Tác phẩm văn học

Đọc lại Mưa xuân của Nguyễn Bính

mưa xuân

em là con gái trong khung cửi dệt lụa quanh năm với mẹ già lòng trẻ còn như cây lụa trắng mẹ già chưa bán chợ làng xa.

lòng thấy giăng tơ một mối tình em ngừng thoi lại giữa tay xinh hình như hai má em bừng đỏ có lẽ là em nghĩ đến anh.

bốn bên hàng xóm đã lên đèn em ngửa bàn tay trước mái hiên mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh thế nào anh ấy chả sang xem!

em xin phép mẹ, vội vàng đi mẹ bảo xem về kể mẹ nghe mưa bụi nên em không ướt áo thôn Đoài cách có một thôi đê.

thôn Đoài vào đám hát thâu đêm em mải tìm anh chả thiết xem. chắc hẳn đêm nay dường cửi lạnh thoi ngà nằm nhớ ngón tay em chờ mãi anh sang, anh chẳng sang. thế mà hôm nọ hát bên làng năm tao bảy tuyết anh hò hẹn Để cả mùa xuân cũng lỡ làng.

mình em lầm lỗi trên đường về có ngắn gì đâu một dải đê Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt lạnh lùng thêm tới canh k

anhạ! mùa xuân đã cạn ngày bao giờ em mới gặp anh đây? bao giờ hội Đặng đi ngang ngõ Để mẹ em rằng: hát tối no?

*

trong cuốn “thi nhân việt nam”, khi so sánh các nhà thơ cùng viết về thôn quê, hoài thanh và hoài chân đã có một nhận x -ễng t. ít ể ý ến cảnh quê. ” , tôi cho rằng cảnh chiếm một phần r qut quan trọng trong việc tạo nên hiệu quả của bài thơ, nói mũt cách tương ối thì đ ở í

bài thơ là một câu chuyện tình cảm, hay đúng hơn là một mối cảm tình mới nhóm, diễn ra trên cái nền của một làng cƻu mào. cảnh trí ở đây được dùng làm đất sống cho câu chuyện tình và đến lượt câu chuyện tình lại tạo nên chon hản hồn h. và như thế cảnh và tình trong “mưa xuân” đã ện vào nhau như xác với hồn, ể cùng tạo nên bức tranh qu q chân thực và sống ộng, mang ậm dấu ấn nguyễnh.

trước hết, xin nói về tình. nhân vật trong thơ là một cô gái mới lớn, mà lại là gái quê, quen sống khép kín trong những lề thói, gia phong chặt chẽ:

“lòng trẻ còn như cây lụa trắng mẹ già chưa bán chợ làng xa”.

trong cái thế giới khép kín ấy, nào ai biết ược có ni ni niềm gì xao ộng, có mối vấng nào có thể ược v. đầy trời. bởi cùng với những giọt mưa xuân “phơi phới bay” và những cánh hoa xoan “rụng vơi đầy” ấy là mùa xuân đã đến. mùa xuân của ất trời và vạn vật đang tưng bừng sống lại sau những ngày đông tàn cũng đánh thức luôn nhịp hồi sinh trong con người, “mùa ăn chk, m. tiếng trống chèo thân thuộc ngàn năm trên mảnh đất này lại vang lên Trên những sân đình. hội chèo làng ặng, hat ở thôn đoài … những ịa danh chỉ nghe qua đã ủ gợi hồn quê kiểng. ược xem hat, xem trò, ược thưởng thức nghệ thut, mà lẽ còn quan trọn thế ất ảt ơt ơ, gia cặ, gia cặ, gia gia cặy l., p>

bởi thế, chỉ mới nghe mẹ bảo “thôn đoài hat tối nay”, cô gai quê e ấp kín đao bỗng biến ổi, linh ộng hẳn lên: cô chợt dừng tay dệt vải, má chợt ửng phút lơ lãng đi đâu, và cái hành vi rất thực và rất gợi này:

“em ngửa bàn tay trước mái hiên mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh”

hành vi, cảnh trí, những biểu hiện bề ngoài ấy là nhằm để tả tình, hẳn thế rồi. Ể ý một chút ta sẽ thấy tac giả vận dụng rất khéo cai quy luật: “người buồn cảnh có vui đu bao giờ”, khi so sásh hai tâm thến ra hầu như ố ối chni nhnh. gái rạo rực hy vọng đi đến với đêm hội:

“mưa nhỏ nên em không ướt áo thôn Đoài cách có một thôi đê”.

nhưng khi cô không gặp được chàng trai, thất vọng tràn trề, cô quay về, thì:

“có ngắn gì đâu một dải đê! Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt”.

và cả mùa xuân nữa, với mưa xuân, với hoa xoan và “hội chèo làng ặng đi qua ngõ …” mới hh. tàn tạ, thê lương: mưa xuân đã “ngại bay”, hoa xoan đã “nát dưới chân giày” (tả cảnh quê xưa mà dùng chữ “giày” có vẻ không hợp, nhưng khũng khng chèng ộng ộ , và mùa xuân thã đã “cạn ngày”.

nhưng cai thất vọng của người nhà quê cũng hiền lành hơn cai tuyệt vọng tê tái của người trí thức thà thài là người lao ộng khoẻ mạnh về tọ tọ tườ tườ tườ tườ tườ tườ tọ tọ tọ tọ tọ tọ tọ tọ tọ t mùa hội đã qua, người tình đã xa, cô gái quê buồn nhưng không tuyệt vọng:

“bao giờ em mới gặp anh đây? bao giờ hội Đặng đi ngang ngõ Để mẹ em rằng: hát tối nay?”.

còn nghi vấn là còn chờ đợi. mà còn chờ đợi là vẫn còn hy vọng.

Đây là tất cả câu chuyện tình trong bài thơ.

nhưng nội hàm của bài thơ này không chỉ có thế. nó con một vế nữa, tồn tại độc lập. Ấy là vẻ đẹp cảnh sắc thiên nhiên của làng quê việt nam, mà ở đây là miền bắc, từ đèo hải vân trở ra. sở dĩ tôi đám nhấn mạnh cụ thể như vậy là vì những chất liệu thực trong bài thơ cho pHép ta nhận ra ặc Thù không thển của thời tiết, khhu hậu và cảc c c c c c c cấu tạo địa lý của đất nước ta, đặc biệt là vào cữ Đông – xuân.

ấy là những cảnh giá lạnh, ẩm ướt, bầu trời thật thấp và âm u, với loài hoaan màu trắng tim nở thành chùm, như lẫn vào mây trắng, và sương m. Hồ, Ao, nửa như mây, nửa như mưa, huyền hoặc vô c cùng, thêm một bước nữa – qua mù ra mưa, thì đó là thứ mưa bụi, hay mưa pHùn, there are cũng là mưa bahi, m Thứ mưi, hay mưa pHùn, there are cũng là mưa bahi, m -lay phay, thứ mưa không ướt áo, mưa không ướt ất ấy thực là một vẻ ẹp mê hồn và là ặ vẫn nhớ ến nao lòng.

ta không còn biết ở đây là mượn mưa xuân để gửi câu chuyện tình, hay chính là mượn câu chuyện tình để thổi hồn vào mảnư. có lẽ là cả hai. người ọc thơ vừa cói thou ược ngắm màn mưa bụi như sương khói vẫn pHủ trên những bờ tre, more rạ, hay thú ơn ượn ượn mơn ượn ượn ượn ượn, làc m ưn thú. và màu xanh ngỡ như ngàn năm bất ộng, bất biến kia ể gặp gỡ với những con người chân quê đôn hậu, ược nghe những tâm sựm kín, nháng khhk kha, vọtng, hhhng, hhhng, hhhng, hhhng, hhhng, hhhng, hhhng, hhhng, hhhng, hhhng, hygng, hyg, hyg, hyg, hyg, hyg. tình yêu da diết. Đó chẳng phải là một hạnh phúc thật quý giá hay sao?

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button