Cảm nhận bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ

Cảm nhận về bài thơ đây thôn vĩ dạ

Trong bài viết này chúng tôi sẽ giúp các bạn tìm hiểu thông tin và kiến thức về Cảm nhận về bài thơ đây thôn vĩ dạ hay nhất được tổng hợp bởi chúng tôi

Đề bài: cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ

cam nhan bai tho day thon vi da

5 bài văn mẫu cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ

i. dàn ý cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ (chuẩn)

1. mở bai:

– giới thiệu về bài thơ

2. thanks bai :

* cảm hứng sáng tac: với cuộc đời của hàn mặc tử.

* khổ thơ đầu:

– là bức tranh phong cảnh và with người vĩ dạ:

– mở ầu bài thơ bằng câu hỏi, “sao anh không về chơi thôn vĩ?”+ nghe như tiếng trách cứa người vĩ dạ với nhà thơ nhưng thòcực ra là. thân thiết, trở về nơi chốn thân thương…(còn tiếp)

>> xem chi tiết dàn ý cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ tại đây.

ii. bài văn mẫu cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ

1. cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ, mẫu số 1 (chuẩn):

hàn mặc tử là nhà thơ tiêu biểu trong phong trào thơ mới. Ông là một nhà thơ tài hoa nhưng lại mang trong mình căn bệnh phong hiểm nghèo, chynh vì vậy, thơ của ông luôn có hai thế giới, một là tƻi trong lới mớ. Bài thơ đy thôn vĩ dạ là bài thơ nổi tiếng Trong tập thơ điên của ông, ược viết vào nĂm 1938. Bài thơ là bức traphôn qurad và niềm khao khát ược giao cảm vớm vớm vớm vớm

Đây thôn vĩ dạ được khơi cảm hứng từ một tấm bưu ảnh vẽ cảnh vườn tược song nước được cho là củca g cho ô. Bức ảnh đó đã Làm Sống dậy những kỉ nệm của hàn mặc tử vĩ vĩ dạ – một xóm nhỏ come sông hương, nơi lưu giữi tổi học trò của thi thi cũng là n ơi c. và hơn thế, nó đã làm sống dậy khao khát được giao cảm với cuộc đời của ông, bởi khi đó, ông đang ở phú yên và đang bệt dòpà>

có lẽ vì được sáng tác trong hoàn cảnh đặc biệt như thế nên ngay đầu bài thơ, hàn mặc tử đã mở lời bằng một câu h

“sao anh không về chơi thôn vĩ?”

nghe câu thơ mà người ta như nghe được tiếng người thôn vĩ đang hờn trách thi nhân, đang mời gọi thi nhân về với vĩ dạ. thế nhưng, đây lại chỉ là một câu hỏi lòng tự hỏi lòng của nhà thơ, bởi ông đang sống trong nỗi nhung nhớ và niềm khao khát ượ dỡ. hàn mặc tử không phải đến thăm vĩ dạ mà là “về chơi”, bởi vĩ dạ là chốn thân thương, là nơi mà nhà thơ gắn bóả bằtm cm. Ông đã làm một cuộc hành trình bằng tâm tưởng để quay trở lại vĩ dạ, để ngắm:

“nhìn nắng hàng cau, nắng mới lênvườn ai mướt quá xanh như ngọclá trúc che ngang mặt chữ điền”

nhà thơ say sưa trong cảnh vườn vĩ dạ, trong những khoảnh khắc yên bình, êm dịu của tâm hồn. bức tranh vĩ dạ ược miêu tả từ xa tới gần, từ cao xuống thấp, mỗi góc ộ một vẻ ẹp nhưng ểu rất thơ mộng và trànức trỻs. Điểm nhìn đầu tiên của nhà thơ bắt gặp là hình ảnh của nắng sớm trên những hàng cau.

“nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên”

Điệp từ “nắng” gợi lên một không gian tràn ngập sắc vàng rực rỡ của nắng mãi. Đó là thứ ánh nắng trong trẻo, tinh khôi của buổi sớm, đẹp đẽ và thật dịu dàng! nắng trên hàng cau cũng là thứ ánh nắng rất đặc trưng của vĩ dạ bởi vĩ dạ vốn nổi tiếng với những vườn cau xanh mướn. những hàng cau cao vút, thẳng tắp luôn vươn mình đón ánh mặt trời, là loài cây đầu tiên đón ánh nắng mặt trời của vĩ dạ. tả nắng hàng cau nhưng hàn mặc tử dường như đã làm sống dậy cả một buổi ban mai tinh khôi và mát lành của xứ huế mộng mơ.

bai van mau cam nhan bai tho day thon vi da cua han mac tu

bài văn mẫu cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ đầy đủ, chi tiết

trong ánh nắng sớm tinh khôi ấy là hình ảnh của khu vườn xanh mát:

“vườn ai mướt qua xanh như ngọc”

chỉ là khu vườn của “ai” phiếm chỉ bởi đó là khu vườn sống trong tâm tưởng của nhà thơ. cùng với tíh từ “mướt” và lối so sánh “xanh như ngọc” đã khiến người ọcc có thể cảm nhận ược sự sống ộng, lung linh của khu vườn vĩn vĩ dạ. tính từ “mướt” được đặt trong câu thơ vô cùng tinh tế, nó đã gợi lên hình ảnh một vườn cây trái mỡ màng, tươi tốt, mƟn. những cành cây, nhành lá còn đang vương những giọt sương đêm lóng lánh. có lẽ vì thế mà hàn mặc tử đã so sánh “xanh như ngọc”. khu vườn đẫm sương đêm lại được mặt trời chiếu rọi lung linh như một khối ngọc khổng lồ. </

di sưa với cảnh vườn, nhưng càng say hơn là hình ảnh của:

“lá trúc che ngang mặt chữ điền”

câu thơ không phải lời tả thực mà là một net vẽ cách điệu của thi nhân. khuôn mặt người thấp thoáng sau lớp lá trúc, hòa c cùng thiên nhiên, khiến cả khu vườn của vĩ dạ bỗng chốc trở nên ấm áp, có sinh thn khíếư.

nhà thơ để khuôn mặt người thấp thoáng sau lớp lá trúc che ngang gợi ra net thẹn thùng, e ấp, net kín đáo rất riêng củờa hui xư. “mặt chữ điền” là khuôn mặt phúc hậu, được thi nhân lấy ý từ trong câu ca dao quen thuộc của người dân huế:

“mặt em vuông tựa chữ điềnda em thì trắng, áo đen mặc ngoàilòng em có đất có trờicó câu nhân nghĩa có lời thuỷ chung”

câu thơ mang đậm phong vị dân gian và hơn thế, nó còn gợi ra cả vẻ đẹp tâm hồn của with người xứ huế.

bốn câu thơ đầu là bức tranh phong cảnh vườn tược xứ huế thơ mộng, ấm áp và giàu sức sống. Đằng sau bức tranh đó là tâm hồn gắn bó tha thiết với miền quê vĩ dạ của nhà thơ đồng thời là khát khao được giao cẻi. sâu thẳm bên trong lời thơ là nỗi buồn khi nuối tiếc khi vẻ đẹp kia chỉ còn trong hoài niệm còn thi nhân thì đang phải cách biệt với đi cu. Đoạn thơ cũng thể hiện nỗc cach tân thơt của hàn mặc tử khi ông mang vào thơ những hình ảnh và ngôn từ rất ỗi mộc mạc, giản dị, gần gũi.

cảnh thôn vĩ dạ không hề tĩnh tại mà có sự chuyển động, từ cảnh vườn tược vĩ dạ chuyển sang cảnh song nưyớc m:</trc m

“gió theo lối gió, mây đường mâydòng nước buồn thiu, hoa bắp laythuyền ai đậu bến sông trăng đócó chở trăng về kịp tối nay?”

bức tranh mây trời nước phóng khoáng mở ra, khung cảnh đẹp đẽ, thơ mộng đúng như cái chất thơ của xứ huế. nhịp thơ chậm đều gợi lên sự yên bình, êm ả. một dòng hương giang đẹp đến tĩnh lặng dưới trăng trong đêm tịch mịch.

hoà vào khung cảnh đó là tâm trạng của người thi nhân được gửi gắm kín đáo qua nghệ thuật tả cảnh ngụ tình.

“gió theo lối gió, mây đường mâydòng nước buồn thiu, hoa bắp lay”

nhà thơ đã dùng biện pháp nhân hoá gió và mây thành hai with người. thế nhưng hai with người ấy lại chẳng cùng đường như vẫn thường thấy mà lại đang trong cảnh chia ly đôi ngả “gio theo lối mâyƒ gió”. Đy phải chăng là ẩn dụ cho mối tình ơn phương của nhà thơ trong sự xa cách vời và cả sự ngăn cách bởi bệnh tật với cuộc ời cời . nỗi xót xa, nỗi buồn ấy đã thấm sang cả cảnh vật khiến cho mây và gió cũng mang đậm một nỗi buồn sâu thẳm.

nỗi buồn ấy còn được gửi cả vào dòng song, dòng hương giang lững lờ. nhìn dòng nước chảy xuôi trong tĩnh lặng mà nhà thơ như cảm thấy cả “dòng nước” cũng “buồn thiu”. NHân Hoá Dòng Sông Cũng là cach ể Hàn mặc tử Hé lộ tâm trạng của mình, đó là một cai tôi đang cô ơn, lẻ loi giữa rợnn ngợp ất trời, xung đg côc côc, loi giữ đc, đc, đ đ đ đc, đc, đc, đc, đc, đc, đc, đc, đc, đ. cô quạng đến thấm thía long.

nỗi buồn cô đơn còn thấm thía hơn bao giờ hết khi nhà thơ tự đặt mình giữa trời, trăng, song, nước. màn đêm tịch mịch, ánh trăng bạc lạnh lẽo, song nước mênh mang, khung cảnh ấy khiến cho người ta cảm thấy có chút g. giữa cõi người mà vẫn cảm thấy cô ơn, trống trải, đó là cảm xúc của nhà thơ khi ông bị bệnh tật ngăn trở ược vờc giao cẛc.

sống trong cô đơn nên khao khát lớn nhất của hàn mặc tử là được giao cảm với cuộc đời, mong chờ tình người sau gi. vậy nên mới thấp thoáng một bóng “thuyền ai” của sự sống with người, nhà thơ đã cuống quýt cất tiếng gọi:

“thuyền ai đậu bến song trăng đócó chở trăng về kịp tối no?”

những nỗi mong chờ ấy cũng nhanh chóng rơi vào hụt hẫng, chẳng có ai đáp lại lời của thi nhân. vì thế mà nhà thơ mới mong “chở trăng về kịp tối nay”. tối nay nhà thơ đang cô đơn, đang lạnh lẽo, và trăng có lẽ là thứ duy nhất có thể giúp ông hoá giải được nỗi cô đơn ấy. bởi trăng xưa nay luôn là tri kỉ, tri âm của thi nhân, là nguồn cảm hứng vô tận cho các nhà thơ và hàn mặc tử cũng không ngoại lệ. Ông yêu trăng tha thiết!

đoạn thơ thứ hai là sự kế thừa và phat huy của thơ ca Truyền thống, vẫn là thể thơ thất ngôn nhưng trong đó Thể Hiện nỗ Lực cach tân thơ dị, sử dụng ngôn từ giản dị như lời buột miệng thốt ra.

khổ thơ cuối cùng cũng thể hiện nỗ lực cách tân thơ việt của hàn mặc tử:

“mơ khách đường xa, khách đường xa”

câu thơ khuyết chủ ngữ và không hề tuân theo ngữ pháp thông thường bởi nhà thơ muốn nhập hoà giữa chủ thể và khách thể. khao khát được trở về vĩ dạ nên nhà thơ đã mơ mình được làm khách đường xa trở về. nhịp thơ 1/3/3 nhanh dồn dập cũng điệp từ “khách đường xa”, người đọc như cảm thấy được tiếng reo vui náo nủaơn c. bởi vậy mới biết hàn mặc tử yêu vĩ dạ đến nhường nào!

trở về vĩ dạ để được đắm mình trong tình người, trong cảnh sắc của vĩ dạ:

“Áo em trắng qua nhìn không raỞ đây sương khói mờ nhân ảnh”

một vĩ dạ với sương khói bảng lảng, với những bóng áo dài thấp thoáng duyên dáng, tha của những nữ sinh trường ồng khánh đã en d. ảnh ấy lại hiện lên thật rõ ràng.

nhà thơ trở về vĩ dạ là mong ược sống trong tình người ấm ap, sống trong cảnh vườn quên bình, thế nhưng ông chỉy thấy bong áo “trắng” ến mứng “kh. sương khói đã làm mờ đi hình người, mờ đi nhân dạng, vì thế mà:

“ai biết tình ai có đậm đà?”

Sương Khói đã Làm Mờ đi nhân ảnh vậy thirt trong hụt hẫng, chơi vơi. Ông bất lực trước cuộc đời, đau đớn trước cuộc đời bởi ông bị xa cách thế gian, không thể giao cảm được cùng ai.

bài thơ mở ra bằng câu hỏi và kết lại cũng bằng câu hỏi. nếu như câu hỏi mở ra bài thơ là một câu hỏi thấm đượm tình người thì câu hỏi cuối cùng lại mang một nỗi hoài lớnhi l. chứa trong câu thơ là sự chua xót, đau đớn bởi nhà thơ không biết rằng liệu người vĩ dạ với ông cón “đậm đà” nhưc trƻớớ>

bài thơ là bức tranh thôn vĩ dạ với con người và thiên nhiên mang những net đẹp đặc trưng của xứ huế. dù ược vẽ lên chỉng những hồi ức và tâm tưởng của nhà thơ, những bức tranh ấy thấm ượm linh hồn của miền kernel sau bức tranh ấy là tâm trạng củ dạ, khao khát được giao cảm với cuộc đời và cũng chứa một nỗi buồn, cô đơn sâu thẳm khi ông bị ngăn trở bởi bệnh tậ. Dù Vậy, Chung ta vẫn cảm nhận ược một hồn thơ rất ỗi tài hoa, một tình yêu ời da diết, một nguồn cảm hứng và đam mê cai ẹp bất tận

-hẾt bÀi 1-

bên cạnh cảm nhận bài thơ đy thôn vĩ dạ các em cần tìm hiểu thêm những nội dung những tac pHẩm quan trọng khác của thương trình ngữ l trữ tình trong bài tràng giang , bình giảng bài thơ chiều tối của hồ chí minh, phân tích khổ thơ ầu trong bài thơ từ ấy nhằm cứ ​​king củ.

2. cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ, mẫu số 2 (chuẩn)

hàn mặc tử – một nhà thơ có cá tính sáng tạo ầy mạnh mẽ, bên cạnh những vần thơ sáng trong, thanh khiết ông còn có những vần thyẻ dìbí, k . một trong những bài thơ tiêu biểu nhất cho phong cách sáng tác của ông là bài thơ Đây thôn vĩ dạ. bài thơ được ra đời trong những ngày tháng thi nhân lâm vào cơn bạo bệnh, thần chết chực chờ cướp đi mạng sốg thi ờa tà.

trong đy thôn vĩ dạ, ta cảm nhận ược cảnh thiên nhiên tươi ẹp, thấy ược tình người thắm thiết nhưng cũng man myc nỗi buồn thương, nhớ ti ếc củc củc củc củc củc củ cảnh và tình như hoà quyện trong cõi thực, cõi mộng.

“sao anh không về chơi thôn vĩ?nhìn nắng hàng cau, nắng mới lênvườn ai mướt qua, xanh như ngọclá trúc che ngang mặt chữ điền.”

câu thơ mở đầu của nhân vật trữ tình “sao anh không về chơi thôn vĩ đượm lời trách móc nhẹ nhàng. lời hỏi tha thiết cất lên chứa chan cả một niềm mong cầu được gặp người nơi xứ huế. Để cùng tận hưởng vẻ đẹp của thôn vĩ- vùng ngoại ô xinh xắn, ấm áp tình người, tình quê. nếu câu thơ ầu vừa như lời mời gọi, vừa như lời trach móc ầy yêu thương thì những câu thơ tiếp theo mở ra một không gian thôn vĩ ầy xanh tươi, trong trẻt. bắt gặp đầu tiên là hình ảnh “nắng hàng cau”, động từ “nhìn” được đặt đầu câu càng tô đậm sức cuốn hàng cau ủnh min. Đó là một màu nắng trong trẻo, tinh khôi của những tia nắng đầu tiên vươn mình lên hàng cau xinh đẹp trong vườn nhà. Ánh nắng long lanh, hòa trong những hạt sương đêm còn đọng trên mình lá càng tô thêm vẻ kiều diễm, kiêu hãnh của hàng cau trong vườn. câu thơ gợi tả một sắc nắng rất riêng, tuy quen thuộc nhưng lại vô cùng độc đáo.

“vườn ai mướt qua xanh như ngọc”

hoà trong màu nắng vàng của buổi bình mình là sắc xanh ngọc của cây cỏ vườn nhà. câu th cất lên chứa đựng cả sự ngạc nhiên đến thẫn thơ của thi nhân trước thiên nhiên tươi đẹp, dạt sạt dàco s. cỏ cây xanh mướt, mỡ màng và bóng bẩy trong nắng, một cảnh vườn xinh xắn như hiện ra trước mắt người đọc. sự tươi đẹp của khu vườn mà khu vườn có được là nhờ tạo hoá ưu ái hay bởi chính bàn tay vun vén, chăm sóc của with người.

hòa trong cảnh thiên nhiên mơn man nhựa sống là bóng dáng người con gái yêu kiều, kín đáo thắp thoáng hiện ra sau nhành lá trúc mảnh mai:

“lá trúc che ngang mặt chữ điền.”

“mặt chữ điền” là hình ảnh hoán dụ để chỉ người with gái xứ huế. Ở họ mang vẻ đẹp đầy dịu dàng, e ấp, kín đáo. giữa vườn thiên nhiên tươi đẹp, hình ảnh with người càng thêm nổi bật, tô đậm sự hài hoà giữa cảnh.

sau cảnh vườn vĩ dạ xanh tươi là cảnh song hương êm đềm trong chiều hoàng hôn xuống, ánh đêm dần buông. cảnh song nước mang cả nỗi niềm bâng khuâng, thương nhớ, hoài vọng của thi nhân chốn xa xôi. trở về trong nhận thức, tác giả thấp thỏm, âu lo trong nỗi sầu tâm cảnh:

“gió theo lối gió mây đường mâydòng nước buồn thiu, hoa bắp laythuyền ai đậu bến sông trăng đócó chở trăng về kịp tối nay?”

cam nhan day thon vi da

bài văn cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ

thơ xưa viết về gió, mây để gợi buồn, gợi nhớ. hàn mặc tử cũng không nằm ngoài quy luật ấy. sự lang thang, trôi nổi của gió mây như chính cuộc đời nhà thơ cũng đang vô định, không biết bấu víu nơi chốn nào. gió, mây vốn song hành, nhưng giờ lại theo lối riêng, đường riêng lại càng gợi sự chia lìa, dứt bỏ. phải chăng lúc này đy nhà thơ cũng đã dự cảm về một cuộc ời ngắn ngủi của bản thn mình, rồi cũng như gió, mây kia má cáthôi, chicha. ta không còn ược thấy vẻ kiều diễm, tươi már của khu vườn ầy sức sống như khổ thơ trước mà là nỗi u uất, buồng của một tâm hồn mang nỗi neither neither either line, tiễng biệt. cũng bởi thế mà cảnh đượm buồn, đượm thương, dòng nước “buồn thiu” chảy trôi trên song vắng, hoa bắp lay trong gió cũng mệt nhoàn. tình ý đượm buồn thấm trong từng thức cảnh, đúng như thơ xưa từng nói:

“cảnh buồn người thiết tha lòngngười buồn cảnh có vui đâu bao giờ”.

hai câu sau của khổ thơ chất chứa một nỗi mong cầu có kẻ tri âm về kịp, để cùng người tâm sự, sẻ chia :

“thuyền ai đậu bến song trăng đócó chở trăng về kịp tối no?”

Đêm song hương tràn ngập ánh trăng, ánh vàng chiếu xuống càng làm dòng song thêm thơ mộng, hữu tình. cảnh tuy đẹp nhưng lòng người lại nhuốm sầu nhân thế. câu hỏi tu từ “có chở trăng về kịp tối no?” đã gửi gắm một nỗi khát khao, Hoài vọng, mong cầu của thi nhân về một người bạn ời tới sẻ chia trước khi cai chết mìm tìm nhưng liệu rồi, người ấy có về với ông, cuộc đời ngày thêm một ngắn, nỗi nhớ thương thì ngày lại dài thêm. tiếng thơ tuy nhẹ nhàng mà đượm tình sâu nặng, vừa xót xa, vừa khắc khoải đợi chờ.

thực tại không ược như mong cầu, tác giả kiếm tìm ến giấc mơ, một giấc mơ tuy không hoàn mỹ nhưng chí Ít cũng khuây kho

“mơ khách đường xa, khách đường xaÁo em trắng qua nhìn không ra;Ở đây sương khói mờ nhân ảnhai biết tình ai có đậm đà?”

một trái tim luôn chực chờ và khát khao yêu thương nên đến cả giấc mơ cũng mang màu nhung nhớ. Điệp ngữ “khách ường xa” kết hợp với ộng từ “mơ” và hình ảnh “áo em trắng qua” cho thấy ược ảo ảnh ầy tươi ẹp về người with gai mà tác giả từng. màu áo trắng tinh khôi, sáng trong, thanh khiết như chính tâm hồn của giai nhân xứ huế.

“Ở đây sương khói mờ nhân ảnhai biết tình ai có đậm đà?”

là một giấc mơ, nên dù nó có đẹp đến đâu nó cũng chỉ là giấc mơ, mà giấc mơ thì chẳng bao giờ có thực cả. Đối mặt với thực tại phũ phàng, sương khói khiến bóng hình người with gái như nhoà đi hay khoảng cách khiến tình người phaiêmòa th. câu hỏi tu từ “ai biết tình ai có đậm đà?” Cuối Bài Thơ Càng tô ậm nỗi phân vân, mặc cảm, sợ của tac giả về một tình cảm ơn phương, không biết rằng liệu tình cảm họ dành choc mình nh ư nh ư n có đậm đà hay chăng?

“Đây thôn vĩ dạ” là một bài thơ đẹp. Đẹp bởi bức tranh thiên nhiên xanh tươi nơi xứ huế, Đẹp bởi tình người bước ra từ trang thơ. có thể nói, bằng một tâm hồn đầy yêu thương và tài năng trong ngòi bút, hàn mặc tử đã viết nên một tuyệt tác bất hủ với gian th.

3. cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ, mẫu số 3 (chuẩn)

hàn mặc tử là một trong những nhà thơ tiêu biểu của phong trào thơ mới. Ông là một nhà thơ tài hoa nhưng lại có cuộc đời đau thương bởi căn bệnh phong ngăn cách ông với cuộc đời. những tác phẩm thơ của ông luôn chứa ựng hai with người khác nhau, bên cạnh cái tôi yêu ời tha thiết là một cái tôi ầy cô ộc và mặc chia cìa. bài thơ Đây thơ vĩ dạ được ra đời năm 1938, en trong tập thơ Điên. Đây là một trong những bài thơ kết tinh tài năng và thể hiện được thế giới tâm hồn đầy phức tạp của hàn mặc tử.

bài thơ viết về thôn vĩ dạ ở ven song hương, thành phố huế. Đó là nơi cất giữ những kỉ niệm về thời học trò của hàn mặc tử cũng là nơi ghi dấu ấn về hình bóng Ửnh yêu Ƨa ng cô. Đy thôn vĩ dạ ược lấy cảm hứng từ bức bưu ảnh vẽ cảnh vườn tược sông nước của hoàng thị kim cúc, nó đã khơi trong hàn mặc tửi nhớ vĩ cũc nưc n ược n ược n ược n ược n >

Đây thôn vĩ dạ mở ra bằng một câu hỏi mang âm điệu da diết:

“sao anh không về chơi thôn vĩ?”

câu thơ nghe như một lời hờn trách của người vĩ dạ với thi nhân nhưng thực chất chỉ là câu hỏi lòng tự hỏi tha lòng c. nỗi nhớ vĩ dạ cũng niềm khao khát muốn ược về lại thôn vĩ đã khiến nhà thơ tưởng tượng ra hình ảnh mời gọi của nhữ con. hai từ “về chơi” cũng gợi lên sự thân thương, về vĩ dạ tức là về với nơi mà nhà thơ gắn bó bằng cả tâm hồn, một nƑnƑi chộ.

về với vĩ dạ, chẳng cần gì cao sang, nhà thơ chỉ muốn được ngắm nhìn những khung cảnh quen thuộc:

“nhìn nắng hàng cau nắng mới lênvườn ai mướt quá xanh như ngọclá trúc che ngang mặt chữ điền”

bức tranh thôn vĩ được chuyển từ xa tới gần, từ cao tới thấp, mỗi góc độ lại mang những net thơ mộng rất riêng. trong cuộc hành trình bằng tâm tưởng ấy, ánh nhìn đầu tiên của thi nhân dừng lại trên ánh “nắng”, nắng của hàng cau cao vút giủu bờa. Điệp từ “nắng” lặp lại hai lần trong cùng một câu thơ, vẽ lên một không gian ngập tràn sắc nắng, tươi tắn, tinh khôu, give “nắng hàng ca fa trồng rất nhiều cau.

và lại gần thêm là hình ảnh của khu vườn nhà “ai” hiện lên rõ net:

“vườn ai mướt qua xanh như ngọc”

không phải một khu vườn xác ịnh mà chỉ là một khu vườn phiếm chỉ của “ai” đó, bởi khu vườn đó là khu vườn xuất hiện trong tâm tưởng của nhà thơ. thế nhưng, khu vườn lại hiện lên thật sống động, thật lung linh. từ từ “mướt” Giàu sức gợi, đã diễn tả hình ảnh của một vườn cây trai tươi tốt, mỡ màng, mơn mởn, những cành cy, tán la còn ọng lại những ững. cùng với đó là lối so sánh “xanh như ngọc” gợi lên hình ảnh của khu vườn đẫm sương đêm được mặt trời chiếiu r. những chiếc lá như những phiến ngọc bích khổng lồ đang khoe mình dưới ánh nắng vàng rực rỡ. câu thơ là lời trầm trồ ngợi khen của thi nhân với phong cảnh vĩ dạ trong tình yêu tha thiết.

cam nhan day thon vi da cua han mac tu

bài văn cảm nhận về bài thơ Đây thôn vĩ dạ của hàn mặc tử

say sưa ngắm phong cảnh vĩ dạ, thế nhưng, càng say hơn nữa là hình ảnh của “khuôn mặt chữ điền” thấp thoáng trong vòm lá:

“lá trúc che ngang mặt chữ điền”

Đây là một net cách điệu tài hoa của hàn mặc tử. khuôn mặt thấp thoáng sau vòm lá trúc, thiên nhiên hoà lẫn với with người, khiến cho khung cảnh càng trở nên ấm áp, sinh động hơn rất nhiu. khuôn mặt người ẩn hiện sau vòm lá trúc che ngang gợi liên tưởng về net dịu dàng, e ấp đầy kín đáo của with người xứ huế. hình ảnh khuôn “mặt chữ điền” hẳn được hàn mặc tử lấy ý từ câu ca dao quen thuộc của người dân huế:

“mặt em vuông tựa chữ điềnda em thì trắng, áo đen mặc ngoàilòng em có đất có trờicó câu nhân nghĩa có lời thuỷ chung”

chỉ với một net vẽ cách điệu mà hàn mặc tử đã thâu tóm được hết cái hồn của cảnh vật và with người vĩ dạ. cảnh đẹp thơ mộng, ấm áp còn with người thì kín đáo, dịu dàng, chân phương.

bốn câu thơ đầu là bức tranh phong cảnh vĩ dạ vừa đẹp tươi lại thơ mộng, ấm áp. Đằng sau đó là tâm hồn của một con người gắn bó tha thiết với miền quê vĩ dạ và một khát khao muốn được giao cảm với đi. khổ thơ cũng cho thấy những nỗ lực cách tân thơ mới của hàn mặc tử khi ông ưa vào thơ những hình ảnh bình dị, giàu xúnc cảnảnảném, tảnảné hìnảnh

bước sang khổ thơ thứ hai, cảnh thôn vĩ dạ không còn tĩnh tại mà có những sự vận động.

“gió theo lối gió, mây đường mâydòng nước buồn thiu, hoa bắp laythuyền ai đậu bến sông trăng đócó chở trăng về kịp tối nay?”

bức tranh phong cảnh mở ra phóng khoáng với trời mây, song nước, vừa đẹp hùng vĩ lại thơ mộng, nên thơ. nhịp thơ chậm rãi tạo nên âm điệu mênh mang, gợi ra net yên bình đặc trưng của xứ huế. hàn mặc tử cũng ặc tả dòng hương giang dưới ánh trăng khuya, đó là dòng song lấp lánh ẹp lộng lẫy với with thuyền trăng neo ậu trên song

thế nhưng, ẩn sau bức tranh phong cảnh đẹp đẽ đó là tâm trạng của thi nhân kín đáo gửi gắm qua từng câu thơ tả cảnh ngấnh. hàn mặc tử nhân hóa mây và gió, trở thành hai with người riêng biệt, nhưng hai with người ấy lại đang trong cảnh chia ly, gió một đường, mây mây. hình ảnh đó gợi lên hoàn cảnh hiện tại của nhà thơ khi ông cũng đang phải cách biệt với cuộc đời trong một tình yêu ươn ph. nỗi buồn của thi nhân đã ngấm sang cảnh vật khiến cho mây gió cũng mang nặng nỗi sầu muộn.

và dòng song hương đang lững lờ trôi kia cũng đang trĩu nặng nỗi buồn thương của thi nhân mà “buồn thiu”. dòng sông đã ược nhân hoá ể giúp nhà thơ bày tỏ nỗi lòng mình, đó là một nỗi cô ơn rợn ngợp, nhìn quanh chỉy thàm n đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ đ. Tia Càng Thấm Thía hơn khi nhà thơ ặt mình giữa trời, trăng, sông nước, sông nước mênh mang, angr trìng lạnh lẽo còn màn đêm thì tĩnh mịch, tất cả gợi lên nỗi bởi nhà thơ đang bị ngăn trở với cuộc đời vì bệnh tật.

tuy nhiên, dù có bị ngăn trở bởi bệnh tật, nhà thơ vẫn có một niềm khao khát mãnh liệt là được yêu thương hoá giải nauỻ. vậy nên ta mới thấy thấp thoáng một bóng “thuyền ai” mang sự sống của with người trên bến song vắng:

“thuyền ai đậu bến song trăng đócó chở trăng về kịp tối no?”

bong with “Thuyền ai” thấp thoáng, nhà thơ đã vội vàng gọi hỏi, cuống qualk, bồi hồi, thế nhưng niềm hi vọng ho giải nỗi đau thương đã nhanh chónh chónh chónh rơi hụt. chính vì vậy, nhà thơ mới mong “chở trăng về kịp tối nay”, tối mà thi nhân đang cô ơn nhất, chỉ mong vầng trăng sẽ ho giải nỗi cô Ɠthn hỗ. trăng vốn là nguồn cảm hứng vô tận của nhà thơ, là ẹp muôn ời mà dù có bệnh tật ngăn trở thì nhà thơ vẫn một lòng khao khát chám. Vậy nên, ọc thơ hàn mặc tử, người ta không chỉm c pHục một hồn thơ tài hoa mà còn khâm pHục cả nghị lực sống cốt with người Luôn vươn lên trong hoàn cả ế ế ế ế ế ế ế ế ế p>

bốn câu thơ là bức tranh song nước mây trời mang ặc trưng của vĩ dạ nhưng thía thía trong đó là nỗi lòng buồn thm. Đoạn thơ vẫn kế thừa những nét truyền thống của thơ ca cổ nhưng vẫn thể hi ược nỗc lực cach thn thơ mới của hàn mặc tử khi ông sửng ngôn từ rị d.

khổ cuối cùng được hàn mặc tử viết nên trong nỗi khao khát cháy bỏng được trở về với vĩ dạ:

“mơ khách đường xa, khách đường xaÁo em trắng qua nhìn không raỞ đây sương khói mờ nhân ảnhai biết tình ai có đậm đà?”

câu thơ ầu tiên của khổ thơ khuyết thiếu chủ ngữ, không tuân theo ng ngHp thông thường nhưng lại là dụng ý của hàn mặc tử khi ông mu nhưp hà à à à ể ể ể ể ể ô ể ể ể. ” chỉ là một người. mơ ước, khát khao được trở lại vĩ dạ nên hàn mặc tử đã tự biến mình trở thành một người lữ hành từ vở xa tr. nhịp thơ 1/3/3 kết hợp cùng điệp ngữ “khách đường xa” trong âm sếc cao vút, khiến cho ta như cảm nhận được tiếng reo vui, náco. Điều đó đã chứng tỏ hàn mặc tử yêu vĩ dạ đến nhường nào!

mơ về vĩ dạ để được đắm minh trong cảnh trong tình người của vĩ dạ:

“Áo em trắng qua nhìn không raỞ đây sương khói mờ nhân ảnh”

một vĩ dạ bảng lảng khói sương với thấp thoáng những dáng hình thiếu nữ cùng tà áo dài trắng duyên dáng. phải chăng đó là hình ảnh của những nữ sinh Đồng khánh đã in dấu sâu đậm trong tâm hồn thi nhân. hai net vẽ chấm phá mà hàn mặc tử dường như đã thâu tóm toàn bộ tâm hồn của vĩ dạ.

về vĩ dạ là muốn ắm mình trong tình người, trong cảnh ẹp của vĩ dạ, thế nhưng, chỉ nhìn thấy “at the time empty qua”, trắng ến mức “” nhìn khônes nhập nhoà, mở tờ tờ. vậy nên:

“ai biết tình ai có đậm đà?”

làn sương khói mở ảo ấy không chỉ khiến người ta khó nhận ra nhân dạng mà còn làm mờ cả nhân ảnh. hiện thực phũ phàng ấy đã khiến hàn mặc tử một lần nữa rơi vào hụt hẫng.

bài thơ mở ra bằng câu hỏi “sao anh không về chơi thôn vĩ?” nồng đượm tình người thì kết lại cũng bằng câu hỏi nhưng lại là sự hoài nghi về tình người:

“ai biết tình ai có đậm đà?”

câu thơ chứa đựng nỗi chua xót vô cùng, nỗi hoài nghi rằng liệu tình người vĩ dạ có còn “đậm đà” như trước hay chăng? Điệp từ “ai” lặp lại hai lần trong c cùng một câu thơ vừa làm thơ hàn mặc tử mag ậm chất ca dao vừa giúp câu thơ thành điển hình tho tâm trạng củng ng ng ng .

bài thơ khép lại nhưng ể lại trong ta ấn tượng về bức tranh thôn vĩ dạ bới những hình ảnh thiên nhiên và con người mang ậmẹp nét . tất cả những hình ảnh ẹp ẽ trong bài thơ từ cảnh vườn sớm mai, cảnh sông nước, bóng dáng Áo dài trắng tha tha ều thấm vấm ưồthợ hồ. Đằng sau đó là tâm trạng của thi nhân, nỗi nhớ nhung da diết vĩ dạ và khát khao được giao cảm với cuộc đời of her. Đồng thời, nhà thơ cũng bày tỏ nỗi lòng cô đơn khi she bị bệnh tật dày vò phải chia lìa với cuộc đời of her. Đây thôn vĩ dạ là kết tinh của một tình yêu cuộc sống tha thiết và niềm đam mê cái đẹp bất diệt.

4. cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ, mẫu số 4 (chuẩn)

hàn mặc tử sinh năm 1912, mất năm 1940, tên thật là nguyễn trọng trí. Ông là một nhà thơ tiêu biểu của văn học việt nam nói chung và phong trào thơ mới nói riêng. thơ hàn mặc tử là một hồn thơ ộc đáo với sức sáng tạo ménh liệt, nhà thơ chế lan viên từng nhận xét “trước không có ai, sau không có ai, hàn mặc tửc tửc tửc tửc tửc tửc tửc tửc tử với cai đuôi chói lòa rực rỡ của mình “. phẩm hay tieu biểu cho phong cách nghệ thuật của ông.

“sao anh không về chơi thôn vĩ?nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.vườn ai mướt quá xanh như ngọclá trúc che ngang mặt chữ điền”

câu hỏi tu từ “sao anh không về chơi thôn vĩ?” xuất hiện đầu khổ thơ mang nhiều sắc thái. Đó phải chăng chính là lời mời gọi của người thôn vĩ dành cho những ai chưa từng đến với vùng quê yên bình mà đẹp đy. HEO đÓ Là Câu HỏI ượM CHUT TRCH MÓC NHẹ NHàng CủA Cô Gái Thôn VĩNG SAO đã BấY Lâu rồi anh không vềm vĩm dạ, nếu là lời trach mó người còn thương, còn nhớ ến Đó cũng có thể là lời tự vấn của nhân vật trữ tình, tac giả đã pHân thn ể hỏi chynh mình sao không trở với vĩi dạ thn and yhu thơ ấy chính là nỗi u uất lớn tong lớ mảnh đất quê hương mà bản thân đã từng gắn bó. thể xác không về ược, mượn tâm hồn mình ểể trở về với huế, một bức tranh vĩ dạ tươi ẹp, trong trẻo dần hiện ra trongà tâm t

“nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.vườn ai mướt qua xanh như ngọclá trúc che ngang mặt chữ điền”

ộng từ “nhìn” ược ặt ầu câu diễn tả ược khát khao muốn ược trực tiếp cảm nhận tất thảy những vẻhôn vẻn thiên cứn. hình ảnh “nắng hàng cau” được tác giả gợi ra thật đặc biệt, đó là một màu nắng rất mới trong văn chương. người ta thường hay gọi nắng vàng, nắng chiều, nắng bình minh còn ở đây, thi nhân là cảm nhận về “nắng hàng cau”. Đó là thứ ánh nắng tinh khôi, long lanh, đẹp đẽ và huyền diệu. cau là loài cây cao nhất trong vườn nhà, bởi vậy mà nó được đón những tia nắng đầu tiên của ngày mới. trong buổi sớm ban mai trong lành ấy, nắng trải những vệt dài trên hàng cau, những tàu cau còn ước ẫm sương đc tâi tâm bởi ánh nạing vươrơ. “nắng hàng cau” cũng là ánh nắng của tuổi trẻ, của tuổi hoa niên ngập tràn những ước mơ và hy vọng.

cam nhan day thon vi da cua han mac tu

bài văn cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ

từ từ “mướt” kết hợp với biện phapp nGHệT so sánh “xanh như ngọc” gợi nên vẻ ẹp xanh tươi, mơn mởn, tươi nou và mượt mà, vừa tự nhiên lại vừa quha. màu “xanh như ngọc” ấy dường như không chỉ được cảm nhận bằng thị giác mà còn được toát ra từ bên trong tâm hồn thi nhân. vườn thôn vĩ tựa một viên ngọc thanh you, kiều diễm. Ại từ phiếm chỉ “ai” cùng với pHó từ chỉc ộ “qua” diễn tả sự ngạc nhiên ến ngỡ ngàng lại vừa như một tiếng reo vui, trầm trồ

“lá trúc chen ngang mặt chữ điền”

cảnh thôn vĩ trong sáng, hữu tình, người thôn vĩ thật thà, nhân hậu. hình ảnh “mặt chữ điền” gợi ra nét ẹp dịu dàng, ngay thẳng và phúc hậu của người with gai xứ huế thấp thoááng sau “lah truc” xin, lah trú ”một vẻt vẻ ẹp e ấ xứ huế hài hòa với cảnh thiên nhiên tươi đẹp. Có thể nói, bốn câu thơ ầU đã làm sống lại một thuở tâm hồn yêu ời, yêu cuộc sống, một trai tim hồn nhiên thuở hoa n nii ẹi ẹp, khi bản thân thân tac giả cuộc đời minh.

sau những hình ảnh ẹp về cảnh và người, nhân vật trữ tình trở vềi thực tại đau thương, một nỗi đau và dự lìảm tron ​​h. vẻ đẹp tươi tắn, giàu sức sống nhòa đi với một không gian đượm buồn:

“gió theo lối gió, mây đường mâydòng nước buồn thiu, hoa bắp laythuyền ai đậu bến sông trăng đócó chở trăng về kịp tối nay?”

nhịp thơ 4/3 như bẻ đôi câu thơ, đứt gãy gợi sự chia cắt, chia lìa. tất cả dường như đều bỏ đi, ngược lối. quy luật tạo hóa, mây và gió vốn là hai sự vật luôn song hành cùng nhau nhưng qua tứ thơ hàn mặc tử, gió-mây ngược chiều, xa cách “gió mâyƝâng theo lỻ”. Với quy luật tự nhiên, nó là điều phi lý nhưng theo dòng tâm trạng của Thi nhân thì nó lại rất hợp lý, bởi gió-mây lúc này ược cảm nhận qua tạng trạng, chi, chi, chi, chit, chat. dường như nó là một dự cảm về nỗi đau, về hiện thực li tán khi thi sĩ đã nhận rõ bệnh tật-hoàn cảnh đau thươ mìn của.

nỗi buồn dường như không dừng lại, nó bao trùm cả không gian cao- rộng của đất trời, của cảnh vật. hình ảnh nhân hóa “dòng nước buồn thiu”, chảy trôi chầm chậm, lặng lẽ biến dòng sông trở thành một sinh thể có hồn, mang trong mình niềm bimá. cánh hoa bắp cũng vật vờ, khẽ khàng buông lơi, mang theo cả một nỗi buồn trong gió. nghệ thuật lấy động tả tĩnh được tác giả vận dụng rất khéo léo gợi ra một không gian nhuốm màu tâm trạng, bởi:

“cảnh nào cảnh chẳng đeo sầungười buồn cảnh có vui đâu bao giờ”

trong nỗi buồn thê lương như thế, ánh trăng chợt hiện về trong tiềm thức kẻ tri âm:

“thuyền ai đậu bến song trăng đó, có chở trăng về kịp tối no?”

dòng song hương vốn thơ mộng, hữu tình nay được dát lên ánh trăng vàng lại càng thêm lung linh, huyền ảo. thuyền trăng, song trăng, bến trăng, cả không gian mênh mang ánh trăng huyền diệu. trong nỗi buồn tuyệt vọng, nhân vật trữ tình tìm đến trăng, trăng giờ đây là ‘người tri kỷ’, cùng khóc cười, chia sẻ i bao n. câu hỏi tư từ thốt lên: “có chở trăng về kịp tối nay?” mang cả một nỗi niềm khắc khoải, thiết tha, mang cả một niềm hy vọng ménh liệt của một tâm hồn khát khao ược sẻ chia, ủi an, ược giao cảm ểm ịm ịm ịm ịm Làm Sao ể Chở Trìng về cho “kịp tối nay” là “tối nay” chứ không phải là một tối nào khác bởi với thi nhân dòng cuộc ời đang cạn dần, sự chia lìa cõ

“mơ khách đường xa, khách đường xaÁo em trắng qua nhìn không raỞ đây sương khói mờ nhân ảnhai biết tình ai có đậm đà?”

trong thế giới mộng tưởng, tác giả “mơ” mình là một vị “khách” trên để được trở về thăm thôn vĩ. Đó là một giấc mơ đẹp trong mộng tưởng, một vị “khách đường xa” trong chính giấc mộng của mình. Điệp ngữ “khách ường xa” kết hợp với từ “mơ’ diễn tả nỗi khắc khoải, khát khao ược giao cảm, sẻ chia, ược trở vềp lại cả ng ười xưa, sống.

màu áo “trắng” mang vẻ ẹp tinh khiết, gợi lên vẻ ẹp tinh khôi của người with gai vĩ dạ “em”, trước vẻ ẹp trong trẻo, tinh khôi với tới được “nhìn không ra”, bởi “ta” chỉ là một kẻ ốm đau, bệnh tật giữa chốn địa ngục trần gian mà thôi. một nỗi đau vô bờ ẩn sau câu thơ, với tác giả tất cả những gì thuộc về cuộc đời, thuộc về tình yêu xa đm ới.

không gian mờ ảo hiện ra với “sương khói” làm nhòa thêm bong dáng with người “nhân ảnh”, nhòa đi cả tình người, tình đời. Câu hỏi t your từ một lần nữa ược sử dụng: “ai biết tình ai có ậm đà” kết hợp với ại từ từ pHiếm chỉ “ai” xuyêt trong cả bài thơ càng khẳng ị ị ị ị ị ị Vì yêu cuộc ời mà tác giả hoài nghi, sợng liệu người thôn vĩ có thấu hiểu ược lòng mình đang rất thiết tha với cảnh, với người, với xứ huế hrâc. liệu người có hiểu ược trang từng nhịp thở vẫn luôn hướng vềc ờc ời vốn đáng yêu, đáng sống, vẫn luôn khát khao Co người san sẻ nỗi lland hen hen khônes cu lẽ sống, về nỗi tuyệt vọng ến tột c cùng khi ni ềm khát khao giao cảm mãnh liệt lại che.

bài thơ Đây thôn vĩ dạ không chỉ giàu giá trị nội dung mà còn mang những giá trị nghệ thuật độc đáo. các hình ảnh thơ vừa gần gũi, trong sáng, vừa siêu thực, tượng trưng, ​​lại vừa thi vị, giàu sức gợi. các câu hỏi tu từ, biện pháp nghệ thuật so sánh, nhân hóa điệp ngữ và các tính từ chỉ mức độ được sắp xếp linh hoạt, kh. tất cả đã tạo nên một thi phẩm ộc đáo, bài thơ là hành trang tinh thần không thhiếu cho bao thế hệ khi nhắc ến thơ mới nói tới chung và n thên mử.

5. cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ, mẫu số 5 (chuẩn)

“vườn thơ hàn rộng không bờ bến nhưng càng đi xa càng thấy lạnh”. Đó là nhận định của nhà phê bình văn học hoài thanh về hàn mặc tử – một trong những gương mặt thơ tiêu biểu trong phong trào thơ mới. thông qua bài thơ “đây thôn vĩ dạ”, chúng ta có thểy ược thế giới lạnh lẽo, sâu xa ến ám ảnh trong hồn thơ của chàng thi sĩ hàn với từi. Và ở mỗi một khổ thơ, tac giả đã tái hiện những không gian, khung cảnh thiên nhiên khác nhau và có sự vận ộng, biến chuyển ể xoáy sâu vào n n n

câu thơ “sao anh không về chơi thôn vĩ?” mở đầu bài thơ là một câu hỏi tu từ mang nhiều ý nghĩa về sắc thái cảm xúc. Đó Có thể là một lời trach móc nhẹ nhàng, có thể là một lời giới thiệu, mời gọi khách thể ến với vườn thôn vĩ, cr tể là lời tự vấn của chủ thể tì tình. và từ câu hỏi này, tác giả đã tập trung miêu tả về vẻ đẹp thiên nhiên xứ huế. trước hết, đó là ánh nắng buổi bình minh đang len lỏi trên cành cây kẽ lá, quyện hòa làm nên thi ảnh độc đáo “nắng hàng cau”. Chiều Kích Không Gian Bỗng Thay ổi và hạ xuống thấp với vẻi ẹp của khu vườn thôn vĩ trong gam màu “mướt quá xanh như ngọc”, gợi lên sự xanh non, tươi mới và và và trong trrg trr trong những gam màu tươi sáng đó, hình ảnh with người xuất hiện trong mối quan hệ giao hòa: “lá trúc che ngang mặt chữ điền”. bóng dáng with người thấp thoáng cùng sự bí ẩn và gợi ra nhiều cách giải mã trong lòng độc giả. phải chăng đó là khuôn mặt của người thiếu nữ ẩn hi sou khó trúc, trúc cắt ngang tạo nên khuôn mặt chữ điền, hay đó là khuôn mặt tượng tưn ủg cho ẻt? Với tài nĂng trong việc sửng ngôn từ, tac giả hàn mặc từ đã kiến ​​tạo nên những hình ảnh, thi liệa nghĩa và Giàu sắc thatii biểu ạt ể ể ể ể ể ể ể ể ể

khổ thơ thứ hai gợi lên không gian của sự chia lìa, xa cách đượm buồn hiu hắt và lung linh, huyền ảo:

“gió theo lối gió, mây đường mâydòng nước buồn thiu, hoa bắp laythuyền ai đậu bến sông trăng đócó chở trăng về kịp tối nay?”

nếu như ở khổ thơ thứ nhất, bức trap thiên nhiên ược miêu tả với những gam màu tươi tắn của buổi sớm mai thì ở khổ này, dòng thời gian đl ận ộn ộn ộn ộn ộn thuhng, thuhng, thuhng, thuhng, thuhng, thuhng, thuhng, tqung, tqung. nước. Theo quy luật thông thường của thiên nhiên, gió mây luôn là hai hình ảnh song đôi “gó thổi, mây bay”, nhưng qua những câu thơ của chàng thi sĩ h ọ h ọ lập của sự chia lìa, xa cách, trôi nổi và tượng trưng cho nỗi trống vắng, cô đơn trong tâm trạng của nhân vật trữ tình. không chỉ dừng lại ở đó, khung cảnh còn được bao phủ bởi bức màn của nỗi buồn qua những hình ảnh giàu sức gợi nghƓnd buồn “”. Với tíh từ “buồn thiu” kết hợp biện phap nhân Hóa, dường nhưi nỗi buồn mang sắc this chia chia pHôi của gó và mây đã thấm vào sông nước, khiến dòng thủy lưu mang nặNg nặNg nặ và trong khung cảnh đó, ánh trăng xuất hiện và bao trùm không gian, làm nên một liên tưởng độc đáo về song trăng, thuyền trăng. trong mặc cảm chia lìa, ánh trăng hiện lên trong nỗi lo âu, khắc khoải “có chở trăng về kịp tối nay?” đã làm nổi bật hơn nữa nỗi bồn chồn cùng tâm trạng xót xa, đau ớn c cùng nỗi ám ảnh về khát khao giao cảm với ời trìhữn của. <. <

cam nhan day thon vi da cua han mac tu

bài cảm nhận về bài thơ Đây thôn vĩ dạ của hàn mặc tử hay nhất

dòng tâm trạng của nhân vật trữ tình tiếp tục được làm nổi bật qua không gian vừa thực vừa ảo mộng:

“mơ khách đường xa, khách đường xaÁo em trắng qua nhìn không raỞ đây sương khói mờ nhân ảnhai biết tình ai có đậm đà?”

những hình ảnh, with chữ trong câu thơ được kiến ​​​​tạo theo dòng cảm xúc mang tính tượng trưng, ​​siêu thực. nhà nghiên cứu pHê bình vĂn học phan cự ệ ệ cũng từng co những nhận ịnh sâu sắc về khuynh hướng này trong thơ hàn mặc tử: “… người ta không phân ệt ượt ượt ượt ệt ượt ượt ượt ượt ượt ượt Thế Gian, Cái Hữu hình và cai vô hình, nội tâm và ngoại giới, chủ thể và khách thể, thế giới cảm xúc và pHi cảm xúc ”. khung cảnh thiên nhiên với vười vười vườ trúc, gió mây, dòng nước, thuyền trăng, song trăng biến mất và nhường chỗ cho hình bóng “khách ườhách ườhá. “Áo em trắng qua” phải chăng là ẩn dụ cho bóng dáng của người con gái từng xuất hiện trong thi ảnh “lá trúc che ngang mặt chữ điền”. Khung cảnh cũng vận ộng từ thực ến ảo, từ vườn thôn vĩ ến sông trăng và cuối cùng chìm vào tâm thức mờ ảo của sương khói “đ ây sương khó khó mản ản , nhòa đi bong dáng with người và tình người. Thi nhân đã cố gắng níu kéo trong khát khao giao cảm với hồn người, tình người nhưng tất cả chỉ là sương khói mờ ai biết tình ai có đậm đà?” XoAy sâu hơn nữa bị kịch của nhân vật trữ tì ại từ phiếm chỉ “ai” ược điệp lại hai lần khiến câu thơ ngân dài và va vag xa, làm nhòe mờ hình tượng củ nỗi am ảnh về nỗi đau trong cõi mênh mông tận cùng.

như vậy, qua sự biến chuyển của mạch cảm xúc, có thể khẳng ịnh mỗi một khổ thơ của “đy thôn vĩ dạ” là một bứg biức tranh ric; nhưng vẫn liên kết với nhau qua sự biến chuyển, vận động trong tâm trạng nhân vật trữ tình. Đó là tâm hồn của một người thi sĩ khát khao giao cảm với tình đời, tình người trong nỗi ám ảnh, khắc khoải và xót xa.

t xa.

6. cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ, mẫu số 6:

nếu như xuân diệu ược mệnh danh là nhà thơ mới nhất trong những nhà thơ mới thì hàn mạc tử ược mệnh danh là nhà thàc thàơ lạ tron. thơ của ông nổi bật với những đường net và màu sắc riêng khi thì táo bạo ấn tượng, khi thì thanh trong thoát tục. bài thơ “Đây thôn vĩ dạ” của ông là một bài thơ rất hay và để lại nhiều tình cảm trong trẻo trong lòng người đọc.

mở đầu bài thơ là một câu hỏi tu từ gợi nhiều suy tưởng trong lòng người đọc:

sao anh không về chơi thôn vĩ?

Đây liệu có phải là câu hỏi có đượm một chút trách khéo của cô gái về việc chàng trai đã lâu không về thăm thôn vĩ dạ. bởi, khi làm bài thơ này, hàn mạc tử đang ở trại phong tuy hòa và nhận ược bức ảnh của hoàng cúc về miền burn ông ô đ đ đngợng . the I. nhưng với câu hỏi này, ta cũng có thể hiểu đó là một lời mời chàng trai về thăm thôn vĩ của cô gái xứ huế. rồi từ câu hỏi đó, thi sĩ đã nhìn thấy bao nhiêu cảnh sắc, with người xứ huế:

nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.vườn ai mướt qua xanh như ngọclá trúc che ngang mặt chữ điền.

cam nghi ve bai tho day thon vi da

những bài văn cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ hay nhất

Từ Tưởng tượng của người ọc, một bức tranh tươi ẹp về thiên nhiên, with người xứ huế ược hiện yên ƪn bn cả bức tranh nổi bật lên màu nắng tươi mới mới mớ tỏa rạng cả một vườnơi t. từ “mướt” Trong câu thơ gợi cho người ọc cảm giác xanh tươi lạ thường, r liên tưởng mảnh vườn nhỏ and như một viên ngọc thnah thot mà ồng nội giữa cảnh sếc xứ. Ặc biệt, nổi bật trong những sắc màu tốt tươi tuyệt vời mang lại cảm giác thanh bình yên ả ấy, hình ảnh with người xứ huến hiện lên làn lành, đn hôh “ki ấn” ấtn “kn” kn “kn” “biểu tượng cho sự Thanh tao của người quân tử. Có huế thân thương dịu dàng. Ở khổ một này, tất thẩy cả màu sắc đến đường nét đều tạo cho bức tranh một sự tươi sáng lạ thường, khiến lòng người yên ổn, nhưng ở đạn thơ thứ hai, giống như những cảm xúc vui tươi nhất thời khi đsn nhận được món quà đã qua, xúc cảm bám viú bao nhiêu ngày nay trở lại, ta nhận ra giọng đượm màu chia cách trong giỡ;

gió theo lối gió, mây đường mây, dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay…

“gió” và “mây” vốn là hai hiện tượng thân thiết nhưng ở câu thơ của hàn mạc tử thì lại mỗi thứ một đườt xa ạo một. Không chỉc vậy, sự êm ềm của dòng sông xứ huếi tạt vào lòng người cảm giác “buồn thiu”, những canh hoa bắt “lay” cũng gợi sự mỏng manh and manh nhn ế nh. trong khung cảnh không nhiều vui tươi như thế, một câu hỏi tu từ chợt bật ra:

thuyền ai đậu bến song trăng đó, có chở trăng về kịp tối no?

câu này là hỏi cho thuyền cho trăng hay là hỏi cho chính with người? câu hỏi bật lên nhẹ nhàng nhưng nặng trĩu sự lo lắng, sự thấp thỏm, không biết liệu rằng có còn kịp hay không? kịp ể nhìn thấy sự tươi ẹp của cuộc ời, của with người, có kịp làm điều mong ước, tất cả ều là sự khát khoa giao cảm ến tột cùt cùng khi with ng ố ờ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ ơ. đến lời phán quyết cuối cùng của cuộc đời mình. Ở đoạn thơ thứ ba, khát khoa này càng bộc lộ rõ ​​​​hơn bao giờ hết:

mơ khách đường xa, khách đường xaÁo em trắng qua nhìn không ra…Ở đây sương khói mờ nhân ảnhai biết tình ai có đậm đà?

Điệp từ “khách đường xa” được lập lại như thể nhấn mạnh sự ước ao, sự lưu ý bao nhiêu ngày tháng. “khách đường xa” ở đây là ai? có lẽ là cô gái chăng? HEO CHỉ Là một người nào đó vu vơ, mơ là ể vơi đi nỗi cô ơn bao nhiêu ngày that, mơ là ể ước ao một ai đó ến với nhân vật trữnhnh nhổ nhà ng. chỉ có điều: “Áo em trắng qua nhìn không ra.” Màu Trắng là màu sắc rất there are xuất hiện trong thơ của hàn mạc tử, luôn là biểu hiện của sự tinh khôi thanh khiết, giống and như nàng trinh nữ, luc nào cũng trrắng trong Trong Trong tong tum NHưNG CO Lẽ DO Màu Trắng tinh khôi của mà mà trong giấc mơ của mình, hàn mạc tử đã không thể nhìn rõ cô gai, bởi sương khói mông lung đã làm m ờ nht cả n, thht n. daddy. kết thúc bài thơ, một câu hỏi tu từ lại được thốt lên hết sức thiết tha:

ai biết tình ai có đậm đà?

ai ở đây là ai? là cô gái? chàng trai đang băn khoăn về tình cảm của cô gái, hay chính là chàng trai đang có ý trách cô gái không nhận ra tình ảm đậm đà bấy lâu mì của. hay có lẽ đây là nghi vấn về tình cảm của with người với with người, của người đời dành cho nhau. thật khiến người ta phải suy ngẫm!

bài thơ “đy thôn vĩ dạ” là một Trong số ítững bài thơ không mang những nét u buồn thất vọng vềc cuộc ời nhưng cũng khhng hẳn là mang âm hưởng vui tươi tươi tươi tươi tươi tươi tươ tuy nhiên ta vẫn nhận ra những tình cảm hết sức sâu sắc, yêu đời, yêu đời và khát khao giao cảm hơn hết. Đọc bài thơ ta không khỏi nhận thấy sự âm vang trong tâm trí bởi cảm tình thiêng liêng và chân thành.

7. cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ, mẫu số 7:

hàn mặc tử như một ngôi sao chói lọi diệu kì trong vòm trời rực rỡ lấp lánh nhiều tinh tú lạ. thơ hàn vừa thể hiện tình yêu khôn cùng với cuộc sống trần tục, vừa hướng về chúa trời với những niềm thanh khí thần tiên. Đã có nhiều hướng tiếp nhận kiệt tác Đây thôn vĩ dụ. song, ai cũng thấy rằng bài thơ nói về tình ỹêu – một tình yêu đơn phương, thơ mộng, trong sáng, hồn huyền ảo. tuy nhiên, khó phủ nhận được là hàn mặc tứ đã nói khá hay về xứ huế mộng và thơ. Đây thôn vĩ dạ chi vẻn vẹn có 3 khổ, tổng cộng 12 câu thất ngôn.

bài thơ có lẽ là lời trách thầm, và cũng là lời nhắn nhủ nhẹ nhàng gửi gắm của nhân vật trữ tình, trong một tâm trạng với> mon:

sao anh không về chơi thôn vi?nhìn nắng làng can nắng mới lên,vườn ai mướt qua xanh như ngọclá trúc che ngang mặt chữ điền?

nếu như mỗi tình yêu ều gắn với một không gian và thời gian cụ thì mỗi hình ảnh của nhân vật trử tình bài thậ n ệt ậ. . có dịp, xin mời bạn hãy về thăm thôn vĩ vào một buổi sớm mai vĩ dạ nằm ngay bờ sông hương êm ềm thơ mộng, chỉ cán trung đẑ tâm cỉ. từ xưa, thôn vĩ dạ đã nổi tiếng bởi cây cối xanh tươi, và những biệt thự nhỏ nhắn duyên dáng, thấp thoáng, tưới càláu xa. thôn vĩ dạ cũng nổi tiếng như song hương, núi ngự, chùa thiên mụ… của xứ này. Bởi vậy, ta không lấy làm ngạc nhiên khi thấy nhiều nGhệ sĩ tên têi như nguyễn bính, bích khuê, nguyễn tuân … ều Có những cảm giác mà c cảm hứ ĩ ĩ ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ

bai van cam nhan bai tho day thon vi da

cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ mẫu số 3

sớm mai, nắng mới long lanh trên những tàu cau còn ướt sương đêm. khách từ xa tới sẽ thấy hàng cau trước nhất, vì nó thường cao hơn hẳn những cây cối xum xuê ở dưới. Đất đai vĩ dạ phì nhiêu, được with người cần cù chăm bón; quả thật, cây cối ở đây xanh tốt mơn mởn và sạch sẽ như được lau chùi, mài giũa thành như những cành vàng lá ngọc…

câu thơ: lá trúc che ngang mặt chữ điền?

thật là một sáng tạo độc đáo. “mặt chữ điền” gợi cho người đọc nhớ tới hình ảnh ngươi dân có khuôn mặt vuông vức, thân hình cường tráng, đtínầy nam. NHưNG, khi hình tượng này ặt trong chynh thể đoạn thơ và câu thu: “Trúc che ngang mặt chữt net đáng nhớ; đáng yêu của thôn vĩ: cảnh đẹp đẽ, tốt tươi; with người đôn hậu giàu sức sống.

tiếp nối mạch cảm xúc của khổ ầu, dường như khổ thứ hai, nhà thơ có pHần (lành ể ặ ặc tà cảnh song nước, mây trời xứ huế và cũng bộc lộ

gió theo lối gió mây đường mây,dòng nước buồn thỉu hoa bấp bay;thuyền ai đậu bến song trăng đócó chở trăng về kịp tối nay?

nhịp diệu dịu dàng, khoan thai của xứ huế được khắc họa thành công: gió và mây nhè nhẹ trôi đi; song hương nước chảy lặng lờ. hoa ngô (hoa bắp) chi khẽ đung đưa theo chiều gió. khác với khố một, đến khổ thứ hai này, không gian được miêu tả như trong mộng ảo, tràn ngập ánh trăng. NHÁ THơ KHôNG NHữNG CHỉ TA, KHôNG NHữNG CHỉ NHìN BằNG MắT Mà đIềU quan trọng hơn là còn “nhìn” bằng thế gi tm linh của mình: do đó, không có tâm lin . vì là mộng ảo, nên có nỗi băn khoăn rất mộng mơ: “thuyền ai đậu bến song trăng đó – cỏ chở trăng về kịp tối nay?”. thuyên trăng thì có nhiều thi nhân nhắc đến. nhưng “sông trăng” thì có lẽ hàn mặc tử là người sáng tạo đầu tiên. Dường như trong những câu thơ trên, có sự mong chờ, niềm hi vọng, lẫn nỗi buồn man myc của nhà thơ, ở đây rõ ràng, không có sự ặc sắc của mà điều quan trọng nữa là: những net phc họa ấy gợi lên ở người ọc một tình yêu thật dịu dàng, kin láo, mà sâu xa rộng mộn chn . Ấn tượng của người đọc về những điều nói trên sẽ được nhà thơ tô đậm qua khổ kết:

mơ khách đường xa, khách đường xaÁo em trắng qua nhìn không raỞ đây sương khói mờ nhân ảnhai biết tình ai có đậm đà?

Đúng là xứ huế vốn mưa nhiều, lắm sương khói. do đó, phải chăng khổ thơ trên có nét tả thực, cũng giống như “hàng cau”, “lá trúc” “hoa bắp”… ở những khổ thơ trước? sương khói trắng, và áo em cũng trắng: bởi vậy, nếu nhà thơ chỉ nhìn thấy bong người thôi (nhân ảnh), thì cũng là điễ hiu du. tuy vậy, như đã nêu, hàn mặc tử vốn là nhà thơ lãng mạn đích thực, cai chính là thi sĩ đã nói bằng tâm tưởng, gieo vào lòng người ọc và huyền ảo qua; nào ai có biết tình yêu của họ bền chặt, hay cũng chỉ mờ ảo như khói sương xứ huế? Ở đây, dường như tác giả cảm thấy mình chơi vơi hụt hẫng, trước một mối tình đơn phương lung linh, huyền ảo. nếu he nhận ra rằng. hàn mặc tử vốn là người rất mực tài hoa, luôn khao khát yêu thương; nhưng căn bệnh phong hiểm nghèo đã làm ông không có được một tình yêu trọn vẹn. nhà thơ đã từng phải sống có ộc, lúc thì trong một with thuyền nhỏ lênh đênh chẩng có bến bờ, lúc thì khắc khoi bêm tt. .. ta càng thông cảm cho một thoáng hờn dồi, trách móc tưởng như vô cớ của cây bút đa tài, mà bất hạnh này. he phải yêu người vĩ dạ, nói rộng ra là phải yêu người xứ huế; hiểu xứ huế, gắn bó với xứ huế sâu sắc đến độ nào, thì thi sĩ mới nói về tình yêu, về xứ huế đứng và hay như th>

8. cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ, mẫu số 8:

thời gian vừa qua, bài thơ lãng mạn gây ra nhiều nhận ịnh bất ồng, thậm chí ối lập nhất là khi phân tích, bình giảng, 12 câu d’u v. nguyên nhân sự hạn chế của một số bài viết có nhiều. thứ nhất, là thói quen xã hội học dung tục; như tac giả bài “tiếng thở dài” – chia sẻ với hàn mặc tử đã nhận xét: “tac phẩm nào, người pHân tích cũng cố quy về giá trị hi hi đu phải chỉ có vài ba giá trịc khuôn sẵn rồi cứ thể times tac pHẩm cổ kim đông tây rào những gia trịy ấy ” ‘. hiểu; ví dụ: ai cũng rõ một trong mấy nét cơ bản của tiếng thơ hàn mặc tử là hưởng nội: “hàn mặc tử luôn luôn có khuynh hướng quay vào mắt” nói như trần Đăng thao: hàn mặc tử thường “nhìn thấy bằng tâm tưởng”, nhưng bởi không thông thuộc phong cách thi pháp bao trùm này trong thơ hàn mạc tứ, người viết những dòng phân tích Đây thôn vĩ dạ, trong soạn văn (tập i) chỉ hoàn toàn tập trung phân tích khách thể ược tái hiện trong tac pHẩm qua ba ề mục: Thôn vĩ dạ, dòng sông hương và những côi gái huế vậy thì mới c hỉ chủ ến “cai ý ở trong lời, ở tầng thứ nhất của ý ngha”, mà thật ra: “di mạch trữ tình vừa thấm ậm hồn người vừa thển ện bằng một thiên bẩm tàm tàm tàm tàm tàm tàm tàm tàm tàm tàm tàm tàm tàm tàm tàm tàm tàm tàm tàm tàm tàm tàm tàm ầ ầ ầm t. nói”‘ – thứ ba là sự cảm thụ nghệ thuật thiếu nhạy bén.

mai văn hoan (song hương, số 2; tháng 2,3 – 1990). vẻ đẹp độc đáo trong thơ hàn mặc tử – vũ quần phương (giáo viên nhân dân, số đặc biệt; tháng 7-1989). Đy thôn vĩ dạ của hàn mặc tử (GVND, sốc biệt; thang 3-1990. Trường ại học sư pHạm i hà nội và nxb giáo dục (1989) (5) về bài thơ dây thôn vĩc cửc tt (gặc tt (gặc tt (gặc tt (gặc tt MặC TT (GạC TT (Giáo Viên nhân dân, số ặc biệĩ that 11-1989 kết hợp với nguyvy nhân thứ tư: that nhất là những ai gắn bó với huế ẹp và thơ không thể tiếng: “lẽ ra tôi n vaết bài này … với bà hoàng cúc, không đành với bạn ồng nghiệp, với bại bại bạ văn hoan; tác giả bài nói thêm về bài thơ thôn vĩ hàn mặc tử cũng có phản ứng tương tự…

phan tich bai tho day thon vi da

cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ để thấy được tình yêu thiên nhiên, cuộc sống của tác giả

ể ịnh hướng tiếp cận đúg ắn và fic Trắng, with NHà Giao Lúc ấy Giờ đang cư ngụ ở Thôn vĩ dạ nên thơ nên họa, chứ không pHải liên quan ến các cô gán “giang hồ” ở cai xómób lại đôi điều vềi quan hệ tình cảm tình hàn mặc tử với hoàng cú – cứ vàng những tài liệu đálg đào quốc toản The MặC Từ đ đ ất N. ấ N. ấ na -Hofa Hoj de Hofa Hoj de ấ ất. Ngự Sông Hương đã “Có Mặt Trong đam Tang” Bà Hoàng cúc: ” huế gần đây mà tôi được bi

hoàng cúc khi là một thiếu nữ mới lớn, sống ở quy nhơn. she cô with nhà quan, cô không đẹp nhưng có duyên và thùy mị nết na. nhà cô đi chung một lối với nhà hàn mặc tử (lúc ấy đang làm việc ở sở đạc điền). giữa hai người hẳn có một mối thân thiết rất đơn giản nhẹ nhàng kiểu những ai gần ngõ. nhà thơ đã viết những vần hoàng cúc (trong tập gái quê) với tình cảm đơn phương vô vọng; vì không những

hoàng cúc là một thiêu nữ mới lớn, with nhà nề nếp, tính tình kín đáo, mà hoàn cảnh hai gia đình có một hốu ngăn cách: thán phụ hoàn cúc là vi. .. còn hàn mặc từ mồ côi cha từ thuờ thiếu thời, gia đình theo ạo thiên chúa, ời sống khó khón, thêm nữa lúc ấy h sin. .. khoảng 1935, sau khi hàn mặc từ từ giã quy nhơn vào sài gòn làm báo, thì gia đình hoàng cúc cũng chuyển từ quy nhơn ra huếẩ thôn v). Cuối nĂm 1936, lúc chớm cor hiệng sức khỏe không bình thường, tuy chưa khẳng ịnh là bệnh pHong, hàn mặc tử từ sài gòn trởi quy nhơn thì: ” , (Mặc dầu, Không Rõ đích xác vì li do gi, từ đó về sau, hoàng cúc khước từi đám cầu hông, sống, vĩng, vĩng th ởn, vĩng th ộng th ởng th ởng th ởng th ở ởng, vĩng, vĩng th ởng th ởng th ởng. Hoạt ộng ở Hội phật tử miền nam cho ến lúc mất). Khoảng năm 1937, nghe tin hàn mạc tửc mắc bệnh nan y, hoàng cúc cúc đ tử một tấm hình chụp hồi còn mặc áo dài trắng trường đôôôôôô everything mặc tứ sao lâu nay không ra thăm vĩ dạ? không thĂm lại ất cù người xưa? p>

nhận ược những dòng tình cảm chân thành giá của người thiếu nữ vốn có nếp sống kyn đáo ấy, hàn mặc tửn vúc Ļhng m, the. bài thơ được gửi ra huế cho hoàng cúc. thời gian lặng lẽ trôi, rồi bà hoàng cúc đã giữ gìn bài thơ kỉ vật này cho đến lúc she từ trần. Biết riqu nguồn gốc, Hoàn cảnh ra ời của đy thôn vĩ dạ là như vậy, chung ta cóc cóc lướt qua vùng giải về chữ nghĩa mờ ảo mơ màng, đang nhập ược hậu ým. >

tứ thơ cơ bản đích thực của Đây thôn vĩ dạ phải chăng là nỗi niềm âu lo cho hạnh phúc, trong khát vọng cái đẹp hóa giġng au thạg. tứ thơ bao trùm này thể hiện tập trung trong hai câu thoáng ý vị nghi vấn: “có chở trăng về kịp tối nay” (có diễm phúc ược hưởng nhận chăng, cai ẹp của ấtt trờt trờt trờt, tr ờ (có diễm phúc được hưởng nhận chăng, cái (Đẹp của tình người?).

mở đầu bài thơ là câu: “sao anh không về chơi thôn vĩ?” Lời thơ khơi dòng thi tứng tự sự biến tấu tình cảm trong lời thơ qua người thôn vĩ, như muốn khẳng ịnh việc thăm hỏi ân cần ấy không pHải trong mơ mơ m á tho; và như thế, đồng thời cũng để bản thân dược nhấm nháp thứ “tiên được” không những đối với thời bệnh mà còn cệ. tiếp đó, lời thơ đã từ từ gợi thức những hình bóng thôn vĩ ngày xưa – thời người thơ còn là cậu học trò trung học pellerin>

nhìn nắng hàng cau nắng mới lênvườn ai mướt quá xanh như ngọclá trúc chê ngang mặt chữ điền.

tờ thơ “tiên cược” của tấm lòng son thôn vĩ quả đã có tác dụng nhiệm màu đối với người bệnh: sinh lực hồi sinh; do đó dất trời đã mờ ra trán ầy sức sống: “nhìn nắng hàng par nắng mới lên và cảnh tri xuất hiện ẹp tươi như trước már trẻ” vườn ai mướt qua xanh nh nh ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư “” Thật rất hàn mặc tử; và khi so sánh “xanh như ngọc” thì rõ ràng thi trung hữu họa “, mà đây the Bút PHAPP dâu trong kí ức trở về một bức chân dung có bố cục hẳn hoi xóm thôn vĩ dạ: “lá trúc che ngang mặt chữ điền” … một số bài rất đàậm đàậm. Không Gắn Bó Mou Thịt với quê hương xứ sở, khó có thể vết ược những câu thơ như Trong khổ đy thôn vĩ dạ vừa rồi, và những c c hrặc ngọt lịm gyi đi ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi niềm vui qua ngắn trước vẻ ẹp của tình người (sao anh không vá của cảnh ời không traánh khỏi chia lar và vinh quyết. “những ột xuất pHẩm cuối thơ hàn mặc tử càng thhi ơ ơ ơ ơ ơ ơng ơ ơ ơ ơ ơ đ ỉc ỉc ỉ ỉ đ đ ớ ớ ơ ơ ơNg ơng ơng ơng ơng ơng ơng ơNg ơNg ơ đời Đường đến chủ nghĩa tượng trưng. ngay từ tập thơ Điêu, trong có yếu tố tượng trưng đã thấp thoáng xuất hiện. câu thơ thôn vĩ phảng phất bút pháp của trường phái ấy không khỏi không gây thêm đôi chút rắc rối khó hiểu nữa (dẫn đến những cảm nhận phân tán) đối với độc giả

do trực cảm mối quan hệ giữa bản thân với hoàng cúc (có lẽ cũng là với không ít những người thân thiết, khác) trước sau sẽ gíó m; trước sau sẽ gió m; nên trừớc mắt nhà thơ: “nắng mới” thên vĩ phút chốc đã lụi tàn, thay vì là hình ảnh “dòng nước buồn thiu” của tiêu kim thúy Kiểu quen thuộc trong thi pha up hàn mặc tứ – mặc dầu về pHương diện lận leaders Khuây phần nào mối sầu gó – mây đôi ngả, nhà thơ ngóng ợi một bạn cố tri có vẻ ẹp “huyền ảo”: thân thiết ấy cor về kịp không về kịp tối nay mà cứu rỗi linh hồn bất h ᑥ y?

khổ thơ iii xuất hiệu tiếp theo cũng không hoàn toàn rồ mạch. ỌC thơ hàn mặc tư nhiều khi như xem trash ồng hiện: sự vật, sự thể ở những thời gian không gian xa cach nhau ồng loạt xuất hi ện và xâm nhập lẫ trong tinh thần toàn khối dòng tâm tưởng. Ọc hàn mạc tử, người ta cũng dễ liên tưởng ến thơ lamactin: thơ thơ vừa lãng mạn vừa chứa ựng mầm mống của chủa nghĩa tượng trưng, ​​nhiều lúc ngẫu nát: ắ ắ ắ. , bởi vậy, cảnh trí ngoại giới ược tái hiện chỉ có tíh ch chất như những âm thanh của tâm hồn pHán hưởng khi goes chạm với sự vật đó là kiểu thơ “phong khách đdường xa” là ai mơ? Theo Mạch thơ và dựa vào ý tứ trong nội dung thơ hoàng cúc gửi hàn mặc tứ, người mơn hẳn đang sống ở vĩ dạ, nhưng cũng không loại trừi ý nghĩa là chủ thể thể thể thể thể thể thể thể thể Áo EM TRắNG qua (Màu áo Trắng Trong Bức ảnh Hoàng cúc gửi hàn mặc tử?), Co nGhĩa: tâm hồn em Thish thiện qua, hạnh phúc ến ột ngột quáng m. từ thôn vĩii về quy nhơn đã làm thao thức hình bong xa xôi một nữ sinh ồng khánh thuở nào … quen thuộc vẫn như còn tục tục bay lượn kiếm tìm cai đ co:

dong tiêu kim thủy gà xao xácngẩng thấy kinh ki khái vấn vương:

(văn cao – một đêm dài lạnh trên song huế)

cuối cùng, nếu ở khố thơ ii, nhà thơ vừa muốn nhờ trăng vàng trăng ngọc làm tan biến nỗi sầu thương, vừa âu lo ướng nguy. có chở trăng về kịp tối nay, thì chấm dứt khổ thơ thúc toàn bài nương nhờ cái đẹp của tình người làm liệu pháp cứu rồi, người thi nhân hoạn nạn của trần giới và đất trời này cũng vẫn không khỏi ngậm ngùi nghi ngại:

ai biết tình ai có đậm dà

bối cảnh hương sắc quê xứ việt, pHải chăng tỉ trọng chủ yếu trong khối thơ tứ đây thôn vĩ dạc fic Tha Thấm Thìa Của Một Tấm Linh Hồn Bất Hạnh – Chuỗi Tín Hiệu cầu cứu ấy tiếp khuyên thiện: cộng ồng with người hãy vị tha và chung thủy nhất là ối v ới v ới v ới v ới v ớ ôn gtnm nkn gtnm nkn gtnm nkn gtnm nkn gtnm nkn gtnm nkn gtnm nkn gtnm nkn gtnm nkn ôn g. p>

trời hỡi!

(language)

9. cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ, mẫu số 9:

trong số các thi sĩ việt nam hiện đại, hàn mặc tử là người khổ nhất. she tạo hóa vốn rộng luợng, nhưng không hay đãi đăng khách văn chương. nhà thơ chỉ sống vẻn vẹn 28 năm (1912-1940). 28 năm của một đời người, sao lại lắm truân chuyên khổ ải? Ông xuất hiện trên bầu trời thi ca việt nam như một vìa sao băng, ngắn ngủi mà lóe sáng, và những ai một lần đ- tiếp xúc với thơ hàn mặc tử thì “dấu ấn” nh.

mấy năm trở lại đây, vị trí của hàn mặc tử trong lịch sử văn chương nước nhà đã dần hồi được trả ị trả ln. trong chương trình môn văn bậc trung học phổ thông, lần đầu tiên thơ hàn mặc tử được đem ra giảng dạy cho học sinh qua bài dây thôn v. bài thơ chỉ có 12 câu, nhưng hồn via hàn mặc tử vẫn hiển hiện nguyên vẹn: tài hoa, thật thà và tha thiết dâng hiến. thi sĩ pháp, elsa triolet nói “nhà thơ là người cho máu”. với hàn mặc tử, đấy là tận cùng của dâng hiến.

năm 1936, đang làm báo ở sài gòn, hàn mặc tử biết mình mắc chứng nan y (bệnh phong), liền trở về thành phốquy nhơn. Khi đó Bà Hoàng cúc, người yêu ầu tiên của thi sĩ vừa mới ra hrế, ở chốn xa xôi, người tình n ũ không biết chuyện nhà thơ bệnh, gửi thư t thm cùm cùm cùm cùm cùm cùm c. cùm cùm cùm cùm cùm cùm cùm cùm cùm c. về thăm vĩ dạ? “. móc người yêu và kể về vĩ dạ:

sao anh không về chơi thôn vĩ?nhìn nắng hàng cau nắng mới lênvườn ai mướt qua, xanh như ngọclá trúc che ngang mặt chữ điền.

người thôn vĩ mà cứ như ai đâu. vĩ dạ lúc gần, lúc xa. Ố, thì hóa ra, đấy là tâm trạng của người tương tư: chỉ thiếu một người nhưng không gian trống rỗng (lamactin). nhà thơ hóa thân hay thật. màu xanh của lá, chút nắng mới lên vẫn chưa đủ ấm lòng người thiếu nữ.

bai van cam nhan day thon vi da tuyen chon

cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ tuyển chọn

nàng buồn và “cảnh có vui đâu bao giờ”: gió theo lối gió, mây đường mây dòng nước buồn thiu, hoa bấp lay…

viết đến đây thi sự hóa thân của nhà thơ vào lòng người thiếu nữ cũng chấm dứt. mà thượng đế, bao phen lỡ tay, tâm hồn nhà thơ mới phức tạp, giàu ưu tư và đa cảm làm sao! người đời có thế trách khách văn chương hay viển vông. nhưng ở đây là ước mơ thật:

thuyền ai đậu bến song trăng đócó chở trăng về kịp tối no?

một “bên song trăng” hiện hữu ở ngoài đời thực. và cũng có một “bến” tít tắp trong tâm tưởng with người. khi “trăng” không về cõi ấy hoang vắng buồn bã biết bao! Co người bình những câu: “Áo em Trắng qua nhìn không ra: sương khói mờ nhân ảnh …” là lúc nhà thơ nhìn tấm ảnh người yêu cũ, huyện các xa b 5 đt. Ấy mới chỉ là cai nghĩa của văn bản “, chứa pHải của thơ there are tâm hồn hàn mặc tử. chỉ trong tâm hồn, chứ không nhất thiết giữa đám đông. trường hợp hàn mặc tử và những năm tháng ấy, điều đó càng rõ. biết vậy, nhưng vẫn khát khao giãi bày, khát khao dâng hiến. hình dung Đây thôn vĩ dạ là bức thư tình gửi một người yêu xứ huếa hàn mặc tử thì ai biết tình ai có ậm đà? là lời that thở một hoàn cảnh không thể giãi bày ố ể ể ể ể ể ể thi nhân với cuộc đời.

ngày ấy, hàn mặc tử đã muộn phiền ai biết tình ai có đậm đà? Và, cr lẽ, cho ến buổi trưa nghiệt ngã 11-11-1940, nhà thơ tài hoa này vẫn ôm trọn khối tình đau ớn với cuộc ời, ra đi, ểi: “một nấm mồng. , không hương khói, đìu hiu quạnh quẽ dưới một gốc cây phi lao!” (quách tấn). Ến nay, 50 năm đã trôi qua, khi người ời nhận ra hàn mặc tử là anga sao bìng không thể xoa nhòa dấu ấn trên bầu trời thi ca dân tộc t thc thc xin ai ừ ừ “”, “,” “,”, “”, “”, “,”, “”, “,” “,” “,” bao năm nhà thơ vẫn ở lại đó sao? xin hãy rộng đường cho người năm cũ…

10. cảm nhận bài thơ Đây thôn vĩ dạ, mẫu số 10:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *