the v. rõ hơn về tác phẩm.
- top 5 mẫu phân tích bài thơ Ông đồ hay chọn lọc
- top 5 bài thuyết minh về mâm ngũ quả ngày tết hay chọn lọc
1. dàn ý cảm nhận về bài thơ Ông đồ
i. mở bai
– giới thiệu chung về tác giả, tác phẩm.
ii. thân bài: cảm nhận tác phẩm
1. cảm nhận về hình ảnh ông đồ thời nho học thịnh hành
– thời gian: mùa xuân với hoa đào nở.
– hành động: bày mực tàu, giấy đỏ – công cụ chủ yếu của các nhà nho.
– Địa điểm: bên phố đông người ⇒ sự đông vui, náo nhiệt lúc xuân về.
⇒ hình ảnh gần gũi, quen thuộc trong mỗi dịp tết đến xuân về thuở xưa.
– “Bao nhiêu người thuê viết … khen tài”: sự thịnh thế của hán học, các nhà nho khẳng ịnh vị trí của mình trong lòng người, đó là những with người ượ vấn.
⇒ góp phần không nhỏ khắc gợi không khí náo nhiệt truyền thống, net văn hóa không thể bỏ qua của mùa xuân trong tâm thức cổ cổcỻ.
⇒ nhịp thơ nhanh ⇒ giữa không khí náo nức, ông đồ như một người nghệ sĩ, mang hết tài năng của mình hiến cho cuờc đ.
2. cảm nhận về hình ảnh ông đồ khi nho học lụi tàn
– “NHưNG MỗI NăM MỗI VắNG”: Từ “NHưNG” TạO BướC NGOặT TRONG CảM XÚC NGườI ọC, Sự SUY VI NGày Càng Rõ NÉT, NGườI TA COR THể CảM NHậN MộT RàNG, day. p>
– “người thuê viết nay đâu?”: câu hỏi thời thế, cũng là câu hỏi tự vấn.
⇒ sự ối lập của khung cảnh với 2 khổ ầu ⇒ nỗi niềm day dứt, vẫn ông ồ xưa, vẫn tài nĂng ấy xuất hiện nhưng không cần ai thuê viết, ngợi.
– “giấy ỏ … nghiên sầu”: hình ảnh nhân hoá, giấy bẽ bàng sầu tủi, mực buồn ọng trong nghiên hay chynh tâm tình của người nghệ khệ . >
– “lá bàng…mưa bị bay”: tả cảnh ngụ tình: nỗi lòng của ông đồ. Đây là hai câu thơ đặc sắc nhất của bài thơ. lá vàng rơi gợi sự cô đơn, tan tạ, buồn bã, mưa bụi bay gợi sự ảm đạm, lạnh lẽo ⇒ tâm trạng con người u buồn, cô>
3. cảm nhận về tình cảm của nhà thơ:
– thời gian: mùa xuân với hoa đào nở (lại: sự lặp lại tuần hoàn của cảnh thiên nhiên).
– hình ảnh: “không thấy”, phủ nhận sự có mặt của một người đã từng trở thành niềm ngưỡng vọng.
⇒ kết cấu đầu cuối tương ứng làm nổi bật chủ đề bài thơ.
– “những người muôn năm cũ … bây giờ?”: câu hỏi ặt ra dường như không phải ể tìm một câu trả lời, đó như một mửn ìnhm que thưm. <
⇒ câu hỏi tu từ nhằm bộc lộ niềm tiếc thương, day dứt hết sức chân thành của tác giả trước sự suy vi của nho họi đth.
iii. kết bai
– khái quát giá trị nội dung, nGhệ thuật của bài thơ: khắc họa thành công hình ảnh ông ồ và câu chuyện vềc cuộc ời của người
– liên hệ bài học hiện nay: giữ gìn những giá trị tốt đẹp của văn hóa truyền thống.
2. cảm nhận về bài thơ Ông đồ – mẫu 1
Ông đồ, một hình ảnh rất quen thuộc trong xã hội việt nam thời xưa. Đó chính là biểu tượng của những nhà nho không đỗ đạt làm quan, thường đi dạy học. sau khi chế độ khoa cử của nho học bị bãi bỏ, ông đồ bị gạt ra ngoài xã hội đành phải đi viết chữ thuê trong những ngàn t. thời gian dần trôi, sự vật đổi thay, ông đồ cũng vắng bóng dần đến một chỉ còn là cái di tích tiều tuỵ đáng thươt th a mờ. với ngòi bút tài hoa, sắc sảo vũ Đình liên đã bộc lộ niềm thương cảm của mình trước ngày tàn của nền nho học qua bài Ô
bài thơ được mở đầu bằng hình ảnh “ông đồ” quen thuộc.
mỗi năm hoa đào nở
lại thấy ông đồ già
bay mực tàu giấy đỏ
bên phố đông người qua
trong không khí tươi vui, nhộn nhịp của ngày tết, ông ồ già với mực tàu, giấy ỏ lại ngồi bên góc ường ể comco người ến thuê vết nh ững nh ữNg ữ ững ững ững ững ững ững ững ững ững ững ững ững ững ững ững ững ững nh ơng những. xưa nay người ta cho chữ, chứ có ai bán chữ bao giờ. vậy mà giờ đây ông đồ phải đem chữ ra bán. giọng thơ trầm trầm tạo không khí buồn buồn làm cho lòng người xao xuyến. nhưng lúc này, ông đồ cũng còn an ủi lắm bởi mọi người còn thích net chữ hình tượng ấy để trang trí trong những ngày tết. cho nên đã có:
bao nhiêu người thuê viết
tấm tắc ngợi khen tài
hoa tay thảo những net
như phượng múa rồng bay
với nghệ thuật so sánh tài tình, nhà thơ đã khái quát lên được sự khéo léo, tài hoa trên net chữ của ông đồ. những net thảo ấy cứ như phượng múa rồng bay. nó đẹp ở màu sắc lẫn đường net. mọi người ai cũng tấm tắc ngợi khen tài. lúc ấy, ai cũng thích trong nhà có câu đối đỏ để làm đẹp thêm trong những ngày xuân mới. nhưng rồi nền văn hoá phương tây du nhập, sở thích của mọi người cũng dần thay đổi. những người thích net chữ kia thưa dần, thưa dần và ông đồ từ từ bị lãng quên.
nhưng mỗi năm mỗi vắng
người thuê viết noy đâu?
giấy đỏ buồn không thắm;
mực đọng trong nghiên sầu.
Ông đồ giờ như một người nghệ sĩ hết được lòng công chúng, như một cô gái lỡ thì:
còn duyên kẻ đón người đưa
hết duyên đi sớm về trưa một mình
người thuê viết nay đâu? câu hỏi được đặt ra cho ông đồ, cho tác giả lẫn cho người đọc gợi lên một niềm bâng khuâng hoài cảm. nỗi buồn vui sầu não của ông bắt đầu dâng lên theo thời gian và nó thấm vào cả những vật vô tri vô giác. tác giả đã khéo léo tài tình khi nhân hoá hình ảnh giấy đỏ và nghiên mực. những tờ giấy đỏ cứ phải phơi ra đấy, không được ai để ý nên bút lông chấm vào đã đọng lại thành nghiên sầu. trong cái nghiên sầu đó có sự đọng lại nỗi buồn của ông đồ lẫn tác giả. Đau buồn, tủi nhục nhưng ông vẫn cứ ngồi đấy cố bám víu lấy cuộc đời như he muốn kéo thời gian quay lại. não nề thay nào có ai hay đâu.
Ông đồ vẫn ngồi đấy,
qua đường không ai hay,
lá vàng rơi trên giấy
ngoài trời mưa bụi bay.
thật là một sự vô tình đến phũ phàng. nếu trước đy ông luôn là người tập trung sự chú ý, sự ngưỡng mội với những lời khen ngợi thì giờ đy chỉ còn lại hình ảnh một ông ồ ờ ờ ờ và trong dòng người tấp nập qua lại ấy, có ai bỗng vô tình nhìn lại để thương xót cho một ông đồ già? Ông vẫn ngồi đấy, lặng im chờ đợi để cuối cùng thì chẳng còn ai đến với ông. song, không hẳn thế, trong hàng loạt người đã quên kia còn có một người nhớ và quay lại thương xót cất lên hai câu thơ thể hiện th niềp.
lá vàng rơi trên giấy
ngoài trời mưa bụi bay.
chiếc lá vàng còn sót lại cũng bị cơn gió thổi lìa cành, đậu trên mặt giấy. nó nằm đấy như chấm dứt sự sinh sôi. Ông đồ ngồi trầm ngâm đã không buồn nhặt. cộng hưởng với nỗi niềm của ông còn có cơn mưa bụi của đất trời. hình ảnh tả thực nhưng chất chứa nhiều tâm trạng. mưa bay ngoài trời, mưa trong lòng người. câu thơ tả cảnh hay tả tình? bước cuối cùng của những ngày tàn buồn bã xiết bao! lời thơ tuy nhẹ nhàng nhưng thấm thía kết hợp giọng thơ trầm buồn, uẩn đã gây cho người đọc nỗi buồn khó tả.
theo nhịp điệu của thời gian, hết đông tàn rồi đến xuân sang, và hoa đào lại nở. nhưng cảnh cũ còn đây mà người xưa không còn nữa.
năm nay hoa đào nở,
không thấy ông đồ xưa,
hình ảnh ông đồ đã thật sự nhoà đi theo thời gian trong ký ức của with người. tết ến, không thấy ông ồ xưa, trên ường phố vẫn tấp nập người qua lại nhưng, ông ồ ới mực tàu giấy ỏ đã vắrng . hình ảnh ông đồ đã đi vào qua khứ. trong sự khắc nghiệt của thời gian con tạo xoay vần, vật đổi sao dời, ông đồ cố giơ đôi tay gầy guộc để bám lấy cuờc. nhưng một con én không tạo được mùa xuân thì một ông đồ già cũng không làm sao xoay lại nên cảnh đời. Ông đã không còn kiên nhẫn để bám lấy cuộc sống phũ phàng ấy nữa. Ông ra di để lại sau lưng qua khứ huy hoàng của một thời vang bong. bài thơ kết thúc là lời tự vấn của nhà thơ với nỗi bâng khuâng thương tiếc ngậm ngùi.
những người muôn năm cũ
hồn ở đâu bây giờ?
hai câu thơ như một nén nhang tưởng niệm về một thời đại vàng son của nền nho học vốn là truyền thống của nền văn hotá dân. những người muôn năm cũ không còn nữa nhưng hương hồn họ, giá trị mà họ đã góp phần vào cuộc sống tinh thần của đẟu cỻ? câu hỏi ấy vương vấn mãi trong lòng tác giả cũng như trong lòng người đọc.
Ông đồ là hình tượng, là di tích tiều tuỵ đáng thương của một thời đã tàn. Ông như ngọn đèn loé sáng làm đẹp cho đời rồi vụt tắt. Cái there is a bài thơ là tuy viết theo thể ngũ ngôn, chỉ vẻn vẹnco năm khổ nhưng đã gói trọn một số pHận, một lớp ngườtith, một lớp ngườtith, m bài thơ làm Thức tỉc những câu hỏi gợi cảm xúc, ngôn ngữ trong sáng giản dị, câu thơ vừa có hình ảnh vừa cón cón sức gợm. Nó đã khắc hoạ ược cuộc ời tàn tạ của một thế hệ nho sĩ ồng thời xen lẫn nỗi niềm hoài cảm, luyến tiếhếc c.à mấy ai không khỏi giật mình về sự hứng ế nho học ngày xưa ể rồi ân hận nuối ti tc trong mu mà ạ.
bài thơ là một tác phẩm đặc sắc nhất của vũ Đình liên. nó là một trong những bài thơ hay mở đầu cho sự đổi mới sâu sắc của thơ ca. một trong những thành công của bài thơ là bộc lộ được tâm tư tình cảm của tác giả một cách chân thành. do vậy bài thơ đã đi sâu vào tâm khảm mỗi with người chúng ta. dẫu cho thời gian có trôi qua, nền nho học không còn nữa nhưng hình ảnh ông đồ trong bài thơ của vũ Đình liên sẽ sống mãi với gian th.
(theo nguyễn thị thanh huyền, giáo viên dạy văn tại trường thpt chuyên hùng vương – việt trì – phú thọ)
3. cảm nhận về bài thơ Ông đồ – mẫu 2
trong nền văn hóa dân tộc, hình tượng những Ông Đồ trong dịp tết cổ truyền đã đi vào lòng người dân. MộT nét ẹP mang học thức, mang trí tưởng tượng dồi dào, mỗi with chữ các ông ồ viết dành cho người đi xin chữ ều mang một ý nghĩa khác nhau, nhưng quy chung lại người vẫt ước nguyện của họ cho một năm mới thuận buồm xuôi gió. nhưng dường như những sự thay ổi đã làm cho nét ẹp ấy phai nhạt phần nào, hình ảnh ông ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ô Ông Đồ là những người có khả năng viết chữ nho điêu luyện. chữ nho là một loại chữ đầy hình tượng, giàu ý nghĩa. những người này được đào tạo, học hành tốt trong
nền văn Hóa Nho Giáo, tiếp xúc với chữ Hán nhiều thi và ỗ ạt có bằng vị, ược công nhận, những người này cór thể làm thêm ể kiếng bằng bằng bằng bằng bằng bằt.
mỗi năm hoa đào nở
lại thấy ông đồ già
bay mực tàu giấy đỏ
trên phố đông người qua.
có thể thấy được không khí tết đã về qua những nhánh hoa đào nở cũng báo hiệu một mùa xuân mới lại về cùng với đấit. tâm trạng with người dường như cũng khoan khoái, vui tươi, tấp nập chuẩn bị cho những ngày tết m lịch đặc biệt quan trọng cụt. vào chynh khoảnh khắc này, ông ồ có thể thể hiện tài năng của mình qua công việc ý nghĩa, thoải mái, kiếm sống qua việôc viết chữ . “mực tàu, giấy đỏ, cùng kiến thức”. hình ảnh ông ồ ượ ược tac giả nhắc ến với sự thân thương, gợi lại sự an lành, vui vẻ ngược lại với sự xô bồ của ường tâm điểm của sự chú ý bức tranh tác giả vẽ ra trong trí nhớ đầy tiếng động, hình ảnh, cả nhân vật, có kí ức về thời gian đẹp nhất của vờa tuya xuâ. mở ra cho ta một đoạn 4 câu thơ đầy ý nghĩa tiếp theo.
bao nhiêu người thuê viết
tấm tắc ngợi khen tài
hoa tay thảo những net.
như phượng múa rồng bay.
sự giản dị mang theo những phẩm chất quý báu của mình khiến ông thu hút được nhiều người. họ muốn xin chữ, xin cái đẹp từ ông. “ể làm người quan trọng nhất là ề cao mối quan hệ của mỗi with người và năm ức tính cần có có thông qua việc học chữ, đó là: nhân, nghĩa, lễ trín, tim, qua đt đt ườ Lễ Trín, Tim, qua đt ườt là: nhân, nghĩa, lễ trin, tim, qua đt ườt là: nhân, nGhĩa, lễ trí, tim, qua đt. tốt ẹt sự tài nĂng của ông ồ.
hình ảnh ông ồ ngồi khoan thai, bàn tay nh ẹ nhàng múa lượn những nét buc thấy sự phóng khoáng, nhưng không hề mất tính chính xác trong phong cách viết chữ nho để treo tết, viết một tác phứm đời đ. dân gian ta câu “nét chữ nết người” là thể hi ược cai tài, cai tâm qua những nét bút tinh tế, chất chứa tâm hồn tinh hoa, khát vọng, lý tưởng phong cach muôn hình muôn kiểu không lẫn, không trùng lặp là cả một sự sáng tạo không ngừng từ with người trí thức ấy. và đoạn thơ chưa dừng lại ở sự vui tươi, có một chút trầm lắng xuống ở đoạn 3 chính là tiếp nối dòng suy nghĩ giệg quữa vá khỡ.
nhưng mỗi năm mỗi vắng
người thuê viết noy đâu
giấy đỏ buồn không thắm
mực đọng trong nghiên sầu.
từ nhưng báo hiệu một điều gì đó mang sự biến ộng dù ít there are nhiều, điệp từ mỗi … mỗi làm châ câu thơ dài ra về thời gian, khng gian, cai sự làng xu àng, àng xu àng xu đng xu àng, đng xu àng, đng xu àng, đng xu àng, đng xu àng, đng xu àng, đng xu àng, đng xu. tự an ủi cho thực tại về việc xin chữ Ông Đồ đã không được phổ biến như ngày xưa nữa. tac giả đã tự ặt rach mình một câu hỏi về những người thuê viết chữ đã vãng dần, phải chăng họng đã mờ nhạt tình yêu Theo nĂm that với with chữ nho khi đ , sự chảy trôi nhanh của thời đại . người không ược thuê, vật không ược sử dụng làm từng thứ trong mỗi câu trở nên thấm nỗi buồn c fourth giờ đy, sự xuất hiện của ông ồ cảm long vốn có ban ầu, một nért ẹ ẹng rùng đng àng àng àng àng àng àng. mà với các ông đồ giờ này:
Ông đồ vẫn ngồi đây
qua đường không ai hay
ông “vẫn chờ, vẫn ngồi đây” vẫn là cái sự điềm ạm, cao quý như năm nào nhưng đáp lại bằng sự thờ ơ lạnh ẻ nhẻ. tac giả như một người ứng từ xa trông vào và pHải thốt lên sựm ngậm ngùi cho sự nghiệp của những ông ồ, sự lãng, ẩy ra bên lề cềng ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô những gì đáng để chúng ta đau đáu, suy nghĩ, đồng cảm.
việc xin chữ từ đó đã trở thành những ký ức ngọt ngào mà những thế hệ cũ đã được chứng kiến, thưởng thức. tác phẩm đã khắc họa chân thực nhất về Ông Đồ, đưa đến được thông điệp xin chữ Ông Đồ là một truyền thống rất hay, đáng phải giữ gìn cho thế hệ sau của dân tộc, góp phần giáo dục lối sống làm người cho người trẻ.
hiện nay đã xuất hiện thêm tuy không nhiều “ông tiểu ồ” ở những khu vựcc có tíh vă Hóa tiếp nối bản sắc dân tộc, tô điểm choc thành phố như như một né né né né n
4. cảm nhận bài thơ Ông đồ chi tiết
còn duyên kẻ đón người đưa
hết duyên đi sớm, về trưa mặc long.
không hiểu sao, đến với bài thơ ông đồ của vũ Đình liên tôi lại bị ám ảnh đến day dứt bởi câu hát xa xôi vùng quan họ. nhưng câu chuyện còn duyên, hết duyên ở đây lại là chuyện khác, chuyện còn và mất của một lớp người một thời đã qua đi không trở lại, thông qua hình tượng trung tâm: ông đồ, nói như chính tác giả thì đó là di tích tiều tuỵ, đáng thương của một thời tàn.
bài thơ ngũ ngôn gồm 5 khổ, khắc hoạ trọn vẹn một chỉnh thể nghệ thuật: ông ồ, trên trục thời gian tuyến tíh, từ qua khứ ến tệi, tạn ế ế khi chỉ còn vang bong.
nếu coi bài thơ là một bức hoạ về hình ảnh về chân dung ông ồ thì ở góc nhìn thứ nhất là ông ồ – người nghệ sỹ tài hoa duy c.
sự xuất hiện của ông đồ gắn liền với vòng quay đều đặn của thời gian, cứ thế không thể khác:
mỗi năm hoa đào nở
lại thấy ông đồ già
bay mực tàu giấy đỏ
bên phố đông người qua.
bao nhiêu người thuê viết
tấm tắc ngợi khen tài
“hoa tay thảo những net
như phượng múa, rồng bay”.
thời gian ược tính bằng hoa đào nở and tín hiệu bao xuân, sắc màu ược dệt nên bởi sắc đào tươi thắm, giấy đc rỡ, nhịp sống ược aunt khen tai.
nổi bật trên phông nền rực rỡ, tươi vui đó là chân dung ông đồ, người nghệ sỹ trong niềm thán phục, ngưỡng mộọi>p:
hoa tay thảo những net
như phượng múa, rồng bay.
hoa đào đến đây đã nhường chỗ cho hoa tay and bàn tay tài hoa của ông đồ đưa đến đâu mà như gấm hoa nở ra đến đó. net chữ từ bàn tay như có phép tiên của ông được so sánh như phượng múa rồng bay. Đy là hình ảnh so sánh ẹp, giàu giá trị tạo hình, nét thăng hoa trong ngôn ngữ của vũ đình liên gợi tả nét chữm mềm mại mà linh thiêng, phonng khong m ca Cao nh nh nh nh nhm nhm, cahng m, cahng m. net chữ ấy dường như cũng chấp chới bay lên giữa hào quang của trời xuân, của sắc đào tươi thắm. Đây là một net vẽ đẹp, ngợi ca ông đồ, một tài năng nghệ thuật.
, công xoè ra múa lượn… bao nhiêu tài năng, tâm huyết của ông đồ được gửi gắm trong net chữ tài hoa đó. Đây là thời kỳ đắc ý nhất của ông: cái đẹp lên ngôi, tài năng được trân trọng.
nhưng thời kỳ hoàng kim đó của ông chỉ thoáng qua như một ảo ảnh, theo dòng hồi tưởng của nhà thơ, một hiện thực đau lòng
nhưng mỗi năm, mỗi vắng
người thuê viết noy đâu?
giấy đỏ buồn không thắm!
mực đọng trong nghiên sầu…
Ông đồ vẫn ngồi đấy,
qua đường không ai hay,
lá vàng rơi trên giấy!
ngoài giời mưa bụi bay.
góc nhìn thứ hai, ông đồ – người sinh bất phùng thời, lúc hết duyên.
hai khổ ba, bốn với giọng kể và lời thơ miêu tả hiện lên ảnh hình ông đồ vẫn ngồi đấy nhưng cảnh vật quanhông đã>></cưa
ngày xuân trước, là phố đông với bao nhiêu người thuê viết thì nay đã vắng, đông giờ đã vắng. ngày trước, họ tấm tắc ngợi khen tài thì bây giờ vẫn những with người đó nhưng qua đường không ai hay; quen quen thành xa lạ. ngày trước, họ trầm trồ que phục nay họ dửng dưng lạnh nhạt, tình thế đã đảo ngược, tình đời đã đổi thay. Ông ồ Bỗng trở nên ơn côi, lạc liqu ến tội nghiệp giữa cai xô bồ, ồn ào của nền văn minh lạnh lùng kiểu đô thị dùng vẫn mU con mặt vớt vớt vớt vớt với. Ông đồ vẫn ngồi đấy, ông vẫn kiên gan bám lấy cuộc đời of him, ông càng lẻ loi, lạc bước: nên he đã trở thành ngưẻng.
xót xa thay, net chữ như phượng múa, rồng bay ngày trước, giờ ngậm ngùi vì bị chôn vùi trong lãng quên nên:
giấy đỏ buồn không thắm
mực đọng trong nghiên sầu.
giấy ỏ, nghiên mực, hành trang gắn liền với kẻ sĩ trên hành trình sáng tạo ra cái ẹp nhưng giờ đy cũng lặng lẽ, ủ ê ch êi buồ khán.
giấy bẽ bàng, buồn tủi, ỏ mà cứ phai dần, nhạt nhẽo không thắm lên ược, mực không ược bút lòng chấm vào, mực cũng ọng lại như giọt lệ // <
với thủ phap nhân hoá giàu sức gợi, vũình liên đã diễn tảt tinh tếi nỗi buồn không nói khhite cất lên ược, từ lòng ng ng
cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
người buồn cảnh có vui đâu bao giờ
người buồn, cảnh cũng buồn theo. nỗi buồn của ông ồ không chỉ chiếu lên nghiên mực, giấy ỏ mà còn lan toả, mênh mang khắp không gian, khiến bức tranh xuân nĂm ấy mang gam màu xám lạnh, u: <u
lá vàng rơi trên giấy!
ngoài trời mưa bụi bay.
lá vàng rơi không nghe tiếng, mưa bụi bay không ướt áo ai, mà nghe như có từng thu chết, từng thu chết cuốn ra đi theo hình bóng mời ƻp.
quá khứ vàng son của ông đồ nay đâu còn nữa. Ông và những người như ông dường như đang lỡ nhịp, lạc bước giữa mênh mông, gió cuốn, song xô của cơn bão táp đô thị hoá.
Ông chỉ là cái bóng vô hồn, tiều tuỵ đáng thương của một thời tàn.
góc nhìn thứ ba: Ông đồ – người thiên cổ.
năm nay đào lại nở,
không thấy ông đồ xưa.
những người muôn năm cũ
hồn ở đâu bây giờ?
năm nay đào lại nở mùa xuân tuần hoàn trở lại hoa đào vẫn cười với gió đông như cũ nhưng không thấy ông đồ xưa. cảnh vẫn như cũ nhưng người đã không còn.
ông ồ già đã thành ông ồ xưa ông đã nhập vào những người muôn năm cũ ông đã thuộc về những gì quá khứ xa xa xôi, còn vấn .
với kiểu kết cấu ầu cuối tương ứng mỗi năm hoa đào nởm nay đào lại nở bài thơ như sự nối kết hai mảng thời gian quá khứ và hiệi tại. hình ảnh ông đồ cứ mờ dần, mờ dần rồi mất hút trên with đường vô tận của thời gian. Cái Bong Của ông Không Còn, ịa chỉ của ông cũng không còn nữa bởi vì nhan nhản trên pHống pHường ngày ấy là lớp người hãnh tiến kiểu ô ô ô ô ô ô ô
chính vì thế hai câu kết khép lại bài thơ giống như tiếng gọi hồn cất lên thăm thẳm, day dứt:
những người muôn năm cũ
hồn ở đâu bây giờ?
Ông đồ không còn nhưng hồn có nghĩa là linh hồn ông vẫn còn phảng phất đâu đây. hồn, cách gọi đến chính xác lạ lùng những gì đã qua không thể mất, hồn là bất tử vì thác là thể phách, còn là tinh anh. hồn có lẽ cũng có thể hiểu là vẻ đẹp tâm hồn việt, văn hoá việt chỉ có thăng trầm chứ không bao giờ mất.
bài thơ đã chạm đến những rung cảm sâu xa nhất thuộc về tâm linh của giống nòi nên còn tha thiết mãi.
5. cảm nhận về bài thơ Ông đồ ngắn gọn – mẫu 1
“Thơ là ảnh, là nhân ảnh… từ một cai cụ thể hữu hình nổc mãi lên một tấm lòng sứ điệp…” (nguyễn tuân)
Đến với hai câu thơ:
giấy đỏ buồn không thắm;
mực đọng trong nghiên sầu…
trong bài thơ Ông đồ của vũ Đình liên, hẳn người đọc thấy day dứt mãi bởi một tấm lòng sứ điệp.
Ông đồ, chính là cái di tích tiều tuỵ đáng thương của một thời tàn. Cả Bài Thơ Khắc Hoạ Hình ảnh ông ồ, NHư MộT NGHệ Sĩ Trong BứC TRANTH XUâN SắC Màu TươI THắM, NHịP SốNG RộN Rã đang Tay Th.O
nhưng mỗi năm mỗi vắng
người thuê viết noy đâu?
giấy đỏ buồn không thắm;
mực đọng trong nghiên sầu…
vẫn là bức tranh xuân, những cảnh tượng sao vắng vẻ:
nhưng mỗi năm mỗi vắng
người thuê viết noy đâu…
hai câu thơ:
giấy đỏ buồn không thắm;
mực đọng trong nghiên sầu…
Âm điệu như trùng xuống, lắng đọng nỗi niềm. chữ sầu đứng cuối câu như hòn đá rơi xuống, đè nặng tâm hồn. cùng với công cuộc đô thị hoá dữn của xã hội việt nam dưới ách thực dân phong kiến, chữ nho trở thành mono hàng không ai chuộng nữa, trong xu thế không thể thing: nào có ra gì cái chữ nho. Không Co người thuê viết, tức là không co người thích thou thưởng thức văn there, chữt tốt, giấy mực của ông ồ nên bẽ bàng, buồn tủi, giấy buồn mực sầu.
giấy, mực là những hình ảnh quen thuộc gắn liền với kẻ sĩ ngày xưa, giấy ỏ, là pHông nền rực rỡ, nơi nơ nért chữ vuông vắnn, cùng với m, nért, v. làm nên nghệ thuật thư pháp, một net đẹp văn hoá đã có từ bao đời.
thế mà nay “giấy đỏ buồn không thắm”, with “mực đọng trong nghiên sầu”. Bup sầu, vốn là tâm trạng của with người, nhưng ở đy với thủ phap nhân hoá, vũ đình liên đã thổi hồn cho những vô tri ấy ểy giấy mực ccỗi bồng ca âng âng t.
vì không có người thuê viết, những tờ giấy ỏ cứ phơi ra ấy chẳng ai thèm ể ý nên cũng ủ ê, màu ỏa nó trở thành vôt duy nhắ. Đã từng có sắc thắm làm day dứt lòng người trong thơ, sắc thắm trong mơ ước của hồ xuân hương có pHải duyên nhau thì thắm lại, sác thattm lắi càng chong phai phai trong ca đm . giấy vốn là đỏ rồi, nhưng vì ủ ê, tủi hổ không thắm lên được. giấy cũng mang nỗi buồn trĩu nặng lòng người.
nghiên mực cũng vậy, không ược chiếc bút lông chấm vào, nên mực lặng lẽ, nỗi buồn không nói, cũng ọng lại như giọt lệ ts khonc vs.
nỗi buồn từ lòng người đã thấm cả vào những vật vô tri. hai thanh nặng ở chữ đọng chữ mực kết hợp với thanh bằng ở cuối câu khiến câu thơ trĩu xuống, nỗi buồn như chồng chất>
với hình ảnh nhân hoá gợi cảm, cách phối thanh tài tình, khiến hai câu thơ như tiếng nấc thầm của nhà thơ, ược thăng hoa ưưhung từ lò.
Đây có thể coi là hai câu tả cảnh ngụ tình tuyệt but của vũ Đình liên. thơ muốn làm cho người ta phải khóc, mình phải khóc. phải chăng đây chính là tiếng khóc của vũ Đình liên về một thời đã xa nay chỉ còn vang bóng.
6. cảm nhận bài thơ Ông đồ ngắn gọn – mẫu 2
vũ Đình liên (1913 – 1996) là nhà giáo viết văn làm thơ. Ông nổi tiếng trong phong trào thơ mới với bài thơ Ông đồ viết theo thể ngũ ngôn trường thiên gồm có 20 câu thơ. nó thuộc loại thi phẩm từ cạn mà tứ sâu biểu lộ một hồn thơ nhân hậu, giàu tình thương người và mang niềm hoài cổ bâng khuâng.
Ông đồ là những nhà nho, không đỗ đạt cao để đi làm quan, mà chỉ ngồi dạy học chữ nghĩa thánh hiền. Ông đồ được nhà thơ nói đến là nhà nho tài hoa. Ông xuất hiện vào độ hoa đào nở… bên phố đông người qua. Ông đã có những tháng ngày đẹp, những kỷ niệm đẹp:
hoa tay thảo những net
như phượng múa rồng bay.
hoa đào nở tươi đẹp. giấy đỏ đẹp, mực tàu đen nhánh. net chữ bay lượn tài hoa. còn gì vui sướng hơn:
bên phố đông người qua
bao nhiêu người thuê viết
tấm tắc ngợi khen tài
thời thế đã đổi thay, hán học lụi tàn trong xã hội thực dân nửa phong kiến như tú xương từng viết:
nào có ra gì cái chữ nho
Ông nghè, ông cống cũng nằm co…
xưa kia bao nhiêu người thuê viết, bây giờ người thuê viết nay đâu? một câu hỏi cất lên nhiều ngơ ngác, cảm thương. nỗi sầu, nỗi tủi từ lòng ông đồ như làm cho mực khô và đọng lại trong nghiên sầu, như làm cho giấy đỏ nhạt nho khom. giấy ỏ, nghiên mực ược nhân hoá, thấm bao nỗi buồn tê tái của nhân tình thế sự: giấy ỏ ỏ buồn không thắm mực ọng trong sỺ>
cảnh vật buồn. lòng người buồn. vũ Đình liên đã xuất thần viết nên hai câu thơ tuyệt but lay động bao thương cảm trong lòng người.
nỗi buồn từ lòng người tràn vào không gian cảnh vật. dưới trời mưa bụi, ông đồ vẫn ngồi đấy như bất động, lẻ loi và cô đơn: “qua đường không ai hay”. cái vàng của lá, cái nhạt nhoà của giấy, của mưa bụi đầy trời và cơn mưa trong lòng người. một nỗi buồn lê thê:
lá vàng rơi trên giấy!
ngoài giời mưa bụi bay.
thơ tả ít mà gợi nhiều. cảnh vật tàn tạ mênh mang. lòng người buồn thương thấm thía.
khép lại bài thơ là một câu hỏi diễn tả một nỗi buồn trống vắng, thương tiếc, xót xa. hoa đào lại nở, ông đồ già đi đâu về đâu?
năm nay đào lại nở,
không thấy ồng đồ xưa.
những người muôn năm cũ
hồn ở đâu bây giờ?
thương ông đồ cũng là thương một lớp người đã vĩnh viễn lùi vào qua khứ. thương ông đồ cũng là xót thương một nền văn hoá lụi tàn dưới ách thống trị của ngoại bang. sự đồng cảm xót thương của vũ Đình liên đối với ông đồ đã trang trải và thấm sâu vào từng câu thơ, vần thơ. Thủ Phapc tương phản, kết hợp với nhân háá, ẩn dụ, đã tạo nên nhiều hình ảnh gợi cảm, thể hi hi hi một bút phapp nghệ Thuật điêu luyện, ậm đà. <. <
bài thơ Ông đồ chứa chan tinh thần nhân đạo. theo đuổi nghề văn mà làm được một bài thơ như thể cũng đủ. nghĩa là đủ lưu danh với người đời (hoài thanh). Đó là những lời tốt đẹp nhất, trân trọng nhất mà tác giả thi nhân việt nam đã dành cho vũ Đình liên và bài thơ kiệt tác > Ó.
mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu ích khác trên chuyên mục tài liệu của hoatieu.vn.