Top 8 mẫu cảm nhận về bài thơ Nhớ rừng siêu hay

cảm nhận về bài thơ nhớ rừng của thế lữ trong bài viết sau đây của hatieu bao gồm dàn ý cảm nhận bài thơ nhớ rừng và các mẫu bài văm nhậ các em bổ sang thêm kiến thức môn ngữ văn.
- 7 best mẫu phân tích bài thơ nhớ rừng hay chọn lọc
1. dàn ý cảm nhận về bài thơ nhớ rừng
a. mở bai:
– giới thiệu tac giả tac pHẩm: thế lữ là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của phong trào thơ mới giai đoạn ầu 1932 – 1945. Bài thơ “nhớ rừng” nên thành công cho hồn thơ dồi dào, đầy lãng mạn – thế lữ
– Khái quát nội dung tac phẩm: bài thông qua tâm trạng uất hận trước hoàn cảnh thực tại và nỗi nhớ thời quá vàng are của with hổ ể ể nói lên tâạng c ủnh n. lúc bấy giờ.
b. thanks bai :
luận điểm 1: tâm trạng uất hận của with hổ khi bị giam cầm
– sửng một loạt các từ ngữ gợi cảm thể hi tâm trạng chán nản, uất ức: “căm hờn”, “nằm dài”, “chịu ngang hàng”, “bị làm trò”, “bị nhục nhằc nhằc nhằn” . sự đau đớn, nhục nhã, bất bình của with hổ như bắt đầu trỗi dậy mãnh liệt khi nhìn thực tại tầm thường trp>
luận điểm 2: qua khứ vàng son trong nỗi nhớ của with hổ
– nằm trong cũi sắt, with hổ nhớ về chốn sơn lâm – nơi nó từng ngự trị, đó là nơi có hàng ngàn cây ại thụ, fo tiếng gió rit qua từng kẽ land, tii củng củng. tất cả gợi ra một khu rừng hoang dã, hùng vĩ như vô cùng bí ẩn .
– hình ảnh with hổ giữa chốn rừng xanh bạt ngàn ược miêu tả qua một loạt từ ngữ miêu tả, gợi hình: “dõng dạc”, “ường hoàng”, “lượn tấm thân”, “vờn bong”, “vờn bong” mắt…quắc”…, thể hiện sự uy nghi, ngang tàng, lẫm liệt của loài chúa tể rừng xanh.
– hình ảnh with hổ khi còn làm vua chốn rừng xanh ược miêu tả qua nỗi nhớ về qua khứ: một loạt những hình ảnh sone đi giữa rừng già và và và và v à v ài v ài v ài v ài v ài v ài v ài v à n ành ảnh song đi giữa rừng già và và và và v. “ ta say mồi…uống ánh trăng”, “ngày mưa” – “ ta lặng ngắm giang sơn”, “bình minh…nắng gội” – “giấc ngủ ta tưng bừng”, “chiều…sau rừng” – “ta đΏt” …”.
– Việc sử Dụng 1 loạt câu hỏi tos từ, ặc biệt là câu cuối đoạn đã thể hiện tâm trạng nuối tiếc, nhớ nhung một qua khứ vàng are, một thời kì oanh liệt, tự do, ngạo ng nhiên núi rừng.
luận điểm 3: nỗi uất hận khi nghĩ về thực tại tầm thường, giả dối
– quay trở vềi hiện thực, with hổ với nỗi
luận điểm 4: khao khát tự do sục sôi trong lòng con hổ
– Giọng điệu bi Tráng, Gào Thét với num rừng (“hỡi …”), lời nói bộc lộc trực tiếp nỗi nhớ, sự nuối tiếc về qua khứ và khao khát tự do, dù trong giấc, Cone. muốn được quay về nơi rừng già linh thiêng.
⇒ mượn lời của with hổ, tac giả đã thay chip tiếng lòng của with dân việt nam trong thời kì mất nước, ấy là tiếng that nuối tiếc choc một thời vàng are của tộc, là ti bỏng, sục sôi trong từng người dân yêu nước.
luận điểm 5: nghệ thuật
– thể thơ tự do hiện đại, phóng khoáng, dễ dàng bộc lộ cảm xúc
– ngôn ngữ độc đáo, có tính gợi hình, gợi cảm cao
– các biện pháp nghệ thuật được sử dụng thành công: nhân hóa, so sánh, điệp cấu trúc, câu hỏi tu từ, ẩn dụụểm đp>
– giọng điệu, nhịp thơ linh hoạt, khi thì buồn thảm, khi hào hùng, lẫm liệt, theo trình tự logic hiện thực – qua khứ – hiện thákhc – qua
c. kết bai:
– khẳng ịnh lại giá trịii dung, nGhệ thuật: “nhớ rừng” không chỉ thành công ở nGhệ thuật tinh tế, màn còn có giá trị đất nước.
– liên hệ và đánh giá tác phẩm: bài thơ góp phần to lớn vào sự thành công của phong trào thơ mới.
2. cảm nhận về bài nhớ rừng – mẫu 1
“nhớ rừng” của thế lữ là một bài thơ hay. những ai có chí khí, có khát vọng thoát ra khỏi cuộc sống chật hẹp, tù túng, quẩn quanh, gò bó, tầm thường ều thấy phấn khích khi ọc hay kh ng. bài thơ được tác giả đề tặng nhà văn lớn nhất linh và có một chú thích rất rõ ràng, cụ thể: “lời with hổ ở vườn bách th”. Đúng vay. bài thơ là “lời with hổ” nhưng lại mang tâm trạng của with người. và, đó không chỉ là tâm trạng của một người, của riêng thế lữ mà còn là tâm trạng của cả một tầng lớp, một hế thệ. Đáng tiếc thay, đó lại là tâm trạng gần như bất lực và bế tắc!
“nhớ rừng” mở đầu bằng một nỗi căm hờn, một niềm bi phẫn cao độ:
gậm một khối căm hờn trong cũi sắt,
ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua,
khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm
nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm,
Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi,
chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
với cặp báo chuồng bên vô tư lự.
con hổ xót xa khi mình không còn là mình mà chỉ còn là “thứ ồ ồ chơi” và phải “chịu ngang bầy c cùng bọn gấu dở hơi, với cặp báo chuồp>” chuồp>.
ung. chẳng có nỗi bất hạnh nào lớn hơn khi mình không còn là mình, khi ta không còn là ta, khi he đã đánh mất bản ngã, đánh mất cái tôi đôc đá ạ . khốn khổ.
và, with hổ chỉ còn biết sống với quá khứ, sống với “thủa (thuở) tung hoành” ngày xưa. cũng may cho with hổ là hắn còn có một qua khứ hào hùng để mà thương nhớ. nhờ thế, with hổ may ra quên đi được, dù là trong chốc lát, cái hiện tại “nhục nhằn, tù hãm”:
ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ
thủa tung hoành hống hách những ngày xưa.
nhớ cảnh sơn lâm, bong cả, cây già
với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
với khi thét khúc trường ca dữ dội,
ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,
lượn tấm thân như song cuộn nhịp nhàng,
vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc.
strong hang tối, mắt thần khi đã quắc,
là khiến cho mọi vật đều im hơi.
ta biết ta chúa tể cả muôn loài,
giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi.
with hổ nhớ mãnh liệt nhất, nhớ quay quay nhất, nhớ cụ thể nhất là “những đêm vàng bên bờ suối”, “những ngày mưa chuyển bốnng ngàn”, “nhữnh nnh nnh nnh n
nào đâu những đêm vàng bên bờ suối
¿ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
ta lặng ngắm giang sơn ta đổi mới?
Đâu những binh minh cây xanh nắng gội,
tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt,
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
nhưng, đấy cũng chỉ là quá khứ. qua khứ dù hào hùng, tươi đẹp bao nhiêu cũng không thể thay thế cho hiện tại. cũng như with người, with hổ vẫn phải sống với cái hiện tại của nó và with hổ đã không hề mơ hồ, không hề ảo tưởng khi cất than v
what oi! thời oanh liệt nay còn đâu?
và, with hổ chỉ còn biết “ôm niềm uất hận ngàn thu (thu)”, một niềm uất hận lớn, niềm uất hận vĩnh cửu và chỉ còn biết ghís thường, sự giả dối, sự học đc đ chước, …
nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
ghét những cảnh không đời nào thay đổi,
những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối:
hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng;
giải nước đen giả suối, chẳng thông dòng
len dưới nách những mô gò thấp kém;
dăm vừng lá hiền lành, không bí hiểm,
cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu
của chốn ngàn năm cao cả, thâm u.
cuối cùng, with hổ chỉ còn biết sống trong mộng, một “giấc mộng ngàn to lớn”, để quên đi thực tại, để được tự tự trong mựg do>
hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị,
nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa,
nơi ta không còn được thấy bao giờ!
có biết chăng trong những ngày ngao ngán,
ta đương theo giấc mộng ngàn to lớn
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi,
– hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!
như đã nói ở trên, tuy là “lời của with hổ ở vườn bách thou” nhưng rõ ràng bài thơ là tâm trạng của cả một tầng lớp, một thế hệ Thanh niiên vii ệm cảm cảm biết phá cũi sổ lồng, một con hổ biết tung người lên, bay qua các hàng rào ể ể tự giải phóng cho mình hay tiêu cực hơn, tự ập ầu vào váo tư, thy, thy, thy. cảnh “nhục nhằn tù hãm” nhưng with hổ của chúng ta, with hổ của thế lữ, không được như thế. With hổ của chung ta, with hổ của thế lữ, chỉt biết dừng lại ở chỗ: bất bình với hiện tại, xót xa với cai hôm nay, nhớ tiếc qua khứ, mơng ến nhng ng ng ng ng nay
nhưng, dù sao đi nữa, dù bất lực và bếc thì sự bất lực và bếc tắc của một with hổ vẫn kì vĩn hơn nhiều, hào hùng hơn nhiều so với sựt lực và bếc và bếc và bếc và bếc và bếc sự bất lực và bế tắc của một con dòi. bởi một lẽ đơn giản là with hổ được người ta tôn trọng: người ta gọi with hổ là ông hổ, ông hùm, ông cọp, ông ba mươi. Ở phan rang (ninh thuận) có cầu ông cọp, ở hội an (quảng nam) có miếu ông cọp, vv…
có lẽ, chính vì thế, bài thơ “nhớ rừng” đã, đang và sẽ còn làm pHấn khích nhiều thế hệ người ọc.hung ta cảm ơn nhà thơ đã ểi
chung ta tin rằng, nhà thơ của chung ta, with hổ của thế lữ, đã vềi khu rừng vĩnh cửu của mình, đã chẳng còn pHải sống cảnh “nhục nhằn tù hãm” nữa.
3. cảm nhận về bài nhớ rừng – mẫu 2
thế lữ đã kí thc vào hình tượng with hổ bịm cầm tù trong cũi sắt giữa vườn bách thou vẫn ôm trong lòng “niềt hận ngàn thu” vẫn “dương ương miấc m ộng goes. MốI BấT Hòa với thực tại. , tâm trạng của with hổ cũng chynh là tâm trạng của họ, thựi tại là cũt, quín khứ là rừng, gi gi.mà with hổ ấy đã gọi thật trang no trọn họ! Ối với chúa sơn lâm rừng là tất cả, nhớ rừng là tiếc tự do. Nhớ rừng là nhớc tiếc thời oanh liệt… tất cả xuất phát từ pHản ứng dữi với thực tạc tạ , thực tại vô, thy ịc ịm thường giả dối, thực tại v page ở nơi rừng…
ai chẳng có một thời oanh liệt của riêng mình! nó là đoạn đời huy hoàng chói lọi, là quãng đời ý nghĩa nhất cùa cuộc đời mình! vì thế bất cứ người nào trong cuộc ời này, nếu là người luôn khao khát sống thì rồi cũng sẽco lúc ngấm nỗi sầu hận, sầt thất thế ể ểi cất lên ca ti t ti t ta t ta t ta t ta t ta t ta t ta t ta t ta p>
… thi sĩ đã tạo ra sự tương phản nhất quán nhuần nhuyễn giữa cái phi thường và cái tầm thường. chúa sơn lâm ược ặt ở trung tâm bức tranh và tất cả ều ược nhìn qua mắt của loài mãnh thú này, vì thế mà tất cả ều trƝthở n. Ối diện với hổ, with người cũng chi là lủ người ngạo mạn, ngẩn ngơ vớt lé, dám giễu oai linh rừng thẳm, bọn gấu thì dở hơi, cặp báo chỉi ươn n è n n. /p>
nào đâu những dèm vàng bên bờ suối
¿ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
ta lặng ngắm giang sơn ta đổi mới?
Đâu những bình minh cây xanh nắng gội.
tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng hừng?
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng,
ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt,
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
đy là đoạn tuyệt bút nhất của “nhớ rừng”… bốn bức tranh là nỗi hoài niệm tiếc nuối, uất hận, bốn câu hỏi mà giệu mà giọng . mà đáng kể nhất là bức tranh thứ nhất và bức thứ tư. chữ “nào đu …” là một lời than tiếc nuối ngậm ngùi, hợp với không khí thi vị của những đng vàng bên bời suối hợp với dáng điệu mồi và vẫn rất ứm ứm ứm n. tan trắng.” Đến chữ “đâu” giọng điệu khác hẳn. không còn là que thở mà đã là lời chất vấn qua khứ, lời chất vấn dữ dội oai linh.
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng.
ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
Đây là hình ảnh oai hùng, lẫm liệt tạo nên dáng điệu hào hùng cua bạo chúa. mấy chữ “lênh láng máu” thật dễ sợ. Nó gợi ra cảnh chiến trường sau cuộc vật lộn tàn bạo đó là mau của mặt trời, angà tà dương lúc hấp hối, qua cảm nhận của with mảnh thou… Trong vũ trụ này, chi cóc là kì phùng địch thủ: vầng thái dương…
<p
(Giảng văn vé học việt nam – chu văn sơn): “về mặt hình thức cai mới trong bài thơcc Câu Tám Chừ, Gieo Vần, Vần Bằng, Custy, Mỗi Câu Tám Chừ, Gieo Vần, Vần Bằng, Custy, Mỗi Câu Tám Chừ, Gieo Vần, Vần Bằng, Custy, Mỗi Câu Tám Chừ Dụng cach ngắt nhịp linh hoạt khi ngắn, khi dài, khi nhanh, khi chậm, khi dàn trải, có hiện tượng ngắt dòng giừa các dòng thơ. Và trữ tình. Trong Bài sử Dụng rất nhiều biện phapp nGhệ Thuật ặc sắc như so sánh, ấn dụ, nhân Hóa, Hoan dụ, điệp ngừ, câu hỏi t your từ ừt lày lài àn lày lài àn lày lài àn lài àn lày lài àn lài àn lày lài àn lày lài àn lày lài àn lày lài àn lày lài àn lày lài ° tính ha.
4. cảm nhận về bài nhớ rừng – mẫu 3
bài thơ mượn lời một with hổ ở vườn bách thú, đề tài đầy kịch tính. cảnh ngộ là một thân tù hèn mọn, bất lực, hồn via là một chúa sơn lâm. Ông chúa này đã hết thời đập phá hung dữ đòi tự do. ông chúa đã thấm thía sự bất lực và ý thức ược tình thế của mình, cam chịu cảnh gặm nhấm một mối căm hờn, nằm dài trông ngày that qua, mặc cho thth ết. Nhìn bề ngoài, người ta có thể nói with hổ này đã ược thuần Hóa, chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi, với cặp báo chuừn vông nhưng ấy chỉ là bề ngoài thôi, thay, vẫn ngùn ngụt lửa. Báp Phapp Mạn của thế lữ có dịp tung hoành, có dịp chứng tỏc diễn ạt phong phú của thơ mới khi dựng lại khung cảnh kỳ vĩ trong mộng tưởng của chúa sơn lâm.
mối bi kịch thân ở nơi tù, hồn ở giang sơn cũ đã tạo nên chất men ngưỡng mộ đối với hoài niệm. qua tâm linh của loài hổ, rừng núi hiện lên trong vẻ kỳ vĩ đắm say. kỳ vĩ vì thâm nghiêm bóng cả cây già, kỳ vĩ vì dữ dội oai hùng với các từ gào, hét, thét, dữ dội; kỳ vĩ hoang vu bí ẩn: hang tối, thảo hoa không tên tuổi, riêng phần bí mật.
trong cảnh núi rừng kỳ vĩ đó hiện lên hình ảnh oai linh của chúa sơn lâm. trọng tâm của bức tranh rừng này là with hổ. nhưng trước khi để hổ hiện ra, thế lữ đã dựng cảnh để gợi không khí oai hùng, kinh sợ. vào đúng lúc tiếng gào thét của thiên nhiên đang ở đỉnh cao dữ dội, chúa sơn lâm xuất hiện. Đầu tien ella chỉ thấy bàn chân, một bước chân dõng dạc, đường hoàng. câu thơ như đoạn phim cận cảnh quay chi tiết, thu hút sự chú ý của khán giả. sau de ella bàn chân là tấm thân, xuất hiện rất từ tốn nên càng oai hùng, to lớn. chiều dài của tấm lưng trải ra theo câu thơ, một sự mềm mại tích chứa sức mạnh.
lượn tấm thăn như song cuộn nhịp nhàng
vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc.
cach miêu tả từng ộng tac, lại là những ộng tac cor chọn lựa của bàn chân, tấm thân và ang mắt đ— hiện ược sự ngự của mé The m. cái oai của chúa rừng còn chế ngự cả cảnh vật khi chúa đã đi qua khiến cho mọi vật đều im hơi. câu nói kiêu hãnh của loài hổ không có gì qua đáng:
ta biết ta chúa tể cả muôn loài
giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi.
chỉ một đoạn thơ này đã đủ nói cái qua khứ oai hùng, giang sơn nhất khoảnh của chúa rừng. thế lữ còn dư sức bút, một đoạn nữa, cũng chủ ý ấy nhưng chi tiết lấy từ sinh hoạt của ác thú. Óc tưởng tượng của nhà thơ tiên phong trong phong trào thơ mới thật phong phú, từ chi tiết thật của ời thú, ông đã dựng ược chân dung v჻n tâm hồch. có bốn cảnh: Đêm trăng – ngày mưa – sáng xanh – chiều đỏ. tức tứ bình này (thế lữ cũng là hoạ sĩ đã từng học cao ẳng mỹ thuật) Ít chi tiết, nhưng net ậm rõ, màu l l lng mảng lớn cán cả cón un. bút pháp tả cảnh ở đây hiếm thấy trong thơ việt nam. vẫn là tả tập tính của thú nhưng sức gợi của câu thơ rộng xa, giúp người đọc thấy cái hồn của cảnh và “tâm trạng”.
nào đâu những đêm vàng bên bờ suối
¿ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
sự im lặng thiêng liêng có chút ghê rợn nhưng thật kỳ ảo quyến rũ: bên suối trăng một mãnh thú uống nước, rình mồi.
tác giả nâng uy quyền của chúa rừng bằng cách ể hắn ối diện với thiên nhiên, tạo hóa trong cả bốn bức tranh đãó – ối diện mới, vƻới. và ở cả bốn khung cảnh, with hổ đều ở thế chế ngự – chú ý các động từ tả hoạt động của hổ trong bốn cảnh:
di mồi đứng uống
lặng ngắm giang sơn
Đợi mặt trời chết, để chiếm lấy….
Đẹp nhất, dữ dội, bi tráng nhất là cảnh hoàng hôn. bức tranh rực rỡ trong gam đỏ: Đỏ của máu lênh láng, đỏ của mặt trời gay gắt. tác giả dùng chữ mảnh để gọi mặt trời, tưởng như mặt trời cũng bé đi trong mắt nhìn loài hổ. không khí chết chóc bao trùm, gợi lên do máu lênh láng, do giây phút hấp hối gay gắt của mặt trời. chỉ ít phút nữa vũ trụ sẽ chết lặng, ngự trị trong bóng tối, chỉ còn có oai linh của hổ. Đấy là điểm cao trào nhất của quyền lực, gần như sự bất tử. từ trên đỉnh cao huy hoàng của hồi tưởng, hổ đã sực tỉnh cái thân tù:
– que ôi! thời oanh liệt nay còn đâu?
lời que có sức lay động và ngân vang do sự tương phản ấy. hùm thiêng khi đã sa cơ… bản thân sự hồi tưởng này đã cụ thể hóa cảnh ngộ của câu thơ: gậm một khối căm hờn trong cũi s. mỗi lần hồi tưởng là một lần ý thức thêm sự bất lực, là một lần gặm nhấm thất bại.
nhiều người đã bình luận có lý về ý nghĩa xã hội của bài thơ: hổ trong cũi sắt nhớ tự tự tự tượu tượng choc tình cảm của người dân việt mất nước. bài thơ ý nghĩa thức tỉnh lòng yêu nước, ý chí tự tôn dân tộc một cách kín đáo. tuy nhiên, nếu chỉ thấy ý nghĩa đó, chưa thấy hết bài thơ và cũng rất nên ề pHòng trường hợp khi đi vào ý nghĩa xã hội, ta dễ sa vào vào bã bai thơ. Đoạn cuối bài thơ không xuất sắc bằng các đoạn trên, nhưng lại bộc lộ rõ khuynh hướng tư tưởng của bài thơ qua tâm s</
nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
ghét những cảnh không đời nào thay đổi
những cảnh sửa sang, tầm thường giả dối:
hoa chăm, cỏ xén; lối phẳng, cây trồng
dải nước đen giả suối, chẳng thông dòng
len dưới nách những mô nò thấp kém
dăm vừng lá hiền lành, không bí hiểm
cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu
của chốn ngàn năm cao cả, âm u.
niềm uất hận đương nhiên là vì tù túng, nhưng cái uất nhất do sự tù túng gây nên là phải chấp nhận cái tầm thường. hổ nhớ rừng không chỉ là nhớ tự do mà còn là, theo tôi lại là chủ yếu nếu căn cứ theo văn bản của bài thơ, nhớ cái cao cằ, cáiớ chân. tới đy, chung ta gặp thuộc tính của chủ nghĩa lãng mạn: buồn tẻ, ơn điệu, bé nhỏ trong tầm tay trầc tục của with người: hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng. xuân diệu thuở ấy từng mơ ước:
thà một phút huy hoàng rồi chợt tối
còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Đây không phải là chỗ để luận cái đúng sai của nhân sinh quan này, chỉ xin nói tới nó như một đặc điểm của chủ nghĩa m. thế lữ cũng thường say đắm những cảnh siêu phàm, những tương phản rất xa nhau của thiên nhiên:
cảnh vĩ đại, song nghiêng trời, thác đổ
net mong manh, thấp thoáng cánh hoa bay.
thơ thế lữ, do vậy, nhiều lần đắm vào cảnh tiên. niềm khát khao của with hổ nhớ rừng là khát khao trở về với cái kỳ vĩ, siêu phàm, không chung sống được với cái tầầm thưẻng, thétm gi. Đó cũng là vẻ ẹp của nhân cách, tuy rằng mang nỗi-khát khao ấy trong mình là đã mang sẵn niềm thất vọng, vì cái phi thường của các nhà ccẺn m. vả lại, siêu phàm cũng dễ đồng nghĩa với cô đơn. hãy đọc xuân diệu:
ta là một, là riêng, là thứ nhất
không có chi bè bạn nổi cùng ta (…)
ta bỏ đời, mà đời cũng bỏ ta
giữa vắng ngắt, giữa lạnh lùng thế tuyệt!
(hello mã lạp sơn)
nỗi lòng của hi mã lạp sơn trong thơ xuân diệu cũng là nỗi lòng con hổ trong cũi sắt của thế lữ, nó thuộc về bản chấn chất củn. qua nhấn mạnh, ến chỉ thấy ý nghĩa xã hội, e làm hẹp đi chất nhân bản của bài thơ và cũng làm mờ đi qui luật thẩm mứchủ c. Còn một lý do nhỏ nữa: tự do của with hổ là tự do của một ông chúa, ta biết ta là chú . khát khao tước đoạt tự do của kẻ khác. cho nên coi hổ trong cũi là thân phận của dân tộc ta e có chỗ khó giải thích khi nói tới tính thống nhất của hình tượng.
5. cảm nhận của em về bài thơ nhớ rừng – mẫu 4
bài thơ “nhớ rừng” là một lời thơ của with hổ trong vườn bách thú, một đề tài vô cùng hấp dẫn, kịch tính. hổ là một with vật được mệnh danh là chúa sơn lâm của rừng xanh. Ông chú sơn lâm của rừng xanh cảm thấy thấm thía việc mình bị bắt giam trong cũi, bị mất tự do là như thế nào.
bài thơ “nhớ rừng” thể hiện một mối bi kịch vô c cùng đau khổ của một with mãnh thou tự do pHải cam chịu một mối căm hờn, khi nĂm dài trong một trong lòng của chú hổ he luôn cảm thấy căm hận khi mình bị mất tự do, chịu cảnh cay đắng. bút pháp lãng mạn của bài thơ “nhớ rừng” của thế lữ được tác giả viết lên với những nỗi buồn khi nhìn thế giớngo bê.
gậm một khối căm hờn trong cũi sắtta nằm dài cho ngày tháng dần trôi
từ “gậm” đã thể hiện được một sự buồn bã căm hờn của một chú hổ lòng tràn đầy mặc cảm khi bị mất tự do. từng ngày chú hổ luôn cảm thấy vông chán nản khi phải nhìn thế giới xung quanh bằng một ang mắt u buồn, không ược tự do tự tự tă >
khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,giương mắt bé giễu oai linh rừng thẳm
trong những câu thơ này with hổ có một trái tim đa sầu đa cảm như with người, luôn luôn khát khao một cuộc sống tự do. trong đôi mặt của chú hổ he cảm thấy mình đang bị coi thường bị tước đoạt đi tự do của mình. trong trái tim chú hổ đều thể hiện một cuộc sống vô cùng căm hận những người xung quanh mình. chú hổ mặc cảm với cảnh tù đày mất tự do của mình. như một with người đang muốn vùng vẫy nhưng bị trói buộc chân tay không thể nào tự mình vùng vẫy với những ước mơ lớn cờp>
nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm, Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi.
trong hai câu thơ tiếp tteo của “nhớ rừng” thế lữ đ ể hiện một mong mut mue khát khao ược bay cao bay xa của mình nhưng tất cả chỉ là ước mơ và khi bị sa cơ, bị, bị, bị, bị, bị, bị, bị bổ, bị, bị, bị, thấy đau khổ khi thấy mình mất đi thời oanh liệt. con h biết lúc này mình chỉ là một thứ đồ chơi cho con người mà thôi không còn những ngày tháng tự do bay nhảy, thỏa sức vứg vời xy v.
chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi, với cặp báo chuồng bên vô tư lự.
with hổ nhớ những ngày tháng vô cùng vui vẻ của mình với những ước mơ vô cùng tươi đẹp. một thời vàng son được thỏa sức bay nhảy của mình. trong ước mơ của with hổ luôn thể hiện một khát khao mạnh mẽ là được trở lại những ngày tháng trong rừng xanh. with hổ là chúa sơn lâm được mọi người kính trọng yêu mến và nể phục.
what oi! thời oanh liệt nay còn đâu?
trong câu thơ này của bài thơ “nhớ rừng” thể hiện một sự tiếc nuối ngân vang. một hình ảnh thiêng liêng của con hổ lúc sa cơ nó buồn giàu và cảm thấy bất lực khi mọi thứ xung quanh mình đang không còn như trước. with hổ muốn làm gì đó để vùng vẫy và thoát được kiếp sống tù đày này nhưng không được. Trong Bài Thơ “NHớ RừNG”
bài thơ “nhớ rừng” có ý nghĩa như một lời kêu gọi thức tính lòng yêu nước tinh thần tự tôn dân tộc. cả bài thơ chính là những lời lay ộng trái tim của con người luôn mang tới cho mỗi chúng ta một sức mạnh thôi thúc phải ứng lên ể tìmờ chon do mại. <
6. cảm nhận của em về bài thơ nhớ rừng – mẫu 5
một trong những cây bút xuất sắc có mặt ngay từ lúc ban đầu là thế lữ.
ở trong nhớ rừng, thế lữ đã thể hiện một tâm sự u uất, chán nản và khát vọng tự do cháy bỏng tha thiết qua lời mượn và thún của with. Đó cũng là tâm sự chung của những người việt nam yêu nước trong hoàn cảnh mất nước.
trong những ngày đầu mới ra đời, phong trào thơ mới đã có những sự phát triển trong cả phong cách và nội dung. trên các chặng đường phát triển, thơ mới đã dần giải phóng khỏi tính quy phạm chặt chẽ và hệ thống ước lỻ có tính “phi ngã” c᧻i c᧻i. các nhà thơ đã khám phá thế giới bằng chính những giác quan, những cảm xúc rất thực của mình. Đó cũng là là lúc xuất hiện cái tôi rõ net trong thơ. Ở đó là sự vươn lên của những cảm xúc mãnh liệt của con người vượt thoát khỏi thực tế khách quan. chính vì vậy thơ mới có khuynh hướng thoát ly thực tại, thể hiện tâm trạng bất hòa, bất lực trước thực trạng xã hội. qua đó, thơ mới cũng đã bộc lộ sự phản kháng gay gắt trước thực tại tầm thường giả dối, tù túng giam hãm ước mơ with i.
cùng chung thái độ phản kháng ấy, thế lữ đã viết nên những dòng thơ đầy tâm trạng trong bài nhớ rừng. mượn lời with hổ ở vườn bách thú để nói lên tâm trạng chính minh. thế lữ đã dựng lên một khung cảnh vừa rất thực vừa ẩn chứa những điều thầm kín sâu xa. tất cả hình ảnh được nhắc đến trong bài đều là không gian xoay quanh cuộc sống của with hổ. thực tế là with hổ đang bị giam hãm trong một cũi sắt và nó cảm nhận cuộc sống của mình chứa ựng những u uất ngao ngán cảng cảnh túnh giam hãm cṯm. chính vì thế, nó cảm thấy tiếc nhớ về qua khứ oanh liệt nơi núi rừng hùng vĩ. Đó là hai cảnh tượng hoàn toàn trái ngược nhau giữa thực tại và dĩ vãng.
hổ vốn là loài vật được xem là chúa tể của muôn loài, nhưng nay vì sa cơ mà phải chịu sống cảnh “nhục nhằn” trong cũi sắt. Không Gian Cuộc sống của vị chúa tể rừng xanh đã bị thu hẹp và từ nay bị biến thành một “trò lạ mắt”, một “thứ ồ chơi” mọi trong mọi ối với nó, cuộc sống nhẽo bởi đang phải sống nơi không tương xứng với tư cách của một vị chua sơn lâm.
gậm một khối căm hờn trong cũi sắtta nằm dài trông ngày tháng dần qua
hổ đã cảm thấy bất lực bởi chẳng có cách nào thoát khỏi cuộc sống tù túng nên cũng đành ngao ngán nhìn thời gian trôch cách vột. nhưng cho dù he phải ở trong hoàn cảnh nào thì kẻ thuộc “giống hùm thiêng” cũng luôn biết thân phận thực sự của mình là một vị chúa. Ông ba -mươi đã tỏ thati ộ ộ khinh mạn, coi thường trước những sự thiếu hiểu biết về sức mạnh thật sự của thiên nhi -của những with người “ngạn ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng ng chán nản làm sao cảnh phải chịu sống ngang bầy cùng với “bọn gấu dở hơi”, với “cặp báo chuồng bên vô tư lự”! làm sao chịu được cảnh sống cam chịu chấp nhận số phận của những “người bạn” đồng cảnh ngộ. Đó là nỗi buồn, nỗi uất hận dồn nén để làm nên những hờn căm chất chứa trong lòng. mệt mỏi, ngao ngán, bất lực! trong hoàn cảnh đáng thương ấy, with hổ đã nghĩ về cuộc sống qua khứ huy hoàng của mình:
<p
with hổ đã tiếc nhớ về thuở “hống hách” nơi “bong cả cây già”. Đó là nỗi nhớ đau đáu về nơi rừng thẳm. nhớ rừng là tiếc nhớ tự do, nhớ về “thời oanh liệt”, là nhớ về cái cao cả, chân thực, tự nhiên. Ở chốn nước non hùng vĩ ấy, with hổ đang ngự trị một sức mạnh giữa cuộc đời. bản lĩnh của một vị chúa sơn lâm luôn thể hiện xứng đáng quyền lực tối cao của mình với sức mạnh phi thường dộd. những gì nó cần phải làm là khiến mọi vật đều phải nể sợ thuần phục. Ở đó, with hổ đã hiện lên với tư thế hiên ngang ngạo nghễ nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp oai phong lẫm liệt giữa núi rừng hùng:
v
ta bước chân lên dõng dạc đường hoànglượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàngvờn bóng âm thầm lá gai cỏ sắctrong bóng tối mắt thần khi đã quắclà khiến cho mọi vật phải im hơita biết ta chúa tể của muôn loàigiữa chốn thảo hoa không tên không tuổi
vẻ đẹp thật sự của hổ là đây! từng bước chân, từng tấm thân, từng ánh mắt đã khơi gợi lên một vẻ vừa dũng mãnh uy nghi vừa nhẹ nhàng uyển chuyển. trong từng hành động, loài mãnh thú kia đã cho mọi vật thấy được sức mạnh tuyệt đỉnh khiến cho tất cả phải “im hơi”. cuộc sống tự do giữa chốn rừng thẳm mãi mãi là một điều rất cao quý. Ở đó hổ thực sự được hưởng một cuộc sống tươi đẹp mà thiên nhiên đã dành cho. Đó là những thời khắc mãnh hổ đang “say mồi”, đang ngắm sự đổi thay của “giang sơn”, đang say giấc và đang muốn chiếm lấy riênt “phấp>
đã ược thoải mái trong chynh giang sơn của mình và khẳng ịnh giá trị thật sự của cup sống với những khung cảnh lộng lẫy tươi ẹp nên thơc ũng ũng ầng ầ nhưng bây giờ, tất cả cũng chỉ còn là những hoài niệm thuộc về qua khứ. hổ chẳng bao giờ còn ược chứng kiến những cảnh “đêm vàng bên bờ suối”, ược nhìn thấy cảnh “những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn”, ược xanh nắng gội”, được đợi chờ “chết mảnh mặt trời” của những chiều “lênh láng máu sau rừng”. những cảnh ấy chỉ ể ể lại trong with hổ những cảm giác tiếc nuối, ngậm ngùi trong sự xúc ộng mạnh mẽ, dồn dập của những câu hỏi đau ớn xót xa. nỗi nhớ miên man tuôn trào với cảm xúc về qua khứ tươi đẹp đã khép lại giấc mơ huy hoàng trong một tiếng than thảm thiết:
what oi! thời oanh liệt nay còn đâu
ược sống lại với những ký ức tươi ẹp ở chốn noui rừng hùng vĩ, hổ chợt nhận ra sựm tầm thường giả dối của những khung cảnh nơi nó đang sống. Trong Cái Nhìn ngạo NGHễ CủA hổ là những cảnh “không ời nào thay ổi”, những cảnh ơn điệu nhàm chán do with người sửa sang và cố đ đ đt chước “. chường trước những cảnh vật nhỏ bé thấp kém của những sự giả nhân dỡn. Đó không phải là nơi xứng đáng để sống của một đấng thống lĩnh. dẫu có cố gắng sửa sang thì đó cũng chỉ là những “dải nước đen giả suối chẳng thông dòng” lên dưới những “mô gò thấp km”, là những ” là “bí hiểm” “hoang vu”. những cảnh sống ngụy tạo ấy khiến cho hổ càng tiếc nhớ chốn “ngàn năm cao cả âm u”.
chán ghét cuộc sống thực tại, ôm niềm uất hận không nguôi, hổ khát khao một cuộc sống tự do mãnh liệt. tất cả tâm tư tình cảm của hổ đều thuộc về nơi rừng thẳm ngàn năm âm u. cũng qua đó, chúa sơn lâm đã gửi một lời nhắn tha thiết của mình về núi rừng. dẫu là đang bị sa cơ nhưng hổ đã không giấu được niềm tự hào khi nói đến chốn “nước non hùng vĩ”. giang sơn ấy là nơi hổ đã có những ngày tháng tươi đẹp, thoả chí vùng vẫy trong không gian riêng biệt thênh thang. cho dù he bây giờ he sẽ chẳng bao giờ được sống lại ở những nơi xưa ấy nhưng hổ vẫn không bao giờ thôi nghĩ về “giấng tong”. vị chúa mất ngôi đã khẩn cầu để được mãi sống trong những ký ức, những hoài niệm của những vẻ đẹp một ĺỡ không không
Để hồn ta phảng phất được gần ngườihỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi
nỗi lòng của hổ là tâm sự của chàng thanh niên thế lữ mơ về cuộc sống tươi đẹp đã qua trong qua khứ. Đó cũng là tinh thần chung của hầu hết các bài thơ của thế lữ cũng như trong phong trào thơ mới, mang theo khát khao của with người muốn mưhàc ìhàc ch.
nhớ rừng không thể thoát ra khỏi nỗi buồn, “tâm bệnh của thời đại” bấy giờ. NHưNG Bài Thơ ặC SắC Chính Bởi vì tạo nên điểm gặp gỡ giữa sự u uất của người dân mất nước và tâm trạng bất hòa bất lực trước thực tại củ qua đó khơi lên niềm khát khao tự do chính đáng.
giàu cảm hứng lãng mạn và cảm xúc mãnh liệt, nhớ rừng đã lan tỏa một hồn thơ hối thúc và nhiều hình ảnh thơ ầy ấn tượng miiêu tả ẹ Thành công của thế lữ là đã thể hi một trí tưởng tượng phong khi mượn hình ảnh with hổ trong vườn bách thou ểể nói hộ choc những tâm sự kín đáo sâu sắc của của m. qua đó diễn tả nỗi chán ghét cảnh sống tù túng, đồng thời khơi lên tình cảm yêu nước của người dân thuở ấy.
7. cảm nhận về khổ thơ thứ 3 bài nhớ rừng – mẫu 1
thế lữ tac giảii tiếng trong phong trào thơ mới và ược nhiều người phong tặng là “ệ nhất thi sĩ”, Bài Thơ Nhớ Rừng của ông in Trong tập “can vần thơ” xuấ n v ề n v tù túng, căm hờn, niềm khát khao được tự do của with người. bài thơ còn toát lên bức tranh tứ bình vẻ đẹp tuyệt trần của thiên nhiên.
“nào đâu những đêm vàng bên bờ suối
ta say mồi đứng uống ánh trăng tan
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
ta lặng ngắm giang san ta đổi mới
Đâu những binh minh cây xanh nắng gội
tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt”.
khổ thơ thứ 3 là những hồi ức uy nghi, lẫm liệt của “chúa sơn lâm” trong rừng xanh, đó là những kí ức không thể nào quên. khung cảnh thiên nhiên hiện ra đẹp với cảnh trăng, rừng, mặt trời.
hai câu thơ ầu nói về “đêm vàng”, ánh trăng sáng quá như biến mọi vật thành màu vàng, trong đêm trăng đó ứng bên bờ suối ngắm nhìn thinêhin. trong khung cảnh đó with hổ ăn no rồi còn thưởng thức cả “ánh trăng tan”. một hình ảnh nhân hóa vô cùng đẹp, chủ thể hòa quyện vào cả thiên nhiên.
đi qua sự yên bình là những cơn mưa lớn như làm pelliz hình ảnh đó thể hiện sự bản lĩnh và sức mạnh trước thiên nhiên.
kỷ niệm về thời kì huy hoàng tiếp tục hiện về khung cảnh bình minh. vương quốc tràn ngập trong màu xanh và ánh nắng. hổ nằm ngủ ngon lành trong khúc nhạc của tiếng chim muôn. bức tranh trên hiện ra đầy màu sắc và âm thanh, màu hồng bình minh, màu vàng nhạt nắng sớm, màu xanh cây rừng, âm thanh vui nhộn của đàn chim. tất cả đều tạo ra một không gian nghệ thuật, cảnh sắc hệt như xứ sở thần tiên.
nhưng que ôi tất cả chỉ còn là kí ức huy hoàng, qua khứ càng oanh liệt nỗi tiếc nuối, hoài niệm càng đau đớn. các cụm từ trước mỗi câu thơ như “nào đâu”, “đâu những”, càng cho thấy niềm nuối tiếc khôn cùng, sự xót xa trong chính with hổ. bức tranh tứ bình đã khép lại, chỉ còn lại hình ảnh hiện thực tối tăm, gian cầm, tù túng và sự khát khao mãnh liệt đượ do.
8. cảm nhận về khổ thơ thứ 3 bài nhớ rừng – mẫu 2
bài thơ nhớ rừng in trong tập mấy vần thơ, là bài thơ kiệt tc của thế lữ mang tính hàm nghĩa, có hình tượng tráng lệ, nhạc điệu
bài thơ thể hiện tâm trạng nhớ rừng của with hổ bị sa cơ, qua đó nói lên nỗi tủi nhục uất hận bị tù hãm và khát vọng s. nhớ rừng gồm có năm đoạn thơ, mỗi đoạn thơ là một net tâm trạng của chúa sơn lâm. Đây là đoạn thơ thứ ba:
nào đâu những đêm vàng bến bờ suối ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngànta lặng ngắm giang sơn ta đổi mới?Đâu những bình minh cây xanh nắng gọitiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?Đâu nhưng chiều lênh láng máu sau rừngta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt,Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?than ôi! thời oanh liệt nay còn đâu?
nằm trong cũi sắt, chúa sơn lâm sống mãi trong tình thương nỗi nhớ…. nhớ cảnh rừng thiêng bóng cả, cây già nơi hùm thiêng từng ngự trị. rồi nhớ đến những kỉ niệm một thời oanh liệt. nhớ những đêm vàng bên bờ suối. nhớ những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn…. nhớ những chiều lênh láng máu sau rừng… mỗi nỗi nhớ gắn liền với một cảnh vật, một sinh hoạt, một khoảnh khắc thờc. cấu trúc đoạn thơ là cấu trúc tứ bình mang vẻ đẹp nghệ thuật cổ điển, có ít nhiều cách tân sáng tạo.
trước hết là nỗi nhớ khôn nguôi, nhớ suối, nhớ trăng, nhớ những đêm vàng, nhớ lúc say mồi ung dung, thỏa thích bên bᑝ:
nào đâu những đèm vàng bến bờ suối ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
hai chữ nào đâu phiếm chỉ, hỏi một kỉ niệm đẹp đã lùi sâu vào dĩ vãng. biết bao nhớ tiếc bâng khuâng. thơ nên hoạ, cảnh sắc đầy màu sắc và ánh sáng. Ánh trăng chan hòa trên dòng suối, tan vào nước suối. hổ says mồi và says trăng. hình ảnh đêm vàng bên bờ suối là một ẩn dụ đầy mộng ảo nên thơ. bức tranh thứ nhất trong bộ tứ bình ược thế lữ vẽ bằng but pháp tài hoa gợi lên hình ảnh chúa sơn lâm say mồi trong niềm vui hoan lạc mộman
bức tranh thứ hai nói lên nỗi nhớ ngẩn ngơ man mác của hể về những ngày mưa rừng. hổ ung dung “lặng ngắm” cảnh giang sơn, nơi she mình ngự trị, xúc động khi thấy giang sơn ta đổi mới. chữ đâu lần thứ hai xuất hiện, biểu lộ nỗi lòng tiếc nuôi, ngẩn ngơ. Điệp từ ta thể hiện niềm tự hào về những kỷ niệm đẹp thuở vùng vẫy ngày xưa:
Đâu những ngày mưa chuyền bốn phương ngàn ta lặng ngắm cảnh giang sơn ta đổi mới?
bức tranh thứ hai gợi tả một không gian nghệ thuật hoành tráng của giang sơn chúa sơn lâm mang tầm vổc bốn phương ngàn. kỷ niệm xưa đang mờ dần theo năm tháng, sao không nhớ, sao không nuôi tiếc?
kỷ niệm thứ ba nói về giấc ngủ của hể trong cảnh bình minh. vương quốc tràn ngập trong màu xanh và ánh nắng: bình minh cây xanh nắng gội. hổ nằm ngủ trong khúc nhạc rừng tưng bừng của tiếng chim ca:
Đâu những bình minh cây xanh nấng gội tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?.
bức tranh thứ ba đầy màu sắc và âm thanh. có màu hồng bình minh, màu vàng nhạt của nắng sớm, màu xanh bát ngát của cây rừng. có tiếng ca tưng bừng của đàn chim. còn có nhạc của thơ. các từ láy vần bình minh, tưng bừng hoà thanh với vần lưng ca ta như mở ra một không gian nghệ thuật, một cảnh sắc thơ mộng thần tiên. Điệp ngữ đâu với câu hỏi tu từ cất lên như một lời than nhớ tiếc, xót xa… kỷ niệm đẹp ngày xưa, nay còn đâu nữa!
nhớ đêm trăng, nhớ ngày mưa, nhớ bình minh… rồi hổ nhớ lại những chiều tà trong khoảnh khắc hoàng hôn chờ đợi. trong cảm nhận của mãnh hổ, trời chiều không đỏ rực mà là lênh láng máu sau rừng. mặt trời không lặn mà là chết. phút đợi chờ của chúa sơn lâm sẽ chiếm lấy riêng phần bí mật của rừng đêm, để tung hoành. ngôn ngữ thơ tráng lệ, nghệ thuật dùng từ sắc, mạnh, giàu giá trị gợi tả. bức tranh thứ tư của bộ tứ bình là cảnh sắc một buổi chiều dữ dội, phút đợi chờ lên đường của chúa sơn lâm. nhớ mà xót xa nuối tiếc:
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt,Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
quá khứ càng đẹp, càng oanh liệt bao nhiêu thì nỗi nhớ tiếc càng đau đáu bấy nhiêu. xưa là tung hoành, là vùng vẫy. nay là tù hãm, là nằm dài trong cũi sắt. nuối tiếc thời oanh liệt với bao nỗi buồn đau, mãnh hổ sa cơ chỉ còn biết cất lời than:
what oi! thời oanh liệt nay còn đâu?
Đoạn thơ trên đây là đoạn thơ hay nhất của bài nhớ rừng. chúa sơn lâm đã có một qua khứ huy hoàng, oanh liệt. nỗi nhớ tiếc xót xa của nó thể hiện khát vọng sống tự do. Ý tưởng ấy rất ẹp và giàu ý nghĩa ối với with người việt nam gần bảy mươi năm về trước khi she phải sống tủi tronhệthom lục. Ý tưởng ấy mở ra nhiều liên tưởng và lay tỉnh.
bài thơ nhớ rừng có giá trị nghệ thuật đặc sắc. ngôn ngữ thơ giàu hình tượng, màu sắc và âm thanh. nhạc điệu du dương, trầm bổng. từ ngữ được sử dụng sắc sảo. Đặc biệt các điệp ngữ đâu những, còn đâu, hay các câu hỏi tu từ và cảm thán đem đến bao ám ảnh mênh mang.
cũng là cấu trúc tứ bình nhưng bút pháp của thế lữ có nhiều sáng tạo đổi mới. Đâu chỉ có từ mùa (xuân, hạ, thu, đông), tứ hữu (trúc, mai, lan, cúc), tứ linh (long, lân, quy, phượng),… , sinh động. có thời gian nghệ thuật: đêm trăng, ngày mưa bình minh và chiều tà. có không gian nghệ thuật: suối và trăng, giang sơn và bốn phương ngàn, cây xanh nắng gội và tiếng chim ca, sau rừng và mảnh mặt trời gay gắt. có tâm trạng nghệ thuật, bao trùm là nỗi nhớ, nuối tiếc một thời oanh liệt xa xưa. Hổ lúc thì Say mồi ứng uống ảnh trăng tan bờ suối, lúc thì trầm tư lặng ngắm giangg sơn qua màn mưa rừng, cod nằm ngủ trong tiếng ca bìnnh, lạ ặ ặ ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế ế phần bí mật của rừng đêm. qua đó, ta càng thấy rõ đoạn thơ với bức tranh tứ bình được thể hiện bằng một bút pháp nghệ thuật điêu luyện, độc
mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu ích khác trên chuyên mục văn học – tài liệu của hoatieu.vn.