đang hòa mình vài thiên nhiên khiến cho bài thơ có hồn hơn bao giờ hết.

– hai từ “lac đác” chỉ sự ơn sơ, ít ỏi cảnh vật nơi bà huyện that quan nghỉ chân thật bình yên hưu quạnh, từ lac đciện ra chỉ sự sự thớt bón ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng.

– ngòi bút của bà thật tinh tế khi đã miêu tả chân thực chi tiết từng cảnh vật, qua câu thơ của bà người th- thể dàng ngg ảnh ng hã. >

“nhớ nước đau lòng with cuốc cuốc,

thương nhà mỏi miệng cái gia gai”.

– điệp từ điệp ngữ ược tac giả sửng thật tài tình “cuốc cuốc” “gia gia” tạo nên bản nhạc trữ tình sâu lắng Trong lòng người thi sĩ.

.

– tác giả đã khéo léo sử dụng cái biến động là tiếng chim để làm nổi bật lên cái bất động là cảnh vật vắng vẻơi, ho>

– hình ảnh tiếng chim cuốc cuốc kêu tác giả lại thấy như chim đang kêu cho chynh mình bởi tâm trạng, nhớ nhric

“dừng chân đứng lại trời non nước,

một mảnh tình riêng ta với ta”.

– Trong hai câu thơ cuối của bài thơ tac giả thể hi cảm xúc nhớ thương, nóg ruột.tâm trạng buồn đau nhớ nhà sực sự mang của ất trười, khi cho thm tá tá ậ cất. cô đơn lạc lõng. “

– một mảnh tình riêng ta với ta ”từ ta ược sửng lặp đi lắp lại hai lần nhưng nó càng thể hi hi sự côn của tac giả, có một mình ối di ệ có ai để cùng chia sẻ.

tâm trạng nhớ quê nhà đã lên tới ỉnh điểm trở thành một mảnh tình riêng Ăn sâu bán dễ trong lòng tac giả, khiến cho người ọc nhưn rưng rơng c c c.

3. kết bài:

– “qua Đèo ngang” là một tuyệt phẩm của bà huyện thanh quan đã để lại cho nền thi ca việt nam.

một số bài văn mẫu tham khảo cho bài viết cảm nghĩ về bài thơ qua đèo ngang

cảm nghĩ về bài thơ qua đèo ngang – bài 1

“qua đèo ngang” là tác phẩm nổi tiếng nhất của bà huyện thanh quan. bài thơ được viết khi bà trên đường vào phú xuân, đi qua đèo ngang – một địa danh nổi tiếng ở nước ta với phong cảnh hữu tìu. BằNG GIọNG thơ man myc, hồn thơ tinh tế và lối thơ điêu luyện, “qua đèo ngang” không chỉ là bức tranh thiên n ầy màu sắc mà còn bộc lộ tâng cô ốc t đc t đ cim, cim, cim. thời phong kiến ​​huy hoàng đã dần tàn lụi.

bài thơ “qua đèo ngang” được viết theo thể thất ngôn bát cú Đường luật. mở đầu là hai câu đề:

bước đến đèo ngang bong xế tà

cỏ cây chen đá, lá chen hoa.

chỉ với câu thơ đầu tiên tác giả đã khái quát lên toàn bộ về hoàn cảnh, không gian, thời gian khi viết bài thơ. cach mở ầu rất tự nhiên, không hề gượng epo, tưởng như tac giả chỉ thận chân “bước ến” rồi tức cảnh Sinh tình trước khung cảnh đèo nangang buổi chi ềng. hình ảnh “bóng xế tà” lấy ý từ thành ngữ “chiều ta bóng xế” gợi cho ta một nét gì đó buồn man mác, mênh mang, có chút nuối tiếữp ng my. trong khung cảnh hoàng hôn đẹp mà buồn ấy, tác giả chú ý đến một vài hình ảnh độc đáo của đèo ngang “cỏ cây chen đá, lá chen hoa”. với việc nhân quá các loại cảnh vật qua động từ “chen” cùng với phép liệt kê hàng loạt cho ta thấy nét sống động trong bức tranh khung nh. c cỏ cây cùng với đá núi, lá và hoa đua nhau vươn lên đầy sức sống. những hình ảnh nhỏ bé nhưng sức sống thật mãnh liệt. trong ánh chiều tà lụi tàn mà còn bắt gặp được những hình ảnh này để lại cho ta thật nhiều suy nghĩ.

hai câu thực là khi tác giả đang ở trên đèo cao, phóng mắt nhìn về xung quanh, xa hơn những đá núi, cây cỏ để tìm đến gbón ng:

dán

lom khom dưới núi tiều vài chú

lác đác bên sông chợ mấy nhà

hình ảnh con người đã hiện ra nhưng dường như chỉ làm bức tranh thêm hiu hắt. tác giả sử dụng biện pháp đảo ngữ cũng với từ láy gợi tả để thể hiện lên điều này. with người ở đây chỉ có “tiều vài chú” kết hợp với từ láy “lom khom” dưới núi. cảnh vật thì “lác đác” “chợ mấy nhà”. tất cả quá nhỏ bé so với cảnh thiên nhiên hùng vĩ của đèo ngang. dường như không khí vắng vẻ, hiu quạnh bao trùm lên toàn cảnh vật.

hai câu luận là nỗi buồn được khắc họa rõ nét qua những âm thanh thê lương:

nhớ nước đau lòng with quốc quốc

thương nhà mỏi miệng cái gia gia.

tiếng kêu thiết tha hay chính là tiếng lòng tác giả. “nhớ nước đau lòng con quốc quốc” là câu thơ từ điển tích xưa về vua thục mất nước hóa thành con cuốc chỉ biết kêu cuốc”. tiếng cuốc kêu khắc khoải càng làm bong chiều thêm tĩnh lặng. còn tiếng “gia gia” là tiếng kêu tha thiết gợi nỗi “thương nhà”. Ở đây cảm xúc của nhà thơ được bộc lộ rõ ​​​​rệt. NGHệ Thuật chơi chữ ồng âm ộc đao kết hợp nhân Hóa c Cùng chuyển ổi cảm giác gây ấn tượng mạnh đã cho ta thấy ược tấm lòng yêu nước thương nh đhàn.

hai câu kết, khép lại những cảm xúc cũng như khung cảnh thiên nhiên của bài thơ:

dừng chân đứng lại: trời, non, nước

một mảnh tình riêng ta với ta.

cảnh vật đèo ngang thật hùng vĩ khiến tác giả dừng chân không muốn rời. cái bao la của đất trời, núi non, sông nước như níu chân người thi sĩ. nhưng đứng trước không gian bao la hùng vĩ ấy, tác giả chợt nhận ra nỗi cô đơn trong lòng mình dần dâng lên “một mảnh ta vri”. khung cảnh thiên nhiên càng rộng lớn thì nỗi cô đơn của người lữ khác cũng càng đầy. một mảnh tình riêng, một nỗi lòng sâu kín, những tâm sự đau đáu trong lòng mà không biết chia sẻ nhắn nhủ với ai. Âm hưởng nhịp điệu câu thơ như một tiếng thở dài nuối tiếc.

“qua đèo ngang” là lời nhắn gửi tâm sự của nỗi lòng tác giả đến người đọc. bài thơ không chỉ là một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ đượm nét buồn mà con là những tiếc nuối, một tấm lòng yêu nướng dưân. phải thật giàu cảm xúc, thật yêu thiên nhiên cùng con người, bà huyện thanh quan mới có thể để lại những vần thơ tuyệt táv.ư

cảm nghĩ về bài thơ qua đèo ngang – bài 2

qua đèo ngang là một tác phẩm nổi tiếng cuả bà huyện thanh quan. bài thơ được viết khi bà lên đường đến huyện phú xuân đi qua đèo ngang là một địa danh phong cảnh hữu tình. bài thơ là bức tranh ngụ tình sâu sắc của nhà thơ qua đó hé lộ cho chúng ta thấy được nỗi nhớ entre tha thiết của tác giảlên lên.

mở đầu bài thơ là hai câu đề:

“bước tới đèo ngang bong xế tà”

câu thơ gợi lên thời điểm mà tác giải đèo ngang, khi đó thời gian đã vào xế tà tức là đã quá trưa trời đang chuyển sang buổi chiều và sắp tối. Đối với một vùng hoang sơ hẻo lánh thì thời điểm chiều tà cũng là thời điểm mọi người đã quay trở về nhà. phải chăng chọn thời điểm như thế tác giả muốn nhấn mạnh cho người đọc cái xơ xác vắng vẻ nơi đây. và từ đây tâm trạng tác giả bắt đầu hỗn loạn khi he chứng kiến ​​cảnh vật từ trên cao nhìn xuống.

“cỏ cây chen là đá cheo hoa

lom khom dưới núi tiều vài chú

lác đác bên sông chợ mấy nhà”

khung cảnh ấy thật gợi lên trong lòng người ọc những nỗi nhớ vấn vương rồi lan tỏa ra từng câu thơ khiến cho ười ọc thấm ượm ượm ượn n trời đã chiều tối cảnh vật đã lụi tàn khiến cho tâm trạng của bà càng trở nên xốn xang vô cùng. cái thời điểm ấy rất phù hợp với tâm trạng hiện giờ của bà. Đúng như trong những câu thơ cổ đã nói đến tâm trạng with người nhuốm màu sang cảnh vật.

ởy tâm trạng cô ơn hiu vắng hiu quạnh của tac giả đã nhuốm màu sag cảnh vật khiến cho cảnh vật giờ đy dường như trở nên tam tam tamhn bao giờ hết. ta phải công nhận là cảnh vật trong thơ được hiện lên khá là sinh động. có cỏ cây có hoa lá nhưng lại là một cảnh tượng chen chúc nhau để tìm sự sống. cảnh vật ấy hoang sơ hoang dại đến nao lòng. phải chăng sự chặt chội của hoa lá phải chen chúc nhau để tồn tại cũng chính là tâm trạng của tác giả đang vô cùng hỗn loạn. cảnh vật ấy hoang sơ hoang dại đến nao lòng. tác giả đã sử dụng phép đối và đảo ngữ trong miêu tả đầy ấn tượng. nó làm cho người đọc cảm thấy được sự hoang vắng của đèo ngang lúc chiều tà bóng xế mặc dù nơi đây có cảnh đẹp đy. vì ở đy vắng vẻ quá nên thi sĩ đã phong tầm mắt ra xa chút nữa như ể tìm một hình ảnh nào đó ểể tâm trạng thi nhân phần nào bớt chús hiu quạnh. và phía dưới chân đèo xuất hiện một hình ảnh.

“lom khom dưới núi tiều vài chú

lác đác bên sông chợ mấy nhà”

Điểm nhìn đã được nhà thơ thay đổi nhưng sao tác giả vẫn chỉ cảm thấy sự hiu quạnh càng lớn dần thêm. bởi thế giới with người nơi đây chỉ có vài chú tiểu đang gánh nước hay củi về chùa. Đó là một hình ảnh bình thường thế nhưng chữ “lom khom” khiến hình ảnh thơ thêm phần nào đó vắng vẻ buồn tẻ thê. Đây là một nét vẽ ước lệ mà ta thường thấy trong thơ cổ “vài” nhưng lại rất thần tình tinh tế trong tả cảnh. mấy nhà chợ bên kia cũng thưa thớt tiêu điều. thường thì ta thấy nói đến chợ là nói đến một hình ảnh đông vui tấp nập nào người bán nào người mua rất náo nhit. thế nhưng chợ trong thơ bà huyện thanh quan thì lại hoàn toàn khác, chợ vô cùng vắng vẻ không có người bán cũng chẳng người mua chỉ có vài bếc. nhà thơ đang đi tìm một lối sống nhưng sự sống đó lại làm cảnh vật thêm éo le buồn bã hơn. sự đối lập của hai câu thơ khiến cho cảnh trên sông càng trở nên thưa thớt xa vắng hơn. các từ đếm càng thấy rõ sự vắng vẻ nơi đây. trong sự hiu quạnh đó bỗng vang lên tiến kêu của loài chim quốc quốc, chim gia trong cảnh hoàng hôn đang buông xuống.

“nhớ nước đau lòng with quốc quốc

thương nhà mỏi miệng cái gia gia”

nghe tiếng chim rừng mà tác giả thấy nhớ nước, nghe tiếng chim gia gia tác giả thấy nhớ nhà. dường như nỗi lòng ấy đã thấm sâu vào nỗi lòng nhà thơ da diết không thôi. lữ khách là một nữ nhi nên ella nhớ nước nhớ nhà nhớ chồng nhớ with là một điều hiển nhiên không hề khó hiểu. từ nhớ nước, thương nhà là nỗi niềm của with chim quốc, chim gia gia do tac giả cảm nhận ược there are chính là nghệ thuật ẩn dụ ể nói lên tâm sự từ trong sâu thẳm tâm tâm tâm tâm tâm hồn củ nghệ thuật chơi chữ quốc quốc gia gia phải chăng là tổ quốc và gia đình của bà huyện thanh quan hồi đó? từ thực tại của xã hội khiến cho nhà thơ suy nghĩ về nước non về gia đình.

“dừng chân ngắm lại trời non nước

một mảnh tình riêng ta với ta”

câu kết bài thơ dường như cũng chính là sự u hoài về quá khứ của tác giả. bốn chữ “dừng chân ngắm lại” thể hiện một nỗi niềm xúc động đến bồn chồn. Một Cái Nhìn Xa Xôi Mênh Mang, Tac Giả Nhìn Xa Nhìn Gần Nhìn Miên Man Nhìn Trên Xuống DướI NHưNG nơi nào cũng cảm thấy sự hi hiu quạnh sự cô ơn và n ỗi cếng. cảm nhận ất trời cảnh vật ể tâm trạng ược giải tỏa nhưng cớ Sao nhà thơ lại cảm thấy cô ơn thấy chỉ có một mình “một mảnh tình riêng ta với ta”. tac giả đã lấy cai bao la của ất trời ểể nhằm nói lên cai nhỏ bé “một mảnh tình riêng” của tac giả cho thấy nỗi cô ơn của người lữ khách trên ườ ườ ườ ườ

bài thơ là bức tranh tả cảnh ngụ tình thường thấy trong thơ ca cổ. qua đó tác phẩm cho chúng ta thấy được tâm trạng cô đơn hiu quạnh buồn tẻ của tác giả khi đi qua đèo ngang. Đó là khúc tâm tình của triệu là bìa thơ mãi mãi còn y nguyên trong tâm trí người đọc.

cảm nghĩ về bài thơ qua đèo ngang – bài 3

trong dòng văn thơ cổ việt nam có 2 nữ thi sĩ được nhiều người biết đến đó là hồ xuân hương và bà huyện thanh quan. nếu như thơ văn của hồ xuân hương sắc sảo, góc cạnh thì phong cách thơ của bà huyện thanh quan lại trầm lắng, sâu kin, hoài cảm…

chẳng vậy mà khi đọc bài thơ “qua Đèo ngang” người đọc có thể thấu hiếu bức tranh vịnh cảnh ngụ tình sâu sắc, ka áo cà>

nhà thơ mở đầu bài thơ bằng việc tả cảnh đèo nhìn từ trên cao. khi bóng chiều đã xế, có đá núi, cây rừng, có bóng tiều phu di động, có những mái nhà come sông… mà sao heo hút, đìu hiu đến nao lòng.

bước tới đèo ngang bong xế tà

cỏ cây chen đá lá chen hoa…

lom khom dưới núi tiều vài chú

lác đác bên sông chợ mấy nhà.

cảnh gợi lên trong tâm hồn tình cảm của con người giọt buồn, giọt nhớ …. trời đã xế chiều, bong đã dần tàn … cảnh tượng ấy rất phùp với tâm trạng của bà huyện thanh quan lúc này .. đó là nỗi u hoài, gợi buồn trước sự ổ ổ ổ ổ ổ ổ ổ ổ ổ thế nên nhà thơ nguyễn du cũng đã nói:

“cảnh nào cảnh chẳng gieo sầu

người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”

cảnh vật ở đy cũng thật sinh ộng ấy: có cả cỏ với cây điểm thêm lá và hoa nhưng tất cả lại ược hiển hiển trong hoús “t ển trong hoús”. Đứng trước cảnh tượng đó khiến cho con người càng gợi lên sự hoang mang, khiếp hãi. cảnh vật thì bao la làm cho tâm hồn con người đã hiu quạnh, đơn chiếc tăng thêm sự cô đơn, vắng lặng gần như hoàn toàn trẑng . nhà thơ quan sát tổng thể cảnh nơi đây. with người xuất hiện. nhưng con người càng tô đậm thêm sự buồn vắng. chính cảnh tượng ấy càng tạo cho nhà thơ những cảm giác hiu quạnh, tẻ nhạt, trống trải.

tức cảnh sinh tình:

nhớ nước đau lòng with cuốc cuốc

thương nhà mỏi miệng cái gia gia.

dừng chân đứng lại trời non nước

một mảnh tình riêng ta với ta.

nỗi nhớ thương, đau đớn đến tận cùng của lòng người với nhà, với nước, với thân phận cô đơn của mình lại được cộng hưởng bởi những âm vang trong tiếng kêu khắc khoải không dứt của chim cuốc giữa đỉnh cao chon von, nhìn lên chỉ thấy trời cao, nhìn xa chỉ thấy mây nước vời vợi…

nhà thơ đã lắng nghe âm thanh của cảnh Đèo ngang. nhưng đó không phải là tiếng kêu của loài chim cuốc, chim đa đa. mà nói cho đúng đó chính là tiếng lòng của nhà thơ. nhà thơ mượn hình ảnh loài chim cuốc muốn gợi sự tiếc nuối về quá khứ, triều đại nhà lê thời kì vàng son, hưng thịnh nay khnông gia tộc của nhà thơ vốn trung thành với nhà lê nhưng không thể nào theo một chế độ đã thối nát. vả lại đây là lần đầu tiên có lẽ nhà thơ xa nhà nên “cái gia gia” gợi nỗi thủy chung, thương nhớ quê nhà. cảnh vật vắng lặng, đơn chiếc, xót xa, buồn bã. càng làm cho nhà thơ mỗi lúc nỗi buồn hoài cảm càng tăng.

dừng chân đứng lại trời non nước

một mảnh tình riêng ta với ta.

cả thân xác lẫn tâm linh của nhà thơ hoàn toàn tĩnh lặng. nhà thơ cảm nhận thế giới thiên nhiên nơi đây thật rộng thoáng, bao la. trong khi đó, with người chỉ là “một mảnh tình riêng”. with người mang tâm trạng cô đơn, trống vắng hoàn toàn. thiên nhiên với con người hoàn toàn đối lập với nhau càng làm nổi bật tâm trạng cô đơn, phủ nhận thực tại của nhà

th

“qua Đèo ngang” là một bài thơ trữ tình đặc sắc. với cách sữ dụng ngôn từ trang nhã nhưng rất điêu luyện đã giúp người đọc thấy được bức tranh vịnh cảnh ngụ tình. cảnh Đèo ngang thật buồn vắng phù hợp với tâm trạng con người cô đơn hoài cảm. từ bài thơ, cảm thụ tâm cảm của nhà thơ, ta càng cảm thông nỗi lòng của tác giả và kính phục tài năng thi ca của bà huyện thanh quan.

cảm nghĩ về bài thơ qua đèo ngang – bài 4

chẳng vậy mà khi đọc bài thơ “qua Đèo ngang” người đọc có thể thấu hiếu bức tranh vịnh cảnh ngụ tình sâu sắc, kín đao

nhà thơ mở đầu bài thơ bằng việc tả cảnh đèo nhìn từ trên cao. khi bóng chiều đã xế, có đá núi, cây rừng, có bóng tiều phu di động, có những mái nhà come sông… mà sao heo hút, đìu hiu đến nao lòng.

bước tới đèo ngang bong xế tà

cỏ cây chen đá lá chen hoa…

lom khom dưới núi tiều vài chú

lác đác bên sông chợ mấy nhà.

cảnh gợi lên trong tâm hồn tình cảm của con người giọt buồn, giọt nhớ …. trời đã xế chiều, bong đã dần tàn … cảnh tượng ấy rất phùp với tâm trạng của bà huyện thanh quan lúc này .. đó là nỗi u hoài, gợi buồn trước sự ổ ổ ổ ổ ổ ổ ổ ổ ổ thế nên nhà thơ nguyễn du cũng đã nói:

“cảnh nào cảnh chẳng gieo sầu

người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”

cảnh vật ở đy cũng thật sinh ộng ấy: có cả cỏ với cây điểm thêm lá và hoa nhưng tất cả lại ược hiển hiển trong hoús “t ển trong hoús”. Đứng trước cảnh tượng đó khiến cho con người càng gợi lên sự hoang mang, khiếp hãi. cảnh vật thì bao la làm cho tâm hồn con người đã hiu quạnh, đơn chiếc tăng thêm sự cô đơn, vắng lặng gần như hoàn toàn trống .tr nhà thơ quan sát tổng thể cảnh nơi đây. with người xuất hiện. nhưng con người càng tô đậm thêm sự buồn vắng. chính cảnh tượng ấy càng tạo cho nhà thơ những cảm giác hiu quạnh, tẻ nhạt, trống trải.

tức cảnh sinh tình:

nhớ nước đau lòng with cuốc cuốc

thương nhà mỏi miệng cái gia gia.

dừng chân đứng lại trời non nước

một mảnh tình riêng ta với ta.

nỗi nhớ thương, đau đớn đến tận cùng của lòng người với nhà, với nước, với thân phận cô đơn của mình lại được cộng hưởng bởi những âm vang trong tiếng kêu khắc khoải không dứt của chim cuốc giữa đỉnh cao chon von, nhìn lên chỉ thấy trời cao, nhìn xa chỉ thấy mây nước vời vợi…

nhà thơ đã lắng nghe âm thanh của cảnh Đèo ngang. nhưng đó không phải là tiếng kêu của loài chim cuốc, chim đa đa. mà nói cho đúng đó chính là tiếng lòng của nhà thơ. nhà thơ mượn hình ảnh loài chim cuốc muốn gợi sự tiếc nuối về quá khứ, triều đại nhà lê thời kì vàng son, hưng thịnh nay khnông gia tộc của nhà thơ vốn trung thành với nhà lê nhưng không thể nào theo một chế độ đã thối nát. vả lại đây là lần đầu tiên có lẽ nhà thơ xa nhà nên “cái gia gia” gợi nỗi thủy chung, thương nhớ quê nhà. cảnh vật vắng lặng, đơn chiếc, xót xa, buồn bã. càng làm cho nhà thơ mỗi lúc nỗi buồn hoài cảm càng tăng.

dừng chân đứng lại trời non nước

một mảnh tình riêng ta với ta.

cả thân xác lẫn tâm linh của nhà thơ hoàn toàn tĩnh lặng. nhà thơ cảm nhận thế giới thiên nhiên nơi đây thật rộng khoáng, bao la. trong khi đó, with người chỉ là “một mảnh tình riêng”. with người mang tâm trạng cô đơn, trống vắng hoàn toàn. thiên nhiên với con người hoàn toàn đối lập với nhau càng làm nổi bật tâm trạng cô đơn, phủ nhận thực tại của nhà

th

“qua Đèo ngang” là một bài thơ trữ tình đặc sắc. với cách sữ dụng ngôn từ trang nhã nhưng rất điêu luyện đã giúp người đọc thấy được bức tranh vịnh cảnh ngụ tình. cảnh Đèo ngang thật buồn vắng phù hợp với tâm trạng con người cô đơn hoài cảm. từ bài thơ, cảm thụ tâm cảm của nhà thơ, ta càng cảm thông nỗi lòng của tác giả và kính phục tài năng thi ca của bà huyện thanh quan.

cảm nghĩ về bài thơ qua đèo ngang – bài 5

bà huyện thanh quan là một nhà thơ tài năng. from her thơ của bà hay nói đến hoàng hôn, man mác buồn, giọng điệu du dương, ngôn ngữ trang nhã, hồn thơ đẹp, điêu luyện. “qua đèo ngang” là một trong những bài thơ như thế.

bài thơ được sáng tác khi nhà thơ bước tới Đèo ngang lúc chiều tà, cảm xúc dâng trào lòng người. vì thế bài thơ tả cảnh đèo ngang vào thời điểm ấy ồng thời nói lên nỗi buồn cô ơn, nỗi nhớ nhà của ngư ữữi ch -.

lần ầu nữ sĩ “bước tới đèo ngang”, ứng dưới chân con đèo “ệ nhất hùng quan” này, ịa giới tự nhiên giữa ữa h t -ữa qunh t /p>

“bước tới đèo ngang bong xế tà”

Đó là lúc mặt trời đã nằm ngang sườn núi, ánh mặt trời đã “tà”, đã nghiêng, đã chênh chênh. trời sắp tối. Âm “tà” cũng gợi buồn thấm thía.

câu thơ thứ hai tả cảnh sắc ở đèo ngang với cỏ cây, lá, hoa… đá:

“cỏ cây chen đá, lá chen hoa”

hai vế tiểu đối, điệp ngữ “chen”, vần lưng: “Đá” – “lá”, vần chân: “tà” – “hoa” làm cho câu thơ giàu âm điệu, réo rắt nhƿ một,l tiột biểu lộ sự ngạc nhiên và xúc động về cảnh sắc hoang vắng nơi Đèo ngang 200 năm về trước. nơi ấy chỉ có hoa rừng, hoa dại, hoa sim, hoa mua. cỏ cây, hoa lá phải “chen” với đá mới tồn tại được. cảnh vật hoang sơ, hoang dại đến nao lòng.

hai câu thơ tiếp theo, nữ sĩ sử dụng phép đối và đảo ngữ trong miêu tả đầy ấn tượng. Âm điệu thơ trầm bổng du dương, đọc lên nghe rất thú vị:

“lom khom dưới núi tiều vài chú,

lác đác bên sông chợ mấy nhà”.

Điểm nhìn của tác giả đã thay đổi: Đứng cao nhìn xuống dưới và nhìn xa. thế giới with người là tiều phu, nhưng chỉ có “tiều vài chú”. hoạt động là “lom khom” vất vả đang gánh củi xuống núi. một nét vẽ ước lệ trong thơ cổ (ngư, tiều, canh, mục) nhưng rất thần tình, tinh tế trong cảm nhận. mấy nhà chợ bên sông thưa thớt, lác đác. cũng là cảnh hoang vắng, heo hút, buồn hoang sơ nơi with đèo xa xôi lúc bóng xế tà.

tiếp theo nữ sĩ tả âm thanh tiếng chim rừng: chim gia gia, chim cuốc gọi bầy lúc hoàng hôn. Điệp âm “with cuốc cuốc” và “cái gia gia” tạo nên âm hưởng du dương của khúc nhạc rừng, của khúc nhạc lòng người lữ khách. lấy cái ộng (tiếng chim rừng) ể làm nổi bật cái tĩnh, cái vắng lặng im lìm trên ỉnh đèo ngang trong khohnh khắc hoàng hijador, đó tá lghtá.tá. phép đối và đảo ngữ vận dụng rất tài tình:

“nhớ nước đau lòng with cuốc cuốc,

thương nhà mỏi miệng cái gia gia”.

nghe tiếng chim rừng mà “nhớ nước đau lòng”, mà “thương nhà mỏi miệng”, nỗi buồn thấm thía vào chyn tầng sâu cõi lòng, aả rừng không không. sắc điệu trữ tình dào dạt, thiết tha, trầm lắng. trong lòng người lữ khách nỗi “nhớ nước”, nhí kinh kỳ thăng long, nhớ nhà, nhí chồng con, nhớ làng nghi tàm thân thuộc không thểt! nxio k

hai câu thơ cuối bài tâm trang nhớ quê, nhớ nhà càng bộc lộ rõ:

“dừng chân đứng lại trời non nước,

một mảnh tình riêng ta với ta”.

bốn chữ “dừng chân đứng lại” thể hiện một nỗi niềm xúc động đến bồn chồn. một cái nhìn mênh mang: “trời non nước”; NHìn lấy cai bao la, mênh mông, vôn của vũ trụ, của “trời non nước” tương phản với cai nhỏ bé của “mảnh tình riêng”, của “ta” với “ta” đã cảc tắi cơn cơn ơn xa ‘ của người lữ khác khi đứng trên cảnh Đèo ngang lúc ngày tàn.

có thể nói “qua Đèo ngang” là bài thơ thất ngôn bát cú Đường luật tuyệt bút. thế giới thiên nhiên kỳ thú của Đèo ngang như hiển hiện qua từng dòng thơ. cảnh sắc hữu tình thấm một nỗi buồn man mác. giọng thơ du dương, réo rắt. phép đối và đảo ngữ có giá trị thẩm mỹ trong nét vẽ tạo hình đầy khám phá. cảm hứng thiên nhiên trữ tình chan hoà với tình yêu quê hương đất nước đậm đà qua một hồn thơ trang nhã. vì thế bài thơ “qua Đèo ngang” là tiếng nói của một người mà trở thành khúc tâm tình của muôn triệu người, nó là bài thơ một m th.ờ

cảm nghĩ về bài thơ qua đèo ngang – bài 6

bài thơ tả cảnh buổi chiều trên đèo ngang trước con mắt người lữ khách khi vừa đặt chân tới.

bước tới đèo ngang bong xế tà.

thiên nhiên như ùa ến trong tầm mắt tc giả, cảnh sắc tươi tắn, ưa nhìn nhưng sinh vật và ất đá nương tựa nhau, xen lẫn nhau cũng có và đt.

cỏ cây chen đá, lá chen hoa

nhưng sau sự cảm nhận đầu tiên, tác giả đã có thì giờ buông tầm mắt ra xa, tìm đến thế giới with người. Lẽ ra Thiên nhiên có thêm with người phải sinh ộng, ẹp ẽ hơn nhưng ở đây, sự điểm xuyết của người hacai củi thưt thớt, quán chợ lơ thơ chỉ khiến cho cảnh vật.

lom khom dưới núi, tiều vài chú

lác đác bên sông, chợ mấy nhà

bà huyện thanh quan đã nhìn bao quát toàn cảnh, bà còn cảm nhận về đèo ngang qua thính giác: tiếng chim quim quim, tiếng chim gia gia vọng ến, rơ và. Khung cảnh thiên nhiên ấy, hoàn cảnh lữ thứ ấy khiến cho tiếng chim gợi liên tưởng ến những từ ồng âm biểu hiện những ý nghĩa, những vấn ềt s.

thương nhà thì đã rõ, bà huyện thanh quan có một thời được triệu về huế là chức cung trung giáo tập. bà vốn người nghi tàm, hà nội (bài thơ này có thể làm trong dịp vào cung đó). một người phụ nữ phải rời nhà đi xa thế, dù là đi làm quan, ella cũng ngổn ngang biết bao nỗi niềm. cái tiếng chim gia gia tha thiết khêu gợi biết bao. nhưng con cái tiếng khắc khoải của những with chim quốc. nhiều người cho rằng đó là tâm sự hoài.

điều đó không lấy gì làm chắc, bởi lẽ thời bà sống và làm quan ất nước đã chuyển sang nhà nguyễn ến thập kỰ thỰ Có điều, như các triều ại phong kiến ​​khác nhà nguyễn bấy giờ đã bộc lộ những mặt tiêu cực, những chỗ yếu kéng nàh cᯣ là một nhà thơ nhạy cảm, ý về hiện thực xã hội. cái nỗi đau lòng khi nhớ nước có lẽ chính là như thế, chính là sự nghĩ về hiện tình đất nước đương thời.

và thiên nhiên đã đán thức lòng tac giả những mối suy tư lớn lao thì thiên nhiên bỗng như lùi xa, trả tac giả trở lại với chính tâm tư mình và và chỉ tm tm.

dừng chân đứng lại, trời non nước

một mảnh tình riêng, ta với ta.

qua đèo ngang trước tiên là bài thơ tả cảnh. cảnh vật hiện ra phong phú dần theo bước chân người đi. có cảnh sắc: cỏ, cây, hoa, lá, đá, tiều phu bên sườn núi, chợ bên sông, nhà; có âm thanh: tiếng quốc quốc, gia gia khắc khoải, dồn dập. và khi đi lên đến đỉnh núi thì nhà thơ đã nhìn được một cách tổng quát, toàn thể: trời, non nước. cái mênh mông vô cùng hùng vĩ ấy của thiên nhiên đã làm nhà thơ sững lại: dừng chân đứng lại.

nhưng tả cảnh chỉ là một phần ý nghĩa của bài thơ. chính là bài thơ đã miêu tả rất rõ diễn biến tình cảm của tác giả khi qua đèo ngang này. từ cảm nhận ban đầu, tình cảm của tác giả sâu lắng dần; qua sự tiếp nhận của mắt, của tai, những nỗi nềm tâm sự mỗi lúc một dồn nén ể rồi nó chất chứa, cô ọng thành một nỗi buồn, nỗi cô ơn không thể cùng ai chia sẻ. hình ảnh một con người, lại là một người đàn bà, đứng sững giữa cảnh trời, nước, non cao, trong ánh chiều tà đỿc bio! Ở đây có sự tương phản: tương phản giữa thời gian khoảnh khắc (chiều sắp hết) và vũ trụ vô cùng; tương phản giữa không gian và thời gian: tâm trạng cô đơn, nỗi buồn vô hạn, và cả bóng hình nữ sĩ.

qua đèo ngang là một bài thơ hay và sẽ bất tử với thời gian. Có lẽ cho ến khi nào with ường nam bắc còn đèo ngang thì những người qua đây nhiều người vẫn còn nhớ ến nữ sĩ và như còn mường tượng ra bức tđng bà n

trên đây là bài tập làm văn cảm nghĩ về bài thơ qua đèo ngang, chúc các bạn làm tốt bài văn của mình!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *